Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 206: Chương 206: Thế giới này không có chỗ cho sự non nớt




Trung tuần tháng tư tình hình cực kỳ không ổn định, đến lúc này tin tức từ Long thành cũng manh nha len lỏi đến các góc của chiến trường phương Bắc.

Hệ thống Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng của Ngô Khảo Ký làm ăn rất tốt trong lần này, họ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ quan sát, nắm bắt hướng đi của các phe thế lực nhanh nhất chuyển đến cho Ngô Khảo Ký cũng như Lý Từ Huy. Mặc dù đường xá thực sự xa xôi cách trở nhưng đoàn thương thuyền Bố Chính dọc ngang tung hoành khắp vịnh Bắc Bộ cho nên tin tức Long Thành Bố Chính hay Long Thành- Ngô Khảo Ký ở chiến trường luôn thông suốt.

Thực tế khoái thuyền từ Long Thành đi lên phía bắc gặp Ngô Khảo Ký còn nhanh hơn nhiều từ Long thành về Bố Chính sở dĩ điều này xảy ra vì kể cả hướng gió cũng như dòng chảy hải lưu lúc này đang thuận lợi cho việc ngược Bắc.

Nhận được tin tức bất lợi Ngô Khảo Ký hối hận vạn phần, hắn tự nhủ mình đã luôn kín đáo cùng cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn tự đưa bản thân vào vòng xoay nguy hiểm.

Ngô Khảo Ký rất căm hận khi biết tin Ỷ Lan Thái Hậu và nhóm hoàng tộc đã họp bàn và có ý đồ đối phó Ngô Khảo Ký. Bên trong cung thế lực của Đông Xưởng Bố Chính chỉ có tầm mười người có thái giám có cung nữ nhưng đều là những kẻ có quyền lực thực sự và có thể tiếp cận những tư ẩn nhất của cung cấm. Lại kết hợp mới Cẩm Y Vệ Bố Chính đâng thẩm thấu cấm quân cùng thế gia cho nên mạng lười của Ngô Khảo Ký từ nội cung thông suốt ra ngoài.

Ngô Khảo Ký cũng thầm may mắn khi Lý Từ Huy đánh bậy đánh bạ thành lập nên hai tổ chức này, nếu không thì vào thời khắc này Ỷ Lan Thái Hậu cùng hoàng tộc nhà Lý đang mưu đồ Ngô Khảo Ký hắn vẫn còn không biết đâu. Bản chất thì Ngô Khảo Ký chỉ là một người nhiệt huyết muốn nghĩ cho dân tộc, cho nước nhà, hắn xuất phát cũng từ một tấm trân thành. Nhưng đổi lại thì hắn nhận được gì? Nhận được nghi kị, nhận được thù địch từ hoàng gia.

Đến đây Ngô Khảo Ký có thế khẳng định các tiểu thuyết về xuyên không đa phần là não tàn, nào là xuyên không sản xuất thuốc nổ, vũ khí sau đó dâng lên cho Hoàng đế sẽ nhận được phong hầu bái tước này nọ lọ chai. Đúng về ngoài sẽ là vậy nhưng đó chỉ là phong quang ngắn hạn tạm thời. Hoàng gia con quái vật này có tính cảnh giác cùng chiếm hữu mạnh, những thứ liên quan đến quân sự bí mật thì chỉ có người hoàng gia một mình nắm vững họ mới yên tâm. Cho nên những kẻ nghĩ ra các loại vũ khí quân sự kia có thể phong quang vô hạn trong thời gian “ nghiên cứu” nhưng lúc “thành công” thì cũng là lúc đi chầu Diêm Vương mà không hiểu nguyên nhân từ đâu. Ngô Khảo Ký lần này lại được vỡ lòng thêm một bài học đau đớn nữa.

Nói thẳng thừng Ngô Khảo Ký vẫn còn quá non, hắn chỉ nhỉnh hơn Tống Kiệt một chút về mặt chính trị mà thôi. So sánh với những nhân vật lão thành thì Ngô Khảo Ký còn kém quá xa và thường không nghĩ cạn các hậu quả trước khi hành động. Hãy nhìn những gì Tô Giám đã làm khi hiểu được Tống Kiệt sẽ gây hậu quả ra sao khi công bố thuốc nổ cho triều đình Đại Tống.

Tự bản thân Ngô Khảo Ký không nghĩ được cách giải quyết việc này, trong đêm hắn chỉ có thể một lần nữa bí mật theo một khoái thuyền chạy về Liêm Châu sau đó dự định ngựa không dừng vó chạy lên Ngọc Lâm để gặp Lý Thường Kiệt.

Thật may mắn, thật “tình cờ”, thật “bất ngờ” Lý Thường Kiệt không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở Liêm Châu đóng quân ở đây như chờ đợi Ngô Khảo Ký vậy.

Đúng vậy, Lý Thường Kiệt cũng có con đường riêng của mình để nắm bắt tin tức của triều đình. Con đường này có vẻ chậm hơn Ngô Khảo Ký một vài ngày. Nhưng vì Ngô Khảo Ký đang đóng quân ở xa tít Kim Môn cảng cho nên lúc hắn quay về Liêm Châu thì còn chậm hơn Lý Thường Kiệt một ngày. Thì ra Lý Thường Kiệt đã đoán trước đứa cháu này sau khi gây họa sẽ tìm hắn để cầu cứu. Không nói nhiều lời Lý Thường Kiệt đã đến đây và chờ đợi sẵn Ngô Khảo Ký.

Trên một con thuyền buôn không mấy thu hút ngoài bến cảng Bạch Hải lúc này có hai người đang ngồi đó cả con thuyền lớn chỉ có hai người ngồi đây không một ai khác. Nhưng xung quanh con thuyền này không thiếu các chiến hạm đang neo đậu dăng kín cả một vùng biển đảm bảo không có một kẻ nào có thể lọt vào trong.

“ Chuyện Tống Kiệt là sao? tên này có năng lực như ngươi? Cũng là được vị đạo sĩ kia truyền thụ?” Lý Thường Kiệt không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề lúc này không có nhiều thời gian giông dài.

“ Ta… hắn….” Ngô Khảo Ký ngơ ngẩn không biết trả lời ra sao. Bởi vì hắn và Tống Kiệt hoàn toàn không phải học tập từ đạo sĩ nào đó mà chính thức bọn họ là những kẻ xuyên việt đến thế giới này.

“ Không có chỗ cho thông minh vặt lúc này, ngươi mau thành khẩn trả lời câu hỏi của bá…” Lý Thường Kiệt hết sức nghiêm túc tra hỏi Ngô Khảo Ký. Lão đang tìm đường để Ngô Khảo Ký thoát thân khỏi mớ hỗn độn này, nhưng trước tien lão phải nắm vững mọi thông tin của Ngô Khảo Ký thì mới có thể đưa ra quyết sách.

“ Đúng Tống Kiệt cũng có năng lực của cháu cũng là từ vị đạo sĩ kia nhưng năng lực của hắn nếu so với cháu chỉ là mười so với một” Ngô Khảo Ký ‘thành thật’ trả lời.

Ngô Khảo Ký không thể nói hắn xuyên không hay giải thích về việc linh hồn hắn hòa nhập cùng linh hồn cỗ thân thể này. Nói ra sự thật chẳng biết Lý Thường Kiệt có tin hay không nhưng việc lão già này rút đao chém hắn là rất có khả năng. Vì xét cho cùng việc Ngô Khảo Ký chiếm thể xác cỗ thân thể này thì bản chất không còn là con cháu của họ Ngô, việc Lý Thường Kiệt chém hắn không phải là chuyện không thể xảy ra. Nếu vậy chỉ có thể để mọi người tiếp tục hiểu nhầm.

Còn về năng lực của Tống Kiệt thì đúng là chẳng ra sao, thông qua thuốc phiện cùng tra khảo phòng tối trong lúc tên này nửa tỉnh nửa mê thì Ngô Khảo Ký sơ bộ nhận định về vị công tử Tống Kiệt tài hoa này. Nếu so sánh về tài văn chương, thơ phú thì một trăm thằng Ngô Khảo Ký cũng không bì lại được một thằng Tống Kiệt. Nhưng Tống Kiệt thực sự rất mù mờ về kiến thức khoa học kỹ thuật. Có thể nói thẳng các môn khoa học tự nhiên tên này nhất khiếu chẳng thông. Hắn có thể biết công thức chế thuốc nổ đen nhưng lại không biết làm sao để tinh luyện các nguyên liệu cơ bản.

Tống Kiệt có thể biết về đạn pháo nhưng sự thật hắn chỉ hiêu qua loa pháo là một ống trụ rỗng nhét thuốc nổ cùng đạn gang chì. Loại này kiến thức mới dẫn đến việc Vương gia 10 năm nghiên cứu vẫn chưa thể có được đại bác để sử dụng. Lại thêm vào nữa tên này biến súng hỏa mai cấu tạo ra sao, tức là biết về vẻ bề ngoài, nhưng nói thật để gã này chế tạo súng hỏa mai có lẽ phải chờ 20 năm nghiên cứu là ít. Nói trắng một câu về mặt khoa học kỹ thuật tên này cái gì cũng biết nhưng chỉ biết về vẻ bề ngoài mà thôi. Muốn để tên này chế tạo một thứ gì đó thì hoàn toàn khó khăn vô cùng.

“ A hả, Vậy sao? … Người không tự đánh giá mình quá cao đó chứ” Lý Thường Kiệt hơi bất ngờ nhìn ngắm Ngô Khảo Ký, ông ta có vẻ hơi thiếu tin tưởng a.

“ Cháu còn đang khiêm tốn đâu…” Ngô Khảo Ký làu bàu, hắn là nói thật, Ngô Khảo Ký tuy là một sinh viên y khoa nhưng kiến thức cơ khí, khoa học tự nhiên của hắn rất vững, nhất là trải qua một khoảng thời gian dài vật lộn cùng công tượng ở Bố Chính để thiết kế các mánh móc, động cơ thì lúc này chưa biết nên phân hắn vào ngành nào cho hợp lý, y khoa hay cơ khí kỹ sư. Thêm vào đó Ngô Khảo Ký còn có Lý Từ Huy hỗ trợ, Lý Từ Huy là dân kỹ thuật cơ khí hàng thật giá thật, những bản vẽ cơ khí con mụ này thiết kế thì Ngô Khảo Ký chỉ có thể nói là …. Bái lạy mà thôi. Kể từ đó Ngô Khảo Ký nói Tống Kiệt chỉ không bằng 1/10 hắn chỉ là nói giảm tránh mà thôi.

“ Nếu đem Tống Kiệt giap nộp cho triều đình?” Lý Thường Kiệt dò hỏi Ngô Khảo Ký.

“ Hả, giao nộp hắn cho hoàng gia? …” Ngô Khảo Ký giật mình đánh thót.

“ Đúng vậy, nếu bản lãnh kẻ này không bằng ngươi thì ngay lập tức giao ra cho triều đình. Giá họa Giang Đông kế sách này ngươi hiểu. Chỉ cần tên này xuất hiện thì mọi sự tập trung đều dồn vào hắn cùn hoàng gia.”

“ Đến lúc đó hoàng gia không rảnh để đối phó ngươi. Còn bản thân ngươi thì thực hiện kế sách cuối cùng đó chính là tẩu vi thượng tạm thời tránh né một khoảng thời gian. Tốt nhất là đem quân đánh ngược lên phương Bắc khiến cho triều đình không liên lạc được. Tình thế chính trị của Đại Việt chưa sáng tỏ thì người chưa thể về”

“ Còn về lão phu và Ngô gia sẽ chống đỡ cho người lần cuối này, hi vọng ngươi hiểu sau này nếu có năng lực thì ngươi hãy duy trì Ngô gia một hai. Đảm bảo hương hỏa không tuyệt là được rồi..”

Lý Thường Kiệt phá lệ nói nhiều, ông ta càng nói tinh thần càng có vẻ xa sút, Ngô Khảo Ký thậm chí thấy rõ sự mệt mỏi cùng già nua trên gương mặt như ngọc thạch của ông ta.

Trong lòng của Ngô Khảo Ký rối rắm vạn phần, không phải hắn không nhả được Tống Kiệt cho triều đình Đại Việt và hắn lo lắng bí mật kẻ xuyên không của mình sẽ bại lộ. Đến lúc đó thì cả hắn và Lý Từ Huy không biết sẽ chiu lủi ở đâu để sống qua ngày.

“ Làm sao vậy? ngươi có khó khăn gì không thể quyết?” Lý Thường Kiệt thấy Ngô Khảo Ký rơi vào trầm tư đắn đo suy nghĩ thì lại nhấc lời.

“ Bá để cho cháu suy nghĩ một chút….”

“ Tốt..”

Lý Thường Kiệt cũng không phiền Ngô Khảo Ký mà đứng dậy đi ra ngoài khoang thuyền hóng một chút gió lành.

Thời gian cứ thế mà trôi qua, có lẽ phải đến cả canh giờ thì Ngô Khảo Ký mới suy nghĩ thấu triệt mọi việc. Hắn lặng lẽ đứng dậy bước ra ngoài.

“ Làm sai rồi, ngươi đã nghĩ thông?” Lý Thường Kiệt chăm chú nhìn đứa cháu trai này, thực tế hoàn cảnh của Ngô gia cực kỳ không ổn.

Ngô gia đã rời đi Hoa Lư để theo Lý Thái Tổ về Long thành định đô, kể từ đó căn cơ của Ngô Gia đã gần như đoạn tuyệt. Mặc dù Ngô gia xây dựng lại căn cơ ở vùng Sơn Tây nhưng thời gian vài chục năm sao đã đứng vững. Căn cơ không ổn nhưng tài hoa của Lý Thường Kiệt lại bộc lộ quá mức chói mắt và trở thành quyền thần số một trong triều.

Số phận của quyền thần không ai sung sướng cả, một là tạo phản như Tào Tháo, cưỡng ép hoàng gia hiệu lệnh thiên hạ. Nếu không thì số phận của Quyền Thần chỉ có một, nhẹ thì bị chèn ép bãi chức gia tộc liên đới bị ảnh hưởng. Nặng thì không thể chết già, tốc mất gia tan, mà thứ Lý Thường Kiệt sợ nhất lúc này đó chính là Ngô gia sẽ bị chèn ép đến mức tiệt đường hương hỏa khi Lý Thường Kiệt ngã đài.

Ông ẩn ẩn cũng nhận thấy bản thân bị chèn ép một cách rõ ràng, công lao của ông đã quá lớn và đã quá lấn chủ nhân. Nhất là lúc này ấu chúa chưa vững ngôi thì sự đề phòng của hoàng tộc, Ỷ Lan Thái Hậu cho Lý Thường Kiệt càng nặng. Chỉ riêng sự việc lần này dựa cớ Lý Thường Kiệt Bắc chinh triều chính không ai quản cho nên điều Lý Đạo Thành về làm Thái Phó đã là tín hiệu rõ nhất.

Ỷ Lan Thái Hậu là ai, là người một tay quản triều đình khi Lý Thành Tông nam chinh Bắc chiến, bà ta còn cần Lý Đạo Thành về quản triều đình khi Lý Thường Kiệt Bắc Chinh? Đơn giản chỉ là lấy cớ mà thôi để tước đi quyền lực thực sự của Lý Thường Kiệt trong triều khi ông ta vắng mặt.

Môn khách của Lý Thường Kiệt người người bị hạ đài không thương tiếc. Lê Văn Thịnh một vị Trạng Nguyên Tháng 2 năm Ất Mão (1075). Chỉ sau vài tháng từ Ban đầu, ông được vào hầu vua học, sau trải thăng chức Nội cấp sự, rồi Thị lang bộ Binh thay thế luôn Ngô Thường Trung trong việc lo liệu hậu cần quân nhu cho đại quân Bắc Chinh. Rồi các tên như Hoàng Văn Thăng, Trịnh Thái Bình, Ngô Văn Lập tất cả lần lượt bị thay thế trong lúc Lý Thường Kiệt đang thân chinh ngoài xa trường. Mà những người này đều là cánh tay đắc lực của Lý Thường Kiệt cả. Ông biết tất cả nhưng vì ổn định triều cương cho nên Lý Thường Kiệt quyết định không gay gắt cùng hoàng tộc. Ông dự định sẽ nhượng hiền cáo ẩn sau khi hết chiến tranh.

Nhưng việc Lý Thường Kiệt lui đài không có nghĩa là hoàng gia sẽ bỏ qua, cho nên Lý Thường Kiệt phải bảo toàn Ngô gia hương hỏa. Cho nên Ngô Khảo Ký tách ra cũng hợp ý lão già này. Và Ngô Khảo Ký cũng là một hi vọng mà Lý Thường Kiệt đánh giá cao rất cao để bảo tồn họ Ngô. Chính vì thế tlk không tiếc thân duy trì Ngô Khảo Ký thậm trí còn có phần thiên vị hơn nếu so sánh cùng Ngô Khảo Tích.

“ Cháu đã suy nghĩ kỹ, đưa tên Tống Kiệt về triều đình không có khó khăn nữa nhưng cũng cần cho cháu vài ngày làm thời gian chuẩn bị” Ngô Khảo Ký cung kính thưa.

“ Thời gian không vội. Nhưng có một chuyện bá muốn hỏi ngươi. Tam thê tứ thiếp, hồng nhan bên cạnh cớ sao ngươi không có lấy một kết quả? “ Lý Thường Kiệt băn khoăn nhất là việc này Ngô Khảo Ký đã 25 tuổi tầm này người khác đã con cháu đầy đàn nhưng Ngô Khảo Ký vẫn im hơi bặt tiếng.

“ Về khoản kia… chất nhi không có khả năng có con cháu cho được…” Ngô Khảo Ký trả lời thẳng thừng. Hắn không thể có hậu đại ở thế giới này, đây là thiết luật, người duy nhất có thể hoài thai cho Ngô Khảo Ký là Lý Từ Huy lại không có khả năng này cho nên tóm lại là Ngô Khảo Ký không có khả năng nối rõi tông đường. Chuyện này trước sau gì cũng phải nói cho nên Ngô Khảo Ký nói thẳng thắn.

“ Lý Từ Huy có thể tin tưởng được?” Lý Thường Kiệt dò hỏi.

“ Nàng không phải người hoàng tộc” Ngô Khảo Ký trả lời dứt khoát.

“ Vậy thì tốt… Ngô Khảo Tích có hai thiếp cơ đang hoài thai, thời gian cũng khá vừa vặn. Điều họ bí mật về Bố Chính. Ngươi tự mình viết một bức thư tay cho Lý Từ Huy rõ mọi chuyện cần làm là như vậy….” Lý Thường Kiệt nhỏ giọng dặn dò Ngô Khảo Ký.

Cuộc gặp mặt giữa hai người kết thúc, Ngô Khảo Ký nặng nề tâm sự tiến về Kim Môn cảng, hắn cảm thấy Lý Thường Kiệt hôm nay phản ứng rất lạ nhưng với bộ não cá vàng hiện tại Ngô Khảo Ký vẫn chưa nhận ra điều gì.

Nhưng không lâu sau khi hắn nhận ra tất cả sự hinh sinh của vị lão bá phụ này thì một cơn cuống nộ trong tâm can hắn như muốn đốt cháy thế gian này. Kể từ đó tên ranh con Ngô Khảo Ký đã triệt để chết đi mà thay vào đó là một tên quân phiệt điển hình của thời đại này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.