Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 185: Chương 185: U ra tiến lên nào Bố Chính quân




Ngày 15 tháng riêng năm Thái Ninh thứ 6.

Lý Thường Kiệt cử Ngô Khảo Tích mang theo 100 kỵ cùng 3 tên công tượng thân tín họ Ngô hớt hải chạy đến chân Ải Công Lôn sau đó ngó nghiêng một hồi, ghi ghi chép chép rồi chạy biến mất dạng.

Tuyệt nhiên không thấy tên tiện nghi đại ca Ngô Khảo Tích nhắc đến một chữ về quân tiếp viện của triều đình Đại Việt hỗ trợ quân Bố Chính.

Ngô Khảo Ký trợn tướng mắt lên, đây là đem quân bỏ trợ, thấy mình tìm được cách công thành sau đó cử người đến học. Học xong bỏ rơi? Tình đời bạc bẽo thay..

Trước khi đi Ngô Khảo Tích còn thâm thúy một câu. “ Ngô Khảo Ký cách đánh này của ngươi nếu người Tống học được thì Đại Việt lâm nguy, ngươi sớm sớm nghĩ cách ứng phó a…”

“À mà quân Bố Chính có cần hỗ trợ gì không?” Ngô Khảo Tích quan tâm hỏi…

“ Chúng ta cần…” Ngô Khảo Ký mở miệng chuẩn bị đòi hỏi thêm quân đội, thành Ải Côn Lôn sắp bị san phẳng rồi Ngô Khảo Ký muốn có nhiều quân hơn để công chiếm.

“Ngươi yên tâm, lương thảo tiền bạc mấy ngày nữa sẽ đến… Đại bá biết ngươi trả lương cho lính Mân rất hậu cho nên về tiền bạc sẽ hỗ trợ… vậy nha tạm biệt…” Ngô Khảo Tích ngắt lời xua tay chạy thẳng.

Ngô Khảo Ký mặt ngệt ra phát mộng, ta đã nói gì đâu? Ngươi tự hỏi ngươi tự trả lời thì hỏi ta làm gì nữa?

Ngô Khảo Ký giơ lên ống nhòm trong tay mà cau mày. Con đường dóc thoai thoải mà người Bố Chính san lấp lên mặt thành Ải Côn Lôn đã sắp hoàn thành.

Lần này con đường còn đẹp và tốt hơn Ngô Khảo Ký mong chờ trong kế hoạch rất nhiều nhiều lần.

Ngô Khảo Ký thầm than trọng bụng, cách đánh này của hắn quả thực không có thành trì nào đỡ nổi, trừ khi quân trong thành có số lượng tương đương quân ngoài thành sau đó tổ chức huyết chiến dã ngoại. Thành trì thực tế không có ý nghĩa với cách đánh tằm ăn lấn của Ngô Khảo Ký lúc này.

Ngô Khảo Ký bức thiết phải nghĩ cách phá vỡ cách tấn công này nếu không thì chính hắn có thể là nạn nhân của thứ chiến thuật công thành mà Ngô Khảo Ký nghĩ ra.

Trước khi bắt tay vào san lấp mặt bằng Ải Côn Lôn thì Ngô Khảo Ký nghĩ đến dùng máy bắn đá chất lượng tuyệt hảo của Bố Chính để giải quyết vấn đề này.

Nhưng khi bắt tay vào thực tiễn hắn mới thấy rằng dùng mày bắn đá chất lượng cao đi san lấp thành là ngu ngốc.

Việc san lấp thành cần là tốc độ cùng số lượng chứ không phải uy lực.

Dùng số lượng máy bắn đá chất lượng cao ít ỏi của Bố Chính mà đi lấp thành chẳng khác nào việc dùng chiến mã đi kéo xe hàng. Hiệu quả thì chẳng thấy đâu chỉ thấy chiến mã bị phế hỏng.

Sau vài lượt oanh kích đạn đất thì Ngô Khảo Ký cho dừng hết việc dùng máy bắn đá chất lượng cao của Bố Chính san lấp thành trì. Chẳng có mấy tác dụng, vận hành lại chậm và khó khăn. Kéo một đối trọng 5 tấn lên cao 3m không phải đơn giản, cho dù theo tỉ lệ tay đòn là 5/1 thì thực tế cũng chỉ kéo một tấn nặng lên cao mà thôi. Nhưng sao bù lại được với các máy bắn đá thô sơ bàng luồng già?

Đối trọng 2 tấn, cánh tay đòn 7/2 hoặc 8/1 hoàn toàn có thề dùng một kỵ kéo liên tục bắn liên tục cho đến khi máy hỏng.

Số lượng máy bắn đá trebuchet phiên bản luồng già nâng lên con số 40, chỉ bắn đạn 30kg mà thôi. Uy lực không tốt lắm dùng để công phá thành trì là không được. Nhưng tầm xa 150m thừa đủ để lấp thành.

Tre luồng bạt ngàn thời này nơi nào chẳng có, làm một cái máy bắn đá bằng luồng không quá phức tạp, kẽo kẹt bắn tầm 100 lần thì trục chắc chắn bị phá,nhưng cánh tay dòn giá pháo vẫn ok. Chỉ cần thay trục là tiếp tục bắn được.

Cho nên mới nói không phải cứ uy lực mạnh mới nguy hiểm, đôi khi những thứ thô sơ biết sử dụng thì uy lực không kém.

Lưu Kỷ thì sao?

Bắt trước y nguyên Ngô Khảo Ký.

Cho xây dựng công sự cách tường thành Ung Châu 50m cao cả 6-7 m để che chắn cho máy bắn đá kéo tay, sau đó bắn các gói đất lấp thành.

Quân Tống trong thành Ung Châu đáp trả dữ dội bằng máy bắn đá nhưng vô vọng vì rất khó công phá hàng rào tre nhiều lớp cách 50m. Các ụ đất ngày càng dâng lên ở thành Ung Châu khiến cho Tô Giám tâm lý hoảng sợ đứng ngồi không yên. Hắn nhiều lần cho quân tinh nhuệ đột kích ra ngoài thành phá hủy công sựa của Lưu Kỷ nhưng vô ích.

Không bị đánh bật trở về với thương vong thảm trọng thì cũng chỉ có thể phá một vài ụ máy bắn đất của Lưu Kỷ mà thôi. Quân Lưu Kỷ quá đông để số lượng ít ỏi quân Ung Châu có thể thành công đột phá.

Mà cho dù có phá một vài cỗ máy bắn đá kéo tay của Lưu Kỷ thì sao? Tre luồng đâu thiếu, với 7 vạn quân thì Lưu Kỷ muốn chế bao nhiêu cỗ máu bắn đá này mà chẳng được.

Cuối cùng Tô Giám cho quân sĩ dùng mãy bắn đá từ trên tường thành ném lựu đạn vượt qua các hàng rào công sự để tấn công máy bắn đất của Lưu Kỷ. Phương án này tốt sức phá hoại cùng sát thương cao nhưng lãng phí vô cùng vì máy bắn đá kéo tay độ chuẩn xác không cao.

Nhưng dù lãng phí vẫn hơn là ngồi yên chờ chết, Tô Giám cắn răng công kích Lưu Kỷ các ụ cứ điểm bằng lưu đạn.

Nhưng Lưu Kỷ há là tên tầm thường, sau 2 ngày ăn hành ngập mồm thì Lưu Kỷ đã nghĩ ra phương án khắc chế lự đạn của Tô Giám.

Số là vì đảm bảo lựu đạn không nổ quá sớm vì nếu nổ quá sớm trước khi tiếp cận mục tiêu thì không có tác dụng gì. Đôi khi dây ngòi quá ngắn có thể khiến cho lựu đạn nổ ngay trên máy bắn đá của quân Tống ở đầu thành, như vậy chưa kịp giết Đại Việt thì quân Tống đã tự sát trước rồi.

Cho nên Lưu Kỷ sau khi được bón hành đã nghĩ ra phương án dùng nước để khắc chế lựu đạn của quân Tống. Hắn cho quân sĩ đào vũng xung quanh các máy bắn đá và đổ nước tạo thành các vũng lầy xìn, lựu đạn rơi vào là tịt ngòi.

Thêm vào đó Lưu Kỷ còn bố trí những đội dập hỏa với chậu gỗ chứa nước sẵn sàng. Lựu đạn rơi ở đâu liều chết xông lên dội nước. Trừi khi lưu đạn thực sự rơi trúng vào phần giá của máy bắn đá và mắc vào đó trên cao, nếu không thực tế lựu đạn của quân Tống đã vô dụng.

Tỉ lệ thương vong của quân Lưu Kỷ lại hạ xuống chóng mặt.

Quả thực trí tuệ người xưa không thể khinh thường chút nào.

Ung Châu thực sự báo nguy.

Triều đình Tống lúc này mới chỉ vừa kịp làm ra phản ứng.

Hoàng đế Tống hoang mang tụ tập 2 vạn binh mã cùng 3 ngàn ngựa chiến ở các vùng xung quanh Biện Kinh vội vàng điều quân đến Quế Châu cứu viện.

………………………………..

Lý Thường Kiệt, Thân Cảnh Phúc hai cánh quân này giờ đây làm gì?

Lý Thường Kiệt đại nhân đang ung dung vơ vét ở Khâm Châu, ông chẳng có gì phải lo lắng thế cục chiến trận này cả. Lưu Kỷ mặc dù đang gặp khó khăn nhưng chưa đến mức sơn cùng ngõ tận.

Thân Cảnh Phúc cánh phía Đông thì đang nhảy nhó tưng bừng thao luyện binh sĩ thề sống mái với Quảng Châu. Quảng Châu đang run lên bần bật vì một tên Mân vương với ba vạn nhân mã “thiện chiến “ đe dọa phía Tây, lại bị thêm một vạn hải quân lạ lẫm ở phía Đông ngày đêm tập kích quấy rối. Quảng Châu thân mình còn lo không xong thì lấy đâu ra lực mà tấn công quân triều đình Đại Việt. Lý Thường Kiệt cảm thấy mình có thể mắc võng nằm ở Khâm Châu ngủ thêm một thời gian nữa.

Ngô Châu- Hạ Châu phía Tây Bắc của Quảng Châu thì run bần bật, bọn họ mỗi thành chỉ có 1 ngàn quân canh giữ, chẳng biết lúc nào vị Mân Vương họ Thân kia lao đến chém đầu. Cho nên quan viên mấy thành này đã gửi người nhà chạy đến đẩu đâu rồi.

Cuối cùng là Ải Côn Lôn một tron những con đường duy nhất người Tống có thể cứu viện Ung Châu thì Lưu Kỷ cũng chẳng lo lắng gì. Nói thật hành quân dã chiến Lý Thường Kiệt còn lấy làm lo lắng cho quân Bố Chính nhưng nếu là thuần túy thủ quan Ải cùng hải chiến thì ông ta lại chẳng bận tâm.

Nói chung trong mắt Lý Thường Kiệt nếu Ngô Khảo Ký cướp được quan ải Côn Lôn thì quân Tống đừng hòng đột phá. Lý Thường Kiệt thừa biết trong tay người Bố Chính có những thứ kinh dị gì để thủ thành.

Cho nên lúc này quân của Lý Thường Kiệt thực tế rơi vào tình thế không biết phải đi đâu. Thà rằng ông án binh bất động ở Khâm Châu, vơ vét một hồi mang về Đại Việt. Còn quân đội vẫn ở nơi này có thể kịp thời cấp tốc hỗ trợ cho Thân Cảnh Phúc nếu có biến.

………………………………..

Chủ tướng thủ Ải Côn Lôn là Chu Tông Thích có ý chạy rồi, hắn cảm thấy 700 binh sĩ trong tay dù có tinh binh cỡ nào cũng không đủ sức chống lại 5000 quân Đại Việt như lang nhu hổ.

Nhưng không đánh mà chạy đó là tội chém đầu, cho nên Chu Tông Thích đang nghĩ kế sách vẹn toàn.

Nhưng Chu Tông Thích chưa kịp suy nghĩ ra được cái con mẹ gì khế sách thì quân Đại Việt tấn công rồi.

Một khi đường đất đã thành thì Ngô Khảo Ký cũng không nhiều lời lựa chọn công thành.

Đêm ngày 17 tháng giêng. Quân Bố Chính rậm rạp đứng xếp hàng chuẩn bị công thành

Đi đầu là 2000 binh sĩ Châu Âu xếp thành 20 hàng ngang đứng đầy nơi chân dốc. Phía sau họ là 7 chiến tượng của Bố Chính. Đây là bọn chiến tượng đã lỳ đòn với tiếng nổ và được chọn lựa từ trong gần 150 chiến tượng của Bố Chính.

Thực ra Bố Chính đã ý thức được việc dùng chiến tượng sẽ rất nguy hiểm với việc có lựu đạn nổ, cho nên họ đã tiến hành cải tạo cả chiến mã lẫn chiến tượng.

Đầu tiên là nổ pháo bé từ xa, sau đó cho bọn quỷ chiến tượng chiến mã quen thuộc sẽ cho nổ lai gần hơn cho đến khi cực gần mà chúng không phản ứng mất kiểm soát là được. Độ mạnh yếu của các vụ nổ, tầng xuất nổ cũng tăng lên để cho bọn này que thuộc.

Tất nhiên việc này cực mất thời gian, cần kiên trì. Nhưng trong số đông chiến tượng chiến mã cũng có những con có “tài năng’ xuất chúng mà nhanh chóng quen tiếng nổ. Đây chính là 1 chục anh hào của Bố Chính. Niềm tự hào của Bố Chính … vỗ tay hoan hô.

Bố Chính rất khoái đánh đêm, Ngô Khảo Ký cũng biết thế mạnh của Bố Chính là đánh đêm, cho nên nếu được thì rõ ràng hắn sẽ thực hiện đánh đêm mới được.

Công thành chiến lúc này trở thành dã chiến, đường đất rộng gần 40m đã được đắp thoai thoải lên đến đầu thành. Quân tống cũng cho đựng trên con đường này các cự mã bằng gỗ để ngăn chặn quân Đại Việt. Chưa hiểu chúng có hiệu quả hay không nhưng lúc này chiến tranh đã bắt đầu.

Tiếng tù và trống trận nổi lên inh ỏi.

Ngô Khảo Ký thân mặc Quang Minh Khải giáp phiên bản Đại Việt nâng cấp tay cầm chiến phủ Viking to lớn đang đi lại trước quân trận mà kiểm duyệt.

Đám nô lệ Binh Châu Âu đôi mắt đỏ lên sòng sọc.

Chủ nhân cao quý tóc đen mắt đen này đã nói rõ ràng, một đầu người được thân phận tự do, hai đầu người được thưởng thêm 1 cô vợ, 3 đầu người có nhà cửa ruộng vườn, 4 đầu người có phong quan tiến chức. mà trong đầu đám này phong quan bằng với quý tộc địa vị ở Châu Âu. Tức là từ nô lệ thân phận biến hành quý tộc.

Cho nên hàng đầu của lính Châu Âu là một đoàn cãi vã tranh chấp để được đứng, vì hàng đầu mới dễ nhất thu gặt đầu người. Sự cãi vã không hồi kết của lính Châu Âu phải giải quyết bằng rút thăm mới được. 100 kêt may mắn ở hàng đầu đang mắt long lên sòng sọc nhìn về phía đầu thành lập lòe ánh đuốc. Chúng đang hi vọng quân Tống đừng có chạy trốn, hãy đững lại chiến đấu để các anh được chém giết thỏa thuê.

Ngô Khảo Ký không nói nhiều, vì nói bọn này cũng chẳng hiểu nhiều.

Hắn đứng trước trận nhìn chằm chằm vào đám quân toàn sắt thép bọc kín thân mà động.

Chỉ thấy Ngô Khảo Ký cầm chiến phủ Viking đập lớn vào miếng tâm thép trên khiên rồi giơ lên trời.

“U RA..”

Ngô Khảo Ký cũng chẳng biết U ra là gì chỉ biết gấu Nga xung trận xẽ hô như vậy, hắn thấy từ này rất bá khí và hung tàn cho nên dùng. Cái phong cách này quá phù hợp với Barbarians.

“ Dầm… dầm…”…… “U RA..” “U RA..” “U RA..” “U RA..”

Đám Châu Âu binh học theo mỗi lần đập vào khiên là kêu lên “U RA..” mặc dù họ cũng không hiểu nhưng cũng thấy thứ này bá khí mà học tập.

Nhịp điệu “U RA..” ngày một nhanh, ngày một áp bách như dồn nén vào tinh thần của người Tống thủ thành, thậm chí có nhiều người tay chân run rẩy mà không cầm nổi vũ khí.

Lính Châu Âu bắt đầu vừ “U RA..” vừa chầm chậm theo đội hình tiến lên.

Phía sau họ là 3 chiến tượng đèn phá soi đường. Còn lại 7 chiến tượng khác là Ballista trang bị.

Nhưng quân Châu Âu chỉ mới động còn máy bắn đá Trebuchet đãng động trước rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.