- Hoa Tỷ, ta thật là nhớ ngươi muốn chết!!
Đỗ tiểu tử vừa thấy Dương Đoan Hoa liền dang tay xông tới, chim nhỏ nép người bổn cũ soạn lại.
Đáng tiếc kế hoạch bất thành, bị nàng một tay trấn áp.
- Tiểu tử thối, lừa gạt chúng ta tới nơi này rồi quay đầu chạy mất, ta còn kịp tính sổ với ngươi, ngươi lại còn muốn ăn đậu hũ của lão nương?
Đỗ tiểu tử bị mắng cũng dở thói chua ngoa, thấp giọng lẩm bẩm:
- Ta không có thối, Hoa tỷ, ngươi mới thối, mấy ngày ngươi chưa tắm rồi?
Dương Đoan Hoa mắt trắng dã lườm hắn.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gi?
- Không, ta không nói gì hết! - Đỗ Anh Vũ nhanh chóng chối bay.
Vui đùa một trận, xong mọi người lại xúm đầu vào bàn kế hoạch tiếp theo nên làm gì.
Đỗ Anh Vũ lại như thường lệ, rút ra tấm bản đồ đặt xuống mắt đất, hắn chỉ vào mạn Tây Bắc Ma Sa Động nói hiện tại chúng ta đang ở đây. Xong lại chỉ xuông hường Tây Nam nói chiến sự là đang ở đây.
Khoảnh cách đường thẳng chim bay chính là khoảng vài chục dặm đường, nhưng đi bộ chính là bị ngăn cách bởi các dãy núi lớn.
Không có đường nào khác ngoài đường vòng.
Nhưng vài ngày trước Phí Công Tín phát hiện ra một con đường mòn dùng để lên núi, vậy chỉ cần tìm đường xuống núi là được.
Dương Đoan Hoa cau mày liễu, liếc hắn hỏi:
- Tiểu tử, nói đi, ngươi có phải hay không biết đường đi xuống núi?
Đỗ Anh Vũ quả quyết lắc đầu. Thấy nàng có vẻ không tin đành ngượng ngùng khai thật:
- Ta là không biết, nhưng ta mới quen một người “bạn”, hắn là người vùng này, đường xuống núi hắn biết.
Tô Hiến Thành lặng im nãy giờ cũng lần đầu lên tiếng hỏi:
- Vậy ý của ngươi vẫn là muốn chúng ta làm kỳ binh tập hậu, bất ngời tấn công tử đằng sau?
Đỗ Anh Vũ vừa lắc đầu rồi lại gật đầu làm cả đám chẳng hiểu gì cả, Đỗ tiểu tử thở dài rồi kể về phát hiện của mình về số binh lực của Ma Sa Động không đúng, sau cùng hắn nói:
- Ta đoán rằng bản thân Ma Sa động nội địa chính là một cạm bẫy lớn giăng ra, nếu chúng ta từ trên núi tấn công xuống sợ rằng cũng bị vướng vào cái bẫy này.
- Bẫy? Bẫy ai? - Dương Đoan Hoa ngạc nhiên hỏi lại, xong rồi bỗng dưng nghĩ ra đáp án liền hiếm hoi có một hành động nữ tính che mồm trợn mắt:
- Chẳng lẽ là Bệ Hạ? - Nàng nói ra đáp án nhưng không dám khẳng định.
Đỗ Anh Vũ thở dài, nhìn nàng nói:
- Hoa tỷ, tự tin lên chút, bỏ từ chẳng lẽ đi!
Cả đám người đang họp ở đây ai nấy đều hít lấy một ngụm hơi lạnh, ngay của bình thường như tảng băng Dương Tự Minh cũng phải nhíu mày.
Ngụy Bàng tên này....quá to gan rồi.
Đỗ Anh Vũ nhún vai, hời hợt đáp:
- Chúng ta đến đây để giết hắn, hắn tất nhiên phải phản kháng, theo những lời ta được nghe thì con hàng này rất không tầm thường, cả một vùng Tây Bắc nhân mạch cực rộng, khả năng khác không dám nói như chỉ tính riêng việc hắn lên kế hoạch chỉn chu gần như không bỏ sót đã là rất giỏi rồi!
Đối với Nguỵ Bàng, Đỗ Anh Vũ đánh giá hắn là một tên nguy hiểm, nếu có cơ hội thì nên giết hắn ngay tức khắc.
Sau khi nói xong thấy mọi người thần sắc nghiêm trọng, Đỗ Anh Vũ liền hí hửng cười nói:
- Nhưng vấn đề là kế hoạch của hắn phát sinh ra biến số à!
- Ngươi muốn nói biến số chính là chúng ta? - Dương Đoan Hoa hào khí tỏa ra, mỉm cười dò hỏi:
Đỗ tiểu tử cũng nhe răng đáp:
- Không! Biến số là ta, các ngươi chỉ là công cụ người của ta thôi.
- Phi!!!
Vừa dứt lời, hắn liền ăn một trận phỉ nhổ không thương tiếc. Đỗ Anh Vũ lắc đầu, nói không đùa nữa, sau thì nghiêm túc nói:
- Ta đoán Nguỵ Bàng muốn biến cả khi Ma Sa động này thành tử địa, sau khi suy đi tính lại, ta có thể đoán đến chắc 7-8 phần là hắn muốn nhắm vào lương thực của Bệ Hạ.
- Vậy chúng ta làm gì? - Tô Hiến Thành cùng Đoàn Thiên Hương gần như đồng thanh hỏi, sau lại nhìn nhau có chút ngượng ngùng.
Đỗ tiểu tử liếc liếc hai thiếu nam thiếu nữ trước mắt
Cẩu nam nữ này.
Quả nhiên là có gian tình.
Hắc hắc!!
- Ngươi cười cái gì?! - Ngạo kiều Đoàn Thiên Hương thẹn quá hoá giận, lườm nguýt một hồi.
Đỗ Anh Vũ vội ho khan một tiếng, nhanh chóng chỉnh lại về vẻ nghiêm túc, hắn nói:
- Lần này mấu chốt đột phá chính là nằm ở Đoàn cô nương cùng Quách Vân hai người. Thứ mà ta nhờ cô nương làm, đã hoàn thành chưa?
Đoàn Thiên Hương gật đầu xong lại có chút ngượng ngùng nói:
- Vật này...là ta xem trộm của ông nội ta, cũng không rõ ràng là có hoạt động được hay không.
Dương Đoan Hoa ngồi cạnh bên cũng an ủi tỷ muội của nàng, sau thì hướng về Đỗ tiểu tử trách cứ:
- A Hương chính là cố gắng lắm rồi, ta thật không hiểu nổi ngươi là nghĩ cái gì, lại muốn một tiểu thư khuê các làm ra vật đó, thật không thể tin nổi.
Đỗ Anh Vũ gãi mũi tỏ vẻ vô tội, nhưng khuôn mặt gian xảo bán đứng hắn.
- Đoàn tiểu thư, lần này việc mà thành ngươi cùng Đoàn gia binh chính là công đầu!
Sau một hồi họp bàn, Đỗ Anh Vũ phân công các vị trí theo kế hoạch của hắn.
Mặc dù rất buồn ngủ nhưng Đỗ tiểu tử vẫn phải làm thêm một việc cuối.
Hắn muốn đến xem “đồ chơi” của Đoàn tiểu thư
Đám người men theo đường mòn, kéo nhau lên núi, đi khoảnh vài dặm đường, hắn cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thứ mình muốn.
Ở Đoàn Thiên Hương hắn coi trọng nhất không phải nhan sắc, cũng không phải danh tiếng của nàng.
Mà chính là tay nghề gia truyền của Đoàn thị.
Trước mắt hắn lúc này là một đám Đoàn gia tư binh đang rắp ráp cách khung gỗ lại mới nhau,chẳng mấy chốc vật phẩm liền thành hình.
Một cỗ máy bắn đá!
Đỗ tiểu tứ rất hào phóng hướng Đoàn tiểu thư cười toe toét giơ lên một ngón tay cái.
Quả nhiên không hổ là cháu gái của Công Bộ Thượng Thư.
Đoàn tiểu thư, cửa của ta ngươi qua rồi.
Ta cho phép ngươi cùng Tô huynh đệ của ta yêu đương!
Bống nhiên từ xa có tiếng đánh giết thu hút sự chú ý của đám người.
Đỗ Anh Vũ lấy tay che trán nhìn xuống bên dưới.
Đỗ Anh Vũ đoàn người đứng ở trên núi cao, có thể dễ dàng nhìn thấy toàn cảnh xung quanh.
Bọn hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ một mặt phía Nam, Đại Việt quân đoàn lại bắt đầu công thành phá ải rồi.
.....
Quách Công Bình lúc này cũng lấy tay che trán, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đã vào giữa trưa.
Dù tiết trời đã sang thu nhưng khi mặt trời treo lên đỉnh đầu, ánh nắng vẫn chói trang như thường.
Đây chính là cơ hội tốt để công thành vượt ải.
Trong chiến tranh, dù là cổ đại hay hiện đại, việc chiếm cứ điểm cao luôn là một lợi thế.
Nhưng việc này không phải lúc nào cũng đúng!
Quách Công Bình sau ba ngày tấn công đã phát hiện ra một vấn đề, đó là khi mặt trời lên đến đỉnh điểm vào ban trưa, ánh sáng mặt trời sẽ trực tiếp chiếu thẳng lên toà Sơn Ải này.
Đám binh sĩ Ma Sa động vào thời điểm đấy sẽ bị loá mắt bởi ánh mặt trời, tầm nhìn cũng như khả năng xạ bắn sẽ bị ảnh hưởng đáng kể, đây chính xác là cơ hội tốt nhất để tấn công.
Nếu Ma Sa Động nắm giữ địa lợi, thì vào chính lúc này, Đại Việt quân có thiên thời trong tay.
Quách Công Bình hướng về toàn quân, cao giọng hét lớn:
- Các binh sĩ, thời cơ của chúng ta đã tới, quân địch đã bị ánh mặt trời chiếu cho mù loà, chúng ta còn đợi gì nữa, giết lên cho ta!!
- Giết! - Đại Việt quân tốt nhanh chóng hưởng ứng lời của chủ soái, liều mạng giết tới.
Tiếng hét dài gần như đồng thanh, vang vọng cả núi rừng!
Quách Công Bình toan rút đao, hắn muốn đi đầu dẫn quân, gia tăng binh lính sĩ khí công thành.
Nhưng vào chính lúc đó thì bỗng nhiên từ đừng sau có một bàn tay kéo hắn lại.
Giật mình quay đầu, Quách Công Bình liền thay đằng sau là hai vị tướng lĩnh đang tươi cười nhìn hắn, trong đó một tên đang vỗ vai hắn mở miệng nói:
- Thái phó, ngài thân là chủ soái, cần ở lại đây chỉ huy ba quân, việc nhổ trại để ta và Vũ tướng quân là được rồi.
Tên còn lại thì không nói gì, chỉ gật đầu xem như hưởng ứng.
Quách Công Bình nhìn thấy hai người đến là ai lòng liền vui vẻ, nhưng nghĩ lại một chút liền thấy bất an, hắn liền hướng về 2 kẻ mới đến, thận trọng hỏi lại:
- Hai vị chịu đến giúp Quách mỗ thì thật không còn gì tốt hơn, thế nhưng còn Bệ Hạ....
Hai gã tướng lĩnh mới đến không ai khác ngoài hai vị Điện Tiền Chỉ Huy Sứ Phan Điền cùng Vũ Cát Đái.
Hai người này khi xuất chinh nhiệm vụ chính là thiếp thân bảo vệ cho Nhân Tông Bệ Hạ.
Còn các vấn đề chiến sự khác bọn hắn không làm.
Tám vị Điện Tiền Chỉ Huy Sứ chỉ nhận lệnh trực tiếp từ Bệ Hạ, những người khác mà không có quyền ra lệnh cho họ, kể cả đó có là Thái Phó!
Bình thường đánh trận to nhỏ đều là Quách Công Bình cùng Lưu Khánh đánh.
Nay thấy hai vị tướng quân chịu đến giúp, việc này khiến cho Quách Công Bình ngạc nhiên quá đỗi, trong lòng vui sướng không thôi.
Phan Điền vuốt râu cười, giọng nói ồm ồm như vịt đực đáp:
- Bệ Hạ có lệnh, khiến cho chúng ta nhanh chóng đến giúp Thái Phó, ngài cứ việc yên tâm, Bệ Hạ ở tại trong doanh còn có người của chúng ta thiếp thân bảo vệ, rất an toàn. Bệ hạ nói nhiệm vụ trước mắt của chúng ta chính là phải giúp Thái Phó nhanh chóng chiếm lĩnh lấy nơi này!
Nghe đến đây Quách Công Bình cũng không hỏi gì thêm nữa, mỉm cười chắp tay về phía hai người, nói:
- Vậy ta xin nhờ vào hai vị!
Phan Điền cười hào sảng một tiếng, rồi quay đầu nhìn đám thuộc hạ đằng sau, quát lớn:
- Ngự Long doanh ở đâu?
- Có thuộc hạ! - Ngự Long doanh quân sĩ nhanh chóng đáp.
- Ta muốn “ngự” toà Sơn ải này, kẻ nào tới giúp ta? - Phan Điền một tay đặt lên đốc đao, một tay chỉ về hướng toà quan ải trước mặt, giọng kiêu căng phách lối như thể mọi thứ đều trong tầm tay của hắn.
Chủ nào thì tớ nấy, đám Ngự Long doanh cũng chẳng sợ hãi mà đáp:
- Để chúng thuộc hạ dâng toà quan ải này cho Sứ Quân.
Vừa nói dứt lời, hơn 500 Ngự Long binh sĩ toàn thân giáp nhẹ, nhanh chóng lao về phía trước.
Đám người này tiến lên tham chiến mà không theo một trận pháp cụ thể nào, cứ như là mạnh ai nấy đi vậy.
Phan Điền như là nhìn thấu ghi vấn của Quách Công Bình, mở miệng giải hích.
- Đám thuộc hạ của ta xuất thân chính là một đám nhân sĩ võ lâm, công thành đoạt đất bọn hắn không giỏi, nhưng nếu bàn về khả năng di chuyển trên mọi địa hình như đi trên đất bằng, chúng ta nhận số hai thì không ai dám nhận số một.
Quả thật vậy, đám Ngự Long doanh này kẻ nào kẻ nấy cũng như là cầm tinh con khỉ, phi thân nhảy nhót trên mặt đá dốc vô cùng điêu luyện, một đám người như thể là từ rạp xiếc đi ra, nhẹ nhàng phi thân, đưa người đu bám lên tường thành mà không cần thang mây,
Hai tay bám tường, miệng ngậm đao, nhân lúc đám Ma Sa động còn đang bị loá mắt bởi ánh mặt trời, giết lên phía trên.
Một tên, hai tên rồi đến hàng chục, hàng trăm tên Ngự Long binh sĩ đã xuất hiện ở trên đầu quan ải, cùng đám Ma Sa động binh lính tiến hành vật lộn chém giết.
Kẻ nào kẻ nấy đều như sói nhập bầy dê, hung ác càn quét đám sơn trại binh như chốn
không người.
Vũ Cát Đái thân như pho tượng đứng im từ lúc nãy đến giờ, xong hắn cũng quay đầu, nhìn về phía Long Dực vệ của hắn, nói:
- Long Dực vệ, nhanh chóng tiến lên bắn yểm trợ cho các huynh đệ Ngự Long doanh.
Long Dực Vệ toàn thân áo giáp da, bên thân mỗi người đều mang theo một cái trường xung lớn.
Nếu đám Ma Sa động được coi là thiện xạ, thì Long Dực doanh đám người này chính là thiện xạ trong thiện xạ.
Vừa tiến lên liền xếp thành các nhóm nhỏ, di chuyển liên tục, vừa đi vừa bắn.
Mà đã bắn thì liền trúng.
Thiên Tử Bát Vệ chính là Đại Việt tinh nhuệ nhất 8 đại quân đoàn.
Lý Triều bộ đội đặc chủng là đây!
Bọn hắn chuyên xử lý những việc mà đám binh sĩ bình thường không thể nào làm được được.
Có sự góp sức của Ngự Long cùng Long Dực hai chi quân đoàn này, cán cân lợi thế dân nghiêng về Đại Việt binh sĩ bên này.
Quách Công Bình nhìn về phía toà quan ải trước mặt, lòng thầm nghĩ lần này hẳn là thành công.
Bỗng nhiên từ đằng sau có một tên binh lính toàn thân đấy máu hớt hơ hớt hải chạy tới, hướng về phía Quách Thái Phó gào to:
- Đô Đốc! Nguy rồi!
....