Mộng tưởng luôn cần phải có. Sống không có mộng tưởng thì khác gì cá ướp muối!
Nhưng con người vẫn luôn phải biết nhìn vào các vấn đề của thực tế.
Vấn đề Đỗ Anh Vũ gặp phải chính là sắp hết tiền.
Tây Xưởng năng lực hấp kim quá mạnh, một mình hắn là không thể gánh nổi. Hắn cần có thêm đồng minh trợ giúp cũng như san sẻ rủi ro.
Tô Chính chính là Đỗ Anh Vũ lựa chọn hàng đầu.
Tại sao lại là Tô Chính? Hắn đáng tin sao?
Chuyện cười!
Hắn cũng Tô Chính họ hàng không! Thân quen cũng không!
Bảo hắn tin tưởng Tô Chính thì đúng là người si nói mộng. Thậm chí đến thời điểm hiện tại, Ngô Toái cùng Hoa Nương hắn còn chưa hoàn toàn tin tưởng nữa là.
Đỗ Anh Vũ lựa chọn lão Tô chỉ vì 3 thứ:
Đỗ Anh Vũ tán thành tầm mắt của lão Tô, có thể nói trong tất cả những người mà Đỗ tiểu tử từng gặp, tầm mắt của lão Tô Đỗ Anh Vũ cho là tốt nhất. Qua những lần chuyện trò ngắn ngủi, Đỗ Anh Vũ cảm thấy mình và lão Tô có khá nhiều điểm cùng chung lý tưởng. Cái gọi là người đồng đạo có tương mưu chính là như vậy. Đỗ Anh Vũ âm thầm gọi lão Tô một tiếng đạo hữu cũng được!
Hơn nữa Đỗ Anh Vũ coi trọng địa vị của Tô Chính, đừng nhìn hắn chỉ là một giới bạch thân hay người ở rể mà coi thường. Hắn là Hồng Hà thương hội Đại trưởng quỹ, ông chủ của Tô thị tiền trang. Có thể nói trong giới thương nhân của Đại Việt hắn chính là cự đầu. Đứng trên vai người khổng lồ bao giờ cũng phất nhanh hơn bình thường!
Ngoài ra thì hiện tại Đỗ Tiểu tử cũng đang hợp tác với Tô Chính, coi như cũng tương đối quen thuộc. Xe nhẹ đường quen mà thôi!
...
Tây Xưởng - Phòng khách.
Hoa Nương mang lên cho hai người ly trà rồi rất ngoan ngoãn lui ra khỏi phòng.
Thiếp thân thư kí cũng không phải lúc nào cũng kè kè ở bên.
Tô Chính cũng chẳng ngại ngùng hớp một ngụm rồi khen “Trà ngon” một tiếng cho có lệ.
Đỗ Anh Vũ bĩu môi thầm mắng tên này quá giả tạo, trà này do chuẩn bị vội vàng, mua 3 đồng ở chợ, có mẹ gì mà ngon. Nhưng bên ngoài thì tất nhiên hắn không thể tự cả mặt mình như thế được, cũng gật đầu một cái.
Tô Chính nhìn Đỗ tiểu tử trước mở lời.
Lão Tô chính là thông báo về dự án Tây Bắc mà hắn và Đỗ tiểu tử hợp tác, hắn nói:
- Chuyện lần trước đã nói nhưng ta vẫn phải nhắc lại cho công tử, các tù trưởng vùng cao ta đã thỏa thuận xong xuôi, giờ chỉ cần các trạm vận chuyển được hoàn thiện liền có thể xuất hàng, đừng để các vị khách của chúng ta phải đợi lâu.
Đỗ Anh Vũ gật đầu đáp ứng.
Thư của Công Đàm hắn đã nhận được hơn nữa mấy hôm trước gặp Tô Chính, lão Tô cũng nhắc qua việc này rồi.
Muối của hắn vẫn luôn tồn tại kho ở Đông Cảng, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng xuất hàng được, lần này mang binh hắn hoàn toàn có thể dẫn theo một nhóm hàng, chắc hẳn sẽ có đại dụng!
Tô Chính mỉm cười nói tiếp:
- Lúc đầu ta còn có chút thắc mắc tại sao công tử lại cho phép họ không có tiền mua thì có thể dùng bông vải để đổi lấy muối. Giờ nhìn thấy Tây Xưởng, ta liền hiểu. Công tử cũng định nhúng tay vào ngành dệt may sao?
Đỗ Anh Vũ cười rộ lên, cũng thật thà đáp lại:
- Ngành may mặc ta đã để ý từ lâu. Cũng đã để cho đám nữ nhân công chuẩn bị nuôi tằm dệt lụa. Nhưng rõ ràng giới bình dân là không có tiền để mua gấm lụa rồi. Vậy nên bông vải chính là giải pháp. Công xưởng dệt may ta đã gây dựng gần như hoàn tất. Chỉ cần có bông vải là có thể sản xuất hàng loạt.
Đỗ tiểu tử không có đất trồng bông? Không có nhân công trồng bông?
Không sao! Hắn có muối!
Hắn có thể để cả vùng Tây Bắc phải trồng bông cho hắn!
Ngoài ra sâu trong nội tâm hắn còn có một nguyện ước nho nhỏ:
Đỗ công tử hắn muốn làm ông hoàng thời trang!
....
Hai người tiếp tục trò chuyện trên trời dưới biển một hồi. Đỗ Anh Vũ không thể không tán thưởng thái cực quyền của Tô Chính, hắn cố gắng gợi chuyện bao lần đều bị lão Tô khéo léo đẩy sang một bên.
“Cuối cùng thì ta vẫn là quá non.” - Đỗ Anh Vũ trong lòng cảm thán.
Mặc cho Đỗ Anh Vũ nghiến răng kèn kẹt, Tô Chính vẫn một bộ “ta có thể ngồi như thế này cả ngày.” nhìn Đỗ tiểu tử.
Hết chịu nổi, Đỗ Anh Vũ thở dài một tiếng rồi nói:
- Lão Tô, dứt khoát đi, ngài ra giá bao nhiêu, ta biết ngài động tâm rồi.
Tô Chính nhấp một ngụm trà, điềm nhiên nói:
- 5 vạn quan, ta muốn 30%!
- Không có cửa! - Đỗ Anh Vũ ngay lập tức nhổ nước bọt. Hắn nói ra con số lý tưởng của hắn:
- 5 vạn quan, 10% đó là giá cuối.
Tô Chính cũng chẳng phật lòng, làm ăn mà, gọi giá trên trời trả giá dưới đất là chuyện bình thường, hơn nữa Đỗ Anh Vũ nói đúng.
Hắn thật động tâm!
- Chỗ quen biết, ta thêm tiền, 8 vạn quan lấy 30%. Thế nào, lần này thì ổn rồi chứ.
Mặc cho tiền tài của Tô Chính mê người cỡ nào, Đỗ Anh Vũ cũng không dễ dàng như vậy chấp nhận. Hắn cũng hơi lùi một bước nói:
- 4 vạn, 10%, thế nào Tô đại lão?
- Không ta muốn ít nhất 25%, giá vẫn 8 vạn. Đỗ công tử, ngươi nên biết đủ đi. - Tô Chính thần tình nghiêm túc, chắc nịch trả giá.
- Biết đủ chính là ngươi đấy lão Tô! - Đỗ Anh Vũ giả bộ phẫn nộ, nhưng sau đó vẫn nhẹ nhàng nói giá: - 4 vạn 12%, giá cuối cùng rồi đấy.
Hai người lời qua tiếng lại, cảm tưởng như đang cãi nhau to, thiếu điều nhảy vào đánh nhau thật.
Tô Chính tung át chủ bài:
- 6 vạn ta muốn 20%! Ngoài ra nghe nói ngươi phải tự chuẩn bị người theo quân hay sao? Tư binh ta không giúp được nhưng ta có thể cho ngươi mượn 1000 dân phu.
Bảo Đỗ Anh Vũ không động tâm là giả, nhưng 20% cổ phần Tây Xưởng, hắn thật không nỡ.
Tô Chính thì nhìn hắn, chờ đợi Đỗ Anh Vũ trả lời, tiền lão Tô có thể thêm, quan trọng là số cổ phần hắn có thể nắm kia kìa. Hắn cảm thấy được Tây Xưởng chính là một con Sồ phượng non. Sau này tất sẽ vung cánh bay lượn cửu thiên. Hắn muốn mình phải là nhân vật quan trọng có thực quyền ở Tây Xưởng.
Đỗ Anh Vũ cắn răng nói:
- 6 vạn, 1000 dân phu, ta cho ngươi 15%!
- 18%! - Tô Chính nghiêm mặt cũng nói ra con số cuối.
- Tốt! Thành giao!
Khuôn mặt 2 kẻ già trẻ đều thở ra một hơi! Hai tên nhìn nhau cười một tiếng xua đi không khí căng thẳng nặng trĩu nãy giờ.
Đỗ Anh Vũ vươn tay nhỏ ra. Tô Chính tất nhiên không hiểu hắn muốn làm gì, tưởng tên này đòi tiền mặt liền nói:
- Tô công tử, ta không mang theo nhiều tiền như vậy, đợi mấy hôm được chứ!
Ách.
Đại lão, ta chỉ đơn thuần muốn bắt tay thôi!
Đỗ Anh Vũ có chút ngượng ngùng co rụt cánh tay lại.
Sau đó hắn gọi Ngô Toái tiến vào phòng. Lão Ngô vốn đã đứng ngoài đợi sẵn từ lâu, nghe thấy tiếng liền nhanh chóng bước vào.
Đỗ Anh Vũ hướng Ngô Toái giới thiệu:
- Vị Tô lão đại này ngươi đã biết rồi, từ nay Tô lão đại chính là cổ đông lớn của Tây Xưởng.
- Còn lão Ngô hiện tại chính là giám đốc của Tây Xưởng, hắn hiện tại chính là người thay ta quản lý nơi này. - Sau đó Đỗ tiểu tử lại tiếp tục giới thiệu chức vụ lão Ngô cho Tô Chính.
Mọi chuyện cho đến lúc này coi như đã xong xuôi.
Sau lưng một nam nhân thành công đôi khi phải chấp nhận là có
bóng hình của một nam nhân khác.
Nay Đỗ Anh Vũ có đại tài phiệt Tô Chính trợ giúp. Hắn cảm thấy tương lai sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đỗ tiểu tử hướng lão Ngô sảng khoái nói:
- Kế hoạch mở trang trại nuôi heo là có thể làm rồi!
- Trang trại nuôi heo? - Tô Chính nghi vấn hỏi, không hiểu con hàng này lại nghĩ ra cái gì.
Đỗ Anh Vũ cũng thoái mái giải đáp:
- Ta muốn mở một trang trại nuôi heo nhỏ, tăng thêm công ăn việc làm. Heo là giống ăn tạp, dễ nuôi. Thịt có thể dùng làm lương thực, cũng có thể đem đi bán. Phân cho thể ủ lại để trồng hoa. Da và mỡ có thể bổ sung làm xà phòng! Nói chung là thuận tiện cho Tây Xưởng phát triển, trước thiếu tiền, nay có thêm Tô đại lão, ta liền không sợ.
Tô Chính gật gù, bỗng nghĩ ra điều gì đó liền hỏi:
- Ta thấy công nghệ làm xà phòng của công tử kì thật không khó. Công tử không sợ bị người khác học trộm hay sao?
Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền cười lớn đáp:
- Ta chính là sợ bọn hắn không chịu học trộm, ta lại phải tốn công nói cho bọn hắn!
Tô Chính nghe vậy liền ngạc nhiên không hiểu ra làm sao, lòng thầm nghĩ “tên này đang nghĩ cái gì vậy không biết?”
Đỗ Anh Vũ chỉ cười chứ không muốn giải thích thêm.
Hắn chính là muốn kẻ khác phải học theo hắn cùng mở xưởng.
Độc quyền là không thể.
Chỉ có cạnh tranh mới có phát triển.
Một mình hắn không thể nâng lên cả nền công nghiệp của Đại Việt, nhưng nếu là cả một đám người thì đó lại là một câu chuyện khác.
Hắn hoàn toàn có thể làm kẻ tạo ra và dẫn đầu trào lưu đó!
Nhẹ nhàng...
Đẩy bánh xe của thời đại chuyển động!
....
Tiễn Tô đại lão rời đi. Đỗ Anh Vũ cũng chuẩn bị trở về nhà.
Lúc này Trần Kình liền tiến tới chỗ hắn nói nhỏ:
- Công tử, bên kia có động tĩnh rồi.
Đỗ Anh Vũ nghe vậy, khóe miệng liền vểnh lên, ranh mãnh người một tiếng.
- Quả nhiên là chờ nổi rồi!
Qua lời khai của Lão Chuột, kẻ cầm đầu khu này gọi Đặng Thái Lân. Tự xưng là Ngọc Hà Trại chủ.
Là một trong Tây Thành Thập Tạm trại 13 trại chủ.
Lúc biết điều này Đỗ Anh Vũ liền ngớ người.
Con mẹ nó đây là chuyện gì?
Cắt đất phong hầu sao?
Một cái mảnh đất nhỏ này mà lại bị 13 tên lưu manh phân chia Đỗ Anh Vũ làm sao nhịn được.
Rõ ràng tất cả vùng này đều là của hắn có được không!
Không tiếp nhận phản đối!
Vậy nên việc cần làm chính ra cho đám người lưu manh không biết xấu hổ này sớm về vườn.
Chơi một lúc 13 tên có vẻ hơi quá sức. Đỗ Anh Vũ trước trừ tên Ngọc Hà Trại chủ trước rồi tính sau.
Đáng tiếc tên này có nhát như chuột, Đỗ tiểu tử khoa trương thanh thế trên địa bàn của hắn lâu như vậy mà một cái rắm cũng không dám thả.
Đỗ Anh Vũ nhiều lúc cảm thấy thân phận quá dọa người đôi lúc cũng không phải là điều tốt, muốn giả heo ăn thịt hổ cũng không được.
Nhưng cũng không phải không có cách. Đỗ Anh Vũ sớm dùng chiêu “rút củi dưới đấy nồi” rồi!
Tây Xưởng vừa mở ra, lấy ngõ hẻm hoa làm trung tâm, đám dân cư vốn đã ít ỏi của Ngọc Hà trại đều tranh nhau tụ tập về đây để sống và làm việc.
Ngươi không phải là chủ của Ngọc Hà trại sao?
Giờ ta gom hết người về đây với ta.
Ngươi lấy ai ra mà quản?
Hắc...hắc!!!
Thấy khuôn mặt cười nham hiểm của Đỗ Anh Vũ, bản thần Trần Kình cũng thấy đáng sợ, thầm cảm thông tên trại chủ đáng thương bị tiểu ác ma để ý đến.
- Vậy công tử, bước tiếp theo chúng ta làm gì? - Trần Kình lên tiếng hỏi thăm:
Đỗ Anh Vũ lấy tay ngãi ngãi mũi nhỏ, miệng mỉm cười đáp:
- Bước hai chính là tuyệt sát kế.
- Tuyệt sát kế? - Công tử nói chuyện quá cao thâm, ít đọc sách Trần Kình hoàn toàn không hiểu.
Đỗ Anh Vũ cũng không trách hắn, lên tiếng giải thích:
- Ta không phải là Vận Lương phó sứ sao. Bây giờ ta muốn tại Ngọc Hà trại trưng binh, triệu tập dân phu, không có vấn đề gì chứ?
Ách!
Nói đến đây Trần Kình liền hiểu thế nào gọi là tuyệt sát kế.
Chính là đẩy hắn vào bước đường cùng, không thể không phản kháng, không thể không nhập hố!
Trần Kình chắp tay nhận lệnh nhưng trong lòng cũng có chút thương hại
“Công tử à! Bọn hắn khổ lắm rồi!”
“Công tử à! Làm người đi!”
....