Ngô Khảo Ký nhức hết cả đầu, làm nhị cái linh hai thế giới, không một cái nào có hứng thú với sổ sách cả. Nghĩ đến tiền bạc là cái đầu hắn ong cả lên.
“ Nói chính điểm, Tư khố của bản quan có bao nhiêu, theo kế hoạch đề ra thì cần bao nhiêu tiền từ Tư khố điền vào thì đủ, Tư khố có thiếu hay không thiếu bao nhiêu. Cái đó mới là bản quan quan tâm” Ngô Khảo Ký hơi mất kiên nhẫn một chút.
“ Tư khố của đại nhân chúng tôi không dám xem chi tiết, chúng tôi chỉ dám lọc ra các khoản của Châu Phủ Khố mà thôi, Tư Khố chỉ có thể Đỗ Đại nhân tính toán mới hợp tình.” Vũ Tường Yên vội vàng thưa.
“ Bớt nói nhảm, Tư khố của bản quan đúng là do Đỗ Liễm đến quản, các ngươi quản Châu phủ khố. Ba người hợp tác làm việc, Châu phủ khố thiếu có thể điều động từ Tư Khố. Bản quan sau này có thêm thu nhập từ các khoản khác thì không nói. Riêng Tửu Xưởng có thể công bố ra cho các ngươi, vì tửu xưởng lợi nhuận bản quan dùng cả cho việc động binh cùng năm sau xây thành. Vả lại trong Tửu xưởng có một thành lợi nhuận chia cho quan viên Bố Chính, cho nên các người coi cũng không sao. Ước tính cho bản quan một cái con số xem nào… không lảm nhảm những thứ ngoài lề nữa”
Ngô Khảo Ký thực sự không còn kiên nhẫn, thấy được thái độ của Ngô Khảo Ký thì lũ Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên cũng run lên nhưng thực tế là bọn họ cảm thấy rất hoàn hảo hưng phấn trong lòng. Đến ngay cả Tư khố nguồn thu chủ yếu của Đại nhân là Tửu Xưởng cũng cho hai người bọn họ biết. Đây chính là tâm phúc trong tâm phúc rồi.
Thật ra đám người này không hề biết Tửu Xưởng là Ngô Khảo Ký tính vứt ra ngoài rồi, sau này Tửu Xưởng cũng không phải nơi kiếm chính của Ngô Khảo Ký nữa. Hắn còn nhiều thứ khác để kiếm tiền phương pháp. Vậy thì Tửu Xưởng sẽ công khai như một cái bổ xung ngân sách quỹ bên cạnh Bố Chính Châu phủ khố. Thu nhập nơi này chẳng cần dấu diếm gì.
Điểm thứ hai mà Ngô Khảo Ký có thể công bố thu chi Tửu Xưởng cho lũ Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên đó chính là vì bọn này có 10% trong Tửu Xưởng cổ phần. Ban đầu Ngô Khảo Ký công bố về thiết xưởng sự tình với bọn này và hứa sẽ cho bọn này 5% cổ phần trong đó. Nhưng Ngô Khảo Tích xuất hiện khiến cho Ngô Khảo Ký hiểu được Thiết Xưởng lộ ra sẽ nguy cơ như thế nào. Do đó hắn lại một lần nữa tập hợp đám quan viên mà nói đẫy rằng. Thiết xưởng thất bại nghiên cứu rồi, tuy rằng sản lượng có tăng đôi chút nhưng chỉ đủ phục vụ cho nội bộ Bố Chính nhu cầu mà thôi. Đừng nghĩ đến việc buôn bán ra ngoài kiếm lời.
Đám quan viên gật đầu tin tưởng ngay lập tức, vì thực tế ngay từ ban đầu Ngô Khảo Ký công bố tin tức sản lượng Luyện Thiết Xưởng họ đã bán tín bán nghi. Con số Ngô Khảo Ký đưa ra thực tế không thể khiến người thời naỳ tin tưởng. Cho nên khi Ngô Khảo Ký đảo lại lời nói thì đám quan viên cũng tin tưởng không có mảy may nghi ngờ. Để bù đắp đám quan viên thì Ngô Khảo Ký quyết định chia cho bọn họ 10% lợi nhuận Tửu Xưởng cổ phần.
Thiết Xưởng là thứ hư vô mờ mịt nhưng Tửu Xưởng ăn nên làm gia là mắt thấy tai nghe. Đám công nhân tửu xưởng gia lúc này còn giàu có hơn quan viên Bố Chính nhân viên. Bọn họ các quan viên này sớm đã đỏ mắt từ lâu, chính vì vậy khi nghe được chia cổ phần của Tửu Xưởng lại khiến cho đám quan viên này hưng phấn gấp bội lần.
“ Bẩm đại nhân, thực tế là Tư Khố của ngài rất loạn và rất khó tính toán. Tửu bán ra mỗi nơi giá thành khác nhau, đôi lúc lấy đổi đồ là chính. Mà đổi về toàn những thứ kỳ quái mà chúng tôi khó định giá được. Hạ quan chỉ ước định chung chung là Đại nhân tư khố trừ hết những đồ vật không thể định giá thì vào khoảng. 2 vạn 1 ngàn quan”
“ Lúc này Phủ khố coi như không còn, do vậy tiền lương cho binh sĩ 2200 nhân cả thân binh lẫn sương binh tính chung tầm 1180 quan tiền lương thực nhu yếu phản và 3960 quan tiền lương bổng cái chính là đãi ngộ của Đại nhân dành cho quân sĩ quá cao. Thịt cá rau trứng dầu cùng tiền lương cao quá. Trong này quân đội trang thiết bị thiết chưa tính tới vì hạ quan thấy các mục này đều là Luyện Thiết Xưởng miễn phí cung cấp. Nhưng hạ quan lại không thấy được mục trả lương cho công nhân của Luyện Thiết Xưởng”
“ Đầu năm sau đại nhân dự trù xây thành Bố Chính và Chính Hòa, cùng với Vân Huyện phía Tây ước tính đến công nhân phải hai vạn. thời gian kéo dài 4-5 tháng. Số tiền khổng lồ 6 ngàn quan tiền lương thực, một vạn hai quan tiền công.”
“ Quân số tụ tập Tây Chinh ước tính giao động liên tục từ 800 đến 1200 người thời gian là trường kỳ, binh khí khôi giáp nếu Thiết Xưởng cung cấp miễn phí thì không quá vấn đề. Nhưng lương thực vận chuyển 80 dặm phải hao bớt 2 thành vận chuyển. Đây cũng là một khoản tiền cần tính kĩ.”
“ Tất nhiên đầu năm sau chúng ta có vụ Mùa sắp gặt tới bổ xung một phần, Tửu Xưởng cũng không ngừng hoạt động thì có thể bù vào những khoản chi, nhưng nói chung lại là chúng ta không còn một khoản dự phòng nào. Tất cả thu cũng chỉ vừa đủ bù chi. Nếu có biến cố thì đúng thật chúng ta không khoản dự phòng xoay sở”
Lũ Lê Văn Toản, Vũ Tường nói chung là chuyên nghiệp người quản lý chính vụ cũng như hậu cần. Bọn hắn nắm vững dự thu dự chi cho nên có thể vạch định kế hoạch khá tốt. Ngô Khảo Ký cũng dánh giá rất cao năng lực này của bọn họ. Bàn về mặt này thì bọn Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên mạnh hơn Ngô Tam, Đỗ Liễm quá nhiều.
“ Ừm, bản quan đã hiểu. Tự chung lại qua năm sau khởi công đại công trình, nuôi dân nuôi quân vẫn là vừa đủ thu chi không mấy thiếu hụt. Vậy đi, kế toán của Tửu Xưởng lập thành một khố riêng, khố này có tên Dự khố. Tiền trong này có thể điều động cho Châu Phủ khố khi cần. Tư khố của bản quan sau này do Đỗ Liễm quản lý, Dự khố do Lê Văn Toản quản lý, Đỗ Liễm, Vũ Tường Yên giám sát, khố này Lê Văn Toản có thể điều động tối đa 500 quan một tháng không cần thông qua ta phê chuẩn. Vũ Tường Yên quản lý Châu phủ khố, Đỗ Liễm, Lê Văn Toản. Khố này Vũ Tường Yên có thể điều động 300 quan một tháng không cần thông qua ta phê chuẩn. Những khoản lớn hơn số giới hạn các ngươi cần hỏi qua ta phê chuẩn”
Ngô Khảo Ký lười so đo vấn đề sổ sách, hắn quăng hết ra ngoài cho bọn Đỗ Liễm, Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên tự hành quản lý và giám sát nhau. Quan trọng nhất là hắn ban quyền điều động một khoản nhất định cho lũ này. Từ đó bọn họ chủ động hơn trong việc tiền bạc lưu động cũng như trù tính kế hoạch.
Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng. Ngô Khảo Ký không quá đặt trọng vấn đề tiền bạc lúc này, vì trong đầu hắn đã vạch ra một vài cách kiếm tiền rất bá đạo. Đối với hắn tiền lúc này chỉ là một con số. Nước trong quá ắt không có quá, nếu như đám Đỗ Liễm, Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên táy máy tay chân một chút hắn cũng mắt nhắm mắt mở. Nói chung ăn uống biết điều và làm được việc thì Ngô Khảo Ký vẫn có thể vị tha. Cơ cấu của Bố Chính vẫn là thiếu lỗ trỗ, những đơn vị như kiểm toán là vẫn chưa có được cho nên tạm thời vẫn là dùng niếm tin để làm việc với nhau mà thôi.
Về phần tư khố của Ngô Khảo Ký có nhiều thứ cổ quái khó định giá. Trong suy nghĩ của bọn Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên đó chính là nói giảm nói tránh. Theo họ trực tiếp gọi nhưng thứ này là rác thì có vẻ hợp lý hơn. Trong mắt bọn họ là rác nhưng trong mắt Ngô Khảo Ký đó chính là vàng, không những là vàng binh thường mà là siêu cấp kim cương. Những thứ đó mới chính là nguồn gốc khiến cho Bố Chính có thể âm thầm mò tài nguyên.
Ngô Khảo Ký yêu cầu thủ hạ của mình trao đổi những gì với người Tống, sự thật cũng không ngoại trừ những thứ mà người xuyên việt nhắm tới, thuốc nổ. Hay nói đúng hơn ở đây là quặng diêm tiêu.
Thủ hạ của Ngô Khảo Ký thực hiện rất triệt để yêu cầu của hắn, đàm phán rất rõ ràng cùng thương nhân người Tống, Bố Chính thương nhân không cần lương thực cũng như ngân lượng, thứ họ cần là hàng đổi hàng. Nếu như thương nhân Tống có thể lấy ra những mặt hàng mà họ cần thì Bố Chính Ngọc Lộ Tửu sẵn sàng hạ giá 1 thành để trao đổi.
Thương nhân Hoa Hạ là những người nào? Là những người nếu có lợi sẵn sàng đánh đổi lợi ích quốc gia. Điều này thể hiện rõ nhất trong quan hệ mậu dịch của Tống Kim và Tống Thổ Phồn. Chính lệnh của Tống triều là cấm buôn bán lương thực, sắt, thiết kim loại cho hai quốc gia láng giềng. Nếu chính sách này được thực hiện nghiêm túc thì nói thật hai quốc gia phía bắc này không bao giờ có thể trở thành đối thủ của người Tống. Nhưng sự thật thì đâu? Thương nhân Tống rầm rộ buôn lậu lương thực, thiết khí cho thảo nguyên người. Không những thương nhân mà ngay cả tướng lãnh biên thùy cũng tham gia vào các đường dây buôn bán này khiến cho người Kim người Liêu không thiếu vũ khí mà thực hiện những cuộc trinh phạt đối với nước Tống.
Điều này cũng tương tự đối với việc buôn bán tại phía Nam giữa Tống Việt. Các thương nhân Tống đúng là thám tử của Triều đình. Nhưng bên cạnh đó họ cũng chấp nhận bán mình vì lợi ích. Khi người Việt cho đủ giá cao thì ngay cả triều đình Tống họ cũng bán luôn. Ví dụ đơn giản nhất đó chính là chiến giáp công nghệ của quân đội Tống đã được bán không thương tiếc cho người Việt thông qua tay các thương nhân. Năm 1009, Lê Long Đĩnh cho sư thần qua Tống nghị sự, lúc về tiện tay thu mua gần trăm bộ chiến giáp các loại về làm mẫu vật chế tạo. Năm 1014 Lý Thái Tổ thực hiện tương tự hành vi, cũng đem về được cả trăm bộ chiến giáp về phỏng chế.
Thế cho nên thực tế lúc này quân đội Đại Việt cùng Tống chiến giáp trang phục có phần rất tương tự nhau. Chỉ là chiến giáp của người Việt sẽ đơn giản hóa một số bộ phận để tránh nóng bức mà thôi.
Nói đi nói lại để chứng minh một điều, việc mua bán thuận lợi vô cùng, theo như Ngô Tam Đỗ Bách mô tả, sở dĩ họ quay lại Bố Chính có muộn vì chờ đợi người Tống quay lại một chuyến Liêm Châu để gom hàng hóa trao đổi. Thậm chí vì nhất thời không gom được nhiều tiêu quặng bằng một cách nào đó đám thương nhân này có thể chuyển tiêu quặng từ Công Bộ Xưởng Liêm Châu ra ngoài để trao đổi. Hai bên còn hẹn nhau chuyến sau tiếp tục làm lớn. Thương nhân người Tống lần này sẽ chuẩn bị số lượng lớn Tiêu Thạch và các loại hàng hóa mà Ngô Khảo Ký yêu cầu.
Diêm tiêu tạch ở Tống triều không thuộc mặt hàng triều đình quản lý độc quyền. Giá thành cũng không cao 15 đồng một cân Tống, 30 đồng một kg. Thương nhân tống vận chuyển đến Vân Đồng thì nói vống giá lên 6 đồng nhưng nhóm người Bố Chính không chịu. Thứ này họ biết giá, hơn nữa Ngọc Lộ Tửu lúc này là hàng hot chỉ có thiếu bán không thiếu mua. Nếu đám thương nhân Tống này chơi trò xấu thì đầy dãy nhóm thương nhân khác sẽ nhảy vào mối làm ăn này. Vì trời mới biết được thứ tửu này mang về Tống khu Biện Kinh, Giang Châu, Tô Châu thì giá thành sẽ tăng đến mức nào, có thể là 2 lần, 3 lần,4 lần…? Người Tống lúc này 90 triệu là quốc gia sản xuất hàng hóa đứng đầu Thế giới và cũng là quốc gia giàu nhất Thế giới lúc này. Thế tộc, hoàng tộc, sĩ tộc người Hoa là những kẻ giàu có vô cùng. Họ hăn chơi xa đọa thành tiếng, để có một chén rượu ngon thì đừng nói vài ba trăm tiền, kể cả tính bằng vài lượng bạc họ cũng không nháy mắt.
Cho nên dưới sức ép của người Bố Chính, thương nhân Tống không muốn dây dưa nhiều tránh kẻ khác nhảy vào chiếm lợi, định giá 40 đồng một kg diêm tiêu quặng nhóm thương nhân này ẵm đi hơn hàn vò Ngọc Lộ Tửu. Ngô Khảo Ký tin chắc rằng đám người này với ngàn vò Ngọc Lộ Tửu sẽ kiếm lời cả vạn quán. Bọn hắn sẽ kiếm lời gấp bội bản thân Ngô Khảo Ký người nấu ra tửu này. Nhưng Ngô Khảo Ký chẳng quan tâm, đám người này ăn lợi ích ngon ngọt mới tích cực làm việc. Đương cử giao hẹn 1500 vò Ngọc Lộ Tửu đợt hai đã lên đường được 20 ngày, tin chắc kết quả cũng sớm về tới Bố Chính thôi.
Đợt đầu mua bán tổng hơn ngàn bình Ngọc Lộ Tửu với giá trao tay là bốn lượng bạc một bình, tương đương 3,7 xâu tiền một vò 5 lít rượu. Tổng số tiền quy được trừ đi một thành tất cả đổi Diêm tiêu thạch cùng một số loại nguyên liệu quan trọng khác. Thành thử ra số lượng Diêm Tiêu Thạch của Bố Chính là quá nhiều.
1075 vò tửu thành giá 4 ngàn quán, trừ đi một thành thỏa thuận còn 3 ngàn 600 quán. Nếu tất cả chỗ này mua diêm tiêu thạch thì có thể 80 tấn. Nhưng thương nhân Tống trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể thu gom xung quanh Ung Châu, Khâm Châu, Liêm Châu 40 tấn Tiêu Thạch mà thôi. Thêm vào đó số tiền hàng còn lại là một mặt hàng khác. Đó chính là một thứ bột mà người Tống gọi là Bạch Khử Diêm, người Việt gọi là muối tẩy. Thực tế thương nhân Tống phải cấp 100 tấn bột này mới đủ tiền hàng. Nhưng thứ này không mấy tiện lợi ở Khâm Liêm Ung tam Châu nên thương nhân Tống đành khất nợ. Lạ thay thương nhân Bố Chính đồng ý chuyện này. Nhận biên lai khất nợ 50 tấn muối tẩy này. Hẹn lần sau sẽ trả.
Thương nhân Tống dĩ nhiên thiên tạ vạn tạ hứa hẹn lần sau sẽ tụ tập đầy đủ Bạch Khử Diêm để trả đủ và dùng để trao đổi món hàng hóa tiếp theo. Thực tế thứ bột này ở trong nội địa Tống rất phổ biến đó chính là dùng để tẩy trắng mì, bánh màn thầu v.v.. khiến cho sản phẩn ăn này có màu trắng bóc đẹp mắt cùng cảm giác ăn ngon hơn. Thứ bột này không phải là hàng hóa dễ trao đổi vì lượng tiêu thụ nó ở các quốc gia láng giềng của Tống là ít. Chính vì lý do đó xung quanh Ung Châu, Khâm Châu, Liêm Châu không có nhiều hàng sẵn. Nội địa thứ này chỉ có 14 đồng một cân, nhưng khi đem ra trao đổi cùng người Việt họ nói vống lên 20 đồng và được chấp nhận.
Thành thử ra lần này trao đổi thương nhân Tống sung sướng vô ngần, họ ăn hai lần chênh lệch. Hàng đem trao đổi đã ăn một lần lãi, đổi về Ngọc Lộ Tửu lại càng là lớn lãi, do đó đám này nhiệt tình vô số kể.
Người Tống nghĩ rằng ăn được cái tiện nghi và cho rằng thương nhân Bố Chính ngu dốt, nhưng Ngô Khảo Ký nghe luận điệu này thì cười khẩy. Chưa biết ai là ngu dốt, các ngươi chờ.
Diêm tiêu thạch dùng để chế thuốc nổ ai cũng biết. Ngô Khảo Ký không thể không bỏ qua thứ này. Hắn lùng hết thông tin ở Đại Việt vẫn chưa thấy nơi nào phát hiện loại mỏ quặng này nên chỉ có thể nhậm khẩu tử người Tống. Người Tống lúc này đã phát triển thuốc cháy nên sản lượng khai thác Diêm Tiêu Thạch là rất nhiều.
Còn về phần muối tẩy trắng mì thì tình cờ Ngô Khảo Ký phát hiện mà thôi. Hắn hay ăn lẩu do đó sẽ yêu cầu hạ nhân chế bún hay sợi mì để nhúng. Nhưng có lúc hạ nhân đưa lên là sợn mì đục đục đen đen, có lúc lại trắng bóc đẹp đẽ. Hỏi ra mới biết người Tống có nhập khẩu vào Đại Việt bột tẩy trắng mì này. Nhưng người Việt cũng không quá nhiều người có thể dùng, chỉ những người giàu có dư thừa mới yêu cầu đến việc thức ăn đẹp mắt. Cho nên sản phẩm này thực tế ở Đại Việt cũng không quá phổ biến. Sau khi có trên tay thứ muối tẩy trắng mì thì Ngô Khảo Ký phát hiện CMN đây chính là Sô-đa dạng kết tinh. Nhìn thấy được một cửa này làm ăn thì sao Ngô Khảo Ký có thể bỏ qua. Và đây cũng chính là chỗ dựa lớn nhất của Ngô Khảo Ký sau khi hắn chuyển công nghệ nấu rượu cho Hoàng gia. Trong tay Ngô Khảo Ký vẫn còn lợi ký kiếm tiền.