Mang cái danh “Hội nghị thượng đỉnh” nhưng kì thật đây cũng chỉ là dịp họp mặt để báo cáo công tác mà thôi.
Tại bên trong soái trướng, Đỗ Anh Vũ đã sớm cho người dựng lên một chiếc bàn tròn lớn hệt như chiếc bàn được đặt ở Tây Xưởng phòng họp.
Nhìn đám người quy tụ lại một chỗ, Đỗ tiểu tử cảm giác mình đang có một hội hiệp sĩ bàn tròn ở dưới trướng vậy.
Tây Vực thiếu nữ Mia thận trọng đặt từng ly trà lên bàn.
Chậm rãi, cẩn thận!
Cảm tưởng như nàng đang diễn một vai trong phim “cô dâu 8 tuổi” vậy.
Nhấp nháy đôi mắt xanh biếc như ngọc, nàng rón rén đặt ly trà cuối cùng xuống trước mặt Đỗ Anh Vũ rồi lẳng lặng tiến ra phía sau lưng hắn.
Hoa Nương cũng đứng tại một bên, trên tay nàng còn cầm một cuốn sổ nhỏ.
Hôm nay nàng đóng vai quan thư kí, ghi chép lại nội dung của cuộc họp.
Đỗ Anh Vũ ngón tay gõ nhẹ lên trên bàn, thần tình có chút lười biếng, câu nói kinh điển “có sự liền báo, không có sự thì bãi triều” Đỗ Anh Vũ là rất muốn nói ra nhưng sợ bị đám người vây đánh nên lại đành thôi.
Hắn nhìn sang bên tay trái của mình, Tô Hiến Thành, Quách Vân, Phí Công Tín, Trần Kình, Phạm Thiết Hổ, Trần Đại Long 6 người đang yên vị.
Xong rồi lại liếc một chút sang bên phải, nơi có Quách Ngọc Như, Đào Thuấn, Cao Tùng, Đỗ Anh Hậu, Hoàng Nghĩa Hiền cũng đang lẳng lặng ngồi im chờ đợi.
- Bắt đầu đi thôi - Đỗ tiểu tử gật gù, nhàn nhạt nói.
Vẫn theo thông lệ cũ, lẫn lượt từng người đứng lên báo cáo về tiến độ công việc 1 tháng qua của mình, nếu có vấn đề hay khó khăn gì thì cũng ngay lập tức nói ra để mọi người cùng một chỗ bàn bạc, tìm hướng giải quyết.
Ngồi ở nơi này đa phần đều là những người trẻ tuổi khí thịnh, đều có nhiệt huyết trong tim, khác với đám lão nhân luôn tìm cách bo bo giữ mình nên tranh luận ta kiến cũng tương đối sôi nổi.
Đông Hải quân đoàn của Đỗ Anh Vũ mới đến Yên Hưng được một tháng, vấn đề phát sinh là luôn có.
Nhắc đến Yên Hưng thì trước phải nói đến vấn đề chung của toàn Đông Hải Phủ, đó là nơi này quá hoang vắng.
Hải Đông phủ vùng đất này đã thuộc địa phận của Đại Việt từ rất lâu, nhưng mọi thường chỉ biết tới nơi này qua trận chiến nổi tiếng trên sông Bạch Đằng...
Kì thật phải mãi đến năm 1023, Đại Việt sau khi dẹp yên các cuộc nổi loạn của người Đại Nguyên Lịch thì mới chính thức xác định nơi này làm vùng biên giới phía Đông Bắc của Đại Việt.
100 năm qua, nơi này cũng chẳng có gì phát triển.
Việc Hải Đông Phủ xa rời hai vùng đồng bằng trung tâm trong cái thời đại nông nghiệp này chính là lý do khiến nơi đây bị thất sủng, chẳng mấy ai đoái hoài tới.
Mặc kệ cảnh quan nơi này có bao nhiêu đẹp đẽ.
Mặc kệ là nơi đây tương lai là có di sản văn hoá thế giới Vịnh Hạ Long hay là chỗ tuyệt hảo để phát triển ngành du lịch.
Đối với thời điểm cổ đại trọng nông nghiệp, Hải Đông phủ chính là một khối gân gà chẳng có ma nào thèm bén mảng tới.
Ừm... ngoài trừ Đỗ Anh Vũ!
Vùng ven biển và hải đảo nơi này trong mắt người khác lại càng là phế phẩm.
Việc hắn có thể dễ dàng trở thành Đông Hải Tiết Độ Sứ có phần đơn giản một phần cũng là nhờ lý do trên.
Một nơi chỉ có cát đá cùng một đám Hải tặc hoành hành, ai mà thèm!
Đồng bằng ruộng lúa bát ngát không phải ngon hơn nhiều sao?
Nhưng đối với Đỗ tiểu tử, không có nơi nào thích hợp hơn này.
Đã không có tranh chấp thì cùng lắm mọi thứ chỉ bắt đầu từ con số không, so với việc phải minh tranh ám đấu, đoạt từng mảnh đất, cướp lấy từng khối dân cư thì dễ dàng hơn nhiều.
Yên Hưng có đồng bằng, có thể làm nông nghiệp.
Suốt một tháng quá, việc cải tạo đất đai, khai thông thủy lợi Đỗ tiểu tử là tương đối chú trọng.
Ngoài trừ phân bón thông thường, nơi này còn gần sông cạnh biển, các loại vỏ sò, vỏ ốc đều được thu gom, nghiền nát ra để tu bổ cho đất đai.
Vụ Xuân đang tới gần, lãnh trách nhiệm Khuyến Nông Sứ - Hoàng Nghĩa Hiền càng lúc càng khẩn trương.
Đỗ Anh Vũ bằng mọi giá phải tóm hắn theo cùng chính là vì để làm việc này.
Tại Đông Hải lãnh địa, Đỗ Anh Vũ muốn bổ sung thêm rất nhiều chức vụ mới, Khuyến Nông sứ chính là một trong số đó.
Nếu đã có đất, thì việc kế tiếp chính là quy tụ dân cư.
Nơi này dân cư đã thưa thớt lại tản mát tứ phía, việc quy tụ lúc đầu là gặp khó khăn, Đỗ tiểu tử hắn không thể nào không thành lập một khu chợ, chỉ cần có địa điểm để buôn bán trao đổi hàng hoá, việc tập hợp người dân trong vùng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tô Hiến Thành cả tháng nay vì việc này mà bận đến tối mắt tối mũi.
Sau khi nghe Tô thư sinh báo cáo một vòng, Đỗ Anh Vũ suy ngẫm một chút liền nói:
- Từ ngày mai bắt đầu treo biển tuyển mộ nông hộ! Không có kinh nghiệm làm nông không quan trọng, mọi thứ sẽ được dạy.
- Vâng! Thưa sứ quân! - Tô Hiến Thành chắp tay nhận lệnh.
Vấn đề kế tiếp mới là vấn đề khó khăn nhất.
Đó là vấn đề về Hải tặc!
Đông Hải nơi này Hải tặc, thủy tặc hoành hành không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Triều đình không chú trọng việc trong phát triển kinh tế biển nên cũng mặc kệ bọn chúng.
Thành thử ra không ít kẻ đã chiếm đảo làm địa bàn, ngang nhiên trở thành một gã chúa đảo.
Nay Đỗ Anh Vũ đã đến, mọi chuyện là phải thay đổi.
Ngay từ khi xuất phát, hắn một đường thanh trừ toàn bộ ổ trại của Đám thủy tặc cũng là lời khẳng định quyết tâm này.
Make Đông Hải great again!!!
Đỗ Anh Vũ nhìn sang phía lão Trần từ đầu buổi đến giờ ngồi im như tượng, lạnh nhạt nói:
- Trần Kình! Kế hoạch thế nào?
Lão Trần cười cười, chắp tay đáp:
- Bẩm công tử, mọi việc vẫn theo đúng như kế hoạch ban đầu.
Gật đầu nhẹ, Đỗ tiểu tử sắc mặt không chút biểu tình nói:
- Việc này ta giao cho ngươi, Bố Hải Khẩu Hải Kình Vương cũng nên tái xuất rồi!
Trần Kình nghe vậy thì liếc mắt sang nhìn Trần Đại Long ngồi bên cạnh, hai tên nam tử híp mắt cười, các loại tặc khí vốn đã mãi mòn trong quân ngũ bấy lâu bỗng nhiên sống lại.
Chuyện này... Bố Hải Khẩu Trần gia bọn hắn thích à!
Trần gia theo lời của Trần Kình cũng đã di chuyển tới nơi này.
Nhắc đến cũng buồn cười, ban đầu trước khi chọn Yên Hưng thì Đỗ Anh Vũ ta từng suy nghĩ tới việc lấy An Sinh làm địa bàn.
Mà theo lịch sử, Trần gia chính là tại An Sinh vùng đất bắt đầu một đường quật khởi.
Từ một gia tộc làm nghề chài lưới vậy mà có thể nhảy lên trở thành Hoàng Tộc, mọi thứ đều bắt đầu từ địa phương này.
Trần Liễu khi đó là tranh không nổi Trần Cảnh, còn không phải chỉ có thể về quê, làm một cái An Sinh Vương.
Nay Trần Kình mang toàn bộ Trần gia theo chân Đỗ Anh Vũ, vận mệnh xô đẩy khiến Trần gia bọn hắn lại tới đúng vị trí của mình rồi!
Bỗng nhiên thấy Công tử híp mắt nhìn mình cười như không cười, lão Trần là có chút lạnh gáy, không hiểu phát sinh lại chuyện gì rồi.
Đỗ Anh Vũ cũng rất nhanh rời mắt đi, đảo qua đám người một vòng rồi cao giọng tuyên bố.
- Mọi người ngồi đây đều là cán bộ cấp cao của Đông Hải quân đoàn, dù có nhiệm vụ tại thân nhưng lại không có danh chức, cái đó là sai sót của ta. Người xưa có câu, danh bất chính thì ngôn bất thuận, ngay tại đây, ta chính thức bổ nhiệm cho mọi người.
Nghe thấy lời Đỗ tiểu công tử vừa nói, mọi người đều dựng thẳng tấm lưng, vểnh tai lên, hết sức tập trung lắng nghe Đỗ sứ quân của bọn hắn bổ nhiệm cái gì.
Từ lúc xuất phát đến giờ, Đỗ Anh Vũ chỉ mới bổ nhiệm có 2 người, đó là Cố Vấn Tế Tửu Tô Hiến Thành và Khuyến Nông Sứ Hoàng Nghĩa Hiền mà nối.
Đỗ Anh Vũ cũng không để đám người phải chờ đợi lâu, hắn nhìn về phía Cao Tùng khuôn mặt thật thà chất phác, nhàn nhạt nói:
- Ta tại chỗ tuyên bố, thành lập Bách Tạo Xưởng, trách nhiệm nghiên cứu, chế tạo, xây dựng công trình các loại, Tế Tửu vị trí... Cao Tùng, Tư Nghiệp Quách Vân làm chủ phó sự.
Tế Tửu và Tư Nghiệp lần lượt là hai vị trí đứng đầu và đứng thứ 2 tại Quốc Tử Giám, nay lại được Đỗ Anh Vũ dùng để làm danh xưng cho chức vụ khiến đám người có chút bất ngờ.
Có phần quen thuộc cũng có phần lạ lẫm.
Mặc xác hai tên Cao, Quách nhìn nhau, Đỗ Anh Vũ tiếp tục ra thông báo, lần này hắn nhìn về phía Đào công tử, nói:
- Thành lập Tham Luật Viện, trách nhiệm nghiên cứu cũng như ban hành thực thi các điều luật, Tế Tửu Vị Trí Đào Thuấn!
- Rõ! - Đào công tử có chút sững người nhưng cũng rất nhanh đáp lại.
Cha của Đào công tử là Hình Bộ Thượng Thư, nay ngồi ở đây không ai có thể thích hợp hơn hắn đảm nhiệm vị trí này.
Liếc mắt sang bên phải, Đỗ Anh Vũ mỉm cười nhìn ôn nhu hiền thục Quách Ngọc Như, nói:
- Cô cô! Ta thành lập Quốc Học Viện, trách nhiệm chuyên đào tạo giáo dục, phiền cô cô nhận chức Tế Tửu giúp ta.
Quách Ngọc Như không nói, chỉ mềm mại nhoẻn cười, khẽ gật đầu.
Nếu nói ở đây việc hi sinh nhiều nhất để đi theo Đỗ Anh Vũ thì không ai hơn được Quách Ngọc Như cả.
Nàng bỏ đi thân phận Thư Viện Đại Học Sĩ Ngũ phẩm quan chức, lấy lý do đi du học để theo chân Đỗ tiểu tử đến cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Đỗ Anh Vũ cảm thấy rất có lỗi với nàng, nay hắn vì nàng lập nên một toà Quốc Học Viện là điều phải làm.
Đứng phía đằng sau, Hoa Nương đang ghi chép tới chỗ này thì hơi chút dừng lại, ngẩng đầu nhìn hai kẻ này đang đầu mày cuối mắt liền bĩu môi, nói thầm “cẩu nam nữ không biết xấu hổ!”
Quách Ngọc Như tai có chút thính, nghe được, liền đưa mắt liếc nàng, hiển lộ vẻ khiêu khích.
Đỗ Anh Vũ thì hơi ho khan một tiếng, ngoảnh đầu sang trái nhìn Tô Hiến Thành, cười cười nói:
- Tô Tế Tửu, lúc trước bổ nhiệm ngươi có phần qua loa, nay ta chính danh lại cho ngươi một lần nữa, tại đây ta tuyên bố, thành lập Phủ Nội Vụ, trách nhiệm giúp ta quản lý, điều phối, xét duyệt cũng như bãi miễn đám người, Tô Tế Tửu, việc này ta giao cho ngươi!
Tô Hiến Thành nghiêm nghị gật đầu, chắp tay tuân lệnh.
Đỗ tiểu tử tiếp tục hướng mắt ra phía xa, nhìn một tên Anh họ của hắn đang đứng ngồi không yên thì có chút tức cười nói:
- Đỗ Anh Hậu lĩnh trách nhiệm Ngoại Giao Sứ cho ta!
Đỗ Anh Hậu nghe xong liền mộng bức.
Con mẹ nó!
Tại sao lại là ta?
Ngoại giao sứ nhiệm vụ như tên gọi, lãnh trách nhiệm thay mặt Đỗ Anh Vũ khổ bức lui tới các nơi.
Dù có chút bất mãn nhưng Đỗ Anh Hậu cũng không dám chống lệnh, chỉ là thể buồn bực mà nhận.
Hoàng Nghĩa Hiền vẫn là Khuyến Nông Sứ không thay đổi!
Cuối cùng, Đỗ công tử tuyên bố thành lập Quân Cơ Mật Vụ Phủ, lãnh trách nhiệm các chi quân đoàn, đứng đầu là các Đại Thống Lĩnh bao gồm.
Thánh Dực Vệ Đại Thống Lĩnh Trần Kình.
Tả Dực Vệ Thống Lĩnh Trần Đại Long.
Hữu Dực Vệ Thống Lĩnh Trần Lục.
Tàn Hồng Doanh Đại Thống Lĩnh Vệ Nam.
Tàn Hồng Doanh hai Phó Thống Lĩnh Trịnh Hà cùng mới tới Nguyễn Khôn.
Hổ Kỵ Vệ Thống Lĩnh Phạm Thiết Hổ.
Sơn Lang Vệ Thống Lĩnh Phí Công Tín.
Bình Nguyên Vệ Thống Lĩnh Quách Vân.
Ẩn Bộ Trinh Sát Đại Thống Lĩnh Công Đàm.
Xạ Tiễn Doanh kiêm Tham Mưu bộ Đại Thống Lĩnh Tô Hiến Thành.
Tổng cộng 11 người 4 Đại Thống Lĩnh cùng 7 Thống Lĩnh hình thành cơ sơ của Quân Cơ Mật Vụ Phủ.
Đến đây, Đỗ Anh Vũ tuyên bố buổi họp chính thức kết thúc, cả đám người đứng dậy chắp tay bái, rồi mang theo trách nhiệm lũ lượt ra về.
Trước khi đi, Hoa Nương theo lệnh của Đỗ Anh Vũ gửi cho mỗi người một kiện hồ sơ, bên trong chính là ghi chú rõ ràng nhiệm vụ của của từng người, yêu cầu mang về nghiên cứu thật kĩ.
Khi đám người đã đi hết, Tô Hiến Thành vẫn còn ở lại, Đỗ tiểu tử nhấp ngụm trà, nhìn hắn nói:
- Tô Tế Tửu, công việc gì không rõ sao?
Tô Hiến Thành tiến lên một bước, không nhanh không chậm nói:
- Sứ quân! Dựa theo suy đoán thì 4 viện mới thành lập là đại khái dựa theo Triều đình 4 bộ mà thành. Trong lục bộ vẫn còn thiếu hai, vậy là còn 2 Viện nữa chưa thành lập sao?
Đỗ Anh Vũ cười cười, gật đầu nói:
- Không sai, đúng là còn hai viện nữa tạm thời chưa thành lập, ta là tạm thời đảm đương lấy.
Nếu Bách Tạo Xưởng đại diện cho Công Bộ, Tham Luật Viện đại diện cho Hình Bộ, Quốc Học Viện tương trưng cho Lễ Bộ và Phủ Nội Vụ chính là Lại Bộ.
Vậy thì Binh Bộ cùng Hộ Bộ đâu rồi?
Cái này không phải Đỗ Anh Vũ không muốn thành lập, chỉ là người hắn muốn còn chưa có được.
Tài Chính Ty cùng Giảng Võ Đường của hắn hai đại Tế Tửu hắn đã có nhân tuyển.
Chỉ là siêu khó để thuyết phục bọn hắn mà thôi.
“Lão Tô, lão Nguỵ à...!” Đỗ Anh Vũ cảm khái thở dài.
Đừng trách hắn tham vọng lớn lao, Đỗ Anh Vũ hắn chỉ muốn thứ tốt nhất mà thôi!
...