Ngô Khảo Ký tất nhiên phải một tay gậy một tay củ cà rốt, công nghệ luyện thép từ gang lỏng quá bá đạo nếu vứt vào thời kỳ này của nhân loại. Chỉ cần lộ ra ngoài và người Tống biết được thì đó chính là thảm họa. Người Tống với dân số 80 triệu cùng tài nguyên vô cùng dồi rào. Nếu họ có được công nghệ kể trên thì chắc chắn Đại Việt sẽ gặp khó khăn vô cùng, nguy cơ Bắc thuộc sớm thêm một lần nữa sẽ là hiển hiện.
Đám công tượng tất cả bị dọa cho sợ hãi, tất nhiên họ hiểu được tầm quan trọng của phương pháp luyện cương thiết này. Tất nhiên trong giai đoạn cổ đại thời kì này không nói riêng Đại Việt, toàn bộ các quốc gia khác đẳng cấp xã hội hết sức sâm nghiêm. Mạng sống những người tầng thấp của xã hội là không đáng giá. Họ tin tưởng lời nói của Ngô Khảo Ký là thật, nếu hắn muốn họ tử thì chắc chắn họ không thể sống quá ngày mai.
Thực tế trong đầu họ không hề có tư tưởng phản bội hay tiết lộ bí mật công nghệ, việc man theo một gia đình chạy trốn khỏi nói sinh hoạt vào thời kì này là rất khó khăn. Đã có những lần thám tử người Tống mua chuộc công tượng người Việt và tổ chức công phu đón họ chạy trốn nhưng nói thật mười lần chẳng được một lần thành công. Điều này cũng tương tự đối với những thám tử Đại Việt mua chuộc Tống nhân công tượng. Rất khó thành công. . Truyện Xuyên Không
Nhưng tiền tài có thể làm con người lóa mắt, một số công tượng đã chấp nhận mạo hiểm tính mạng bản thân cũng như gia đình để làm chuyện dại dột đó là bỏ trốn. Nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì tư tưởng Sĩ Nông Công Thương, giai cấp Công tượng có lẽ được xếp cao hơn thương nhân về mặt xã hội địa vị nhưng thực tế họ lại là những kẻ nghèo nhất. Họ lao động chăm chỉ hơn ai hết nhưng họ lại được hưởng thành quả thấp nhất. Nếu so sánh cùng Nông Dân thì họ không có ruộng đất và địa vị thấp hơn không thể nhập sĩ làm quan. Và lẽ dĩ nhiên công tượng nhóm người nghèo khó hơn nông dân với cuộc sống khổ cực mệt nhọc nhưng không đủ ăn. Nếu so sánh với nhóm tiểu thương thì Công tượng có địa vị cao hơn, được hưởng đãi ngộ tốt hơn thương nhân. Nhưng thực tế đâu, các tiểu thương lại có tiền, tiểu thương nhóm không thể làm quan, không thể mặc áo gấm áo lụa ra ngoài đường, nhưng trong nhà là họ có cuộc sống no đủ, sung sướng. Nếu xét một cách nghiêm túc thì công tượng mới chính là tầng lớp khó khăn nhất trong xã hội. Chính vì lẽ đó họ mới là đối tượng dễ bị thu mua.
Cây gậy đe dọa thì Ngô Khảo Ký có đấy, rất đáng sợ. Nhưng nói thật các công tượng coi đó là bình thường chuyện. Việc họ bị đối sử đàn áp đó là tất yếu, họ sợ hãi họ phục tùng đó là chuyện dĩ nhiên trong tâm trí của những công tượng. Thực tế Ngô Khảo Ký không làm gì chỉ cần đe dọa và canh phòng cẩn mật thì tỉ lệ công tượng dám mạo hiểm mạng sống để phản bội cũng là cực thấp. Nhưng Ngô Khảo Ký lại cấp cho họ một củ cà rốt siêu to. Các công tượng nòng cốt được nhập thẳng vào hộ tịch gia binh của Ngô Khảo Ký và tất nhiên hưởng đãi ngộ cũng như sự bảo vệ của Ngô Khảo Ký. Bỗng chốc họ được phân ruộng đất, nhưng đó vẫn chưa hết, họ giờ đây thân phận là Công Binh một Đô riêng biệt có đồng lương không hề thấp và đãi ngộ như thân binh chính thức của Ngô Khảo Ký. Xong tất cả mọi thứ đó vẫn chưa là gì khi họ được chia một phần cổ phần của Xưởng Luyện Thiết. Họ không thế đủ trình độ để tính ra mỗi năm có bao nhiêu tiền hoa hồng nhưng chỉ cần biết một ngày có thể nung 50-60 tấn cương thiết thượng đẳng thì con số này là trên trời.
Lúc này công tượng đem lời đe dọa của Ngô Khảo Ký có vẻ hơi thừa thãi. Tức là họ nghĩ vị đại nhân này có vẻ hơn thừa khi đe dọa như vậy. Đơn giản chẳng cần phải đe dọa, giờ đây Xưởng Luyện Cương Thiết là một phần của họ, là bát cơm truyền đời của gia đình họ, trừ khi họ bị điên mới tự mình đạp đổ chén cơm của bản thân. Tất cả công tượng đều cho rằng vị chủ nhân thiện tâm này đe dọa là thừa thãi.
Đám công tượng như phát khùng mà chạy đi khắp nơi trong Xưởng để thông báo thông tin cho tất cả mọi người còn lại.
Một mảng 167 người quỳ rạp nơi đó không ai ngẩng đầu lên. Ngô Khảo Ký mặc dù không thích cái quy lễ quỳ bái của thời cổ đại, nhưng khi hắn đã chấp nhận hòa mình vào thế giới này thì hắn buộc phải thích nghi.
“ Tiểu nhân tên Mộc không có họ, đại diện cho công tượng nhóm thề chung thành với chủ nhân, chúng tôi có thể chết nhưng không bao giờ để bí phương luyện thiết lọt ra ngoài.”
Dẫn đầu là lão công tượng tên một lên tiếng hắn nói rồi dập đầu xuống nền đất như trống bỏi.
“ Tiểu nhân thề trung thành không tiết lộ bí mật”
“ Cám ơn chủ nhân”
“ Chủ nhân vạn tuế”
Âm thanh lập tức xôn xao vang lên, mỗi người nói một kiểu, nhưng không loại trừ nội dung là thề trung thành cùng cảm ơn ân đức của Ngô Khảo Ký. Sau đó là vái lạy như chống bỏi cả lũ.
“ Tât cả đứng lên đi, ta tin tưởng các ngươi. Lão Mộc ngươi giờ là một cái Đô Suất cũng là quan rồi, xưng hạ quan là được. Tất cả mọi người ở đây được ban họ Ngô. Ngày mai ta sẽ sửa lại hộ tịch cho các ngươi. Giờ cố gắng theo hướng dẫn của ta mà hoàn thành luyện cương hết chỗ quặng thiết còn lại” Ngô Khảo Ký cười cười lớn tiếng nói với đám công tượng khiến họ càng kích động.
Lão Mộc giờ mới phát hiện ra minh là một cái quan người rồi à. Đám công tượng ùa đến chúc mừng lão liên hồi.
“ Tiểu không dám xưng quan, đứng trước chủ nhân tiểu chỉ là cái người hầu” Lão Mộc vội vàng khoanh tay còng lưng thưa.
“ Được rồi ta không để ý nhiều lễ tiết, các ngươi làm tốt công việc được giao ta ta vui vẻ rồi” Ngô Khảo Ký từ chối cho ý kiến, trong khoảng thời gian ngắn này đám công tượng dĩ nhiên vẫn chưa thích ứng được biến đổi to lớn của thân phận.
“ Bẩm chủ nhân, Tiểu nhưng mà mang tiếng là thân binh của Ngô gia nhưng nửa thế võ công không biết, tiểu thấy xấu hổ a”. Người lên tiếng có tên cúng cơm là Đản, hắn là một cái thợ rèn có cơ thể to lớn với cơ bắp cuồn cuộn, tên này đặc biệt chiều cao hơn người, có lẽ hắn cũng cao sấp xỉ Ngô Khảo Ký. Đản cũng không có họ lúc trước được Ngô Khảo Ký phong cho Tả Đô Phó chức quan.
“ Ngươi có hứng thú với võ nghệ? Ngươi không phải cái thợ rèn sao?” Ngô Khảo Ký tấm tắc kỳ lạ nhìn tên to con này.
Đản nhếc miệng cười ngô ngê gãi đầu mà nói “ Bẩm chủ nhân, tôi sinh ra đã là một cái công tượng con nhà, làm sao có lựa chọn. Tôi cũng thích võ nghệ nhưng nghiệp cha là thợ rèn nên vẫn phải theo. Nhưng lúc này chúng tôi ở đây danh nghĩa là Thân Binh của ông chủ. Vậy mà nửa thế võ công không biết nếu sau này ra chiến trường làm sao có thể bảo vệ chủ công?”
“ Đúng a, chung ta là thân binh thân phận mà không biết võ công sẽ bị thân binh khác cười nhạo nói chúng ta vô dụng”
“ Đúng a, thân binh không thể bảo vệ chủ công thì mất mặt lắm”
Cả đám công tượng càu mày chau mặt buồn rầu.
“ Các ngươi nghĩ đi đâu vậy, ai khiến các ngươi ra chiến trường chiến đấu. Việc của các ngươi là rèn tốt đao kiếm, khôi mão vũ khí, rèn bọc thiết chiến thuyền để quân sĩ xung trận. Các ngươi làm tốt thì đó chính là công lớn nhất rồi…. Về việc võ công thì có thể rèn luyện, thời gian rảnh rỗi ta sẽ cho Chiến sĩ nhóm thân binh đến huấn luyện các ngươi. Xưởng Luyện Thiết cũng cần phải có năng lực tự bảo vệ nhất định, chuyện cứ quyết vậy đi” Ngô Khảo Ký cứ như vậy quyết định, chưa đến cùng đường mạt lộ thì Ngô Khảo Ký có điên cũng không để đám công binh cầm lên đao kiếm sống mái với người. Đây chính là tài sản quý nhất của hắn đâu.
“ Chủ nhân yên tâm, có cương thiết thượng đẳng như vậy thì việc rèn đao kiếm chỉ là chuyện đơn giản. Một ngày Đản tôi có thể rèn 4 thanh đao” Đản Phó Đô Suất vỗ ngực ầm ầm thưa.
“ Chủ nhân tôi có thể rèn 6 thanh đao, chất lượng hơn đao Tống” Lực Ngưu là tên Phó Đô Suất thứ hai không chịu thua kém mà đứng ra vỗ ngực tự nhận.
“ Tôi ba thanh đao một ngày”
“ Tôi sáu mũi sóc”
“ Tôi có thể rèn 7 tấm giáp hộ tâm”
Đám công tượng không ai nhường ai đứng ra nhận trách nhiệm, họ đã tận mắt tận tay gõ qua phôi thiết cương, chất lượng phải nói là thượng đẳng của thượng đẳng. Sự thật rèn một thanh chiến đao từ thứ thiết cương này chẳng hề tốn thời gian và công sức nhiều. Chỉ cần cấp nhiệt cho mềm và gõ thành hình sau đó đem mài rũa. Không hề cần tốn thời gian quan tâm đến bách luyện pháp gì đó.
“ Tốt, ngày hôm nay tạm thời dừng lại, lò vẫn để âm ỉ cháy ngày mai tiếp tục luyện cương thiết. Lão Mộc, Đản, Lực Ngưu, ba người đi theo ta” Ngô Khảo Ký để cho một đám thân binh canh gác đứng lên khu nội xưởng, sau đó dẫn theo ba người tiến về phủ thành chủ để tiếp tục bàn giao công chuyện.
……………….
Phủ thành chủ Bố Chính thành.
Ba người công tượng ngồi đó bồn chồn lo lắng vô cùng. Họ đúng là từ lớn đến bé cuộc đời chưa từng bước chân vào nhà cao cửa lớn, chưa tưng ở nơi sang trọng như vậy. Bước chân trên nền nhà sợ gỗ bẩn, ngôi lên ghê sợ ghế đau, không dám thò cả tay uống chén nước vì sợ làm vấy bản chén sứ tinh mĩ.
Đúng lúc này từ bên ngoài đi vào một thị nữ. Nàng nhẹ nhàng cúi mình nói.
“ Thưa ba vị đại nhân, chủ nhân nhà ta nhưng cần tắm rửa thay đồ mới. Trong thời gian này ba vị cũng đi theo tôi tắm rửa thay đồi qua. Ý của chủ nhân là ba vị ngày hôm nay ở lại dùng cơm cùng Chủ nhân”
“ Ba vị đại nhân nào? Là chúng ta, cô nương không nhầm chứ” Đản đô con mà ngờ nghệch tự chỉ vào mặt mình mà hỏi ngược lại.
Hai người còn lại cũng bối rối.
“ Phải, là ba vị đại nhân, một người là Đô Suất, hai người còn lại là Phó Đô Suất, chủ nhân đã căn dặn kỹ làm sao có thể sai được.” Người thị nữ xinh đẹp khẽ che miệng cười vì hành động ngờ nghệch của Đản.
“ Lan, Huệ, Cúc. Ba ngươi dẫn các vị đại nhân này đến sương phòng đã chuẩn bị để tắm rửa thay đồ” người thị nữ kia lên tiếng. Lập tức có ba thị nữ khác xuất hiện dẫn đi ba tên công tượng đang ngơ ngác không hiểu chuyện.
Phủ đệ của Ngô Khảo Ký rộng lớn vô cùng, hắn lại chưa thành thân nên thực tế nơi này chỉ có hạ nhân cùng một chủ nhân là hắn cho nên nhiều phòng trống vô cùng. Lúc này ba tên công tượng đã được dẫn đến ba căn phòng có để sẵn thùng nước cùng quần áo mới để thay. Thực tế không có chuyện thị nữ hầu hạ tắm rửa, thứ nhất ba tên này chưa đủ đẳng cấp để được phục vụ như vậy. Thứ hai bản thân Ngô Khảo Ký cũng chán ghét việc nữ nhân bị dùng như công cụ.
Cơm tối hôm nay cũng là một lần nữa ăn lẩu. Bữa tiệc này không chỉ có Ngô Khảo Ký và ba công tượng, trong sân lúc này còn có thêm sự góp mặt của Đỗ Liễm, Ngô Văn Vũ, Ngô Văn Vân, Ngô Văn Sơn, Đỗ Bách, Đỗ Siêu, Đỗ Mạc. Còn vê thần Đỗ Tùng và Ngô Tam đang công cán tại Kinh thành nên vắng mặt.
“Tất cả ngồi xuống, không khách sáo không cần phân biệt cấp bậc lễ nghĩa. Hôm nay là ngày vui tiệc ăn mừng…. Ngô Đán, Ngô Mộc lão, Ngô Lực Ngưu. Các ngươi ngồi xuống cho ta” Ngô Khảo Ký xuất hiện cười cười mà quát mọi người ngồi xuống.
Nhóm 3 người công tượng tân thân binh rất câu nệ, họ chưa có kinh nghiệm tiếp xúc những nhân vật cao cấp. Hay nói đúng hơn họ vẫn chưa kịp thích nghi với thân phận mới do đó họ chỉ có thể chắp tay cúi người đứng một bên.
“ Hây hây, các ngươi ngồi xuống a, chủ công đã căn dặn rồi, có mặt ở đây là người nhà, ngồi xuống ngồi xuống nói chuyện” Đỗ Liễm lão đầu rất thành thục đối nhân sử thế, hắn để ý thấy thái độ của Ngô Khảo Ký có mấy phần trọng thị ba người lạ mặt trên nên vội vã đứng lên kéo lão đầu Ngô Mộc ngồi vào ghế.
“ Tiểu không dám, tiểu đưng hầu các vị đại nhân, các vị cứ dùng tiệc, Tiểu đứng một bên hầu là đã mãn nguyện” Lão Mộc sợ hãi lắp bắp trong mồm.
“ Chít chít méo méo cái gì, ta ra lệnh ngồi xuống. Đản, Ngưu Lực. Ngồi xuống ngay” Bất đắc dĩ Ngô Khảo Ký phải ra lệnh để ba tên công tượng ngồi xuống bên cạnh đám thân binh lão thành.
“ Đỗ Mạc rót rượu, kẻ nào đã lập gia thất thì uống bình màu trắng, kẻ nào chưa thành thân uống bình mầu nâu”. Ngô Khảo Ký vui vẻ ra mặt mà yêu cầu cho Đỗ Mạc rót rượu. Bàn tiệc này là không có người hầu, thực tế tiệc rượu nơi Phủ Tri Châu chưa bao giờ có người hầu lảng vảng. Đơn giản trong buổi tiệc thường là nói chuyện công vì vậy không muốn để hạ nhân nghe nhiều mà lọt tiếng gió ra ngoài.
“ Đến a, đến a chủ công ca…” Đỗ Mạc lăng xăng nhảy lên, hắn nhưng mà nhỏ tuổi nhất luôn là cái châm tửu chuyên nghiệp trong những lần tiệc rượu tại Bố Chính. Chuyện này hắn quen rồi.
“ Ê to con, ngươi có lão bà chưa?” Đỗ Mạc nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Ngô Đản mà hỏi.
“ Ta nghèo không cưới được vợ a” Ngô Đản bối rối gãi đầu gãi tai nở nụ cười hềnh hệch.
“ Đáng tiếc a ngươi không được uống Ngọc Lộ Tửu ngâm ba kích rồi, huynh đệ ta đồng cảnh ngộ tướng thường Ngọc Lộ Tửu vậy” Đỗ Mạc chẹp chẹp ra vẻ tiếc nuối mà rót cho Ngô Đản một ly rượu từ bình sứ tráng men nâu.
“ Ta Ta cũng chưa có lão bà” Lúc này Ngô Lực Ngưu cũng lên tiếng lắp bắp.
“ Được rồi được rồi, tửu đã châm đủ, ta lúc này lần lượt giới thiệu. Đây là các lão thân binh Ngô gia Bố Chính. Đỗ Liễm lão ta coi như thúc thúc trong nhà đang giữ chức vị Đại Tư Xã Bố Chính Thành, Ngô Văn Vũ Quân tuần sử thống lĩnh 3 Đô Sương Binh, Ngô Văn Vân Hành Quân Tư mã thống lãnh nhị Đô Sương quân, Đỗ Bách Tào Tham quân thống lãnh 3 đô Sương quân. Ngô Văn Sơn, Đỗ Siêu, Đỗ Mạc Đô Suất mỗi người thống lãnh một đô Thân binh tinh nhuệ…. Còn ba vị này chính là tân Thân binh nhóm mà ta vừa thu nhận. Nhóm thân binh này không phải lực lượng chiến đấu mà là lực lượng sản suất, họ chính là các công tượng tại Xưởng Luyện Thiết chuyển hộ tịch. Người này là Ngô Mộc Lão Đô suất chỉ huy nhóm mới thân binh này, phía dưới hai vị kia là Ngô Đản và Ngô Lực Ngưu Phó Đô Suất. Hôm nay chúng ta có mặt ở đây một là để các vị nhận biết nhau, sau này đều là người nhà. Việc thứ hai đó chính là ăn mừng vì chúng ta đã luyện chế thành công cương thiết thượng đẳng, sau này nhóm Thân Binh chiến sĩ sẽ thay đổi toàn bộ trang bị chất lượng không thua người Tống. Việc này còn nhờ móm thân binh sản suất ra lực. Các vị hai nhóm phải đoàn kết làm việc” Ngô Khảo Ký cầm lên li rượu sau đó lần lượt giới thiệu từng nhân.
“ Tiểu ra mắt các vị tướng quân…”
“ Tiểu ra mắt chư vị…”
Ba người công tượng nghe đến giới thiệu chức tước mặc dù không hiểu nhưng có vẻ những người ngồi đây đều là tướng cầm quân cho nên vội vã không dám thất lễ mà khom mình. Đây là phản ứng tự nhiên vì chênh lệch thân phận, trong thời gian ngắn họ vẫn theo thói quen mình là công tượng nhân để hành sử.
“ Ai ui, thì ra là mấy vị đại sư rèn binh khí, mọi người đều cùng cấp bậc cả rồi các ngươi đừng khách khí như vậy. Mộc lão đúng không, mộc lão huynh xem bội đao của ta đã dùng lâu lắm rồi tu chỉnh nhiều lần, nếu được thì nhờ lão huynh giúp một hai rèn cho ta một thanh đao mới chât lượng không thua quân Tống” Đỗ Liễm vội vàng đáp lễ không dám tự cao.
Đám thanh niên quân tướng thì lại càng tự nhiên đè vai bá cổ hai tên thợ rèn trẻ tuổi, khoảng cách bỗng nhiên gần đi rất nhiều.
“ Uống uống… không nói nhiều… uống trước” Ngô Khảo Ký hào hứng ra tửu lệnh.
Đám quân tướng chỉ chờ có vậy ừng ực ngửa cổ uống tửu. Nói thực tửu này rất không tiện nghi, tuy rằng chính Bố Chính Tửu xưởng nấu ra nhưng kể cả bán cho nội bộ nhân giá thành cũng không hề tiện nghi một chút nào. Đơn giản vì Tửu Xưởng lúc này đã có quy hoạch sẽ bán cổ phần ra ngoài, khi Tửu Xưởng đã là sở hữu của nhiều cổ đông thì tất nhiên tửu bán ra phải có giá thành nhất định mà không được loạn bán.
Nếu Ngô Khảo Ký đâm thủng cái quy tắc này thì sau này tất nhiên sẽ trở thành thông lệ xấu, Ví như nếu đám thân binh của Ngô Khảo Ký có thể mua tửu giá rẻ thì các thế gia khác cũng yêu cầu đãi ngộ tương tự. Tiếp theo đó tất nhiên sẽ loạn giá. Chính vì nghĩ đến đại cục sau này thế nên giá thành bán ra Ngọc Lộ tửu cho nội bộ thực tế không hề rẻ. Tiếp theo đó chính là giới hạn bán ra số lượng cho thân binh nhóm. Thành thử cuối cùng thì nhóm thân binh tất nhiên không được uống một cách thoải mái rồi.
Thực tế chỉ có những lần tiệc rượu tại Phủ đệ Tri Châu mới có thể thoải mái uống. Các thân binh cũng hiểu rõ thế cục, không ai phàn nàn nửa lời. Cái chính đó là thân binh lúc này cũng rất giàu, họ đủ sức mua Ngọc Lộ Tửu uống với giá ưu đãi 20%. Không thể uống cho đã nhưng tất nhiên cũng thủ sẵn tương đối một lượng Ngọc Lộ Tửu nhất định để thỏa mãn bản thân.
“ Mộc lão, Đản, Ngưu Lực.. cớ sao các ngươi không uống” Đám thân binh cũ nhân thì ừng ực uống lấy được, nhăm nhe châm tửu tiếp lượt hai. Nhưng ba tên công tượng thì nhìn chằm chằm vào chén tửu vẻ mặt kinh hoàng không động thủ. Điều này khiến cho Ngô Khảo Ký ngạc nhiên mà hỏi.
“ Chủ nhân, cái này… cái kia… đây nhưng mà là Ngọc Lộ Tửu danh bất hư truyền 2000 tiền một hũ? Một chén này.. một chén này tính ra 40 tiền… Tiểu Tiểu không dám uống” Mộc lão lắp bắp, thực sự rượu này quá quý rồi.
“ Uống.. uống … không nói nhiều, đây là mệnh lệnh, hôm nay cho các ngươi uống thả cửa” Ngô Khảo Ký chợt hiểu vấn đề mà cười lớn… hắn cũng lười giải thích. Đám công tượng là chưa quen với không khí mới, họ vẫn quen thói phục tùng mệnh lệnh. Vậy nên cách đơn giản và trực tiếp nhất đó chính là ra lệnh rồi.