Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 121: Chương 121: Ngô Khảo Ký cười lớn




Ngày 27 tháng 6, trời đổ mưa nhẹ, cơn mưa đầu tiên kể từ hai tháng qua, cơn mưa đến quá muộn màng. Bố Chính lương thực vụ Chiêm hàng một nửa.

Nhưng mưa đôi khi cũng là một niềm vui khiến cho tâm tình con người thoải mái hơn, mát mẻ hơn. Và cơn mưa này cũng mang lại thật nhiều may mắn.

Tin vui liên tiếp bay về Huyện nha Bố Chính nơi Ngô Khảo Ký làm việc. Từ bệnh xá báo về Lý Từ Huy đã tỉnh táo và sức khỏe không ngại, nàng vậy mà chén được 2 tô cháo gà lớn xem ra không vấn đề.

Sau năm ngày điều trị liên tục bằng thuốc an thần cũng như bằng những liệu pháp tâm lý như nói chuyện, tuyên truyền v.v… tâm lý của nữ kỵ binh Bạch Thành đã khôi phục rất khá.

Sáng sớm nay thì sứ giả của Harivarman IV vua xứ Chiêm cũng đã tới đây và yêu cầu hai bên gặp mặt bàn điều kiện trao đổi tù binh cũng như giải quyết các vấn đề tranh chấp.

Đặc biệt hơn cả và vui hơn cả Ngô Khảo Ký đã nhân được tin cấp báo của Lý Thường Kiệt, vị Lý Thái Úy này đã dùng khoái thuyền tới Nghệ An sau đó theo đường bộ tức tốc phi ngựa tới Bố Chính để thông báo. Ông ta đang ở Thanh Hóa chưng binh chỉ trong vài ngày sẽ tới Bố Chính. Nói rằng Ngô Khảo Ký cố cầm cự, nếu không cầm cự được thì hãy rút lui an toàn theo đèo Ngang về Nghệ An chờ đợi viện quân triều đình tới.

Ngô Khảo Ký ngay lập tức tại chỗ biên một phong thư niêm phong kĩ bằng sáp ong và yêu cầu thám tử giao tận tay Lý Thường Kiệt. Lúc này Ngô Khảo Ký càng thêm mấy chục phần tự tin đi gặp vị Vua của xứ Chiêm để đàm phán rồi.

Điều kiện gặp mặt trực tiếp bàn bạc như sau.

Hai bên xây dựng một đình chòi tại giữa cánh đồng tiểu bình nguyên Đặng Gia cách cổng Đồ Chiêm Quan 2 dặm.

Ngô Khảo Ký cùng Vua Chiêm sẽ gặp nhau ở đây. Mỗi bên mang theo 10 kỵ sĩ, không mang vũ khí dài cung nỏ. Không mang chiến tượng chỉ mang kỵ binh.

Ngô Khảo Ký đồng ý luôn và cũng hơi bị nể phục sự dũng cảm của vị Vua Chiêm này, một có thể hắn ta là tên ngu ngốc tự cao tự đại, hai hắn thực sự có bản lãnh và là người can đảm. Là kiểu người nào gặp mới biết, về phần bản thân Ngô Khảo Ký hắn mới không sợ hãi đâu.

8 giờ sáng ngày 28 tháng 6, Trời vẫn một cơn mưa nhỏ lất phất. Như đã hẹn cuộc gặp gỡ mang tầm tính chất khu vực đã được diễn ra ở cánh đồng chứa đầy máu cùng xương cốt này.

Trong màn mưa 10 kỵ sĩ Hắc Thành tiến về phía trước, đám người này không hổ là xuất thân Hắc Thành, một thân trang phục đều là hắc gấm bào. Ngô Khảo Ký không thích màu trắng nhìn như đưa tang và có phần ẻo lả, hắn buộc phải mặc vì để tránh nắng mà thôi. Nhưng nếu trời đã mát gĩ nhiên hắn sẽ dùng hắc bào che lại chiến giáp. Ngô Khảo Ký thích màu đen, cứng cáp, mạnh mẽ, pha chút thâm trầm.

Phóng ngựa bên cạnh Ngô Khảo Ký không ai khác đó chính là Ngô Khảo Tước, luận về đơn đả độc đấu ở cái Bố Chính châu này, không có lẽ cả mấy châu xung quanh này không ai là đối thủ của gã thiếu niên 18 tuổi này cả.

“ Khảo Tước, lát nữa ngươi không được mở miệng, theo sự mà hành động, nếu ta đập bàn thì ngươi lập tức hạ sát những người xung quanh, cố gắn bắt sống Vua Chiêm.”

Ngô Khảo Ký dặn dò, người không có lòng hại hổ nhưng phải đề phòng hổ cắn người. Hắn không muốn chơi xấu vua Chiêm nhưng nếu Vua chiêm muốn chơi bẩn thì hắn chiều.

“ Tất cả một lần nữa kiểm tra lại nỏ tay..” Ngô Khảo Ký ra lệnh…

Cả đám người vâng dạ vén lên ống tay áo bào gấm mà kiểm tra. Mẹ kiếp đeo trên cẳng tay của mỗi thằng đều là một ống phóng tên bằng thép, thứ này bên trong chứa 3 lò so cực mạnh và ba mũi tên có thể phát xạ ba lần.

Lê Văn Toản mép trái dật dật… hắn hơn ai hết biết được mọi chuẩn bị ngày hôm nay. Nếu nói chủ công là người ngay thẳng chính chực cũng có thể là, nhưng nói hắn là người âm hiểm thì không thể nào lệch được. Chuẩn bị không chỉ có vậy…

“ Văn Toản, lát mà có đánh nhau, ngươi tự bảo vệ tốt mình là được, chạy được thì chạy…” Ngô Khảo Ký dặn dò..

“ Chủ công nói đùa, toản tôi là một giới văn sĩ nhưng không phải tay trói gà không chặt, ngũ kỹ ta đều tinh tông” Lê Văn Toản khằng khái đáp lại.

“ Ui zời… một chiêu nằm đo đất còn khoe khoang” Ngô Khảo Tước bĩu môi, cái miệng tên này không thể nói được một lời tốt…

“ Ngươi… ngươi… sĩ khả sát bất khả nhục… Lão phu liều với ngươi..” Lê Văn Toản cáu tiết, hắn biết tính tình tên đệ đệ này của chủ công nhưng biết thì biết, chịu không nổi.

“ Được bao tuổi mà xưng lão phu…” Ngô Khảo Tước không buông tha..

“ Im đi… hai người các ngươi thất chưa đủ loạn? Ngô Khảo Tước không cho mở miệng từ giờ” Ngô Khảo Ký điên cả đầu… không thể dạy nổi thằng em trời đánh này. Hắn cảm giác may mà người nhà họ Ngô xa lánh tên này, nếu gần gũi liệt có chém chết hắn từ thủa bé hay không..

“ Ưm.. ưm” Ngô Khảo Tước bịt miệng gật đầu đồng ý.

Tất cả người có mặt ngày hôm nay đều là những người võ nghệ siêu quần ở Bố Chính, nhưng Ngô Khảo Ký hiểu chỉ có Ngô Khảo Tước mới đặt lên được mặt bàn. Nên nhớ nếu là Vua Chiêm thì hắn sẽ phải lựa chọn dũng sĩ trong 3 triệu người Chiêm để bảo vệ bản thân, còn Ngô Khảo Ký chỉ có 7 vạn người để lựa chọn, hơn kém ở đâu đủ hiểu.

Nhưng Ngô Khảo Ký tự tin ở trang bị cùng các thiết bị âm hiểm mà hắn đã chuẩn bị, hắn có quá nhiều thứ đối phó với kẻ địch nếu bọn này gây sự.

Đoàn người của Vua Chiêm đến từ trước, hắn ngồi lọng nạm vàng trạm ngọc 10 người khiêng, chiến mã đi theo chỉ là để phòng trừ. Con mẹ nó tại sao Ngô Khảo Ký hiểu tên này đòi mười người tùy tùng rồi, chẳng qua là để bảo vệ kiêm khiêng kiệu.

Hai phen nhân mã cùng tiến vào đình viện dựng tạm nơi cánh đồng, về mặt xa hoa thì Bố Chính thiếu đi một bậc dài. Nhân số Bố Chính là cầm ô đội mưa mà đến, áo bào có chỗ lấm lem ướt. Vua Chiêm là ngồi khiệu thành thơi, lông tóc vô thương thoải mái vô cùng.

Về khí thế người Bố Chính cao hơn một bậc, đồng phục, chiến giáp, màu đen, khí thế là không thể có thứ gì che lấp.

“ Xin chào, ta là thành chủ Bố Chính Thành” Ngô Khảo Ký chắp cái tay làm lễ như bạn bè xã giao gặp mặt.

Lê Văn Toản há hốc miệng, có kiểu lễ gặp mặt vua một nước như vậy? Cho dù là vua nước lân bang đi nữa.

Harivarman IV cũng trợn mắt kinh ngạc.

“ Nhìn cái gì, phiên dịch đúng không thừa không thiếu… các ngươi nữa hành lễ cũng như ta làm đừng làm mất mặt Bố Chính người” Ngô Khảo Ký trừng mắt nhìn Lê Văn Toản mà nói.

“ Trẫm, Harivarman IV Hoàng đế Chiêm quốc. Mời thành chủ ngồi” Harivarman IV miễn cưỡng đáp lễ sau đó giơ tay mời Ngô Khảo Ký ngồi.

“ Nói đùa Bố Chính Ma Linh Địa Lý là đất Đại Việt ta, ở đây ta là chủ ngươi là khách… Vua Chiêm, mời ngồi..” Ngô Khảo Ký giơ tay mời ngồi.

Lê Văn Toản cố gắng dịch sát nhất từng từ bộc lộ ý tứ của chủ công.

Không khi như cứng lại.

Harivarman IV cau mày, người thanh niên trẻ trước mặt này cực khó chơi.

“ Ba Châu này vốn thuộc Chiêm Thành, nơi này chính xác ta có quyền mời thành chủ ngồi” Harivarman IV tiếp tục nói.

“ Lạ lùng ta biết một cái vua Chiêm được kế thừa hợp pháp Chiêm quốc đã ký tặng tam châu cho Đại Việt ta. Nói này ta là chủ… Mời” Ngô Khảo Ký cứng rắn.

“ Hửm ngươi nói Trẫm không chính danh?” Harivarman IV hơi bực tức, vấn đề hắn phế truất Chế Củ sau đó lên ngôi luôn là một vấn đề cấm kỵ của Chiêm Quốc không được nhắc tới nữa, nhưng người thanh niên này đang vả mặt hắn.

“ Thành Vương bại Khấu, chuyện Chiêm quốc ai chính danh ta không quan tâm. Nhưng mỗi quốc gia đều có lịch sử của mình và phải tôn trọng lịch sử đó. Nếu Chế Củ đã từng là Vua Chiêm và ký kết tam châu Bố Chính- Ma Linh – Địa Lý cho Đại Việt thì người Chiêm phải tôn trọng nó. Lấy giả dụ nếu các ngươi không tôn trọng Vua trước đây của các ngươi, thì người dân hiện giờ cũng có quyền không cần tôn trọng ngươi Harivarman IV.” Ngô Khảo Ký đanh thép nói…

“ Hay cho câu thành vương bại khấu. Nếu đã nói như vậy, đồ vật tốt ai mạnh sẽ được. Đây hiện giờ đang là vùng tranh chấp, cho nên cùng ngồi. Nếu một ngày ngươi thực sự đánh bại ta thì ngày đó ngươi có tư cách làm chủ mời ta ngồi ở đây..” Harivarman IV cười nói.

“ Cũng được, tam thời cho ngươi chút tiện nghi..” Ngô Khảo Ký cũng không quanh quất vấn đề này.

Hai bên cùng ngồi xuống bên chiế bàn nhỏ tự lấy đồ uống của mình sử dụng, họ không tin tưởng nhau. Về điểm đồ ăn uống thì Harivarman IV khí thế hơn, hắn đầy đủ hoa quả rượu thịt như đi cắm trại. Ngô Khảo Ký và đồng bọn chỉ là nước lọc mà thôi. Nhưng hắn không thèm để ý điều này.

Chuyện xã giao qua vài tuần thì Harivarman IV bắt đầu đi vào vấn đề.

“ Chắc ngươi hẳn cũng có một vài thông tin, Người Tống muốn thôn tính Đại Việt các ngươi vận nươc suy tàn. Ta khuyên ngươi hãy là người biết chuyện mà đầu phục Chiêm Thành. Ta cũng là người ái tài, nếu người đầu phục Chiêm Thành Trẫm có thể cho ngươi làm Vương gia quản ba châu MaLinh, Địa Lý, Bố Chính” Harivarman IV tự tin mà nói.

“ Ha ha ha ha ha…” Ngô Khảo Ký cười lớn giọng đầy mỉa mai.

“ Ngươi cười Trẫm” Harivarman IV cau mày khó chịu, hắn đã khá mềm mỏng nhưng người thanh niên này dường như không biết điều và luôn khiêu khích.

“ Ta nực cười ngươi một cái tiểu quốc cỏn con mà xưng Trẫm, vốn dĩ ta cũng không định nói nhiều vấn đề này vì đó là chuyện tư của ngươi.”

“ Ta cười vì ngươi hiểu gì về Đại Việt ta mà nói vận nước sắp tàn, một cái nho nhỏ Châu phủ như ta mà 7-8 vạn quân của ngươi cũng bó tay không công chiếm nổi, hống chi Đại Việt ta có 24 lộ 72 trại mỗi một cái đều mạnh hơn Bố Chính ta.. ngươi lấy gì mà nói Đại Việt vận tàn”

“ Ta cười vì ngươi bị Người Tống lợi dụng mà không hay lại cứ nghĩ mình là người thông minh. Nước Tống đang bị Liêu Quốc, Thổ Phồn quốc liên minh đè đánh phía bắc vận nước lao đao. Bọn hắn sợ 50 vạn hùng binh của Đại Việt ta tập kết biên cảnh cho nên mới xúi bậy Chiêm Thành các ngươi tấn công Đại Việt để phần nào ngăn trở bước chân của Đại Việt hùng mạnh chúng ta.”

“ Ta cười vì ngươi sẽ khóc khi quân Đại Việt trả đũa và đốt trụi kinh đô của Chiêm Thành thêm một lần nữa”

“ Ha ha ha ha ha ha “

Ngô Khảo Ký cười lớn.

Thật sự là hắn nói bậy, lúc này Thổ Phồn có hơi quấy Tống nhưng Liêu là đang hòa ước với Tống, vận nước của Tống lao đao là do đấu tranh nội bộ. Còn quân đội Đại Việt tập trung biên cảnh là sự thật trong lịch sử thì Ngô Khảo Ký có biết, nhưng nghe đâu chỉ có 10 vạn quân trong đó quá nửa là dân phu vận lương tải đồ… Khụ Khụ… Ngô Khảo Ký chém gió thôi rồi.

Lê Văn Toản hào hùng dịch lại nhưng lòng hắn như sóng ba động “ Đại Việt tấn công Người Tống sao?”

Harivarman IV nháy mắt tái mặt, hắn cũng ý thức được Người Tống đột nhiên thoải mái hỗ trợ hắn đánh Đại Việt là có nguyên do. Nhưng hắn cũng không để ý nhiều vì hắn cũng có ý đồ đó. Nhưng ngày hôm nay nghe Ngô Khảo Ký nói có mấy phần chân thực làm hắn phải suy nghĩ.

“ Trẻ con vô tri, Đại Việt dám đánh Tống thiên triều? Ngươi nghĩ trẫm là trẻ con lên ba mà gạt gẫm” Harivarman IV giả vờ tức giận nhưng lại là dò hỏi phương pháp.

“ Hả. ngươi bớt diễn, làm Vua một quốc giở trò này không mấy chính đạo. Muốn dò thông tin thì ta nói thẳng. Đại Việt ta còn thiếu đánh Tống sao? 20 năm trươc chúng ta cử Nùng Chí Cao đánh hai châu lưỡng quảng, 7 năm trước Tiên Hoàng Đại Việt thân chinh đánh 10 trại vùng biên, 5 năm trước phò mã Thân Cảnh Phúc đánh qua Tư Minh bắt quan Tống về Đại Việt chặt đầu… ngươi một cái ếch ngồi đáy giếng mà hiểu gì?” Ngô Khảo Ký cười nhạt.

Lê Văn Toản hào hùng dịch mà trong tay áo cũng giơ lên một ngón tay cái. Chuyện Nùng Chí Cao là người Việt cử qua hay tự hăn làm bậy vẫn là mê đề của người Tống chứ đừn nói đến các nước phương Nam. Còn chuyện Tiên Hoàng cùng Thân Phò Mã đánh qua biên giới thì phần đó cũng là vùng tranh chấp, trước nay chẳng phân định của ai… e hèm nói thì ghê nhưng thực tế … khó nhận xét.

Harivarman IV tái mặt những chuyện này hắn cái không được, khí thế lại giảm một phần, trong mắt Harivarman IV hiện lên sát ý nhưng hắn lại nhanh chóng dấu đi.

“ Người này phải giết” đó là suy nghĩ của Harivarman IV lúc này.

“ Chuyện này cho qua, Trẫm tới đây mục đích chính vẫn là bàn bạc trao đổi con tin và định ra mốc giới tạm thời giữa hai bên, Trẫm không muốn can qua ảnh hưởng đến cuộc sống của bá tánh” Harivarman IV chuyển giọng…

Con mẹ nó đang yên đang lành đem quân quấy đảo cả một vùng phía Nam khong cho ai làm ăn mà còn mở miệng nhân đức. Ngô Khảo Ký cáu lắm nhưng hắn không nói nhiều. Hăn mục đích cũng là trao đổi tù binh và chiếm lợi ích một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.