Trung tuần tháng năm, Phủ Lộ Nghệ An thành thực tế nằm bên bờ Bắc Lam giang. Nơi này còn cách Cảng Diễn Châu 60 dặm về phía bắc nếu là đi đường biển.
Thực tế Lam Giang dòng chảy cùng bãi bồi vào thời điểm này không có thích hợp để làm cảng biển do đó bắt buộc Lý Triều phải thiết lập cảng biển ở Diễn Châu vùng Lạch Giang. Tất nhiên để phục vụ cho việc giao thương của một phủ lộ đứng đầu thì Nghệ An thành cũng có một thủy cảng được bố trí tại vùng gấp khúc của nhánh Lam Giang. Nơi này thế nước yên tĩnh hơn, bãi bồi cũng đủ điều kiện để xây dựng cảng. Nhưng thực tế đây là một cái quân cảng nơi đóng toàn bộ thủy binh Nghệ An Lộ Phủ.
Nghệ An là một Phủ Lộ lớn với tổng số 4 châu và 24 huyện. Đặc biệt nơi này có cảng biển tập trung mọi giao dịch cùng Chiêm, Lô Oa, Tam Phật cho nên kinh tế đặc biệt phát triển. Nếu so sánh độ phồn hoa có lẽ chỉ thua Long thành mà thôi.
Hôm nay quân cảng Nghệ An đón một đoàn chiến thuyền cập bến. Chiến thuyền treo ba sắc cờ, Đại Việ chữ đỏ trên nền vàng. Bố Chính chữ xanh đậm nền Đỏ, và Ngô chữ hắc sắc hồng kỳ. Đây không ai khác đó chính là đám chiến thuyền từ Bố Chính ngược bắc mà tới.
Bố Chính tuy nghèo nhưng cũng có chiến thuyền, có thủy quân. Mà thực tế trên toàn cõi Đại Việt Châu nào, Lộ nào chẳng phát triển thủy quân. Chính xác chỉ có một và Châu, Trại phía Tây Bắc không tiếp giáp biển thì không phát triển về mặt này. Còn lại thì thủy quân chính là mối quan tâm lớn nhất lúc này của cả Lý triều lẫn các địa phương.
Đất nước Đại Việt một dải chạy dài ven biển, thêm vào đó hệ thống sông ngòi dày đặc cùng phức tạp do đó di chuyển đi lại bằng đường thủy nhanh chóng và thuận lợi hơn nhiều. Nhất là vào thời kỳ này không có bê tông cốt thép để làm cầu đường thì vận tải đường bộ luôn gặp khó khăn. Chính cả lý do chủ quan lẫn khách quan cho lên từ Đinh, Lê, cho đến Lý Triều thủy binh luôn được trú trọng và phát triển. Nếu nói binh sĩ Đại Việt 8 phần là thủy quân lục chiến thì điều đó cũng không có gì là sai biệt.
Thủy binh Bố Chính đến Nghệ An nói chung cũng phải ra dáng ra vẻ, nhưng trong mắt quan quân Nghệ An thì có vẻ coi thường ra mặt. Thực tế thì thủy binh Bố Chính không được đặt lên mặt bàn. Cả vùng miền nam Đại Việt này thủy quân nối danh là Nghệ An, bộ binh nổi danh là Thanh Hóa. Còn Bố Chính Ma Linh, Địa Lý có quân trú đóng nhưng chỉ coi là vùng đệm chiến tranh. Tức là nếu có chiến tranh thì 3 vùng này được coi là giảm sóc vùng để cho Nghệ An, Thanh Hóa có thời gian điều binh nghênh địch. Cho nên cùng là quân nhân nhưng cao thấp chất lượng lộ rõ. Quân xứ Nghệ tất nhiên chẳng lấy gì làm tôn trọng mấy nhánh quân biên thùy trên.
Bố Chính thủy binh có 3 chiến hạm cỡ trung thuyền Mông Đồng hai hàng mái chèo 30 tay trèo dài hơn 20m bề ngang 4m. Thuyền có mái che bảo vệ thủy binh trước cung tên. Thực tế mái che này còn được tính là sàn thuyền thứ hai để binh sĩ có thể leo lên tác chiến. Gọi là thuyền Mông đồng vì thuyền này được bọc đồng hai bên thân. Nhưng nói thật chỉ có thủy quân trung ương mới được trang bị như vậy. Còn như Bố Chính chỉ là thuyền trơn mà thôi. Mông Đồng thuyền thực tế có rất nhiều kích cỡ, to lớn có thể dài đến 30m chứa tới 50 chiến sĩ. Cỡ trung như ở Bố Chính là 20m chứa 15 tay chèo 30 thủy binh. Cỡ nhỏ có 10m, 15 m v.v…
Thân là Chỉ Huy Sứ kiêm Chi Châu Bố Chính Ngô Khảo Ký tất nhiên không thể rời Bố Chính nếu không có điều lệnh của triều đình. Nhưng trong một số trường hợp quân sự thiết yếu tất nhiên hắn cũng có thể tạm thời rời khỏi Bố Chính trong thời gian ngắn.
Bố Chính châu theo danh nghĩa là trực thuộc trung ương, nhưng cả Bố Chính gom góp lại số dây cũng chẳng tày một hai huyện ở đồng bằng Bắc Bộ. Chính vì vậy cái danh Chi Phủ này thực tế chỉ bằng một Huyện Lệnh ở gần Long Thành mà thôi. Nhưng dẫu sao vẫn tên một châu cho nên Bố Chính có độc lập tương đối quyền nếu so sanh cùng các Huyện thuộc Lộ Phủ Ngệ An.
Rất nhanh đoàn thuyền của Bố Chính quân sĩ được thủy doanh Nghệ An bố chí, trên danh nghĩa lần này tới Ngệ An là thủy quân Bố Chính tiến hành diễn luyện cùng học tập đại quân Nghệ An, nói cho cùng Ngô Khảo Ký vẫn cần có một cái cớ để rời nhiệm sở.
Thủy quân Bố Chính đến thực tế đúng là học hỏi, nếu đem so sánh thì thủy quân Nghệ An chính là lực lượng chính quy và nòng cốt của Lý Triều bảo vệ phương nam. Họ là cường đại không bàn cãi. Học thì cũng học nhưng Ngô Khảo Ký có ý đồ riêng, xế chiều Ngô Khảo Ký dẫn theo 20 thân binh nhập thành đến thẳng phủ thành chủ Nghệ An thành. Bái thiếp đã dâng trước đây nhiều ngày, Lý Đạo Thành cũng đã chấp nhận gặp mặt một hai, sự việc này coi như đã được thông báo trước.
Quản gia phủ Lý Đạo Thành cũng không khó dễ mà sắp xếp Ngô Khảo Ký tại sương phòng chờ đợi. Lý Đạo Thành cũng là bận việc công sở chưa có hồi gia, Ngô Khảo Ký có vẻ đến hơi sớm.
Chờ đợi tầm nửa canh giờ Lý Đạo Thành cũng từ phủ nhà đi trở về, Ngô Khảo Ký cũng rất bất ngờ, hắn không thể ngờ đến Lý Đạo Thành lại có thể chăm chỉ việc công đến vậy. Giờ trời đã tối đen, ít nhất cũng 6-7 giờ tối, vậy mà lão nhân này mới kết thúc công việc.
Thấy mặt Lý Đạo Thành, Ngô Khảo Ký cũng không chậm chễ mà đứng lên hành lễ.
- Điệt bái kiến Lý Bá.
Lý Đạo Thành tuổi tầm 50, hắn là một cái lão nhân gầy gò, gương mặt trong sáng góc cạnh, râu dài được chăm sóc tỉa tót cẩn thận. Lúc này Lý Đạo Thành đang ngơ ngẩn với cách xưng hô của Ngô Khảo Ký. Thật sự cách xưng hô của Ngô Khảo Ký cũng chẳng sai, nói chung thế tộc Đại Việt ở Long thành là biết nhau cả, ngay cả con trai Lý Đạo Thành cũng có quen biết Ngô Khảo Ký cùng Ngô gia tiểu tử khác. Cách xưng cháu gọi bác cũng không có gì là lạ. Nhưng quan hệ của Ngô- Lê hai họ có phần khá căng thẳng trong thời gian qua, mặc dù có dấu hiệu hạ nhiệt nhưng cũng chưa đến mức độ xưng hô thân mật như vậy. Cách xưng hô của Ngô Khảo Ký có thể nói là mặt dày, nhưng bắt bẻ hắn không được cho nên Lý Đạo Thành chỉ có thể mặt cười mà đáp trả.
- Hiền điệt đường xa vất vả, khiến ngươi chờ lâu.
- Không lâu, không lâu… cái này là bổn phận hạ quan, thêm vào đó ta nhưng mà là thế hệ con cháu người sao. Thế bá nhưng mà thực sự bận rộn việc công, điệt nhi bội phục vô cùng.
Ngô Khảo Ký lại tiếp tục vỗ mông ngựa, hắn mặc dù mang trí nhớ của nhân kiếp này kiếp trước, nhưng thực tế tình cảm của hắn đối với Ngô gia hay là không quá mãnh liệt. Chình vì vậy để đạt được mục đích bản thân thì hắn sẵn sàng vỗ mông ngựa Lý Đạo Thành.
Chào hỏi khách sáo vài câu, vốn dĩ Lý Đạo Thành muốn đi vào vấn đề chính của câu chuyện thì đúng lúc này tiếng ho khụ khụ vang lên.
- Cái này phụ thân mới về, hay là tịnh thân đôi chút, cái kia cũng đã muộn Ký đệ nếu phương tiện thì ở lại dùng một bữa với hai cha con ta..
Người lên tiếng là con trai cả của Lý Đạo Thành tên Lý Cao Thiêm. Hắn nhưng cũng là một cái Chính Lục phẩm võ quan Đô Thủy Sứ. Chức quan chỉ kém một bậc nhỏ so với Ngô Khảo Ký. Tên này nhưng mà tiếp Ngô Khảo Ký từ đầu buổi tới giờ.
Thấy được con trai cả ngược lại vội vàng nhiệt tình mời cơm Ngô Khảo Ký thì Lý Đạo Thành cũng bất ngờ. Nhưng ông ta không hộ thanh sắc mà chỉ đánh mắt nhìn của đứa con nổi tiếng khôn khéo này. Lúc này Lý Cao Thiêm đang ở phía sau Ngô Khảo Ký điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho phụ thân của mình.
- Khụ khụ… Hiền điệt không mấy khi đến nơi này của thế bá, để ta làm tròn cái đạo chủ nhà, hay là ngươi ở lại dùng một bữa cơm canh đạm bạc với cha con ta đi.
Lý Đạo Thành cáo già thành tinh, ông ta ngay lập tức thuận nước dong thuyền. Ngô Khảo Ký lý nào không hiểu, hắn nhưng mà khiêm tốn cúi người.
- Thế bá và thế huynh có lòng thì Ký tôi không dám không tuân lệnh.
- Được rồi, thanh niên sảng khoái là tốt, Cao Thiêm ngươi chuẩn bị cho Khảo Ký một sương phòng tạm thời nghỉ ngơi chờ đến giờ cơm thì cùng tiếm chuyện. Hôm nay công sự bàn sau gia sự rồi…
Lý Đạo Thành nở một nụ cười xã giao sau đó an bài, hắn là muốn gặp riêng đứa con trai cả để hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lập tức Lý Cao Thiêm với hiệu suất làm việc cực cao mà an bài mấy sương phòng cho Ngô Khảo Ký cùng đám thân binh của hắn nghỉ ngơi. Sau lúc đó Lý Cao Thiêm vội vàng tất bật chạy đến thư phòng của Lý Đạo Thành mà bẩm báo.
- Nói đi, có chuyện gì mà thần thần bí bí có nhất định phải khách sáo như vậy với Ngô gia tiểu tử?
Lý Đạo Thành ngồi tại thư phòng chờ đợi con trai, hắn không nhanh không chậm nhấp một chút trà mà tra hỏi.
- Phụ thân, cái này Ngô gia tiểu tử mang đến nhưng là một mối làm ăn cực lớn, luyện binh chỉ là cái cớ mà thôi.
Lý Cao Thiêm lúc này không có người ngoài nên cũng không dấu giếm mà nói thẳng vào vấn đề.
- Cái gì làm ăn, tên Ngô tiểu tử này nổi tiếng phá làng phá xóm từ Long Thành, hắn thì có cái gì có thể làm ăn.
Lý Đạo Thành là hỉ mũi khinh thường, nói thực Long Thành nói lớn thì cũng lớn nói nhỏ thì cũng nhỏ. Vòng tròn đỉnh tiêm quyền lực cũng chỉ có 7 – 8 nhà, con cháu nhà ai tốt xấu cũng đều có định luận. Ngô Khảo Ký danh tiếng là cực xấu vô cùng ở Long thành, đến cả các vị đại nhân đại lão đều có biết một hai.
- Phụ thân, kẻ sĩ ba ngày không gặp khác biệt cái nhìn. Theo con thì tên Ngô tiểu tử này không quá tầm thường, khôn khéo vô cùng, ít nhất hắn là kiên nhẫn và khiêm tốn. Không phải là loại chơi bời lêu lổng. Vả lại hắn lấy ra một thứ đặc biệt vô cùng… Người đâu mang vào.
Lý Cao Thiêm hô lớn một tiếng, đám hạ nhân vội vã mang vào hai bình gốm một khá tinh mĩ đẹp mắt, một cũng chỉ mang tính cao đẳng chất lượng.
“ Đây là… tửu bình. Thứ ngươi nói làm ăn là thứ này?” Lý Đạo Thành chau mày khó hiểu.
“ Phụ thân đây không phải là tửu bình thường, nếu nói là thượng đẳng trong thượng đẳng tửu vẫn là nói giảm. Thú thật nhi tử chưa từng thử qua thứ tửu nào tốt như vậy” Lý Cao Thiêm một bên hứng chí bừng bừng giới thiệu chi tiết.
Chẳng mấy chốc Lý Đạo Thành cũng thử một chút, ngay khi thử rồi thì lão hồ ly này trợn mắt há mồm, thật không thể tin tưởng nổi.
“ Lại có thứ tửu tuyệt diệu đến vậy, thanh nồng, không hề có mùi chua tanh, trong vắt như ngọc lộ. Thứ này sao có thể có được, đây rõ là tửu sao có thể trong vắt như nước. Thực không thể tin nổi…” Lý Đạo Thành chẹp miệng mà ngử đầu uống hết chén rượu nhỏ.
“ Ấy cha…” Lý Cao Thiêm vội vã ngăn cản nhưng đã muộn, hắn nhưng mà đã thử qua nên biết được tửu này cực mãnh không thể như những loại tửu khác trên thị trường lúc này.
“ Khà… không sao không sao… tửu thật mãnh, thật mãnh a… một chén rượu này đổi cả vò rượu gạo cũng nói không quá. Rất mãnh rất bá đạo” Lý Đạo Thành chẹp chẹp miệng khà một hơi. Ông ta thân thể gày gò, mặt mũi thư sinh nhưng đừng coi thường, Văn quan hay Võ tướng của Nhà Lý chỉ là một cái phân chia theo ý nghĩa tượng chưng. Nói một cách chính xác thì toàn bộ triều đình nhân viên Lý triều đều cung mã thành thạo binh pháp biết một hai. Cầm thương lên ngựa chính là làm một thân võ quan. Lý Đạo Thành chưa phải chưa từng đánh trận quá, ông mang cái danh Thái Sư
nhưng thực tế cuộc đời chinh chiến lưng ngựa là không có thiếu. Một cái võ tướng huyết mạch đặc biệt mê luyến liệt tửu, mà thứ tửu Ngô Khảo Ký mang đến không khác gì tiên lộ đối với họ.
“ Thứ này là Ngô tiểu tử mang đến, hắn từ đâu mà có, số lượng còn có hay không?” Lý Đạo Thành có vẻ nôn nóng một chút mà hỏi dồn.
“ Thứ này là Ngô tiểu tử chế ra, nghe đâu hắn học được đạo này từ một tên Đạo Sĩ về phần chứng thực thì con chưa tra qua. Nghe đâu lần này hắn mang đến 100 vò muốn thuận tiện buôn bán ở Diễn Châu cảng. Hắn đến đây chào hỏi là muốn Lê gia chúng ta cho hắn một cái phương tiện. Hắn là sợ Dương gia ở Nghệ An gây khó khăn cho hắn..” Lý Cao Thiêm cũng nhanh chóng đưa ra lời giải thích.
“ Giá thành đâu?” Lý Đạo Thành nhưng không hề quan tâm nhiều đến mấy thứ râu ria sự tình, hắn đi vào thực chất vấn đề.
“ Giá thành nhưng không phương tiện lắm, theo Ngô tiểu tử hắn nhưng mà xuất ra 750 đồng một hũ” Lý Cao Thiêm nâng lên giá cả cũng hít một hơi sâu. 750 đồng gần một quán một hũ giá tiền này gấp hơn mười lần giá một hũ rượu bình thường.
“ Giá này phương tiện. Lê gia là nhập hết hàng của hắn, có bao nhiêu Lê gia bao bấy nhiêu, đây là ý của phụ thân. Cái này ta không tiện giao tế cùng Ngô tiểu tử mất thân phận, ngươi nhưng là một cái đồng lứa ngược lại dễ nói…” Lý Đạo Thành ánh mắt lóe lên tinh quang ung dung vuốt hàm râu mà đạo.
“ Cái này giá tiền quá quý đi, một hơi ôm hết hàng này liệu….” Lý Cao Thiêm là hơi khiếp sợ. Cái giá tiền này quả thật quá quý sợ ôm vào chỗ hàng này lãi lời sẽ không đáng là bao. Giá tiền này khó có người đủ để dụng.
“ Ngươi thì biết cái gì, đây là loại tửu độc nhất trên thị trường, vào tay chúng ta rồi thì giá bao nhiêu ấy là chúng ta nói. Ngươi thử nghĩ nếu đã dùng loại tửu này thì đám quý tộc quyền quý còn có tâm trạng dùng thường tửu. Bọn hắn thì thiếu gì vàng bạc… ánh mắt xa hơn một chút, thương nhân Tống triều đây, thương nhân Chiêm Thành, Lô Oa… bọn hắn xa xỉ có tiếng, theo ta thất thứ này có lợi nhuận không dưới 4-5 lần” Lý Đạo Thành lim dim vuốt râu mà đạo, lão già thành tinh rõ dàng ánh mắt sắc bén hơn nhiều.
Tiệc rượu tại tại phủ Lý Đạo Thành cũng là khách khách sáo sao một dạng, trong bữa ăn Lý Đạo Thành sẽ khách khí một chút mà trò chuyện một số công vụ liên quan giữa Nghệ An và Bố Chính. Nhưng tuyệt đối hắn không nhắc một câu nào đến chuyện hai nhà hợp tác làm ăn. Ngô Khảo Lý cũng không vội vã, hắn tuy chưa đủ tinh ranh cáo già nhưng hắn cũng biết được một món hàng độc quyền là có sức hút ra sao. Ngô Khảo Lý lấy bất biến ứng vạn biến, nếu quả thực vụ làm ăn này không xuôi thì hắn thà rằng tốn một đoạn thời gian mà chạy Long Thành. Ngô gia nhưng mà tất nhiên sẽ vô điều kiện mà đón nhận khoản làm ăn này.