Đang miên man suy nghĩ, cánh cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Hoa Nương cười ngọt ngào tiến vào, đang muốn khoe khoang chờ công tử khen ngợi thì thì bất chợt thiếu nữ đằng sau lưng Đỗ Anh Vũ đập vào mắt của nàng.
Hoa Nương nụ cười chợt tắt.
Cảm giác lãnh thổ bị xâm phạm khiến nàng xù lông, con ngươi long sòng sọc.
Đỗ Anh Vũ tinh thần đang tập trung bỗng nhiên cảm thấy có luồng không khí lạnh từ đâu ập tới, khiến hắn toàn thân nổi da gà.
Ách! Sát khí là đâu ra?
Lúc ngẩng đầu lên thì thấy Hoa Nương đang nhìn hắn, cười như không cười nói:
- Công tử! Vị mĩ nữ đằng sau công tử là ai vậy, sao ta lại chưa từng biết đến!
Đỗ Anh Vũ có chút chột dạ, hơi liếc ra đằng sau, nhẹ giọng ra lệnh:
- Mia! Tiến lên chào hỏi đi, đây là Hoa Nương, ngươi gọi nàng là Hoa tỷ!
Xét về tuổi tác thì Mia lớn hơn những Đỗ Anh Vũ vẫn muốn nàng coi Hoa Nương là tỷ tỷ.
Mia có chút ngờ nghệch, tiếng Việt nàng mới học, nghe chưa được sõi, ngẫm nghĩ một chút mới hiểu ra.
A! Một tiếng, nàng nhanh nhẹn tiến lên, hướng Hoa Nương làm một vạn phúc thỉnh an.
- Mia...tham kiến...Hoa tỷ!
Âm thanh của nàng đúng kiểu lơ lớ Việt kiều, khó khăn nặn từng chữ để nói nghe rất buồn cười.
Hoa Nương nhìn cô nàng trước mắt một dạng ngốc nghếch, nộ hỏa tự nhiên có vài phần giảm sút, nhưng trong giọng nói vẫn có tia băng lạnh, nàng nhàn nhạt nói:
- Công tử! Mang tiểu thiếp đi thanh lâu gặp tình nhân, ta cảm thấy công tử bản lĩnh chính là thiên hạ đệ nhất rồi đấy!
Giả bộ không nghe thấy lời mỉa mai, Đỗ Anh Vũ mặt dày đứng lên, chắp tay ngượng ngùng:
- Quá khen! Không dám nhận! Ta cũng chỉ thường thôi!
Bộ mặt dày của tiểu tử trước mắt làm Hoa Nương có phần tức điên mà chẳng thể làm gì, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Đỗ tiểu tử thì mặc kệ nàng, hắn quay sang phía Mia, hời hợt nói:
- Thứ lần trước ta giao cho ngươi làm, đã chuẩn bị xong chưa?
Nói dứt câu, Đỗ Anh Vũ lại tiếp tục đứng chờ Tây Vực thiếu nữ load thông tin, chẳng biết bao lâu sau, nàng “a” lên một tiếng rồi vội vội vàng vàng chạy đi tìm đồ.
Nhìn Mia, Đỗ Anh Vũ là có phần bất đắc dĩ, cảm thấy như thể kiếp trước xài Internet Explorer vậy!
Tốc độ load siêu chậm chạp!!
Phải đợi một lúc sau, thiếu nữ Tây Vực mới hấp ta hấp tấp chạy lại, đưa cho Đỗ Anh Vũ một đống giấy lộn, nàng có chút xấu hổ, lắm bắp nói:
- Ở...đây...hết...!
Nhìn một mớ giấy trong tay, chữ viết thì nguệch ngoạc, Đỗ tiểu tử khoé môi co thắt nhìn nàng!
Hoa Nương đứng ngoài xem chuyện vui cũng che miệng cười.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy cô gái Ngốc trước mặt thật thú vị, thật là muốn trêu trọc nàng.
*
Có một số sự tình nó tương tự như việc bạn để mất đồ ở trong nhà vậy, nhiều lúc muốn lật tung cả căn nhà lên, tìm đến phát điên phát cuồng cũng đều tìm không thấy, nhưng bẵng đi một thời gian, khi bạn không còn quan tâm, đoái hoài đến nó nữa thì bằng một cách thần kỳ nào đó, nó lại xuất hiện.
Chính vì thế, quan điểm của Đố Anh Vũ chính là những việc hiện tại chưa giải quyết được, tạm thời gạt nó qua một bên, tập trung vào làm chuyện khác, thời gian chính là không chờ người, tốn công vô ích làm một chuyện kết cục dẫn tới chính là mọi chuyện đều xôi hỏng bỏng không.
Còn vấn đề khó, rồi sẽ đến lúc tự nhiên biết cách để phá giải.
Vậy nên việc tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau chiến dịch Tây Bắc, Đỗ Anh Vũ hắn tạm thời không quan tâm đến nữa, thay vào đó thì tập trung vào những điều mà hắn cần phải làm sắp tới.
Phan An buổi tối ngày hôm đó bị đá ra khỏi Văn Nhã Viện, lúc ngủ dậy thì thấy vô số người đang đứng xung quanh chỉ trỏ hắn, đầu đau như búa bổ, thứ hắn còn nhớ duy nhất chỉ dừng lại ở bữa tiệc tối cùng đám công tử ca, sau đó thì chẳng còn nhớ gì nữa.
Đỗ Anh Vũ cũng chẳng có thời gian mà quan tâm đến hắn, hiện tại hắn đang phải cố gắng xử lý mớ giấy lộn của Mia, chỉnh lý lại làm sao cho nó thật hợp lý, rồi dùng nó viết thành một lá thư nhờ Lý Ứng chuyển đi.
Việc này cần sự giúp sức của Mia, dù sao đây cũng là thứ mà nàng viết ra, nhưng việc giao lưu, nói chuyện với nàng là một kiện rất tốn sức, chờ nàng đáp lại cũng tốn nhiều thời gian. Hoa Nương cũng phải nhảy vào giúp một tay.
Cứ như vậy, Đỗ Anh Vũ cùng tiểu thiếp và thị tỳ ngày đêm “hoan ca”!!
Có những lúc bản thân Mia cũng không biết là nàng viết chữ gì, thế là cả đám lại phải ngồi suy luận, đến lúc quá mệt mỏi thì cả ba lại rúc vào cùng nhau trên một chiếc giường đi ngủ.
“Song phi kì thật cũng không khó như chúng ta vẫn nghĩ” Đỗ Anh Vũ bẽn lẽn chia sẻ.
Cuối cùng sau hơn một ngày vật lộn với sự giúp sức của hai người đẹp.
Đỗ Anh Vũ cũng xem như là hoàn thành được lá thư của mình.
Đôi mắt đầy tơ máu, ngẩng đầu lên nhìn trời mây, ở nơi khoé mi có chút lệ nóng doanh tròng.
*
Thăng Long ngày 15 tháng 11
Một ngày đẹp trời không mây không mưa.
Trời Quang mây tạnh, tiện việc xuất hành.
Cũng chẳng phải là ngày gì đặc biệt đối với mọi người, đây chỉ là ngày Lý Ứng rời đi mà thôi.
Sáng sớm, tại cổng thành Bắc Thăng Long.
Lý Ứng hướng về Lý Kế Nguyên trên xe ngựa, dập đầu ba cái.
- Phụ thân! Hài nhi bất Hiếu, phải đi rồi! Phụ Thân ở lại bảo trọng.
Gã trung niên vừa dập đầu, vừa nghẹn ngào kêu lên.
Lần này trở về phương Bắc, hai cha con không biết lúc nào mới có thể gặp lại, Lý Kế Nguyên tuổi cũng đã cao, e rằng lần này rời đi chính là Vĩnh biệt.
Lý lão thở dài, đặt bàn tay có chút nhăn nheo lên vai của con trai mình, vỗ vỗ vài cái, miệng không ngừng than thở:
- Đi thôi! Phải đi thôi!
Sau đó lão quay đầu lên xe, không muốn nhìn lại nữa.
Lý Ứng có chút nghẹn ngào, chỉ là mặt mũi không cho phép hắn rơi lệ, quay đầu nhìn Đỗ Anh Vũ, thật khó khăn nói ra:
- Phụ thân của ta....xin nhờ!!!
Đỗ Anh Vũ gật đầu, cười đáp:
- Tiền bối an tâm, Nguyên Bá coi ta như con cháu, ta coi Nguyên Bá như ông của mình, to tát không dám nói, nhưng phụng dưỡng ông của mình, Đỗ Anh Vũ ta là làm được.
Đứng đến cạnh Dương Đoan Hoa cũng cất tiếng hưởng ứng:
- Lý tiền bối an tâm, hắn không làm được, thì vẫn còn có chúng ta!!
Tố Hiến Thành, Phí Công Tín, Quách Vân cùng mới tới Hoàng Nghĩa Hiền hôm nay đều có mặt, nghe thấy Dương Đoan Hoa nói vậy cũng đồng tình gật đầu.
Nhìn đám người trẻ tuổi này lại một lần nữa, lúc này Lý Ứng mới thật lòng an tâm.
Đỗ Anh Vũ từ trong tay áo rút ra một lá thư dày, dúi vào tay Lý Ứng, mắt đảo liếc nhìn xung quanh rồi khẽ nói:
- Đây là thứ ta nhờ cậy tiến bồi, mong tiền bối có thể chuyển đi giúp ta.
Cầm lá thứ trong tay, Lý Ứng khẽ cau mày, chỉ là đã nhận lời, hắn cũng không muốn lật lọng từ chối, gật nhẹ một cái, hắn hỏi:
- Lá thư này... ngươi là muốn giao cho ai?
Đỗ Anh Vũ nở nụ cười có chút thần bí, lại có phần khiến người khác sởn cả da gà, hắn đáp:
- Thư này chuyển đến huyện Thanh Khê, Mục Châu, người nhận thư hắn họ Phương tên...Lạp!!
Phương Lạp sao?!
Lý Ứng trầm ngầm, ghi nhớ cái tên này, sau đó thì gật đầu.
Hắn hướng về Đỗ Anh Vũ cùng đám nhóc con tại Minh Nguyệt biệt viện, chắp tay nói:
- Có duyên gặp lại!!!
- Có duyên gặp lại!!! - Đám người cũng nhanh chóng hồi đáp.
Liếc mắt về cỗ xe ngựa thêm một lần nữa, thấy Lý Kế Nguyên không có phản ứng gì, Lý Ứng cắn răng, quay đầu, cưỡi ngựa rời đi.
Hắn không biết là ngay lúc ấy, có một bàn tay già nua khẽ vén rèm lên, nhìn hắn đi xa.
Đỗ Anh Vũ cũng nheo mắt nhìn theo, bóng lưng của Lý Ứng dần dần nhỏ lại, rồi biến mất!
Trong lòng Đỗ tiểu tử chính là cầu chúc Lý Ứng thượng lộ bình án.
Vì thư mà Lý Ứng đang cầm trên tay, chính là bước đầu tiên trong kế hoạch chi phối phương Bắc của hắn.
Tên là đã bắn đi.
Trúng đích hay không còn phải xem số mệnh!
Ngay lúc này, Trần Kình có chút vội vàng đi tới, vỗ vai nói nhỏ với Đỗ Tiểu tử.
Nghe xong, Đỗ Anh Vũ giật mình vỗ trán, nếu không phải Trần Kình nhắc nhở, hắn là suýt chút nữa quên mất chuyện này.
Chân ngắn vội vàng chạy lên xe ngựa, hắn ngoái đầu về phía đám người hô lớn:
- Các ngươi về trước, ta có việc phải đi đây!
Sau đó mặc kệ đám người sững sờ chẳng hiểu chuyện gì, Trần Kình đưa Đỗ tiểu tử từ cổng Bắc, chạy một mạch xuống cổng phía Nam.
Thật ra là cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là hôm nay cũng tình cờ là ngày cha mẹ hắn trở về kinh mà thôi.
Thân là Thăng Long đệ nhất Hiếu tử, Đỗ Anh Vũ vẫn là phải đi ra tiếp đón một phen.
Trần Kình không hổ là lão tài xế, chẳng mấy chốc liền mang Đỗ Anh Vũ từ cổng Bắc xuống cổng Nam.
Nhảy ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía xa, đang có một đoàn xe tiến tới.
Đỗ Anh Vũ bất chi bất giác mỉm cười.
Thật may mắn!
Đến kịp rồi!
Ở bên trong đoàn xe, Phạm Quyên nhìn ra ngoài cửa số, lúc hướng về phía cổng kinh thành thì bất chợt thấy một tiểu tử đang điên cuồng vẫy tay, nàng liền sửng sốt thốt lên:
- Là Vũ nhi! Lão gia, người nhìn đằng trước, là Vũ nhi!!!
Đỗ Tướng cũng nhìn theo, hình ảnh bé nhỏ của con trai liền đập vào mắt hắn.
Ra lệnh dừng xe, Đỗ Tướng nâng bụng mang dạ chửa Phạm Quyên từ tốn bước xuống.
Đỗ Anh Vũ thì nhìn thấy cha mẹ, lòng liền vui sướng, chạy như bay tới, miệng không ngừng hò hét:
- Cha! Mẹ! Ta ở đây!
*
Sau khi chiến sự kết thúc được hơn một tháng, một số thông tin tại khu vực Tây Bắc bắt đầu dần dần được chuyển trở về kinh thành.
Thế cục tại Tây Bắc là có chút loạn, khiến cho việc trở về của Bệ Hạ trở nên chậm chạp.
Sau khi rời khỏi Ma Sa động, Nhân Tông Bệ Hạ một mực thường trú tại Tây Bắc, đồng thời cũng là dẹp đi tình cảnh rối loạn tại nơi này.
Hắn phái quan thị lang Nguyễn Bá Độ làm an ủi sứ, tiến đến chấn an cộng đồng Tây Bắc chư tộc.
Vốn chỉ là Ma Sa Động phản loạn, mọi việc chỉ nằm tại Ma Sa Động mà thôi, nhưng việc để Đại Lý quân đội tiến nhập lại khiến có Bệ Hạ có lí do để thanh tẩy toàn bộ khu vực Tây Bắc.
Đám quan viên tướng lĩnh đang điều hành tại nơi này cũng vì đó mà xuống đài nhiều vô kể.
Nhẹ thì bãi miễn, nặng thì mất đầu.
Việc điều tra án thông đồng phản quốc được Bệ Hạ giao cho Lê Bá Ngọc, Bệ Hạ chỉ có một yêu cầu, đó là phải tra xét đến tận cùng.
Hà gia vốn dĩ chuyện này là đứng mũi chịu sào, nhưng may mắn là có công cứu giá, thế nên cũng coi như giữ lại được một mạng, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống chẳng thể tha, các phương thế lực phụ thuộc vào Hà Gia bị triệt để thanh trừng, bản thân Hà Gia nội bộ cũng bị bãi miễn không ít người.
Có thể nói tất cả mũi dùi để chỉ về hướng Thành Khánh Hầu, tập đoàn quyền lực của hắn bố trí tại Tây Bắc bao năm này sau một đêm liền bị người đánh phá, tổn thương đến thương cân động cốt.
Mục đích dựa vào chiến tranh lần này để gõ Thành Khánh Hầu cũng như Hà gia của Nhân Tông xem như đã hoàn thành.
Các chức vị quyền lực tại Tây Bắc bị bỏ trống lại biến thành nơi mà các thế lực khác tranh đoạt, phân chia lại quyền lực tại Tây Bắc.
Cầm đầu không phải ai khác ngoài Nguyễn thị, bọn hắn đối với chuyện này chính là năng nổ nhất.
Phong Châu Lê thị của Lê Bá Ngọc cũng từ đâu nhảy ra, muốn húp một chén canh.
Các thế lực nhỏ hơn thấy có hai lão đại đi đầu rồi, thế là cũng bắt đầu rục rịch.
Thành Khánh Hầu cùng Hà gia bị quần chúng vây công cũng lại một lần nữa nối lại cùng nhau, chống cự lại đám sói đói đang đến.
Cả vùng Tây Bắc bao năm rồi mới có thể nhộn nhịp như thế này.
Nhưng tất cả những việc kể trên đối với Đỗ Anh Vũ cũng đều không có quá nhiều liên hệ.
Việc của hắn tại nơi đó đã xong, hiện tại làm một cái an tĩnh mỹ nam tử, tay cầm miếng dưa quan sát thời cuộc là đủ.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua.
Thu qua đông tới.
Khi những ngày cuối cùng của tháng 11 chấm dứt.
Cùng là lúc Nhân Tông Bệ Hạ mang theo đại quân trở về!
*