Bố chính quân tiến lên thêm 300 m thì bên trái họ là một mảng rừng thưa thớt cây hơn nhiều. Thậm chí nơi này con đường như ăn quệt vào tấm rừng khiến cho nó mở rộng một khoảng. Phía rừng chính là một đoạn khá trống trải.
Ngô Tam ra hét lớn ra lệnh một tiếng, đám Legion Bố Chính ầm ầm vác theo khiên lớn tỏa lên chiếm cứ khu vực này. Họ không quên dùng trường thương thăm dò phía dưới chân tránh đi cạm bẫy. Trong phút chốc 30 chiến binh Legion Bố Chính đã tỏa lên lập được một hàng rào chiếm cứ địa hình. Tếp theo đó đao thuẫn binh, Nỏ binh lập tức chám phía sau của đám Legion để xây dựng thành một bức tường thành thực sự.
Người Môn trên núi nghĩ rằng tập kích là thế mạnh của họ và người Việt sẽ không thế nắm thế chủ động. Người Môn muốn đến thì đến muốn đi thì đi ẩn hiện thoăn thoắt trong núi rừng đây là địa bàn của họ. Nhưng họ quá coi thường người xuôi, những chuyên gia quân sự người xuôi cũng không thiếu những lần chinh phạt các tộc thượng ở Tây Bắc Thăng Long. Những bí quyết chiến đấu với người thượng thì trong quân đội Đại Việt cũng đúc kết được yếu lĩnh rõ ràng, không kém mấy với yếu lĩnh chiến đấu cùng Tống quân.
Đối với những làng nhỏ, người dân thực sự sống du canh du cư thì người xuôi là chụi không có cách nào khống chế bọn họ. Nhưng đối với các bản lớn thì người thượng có xây dựng làng mạc hẳn hoi, có hệ thống phân cấp xã hội cùng quân sự. Những làng mạc của người thượng lúc này đã là định canh định cư với ruộng bậc thang kỳ công cải tạo với nhà cửa to lớn xây dựng. Với những đối tượng này người xuôi lại cảm thấy dễ khống chế. Sư chạy nhưng chùa còn đó, không cần nói nhiều, cũng không cần dây dưa đánh nhau trong rừng rậm, chỉ cần đưa quân đội chọc thẳng tới trung tâm làng bản tiến hành đốt phá cũng như phá hoại ruộng nương. Những đại Bản này chắc chắn chịu không nổi, lúc này người thượng chỉ có 3 lựa chọn. Thứ nhất lao ra mặt đối mặt chiến đấu cùng quân đội tinh nhuệ của người xuôi để bảo vệ tài sản gia viên. Hai đó là bỏ đi nơi khác cố gắng xây dựng lại bản làng, nhưng thực tế phươn án hai khó lắm, giữa đại ngàn rừng núi muốn tìm được một nơi an cư lạc nghiệp thường phải mất 2-3 đời cố gắng cải tạo xây dựng mà thành. Thường thì các Bản bị xóa xổ vùng định cư sau đó sẽ bị tan tác chia rẽ thành các nhóm du canh du cư nhỏ. Lựa chọn thứ 3 dĩ nhiên là đầu hàng rồi.
Chiến thuật này người xuôi dùng nhiều. Và gĩ nhiên Ngô Khảo Ký cũng dùng. Trên bãi trống gần trăm lính Bố Chính đã lập nên hàng rào phòng ngự chắc chắn sẵn sàng đối diện Thổ binh. Phía sau đoàn quân vẫn tiếp tục tiến về Bản Ro đã rất gần trước mắt. Cái này chính thức là một phe ép giao tranh, nếu Môn người không ngăn cản thì chẳng mấy chốc binh Bố Chính sẽ tiến thẳng vào Bản mà đốt phá. Còn nếu muốn ngăn cản thì phải trực diện tấn công vào một ụ cứ điểm mà người Bố Chính đã dàn xếp.
Địa hình đoạn đường này thám tử Bố Chính đã nhiều lần xep xét và ghi chép lại. Thổ binh người Môn trên núi chỗ dựa lớn nhất là gì? Nỏ thủ, chiến binh đao rựa, hay trường thương binh? Xin thưa là không, những thổ binh này biết chắc nếu dùng cách cận thân vật lộn tác chiến họ sẽ không là đối thủ của người xuôi. Họ chỉ cố dụ người xuôi đuổi theo vào trong rừng để lợi dụng địa hính chiến đấu có lợi. Nhưng người xuôi lần này không hề mắc bẫy đuổi theo, họ chỉ cắm thẳng tiến về phía trung tâm bản. Do vậy chỗ dựa cuối cùng và hùng mạnh của người Môn trên núi đó chính là Tượng binh. Nhưng tượng binh thân thể khổng lồ không thể tác chiến trong khu vực quá rậm rạp, cho nên nơi phục binh của Tượng binh là chỗ thưa thớt cây cối tiện lợi cho Voi tiến lên.
Điểm này thì Bố Chính quân tướng cũng đoán ra được và đoạn đường đi đến Bản Ro chỉ có hai nơi thích hợp Tượng binh phục kích, một là cánh rừng thưa bên trái, hai đó chính là ngay tại cổng vào Bản Ro. Tượng binh to lớn rất khó ẩn núp nên phải đứng khá xa, chính vì vậy tạo điều kiện cho quân Bố Chính chiếm trước địa hình lập thuyến phòng thủ. Gần như mọi kế hoạch của người Môn trên núi đã bị bắt bài và đoán trước, mặc dù Bố CHính quân ngoài sáng, người Môn trong tối nhưng thế chủ động dường như lại nằm trên tay người Bố Chính.
“ Đại nhân, dự đoán không lâu nơi này sẽ có dữ dội giao tranh, mong đại nhân rời đến nơi an toàn hơn” Lúc này Đỗ Mạc đang nhăn nhó phân trần cùng Ngô Khảo Ký. Đỗ Liễm đang chỉ huy phía tiền tuyến phía trên không tiện rời đi vị trí, chỉ có thể cử Đỗ Mạc lui lại khuyên bảo Ngô Khảo Ký.
“ Ngươi nói cái gì vậy, ta là chủ tướng há ngại nguy hiểm. Binh sĩ liều mình chiến đấu đâu có lý do gì chủ tướng nấp phía sau nhìn” Ngô Khảo Ký trừng mắt quát.
Thực tế Ngô Khảo Ký không có ý định tự mình rút gươm xông trận, xin thề với trời hắn là cái linh hồn hiện đại đang trỗi dậy chiếm gần như hết mọi suy nghĩ. Hắn tò mò về chiến tranh, hắn muốn tận mắt chứng kiến trận đánh đầu đời, cũng như muốn tận mắt chứng kiến hiệu của của những thứ hắn nghĩ ra và thêm thắt vào quân sự thệ thống quân Bố Chính. Thuần chất là tò mò mà thôi, về an toàn hắn không sợ hãi, Ngô Khảo Ký tin tưởng địch nhân không có cách nào vượt qua cả trăm người trước mặt để lao về phía hắn được rồi. Thêm vào đó Ngô Khảo Ký trang bị cho mình chiến giáp La Mã full opition. Tức là hắn được bảo vệ đến 100% từ đầu đến chân. Đừng nói là cung tên bay lạc cho dù thổ binh có lù lù xông đến trước mặt giơ đao lên chém cũng chưa chắc làm hắ tổn thương mảy may.
Mũ quả dưa với lớp da độn phía trong có phong cách mũ bảo hiểm xe máy, cộng thêm ba lá giáp hai tấm gắn bên tai, một tấm sau gáy. Giáp lưới phủ xuống tận vai buộc vào thì che kín cổ, mặt nạ cũng chuẩn bị đeo lên.
Chính giáp Lorica segmentata không khác các binh sĩ khác nhưng được rèn thửa bằng loại thép lựa chọn kĩ càng.
Hai bên cánh tay có phủ thêm lưới giáp Lorica Hamata, đùi cũng có Hamata đến đầu gối nhìn như váy. Hộ oản da có khảm lá thép, găng tay che kín mu kép dài đến các ngón tay cũng là bọc thép mỏng bên ngoài. Ống chân cũng là một miếng thép khảm khoài lớp da bao bọc. Điểm yếu nhất có thể là mấy ngón chân thừa ra bởi đi sandan da mà thôi.
Với trang bị cồng kềnh lên đến 15 kg này hắn không tin có chiến binh người thổ nào “ may mắn” đả thương được hắn. Trong khi đó võ nghệ của cỗ thân thể này thực sự rất không tồi. Không thể nói là 1 địch 100 nhưng với những người không có luyện tập thì Ngô Khảo Ký tự tin hắn là 1 địch 10.
Lời nói của Ngô Khảo Ký khá lớn khiến cho các bính sĩ xung quanh nghe được, họ xì xào bàn tán càng là nể phục chủ tướng anh dũng.
Đám thân vệ quân chục người xung quanh Ngô Khảo Ký cũng được trang bị khá gắt gao gần như fulll đồ như Ngô Khảo Ký nhưng cầm khiên nhỏ cùng chiến thương. Một tên quân cận vệ lúc này hầm hừ: “ Mạc ca, ngươi không yên tâm chúng ta? Có chúng ta ở đây chủ công ngại chi?”
“ Phải, Mạc huynh đệ ngươi chớ coi thường quân cận vệ chúng ta chứ” Một cận vệ khác lên tiếng.
“ Không phải, ta là không có ý này. Mà thôi, chủ cong xin hãy thận trọng. Thuộc hạ cáo lui” Đỗ Mạc bất đắc dĩ quay về vị trí, nhưng trong lòng hắn cũng đồng tình cùng Ngô Khảo Ký. Hắn không cảm thấy có chỗ nào nguy cơ.
Đỗ Liễm biết được Ngô Khảo Ký không rời đi thì toan phát tác, nhưng lúc này động tĩnh tứ bề bỗng hiển hiện.
Tiếng tù và báo hiệu tổng tiến công vang lên. Từ trái phải hai bên bãi trống tên bắn ra như mưa về phía quân Bố Chính. Song những mũi tên này hoàn toàn không có tinh bất ngờ và không có nhiều sát thương vì tầm bắn quá xa nỏ yếu của họ càng khó gây sát thương cho binh sĩ Bố Chính. Một số nhỏ mũi tên may mắn trúng đích nhưng cũng chỉ rơi vào những bộ phận không nguy hiểm của Việt quân, ví như chân, tay hay đùi. Vì những vị trí nguy cơ như cổ mặt đều được quân Bố Chính che chắn cẩn thận, qua lần thăm dò tấn công của thổ quân thì họ đã khiến tân binh Bố Chính khôn hơn nhiều. Cái này gọi là thực tiễn học hỏi luôn nhanh và khắc sâu hơn diễn luyện.
“ Ái ui, cái mông tủa tôi…” Một tên binh sĩ la lên….
“ Quân y đâu quân y đâu… cấp cứu” Một tên binh sĩ cũng lên tiếng nhưng hắn cố kìm giọng không la lớn hay hoảng hốt như lúc ban đầu tân quân trúng tên.
“ Nỏ Binh sao không đánh lại?” Một tên binh sĩ bị thương nhăn nhó đau đớn thắc mắc.
“ Nỏ Binh chưa có lệnh sao có thể hành động” Một tên Ngũ trưởng trong nhóm trường thương binh lên tiếng trấn áp đám quân sĩ.
“ Mẹ nó, ta đệ đơn xin qua đao thuẫn binh hay nỏ binh nhóm, bọn họ có khiên đâu sao chúng ta không có?” Một tên trường thương binh lên tiếng.
“ Trang bị khiên ngươi cầm được sao? Mẹ kiếp trường thương nặng phải cẩm hai tay” Một tên đao thuẫn binh lom khom bên cạnh giơ khiên che cho cả hai lên tiếng nói.
“ Ngươi ngu à, thì cứ trang bị một tấm khiên nhỏ cho chúng ta bình thường đeo sau lưng không dùng, gặp tình thiế như thế này thì dùng qua, lúc đánh nhau thì vất khiên xông lên.” Tên trường thương binh này không phục mà cự lại.
“ Mẹ kiếp, ngươi thấy có sương binh nào được trang bị như thân quân lúc này không, chủ công đã tốn quá nhiều tiền của cho chúng ta rồi, không thể không tiết kiệm” Một tên binh sĩ khác lên tiếng hắn có vẻ có hiểu biết.
“ Chuyện này ta hiểu, bên người ta còn có kiếm ngắn cương thết sắc bén, có mũ gang, có giáp ngực ta biết là rất đắt đỏ dù cho thân binh nơi khác cũng thèm thuồng. Nhưng đã tốn kém như vậy thì thêm một chiếc khiên gỗ nhẹ đáng là bao.” Tên trường thương binh vẫn ngoan cố cự cãi.
“ Ngươi tên này nói đúng, trường thương binh cũng nên trang bị một chiếc khiên mỏng nhẹ trống tên. Cái này ta đồng ý” Một tiếng nói vang lên bên cạch tên trương thương binh.
“ Ha ha thấy chư, ít nhất cũng có gia hỏa đồng ý với ta… ngươi… á … Đại nhân….” Tên trưởng thương binh quay lại thì bắt gặp một người toàn thân bọc giáp gương mặt phủ lên một lớp bảo vệ mặt nạ. Cả chiến trường này chỉ có một người phủ mặt nạ mà thôi. Ngô Khảo Ký Châu Mục.
“ Đề nghị của ngươi rất tốt, cố đánh tốt trận này đi, sau này trường thương binh cũng có khiên chắn” Ngô Khảo Ký cho là phải, đeo theo một khiên gỗ nhỏ cũng chẳng bao nặng, đôi lúc còn có thể bảo vệ phía sau lưng. Đôi khi gặp tình trạng như tên bắn lúc này thì trường thương cũng có thể tự mình che chắn chỗ yếu hại.
“ Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân” đám trường thương xung quanh nghe rõ lời này mà cảm ơn rối rít.
Lúc này mọi người bỗng yên lặng hoàn toàn, vì phía xa đang vang vọn về những tiếng ầm ầm. Đông thời phóng tầm mắt sẽ thấy được những đám cây bụi cach vài chục bước chân đang nghiêng ngả đổ rạp về hai bên, khung cảnh như có những tên người khổng lồ chiến binh đang lao về phía quân Bố Chính.
Sự thật đúng là có thứ khổng lồ đang lao về phía họ, đây rõ ràng là Tượng binh chứ danh của người Môn trên núi. Tiếng reo hò xung phong chém giết vang vọng cả núi rừng. Người Môn sử dụng chiến thuật khá rõ ràng. Dùng nhóm lớn cung nỏ thủ tản qua hai bên tấn công làm cho người Việt mất tập trung. Sau đo cho Tượng binh xông vào tấn công chính diện phá vỡ đội hình. Sau tượng binh là chiến binh cận chiến dùng để mở rộng vết thương của quân Bố Chính. Chiến thuật hoàn hảo rất tốt chiến thuật.
Vấn đề đặt ra đó là binh sĩ Bố Chính chỉ với thương và cung nỏ, cộng thêm những thấm chắn có thể cản được những con voi khổng lồ đang phi mạnh tới hay không? Chỉ cần một con voi lao vào đội hình thì chẳng cần biết nó sống hay chết nhưng đội hình của Legion Bố Chinh và sương binh sẽ toàn bộ tan vỡ hoàn toàn lúc ấy sẽ là loạn chém giết rồi. Mà theo như động tĩnh thì đội quân tượng binh này là không ít. Sức mạnh của voi thì ai cũng hiểu, trong không gian chật hẹp này mà để một vài con voi lu thẳng rồi dày xéo sẽ khiến bao nhiêu thương vong?
Người xuôi ở Đại Việt không hề lạ với tượng binh, họ cũng có tượng binh, họ cũng chiến đấu nhiều với tượng binh nên cũng có chiến thuật. Tượng binh thật ra rất dễ bị tổn thương, chỉ cần dùng thương dài chĩa phía trước tạo thành tường thương thì voi sẽ sợ hãi mà không tiến lên. Thêm vào đó hai bên hông của voi dễ tổn thương, chỉ cần dùng thương dài chọc mạnh là có thể hạ dược voi. Nhưng nếu nài tượng liều chết tấn công cũng là nguy hiểm, lúc đó voi sẽ bị tạm thời bịt mắt, lao cảm tử vào đội hình trước mặt sau đó những tượng binh phía sau sẽ càn quét. Đây chính là chiến thuật mà người thượng nghĩ ra để đối phó người xuôi. Nói chung nhìn xem ai vận dụng tốt hơn sẽ thắng mà thôi. Thường thì chiến đấu với tượng binh thương vong sẽ khá thảm trọng.
Nhìn những thớt voi to lớn đang ầm ầm lao đến Ngô Khảo Ký cũng cảm thấy run rẩy trong tâm hồn. Các binh sĩ Bố Chính cũng hoản hốt không thôi. Đó là phản ứng bình thường của con người khi đối mặt tình huống trên.
Ở hàng đầu Ngo Tam và Đỗ Liễm hai lão tướng đang quan sát. Họ nhìn nhau như ngầm hiểu ý.
“ Chuẩn bị” Ngô Tam la lớn.
“ Chuẩn bị… chuẩn bị… chuẩn bị..” tiếng hô được truyền đi trong quân sĩ. Bố Chính quân những tân binh hoàn hồn đôi chút, những người có nhiệm vụ chuẩn bị thứ trong tay họ.
…………………………………..
Trong khi vị Ngô Khảo Ký Châu Mục đang đối mặt sống chết tồn vong nơi rừng rậm đại ngàn thì ở nơi các đó ngàn dặm.
Cung Thúy Hoa, Hoàng Thành Thăng Long.
“ Mẫu hâu, ta đồng ý rồi cưới tên Ngô Khảo Ký đó” Một gái trẻ xinh với cung trang gọn gàng, đầu đội Phượng quan đôi mắt thiên chân vô tà ngắm nhìn Ỷ Lan Thái Hậu mà nói.
“ Ngươi là đổng ý?” Ỷ Lan Thái Hậu có vẻ ngạc nhiên không mấy tin tưởng mà hỏi lại.
“ Mẫu hậu, ta đồng rồi, ta biết năm trước ta tuổi trẻ nghĩ nông dọa rồi tên Lưu Kiển kia chạy mất khiến Hoàng gia mang tiếng bấy lâu. Nay ta hối hận hối hận a” Cô gái trẻ xinh đẹp vẫn làm bản mặt ngây thơ vô số tội mà nói.
“ Ngươi bớt giả trân, mẫu hậu còn không biết ngươi. Nói rõ lý do cho bản cung nghe. Không phải ngươi lại tính đâm tên Ngô gia tiểu tử này chứ?” Ỷ Lan Thái Hậu vẫn không thể tin tưởng, không phải bà không cố gắng gả người con gái này ra ngoài, nhưng kẻ này đúng là dị loại, luôn phản đối cưới xin, luôn mồm cái gì tự do yêu đương, bình đẳng nam nữ. Rồi đòi sống chết không cưới chồng, rồi dọa dẫm nếu gả đi một là đâm phò mã hai là tự vẫn. Rất nhức đầu. Nhưng nay nàng quay ngoắt 180 độ lại khiến người càng không yên tâm.
“ Mẫu hậu, Ngô tiểu tử dễ coi đâu. Tuấn tú….” Vị trẻ trung công chúa làm như xấu hổ mặt đỏ bừng mà lí nhí trong mồm.
“ Cái gì dễ nhìn, ngươi gặp qua hắn sao?” Ỷ Lan Thái Hậu khó hiểu.
“ Ngô gia nam nhân có ai khó coi đâu, Mẫu hậu nhìn Lý Thái Úy, Ngô Tả Ngô Vệ tướng quân… còn có anh rể Ngô Hữu Tích…” Vị công chúa trẻ nói đến đây lại càng lí nhí hơn.
“ À hử Ngô gia nam nhân…” Ỷ Lan Thái Hậu nói đến hai chữ Ngô gia nam nhân cũng sao động trong lòng. Cái gia tộc gì mà toàn người tướng mại như quan ngọc. Lý Thái Úy mặc dù tuổi đã hơn ngũ tuần nhưng bề ngoài không khác gì Tráng nhiên nam nhân trẻ trung vô cùng. Cái chính là Lý Thái Úy có gương mặt quá đẹp đẽ, mọi mỹ nam tử tước mặt ngài đều sẽ thẹn với hai chữ mĩ nam kia. Nhưng vẻ đẹp của ngài lại không thiếu hào hùng nam tính.
Ỷ Lan Thái Hậu năm nay cũng chỉ mới hơn 30 là độ tuổi chính nhất của đàn bà lại là khổ sở đơn côi lẻ bóng mất chồng. Nhìn qua Lý Thái Úy với dung mạo quá đặc sắc như vậy nếu nói nàng không có chút rung động là giả. Nhưng đó chỉ là hoocmon phản ứng bình thường mà thôi. Giữa bọn bọn họ không có cái gì khuất tất cả.
“ Một người hoàn hảo như vậy mà thứu kia…” Ỷ Lan Thái Hậu lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ không hợp lẽ thường.
“ Mẫu hậu” người cung trang nữ nhân trẻ tuổi như nhận được thứ gì đó, nhưng nàng không có nói ra, chỉ là đánh động Ỷ Lan Thái Hậu.
“ Được rồi, quá năm chỉ phúc ban hôn, để Ngô Tiểu tử về kinh thành rước dâu” Ỷ Lan Thái Hậu cười cười vỗ vỗ tau con gái nuôi.
“ Thôi đi, hắn ngh cưới ta có khi từ quan treo ấn không về kinh thành rước dâu. Mẫu hậu cho ta chỉ dụ ban hôn. Ta tự mình đến Bố Chính. Vả lại nghe đâu hắn đánh trận với thổ dân, biết lúc nào cho xong” Người con gái trẻ không cho là đúng mà kì kèo.