Kinh Thành Long Châu những ngày đầu tháng tư, không khí tuyệt đối êm dịu. Nhưng không khí bên trong tử Cấm thành thì nóng bỏng vô cùng.
Tử Cấm thành cái tên này là Ngô Khảo Ký đặt cho khu vực ở và làm việc của Ngô Khảo Tước. Tên nghe kêu kêu cho nên dĩ nhiên anh Tước Nhà ta đồng ý.
Thế nhưng bên trong các cung điện hay các môn cổng đều được Tước tam đệ đặt tên khá tùy hứng.
Cổng chính phía Nam tiến vào Tử Cấm Thành được gọi là Ngọ Môn, tiếp theo qua một lớp ủng thành được gọi là Thiên Vương Môn, qua Thiên Vương Môn đó chính là Thiên Vương Điện. Rồi Đến Long Sàng Điện tiếp theo là hậu cung các Cung của Ngô Khảo Tước.
Tên là trẻ trâu Ngô Khảo Tước nghĩ ra và đặt, nho nhã không thấy chỉ thấy rất trẩu.
Tự xưng mình Thiên Vương vị tam gia họ Ngô này không nghĩ đến Nhị ca của hắn mới chỉ là Đông Hải Long Vương sao. Thế gian tấm tắc kêu kỳ, nhưng Ngô Khảo Tước sảng, thích đặt sao thì đặt càn quấy vô cùng và cũng chẳng nghĩ nhiều. Ngô Khảo Tước đặt phạm húy nhưng Ngô Khảo Ký để ý mẹ gì mấy thứ tên tuổi này, ông em thích làm gì thì làm ông anh đỡ bằng hết.
Lúc này “văn võ bá quan” của Tiểu Việt Liêu Đông quốc đang tụ tập nơi này bàn chuyện quốc gia đại sự. Nói là văn võ choo ai, thực tế nơi này toàn quan võ là chính. Nói thẳng một câu được xét vào tầm quan văn ở nơi này chỉ loe ngoe mấy mống ví như Đỗ Siêu, Đỗ Mạc, Ngô Văn Sơn. Còn lại Võ Tướng thì xếp một hàng dài ra tới tận ngoài sân chầu.
Cũng may Long Châu kinh thành trước kia đã từng là Thủ Đô của nước Bột Hải cho nên quy mô vẫn kha khá nếu không thì cung điện của Liêu Đông Vương há chẳng như ăn mày sao?
Đỗ Siêu, Đỗ Mạc, Ngô Văn Sơn vốn dĩ là võ tướng ở Bố Chính nhưng ít ra còn tiếp xúc được vưới hệ thống dân chính, cũng có học hành tử tế kinh văn cho nên có thể nhìn rồng vẽ giun dế. Không có trâu thì bắt chó đi cày, mấy thằng này bị nhét hết vào các vị trí trọng yếu lo việc dân chính ở Liêu Đông.
Hãy nhìn tương quan lực lượng hai phe văn võ đủ để thấy cái quốc gia này là một quốc gia thuần nghĩa của quân sự và chiến tranh.
Nó thẳng nếu Liêu Đông không có tập đoàn Ngô Khảo Ký nuôi thì sập ngay lập tức rồi. Cũng may về lương thực và các nhu yếu phẩm Liêu Đông không cần lo lắng cho nên bọn này mới có thể thong dong đứng đây mà bàn về việc đánh đập người khác.
Mà nói vậy cũng không đúng, Liêu Đông đánh nhau là ra tiền, có đánh nhau họ mới có tiền nuôi sống bản thân. Vì muốn Liêu Đông Vương rút quân và muốn hai bên Liêu Đông – Đại Liêu hòa hoãn thì Gia Luật Hồng Cơ đã cống nạp không biết bao nhiêu dê bò trâu ngựa cùng lương thực dự trữ bấy lâu do cướp đoạt trấn lột từ Đại Tống.
Nay nghe được tin Đại Liêu đồng ý hóa đàm thậm trí sẽ xuất quân hợp cùng Đại Liêu tiến đánh Đại Tống thì Gia Luật Hồng Cơ vui vẻ vô cùng. Tên vua bất tài người Đại Liêu này nghĩ rằng mình đã dùng của cải thuyết phục được vị ác nhân Liêu Đông Vương rồi. Nhưng thực tế nguyên nhân sâu xa của việc Ngô Khảo Tước bị quân tiến đánh Đại Tống thì Gia Luật Hồng Cơ sao hiểu được. Tất nhiên Ngô Khảo Tước nhận lợi từ Đại Liêu thì cũng chẳng dại gì đi giải thích cả. Được thể Gia Luật Hồng Cơ càng tự tin mà biên thư cho cháu gái là Gia Luật Bối Bối cố gắng hầu hạ lấy lòng vi Liêu Đông Vương kia.
Chỉ biết ngày đó trong cung Bối Bối Tần Phi vứt thẳng thư xuống đất đạp mấy đạp. Liêu Đông Vương nhe tin khá vui vẻ tăng Bối Bối lên vị trí chính Phi. Thế nhân khó hiểu.
Qua vụ Đại Liêu cúi đầu Ngô Khảo Tước giàu lên một mẻ khá lớn có thể tự túc một phần lương thảo cho Liêu Đông. Ngô Khảo Tước cảm thấy tự tin thêm một chút, cảnh ăn bám nhị ca Ngô Khảo Ký thì vị Liêu Đông Vương không ngại nhưng không phải kế lâu dài.H ắn còn có đến hơn 400 vạn lượng bạc cần đòi từ người Tống cho dù có chia 30% theo hợp đồng cho đám người Minamoto thì ít nhất Ngô Khảo Tước vẫn còn 280 vạn lượng bạc sẽ tới tay. Cho nên nói về độ giàu có trong tương lai. Ngô Khảo Tước không kém Ngô Khảo Ký nha.
Lúc này trong điện Thiên Vương các võ quan lần lượt đứng ra báo cáo tình hình quân đội của mình thống lãnh.
“ Khởi bẩm đại Vương vĩ đại. Nô tài Khất Tứ Bỉ Vũ chỉ huy một ngàn bốn trăm kỵ binh, theo thống kê thuộc hạ còn thiếu tới chín trăm tấm cương thiết giáp, trường thường thiều… chiến đao thiếu…”
“ Đại Vương anh minh thần võ, người của thuộc hạ còn thiếu…..”
“ Ôi đại vương ơi…”
Điện Thiên Vương nhao nhao một mẻ kêu gào thảm thiết.
Quân đội của Ngô Khảo Tước tập trung xung quanh Long Châu Kinh Thành con mẹ nó rất lôm côm. Chủng tộc nào cũng có. Khiết Đan, Hồi Hột, Hạng Đảng, Nữ Chân, Cao Ly, Mông Cổ, có hết không thiếu. Mỗi nhóm đều sắc phuc khác nhau kiểu tóc khác nhau đứng ngồi trong Thiên Vương Điện như một đám ăn mày lộn xà lộn xộn kêu gào thảm thiết.
Bọn chó này có thằng cố tình vứt vũ khí ở nhà đến đây tay không để được phát vũ khí khôi giáp.
Ngô Khảo Tước ngồi trên lọng thếp vàng phía cao nhìn bọn này mà cười mỉa. Chơi thủ đoạn với anh? Mẹ kiếp lúc tao bị nhị ca dùng thủ đoạn hành hạ thì tụi bây không biết đang cởi chuồng leo lưng ngựa nơi nào à.
“ Im miệng bớt nói nhảm. Mẹ kiếp bản vương biết thừa các ngươi dấu vũ khí khôi giáp ở nhà chạy tới nơi này chỉ mang theo cái mông trắng dính bùn, bớt ở đó lừa bịp bản vương”
“ Nhưng các ngươi nghe theo hiệu lệnh của Bản Vương vác xác đến đây cùng bản vương trinh phạt thiên hạ đã là đáng khen ngợi, có dũng khí của người thảo nguyên”
“ Làm người ấy mà thằng nào chẳng hám lợi đôi chút, hánh động của các ngươi há quá mắt bản vương cho được. Thế nhưng bản vương cũng rộng lượng bỏ qua. Nói thẳng mấy thanh sắt vụn què mẻ mà các ngươi dấu như bảo bối ở nhà có mang đến thì Bản Vương cũng vứt… thứ gì đâu mẹ kiếp đùa chơi âm mưu với Cô..”
Ngô Khảo Tước khinh bỉ quát lớn nhìn đám ăn mày đang khóc than phía dưới. Mẹ nó ba thứ đồng nát sắt vụn cũng dấu diếm cho được.
Cả một đám vị vách trần xấu hổ cúi đầu, vị Liêu Đông Vương này rất sảng khoái và rất thẳng thắn a. Thảo nguyên hơn cả người thảo nguyên. Nhưng điểm quan trọng là đám này bắt được một thông tin hết sức nhạy cảm trong lời nói của Liêu Đông Vương. Thứ vũ khí mà họ coi là bảo bối thì vị này coi là đồng nát sắt vụn và xẽ bị đào thải mà thay mới? Ý tứ là vậy nhưng mà điều này quá khó tin đi.
“ Đại Vương kính yêu của chúng nô tài, cái này… Đại Vương tuệ nhãn mắt sáng như điện không chuyện dấu gì dấu diếm ngài được ….” Một tên thủ lĩnh bộ lạc thao thao bất tuyệt vỗ mông ngựa nịnh nọt.
“ Câm miệng bớt nói nhảm…. Nịnh nọt không tác dụng với Bản Vương” Ngô Khảo Tước cười trừ, con mẹ nó đám người này quá nhức đầu.
“ Ặc.. khự khự…. Ý đại vương là thay mới toàn bộ vũ khí chiến giáp cho quân đội?” tên này như vịt bị bóp cổ họng nghẹn lên một hồi sau đó cố gắng nói lên suy nghĩ mà tất cả những người ở đây đang muốn hỏi.
Ngô Khảo Tước ngôi nghiêng người tay gõ gõ vào long ỷ trầm tư. Không biết nhị ca có lo nổi từng ấy trang bị cho đại quân khổng lồ của hắn không nhỉ. Thôi kệ đi, chắc là lo được, nhị ca thuộc loại cái gì cũng làm được cho nên không cần lo lắng. Vị Liêu Đông Vương này thuộc dạng thần tượng mù quáng Ngô Khảo Ký cho nên liêu quyết định.
“ Thay hết, các ngươi cầm đồng nát sắt vụn ra trận làm mất mặt bản vương”
“ À còn một chuyện quan trọng, ngoài trọng bộ binh Liêu Đông bản Vương quyết định thành tập Cấm Vệ Quân Liêu Đông. Cho nên các ngươi nha 3 ngày nữa duyệt binh, mỗi bộ lạc Bản Vương lấy một phần mười chiến sĩ, bản vương sẽ tự chọn…” Ngô Khảo Tước phất tay coi như kết thúc buổi chầu ngày hôm nay.
Các thủ lĩnh đang lâng lâng hạnh phúc với việc được trang bị vũ khí mới, nghe nói vũ khí của Liêu Đông Vương toàn là chất lượng tuyệt đỉnh mà ngay cả trang bị của người Tống cũng không so được, Đây là một khoản tài phú khổng lồ của các gia tộc a. Còn việc cống hiến một phần mười chiến sĩ cho Liêu Đông Vương thì đó là … chuyện nhỏ so với lợi ích họ có được nha.
Ngô Khảo Tước hài lòng vui vẻ. Cuối cùng hắn cũng tìm ra cách thành lập thế lực kỵ binh của bản thân, chân chính thuộc về Ngô Khảo Tước hắn.
Số một bảy ngàn kỵ binh Khiết Đan dùng thuốc phiện không chế các đầu mục lúc này không phải phương án lâu dài. Số 8 ngàn kỵ binh Hán Nô thì sứ chiến đấu có hạn. Cho nên Ngô Khảo Tước bức thiết muốn thành lập một hệ thống kỵ binh hùng mạnh của bản thân.
Cách của tên này trực tiếp và bá đạo, hắn dùng lợi làm váng đầu bọn thủ lĩnh sau đó tiến hành duyệt binh và tự chọn ra mỗi bộ lạc một phần mười thành phàn tinh nhuệ nhất. Sau đó đem cả gia đình của đám này tụ tập xung quanh Long Châu kinh Thành tạo nên một bộ lạc mới tinh mang tên Ngô Khảo Tước.
Lúc này ở đảo JeJu Ngô Khảo Ký đang ngồi đó đọc thư của Ngô Khảo Tước gửi cho hắn.
Sắc mặt của Ngô Khảo Ký lúc trắng lúc xanh, lúc thì đỏ, lúc lại méo mó kiểu cười nhưng không ra cười khóc chẳng ra khóc.
“ Đại ca xem đi, thằng khốn này bị ép quá hóa liều rồi, đại ca xem những thứ nó yêu cầu…” Ngô Khảo Ký đưa bức thư của Ngô Khảo Tước cho một người thành niên đối diện.
Người thanh niên này cười cười cầm bức thư lên nghiền ngẫm, anh ta khuôn mặt tuấn lãng chòm râu cắt tỉa gọn gàng nhưng khóe mắt lại dang lên vẻ phong trần mệt mỏi. Có lẽ người này đã từ phương xa mà đến.
Không sai đây chính là Ngô Khảo Tích và một bậu sậu rất nhiều nhân tài của nhà họ Ngô là Lý Thường Kiệt đã lệnh bọn họ ngược Bắc hỗ trợ Ngô Khảo Ký. Sau mấy tháng mệt mỏi vừa đi vừa thu thập thông tin cùng tìm kiếm cuối cùng đám người này cũng đến được đảo Jeju, nói thật không có gia tộc Minamoto giúp đỡ thì cùng khó mà Ngô Khảo Tước có thể nhanh chóng tìm được Ngô Khảo Ký.
Mà Tích Ca không hổ danh nam nhân nhà họ Ngô, vậy mà chỉ vài ngày ở Lưu Cầu cũng xây dựng được một “cơ sở” mang tính “bền vững” ở Lưu Cầu mang họ Minamoto.. hài nhân nhà họ Ngô đúng là không thể nói nổi.
Ngô Khảo Tích trầm ngâm hơn nhiều mà đọc bức thư của Tước đệ.
“ Chuyện thành lập cấm vệ quân là một nước cờ hay. Việc chinh phạt Tống trong tình hình nội bộ Liêu Đông đang thiếu tính quy tụ tuy là một nước đi mạo hiểm và dễ thất bại nhưng trong tình huống này lại lại là nước đi chính xác nhất.”
“ Thế lực khác nếu làm như vậy dễ bị xụp đổ vì hậu phương không đủ cấp lương thảo, thuốc men, nhu yếu phẩm. Nếu chiến tranh với Đại Tống sa lầy không cướp bóc được lương thực thì đại quân Liêu Đông sẽ tan tác. Nhưng Ngô Khảo Tước hắn có chỗ dựa là đệ đây cho nên khả năng thành công quá cao. Sách này diệu…. Từ đây có thể nhìn ra thằng này càn quấy vì hắn hiểu được đệ đang đào tạo hắn và đang thử hắn. Cho nên có chỗ dựa hắn dám làm liều”
“ Chỉ có một điều hai mươi vạn bộ trang bị cả vũ khí và chiến giáp thì chung ta đào đâu ra… thằng này quá càn quấy rồi”
Ngô Khảo Tích từ từ phân tích tình hình từ bức thư mà Ngô Khảo Tước mang lại. Phải nói trong ba anh em thì Ngô Khảo Tích vẫn là người có kinh nghiệm nhất về cả quân sự lẫn chính trị. Nói thẳng ra trong nhà thì nếu không có kẻ xuyên không như Ngô Khảo Ký phá bĩnh thì Ngô Khảo Tích mới chính thức là thiên tài và chỉ đứng sau Lý Thường Kiệt về mọi mặt mà thôi.
Ngô Khảo Tước lúc này ở Liêu Đông nếu nghe được phân tích của Ngô Khảo Tích thì chắc sẽ nhảy cẫng lên chồm chồm mà giơ ngón tay cái.
“ Đại ca phân tích quá hay quá chuẩn a. Con mẹ nó nhiều lần gửi thư cầu cứu mà Nhị ca không đáp hoặc đáp lấp lửng nước đôi mặc kệ ta nơi này. Có ngu ta cũng hiểu Ký ca đang thử ta, đang đào tạo ta thôi. Mẹ kiếp đã vậy hung hăng càn quấy có sao, trời sập Ký ca đến mà đỡ”
Đây chính là tư tưởng thực chất của Ngô Khảo Tước lúc này.
Trước kia Ngô Khảo Ký tặng hắn một chiến đao và thử tách hắn chém thân cây.
Ngày nay Ngô Khảo Ký lại một lần nữa tặng hắn Liêu Đông, Liêu Đông cũng là một chiến đao khác nhưng là Chiến Đao Trảm Thiên Hạ.
Ngô Khảo Ký nếu hiểu được tên này nghĩ gì thì sẽ khóc lóc mà nói rằng.
Thưa anh ngày xưa em tặng anh đao vì em say rượu.
Ngày nay em tặng anh Liêu Đông để giữ ba phần đất giúp thành lập Đại Kim lấy Kim đánh Tống. Em nào có biểu anht tranh bá thiên hạ đâu.
Cơ mà đã muộn, Tước đệ mầm mống tranh bá thiên hạ đã trồng trong tâm và ngày một nở rộ.
Tước đệ khác Ký ca.