- 999...1000...1001....
Đỗ Anh Vũ một bên vung đao, một bên nhẩm đếm ở trong đầu.
Bắt đầu từ hôm trước, Đỗ tiểu công tử coi như đã trở lại cuộc sống thường nhật, buổi sáng lại bắt đầu luyện đao trở lại.
Vết thương trên ngực hắn đã lành, tốc độ phải nói là vượt xa người thường rất nhiều, thuốc tốt chỉ là một phần, vấn đề nằm ở thể chất của hắn, đây cũng là một bí mật của Đỗ tiểu tử, chỉ có hắn cùng sư phụ của hắn biết được.
Mặc dù vết thương đã lành, nhưng vết sẹo sẽ vẫn còn mãi, nó tồn tại để ngày đêm nhắc nhở Đỗ Anh Vũ rằng trong cái thế giới này, chỉ có làm thì mới có ăn.
Nguy hiểm là luôn hiện hữu, mọi thời khắc hắn đều có thể mất mạng!
Ngụy Bàng đã dùng nhát kiếm này dạy cho hắn một bài học!
Thân phận, danh vọng, địa vị, tiền tài đôi lúc cũng không thể cứu nổi hắn, chỉ có bản thân sức mạnh mới là có thể!
Mặc kệ hắn mai sau có thiên binh vạn mã, có ngàn người bảo hộ thì tấm khiên chắn cuối cùng vẫn luôn là võ lực của bản thân hắn.
Càng nghĩ đến điều này, sợ chết Đỗ Anh Vũ vung đao càng chuyên tâm, càng mãnh liệt.
Lý Ứng vẫn như thường lệ, đứng ở cạnh bên theo dõi, thi thoảng lại khẽ gật đầu
“Kẻ này không chỉ thiên phú cao mà ý thức cũng vượt người thường, mai sau tiền đồ võ công là vô khả lượng!”
Sau một hồi, Đỗ Anh Vũ cũng hoàn thành quá trình vung đao, lấy tấm khăn trên hông lau mồ hồi, miệng không ngừng thở dốc.
Bỗng thấy từ đâu có bóng râm phủ lấy mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lý Ứng đứng ngay trước mắt, chằm chằm nhìn Đỗ tiểu tử:
- Tiền...tiền bối! Sao vậy? - Đỗ Anh Vũ theo bản năng lùi một bước, hơi lắp bắp hỏi:
Lý Ứng mắt vẫn không rời, không nhanh không chậm mở miệng:
- Tiểu tử, ta là có thứ này cho ngươi!
- Có thứ cho ta?
Đỗ Anh Vũ có phần kinh ngạc, liếc mắt nhìn vị võ thuật huấn luyện viên của mình, gã mặt lạnh này ngoài trừ lúc dạy võ cho Đỗ tiểu tử ra thì giữa hai người rất ít giao lưu, có thể nói là quân tử chi giao nhạt như nước, nay lại thấy họ Lý chủ động mở miệng nói muốn tặng hắn đồ, bảo sao mà Đỗ Anh Vũ không bất ngờ cho được.
Lý Ứng mắt ưng quét Đỗ tiểu tử một chút, sau thì từ trong ngực áo rút ra một quyển sổ tay nhỏ, ném cho Đỗ Anh Vũ, miệng nhàn nhạt nói:
- Cái này là cho ngươi.
Nhìn quyền sổ trong tay, ngoài bìa chỉ ghi giản đơn hai chữ: Đao Phổ!
Ách!
Cái này là...bí kíp võ công trong truyền thuyết đây sao?
Có vẻ cũng không có gì đặc biệt hơn người.
Ngẩng đầu lên, Đỗ Anh Vũ ngơ ngác nhìn Lý Ứng, chưa kịp hỏi thì Lý Ứng đã nói trước:
- Cuốn Đao Phổ này là ta dựa vào ngươi mà nghiên cứu viết thành, vốn dĩ chờ ngươi trở lại, sẽ sử dụng nó để dạy ngươi, thế nhưng....tiểu tử, ta là phải đi rồi!
- Tiền bối! Ngài nói ngài phải đi rồi sao?! - Đỗ Anh Vũ ngạc nhiên bật thốt.
Lý Ứng gật đầu, miệng đáp:
- Ta đã rời khỏi Độc Long Cương đã nửa năm nay, đã đến lúc phải trở lại.
- Thật tốt quá rồi!! - Đỗ Anh Vũ vui vẻ buột mồm kêu lên, nhưng khi thấy gã trung niên trước mắt khoé miệng co giật liên tục, chằm chằm nhìn hắn. Lúc này Đỗ tiểu tử mới nhận ra là mình lỡ lời, liền vội chữa cháy, khuôn mặt chuyển dạng, manh manh nói:
- Tiền bối đừng hiểu lầm, ta thật là không nỡ bỏ ngươi, chỉ là hiện tại đang muốn chuyển đi một thứ lên phương Bắc mà chưa có cách nào, nếu tiền bối có thể tiện đường, xin hãy giúp tiểu tử một hai.
Lý Ứng lập tức cảnh giác, ở chung với thằng nhóc con này một thời gian, Lý Ứng là đủ biết tên nhóc này không đơn giản, thứ hắn nhờ vả chưa chắc không phải là hố.
Giọng điệu có phần hồ nghi, Lý Ứng cẩn thận hỏi:
- Ngươi muốn chuyển vật gì? Nói cho ngươi biết, ta là không nhận hàng lậu!
Nhìn điệu bộ phản ứng của Lý Ứng, Đỗ Anh Vũ sắc mặt sạm đen lại.
Mẹ kiếp!
Ta là loại người để cho kẻ khác đề phòng đến vậy sao?
May mà Đỗ tiểu tử chỉ nghĩ trong đầu chứ không có hỏi, nếu không thì hắn chính là sẽ nhận lại một cái gật đầu chắc nịch không chút do dự!
Thở dài một tiếng, Đỗ Anh Vũ có phần chán nản nói:
- Không phải hàng lậu hàng cấm, chỉ đơn giản một lá thư mà thôi!
- Thật chỉ là đơn giản một lá thư? - Lý Ứng vẫn là có chút không tin tưởng, trừng mắt hỏi lại.
Đỗ Anh Vũ gật đầu, giọng khẳng định:
- Chỉ là một lá thư!!
Lý Ứng lúc này mới gật đầu, nhận lời.
Hắn là không để ý, Đỗ Anh Vũ câu nói sau âm thầm bỏ đi hai từ “đơn giản”!
Lá thư này của hắn chính là không có đơn giản!
“Hắc hắc! Chỉ mình lá thư này hẳn là có sức mạnh bằng cả một đạo quân đi! Hắc hắc!” Đỗ Anh Vũ vân vê cằm, khoé miệng hơi nhếch, trong lòng thầm nghĩ.
Hành động vô tình này lại khiến Lý Ứng cảnh giác trở lại, Đỗ Anh Vũ phát hiện ra mình thất thố, ngay lập tức chuyển về chính nghĩa khuôn mặt, dùng đôi mắt hắc bạch phân minh, chính trực nhìn Lý Ứng.
Cứ thế hai kẻ đối mắt một lúc, mãi một lúc sau Lý Ứng mới chịu tin tưởng mặc, đầu gật gù, miệng nói:
- Ba ngày sau ta liền đi, ngươi....liệu mà chuẩn bị!!
Nói dứt câu, Lý Ứng liền quay mông bỏ đi, để lại Đỗ Anh Vũ mải miết nhìn theo bóng lưng cao lãnh.
Chỉ đến khi Lý Ứng khuất bóng, Đỗ tiểu tử mới thở ra được một hơi, thầm mắng tên này quá nhạy cảm.
Nhìn theo bóng dáng đã đi xa của gã trung niên, xong đó cúi đầu nhìn xuống cuốn Đao Phổ trên tay, Đỗ Anh Vũ bỗng có chút đa sầu đa cảm.
Dù sao con người cũng là loại sinh vật sống theo cảm tình, vật ở lâu cũng sẽ sinh ra chút tình cảm.
Dẫu biết tiệc rồi cũng phải đến lúc tàn, cuộc vui nào cũng phải đến hồi chia ly, nhưng Đỗ Anh Vũ là không ngăn được bản thân cảm khái một hồi.
Đang đắm chìm trong miên man suy nghĩ thì Công Đàm xuất hiện, kéo Đỗ Anh Vũ về với thực tại, tên thuộc hạ ghé miệng vào tai hắn thì thầm to nhỏ, Đỗ tiểu tử ánh mắt liền sáng lên
- Ồ! Lại có chuyện như này sao?
*
Công Đàm mấy ngày hôm nay nhận lệnh của Đỗ Anh Vũ theo dõi hành tung của Phan An.
Ngày hôm trước, Đỗ Anh Vũ gặp gỡ Phan An chỉ là một sự tình cờ, tên này là người mới tới kinh thành, không phải tự sướng chứ chỉ nội việc hắn không biết đến Đỗ Anh Vũ là đủ để hiểu.
Nhưng Đỗ Anh Vũ không phải chú ý tới điều đó, hắn là để tâm đến mối quan hệ giữa Phan An và Nguyễn Dương.
Liệu Phan Điền và Nguyễn thị có hay không quan hệ mới là thứ Đố Anh Vũ thật sự quan tâm.
Trong trận chiến tại Ma Sa Động, Đại Việt quân đoàn gặp khó, tử thương thảm trọng, vấn đề lớn nhất nằm ở khâu tình báo.
Không có một trinh sát nào trở về báo cáo!
Đây là một chuyện gần như không thể xảy ra, dù cho Nguỵ Bàng có là tài thánh cũng không thể làm được điều đó.
Chỉ có thể là trong nội bộ Đại Việt quân có kẻ phản trắc.
Lúc đầu Đỗ Anh Vũ đinh ninh cho rằng kẻ đó là Thành Khánh Hầu, vì dù sao hắn là có động cơ cũng như thủ đoạn để làm việc này.
Chỉ có kẻ có thân phận như hắn với đủ sức gọi Đại Lý thủy quân tới.
Nhưng còn vấn đề quân trinh sát thì sao?
Quân trinh sát thuộc về quân đội, Đỗ Anh Vũ không tin rằng Thành Khánh Hầu có sức ảnh hưởng trong quân lớn đến như vậy.
Hơn nữa từ sau cuộc trò chuyện với Lý Dương Quang, Đỗ Anh Vũ nhận ra là còn có một kẻ đứng đằng sau hết thảy.
Như vậy đặt một giả thuyết, trong quân đội có người phản bội thì kẻ nào là có thể trực tiếp điều phối quân trinh sát.
Đáp án đầu tiên là có 3 người: Bản thân Bệ Hạ, Quách Công Bình cùng Lưu Khánh Đàm.
Đây là ba người có quyền lực lớn nhất trong trận chiến vừa rồi của Đại Việt quân đoàn.
Đáp án Bệ Hạ có thể loại bỏ qua.
Đáp án Quách Thái Phó cũng có thể bỏ qua, vì đơn giản Quách thị là môn phiệt, chẳng có một cái thế lực nào ngoài trừ Bệ Hạ có thể ra lệnh cho Quách Công Bình cùng Quách thị làm việc cả, kể cả đó có là Hoàng Thất đi nữa.
Đáp án Lưu Thượng Thư, phần trăm rất nhỏ có thể xảy ra, nhưng rõ ràng Lưu thị là Tân quý, mọi quyền lực đều phụ thuộc vào Nhân Tông Bệ Hạ, nếu Bệ Hạ chết, Lưu thị cũng như Lưu Khánh Đàm cũng không có lời gì hết. Ai đảm bảo được Tân đế lên ngôi, Lưu thị vẫn sẽ giữ được quyền lực như bây giờ?
Vậy nên đáp án này tạm thời cũng có thể bỏ qua.
Vốn dĩ Đỗ Anh Vũ đang bị bí ở khoản này, nhưng khi nhìn thấy Phan An và Nguyễn Dương đi chung với nhau, trong lòng hắn lại nghĩ đến một đáp án khác.
Nếu kẻ đó biết rõ về vị trí tiềm ẩn cũng như bố trí của quân trinh sát, sau đó cùng Nguỵ Bàng liên thủ, một lưới bắt hết toàn bộ thì sao?
Rõ ràng Phan Điền, thân là Ngự Long Doanh Điện Tiền chỉ huy sứ là có thể làm được điều đó.
Điều động Ngự Long doanh binh sĩ đến trinh sát quân không khó.
Sau nó nắm bắt được đường đi lối bước của quân trinh sát, kết hợp với Nguỵ Bàng, một lần diệt sạch!
Phan gia không phải đại tộc, việc phải phụ thuộc một gia tộc lớn khác là điều dễ hiểu.
Mà còn gia tộc nào có thể phù hợp hơn Nguyễn thị cơ chứ?
Bệ Hạ vừa chết, Thành Khánh Hầu cũng sẽ phải bồi táng đi theo.
Kể được lợi không phải là Thành Chiêu Hầu hay sao?
Đại Hoàng Tử bị Hạ Bệ, Thái Tử còn quá nhỏ, việc Nguyễn thị cùng Thành Chiêu Hầu đẩy Nhị Hoàng Tử lên ngôi là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Nghĩ đến đáp án này, Đỗ Anh Vũ liền cau mày lại, mặc dù tất cả chỉ là suy đoán, không có chứng cớ nhưng không thể loại bỏ khả năng này được.
Mà Công Đàm cũng vừa mới báo cho hắn biết một tin, tiểu tử Phan An kia đang đánh bạc ở Tụ Kim Lâu, lúc đầu là thắng rất nhiều, về sau thì có vẻ vận may dùng hết, càng đánh càng thua, bây giờ sợ ràng cái nịt cũng không còn.
Nghĩ đến đây Đỗ Anh Vũ liền bật cười, lòng thầm nghĩ:
“Tiểu Hầu Gia tên kia thông tin cũng thật nhanh nhạy, mới đó liền đã ra tay rồi!”
Đỗ Anh Vũ cho rằng Lý Dương Quang bên kia cũng đang nghi ngờ đến đáp án giống như hắn.
- Phan An...hắn hiện tại đang ở đâu? - Đỗ Anh Vũ liếc sang tên thuộc hạ, mở miệng hỏi:
Công Đàm khuôn mặt cương thi kết hợp với giọng nói cứng nhắc, không nhanh không chậm đáp:
- Bẩm công tử, hiện tại hắn vẫn đang tại Tụ Kim Lâu.
Nghe đến đây, Đỗ Anh Vũ mắt liền híp lại, khoé miệng lộ là nụ cười bất thiện:
- Vậy thì chúng ta cũng đi thôi, nhanh đi cứu Phan huynh đệ...Hắc hắc.
Công Đàm có chút rùng mình, bản năng lùi lại một bước, hắn thầm nghĩ
“Bị cả Tiểu Hầu Gia cùng Tiểu Thái Tuế tính toán, không biết gã họ Phan kia kiếp trước gây nên tội nghiệt gì!!”
*
Ngay tại lúc này, trên Tụ Kim Lâu tầng thượng, Lý Dương Côn liếc mắt nhìn ra hậu đường, nhìn cái tên đang kêu gào trong phòng giam một hồi, nội tâm có phần khinh bỉ bĩu môi, sau thì quay lại nhìn Lý Dương Quang, hờ hững nói:
- Đại ca! Chúng ta cứ như vậy giữ hắn sao?
Lý Dương Quang lúc này là đang ngồi đọc sách, nghe thấy Lý Dương Côn thắc mắc liền ngẩng đầu lên, mỉm cười trả lời:
- Yên tâm, không lâu sau sẽ có người đến cứu hắn!
- Nguyễn Dương là sẽ đến sao? - Lý Dương Côn tiếp tục hỏi
Tiểu Hầu Gia lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Không phải Nguyễn Dương, là Đỗ Anh Vũ, hắn sẽ đến cứu người!
Lý Dương Côn nghe vậy liền trợn tròn mắt, giọng có chút không thể tin được nói:
- Sao lại là hắn?
Lý Dương Quang tiếp tục đọc sách, chỉ đáp lại một câu không đầu không cuối:
- Vì hắn có suy nghĩ giống như ta!
...