Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 257: Chương 257: Yên Vân quân đoàn bộ binh nông dân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối tháng bảy trời vẫn nắng nóng chói chang, nhưng nhiệt độ này, ánh dương này không đủ để phơi chết cậu vàng.

Thẳng thắn mà nói lúc này cậu vàng sống khá tốt, nó đang lang thang theo đoàn người tị nạn Yên Vân – Hà Bắc. Cũng may nơi này là Hà Bắc không có tục lệ ăn thịt chó nếu không thì Cậu vàng chắc đã biến thành bát xáo chó lâu rồi.

Dĩ nhiên nếu dồn đến bước đường cùng thì cậu vàng cũng bị lên đĩa mà thôi.

Cậu vàng còn sống, còn tung tăng, còn hếch mũi chủi rủa đám ve sầu ngu ngốc đang ầm ĩ trên cây khô ý là cuộc sống của đám di dân này còn tốt, còn có thể chịu đựng được.

Yên Vân lúc này độc lập tự hành.

Các thế lực quan ngoại người Liêu đang là một khối khá thống nhất, có tranh đấu các bên nhưng vẫn duy trì được sự cân bằng nhất định.

Cho nên Ngô Khảo Tước ý tưởng là cho người Yên Vân Hà Bắc thành lập một quân và tự quản, các thế lực kỵ binh gia tộc quan ngoại không ai được chạm vào nhánh tân quân này.

Các chuyên gia quân sự từ Đại Việt đến đây chỉ đảm nhiệm chức phó và tham mưu mà thôi, còn lại các mười sáu vạn người ngựa ô hợp Yên Vân quân được chia làm bốn lộ.

Yên lộ quân mạnh nhất với 6 vạn người chỉ huy bởi Chỉ Huy Sứ Lưu Hữu Tài, chính là cái tên thương nhân A Tài chết tiệt đi khắp nơi thuyết phục người dân theo Liêu Đông diệt tống, một bước lên trời thăng thành Chỉ huy Sứ Tòng Ngũ Phẩm. Phó chỉ Húy Sứ là người Ngô gia theo Ngô Khảo Tích ngược bắc hỗ trợ Ngô Khảo Ký.

Những kẻ đi theo này chính xác là lão binh trong Thiên tử quân Đại Việt cả đời đi theo Lý Thường Kiệt đánh trận và cũng là sĩ quan lớn bé. Đám người này đứng ra tổ chức xây dựng một đám tân binh cho có hình có dáng, có thể vận chuyển tạm chôi chảy đó chỉ là chuyện thường mà thôi.

Vân lộ quân, Hà lộ quân, Bắc Lộ quân cấu trúc tương tự, bào gồm cũng một Chủ tướng là Phi Kỵ Úy tòng Chính Lục Phẩm còn lại là các Phó chỉ huy Đại Việt Vân kỵ Úy Tòng Lục Phẩm.

Kể từ đó thực tế các chuyên gia quân sự Bố Chính chỉ tham gia giúp đỡ người Yên Vân thành lập nên một nhánh bộ binh mà không hề tham dự vào mặt chinh chị ở Liêu Đông. Các phe phái Liêu Đông khá khó khăn nếu muốn thẩm thấu bộ binh Yên Vân quân trong thời gian này, về tương lai thì chưa biết được.

Có thể hình dung thô thiển Yên Vân- Hà Bắc như một quả trứng gà. Đỉnh phía bắc là Trường Thành và U Châu. Đáy quả trứng là Hoàng Hà và Biện Kinh thành. Bên trái quả trứng tức là Tây Sơn trải dài ngăn cách Hà bắc và Lộ Sơn Tây,, bên phải quả trứng này dĩ nhiên là Thiên Tân và Hoàng Hải.

Nói về chiến thuật hai bên thì không mưu mà cùng hợp.

Đại Tống chạy một dọc mé bên phải phía Tây, Liêu Đông lại nhìn chăm chăm về bờ biển Phía Đông.

Không thể không nói kế hoạch của Đại Tống thiếu hoàn hảo, một đường phía Tây vừa là âm mưu vừa là dương mưu khi mà quân đội của Liêu Đông đã bị “dụ” phân tán khắp nơi ở trung tâm của quản trứng Hà Bắc.

Quân Tống có dãy núi Tây Sơn yểm hộ một phía, lại thêm các thành trì ở phía Tây yểm hộ mà tiến lên, cho nên họ tin chắc rằng khi tiên phong quân của Liêu Đông “phát hiện” trúng kế thì sẽ cuống cuồng Tây tiến nhưng đã muộn màng.

Nhưng đời không như là mơ.

Quân Liêu Đông thực tế không quan tâm mẹ gì đến dãy hành lang phía Tây cả, thậm chí họ cũng không hề quan tâm đến Trường Thành ngăn cách Quan Nội và Quan Ngoại.

Liêu Đông lỵ binh tản mát ở trung tâm Hà Bắc để vơ vét người sau đó tạo thành một đội bộ binh khổng lồ lao đến bờ biển phía Đông. Tốc độ không cao nhưng vững vàng tiến lên, công thành chiếm đất thế trận vững chắc vô cùng.

Người Tống thực sự lấy đá đập chân mình khi mà Liêu Đông đã tận dụng tình hình mua chuộc nhân tâm ở Hà Bắc và rất nhanh chóng thành lập nên Yên Vân quân đoàn tứ Lộ.

Huyện thành Lai Bác phía bắc Thương Châu, lúc này Vân lộ quân Liêu Đông 3 vạn bộ binh đang vây kín tòa thành nhỏ này. Số lượng quân đội còn đông hơn cả dân số toàn tòa thành này gộp lại.

“ Đội trưởng, Liêu Đông Vương là người như thế nào a?” Một tên nhóc con khoác trên mình “quân phục” Liêu Đông liếm liếm khóe môi ngắm nhìn tòa thành trước mặt.

A Cẩu mười lăm tuổi, chỉ nửa tháng trước hắn còn là một thiếu niên nông dân đang dở sống dở chết vật lộn cùng việc đói bụng không có lương thực bỏ mồm. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ chỉ sau mười bốn ngày ngắn ngủi hắn đã trở thành “ lão binh” cầm trên tay vũ khí mà tham ra càn quét đến bốn năm thành bảo.

“ Nhóc con, Đại Vương là người mà ngươi có thể vọng ngôn sao?” Một tên trung niên nhân dáng người hùng tráng mặt mày rậm rạp râu ria vỗ lên đầu tên này mà răn dạy.

“ Tráng thúc, ngày hôm qua A Thiết của thôn Tam Thủy chết rồi…” A Cẩu buồn rầu mở miệng. Đây là đồng đội mới quen của A Cẩu, cả hai cùng tuổi và mới gặp nhau trong Yên Vân quân cho nên rất dễ quen thuộc. Ngày hôm qua tấn công một thành bảo bọn này liều chết phòng ngự khiến cho Vân Lộ quân tốn thất mấy trăm người nơi đó.

Thỏ chết thì cáo buồn, chứng kiến A Thiết trước mắt mình trúng tên mà vong mạng cho nên A Cẩu cũng trở nên u sầu cảm than.

“ A Thiết chết nhưng cả nhà hắn được sống, Ngày hôm qua ta chinh mắt thấy được sĩ quan mang tới tiền tuất cùng nhiều đồ ăn cho gia đình hắn. Thế đạo lúc này nó là vậy, người không chết thì ta sống, Đại Liêu không coi chúng ta là người, Đại Tống cũng cướp bóc chúng ta, chỉ Liêu Đông Vương là cho chúng ta được một sinh lộ…. Sĩ quan nói rất đúng, đừng chờ đợi người khác ban phát tình thương, chỉ cầm lên đồ đao, đi theo Liêu Đông Vương thì mới có lối ra cho được” Vị đội trưởng có tên Tráng thúc ra vẻ một chút, những đạo lý này mấy người nông dân nào biết được, tất cả cũng là do sĩ quan Liêu Đông tuyên truyền mà thôi.

“ Đánh thành bảo thật mệt mỏi, đánh huyện thành, phủ thành lại dễ dàng hơn nhiều không có mấy người chết a” Một tên tráng hán ngồi bên cạnh lên tiếng.

“ Hừ Hừ, thành bảo là của mấy tên chó nhà giàu, chúng nó tích lương thảo nhưng chống mắt nhìn dân đen chúng ta chết đói, lũ này đáng chết.” lại một tên binh sĩ khác râm ran lên tiếng.

“ Nói cũng phải, lũ nhà giàu có trang ấp thành bảo thường nuôi nhiều gia binh gia tướng, bọn này hung hãn không sợ chết, không đầu hàng nên khó đánh hạ.” Lại một tên “lão binh” đưa ra nhận xét của mình.

“ Cũng may các sĩ quan cũng không coi chúng ta là pháo hôi tốt thí…” Tráng thúc đội trưởng trầm ngâm lên tiếng.

Quả thật đám nông dân binh này chỉ sợ hãi nhất đó chính là họ bị lôi lên làm tuyến đầu tốt thí để hao mòn binh lực người Tống.

Nhưng các sĩ quân của Yên Vân quân không bao giờ làm như vậy. Ngô Khảo Tước muốn lấy được dân tâm của người dân Hà Bắc nhằm đặt vững sự thống trị của mình nơi này cho nên đã nghiêm lệnh cho các tướng sĩ không được bạc đãi Bộ Binh Yên Vân.

Đám bộ binh này mỗi khi cướp được thành bảo., huyện thành, phủ nha sẽ liến được cung cấp trang bị tốt nhất cướp được. Những người được trang bị tốt mới làm nhiệm vụ xung phong hãm thành. Tuyệt không có tình trạng lấy thịt người làm lá chắn mà tiến hành chiến tranh.

Yên Vân quân đội nông dân tuy không được luyện tập một ngày nào, đội hình còn không thể xếp ngay ngắn. Nhưng ngay qua ngày họ liên tục va vấp chiến tranh và tự mình rút ra bài học thực tiễn trong chiến đấu và tiến bộ nhanh chóng.

Cũng may đối thủ của họ là các huyện thành toàn tân binh cũng chẳng khá hơn nôn dân binh Yên Vân chút nào. Khó đánh chỉ có các thành bảo, trang ấp của bọn nhà giàu. Đám này có gia binh được huấn luyện tốt, trang bị hoàn hảo nhưng thường số lượng không đông đảo nên dễ bị đè chết.

Dành cho những ai chưa biết về hệ thống thành bảo của thời đại này có lẽ Thủy Hử truyện là một ví dụ minh họa đặc sắc nhất. Các thành bảo là lực lượng quân sự tư nhân của các nhà giàu, tự xây thành đắp lũy, tự nuôi gia binh. Đây chính là nét đặc sắc của thời Đại Tống, trong Thủy Hử truyện có nhiều thành bảo còn mạnh hơn cả quân triều đình khiến cho quân của Tống Giang khó khăn công phá. Điều này cũng tương tự xảy ra ở Hà Bắc lúc này.

Quân Yên Vân đi đến đâu có thể càn quét đến đó, các huyện thành phủ nha thường trực tiếp đầu hàng chấp nhận sự cai quản của Liêu Đông, chỉ các thành bảo trang ấp là quyết tâm chống lại. Ngô Khảo Tước cũng hạ lệnh càn quét tất cả các trang bảo trên đất Hà Bắc, nói thẳng đây chính là lực lượng thế tộc sĩ tộc ở Hà Bắc, đám này sẽ gây nhiều ảnh hưởng đến sự thống trị của Ngô Khảo Tước sau này cho nên hắn ta tiện thẻ dọn dẹp một loạt cho yên hàn.

“ Tráng đội trưởng, Phùng tướng quân hạ lệnh cho đội của ngươi nhanh chóng tập hợp” Đúng lúc này một thám báo phi ngựa đến đám lều trại này mà thông báo cho các tên đội trưởng đang tập hợp ở đây.

“ Cấp trên có lệnh sao? lần này chúng ta xung phong hãm thành?” Tráng thúc nghiêm nghị đứng dậy chuẩn chuẩn bị khí giới cũng đồng thời hỏi han tin tức.

“ Không có, vẫn chưa công thành, đám thủ thành không nguyện đầu hàng, Phùng tướng yêu cầu các ngươi 400 người nhanh chóng tập hợp xuôi nam bốn mươi dặm hộ tống công binh nhóm tiếp cận chiến trường. Nhiệm vụ quan trọng không được sơ sót…” Vị thám báo truyền tin nghiêm nghị trả lời rồi lấy ra lệnh tiễn chứng thực.

“Lần này có đại thạch đầu pháo tham gia chiến đấu? vậy thì quá tốt rồi, không cần phải nhiều huynh đệ bỏ mạng nơi chân thành… Lũ nhóc con, thụ dọn đồ đạc nhanh chóng chuẩn bị lên đường” Tráng thúc đội trưởng lớn tiếng hò hét đám binh sĩ đang lười nhác chốn trong bóng dâm hay lều vải.

“ Nhanh nhanh … lên đường…”

“ Nhanh đừng để Phùng tướng chờ lâu…”

“ Mẹ nó lần này có thạch đầu pháo hỗ trợ, công thành có gì là khó…”

“ Đi thôi huynh đệ…”

Cả doanh trại mấy trăm người nháo nhác thu dọn đồ đạc, tích trữ ít lương khô nhanh chóng lên đường. Nhiều ngày tác chiến toàn là công thành. Đám binh sĩ này hiểu được sự lợi hại của máy bắn đá đối trọng mà người Liêu Đông chế tạo. Trong binh sĩ Yên Vân không hề thiếu thợ thủ công, thợ mộc, thợ rèn. Đám này được tách biệt riêng để trở thành lực lương công binh cường đại. Với thiết kế của Bố Chính về máy bắn đá đối trọng thì các tòa huyện thành, bảo trang trở nên mong manh vô cùng.

Thời đại súng đại bác đã đến cho nên Ngô Khảo Ký cũng chẳng cần phải giữ bí mật về máy bắn đá trọng lực làm gì cho mệt đầu. Thứ này vô dụng ở những chiến trường có súng thần công nhưng lại cực thích hợp để chiến đấu ở Hà Bắc lúc này.

Hà Bắc chiến hỏa bốc lên, nhưng Hà Nam cũng không yên bình, vì nơi này còn có một nhánh cô quân Liêu Đông ba ngàn kỵ binh siêu tinh nhuệ.

Vốn dĩ nhiệm vụ của họ đơn thuần là tiếp Vương Quý Phi Trịnh Tú Tú cùng Vương tử mới trào đời về Liêu Đông, nhưng băt ngờ Liêu Đông cùng Đại Tống trở mặt khiến họ kẹt cứng nơi này.

Tình thế cực lúng túng, người Tống nửa muốn bắt Trịnh Tú Tú cùng con trai cả của Ngô Khảo Tước làm con tin để trao đổi điều kiện. Nhưng một nửa họ lại không dám đắc tội sâu Liêu Đông Vương. Lý do Liêu Đônng Nam hạ chỉ là người Tống lật lọng, có lẽ đây là một trận chiến nhằm đòi mặt mũi mà thôi. Cuối cùng thì tiền bạc có khả năng giải quyết vấn đề. Thế nhưng nếu giam cầm hay bắt giữ Trịnh Quý Phi cùng Vương tử Liêu Đông thì bản chất cuộc chiến sẽ trở nên ác liệt hơn nhiều, có lẽ sẽ biến thành một cuộc chiến diệt tộc.

Cho nên thành Huỳnh Dương ngay tại phủ Trịnh Châu lúc này tình thế tế nhị vô cùng.

Huỳnh Dương là địa bàn của Trịnh gia, thái đội Trịnh gia lúc này rất mập mờ không rõ ràng. Ba ngàn kỵ binh không hề vào thành Huỳnh Dương mà lập trại ngay tại phụ cận. Trong doanh trại là Trịnh Quý Phi cùng Vương Tử Ngô Kỳ Anh được bảo vệ cẩn mật.

Người Tống tuy không tấn công hay bắt giữ nhóm người này nhưng lại cũng cho quân phong tỏa mọi con đường tiến lên phía Bắc của Trịnh Tú Tú. Lúc này tình cảnh của hai mẹ con nhà Tú Tú trở nên rối rắm phức tạp vô cùng.

Bại thế ở chiến trường Hà Bắc khiến cho vua tôi Đại Tống hướng ánh mắt về Huynh Dương. Người Tống lúc này bị ép đến mức phải dùng biện pháp được ăn cả ngã về không rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.