“ Đại ca nắm chắc sao? Nếu không thì biên thư cho Chiên Bàn Phú Thái tam ca để hắn dẫn quân gây sức ép lên Chiêm Thành, chờ đệ…. Đánh xong ở Trung Java … cả ba hợp sức đánh Chiêm?” Daksamavamca cau có, hắn có phần lo cho Ngô Khảo Ký.
Nói thật đám 3000 tù binh này tâm tư vẫn chưa ổn, trong thời gian ngắn không thể dùng. Đừng nói là để bọn hắn đánh giặc, giao tàu cho bọn này chúng nó lái đi đâu trốn ai mà biết được.
Cả Ngô Khảo Ký lần Daksamavamca đều hiểu, 3000 binh này chỉ có một chút người thuần lọc ra có thể để họ thủ thành hỗ trợ, để đám này tâm phục khẩu phục chỉ có thể để họ sống lâu trên đất Bố Chính, cảm thấy được Bố Chính là quê hương thì lúc đó mới có thể tin tưởng mà sử dụng họ.
Tựu chung về Thủy binh sức chiến đấu trong thời gian ngắn thì người Bố Chính không có mấy tăng trưởng, có chăng là các thủy thủ khinh nghiệm của Mã sẽ tập huấn cho người Việt, từ đó nâng cao năng lực tác chiến trên biển cho người Việt. Nhưng để đạt đến mức thành thục hải chiến, thì đó là câu chuyện của thế hệ chứ không chỉ vài ngày nửa tháng.
“ Hắ đâu? Va đứng lên với người Pagan rồi, nghe đâu ở biên giới phía Tây hai bên đã đánh nhau mấy trận không nhỏ… hắn cấu cứu ta hai lần rồi..”
“ Chiến giáp vũ khí ta cung cấp cả cho ngươi cho nên Chiên Bàn Phú Thái đang đau khổ chống cự ở biên giới, hắn chỉ có thể thủ không công, cũng may lựu đạn ta còn cho nên viện trợ hắn một mảng lớn, thủ thành nói chung là tạm ổn”
“ Bảo hắn đi đánh Chiêm, giờ thân hắn lo còn chưa xong, Ngươi sau này gặp hắn cẩn thận, hắn là nghe thấy ta dồn hết đồ cho ngươi nên rất bất mãn ngươi, nói là khi nào gặp sẽ đập ngươi một trận ra trò.” Ngô Khảo Ký hầm hừ tức giận nói.
Cái thời này không có điện thoại di động để điều khiển, mẹ nó đám tiểu đệ đánh loạn lên cả cùng lúc, khiến cho Bố Chính gặp nguy cũng chẳng biết cầu ai. Thêm vào đó bọn này đánh nhau xong là hướng hết về Bố Chính lên đồ nâng cấp trang bị sau đó tele ra đường gank quái. Mẹ chúng nó cứ nghĩ Bố Chính như shop vô hạn vậy. Ngô Khảo Ký đoán lúc này tên cao to đen hôi Jayavirahvarman II chắc cũng đánh đứng lên rồi, mà đánh thì thể nào cũng quay về Bố Chính xin xỏ.
“ A hả, biết vậy tiểu đệ không đánh đứng lên rồi, chờ vài tháng cũng không sao… xin lỗi đại ca..” Daksamavamca mặt mày rầu rĩ…
“ Thôi không cần nói nhiều. Đi lên sàn chiến hạm tham khảo thôi” Ngô Khảo Ký cười cười vỗ vai Daksamavamca từ chối nói nhiều thêm vấn đề này, chuyện đã rồi nói thêm vô tác dụng. Chờ ba tên tiểu đệ nay xong việc, Ngô Khảo Ký thề sẽ hỏi han ba đời nhà Jaya Harivarman IV vua Chiêm.
Đại Chiến Hạm người Mã cấu trúc cột buồm là “hai rưỡi”. Tức là hai cột buồm chính to lớn cùng một cái buồm nheo ở phía mũi có tác dụng điều hướng. Tức là cái thuyền này có tận ba cơ chế điều hướng, buồm, bánh lái, xiên. Muốn thành thuc điều khiển một cái chiến thuyền phức tạp như vậy thì hệ thông thủy thủ phải cực kỳ chuyên nghiệp. Không hổ là quốc gia trên biển phong tỏa eo Malacca vài thế kỷ, kĩ năng hàng hải của họ cứ gọi là, ối zời ơi.
Boong tàu chiến hạm có hai chữ hính dung, tháo và gọn gàng. Thích hợp bố trí quân đội, đội hình. Thuyền có lâu hạm chỉ huy nằm lệch sau, phía trên có bố trí một máy ném đá trên cao nhất cùng một dãy công sự cho cung thủ hay nỏ binh.
Hai bên nạm thuyền có cấu trúc che chắn để chiến đấu tương tự như châu mai của thành trì.
Kế cấu thuyền đủ 3 sàn không tính lâu các. Sàn một là mặt của các khoang rỗng đáy, dùng để chứa lương thực vật tư, sàn hai là nơi của các mái chèo cũng là nơi ăn nghỉ của thủy thủ tránh nắng mưa. Sàn ba chính là Boong tàu nơi tác chiến chính với ba máy bắn đá một đầu, một đuôi và một trên nóc lâu.
“ Cái quỷ gì đây?”… Ngô Khảo Ký đi vòng vòng quanh chiếc máy bắn đá mà quan sát. Hắn là biết thứ máy bắn đá ý ẹ này xuấn sứ made in China… giá rẻ, chất lượng tồi.
“ Máy ném đá ư, có thể ném bình dầu vào đối thủ..” Daksamavamca nheo nheo nhìn ánh mắt của vị đại ca này, có vẻ hơi khinh thường vũ khí của hắn. Không can tâm “ có lẽ vị đại ca này chưa hiểu, thứ này bắn trượt không sao, bắn trúng là cả một sự kinh hoàng chết chóc” Daksamavamca thầm nghĩ.
“ Cái thứ đồ chơi này thì tấn công được ai?” Ngô Khảo Ký xì mũi coi khinh…
“ Đại ca ngươi chờ…” Daksamavamca hơi nóng mặt.
Ngay lập tức Daksamavamca điểm danh 5 tên binh sĩ chuyên gia sử dụng máy bắn đá tiến hành diễn luyện tại chỗ, ngay lập tức..”
“ Hây a… Hây a…”
Một đám binh sĩ ra sức kéo, vò dầu thô được đốt cháy hừng hực lao đi trong không khí vẽ một đường vòng cung tuyệt vời văng xa tầm 30m. Vò gốm vỡ tung dầu bán tung tóe ngay cả trên nền đất ướt cạnh sông vẫn có thể nhiệt hỏa tưng bừng… Cảm giác nếu thứ này rơi vào sàn thuyền sẽ có bao nhiêu thương vong và khó dập tắt ra sao?
“ Bắn tiếp..” Ngô Khảo Ký cười cười nói…
“ Hây a..”
“ Bắn tiếp..”
“ Hây a.. Hây a..”
…
Bắn liên tục nhưng nói thực mỗi lần bắn kết quả lại khác nhau, Ngô Khảo Ký nhìn cấu trúc của thứ này đã đoán ra con mẹ nó quá sức không thể tin tưởng… đồ Tàu khựa.
“ Daksamavamca đại ca hỏi ngươi, trong tình trạng cả hai chiến hạm cùng di chuyển, thêm vào đó là gió lớn trên biển, sóng lớn trên biển, tỉ lệ bắn chúng của thứ này là bao nhiêu..?” Ngô Khảo Ký khinh bỉ hỏi.
“ Đại ca… khó bắn trúng, nhưng nếu bắn trúng tác dụng không thua kém tiểu lôi đạn, mà phạm vi tấn công xa hơn tiểu lôi đạn.
Daksamavamca vẫn cứng, hắn biết đại ca này có nhiều đồ tốt, nhưng vũ khí đại hình là không có, cho nên hắn mang ý tứ là khoe khoang một chút khoa học tiến bộ của Medang không ngờ bị chê túi bụi.
“ Thứ này a… tháo xuống đem đốt củi hế cho ta… thứ gì đâu… chướng mắt…” Đại ca cho ngươi biết, cũng là bắn vò dầu, cũng là lắp trên thuyền, đại ca có thể bắn xa ít nhất 30 bộ, độ chính xác thứ này chạy 1 vạn tám ngàn dặm không thể so sánh…
“ Đại ca có thứ này….. cho ta cho ta… cho ta…” Không theo kịch bản sẽ bị lắp… tiếng Việt vẫn còn học dài a.
“ Còng chưa làm ra đâu, mới đang nghĩ tới tôi.. tôi nay về vẽ, mai đưa công tượng làm, nếu không quá khó chế tạo thì ta cho ngươi một ít. À mà nếu tiện đường, mang cho tên Chiên Bàn Phú Thái một ít, đừng để hắn nói Đại Ca nhất bên trọng nhất bên khinh…” Ngô Khảo Ký nhìn cỗ máy bắn đá lởm của khựa mà chợt nghĩ đến một ý tưởng. Hắn là dân chuyên TOTAL WAR, rất nhiều vũ khí đại hình hắn biết, chờ tối về nghĩ cẩn thận hơn thiết kế lại.
“ Đại ca thực...thực có thể làm ra…?” Daksamavamca lắp bắp.
“ Yên tâm” Ngô Khảo Ký vỗ vai hắn.
………………………
Chiều muộn, Phủ Công Chúa Chính Hòa Huyện.
Daksamavamca lang thang mò mẫm tìm hiểu cấu trúc Vauban của tòa thành sịn xò mới xây này. Tất nhiên người hướng đẫn hắn là một vị sĩ quan Bố Chính. Ngô Khảo Ký đã dặn dò không cần dấu diếm gì về các điểm mạnh yếu của tòa thành này cho nên người sĩ quan này cũng nhiệt tình giới thiệu cho Daksamavamca tất cả.
“ Vị tiên sinh này, ý của ngươi là tòa thành này không có góc chết? dù địch nhân tấn công ở bất kỳ vị trí nào cũng có thể bị từ hai đến ba hướng tấn công dễ dàng?” Daksamavamca đứng trên tòa thành không nói là to hớn nhưng cấu trúc cực kì phức tạp này mà lòng run run.
Hắn Daksamavamca không chỉ có nhiệm vụ đánh chiếm lại Trung Java, hắn còn có nhiệm vụ xây dựng nơi này thành căn cứ địa tường đồng vách sắt của bản thân. Công thành dĩ nhiên là phải công, nhưng công xong là phải giữ, giữ còn khó hơn công, do đó hắn ý thức được mức độ quan trọng của lần tham quan này.
“ Vương tử điện hạ, ngài là vương tử một nước, lại là em trai của chủ công, ngài gọi ta tiên sinh.. tiểu nhân chịu không nổi” Người sĩ quan trẻ chắp tay, Người này tên Lý Hạo, một thân tín của Công chúa đã được test qua món thuốc phiện tra khảo, kết quả độ trung thành S+++ cho nên được đào tạo để trở thành một vị tướng chuyên thủ thành kiểu Vauban.
Đối với Ngô Khảo Ký sau một loạt pha bị đâm chọt sau lưng hết từ Lý Thường Kiệt đến Thái Hậu rồi Nội Thị Sảnh, tên này quan trọng là lòng trung thành, còn lại mây thứ năng lực tính sau.
Quan viên, chỉ huy của Bố Chính bị test một mả rồi, ai cũng kinh hồn bạt vía, Tất nhiên Ngô Khảo Ký lịch sự giới thiệu trước nguyên do của việc phải test. Hai là nói trước người test sẽ chịu một số tổ thương nhất định về tâm lý. Nếu chịu test thì ok, không chịu test thì Ngô Khảo Ký cũng không làm gì, thậm chí còn cấp cho một khoản tiền để rời Bố Chính.
Cách làm này có thể làm lạnh lòng các trung thần. Nhưng test là test cả lò không chừa ai cho nên tâm lý đám đông mọi người nhẹ nhõm một phần. Thứ đến trước đó Ngô Khảo Ký cũng có giải thích cặn kẽ về những gì có thể ảnh hưởng, và cũng không ép buộc tham gia “chương trình” này. Do đó về mặt thông cảm nếu thực sự là thủ hạ trung thành thì vẫn có thể thông cảm cho hắn được. Vì các thế lực ẩn dấu quá sâu trong nội bộ Bố Chính, mà “ thân tín” của Ngô Khảo Ký cũng là xuất thân tứ tán lung tung. Có Đỗ gia, có Ngô gia, có Hàn môn, có cả thiên tử quân.
Thực tế Ngô Khảo Ký không biết những kẻ thực sự trung thành với hắn lại không hề có chút lạnh lòng, thay vào đó họ có rất nhiều mong chờ để được tham gia chương trình này. Bởi vì theo họ nghĩ, nếu có phương pháp chứng minh được lòng trung thành của họ thì họ càng được trọng dụng và “khác” với những kẻ khác. Cho nên cuối cùng quan lại tướng sĩ hay những thành phần quan trọng của Bố Chính đều được test cả rồi.
Quá trình test này lọc ra không ít thành phần hai mang hay tâm lý chưa vững vàng. Tất nhiên có rất nhiều những chuyện dở khóc dở cười khi trong tình trạng đê mê mất tự chủ các câu trả lời của bọn người này cực kỳ bá…
“Lê Văn Toản, mong ước lớn nhất của ngươi là gì? Quan chức, ta muốn làm quan lớn muốn làm Kinh Lược Phó Sứ…”
“Người muốn phản, chủ tử Ngô Khảo Ký chỉ là Châu Mục, ngươi muốn làm Kinh lược Phó sứ hơn hắn hai ba cấp?”
“Ngươi thằng nào hỏi ngu vậy, Chiêm đánh Ma Linh, Địa Lý, Bố Chính … đây là cơ hội cho chủ tử.. cơ hội cho ta..”
“Cơ hội gì?”
“Nói chuyện với bọn bất học vô thuật mệt mỏi. “
Tiêm thêm thuốc cho hắn… thằng chó này…. Người lên tiếng là Ngô Khảo Ký, người tra hỏi cũng là hắn, bị chửi nãy giờ rất bực mình. Một đám khói thuốc phiện lại bi bơm vào mặt nạ
“ Nói, tại sao Chiêm Thành đánh tam Châu là cơ hội?…”
“ Thằng ngu này…”
“ Bộp” “ Bố mày nhịn hơi lâu rồi đấy … chửi nữa” Ngô Khảo Ký gằn lên..
“ Hu Hu thằng ngu, Chiêm đánh Ma Linh, Địa Lý tất tan, nếu Bố Chính cầm chân được, hay đánh tan được Chiêm thì có thể thượng tấu triều đình góp tam Châu thành một lộ. Chủ công thành Linh Lược Sứ thống thãnh một Lộ Tri Phủ. Ta chẳng nhẽ không mò lên được Kinh Lược Tả Hữu Phó Sứ… con mẹ bọn vũ phu chỉ biết đánh người..” Lê Văn Toản khóc rống lên…. Nhưng ánh mắt phê thuốc vẫn mơ mơ màng màng.
“ Thâm nho nhọ đít… tên này… rất… thông minh.” Ngô Khảo Ký không thể không tán thưởng cách nghĩ của tên này.
Lê Văn Toản sau một tá câu hỏi, ăn vài cái bạt tai thông qua.
“ Vũ Tường Yên, ngươi nghĩ thành chủ Bố Chính Ngô Khảo Ký là người thế nào?”
“ Có chút hấp tấp, ấu trĩ, tự cao tự đại, ưm… hơi ngu một chút..”
“ ….” Ngô Khảo Ký cạn lời.
“ Ngươi muốn phản hắn?” Ngô Khảo Ký gằn giọng, bóp bóp hai bàn tay vào nhau chuẩn bị động thủ.
“ Ngươi ngu à, chủ công hắn hơi ngu ngu một chút, nhưng nhìn người rất tốt, biết nghe, biết sửa sai, hắn là một cái minh chủ… hắn có cái gì nhỉ… không gian phát triển rất lớn..”
“Mục tiêu phấn đấu của ngươi là gì?”
“ Kinh Lược Sứ”
“ Con mẹ ngươi muốn tạo phải, Ngô Khảo Ký chỉ là một cái Châu mục be bé, ngươi muốn làm Kinh Lược Sứ ngồi lên đầu hắn?”
“ Thất học vô thuật… Chiêm đánh Bố Chính Ma Linh Địa Lý tam châu là cái cơ hội…”
“ Bỏ qua, kể cả như vậy vị trí Kinh Lược Sứ cũng là Ngô Khảo Ký ngồi, đâu đến phiên ngươi?” cái này chuyện tam châu Ngô Khảo Ký biết rồi, không cần hỏi nhiều.
“ Ngươi rất ngu.. nếu Chủ công sau này là vương gia khác họ đâu… Kinh Lược Sứ của ta rồi.”
Ngô Khảo Ký bó tay, càng tra khảo hắn càng hãi hùng. Đám quân tướng dã tâm bành trướng vô cung, thậm chí không coi triều đình vào đâu. Tất nhiên không ai có ý phản, nhưng ý đồ chư hầu cát cứ một phương rõ ràng không thôi.
Nói chung là Ngô Khảo Ký trong những cuộc hỏi cung bị chửi cho sấp mặt, Từ Huy bên cạnh cười khúc khích không thôi.
Đến lúc này Ngô Khảo Ký có thể hiểu cảm giác của Triệu Khuông Dận, bị thủ hạ giữ chặt khoác hoàng bào lên ngươi, không muốn phản không được.
Tất nhiên Ngô Khảo Ký không muốn làm phản, không muốn làm vua, quá mệt mỏi. Làm một cái quân phiệt cũng là lựa chọn không tồi, ít nhất hắn biết thủ hạ trung thành của hắn là ủng hộ chuyện này.
Còn về Lý Hạo, sở dĩ trở thành thân tín bậc nhất của Từ Huy, vì đám thân quân của Từ Huy được tra khảo trong phòng tối, ngươi tra khảo là Ảnh. Và câu hỏi mang tính chất quyết định của nàng là.
“ Nếu Ngô Khảo Ký đắc tội ta, ta lệnh ngươi giết hắn, ngươi giết hay không giết?”
Ngô Khảo Ký ngồi ngay bên cạnh, câm nín không biết nói gì.
Có người sợ hãi, có người lưỡng lự, có người nói không, có người không trả lời nổi. Lý Hạo một cái đô suất nho nhỏ rõng rạc thưa. “ Công chúa lệnh ta giết ai ta giết kẻ đó, bất kể ai” Từ đó hắn trở thành thân tín bậc nhất của Phủ công chúa, và là kẻ bị Ngô Khảo Ký ghét nhất.:D
Quay trở lại với Lý Hạo và Daksamavamca đang lang thang trên tường thành.
“ Làm sao có thể có chuyện đó được?” Daksamavamca không quá tin tưởng.
“ Vương tử điện hạ, người thử tưởng tượng. Nếu ngươi tấn công cạnh này, ta có thể từ cạnh này, cạnh này bắn tên qua, không cần nhoài người ra khỏi thành để tấn công, rất an toàn. Nếu ngươi tấn công ở đây, thậm chí ta có thể ba mặt tên tề phát. ngươi leo lên được?” Lý Hạo cười cười đặt giả sử cho hắn.
“ Ta dùng tĩnh lan…” Daksamavamca tiếp tục giả định.
“ Sông hộ thành” Lý Hạo cười.
“ Ta lấy mệnh lấp sông hộ thành..” Daksamavamca không chịu thua.
“ Vậy thì tôi cho ngài xem vài thứ…” Lý Hạo cười bí ẩn.
“ Con mẹ nó thứ quỷ này…… Ta muốn nó chắc rồi…. Đại ca đâu…” Một lát sau Daksamavamca sau khi chứng kiến thứ gì đó bỗng nhiên la lớn gào thét.