Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 85: Chương 85: Cùng Cao Lương Kỳ lần đầu tiên




Vài giờ trước tại một khu vực thuộc thượng nguồn sông Đà.

Đỗ Anh Vũ đúng hẹn mà tới gặp vị khách quý của hắn.

Điền Đông Cao thị đại công tử

Cao Lương Kỳ.

Ấn tượng đầu tiên của Đỗ Anh Vũ về hắn chính là chỉn chu gọn gàng, màu da lúa mạch khoẻ mạnh,

khuôn mặt trẻ tuổi có phần văn nhã.

Không bàn về cái khác, chỉ xét riêng thái độ của Cao công tử liền đã rất được lòng người.

Kể cả khi Đỗ tiểu tử nhảy nhót xuất hiện, hắn cũng chỉ ban đầu hơi ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó vẫn lịch sự mời Đỗ Anh Vũ lên thuyền chứ không phải đuổi hắn đi hay là quay đầu bỏ đi.

Cử chỉ điềm đạm, phong thái nhẹ nhàng, lịch sự.

Nhưng Đỗ tiểu tử biết ở sâu bên trong con hàng này là đang chứa đựng dã tâm cực lớn.

Nếu không hắn cũng sẽ chẳng cất công đến đây để gặp Đỗ tiểu tử.

Điền Đông Cao thị ở Đại Lý mạnh cỡ nào?

Từ sau khí Nam Chiếu sụp đổ, Đoàn Tư Bình chiếm quyền ở Vân Nam thì theo lịch sử, Đoàn thị làm chủ của Vân Nam trong vòng hơn 300 năm, chỉ đến khi bị quân Mông Cổ chiếm thì Đại Lý mới sụp đổ.

Nhưng 300 năm cái trị đó lại không liền mạch.

Vì ở giữa 300 đó đã có 2 năm Điền Đông Cao thị mới là kẻ nắm quyền.

Thậm trí kể cả khi đã trả lại ngôi cho họ Đoàn, Cao thị vẫn nắm quyền lực cực lớn ở Đại Lý quốc.

Nếu Đại Lý Đoàn thị là truyền đời làm vua, thì Điền Đông Cao thị chính là truyền đời tướng quốc.

Khoảng hơn 1 tháng trước, Thiện Xiển Hầu Cao Minh Thanh vì bình định 37 bộ tộc ở Điền Đông nổi loạn mà chết.

Tước vị được truyền lại cho Cao thị...nhị công tử Cao Lương Thành.

Nghĩ đến đây, Đỗ Anh Vũ khoé miệng lại cười thú vị.

Cao thị Đại công tử quả nhiên là không phục đi.

Đỗ tiểu tử mở miệng:

- Cao công tử, đề nghị của ta, ngươi là thấy như thế nào?

Cao Lương Kỳ không vội đáp, còn mở miệng hỏi ngược lại:

- Đỗ công tử, ngươi làm sao biết cha ta sẽ chết, tước vị lại được truyền cho nhị đệ của ta?

Đỗ Anh Vũ nhe răng cười, thầm nghĩ cơ hội là đây, hắn giọng đều đều bình thản, tựa như là đang nói điều hiển nhiên.

- Có gì khó đoán đâu, Điền Đông 37 bộ tộc bỗng nhiên phản loạn, đằng sau lưng tất nhiên cũng sẽ có người giật dây, tước vị chuyền lại cho nhị công tử, chính là có kẻ muốn Cao thị nội chiến à, người đó là ai chắc ta không cần phải nhiều lời, trong lòng công tử hẳn là có đáp án!

Sự thật là gì Đỗ Anh Vũ bản thân cũng nào có biết, hắn chỉ đơn thuần tình cờ được nghe về câu chuyện này ở hiện đại khi đang tìm hiểu về nhân vật Đoàn Dự mà thôi.

Muốn đổ tội cho người cần gì phải có lý do, miễn là làm cho đối phương tin tưởng là được.

Thấy Đỗ Anh Vũ châm ngòi ly gián, Cao Lương Kỳ bền ngoài bình thản như không, nhưng bên trong cũng đã có những tính toán riêng của mình, lòng hắn thầm nghĩ:

“Đoàn thị...ngươi đã bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa!”

Bình thường châm ngòi ly gián tất nhiên sẽ không làm lay động được Cao công tử.

Nhưng khi những gì Đỗ Anh Vũ nói ra trong thư đều lần lượt diễn ra, từ việc phản loạn, cha hắn chết, tước vị truyền lại cho em trai hắn, tất cả đều đúng. Cao Lương Kỳ nội tâm không thể nào không sợ hãi.

Đỗ tiểu tử thấy vị công tử trước mắt vẫn còn đang đăm chiêu, cảm thấy khả năng kình lực không có đủ, muốn gia tăng thêm một chút.

Hắn nhìn Cao Lương Kỳ, ánh mắt có phần chân thành, nhưng nụ cười trên môi lại hiện ra nét châm biếm, lời nói phát ra như thể là tự sự, nhàn nhạt âm thanh vang lên:

- Cao Công tử! Ngài cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Cuộc sống này chính là không tồn tại hai từ công bằng! Nhìn mà xem, trung trung quy củ không bằng 1 kẻ lãng khách hồi đầu. Ai quan tâm đến người từng làm tốt thế nào, chỉ cần 1 sai lầm, ngươi liền trở nên vấy bẩn, người ta sẽ chỉ nhớ đến vết nhơ của ngươi.

Nghe đến đấy, Cao Lương Kỳ cảm thấy đau thắt tim gan, những điều uất ức của hắn bị tiểu tử trước mặt hời hợt nói ra, lòng vừa thẹn lại vừa căm tức.

“Ta rốt cuộc kém hắn ở điểm gì?!” Thật sâu bên trong nội tâm của hắn gào thét.

Cao Lương Kỳ lần đầu tiên sắc mặt thay đổi, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Đỗ Anh Vũ.

Nhưng Đỗ tiểu tử mặc kệ, lời đã nói đến đây, hắn là phải nói nốt, sắc mặt của hắn có phần điền cuồng, giọng trầm thấp nhả nhẹ từng chữ:

- Không phải là ngươi phụ họ. Là họ không xứng!

Oanh!

Lời nói của Đỗ Anh Vũ nhỏ nhẹ, nhưng Cao Lương Kỳ lại nghe thấy như đinh tai nhức óc.

Nội tâm của Cao Lương Kỳ có một cái rào cản,

Giờ đây nó đã vỡ vụn.

Thả ra con thú đã bị vây khốn bên trong từ lâu!

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Đỗ Anh Vũ, mở miệng hỏi một câu:

- Đỗ công tử, nếu là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?

Đỗ Anh Vũ cười nhẹ một tiếng, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, giọng bình bình đáp lại:

- Ta...là con một!

....

Thoả thuận đã thành, hai người cao thấp đứng nhìn ra sông lớn, nói chuyện trên trời dưới đất.

Cười đùa như một đôi bạn thân thiết đã nhiều năm.

Chỉ cho đến khi Trần Kình tiến về phía Đỗ Anh Vũ báo cáo, câu chuyện giữa hai người mới chấm dứt.

- Công tử, hàng hoá đã chất xong, có thể đi rồi.

Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền gật đầu, hướng về Cao công tử chắp tay từ biệt nói:

- Bữa tiệc nào cũng phải có lúc tàn, Đỗ mỗ xin được từ biệt ở đây. Cao công tử! Bảo trọng!

Cao Lương Kỳ gật đầu nhẹ, sau thì hắn nghĩ đến cái gì đó, khoé môi mỉm cười, nói:

- Đỗ công tử cũng nên bảo trọng, lần này Chử Vạn Lý cũng mang theo thủy binh xuôi nam, Quân Vương của ngươi e rằng sẽ gặp chuyện, hi vọng việc này không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta.

Đỗ Anh Vũ mặc dù thầm đoán được, nhưng khi nghe thấy lời khẳng định thì trong nội tâm vẫn lâm vào hoảng hốt.

Kinh đảo hải lãnh bên trong, nhưng bên ngoài vẫn phải cố tỏ ra an nhiên như không, hắn cười đùa đáp:

- Tới tốt! Bọn ta chỉ sợ hắn không có tới! Cao công tử, nếu Ngư Tiều Canh Độc có một vị nằm lại tại Đại Việt, sẽ không có ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?

Cao Lương Kỳ nghe thấy thế liền cười lớn một hồi, sau rồi mới đáp:

- Chó của Đoàn thị chết, liên quan gì đến ta!!

Trước lúc rời đi, Cao Lương Kỳ nhìn theo bóng của Đỗ tiểu tử, bỗng cất tiếng gọi:

- Đỗ công tử, lần sau hẳn là ngươi nên đến Đại Lý gặp ta!

Đỗ Anh Vũ quay người lại, vẫy tay từ biệt, cũng cao giọng gọi:

- Ta là không dám đến, chi bằng thế này, lại hẹn Cao công tử, hai năm sau ở thành Biện Kinh gặp lại, thế nào?

Hai năm sau gặp lại ở kinh đô nước Tống sao?

Cao Lương Kỳ cũng chẳng nghĩ nhiều, cười phất tay đáp:

- Được!

- Vậy sau này gặp lại

- Sau này gặp lại.

Đỗ Cao hai người cũng chính thức từ biệt ở đây, đạt thành cái gì thoả thuận chỉ có trong lòng bọn hắn là biết rõ.

Đỗ Anh Vũ trèo lên một chiếc thuyền buôn, hàng hoá lương thực cũng đã chất sẵn lên trên, mọi thứ đều sẵn sàng.

Thuyền treo lên hai lá cờ lớn, một ghi Đại Lý, một ghi chữ “Cao”

Quần áo phục trang của cả đám người Đỗ Anh Vũ đều đã thay đổi, thậm chí trên thuyền còn có mấy chục người Đại Lý phục vụ.

Đỗ Anh Vũ lòng như lửa đốt, nhanh chóng ra lệnh đám thuộc hạ khởi hành.

Con thuyền theo mang theo đoàn người lập tức xuôi về phía nam.

...

Ba ngày thoáng cái đã qua, con thuyền mang theo Đỗ Anh Vũ đã thoát ra khỏi địa phận của Ngưu Hống quốc, nếu là ở tương lai chính là thuộc về tỉnh Sơn La.

Đến đầu giờ chiều, con thuyền đã quay trở lại khu vực về mạn phía Tây của Ma Sa động.

Tại nơi đây có một vùng hồ nhỏ, cách vùng hồ đang có chiến sự diễn ra khoảnh vài trăm dặm về phía Tây Nam.

Thuyền vừa mới đổ bộ vào đất liền, ngay lập tức có một toán quân gươm nỏ sẵn sàng bủa vây lấy đoàn người của Đỗ Anh Vũ.

Đỗ tiểu tử đã sớm đoán trước được tình huống này.

Hắn tiến lên làm bộ giận dữ, hướng về đám người mới đến quát lớn:

- Con mẹ nó, một đám ngu xuẩn, các ngươi bị mù à, không thấy ai đây sao mà mà dám cả gan làm vậy, tất cả buông hết vũ khí xuống!

Đám Ma Sa binh lính thấy tên nhóc này kiêu ngạo như vậy cũng có chút chột dạ nhìn nhau, không hiểu đây là chuyện gì?

Rõ ràng là ngươi xâm nhập vào địa bàn của chúng ta!

Đã thế lại còn lớn tiếng mắng chửi người, thế sự sao mà đảo điên đến vậy.

Đỗ Anh Vũ thấy cả đám không nghe liền bước về phía đám binh lính, thần sắc bất biến, cứ như thể đám người kia trên tay cầm là hoa chứ không phải là đao kiếm, hắn quét mắt nhìn đám người một vòng, rồi gằn giọng nói:

- Ai là người cầm đầu ở đây?

Ngay lập tức có một tên binh sĩ tướng tá cao ráo bước ra, hắn nhìn chằm chằm vào Đỗ Anh Vũ, lạnh lùng mở miệng hỏi:

- Các ngươi là ai? Đến đây có chuyện gì?

Đỗ Anh Vũ cười lạnh, hướng về phía tên cầm đầu nói:

- Mở to mắt của các ngươi ra, nhìn xem đây là thuyền của ai? Bọn ta nhận lời mời của Động chủ các ngươi, ngàn dặm xa xôi từ Đại Lý tới đây, các ngươi đã không tiếp đón thì thôi, lại còn mang binh đến chặn lại, đây chính là đạo đãi khách của Nguỵ Bàng? Chử tướng quân ở đâu? Ta muốn gặp Chử tướng quân.

Tên cầm đầu nghe vậy ánh mắt liền nheo lại, nhìn về hướng chiếc thuyền ngoài kia, lá cờ Đại Lý bay cao phấp phới, ngoài ra còn có một lá cờ ghi chữ Cao to lớn ở ngay bên cạnh.

Trầm tư một lúc, tên cầm đầu liền quay lại, ra lệnh cho đám thuộc hạ tạm thời buôn cung nỏ xuống, rồi hắn quay lại hướng Đỗ Anh Vũ, mở miệng dò hỏi:

- Xin hỏi các vị là....

- Đại Lý Điền Đông Cao thị thương đoàn! Bọn ta nhận lệnh từ Chử tướng quân mang theo quân lương tới, các người không tin có thể vào bên trong kiểm tra. - Đỗ Anh Vũ tự tin đáp:

Tên cầm đầu gật gù, nhanh chóng hạ lệnh cho người vào kiểm tra, kết quả trên thuyền tất cả đều là quân lương khí giới, lúc này tên kia mới hướng Đỗ Anh Vũ khách khí nói:

- Hiểu lầm một hồi, mong công tử chớ trách, công tử lần này mà mang quân lương cho Chử tướng quân sao?

Đỗ Anh Vũ gật đầu, nhàn nhạt đáp:

- Chử tướng quân lần này đi vội vàng, quân lương có chút thiếu, hắn liền sai người nhờ vả Cao thị chúng ta giúp đỡ. Chuyện bất ngờ, Cao thị chúng ta phải mất thời gian mới thu gom được ngần ấy, bây giờ theo hẹn mà tới, các ngươi không tin có thể thông báo Chử tướng quân đến đây đối chất.

Tên cầm đầu nghe vậy liền nuốt một ngụm nước bọt, Chử tướng quân đã xuất quân từ ba ngày trước, giờ làm sao tìm thấy người để mà đối chất.

Hơn nữa hắn thấy thằng nhóc con này một bộ dạng kiêu căng tự tin đến vậy, luôn miệng nói muốn gặp Chử tướng quân, hoàn toàn không sợ hãi.

Có lẽ...không phải là giả.

Sau khi đưa ra kết luận, tên thủ lĩnh đám binh sĩ vội cười làm hoà, nói hắn cũng chỉ nhận nhiệm vụ canh gác nên đã đắc tội, mong được lượng thứ.

Đỗ Anh Vũ cũng làm ra vẻ cao thượng không chấp nhặt, nói chuyện dăm ba câu, Đỗ Anh Vũ mở miệng yêu cầu bọn hắn mau giúp mang lương thảo trở lại Ma Sa động.

Tên thủ lĩnh nghe vậy liền bộ dạng khó khăn, nhiệm vụ của hắn là canh gác nơi này, nay lại muốn hắn dẫn đường mang lương thảo, thật là làm khó hắn.

Đỗ tiểu tử tất nhiên nào có buông tha, phân tích cho tên kia về tầm quan trọng của chỗ lương thảo này, cùng nói cho hắn biết đám người Đại Việt kia còn đang ở tít bờ phía nam đánh đấm túi bụi, cái nơi khỉ ho cò gáy này ai mà quan tâm!

Nói khô cả nước bọt, cuối cùng cũng đả động được tên cầm đầu đồng trợ giúp việc vận lương.

Lúc trở lại, nhân lúc đám người đang túc tắc vận chuyển lương thực từ trên thuyền xuống xe, Đỗ Anh Vũ lén lút nói nhỏ với Trần Kình:

- Ta cùng tên thủ lĩnh mang lương thảo tiến tới Ma Sa động, đám người này tất phải chia binh ra để vận chuyện, chúng ta vừa đi, ngươi lập tức gọi Vệ Nam mang theo một nghìn huynh đệ chiếm lấy nơi này!

Trần Kình nghe thấy phân phó liền gật đầu, nói đã hiểu.

...

Gã thủ lĩnh mang mấy trăm quân, tháp tùng Đỗ Anh Vũ cùng đám lương thảo dọc theo một con đường mòn trở về Ma Sa động.

Công Đàm thì như u linh hộ vệ đằng sau.

Vì là mang lương thảo cùng quân giới, vậy nên chặng đường trở lại tuy không quá xa nhưng hành quân hết sức chậm chạp.

Con đường mòn này lại còn là con đường tốt nhất rồi, nếu phải là con đường khác thì đi bộ còn khó, đừng mơ tưởng đến việc vận lương.

Chẳng mấy chốc, trời liền chuyển tối, khoảnh cách tiến vào địa phận Ma Sa động chỉ còn vài chục dặm đường, tên cầm đầu muốn đi tiếp nhưng Đỗ Anh Vũ sống chết muốn dừng lại nghỉ ngơi.

Dây dưa một hồi, cuối cùng tên kia phải nhường nhịn mà chiều theo Đỗ tiểu tử.

Cả đám dừng lại, tạm thời đốt lửa cắm trại, chờ sáng mai lại xuất phát.

Rừng rập càng về đêm, càng âm u lạnh lẽo, chỉ có thỉnh thoảng tiếng chim kêu cùng rừng cây xào xạc vang lên.

Đỗ tiểu tử nằm ngửa trên xe lương, tập trung nghe âm thanh xung quanh.

Bỗng khoé miệng của hắn hơi nhếch lên, lẩm nhẩm nói:

“Tới rồi!”

Bất thình lình!

Một đám người ăn mặc kì quái từ bốn phương tám hướng lao về phía lửa trại, trên mặt tên nào cũng tô vẻ kì quặc, quanh người đeo theo một đống cây cỏ chằng chịt, trông không khác nào một đám người rừng.

Tên cầm đầu đám binh sĩ Ma Sa động lập tức hoảng sợ, rút đao hướng về những kẻ mới đến, quát lớn:

- Các ngươi là ai?

Từ trong đám người có một tên người ngợm thô kệch, mặt mày hung ác bước ra.

Kẻ đó không ai khác ngoài Phí Công Tín.

Lão Phí nhe răng cười, hướng về đám Ma Sa binh lính trước mặt nói:

- Cướp đây! Tất cả bỏ vũ khí xuống!

.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.