Đầu tháng 7 năm Thái Ninh thứ năm.
Đã hai tháng kể từ ngày người Chiêm Thành làm loạn đất Đại Việt và đã gần một tháng ngày Bố Chính và Chiêm Thành chính thức va chạm nhau trên chiến trường.
Không khí tại nội địa Bố Chính gần như bình thường, chỉ có quân đội sĩ quan cùng một số công nhân làm trong vùng có khả năng chiến sự là có phần tâm lý hơi căng. Còn lại phần đa dân số Bố Chính đang tập trung cho vụ Mùa.
Phải mọi người không nghe nhầm, Bố Chính tập trung cho gieo mạ và cấy lúa giữa lúc chiến tranh.
Có gì không thể khi mà người dân tin tưởng hoàn toàn quân địch không thể vượt qua các hàng tuyến phòng thủ của Bố Chính. Nếu vậy thì tội gì họ không gieo hạt cấy lúa.
Chỉ khổ dân Đặng Gia và 2,5 vạn di dân của Địa Lý Ma Linh không có ruộng để cày cấy. Thời điểm này bắt đầu khai hoang thì đã quá muộn. Nhưng không sao. Chính sách nhân đạo của Hắc thành lại một lần nữa ban bố. Đám người này khai hoang đồi núi trọc ở phía Tây Bắc Bố chính và trồng một loại cây hoa lạ. Chính phủ sẽ trả công bằng đúng năng suất của ruộn lúa tốt. Chùm cuối sau khi thông não đã quyết định mở rộng 3000 mẫu trồng thuốc phiện quy mô.
Di dân vỡ òa trong sung sướng, cuối cùng họ cũng có đường sống trong nửa cuối năm này.
Lúc này thì một phong thư từ Đèo Ngang chuyển đến, Nhân viên “hải quan” ở đây đã giữ được một nhóm đối tượng khả nghi tìm cách nhập quan một cách hợp pháp. Sứ đoàn thương nhân Tiểu quốc Palimban ở phía cực Đông của đảo Java.
Nói chung thời gian này Bố Chính ngoại thương đình trệ hoàn toàn đo Chiêm Thành làm chủ vùng biển ngoài khơi, và đã 2 tháng không có thương nhân tiếp cận Bố Chính. Nhưng ngày hôm nay lại có thương nhân vất vả vong đến cảng Diễn Châu, đi đường bộ xuôi nam tới Bố Chính. Liệu họ có chuyện gì quá quan trọng đên vậy.
Ngô Khảo Ký mở ra bức thư trên tay…
“ Hít… hà…”
“ Bọn này chơi lớn vậy..”
Vì để thực hiện một kế hoạch nào đó Chùm cuối Bố Chính đã đặt hàng các tiểu quốc trung lập ở Java một số lượng người Châu Âu nô lệ hay người Ả rập nô lệ cũng được. Nhưng vì đường xá xa quá xa nên chưa có tiểu quốc Java nào thực hiện phi vụ này cũng như đặt vấn đề với Bố Chính về vụ làm ăn này.
Vốn dĩ Ngô Khảo Ký chỉ hi vọng đám đàn em của hắn là Medang và Lavo sau khi ổn địch tình hình sẽ giúp hắn một hai, không ngờ cái tiểu quốc Palimban lại mang đến cho hắn một món hàng khủng. Hai ngàn nô lệ người da trắng không rõ quốc gia nào.
Bản thân Ngô Khảo Ký kế hoạch chỉ cần một số lượng nhỏ người Ả rập thì được rồi, nhưng người Châu Âu cũng vẫn có thể dùng, song số lượng lớn đến vậy lại là một vấn đề khó khăn vì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sau này.
Cực chẳng đã Ngô Khảo Ký đành phải tiếp nhận số hàng này. Đầu tiên hắn cho tiếp kiến thương sứ người Palimban, sau đó hắn cho thân tín đi theo người này tới nơi chất chứa nô lệ.
Nô lệ không có vận chuyển lên bờ mà đang lênh đênh trên mấy con thuyền lớn, một phần làm trèo thuyền phu một phần nuôi nhốt.
Ngô Khảo Ký đòi gặp mặt một số nhân vật đầu não của nhóm nô lệ này, vì bất kì nhóm người nào dù là nô lệ vẫn có một vài người đặc biệt có chút đầu não và nổi lên như một lãnh tụ của nhóm. Ngô Khảo Ký yêu cầu là gặp họ. Hắn phải hiểu rõ đán người này thì mới quyết định có mua bán hay không và mua nhiều hay ít.
Người nô lệ được chùm đầu và đưa đến trước mặt Ngô Khảo Ký. Vì có quân đội Bố Chính đảm bảo cho nên đám hàng hóa này được phép tiến vào sông Nghệ An, do đó thời gian đến Bố Chính sẽ nhanh hơn.
Nhóm người nô lệ kỳ quái, Một nông dân sứ Volcae, một hiệp sĩ nước Pháp, nông dân xứ Tô Cách Lan Ê Cốt ( Scotland). Kỳ quái lộn xộn và không phải là một nhóm. Đám người này nói xì xồ tiếng Anglo-Saxon cổ ngữ Anh thật rất khó nghe và khó hiểu. Mặc dù tiếng Anh của Ngô Khảo Ký khá đỉnh nhưng vẫn phải chật vật suy đoán và chơi đuổi hình bắt chữ với đám này.
“ Viking?” Ngô Khảo Ký bắt đầu tiếp cận dần với thứ tiếng anh rất khó suy luận này…
Ba tên này nghe thấy thì nhảy dựng lên.. gật đầu lia lịa xì xồ một đống đầy căm hờn biểu hiện.
Ngô Khảo Ký não loạn, giờ đây là thế kỉ 11 giai đoạn hoàng hôn của Viking, đám này còn có thể gây rối cả ở Anh Pháp và xứ Wales? Mà những tên nô lệ này phải qua tay bao nhiêu bao nhiêu lần mới tới được nơi này… chịu không tưởng tượng nổi. Nhưng không nói nhiều, chỗ này hắn mua. Bố Chính thiếu thì thiếu lương thật nhưng 2000 miệng ăn thêm không nhiều mà bớt không ít, vả lại nếu kế hoạch của hắn thành công thì lương thực không phải vấn đề.
“ Family?” Ngô Khảo Ký nói một từ rồi chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ..
Thật hắn không dám nói câu dài vì nói xong cả hai bên miễn không cần hiểu nhau.
Lại một đám xì xồ tào lao làm động tác cắt cổ này nọ rồi mặt mày ủ rũ.
Sau khi phí sức 9 trâu 12 bò cuối cùng Ngô Khảo Ký cũng tìm được một ít thông tin. Bọn nô lệ này tòa là tráng đinh người to lớn vạm vỡ bị bán làm phu trèo thuyền ở Địa Trung Hải một thời gian. Palimban thi thoảng cũng có chạy hàng ở Địa Trung Hải nên mua một nhóm này vì hắn biết Bố Chính giàu có. Mua về bán giá cao được. Ngô Khảo Ký đồng ý thuyết pháp này, cắn răng nhịn đau theo giá trị 5 đồng vàng một tên nô lệ mua hết. Ngô Khảo Ký thừa biết đám Palimban chết tiệt này bóp hắn nhưng không có cách nào khác Ngô Khảo Ký phải chấp nhận. Nhưng thù này Ngô Khảo Ký nhớ, chờ khi thằng em trời đánh kia ổn định lại, hắn thề sẽ để thằng em này đi dạy cho Palimban một bài học nhớ đời. Nuốt tiền Bố Chính là không dễ.
Đã thỏa thuận với nhau xong thì đơn giản rồi. Tiền quy thành tửu cứ thế mang đi. Người chùm kín không lộ dấu vết là người Châu Âu bí mật theo đèo ngang giải đến Bố Chính.
Hai ngàn thằng da trắng, khung xương thô to, trung bình phải cao từ 1m7 đổ lên, cá biệt có có không ít thằng cao gần 1m9. Đám này đứng thành hàng như mộ đám Orc trước nhân tộc bình thường là các chiến binh việt trung bình cao 1,63.
Tuy rằng bọn này đói ăn, khổ sở nhưng cơ bắp rõ ràng săn chắc và trẻ tuổi, cho nên đám hàng này nếu để trèo thuyền thì đúng là hàng tuyển, giá 1-2 đồng vàng là không sai. Nhưng 5 đồng vàng thì…. Ngô Khảo Ký lại a cay Palimban quốc.
Đám này to cao khỏe mạnh thật nhưng một nửa là nông dân nhát chết cho nên không có hiệu quả gì trong việc thành lập một đội quân da trắng trong thời gian ngắn. Nhưng trong này cũng có ½ xuất thân quân ngũ bị đám Viking chiến bại mà bắt làm nô lệ. Đám người này khả dụng. Nhưng thực tế họ còn được sử dụng nhiều hơn cho mục đích khác.
Vậy là ½ số quân nhân da trắng bắt đầu hành hạ ½ nông dân da trắng tập luyện quân sự. Đây chính là yêu cầu của chủ nhân mới. Tên kỵ sĩ Pháp thì được đi theo Ngô Khảo Ký vì hắn có nhiệm vụ khác cần hoàn thành. Đây là một gã có học thức nên Ngô Khảo Ký dùng hắn cho kế hoạch bí mật khác mà chỉ hắn biết mà thôi.. à không Lý Từ Huy cũng biết kế hoạch này.
Ngày 20 tháng bảy tại Diễn Châu.
Hạm đội Đại Việt trùng điệp đang ém quân tại nơi này gần tháng trời.
Ngô Khảo Tích đi đi lại lại trong quân doanh… bồn chồn hết sức. Cách đây 3 ngày hắn nhận được thư của Ngô Khảo Ký. Vẫn là chời đợi, không được manh động, không được lộ ra là quân chính quy trung ương đã tới miền Nam… rồi cái gì chờ thời cơ chín muồi Bố Chính sẽ thông báo cho đạo quân này tiến lên.
Đây là lá thư thứ 5 hắn nhận được cùng chung một nội dung. Chẳng hiểu sao đại bá Lý Thường Kiệt lại có thể ung dung thưởng thức trà ngon mà Bố Chính gửi đến. Ngô Khảo Tước cảm giác rằng bị đại bá sát phạt quyết đoán của mình thay đổi rồi.
“ Làm sao ngươi vẫn nóng ruột như vậy?” Lý Thường Kiệt tủm tỉm cười hỏi một bên nhấp nhấp ngụm trà trong tay..
“ Đại Bá, chúng ta phải đánh nhanh, thắng nhanh giải nguy cho Bố Chính và ngược về phương Bắc. Nếu chậm trễ bên kia Thái Hậu…. nói đến đây hắn ngưng lại…”
Mà thực tế trong lịch sử của một thế giới nào đó có sự chậm chễ này thật, vì Lý Thường Kiệt bị quấn chân ở phương Nam với quân Chiêm cho nên lúc cánh thổ binh phía Tây đánh ới chân thành Ung Châu thì ông ta mới có thể xuất phát từ Vĩnh An tấn công Khâm Châu. Quân thổ binh ăn ngủ dưới Ung Châu 1 tháng trời thì quân triều đình mới có thể từ Khâm Châu đi tới nơi.
“Không ngại… ngươi đọc đi…” Lý Thường Kiệt lại đưa cho Ngô Khảo Tích một phong thư mới nhất.
“ Ngô Khảo Ký hắn nghĩ chiến tranh là trò đùa. Đã ngăn cản không cho bộ binh viện trợ tiến vào Bố Chính, nay lại còn vẽ thứ vớ vẩn này kế hoạch… hắn có 10 vạn hùng binh để thực hiện kế hoạch này… Không được chất phải đến Bố Chính” Ngô Khảo Tích nhìn kế hoạch của Ngô Khảo Ký mà phản đối kịch liệt, đây là kế hoạch không tưởng và và vô lý hết mức.
“ Khảo Tích không nóng nảy, kế hoạch này là có thể thành công… thực tế còn một lá thư thứ hai hắn gửi cho ta, nhưng đây là bí mật của ta và hắn, cho nên đại bá xin lỗi ngươi ta không thể cho ngươi biết rõ. Nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ. Vua Chiêm lần này gặp họa lớn… tên Ngô Khảo Ký này rất cay độc… ngươi nên nhớ… tuyệt đối không đắc tội hắn..” Lý Thường Kiệt mỉm cười mà nói giọng như nửa đùa nửa thật…
“ Hắn là cái đệ đệ của chất nhi, cháu đắc tội hắn hắn có thể làm gì…” Ngô Khảo Tích cười cười không cho là đúng.
“ Hắn sẽ không lấy mạng ngươi, nhưng nếu hắn muốn đùa ngươi một trận đau khổ thân xác là quá dễ. Kẻ này tiến bộ quá nhanh, từ một tay non nớt xung động mới bao nhiêu thời gian đã trở nên khó chơi như vậy… Lần này ta phải mang hắn Bắc thượng, không có lựa chọn khác…” Lý Thường Kiệt rất ít khi cười, nhưng hôm nay ông phá lệ cười rất nhiều vì ông biết thằng cháu này rất có tiền đồ. Ông cười vì một phần muốn chứng kiến tên Vua Chiêm chuẩn bị bị chơi chết.
“ Đại bá ý hay, đánh hổ vi huynh đệ ra trận phụ tử binh. Hăn lần này cùng chúng ta sát cánh thì tốt biết bao..” Ngô Khảo Tích hưng phấn..
“ Khó khó khó. Đi cùng có thể còn kề vai sát cánh là khó. Tên này có chủ khiến sợ rằng hắn sẽ không nghe ai điều khiển, nhức đầu a…. nhưng việc qua trọng lúc này là cần nói chuyện một chút cùng Dương gia- lê gia rồi. Tên nhóc con Ngô Khảo Ký luôn kiếm thêm chuyện cho tấm thân già này à” Lý Thường Kiệt mỉm cười lắc lắc người đứng dậy.
Cùng thời gian này ở cách cổng Đồ Chiêm Quan 2km là cảnh đông ngùn ngụt người Chiêm và người Anak Đê quân đội. Bọn họ đã có được bổ xung từ quê nhà. Cho nên sau hai trận thua đau mà quân số không giảm trái lại tăng lên.
Ban đầu Chiêm Thành Bộ binh 1,7 vạn trong đó 5 ngàn người phụ binh. Người Anak Đê vốn dĩ mang đến 3 vạn người gồm 2 vạn chiến binh 1 vạn phụ binh vận tải. Sau hai trận chiến Chiêm thành chết tổng cộng không đến ngàn người nhưng bị bắt đến hơn 6 ngàn. Người Anak Đê thì bị bắt ít hơn chỉ có 2000 người tù binh nhưng chết đến 5 ngàn người sau lần công thành và lần bị đồ sát.
Nhưng nay dưới chân thành Bố Chính là 4 vạn binh sĩ 1,5 vạn từ Chiêm và 2,5 vạn từ Anak Đê. Có thể nói trong 1 tháng qua họ đã bổ xung rất nhiều quân số.
Hôm nay họ tập trung dưới tòa thành này không phải vì đánh nhau mà chỉ là hù họa tinh thần quân sĩ Bố Chính. Thực tế ngay hôm nay chủ yếu là trao đổi tù binh lần thứ nhất.
3500 Chiến binh Sanock đổi 7 ngàn thường binh Bố Chính. Việc trao đổi không đơn giản, Ngô Khảo Ký yêu cầu hai bên sứ giả liên tục gặp mặt tù binh hai bên để tạo sách cùng khiểm tra đối xử. Yêu cầu cả hai bên không ngược đãi không cho đói ăn. Lập sách là vì tránh gian tế trà trộn.
Ý này trùng với Harivarman IV vua xứ Chiêm vì hắn cũng muốn kéo dài thời gian. Cho nên hai bên rất “ cẩn thận” tiếp xúc tù binh, yêu cầu đối xử này nọ, cùng tạo lập danh sách tránh người trà trộn gây loạn.
Tù binh Sanock Ngô Khảo Ký tất nhiên đối xử tốt có mục đích nên hắn chẳng lo lắng, đám này còn béo tốt hơn lúc ở nhà.
Tù binh Đại Việt vốn bị đối xử tàn tệ trong tháng đầu, nhưng từ khi thỏa thuận trao đổi tạo thành thì cũng được ăn uống đầy đủ nên hồi phục không ít.
Cổng thành Đồ Chiêm Quan luôn mở trong truyền thuyết trước mặt, các tù binh Xứ Việt kích động nước mắt trào dâng, họ không nghĩ mình lại có thể một lần nữa trở về với vòng tay tổ quốc.
Một tháng qua họ thông qua các tín sứ từ Bố Chính đã biết về các sự tích nơi này. Bắt sống 3500 binh Sanock, tiêu diệt gần vạn quân thù trong dã chiến, lại bắt thêm 5000 thường binh.
Và Bố Chính không sợ hi sinh mà thả đi 3500 tinh binh Sanock để cứu họ. Các thường binh Đại Việt này thừa hiểu giá trị của họ có bao lớn nếu so sánh cùng tinh binh Chiêm. Cho nên họ không thể tưởng tượng được Bố Chính thành chủ có thể vì họ mà thả đi 3500 con mãnh thú có thể quay lại cắn Bố Chính bất kỳ lúc nào. Họ cảm động, họ biết ân, và họ bối rối … vì… Ngô Khảo Ký Châu Mục Bố Chính họ Ngô.
Đám binh Sanock thì lầm lỳ cúi đầu tiến về đội ngũ của mình, ai cũng nhận ra sự lạnh lùng của họ. Nhưng tất cả đều nghĩ những tinh binh này xấu hổ vì bị chiến bại, và sự lạnh lùng của chiến binh sanok là đặc điểm cố hữu của họ rồi. Tất nhiên những chiến binh Sannok này nghĩ gì… chỉ họ mới biết mà thôi.