Cuối tháng bảy, thủy quân Bố Chính lúc này đã thực sự hùng mạnh lên rất nhiều. Bố chính diện mạo thủy quân đã thay đổi một cách mạnh mẽ. Giờ đây họ đã ra dáng một chi thủy binh tinh nhuệ. Chiến hạm được trang bị mới hoàn toàn với một tháng lăn lộn cùng làm quen thì các thủy binh Bố Chính một phần hiểu được các yếu lược sử dụng. Việc hàng ngày phải luyện tập thực chiến cùng các chiến binh Nghệ An đầy linh nghiệm.
Lúc này đoàn chiến hạm của Bố Chính thủy quân cũng đã hoàn thành quá trình rèn luyện của mình. Ngô Khảo Ký là đứng trên lâu thuyền cúi chào tướng sĩ cũng như chiến binh Nghệ An rời bến về lại Bố Chính Châu. Hơn hai tháng thời gian huấn luyện đã là một quãng không hề ngắn, bọn họ đã học được rất nhiều, một cái cúi chào cảm tạ không có lấy đi chút nào mặt mũi của hắn mà ngược lại còn chiếm được tôn trọng của binh sĩ xứ Nghệ. Đồng loạt quân sĩ Bố Chính cũng theo chủ tướng mà cúi chào, đoàn chiến hạm Bố Chính Châu phần phận xuôi dòng sông Lam mà ngược về cửa biển.
Nhưng cũng vào thời gian này Long Thành nhưng mà không yên ổn.
Ngô Phủ Định Nam Hầu Tước ngày này không bình thường, người hầu có thể nghe thấy gia chủ của họ đang cáu giận từ thư phòng, ngay cả tiếng đồ vật vỡ từ phía xa cũng có thể nghe thấy một hai.
Lúc này trong thư phòng Hầu phủ chỉ có ba người. Một người nam nhân mặt mũi đường đường oai vệ đẹp đẽ với chòm râu được vắn gọn phi thường dễ nhìn. Người nam nhân này tầm 40 vóc người cao lớn thân thể cường tráng. Nhưng lúc này không hiểu chuyện gì xảy đến khiến cho ông ta tức giận vô cùng, hai mắt trượn lớn mặt mũi đỏ gay. Đối diện người đàn ông này là hai trung niên nữ nhân xinh đẹp vô cùng, một người có đôi mắt hơi hẹp xếch nhẹ, mặt trái xoan với mũi cao lông mày lá liễu, nhưng cặp môi hơi mỏng khiến cho nàng có vẻ bớt đi chút hiền hậu. Người phụ nữ kế có đôi mắt tròn hạnh nhân cùng chiếc mũi hơi hếch cao khá duyên dáng cộng thêm khuôn mặt hơi bầu. Cảm giác của nàng đưa đến là người này ruột để ngoài da.
Lúc này vị mĩ nam nhân trung niên cầm lên một tấm giấy trên bàn mà ném mạnh xuống chân người phụ nữ có khuôn mặt bầu bĩnh trên.
“ Ngươi xem, ngươi dạy hài tử ra cái dạng gì, hắn là muốn phản Ngô gia?”
Người phụ nữ khuôn mặt bầu bĩnh có vẻ hiền hậu nhưng thực tế là nàng không có phải loại người bị trà đạp sẽ không lên tiếng. Chỉ thấy nàng cũng trợn mắt mà hơi lơn tiếng.
“ Phản Ngô gia ngươi? Không hiếm lạ. Ngươi đối xử Ký nhi cái dạng gì tự ngươi rõ, đày hắn đi thâm sơn cùng cốc để khuất mắt ngươi, lúc hắn cần viện trợ thì Ngô gia ở đâu? Tiền bạc thân binh tất cả đều chuyển cho ai đó. Con ta thì có gì, thân là Tri Châu một phương còn bé hơn cả cái Huyện Lệnh, nơi đó còn là tứ chiến vùng biên, ngươi đày hắn đến đó cũng nói thôi đi hắn phước mỏng. Nhưng ngươi cho hắn được 100 thân binh củi mục, ngươi nghĩ đến nếu chẳng may giặc Chiêm tiến đánh 100 thân binh củi mục ấy có bảo vệ nổi mạng con trai ta. Hắn cũng là máu mủ của ngươi a”
Thì ra đây là Ngô Thường Hiến em trai Lý Thường Kiệt và cũng là đương gia gia chủ Ngô gia. Lý Thường Kiệt trong ngô gia địa vị siêu nhiên như một cái thái thượng hoàng với triều đình. Mặc dù không trực tiếp nhắm sự vụ Ngô gia nhưng những chuyện lớn đều có thể thông qua Ngô Thường Hiến mà chỉ huy gia tộc.
Trước mặt Ngô Thường Hiến lúc này là Chính thê Phan thị cùng Bình thê Đỗ thị. Phan Thị là mẹ ruột của con trưởng Ngô Khảo Tích còn lại Đỗ thị dĩ nhiên là mẫu thân Ngô Khảo Ký.
“ Ngươi cái này ngu phụ, Khảo Ký hắn tư cách ra sao, cả ngày ăn chơi phá làng phá xóm, ta nhưng mà không đuổi hắn đi Biên Ải thì Ngô gia mặt mũi phỏng còn, con hư tại mẹ, tất cả là do ngu phụ ngươi không biết giáo con cái. Nay hắn không những không biết báo đáp công dưỡng dục của gia tộc, cái gì mà chia cho Lê gia một thành, Đỗ gia hai thành, bản thân hắn cũng hai thành. Hắn nhưng là muốn tách khỏi Ngô gia phỏng?” Ngô Thường Hiến lúc này bị Đỗ thị nói lại thì càng động nộ mà chỉ mặt mắng chửi.
Nói thật biểu hiện của Đỗ Thị ngày hôm nay làm cho Ngô Thường Hiến rất bất ngờ và thêm động nộ. Bình thường Đỗ thị là một cái người phụ nữ thông minh có chính kiến nhưng có một tật là không tranh chấp đôi co. Nàng là nếu chịu ấm ức sẽ dùng nước mắt cùng tỉ tê để cầu xin van nài. Nhưng ngày hôm nay biểu hiện quật cường của Đỗ thị làm cho Ngô Thường Hiến vừa bất ngờ vừa thêm động nộ.
Lúc này Phan Thị ở bên lại cười khẩy mà thêm thổi gió: “ Cũng không hiểu nổi Ký nhi nghĩ gì, một thành cổ tức chia cho Lê gia, hắn nhưng mà không hiểu thấu Lê gia Ngô gia tình thế, đem tiền cho địch nhân thực không hiểu nổi. Lại còn Đỗ gia hai thành không kém Ngô gia a. Cái này ngoại hướng còn hơn nội gia rồi”
Đỗ thị nghe được Phan thị giọng điệu đúng là như kim châm vào tim. Nàng đánh mắt nhìn trượng phu của mình rồi quyết tâm nắm chặt tay quật cường mà nói chuyện. “ Các ngươi, các ngươi hùa vào ăn hiếp hai mẹ con ta? Họ Ngô ngươi từng vắt tay lên trán mà suy nghĩ chưa. Từ bé đến lớn Ký nhi là cái dạng gì? Hắn là đứa ngỗ nghịch không nghe lời, hắn là đứa lười nhác không chăm chỉ. Từ năm 7 tuổi đến 16 tuổi hắn nhưng là người dạy sớm nhất ở cái phủ này và cũng là người ngủ muộn nhất cái phủ này. Hắn tài năng không đủ như Khảo Tích nhưng hắn không cố gắng sao? Hắn không bằng được Khảo Tích thiên tiên người thông minh nhưng hắn đâu phải kẻ ngu ngốc? Ngươi từng đem hắn ra so sánh với mặt bằng chung của con cháu huân húy Long thành. Ký nhi phỏng thua kém mấy người. Nhưng trong mắt ngươi đã từng bao giờ nhìn đến hắn, nhìn thấy hắn cố gắng?”
“ Những sớm mùa đông lạnh căm căm hắn một thân đơn bào luyện đao ngươi có từng biết, hắn vì một bài kệ không kịp thuộc mà thức trắng đêm ngươi từng hay? Ta là mẫu thân cũng chỉ biết lắng nhịn nước mắt nhìn con mình vất vả, nhưng trong mắt phụ thân hắn vẫn là cái phế vật người. Ngươi đã từng làm tròn chức trách một người cha? Ngươi đã từng hướng dẫn hắn một ngày? Hay những lúc Ký nhi sách đao hỏi ngươi học tập thì ngươi nói rằng mình bận, sau đó lại quay đi hướng dẫn Khảo Tích? Hắn là một cái thiếu niên nhân, hắn cố gắng 10 năm trời nhưng vẫn không một lần ngươi nhìn nhận hắn như một người cha nhìn người con. Hắn có thể tiếp tục kiên trì sao? Nếu ngươi là hắn ngươi có thể kiên trì? Ta thử hỏi ngươi so sánh với Thường Kiệt Bá được bao phần? Nhưng lúc đó lão Công Công đối xử ngươi ra sao? Lão Công Công có bỏ rơi ngươi?”
“ Hắn kiên trì không ai thất, hắn đau khổ không ai hay thì hắn có thể tiếp tục kiên trì? Một thiếu niên chưa trưởng thành tiếp tục kiên trì nổi không? Hắn cũng chỉ là bất mãn ngươi phá phách. Nhưng càng phá càng phát hiện ngươi là tối lạnh lùng. Ngươi biết đao pháp hắn học là cậu hắn, là Đỗ gia đao mà không phải Ngô gia đao. Binh pháp hắn học là Đỗ gia binh pháp mà phông phải Ngô gia binh pháp. Thân binh ngươi bố thí cho hắn ngoại trừ cha con nhà Đỗ Tam thì còn có ai ra hồn? 200 thân binh tinh nhuệ lại là Đỗ gia cho hắn. Ta thử hỏi hắn có bất mãn hắn muốn phân gia thì có gì không phải?”
“ Thường Hiến a, cả đời này Đỗ thị ta không dám cãi ngươi một lời, trước nay chỉ dùng nước mắt, dùng ăn vạ để cầu xin ngươi lòng thương, nhưng hôm nay đã quá đủ. Con trai ta đấu trí lại hưng đó là hạnh phúc lớn nhất của người mẹ này. Ta không cần gì hơn nữa, ngươi nói ta ngu phụ chiều hư con trai…. Ha ha ha… giờ đây con ta đấu trí lại tỉnh ta tin tưởng nó sẽ tự mình làm nên một phen sự nghiệp. Cái này ngu phụ dâu không xừng Ngô gia ngươi. Ngươi viết hưu thư ta ký nhận. Công ơn sinh thành dưỡng dục của Ký nhi với họ Ngô hắn không quên, hai thành cổ phần đó các ngươi nhận thì nhận không nhận Đỗ gia bao trọn….”
Đỗ thị nước mắt tràn mi quyết tuyệt nói sai đó là phất áo quay người rời khỏi phòng.
Chỉ thấy phía sau là tiếng quát lớn của Ngô Thường Hiến cùng tiếng đồ đạc tan vỡ.
“ Ngu phụ… bất hiếu tử… ta hưu ngươi nhất định hưu ngươi…”
Đám hạ nhân đứng từ xa kinh hãi vô cùng, lần này Ngô phủ đúng là lớn chuyện vô cùng. Chỉ thấy lúc này Đỗ thị đi tơi nơi thì đã lau khô nước mắt, gương mặt trở nên quả quyết hơn nhiều. Nàng quay ngươi nói với người hầu cùng thân binh của mình. “ Các ngươi thu dọn đồ đạc hồi Đỗ gia. Cái gì thuộc Ngô gia để lại, đồ từ Đỗ gia mang đến thì đem về. Đồng thời thông báo Đỗ gia thân binh nhóm tại thực ấp tất cả gói ghém đồ đạc nhanh chóng về Đỗ gia. Các ngươi không cần lo lắng về việc an cư. Đỗ gia tất có an bài cho các ngươi”
Cả đám người hầu cả Ngô gia người hay là nha hoàn, thân binh nguồn gốc Đỗ gia hồi môn đều ngây người. Đây là nhị phu nhân định làm gì? Li dị?
Ở cái thời này li hôn thực tế cực hiếm gặp, người phụ nữ khi bị hưu thư thường sẽ bị chính cả gia tộc của mình hắt hủi. Kể cả về nhà mẹ đẻ cũng bị các nàng dâu dè bỉu khinh miệt. Nhưng trường hợp của Đỗ thị thì khác hoàn toàn. Nàng lúc này có chỗ dựa cứng rắn vô cùng, đó chính là con trai nàng Ngô Khảo Ký.
Thực tế Ngô Khảo Ký đoán trước được phản ứng của Ngô gia nếu nhận được tin tức phân cổ Tửu Xưởng. Hắn cũng đoán được bắn ngược xu thế của Ngô gia khi Ngô Khảo Ký muốn phân gia và lập tân Ngô gia nhánh tại Bố Chính. Nếu không có tửu xưởng với món lợi khổng lồ thì Ngô Khảo Ký tin chắc người phụ thân không có mấy tình cảm kia của mình sẽ nhảy lên mừng rỡ khi hắn đòi phân gia.
Ngô Khảo Ký nếu cứ kí sinh ăn bám lấy Ngô gia dòng chính cũng khiến cho Ngô Thường Hiến khó chịu bực bội. Nhưng nếu Ngô Khảo Ký không phạm đại tội khi sư diệt tổ thì Ngô Thường Hiến cha hắn cũng không có lý do đẩy Ngô Khảo Ký khỏi gia tộc. Vô hình chung những hành động sai lầm của Ngô Khảo Ký vẫn gây ảnh hưởng cho Ngô gia. Trong tình huống đó nếu Ngô Khảo Ký chủ động xin phân gia thì Ngô gia tộc lão cũng như Ngô Thường Hiến vỗ tay khen hay mà đồng ý ngay lập tức. Vì nếu vậy Ngô gia sẽ hết trách nhiệm với Ngô Khảo Ký, và hắn có gây họa tày trời thì cũng không ảnh hưởng Ngô gia danh tiếng.
Nhưng lúc này trường hợp khác hoàn toàn. Ngô Khảo Ký sở hữu Tửu Xưởng ngày kiếm đấu vàng, lúc này để Ngô Khảo Ký phân gia tức là Ngô gia sẽ mất đi cái mỏ vàng lợi ích này. Tất nhiên Ngô gia là muốn nắm lấy toàn phần Tửu Xưởng, nắm lấy công nghệ để có thể phục vụ cho Ngô gia đệ tử. Chính vì vậy tất nhiên chuyện Ngô Khảo Ký muốn phân gia sẽ gây nên phẫn nộ vô cùng.
Lường trước vấn đề này và cũng tránh cho Đỗ thị gặp bất ngờ thì Ngô Khảo Ký đã biên thư nói rõ cho Đỗ thị từng phần thiệt hơn của vấn đề. Đội thuyền buôn liên hợp Lê gia cùng Bố Chính đã cập bên Luy Lâu bên bờ sông Dâu từ nhiều ngày và thực hiện buôn bán ở nơi này. Người chủ trì Bố Chính buôn bán lần này chình là con trai thứ hai của Đỗ Liễm tên Đỗ Bách một cái khôn khéo người.
Đỗ Bách đã theo đúng chỉ dặn của Ngô Khảo Ký, trước hết không vội tiếp xúc Ngô gia gia chủ. Hắn âm thầm gặp gỡ Đỗ gia gia chủ tức là cậu của Ngô Khảo Ký cùng mẫu thân Đỗ thị của Ngô Khảo Ký. Hai bức thơ nói rõ thiệt hơn và cũng thẳng thắng phân tích lợi ích khổng lồ của Tửu Xưởng.
Không bao lâu Đỗ Như Thành gia chủ Đỗ gia cũng đã gặp Đỗ thị để đàm đạo một chuyến. Trong chuyện này Đỗ Như Thành một cái cực kì tinh ranh người đã nhìn ra bản chất. Hắn nhưng mà đánh 200 phần ủng hộ Ngô Khảo Ký cùng tỷ tỷ hắn Đỗ thị. Đỗ Như Thành thẳng thắn với Đỗ thị, nếu Ngô gia không sống nổi thì về Đỗ gia, hắn đảm bảo địa vị Đỗ thị tại Đỗ gia là một cái đại trưởng lão người, bất kỳ ai dám vô lễ nàng hắn sẽ trục xuất Đỗ gia.
Đỗ Như Thành quyết đoán, thêm Ngô Khảo Ký biên thư phân tích khiến cho Đỗ thị lòng tin tăng bội phần, chính vì vậy nàng lần này dám quyết tuyệt cùng Ngô Thường Hiến. Vốn gĩ nàng cũng chỉ muốn hù dọa trượng phu một phen. Nhưng thái độ của Thường Hiến liên kết cùng Phan thị chèn ép hai mẹ con nàng không đổi. Ngay cả khi Ngô Khảo Ký có được chút thành tích thì việc đầu tiên Ngô Thường Hiến đó là nghĩ cách khống chế và cướp đoạt nó. Điều đó làm cho Đỗ thị thất vọng hoàn toàn. Lần này không phải hù dọa mà là nàng làm thật, nàng quyết định trở về nhà mẹ đẻ.
Huân húy, quan chức phủ đệ Đại Việt triều tập trung hết phía Đông Long thành. Thành thử ra Ngô Phủ Định Viễn Hầu tước cùng Đỗ Phủ Công tước cùng không có cách nhau bao xa. Đỗ thị chưa kịp dọn đồ thì gia đinh đã báo tin cho Đỗ Như Thành.
Ngay tắc lự Đỗ Như Thành tụ tập gia đinh quét tước nhà cửa gọn gàng, cổng trải thảm đỏ cổng treo đèn lồng. Thêm vào đó các phu nhân công tử người nhà dòng chính Đỗ gia là ăn mặc chỉnh tề quần áo tươi mới mặt mày rạng rỡ chuẩn bị xuất cổng đón chào Đỗ thị về nhà.
Đây là làm ăn cái gì môn? Đầu năm nay con dâu li dị về nhà mẹ đẻ lại được đón chào đến vậy? Trào lưu mới chăng?
Cả Long thành sôi chào tin đồn thất thiệt.
- Ngươi nghe gì không nhị phu nhân Ngô gia bỏ về nhà mẹ đẻ. Toàn bộ Đỗ gia chuẩn bị tiệc mừng đón chào nang về nhà, dăng đèn kết hoa trải thảm đỏ đâu. Ta không biết còn tưởng nghênh đón quý nhân đâu.
- Thật là lạ a. Đầu năm này bỏ về nhà mẹ đẻ lại được trọng vọng đến vậy?
- Đỗ gia khó hiểu a.
- Đỗ thị thực quá mặt mũi rồi, toàn gia nghênh đốn nàng, ngươi xem các nàng dâu Đỗ gia vẻ mặt cung kinh không giả chân a. Cái này phải bao lớn mặt mũi mới có được.
Lúc này đoàn người Đỗ thị từ Ngô Phủ về tới Đỗ phủ cũng đã trùng điệp đến nơi. Đỗ thị thấy tràng diện nhà mẹ đẻ long trọng đón chào mình thì không thể kìm nổi ngước mắt hạnh phúc rồi.
“Tỷ tỷ ngươi đâu lại khóc rồi, ngày vui ngày vui mà.. mẫu thân còn đang chờ ngươi trong nhà sao” Đỗ Như Thành vội vàng đứng ra đỡ lấy chị gái mình mà rước vào nhà.
“ Phải rồi chị chồng, về nhà mình là không còn uất ức người không nên khóc à, vui mới phải.” Đỗ gia con dâu rối rít khuyên bảm.
“ Ta là vui đâu mà khóc, không phải uất ức a. Cám ơn ngươi đệ đệ, cám ơn các vị đệ muội đã cho ta cái mặt mũi này” Đỗ thị vừa khóc vừa cười hạnh phúc mà cám ơn người Đỗ gia.
Không khí Đỗ gia mừng như ngày hội thì không khí Ngô gia thâm trầm vô cùng. Lúc này Ngô Thường Hiến cũng rất bối rối. Thường ngày đúng là Đỗ thị hay nước mắt cá sấu mè nheo này nọ, nhưng nàng tuyệt chưa từng trái ý hắn. Sự quyết tuyệt lần này của Đỗ thị khiến cho Ngô Thường Hiến ngửi thấy mùi nguy cơ. Mà lúc này Ngô gia như trời đông rá rét lại thêm hàn tuyết rơi, Lý Thường Kiệt lúc này đang thân chinh tại Ải Chi lăng chỉ đạo Phò Mã Thân Cảnh Phúc gia cố công sự. Thành thử ra người đầu tàu quyết định lúc này ở Ngô gia vẫn chỉ có Ngô Thường Hiến mà thôi. Hành động long trọng đón tiếp Đỗ thị của Đỗ gia như một cái tát nóng bỏng vào mặt khiến cho Ngô Thường Hiến cực mất bình tĩnh.