Thời điểm hiện tại.
Nhìn lên ánh lửa của bầu trời đêm lúc này còn có những kẻ khác.
Ma Sa động tại Tây Nam phương hướng khoảng 20 đám là một vùng bình nguyên bãi cát nhỏ, nơi tiếp xúc trực tiếp với nước sông Đà.
- Thả ra ngoài trinh sát đã trở lại chưa?
Tại một toà quân doanh lâm thời mới dựng lên, Quách Công Bình không bỏ xuống khôi giáp nặng nề, nhìn về phương hướng đầu trời của Ma Sa động đang rực hồng, trầm giọng hướng tên thuộc tướng hỏi:
- Bẩm đô đốc, trinh sát là vừa mới phái đi, hẳn phải vài giờ nữa mới trở lại!
Tên thuộc tướng cẩn thận từng li từng tí trả lời.
Quách Công Bình quay đầu, ánh mắt sắc như dao, tựa như có hàn quang quét qua những người đang đứng ở đây.
Trong quân doanh lúc này, dưới trướng của Quách Công Bình chúng tướng đều tại, tất cả bọn hắn ai ai cũng cúi đầu, không một kẻ dám ngẩng lên, bầu không khí xung quanh là có phần sa sút, có tướng lĩnh đầu tóc đầy bụi, có tướng lĩnh trên thân vết máu loang lổ, tại doanh trướng bên ngoài, chung quanh còn loáng thoáng truyền ra từng tiếng thanh âm thương binh kêu rên.
- Khốn kiếp Ma Sa phản tặc, bọn hắn thật dám phản bội, cấu kết dẫn Đại Lý cẩu tặc vào nhà sao! Súc sinh!
Có gã thuộc tướng toàn thân băng bó, bụng còn trúng mũi tên cũng mới nhổ bỏ chưa được bao lâu, nhưng hiện tại so với đau đớn mà các vết thương mang lại, hắn lại càng cảm thấy bị sỉ nhục nhiều hơn. Cái cảm xúc xấu hổ nhục nhã này khiến hắn giận đến tím mặt, nắm chặt hai nắm đấm, hàm răng cắt chặt, nói:
- Thù này ta nhất định phải báo.
Đại Việt thủy sư nhận nhiệm vụ trông giữ bờ phía nam bất ngờ bị đánh lén.
Cho dù đám thủy sư này đặc biệt tinh nhuệ nhưng thứ nhất là do bị đánh bất ngờ không phòng bị, thứ hai là số lượng quân thủ lại nơi này cũng không nhiều, chỉ có khoảnh trên dưới 3000 lính.
Nay bị hơn 1 vạn quân Đại Lý đánh úp nên tổn thất thảm trọng.
Lúc Quách Công Bình dẫn viện quân trở về thì đổ bộ vào bờ nam Mà Sa động 102 chiếc thuyền chiến thì đã cháy đến 38 chiếc, 3000 quân thủ lại chết cùng bị thương hơn 1000 người.
Chỉ một buổi chiều, quân lực liền tổn thất đến 3 phần, có thể nói là thương gân động cốt.
- Các còn có mặt mũi ở đây hô to gọi nhỏ, ta đã dặn dò bao nhiêu lần rồi, ở trên chiến trường từng thời từng khắc luôn phải để cao cảnh giác cho ta, nhưng các ngươi xem các ngươi làm cái gì rồi. Nay vì các ngươi mà ta phải ở đây, nhìn kỹ bầu trời hồng quanh kia xem, Bệ Hạ mà có mệnh hệ gì ta cùng các ngươi đều khó thoát khỏi tội chết!
Quách Công Bình lớn tiếng quát, cả đám thuộc tướng phía dưới ngay lập tức cúi đầu chịu trận, không kẻ nào dám phản kháng một chút. cũng không có tên nào dám đi lên nói đỡ hay giải thích một câu.
Thấy vậy, Quách Công Bình cũng ngưng lại, thở dài một tiếng, lòng tự trách vì sao lúc trước không quyết liệt một chút, mang theo Bệ Hạ theo cùng thì bây giờ đã không gặp tình cảnh lưỡng nan như vậy.
Là tiếp tục ở lại đây đánh một trận hay là nhanh chóng chạy trở về?
Cả hai sự lựa chọn chỉ có thể chọn một, Quách Thái Phó lâm vào một cái nan đề.
Sau một hồi im lặng, hắn cắn răng đưa là quyết định.
Sáng mai, đánh một trận sống mái!
Còn về phần Bệ Hạ, hắn đành giao phó cho kẻ khác.
“Lưu Khánh Đàm! Ngươi đừng làm ta thất vọng!”
Nước xa không cứu được lửa gần, Quách Công Bình không còn có thể làm gì khác ngoại trừ phó thác hi vọng lên người của Lưu thượng thư!
Bản thân Lưu thượng thư lúc này cũng đang híp mắt nhìn lên bầu trời đêm rực cháy.
- La Thiệu! Chúng ta hiện tại đang ở đâu rồi?
Lưu Khánh Đàm toàn thân chiến giáp, ngồi trên lưng ngựa đảo mắt một vòng xung quanh quan đạo rồi quay sang hỏi tên thuộc tướng.
Bầu trời tối chỉ có một vùng màu hồng là tương đối bắt mắt, còn lại xung quanh đều tối đen như mực.
Bản thân hắn cũng đang có thương tích trong người, kỳ thật cũng không thích hợp cho việc đánh đêm, đặc biệt là đêm nhiều sương.
Nhưng bây giờ cứu người như cứu hỏa, hắn không có thể suy nghĩ nhiều như vậy.
- Bẩm thượng thư đại nhân, bây giờ chúng ta đã quay trở lại quan đạo phía Tây.
Tên thuộc tướng La Thiệu nhanh chóng tiến lên bẩm báo.
Lưu Khánh Đàm gật đầu một tiếng, sau lại nghiến răng phẫn nộ.
- Bọn phản tặc khốn kiếp!
Quân bộ binh của Lưu Khánh Đàm vừa mới tách ra chưa được bao lâu liền gặp phải mai phục.
Hai quân cũng chẳng giao chiến được nhiều ví đối phương thân quá trơn trượt, chỉ chọn đánh du kích chiến với Đại Việt quân đội, quyết không đánh thẳng ngay trước mặt.
Lưu Khánh Đàm lúc muốn đánh thì bọn hắn lại chạy, lúc Lưu Khánh Đàm muốn đi bọn hắn lại xuất hiện.
Cái cảm giác hơi chút lại bị thông cúc hoa thật sự đánh là quá uất ức, Lưu thượng thư bản thân cũng vì đuổi theo quân đối phương mà tai bay vạ gió ăn phải một mũi tên, cũng may không phải tên độc và có hộ giáp ngăn lại nên một mạng xem như được bảo toàn.
Một ngày một đêm đuổi theo đánh, một đường chạy loạn, khó khăn lắm toàn quân mới có thể quay trở về quan đạo đường lớn.
Vốn đang muốn cho quân dựng trại nghỉ ngơi một đêm thì thấy phía bên Ma Sa động rực cháy, hắn không thể làm gì khác ngoài việc thúc quân nhanh chóng trở lại.
Gần như một ngày một đêm vừa đi đường vừa chiến đấu, toàn quân bộ binh có chút mệt mỏi rệu rã, nhưng vì an nguy của Bệ Hạ, bọn hắn vẫn phải căn răng mà xách thương mặc giáp lên đường.
Đứng ở đằng xa, nấp ở một góc Ngưu Vệ cũng đang quan sát toán quân Đại Việt di chuyển.
- Ngưu thủ lĩnh, bọn chúng lại có động tĩnh rồi, chúng ta có lại xông ra quấy rối không?
Nghe thấy tên thuộc tướng cũng đang nấp cạnh bên thắc mắc, Ngưu Vệ lắc đầu, hắn nói:
- Quân Đại Việt bây giờ đã trở lại đường lớn quan đạo, chúng là khó mà có thể phục kích như lần đầu tiên được nữa. Địa hình nơi đây cũng tương đối bằng phẳng, ít chỗ để nấp, du kích chiến cũng khó khăn hơn, đặc biệt khi trời tối xạ bắn sẽ không chuẩn, vậy nên chúng ta sẽ chỉ bám theo chứ không đánh nhau với bọn chúng.
- Vậy chúng ta cứ một đường bám theo như vậy hay sao? - Gã thuộc tướng tiếp tục hỏi, muốn xin chỉ thị rõ ràng.
Ngưu Vệ ngây ngô cười, hắn đáp:
- Yên tâm, bọn hắn cũng không đi được bao lâu nữa đâu. Lão Nguỵ hắn cũng đã sớm chuẩn bị mai phục từ lâu rồi, hắn gọi cái này là gì mà vây cứ điểm đánh viện quân đại loại như thế, hiện tại hắn đã vây lấy lão hoàng đế, nhưng mục đích chính là chờ đợi các cánh viện quân của Đại Việt trở lại, một lần ăn sạch!
Đám thuộc hạ bên dưới ồ lên một tiếng, mặc dù cũng chẳng hiểu rõ được bao nhiêu nhưng vẫn là cảm thấy tương đối lợi hại.
- Nguỵ động chủ là nhiên là thần nhân vậy, tính toán không bỏ sót! - Một tên thuộc hạ sắc mặt đầy vẻ khâm phục, hâm mộ nói:
Ngưu Vệ cũng tán đồng mà gật đầu, vẻ mặt hớn hở cười khà khà nói:
- Đó là đương nhiên, lão Nguỵ hắn mười năm trước đã được gọi là Tây Bắc đệ nhất nhân, đối với hắn đây chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.
Một đám người rôm rả một hồi rồi nhanh chóng bám theo đằng sau quân của Lưu Khánh Đàm, không để mất dấu.
Nhưng bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu.
Mà con hoàng tước này cả người cũng đang mộng bức.
Đỗ Anh Hậu là nhận lệnh ở lại khu vực phía Tây quan đạo này để chờ đợi Trần Kình mang theo 1000 huynh đệ đi tới.
Hắn chỉ là muốn đi tiểu một mà thôi, vậy mà lại tình cờ thấy quân phục kích của Ngưu Vệ, lại được lão Ngưu mồm to khoe khoang hết kế hoạch của Nguỵ Bàng.
Đỗ Anh Hậu núp ở một xó cũng nghe thấy rõ ràng rành mạch không sót một chữ.
Đỗ Anh Hậu: @[email protected]!!
“Con mẹ nó, cái này là trời cũng muốn ta lập công rồi!”
...
Trở lại Ma Sa cảnh nội vài giờ trước.
- Địch tập, tất cả quân sĩ tập trung lại, lập tức phòng ngự!
Phan Điền toàn thân tóc gáy dựng lên, mắt nhìn trừng trừng, đối với mình dưới trướng binh lính, miệng thét dài, hét lớn lên một tiếng.
Hắn làm sao cũng không thể nghĩ ra, vậy mà bên trong Ma Sa cảnh nội chứa toàn bộ dầu hỏa cùng củi đốt. Đại Việt quân sĩ vừa mới chiến thắng chưa được bao lâu, toàn doanh cũng là vừa mới xâm nhập vào bên trong thanh trừng tàn quân ẩn nấp, con chưa kịp ấm chỗ thì hỏa hoạn liền tới, tiếp theo là một đám không rõ từ đâu ra phục binh từ bên ngoài thừa lúc hỏa hoạn liền giết tới, đánh bọn hắn một đòn không kịp trở tay.
- Hàng thứ nhất bộ khúc, cung tiễn lên dây cung, phóng!
Long Dực Vệ Điện Tiền Chỉ Huy Sứ Vũ Cát Đái rất nhanh chóng phản ứng, điều khiển đám thuộc hạ giương cung bắn trả quân địch.
Hưu hưu hưu!!!
Từng tầng từng tầng lít nha lít nhít cung tiễn từ hai bên bắn ra tựa như mưa không ngừng rơi xuống cả hai phe quân đoàn.
- Thứ hai bộ khúc, cung tiễn lên dây cung, lại phóng!
Vũ Cát Đái sắc mặt đanh lại, nhanh chóng phất tay ra lệnh. Sau rồi thì hướng Phan Điền, mở miệng nói:
- Phan tướng quân, có ta ở đây yểm hộ, mau mang Bệ Hạ đi, không được để Bệ Hạ có bất cứ bất trắc gì xảy ra!! Phan tướng quân, nhanh đi thôi!
Phan Điền cũng hướng về Vũ Cát Đái gật đầu một cái, rồi hướng về đám người Ngự Long Doanh còn sót đã tụ tập lại, miệng hét lớn
- Nhanh theo ta đi hộ giá!
Phan Điển giờ phút này cũng đã bão nổi, gầm giọng:
- Long Dực Vệ đám huynh đệ hiện tại đang cho chúng ta yểm hộ, chúng ta không thể để cho bọn hắn thất vọng, không được để có Vũ tướng quân thất vọng, mau nhanh chóng hộ giá Bệ Hạ!
- Nhanh!
- Nhanh!
Ngự Long doanh đám người nhanh chóng hưởng ứng chủ soái, hất lên thanh đao trong tay xông lên khu vực Nhân Tông Bệ Hạ đang ở.
Nhân Tông Bệ Hạ lúc này cũng mất đi vẻ quân vương uy nghiêm hằng ngày, đầu tóc lộn xộn, bị khói lửa hun cho chật vật, giáp trụ không kịp mặc, chỉ có lăm lăm trên tay thanh Anh Vũ kiếm, xung quanh còn có một đám hộ vệ đang đẫm máu chém giết.
Một cái máu me khắp người tướng lính vừa chém xong một tên lao đến, vừa quay đầu đối với đám phía sau hò hét:
- Mau mang bệ hạ rời đi! Chỗ này giao cho chúng ta!
Vừa nói dứt câu, hắn cùng với một hàng người phía trước dùng hết sức bình sinh lao lên, chém lui đám người, mở ra một kẽ hở cho những hộ vệ phía sau nhanh chóng mang Nhân Tông thoát ra ngoài.
- Bệ Hạ theo chúng ta đi thôi! - Một tên hộ vệ vội vàng nói.
Nhân Tông gật đầu, cùng với đoàn người tháp tùng xung quanh chen ra ngoài.
Nhưng vừa ra bên ngoài chưa được bao lâu thì tình huống có biến, từ đâu một đám người giết tới luôn miệng hô:
- Hoàng Đế ở đây! Hoàng Đế ở đây!
Ngay trong lúc Nhân Tông nghĩ bản thân mình xong đời rồi thì Phan Điền từ bên cánh mang người giết tới.
- Có ta Phan Điền ở đây, đám phản tặc đừng có mơ tưởng chạm vào Bệ Hạ!
Phan tướng quân dũng mãnh vô song giết xuyên qua đám người, vừa đến được trước mặt Nhân Tông vội quỳ một chân xuống thành khẩn nói:
- Phan Điền đến chậm, để Bệ Hạ sợ hãi, tội đáng muôn chết!
- Phan tướng quân nhanh đứng lên, giờ không phải lúc nói chuyện này, mau đưa trẫm rời đi! - Nhân Tông Bệ Hạ nội tâm thật sự là có hốt hoảng, nhưng bên ngoài vẫn duy trì được vẻ điềm tĩnh, trầm giọng ra lệnh.
- Tuân lệnh!
Phan Điền cũng chẳng già mồm, nhanh chóng mang theo Bệ Hạ thoát ra khỏi khu vực đang có hỏa hoạn, một đường chạy thẳng về hướng Tây Bắc.
Ngụy Bàng đứng ở một góc trên Sơn ải, mắt híp như diều hâu quan sát, bên cạnh thiếu niên đầu trọc liền cất giọng hỏi:
- Nguỵ động chủ, Hoàng Đế đã thấy, không tiến lên bắt lấy sao?
Ngụy Bàng lắc đầu, chầm chậm đáp:
- Lão Hoàng Đế giờ đây là như cá nằm trên thớt, chỉ cần lùa lão cùng đám Đại Việt tàn binh về phía sườn núi là được. Chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm. Khách sắp đến, là cần phải đón tiếp.
Thiếu niên gật đầu rồi đi xuống ra lệnh cho đám thuộc hạ bên dưới chuẩn bị mai phục viện quân của Đại Việt sắp tới.
Ngụy Bàng vẫn một mình đứng ở đó, nhìn về phía ánh lửa hừng hực cùng tiếng chém giết bên dưới, trên mặt không có một chút biểu tình.
Gió vẫn thổi, máu vẫn chảy.
Một đêm không ngủ.
...
Ở một chỗ khác.
Công Đàm sắc mặt khó hiểu nhìn Đỗ Anh Vũ, thấp giọng hỏi:
- Công tử...ngài không xuống giúp Bệ Hạ sao?
Đỗ Anh Vũ cùng đám người đứng nấp ở một bên sườn đồi, thận trọng quan sát tình huống bên dưới, bỗng nghe thấy Công Đàm hỏi hắn liền quay lại nhìn tên thuộc hạ, lắc đầu đáp:
- Chúng ta hiện tại xuống dưới cũng không thể giúp được gì, có thể biết được Bệ Hạ tạm thời vẫn an toàn là đủ rồi.
- Vậy chúng ta bây giờ...?
- Đối thủ của chúng ta đã long trọng tiếp đón như vậy, nếu không có quà đáp lễ có phải hay không quá không lịch sự rồi.
Đỗ Anh Vũ cười gằn một tiếng, khuông mặt non nớt dần dần chuyển sang vẻ hung ác khiến Công Đàm cũng phải lạnh gáy.
“Bệ Hạ à! Người cố chịu khổ một chút, đệ tử sẽ giúp người đòi lại cả vốn lẫn lời.”
...