Đại chiến sắp tới, Nhân Tông Bệ Hạ có chút đăm chiêu lo nghĩ, hắn không phải là lo lắng về đám thủy sư cũng như binh lính của mình, bàn về chính diện tác chiến, trong mắt Bệ Hạ, đám người Ma Sa động dưới trướng của Nguỵ Bàng đơn thuần là một đám ô hợp, tất nhiên là không thể cùng đám tinh binh của Quách Công Bình so sánh được.
Điều hắn lo lắng chính là không rõ lần này ngoại trừ Ma Sa động ra, liệu rằng còn có kẻ nào khác đứng ở phía sau giật dây nữa hay không?!
Việc các tộc vùng Tây Bắc thỉnh thoảng lại “nổi dậy”, đứng lên làm phản chuyện này cũng chẳng phải là điều hiếm hoi mới mẻ.
Ở vùng Tây Bắc này, chỉ tính riêng đời Thái Tổ, trong vòng 18 năm liền có 8 lần các tù trưởng vùng cao nội dậy, còn thời Thái Tông, con số đó lên đến tận 14 lần trong vòng 26 năm.
Thế cho nên, việc Ma Sa Động chống lại triều đình lần này cũng chẳng khiến người khác ngạc nhiên cho lắm, kết quả hẳn cũng sẽ giống như những lần trước, Hoàng Đế sẽ lại bình định rồi chấn an các loại.
Nhưng không hiểu sao trực giác mách bảo Nhân Tông rằng việc này không có đơn giản, chỉ là không biết là có vấn đề ở chỗ nào mà thôi.
Nhân Tông Bệ Hạ một mình trong lều trướng, có chút thở ngắn than dài.
Lúc này hắn chỉ có một mình, lão nội thị thân cận phải ở lại trong cung để chăm sóc Thái Tử nhỏ tuổi.
Người thân cận quen thuộc không ở, Bệ Hạ chính là cảm thấy có chút cô đơn.
“Tiểu tử kia...hắn lại bày ra trò gì rồi?!” Bỗng Nhân Tông nhớ đến thằng nhóc con đệ tử của hắn, theo tính toán hắn đáng nhẽ phải đến Thuỷ Long hiệp từ sớm mới phải, lại không rõ chạy đi đâu rồi!
Đang bần thần một lúc, bỗng bên ngoài lều trướng có binh sĩ chạy vào thông báo là có Quách Thái Phó bên ngoài muốn gặp Bệ Hạ.
Nhân Tông gần như ngay lập tức lấy lại hình tượng, nói cho truyền.
Quách Công Bình nhanh chóng tiến lên thỉnh an rồi tường thuật lại tình hình sắp xếp trong doanh cho Bệ Hạ nghe, cuối câu hắn nói:
- Bệ Hạ, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai chúng ta là có thể xuất binh.
Nhân Tông gật gù, nói được một tiếng sau thì cất tiếng hỏi:
- Đám Ma Sa động thế nào, trinh sát là đã có tin báo về hay chưa?
Quách Công Bình chắp tay đáp lời:
- Bẩm bệ hạ, trinh sát điều đi tạm thời vẫn chưa có thông tin trở lại.
Nhân Tông nhăn mày, thần tình nghiêm nghị, trầm tư, sau thì hắn quả quyết nói:
- Vậy thì trở thêm một ngày, sáng ngày kia, dù có tin tức hay không cũng lập tức xuất binh.
Nhân Tông chính là không muốn trở đợi nữa, hắn không muốn tiếp tục lãng phí lương thực vào việc án binh bất động thêm nữa.
Mục đích của hắn chính là đánh nhanh diệt gọn sau thì khởi hoàn về kinh cho kịp vụ mùa.
“Chỉ là nho nhỏ một gã Quan mục tù trưởng, cần gì phải để tâm nhiều, muốn đánh thì liền đánh là được.” Nội tâm hắn có chút bành trường.
- Rõ, thưa bệ hạ! - Quách Công Bình khom người nhận lệnh, sau thì cũng nhanh chóng xin phép cáo lui.
Người vừa đi, soái trướng lại trở lại trạng thái im lìm.
Bên trong chỉ có một cái lão nhân đang khẽ thở dài.
....
Trái ngược với Soái trướng của Nhân Tông.
Ma Sa động hiện phải đón lấy mấy nhóm người đang quần tụ mà tiến vào, liên miên không dứt, đem vốn bình thường yên tĩnh Ma Sa động trở nên hết sức náo nhiệt, tựa như là đang qua lễ tết.
Mà ở Động Chủ Phủ, Thân là Ma Sa động chủ Nguỵ Bàng đang thịnh tình tiếp đón đám thủ lĩnh của nhóm người này.
Bọn hắn đa phần là các tù trưởng các tộc xung quanh, ngoài ra còn có thủ lĩnh tặc khấu các loại cũng đến.
Có thể nói ở vùng này, thể diện của Nguỵ Bàng thật sự đủ lớn.
Đây cũng là một phần tác hại của “ki mi chế” mà triều đình đang sử dụng đối với chư tộc vùng cao, chế độ tự quản “ki mi chế” này khiến tầm ảnh hưởng của triều đình rất hạn chế, ở nơi này chỉ biết tộc trưởng, không quan tâm đến hoàng quyền.
Đám thủ lĩnh đến đây rất đông, nhưng rõ ràng Nguỵ Bàng chú tâm quan trọng nhất vẫn là hai phương thế lực, đặc biệt là đám người đội nón cỏ.
Một đám người đầu đội mũ cỏ rộng vành, trên thân cũng mang áo khoác cỏ, từng cái sắc mặt đều nghiêm nghị, nhìn qua từng người thân thể đều rất cường tráng, toàn thân trên dưới còn mang theo khí thế sát phạt, tự nhiên là để cho người ta nhìn thấy tim đập nhanh.
Gã cầm đầu nhóm người này là một trung niên mặt chữ quốc, thể hình hơi lùn nhưng thân thể lại rắn chắc, mắt gã quét nhìn xung quanh một hồi, bên trong lộ vẻ khinh thường đám người ở đây.
Nguỵ Bàng tiến lên gặp gã, toàn thân lộ vẻ nhún nhường, hơi khom mình cười nói:
- Chử tướng quân! Hàn xá đơn sơ, tiếp đại không được chu đáo, mong tướng quân chớ trách.
Gã họ Chử có phần không nể mặt, lành lạnh đáp:
- Nguỵ động chủ, chúng ta ngàn dặm xa xôi đến đây khỏi phải để dự tiệc, có chuyện nên nói thẳng.
Ngụy Bàng bản thân có chút bất mãn, nhưng vẫn lộ là vẻ tươi cười, xu nịnh lấy lòng. Nhưng ở đằng sau thì có một gã cao lớn cốt đột có phần không chịu được gã họ Chử kiêu căng, sầm mặt miệng quát:
- Họ Chử, đây không phải địa bàn của ngươi, bớt kiêu ngạo lại.
- Tưởng ai, hoá ra là Ngưu Vệ, Ngưu Hồng quốc xưa nay là chó cho Đại Việt, nay lại muốn cắn chủ, đúng là chuyện cười! - Gã họ Nguỵ lập tức nhận ra đối phương là ai, miệng cười khẩy, ánh mắt miệt thị coi thường đáp
- Ngươi....! - Gã cốt đột giận đến run người, không nói được hết lời.
Hai phe ngay lập tức lẫn nhau giương cung bạt kiếm náo động một hồi.
Sau đó phải nhờ đến Ngụy Bàng đứng ở giữa tốn đến chín trâu hai hổ sức lực mới ngăn lại được, hắn cũng không muốn chờ đợi lâu nữa kẻo đám người này sinh biến, lập tức đứng lên nói:
- Các vị, ta Nguỵ Bàng, chủ của Động Ma Sa hôm nay ở đây là có chuyện muốn mượn nhờ các vị một tay, Ngụy Bàng ta cả đời sẽ ghi nhớ ơn này.
...
Nguỵ Quốc Bảo miệng ngậm nhành cỏ, đứng ở ngoài canh gác, có lẽ nhai đã một hồi lâu nên ngọn cỏ trong miệng đã sớm nát be nát bét.
Hắn nhổ ra, tay ấn vào ngọn đao bên hông, đứng trước Động Chủ phủ đi qua đi lại một hồi lâu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu thoáng nhìn vào bên trong, bộ dạng chính là sốt ruột.
Động Ma Sa nghèo nàn, Động Phủ chủ có phần rách nát, nay chiến tranh lại tới, không hiểu sau này còn lại được cái gì.
Cứ nghĩ đến việc này, Nguỵ Quốc Bảo lại càng buồn rầu út rũ.
Một lát sau liền có bóng người xuất hiện tiến tới chỗ hắn, người đến không ai khác chính là Nguỵ Bàng.
- Động chủ. - Cuối cùng cũng chờ thấy người, Nguỵ Quốc Bảo nhanh chóng tiến lên thỉnh an.
Ngụy Bàng nhìn thấy hắn cũng gật đầu, câu đầu tiên liền hỏi:
- Nữ nhân kia...đã bắt được chưa?!
Ngụy Quốc Bảo lắc đầu, thành khẩn đáp:
- Người của ta lúc tiến đến nơi thì ả ta đã biến mất, mọi người đang khắp nơi lùng sục, có tin tức liền sẽ báo về.
Sắc mặt của Nguỵ Bàng ngay lập tức âm lãnh, căm hận nghiến răng nói:
- Một nữ nhân ngu xuẩn cũng muốn không chế ta?! Chuyện cười, mau chóng tìm nàng, không được để nàng mang tin tức trở về báo cho Hoàng Đế.
Trong người hắn độc dược vẫn còn hành hạ, mối hận này Nguỵ Bàng hắn chính là nuốt không trôi. Hắn đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn mặt trăng treo cao, miệng thì thầm không biết là đang nói cho kẻ bên cạnh hay là nói cho chính bản thân hắn nghe:
- Hoàng Đế không phải muốn dùng ta làm đá mài đao để gõ chư tộc Tây Bắc hay sao? Đã thế ta liền chơi giả thành thật thì có làm sao! Để xem đá hay đao, cái nào cứng rắn hơn!!
Ngụy Quốc Bảo nghe thấy vậy, sắc mặt liền biến phức tạp, bỗng mở miệng nói:
- Động chủ! Có đáng hay không?
Ngụy Bàng quay sang nhìn hắn, thần thái hung ác cười gằn nói:
- Kẻ không coi ta là người, ta việc gì phải tôn hắn là chủ! Hơn nữa....
Ngụy bàng híp mắt, con ngươi chợt loé:
- Hơn nữa năm đó Nông Chí Cao làm được, ta Nguỵ Bàng càng có thể làm tốt hơn!!!
....
Ở cách đó vài chục dặm về phía Tây Bắc.
Có một nhóm người đang lén lút dựng lều nấu cơm, bỗng ở bên trong có một tên thiếu niên lão thành đang làm mình làm mẩy, kêu gào
- Phí gia chính là không chịu nổi nữa!!!
Phí Công Tín uống vào mấy ngụm cháo loãng, mấy ngày liên tiếp kiềm chế rốt cục cũng là chịu không nổi, cơn tức trong nháy mắt bộc phát, hắn đem bát đũa nặng nề ném xuống dưới đất, cắn răng nghiến lợi đến mức phát ra âm thẳng, phẫn truất nói:
- Đây mà gọi là cháo? Có khác gì nước sôi đâu! Con mẹ nó đã thế còn chưa tính đến muối ăn càng ngày càng ít, chính là ít đến thương cảm. Cái này mà là thứ cho người ăn sao? Súc sinh sợ còn chê nữa là.
Ngồi ở một bên chính là Đỗ Anh Hậu, hắn từ sau khi bị Đỗ tiểu tử ném vào trong quân cũng chưa từng ăn một bữa ra hồn, bình thường chính là sợ không dám nói.
Mà ngày hôm trước, Đỗ Anh Vũ sau khi rời đi mang theo hầu hết nhóm hàng hoá, chỉ để lại một ít cho đám quân cầm hơi.
Làm cho Đỗ Anh Hậu hắn ăn uống càng lúc càng kham khổ.
Nay thấy là Phí kêu gão hắn nội tâm tán đồng nhưng bên ngoài mặt nói:
- Quân lữ sinh hoạt, vốn là như vây, lương thảo sung túc, thế là tốt rồi, về phần ăn ngon không tốt, ta nghĩ Phí huynh đệ ngươi cũng đừng kén chọn nhiều như vậy.
Phí Công Tín nhìn quanh một vòng, thấy an toàn không có ai khác liền ngẩng đầu nói:
- Phí gia hôm nay nhất định phải ăn thịt, nếu không thì bản thân ta liền chịu không nổi.
Đỗ Anh Hậu cũng muốn được ăn thịt, nhưng vẫn phải giả vờ giả vịt một phen, khuôn mặt thành một dạng khổ bức, thấp giọng nói:
- Ngươi là định làm gì? Nói cho ngươi biết, đừng có mà làm loạn.
- Nếu không chúng ta đi ra ngoài, xin một chút tiếp tế, cải thiện bữa ăn, như thế nào? - Phí Công Tín thấp giọng đề nghị, ánh mắt liền có chút hưng phấn.
Đỗ Anh Hậu thấy tên trước mắt toàn thân tặc khí liền theo bản năng rời xa một chút, lắc đầu liên tục, khuôn mặt chính nghĩa mở miệng cần ngăn.
- Không thể được! Chúng ta là triều đình quân đội, không thể đi cướp bóc được, nhất định không thể được!!!
Phí Công Tín nhướn mày, có chút đỏ mặt nghĩ:” mẹ kiếp, quên mất Phí gia hiện tại đang là chính quy quân đội, haizzz!”
“Thật không nghĩ ra tên này cũng là một gã quân tử trọng danh tiếng.” Phí Công Tín xưa nay không thích quân tử, nhưng vẫn cho một điểm tôn trọng.
Nhưng ngay vừa khi Phí Công Tín trong lòng tự trách cùng tán thành thiếu niên trước mắt thì Đỗ Anh Hậu lại có phần bẽn lẽn nói:
- Mãnh mẽ cướp đoạt là không được, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta....Ta nghĩ là....nên đổi sang thành đi trộm....thì tốt hơn!
Phí Công Tín nghe đến đây liền hiểu, khoé miệng giật liên hôi.
Mẹ kiếp!
Còn hàng này chính là cùng quân tử hai từ không có một cái cọng lông quan hệ!
Nếu có thì chỉ có thể là do ném thêm chữ “Nguỵ” vào đằng trước mà thôi.
Hai thiếu niên nhìn nhau, sau thì cười toe toét.
Từ sau ngày đó, toàn bộ vùng cao Tây Bắc xảy ra một vụ liên hoàn án.
Gia súc gia cầm không cánh mà bay.
Một đường gây án lộ tuyến chính là từ tây sang đông, từ Bắc đến nam.
Thẳng tắp một đường, không có rẽ ngoặt!
Tại xó xỉnh nào đó, Phí Công Tín cùng Đỗ Anh Hậu đang ngay tại chỗ xử lý một con gà nướng.
Ăn chính chính là hào hứng vô cùng, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
- Đỗ huynh phương pháp trộm gà quả thật phi thường thành thạo, thật là khiến ta mở rộng tầm mắt, trộm cướp chi đạo không ngờ cũng có thể như vậy! - Phí Công Tín một bên gặm đùi gà, miệng hào phóng tán thưởng.
Đỗ Anh Hậu mút lấy ngón tay dầu mỡ, khiêm tốn khoát tay áo nói:
- Phí huynh quá khen, Phí huynh gây án thủ pháp cũng là càng ngày càng nhanh nhẹn, nhất kị tuyệt trần, rất có tông sư phong phạm!
Đương hai kẻ đang lẫn nhau tán thưởng, Trần Đại Long từ xa đi tới quát lớn khiến hai tên dở hơi giật bắn cả mình.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Phí, Đỗ hai tên ánh mắt đảo loạn liên tục, miệng ấp úng:
- Bọn ta...là đang đi tuần, đúng là đang đi tuần núi!!!
Trần Đại Long ánh mắt nghi ngờ hỏi lại:
- Là công tử bảo các người đi tuần núi?
Hai tên gật đầu ngay tắp lự, khẳng định:
- Đúng! Là đại vương....ách là công tử bảo bọn ta đi tuần núi!
Dẫu biết là hai tên đang nói xạo, Trần Đại Long cũng không muốn truy vấn nhiều, hắn mở miệng nói:
- Trở về đi thôi, đến điểm chúng ta hành động rồi!
- Được! - Hai tên gật đầu ngay tắp lự, rồi theo mông Trần Đại Long trở lại.
Kế hoạch của công tử hôm nay liền bắt đầu.
...