Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 111: Chương 111: Tây Xưởng biến hoá




Một đêm an ổn không mộng mị cứ thế trôi qua.

Sáng hôm sau tỉnh giấc, có lẽ ông trời là ép Đỗ Anh Vũ phải lười biếng.

Hôm nay trời lại mưa.

May mắn Hoa Nương đi từ hôm qua cũng chưa trở về, không có nữ nhân kia “chấn áp”, Đỗ Anh Vũ là rất nhanh có thể rời giường.

Lão Trần hôm nay cũng đến trình diện, muộn hơn Công Đàm nửa ngày nhưng vẫn là sớm hơn Đỗ tiểu tử dự đoán.

Đối với hai tên thuộc hạ này Đỗ Anh Vũ cũng chẳng còn cách nào ép bọn hắn nghỉ ngơi cả.

Một lúc sau, xe ngựa rời khỏi Đỗ phủ, Đỗ Anh Vũ vén rèm nhìn ra bên ngoài đầy trời mưa bay, cảnh vật kinh thành cũng vì thế mà nhoè đi, mờ mờ ảo ảo.

Dưới cơn mưa, chiếc xe ngựa chạy gấp ngựa qua khiến nước bắn lên tung tóe, khách đi đường vội vã né tránh, quay đầu chửi đổng.

Chẳng biết bao lâu, xe ngựa một đường hướng Tây cuối cùng đến điểm dừng.

Một toà công xuống lớn hiện ra trước mắt, Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu ngắm nhìn Tây Xưởng sau hơn một tháng không gặp.

Nơi này đa phần vẫn như xưa, chỉ thêm một chút bố trí, hơi thay đổi một chút đường ra lối vào, còn lại cơ bản là giữ nguyên như cũ.

Thay đổi dù nhỏ, nhưng cũng rất dụng tâm.

Mọi thứ đều vừa đúng, không thừa không thiếu.

Chủ trương của Tây Xưởng chính là giảm phô trương, tăng tiện lợi.

Đỗ Anh Vũ gật đầu một cái rồi cho xe ngựa tiến vào bên trong.

Vừa bước vào phòng phòng quản lý, hắn liền nhìn thấy Ngô Toái là đang cặm cụi làm việc, ghi ghi chép chép cái gì đó, nhìn có vẻ rất tập trung, đến mức trong phòng có thêm một người nữa đứng đó mà hắn còn không phát hiện ra, Đỗ Anh Vũ cười cười, lên tiếng chào hỏi:

- Lão Ngô! Chào buổi sáng!

Ngô Toái giật mình “A” lên một tiếng, hốt hoảng hô lên:

- Công tử....!

Lão Ngô vẫn một dạng cò mồi ngàn năm không đổi, thấy Đỗ Anh Vũ đến thì biến thân thành liếm cẩu vội vã phi ra chào đón.

Đỗ tiểu tử đến đối với Ngô Toái chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào, vội vàng kéo Đỗ Anh Vũ ngồi xuống, trò chuyện hỏi thăm.

Sau một lúc thì từ hai người nói chuyện đổi thành mình lão Ngô độc thoại, Đỗ Anh Vũ thì đóng vai người lắng nghe.

Lão Ngô càng nói càng hăng say, một bên khoa chân múa tay kẻ về các dự định hắn muốn làm sắp tới, một bên nói về các loại khó khăn đang gặp phải, sau thì lặng im chờ ý kiến của Đỗ Anh Vũ, có thể nói hiện tại Tây Xưởng trở thành tâm huyết của hắn, cuộc sống của hắn.

Nhìn lão Ngô, Đỗ Anh Vũ không nghĩ hắn lại là kẻ cuồng công việc, tử tốn mở miệng, nói:

- Lão Ngô! Vấn đề ở chỗ ngươi là muốn qua nhiều, trên đời này hiếm có chuyện sống toàn, muốn đạt được cái này phải chấp nhận hi sinh cái khác. Hơn nữa lão Ngô à,chúng ta hiện tại mục tiêu chủ yếu làm phát triển chậm mà chắc, mọi chuyện đều từ từ mà làm, cơm phải ăn từng ngụm, đường muốn bước từng bữa. Đặc biệt! Người là phải giữ sức khỏe, lão Ngô! Nghe ta! Nghĩ ngơi vài ngày đi!

Bỗng nhiên được lời quan tâm của cấp trên, trong lòng Ngô Toái có chút ấm áp, nhe ra hàm răng vàng, cười nói:

- Công tử không cần quá lo, lão Ngô ta biết mình còn chịu được mà.

Lắc lắc đầu nhỏ, Đỗ Anh Vũ nghiêm khắc bảo:

- Lão Ngô! Tham công tiếc việc là không tốt! Nên nhớ chúng ta làm là để sống tốt hơn chứ không phải làm là để chết sớm hơn.

Nói thì nói vậy, Đỗ Anh Vũ cũng chỉ biết thở dài, hắn có một đám thuộc hạ tên nào tên nấy cũng chăm chỉ làm việc, làm có bản thân hắn có đôi chút xấu hổ.

Sau một hồi nói chuyện Đông Tây, Đỗ Anh Vũ bước vào chuyện chính, hắn hôm nay đến là kiểm tra doanh thu tháng vừa rồi của Tây Xưởng.

- Lão Ngô, công việc làm ăn của Tây Xưởng như thế nào?

Ngô Toái nghe Đỗ Công tử hỏi đến thì không chút bất ngờ, cười tự tin nói:

- Tốt hơn dự kiến thưa công tử.

Nói đi đôi với làm, lão Ngô vội vàng chạy ra lấy mấy bản ghi chép doanh thu tháng vừa rồi đưa cho Đỗ Anh Vũ nhìn xem.

Lướt mặt qua một vòng, mắt của tiểu công tử cũng có chút sáng lên.

Cái này...đúng thật là tốt hơn dự đoán.

Chưa tính đến 5 cửa hàng một giá, thứ bắt mắt nhất chính là doanh số của xà phòng.

Con số hơn 1300 quan tiền thật sự vượt ngoài dự tính của Đỗ Anh Vũ.

Đừng cảm thấy 1300 quan là ít, con đó này đủ để nuôi hơn ngàn hộ gia đình 4 người trong 1 tháng.

Hơn nữa đây mới là tháng đầu tiên, Đỗ Anh Vũ vì chưa biết xà phòng là có dễ bán hay không nên chỉ mới cho chạy thử nghiệm, còn chưa bung hết công xuất.

Ai mà nghĩ được xà phòng vừa ra liền làm chao đảo đám nữ nhân kinh thành, cung không đủ cầu cơ chứ.

Hiện tại năng xuất trung bình 1 ngày 300 bánh, những Đỗ Anh Vũ muốn đẩy lên 1 ngày ít nhất 800 bánh.

Bán lẻ 1 bánh là 100 đồng, nhưng nếu mua 8 bánh thì chỉ mất 1 quan, giảm được 30 đồng.

Cứ như vậy 800 bánh một ngày đổi về được 100 quan tiền, 1 tháng sẽ tăng lên 3000 quan.

Trừ đi chi phí nhân công các loại thì lãi ròng hắn đã thu về được 2500 quan tiền rồi.

Đầu từ vào Tây Xưởng tất cả chi phí, tính luôn cả phần của Tô Chính cùng Ngô Toái cất thẩy hơn 15 vạn quan tiền.

Chỉ cần buôn bán xà phòng không thôi và không cần mở rộng thêm thì sau 5 năm liền hoà vốn.

5 cửa hàng một giá, hiện tại vẫn chưa quá quen thuộc với người dân kinh thành nhưng tháng vừa rồi vẫn đem về cho Đỗ Anh Vũ gần 600 quan tiền.

Có thể nói rằng tiềm năng của Tây Xưởng dù mới qua hơn 1 tháng chạy thử đã là hiện ra ngay trước mắt.

Ngô Toái là thật lòng vui vẻ, số tiền tháng trước hắn được ăn chia rất nhỏ bé, so với ngày trước thu nhập một tháng của hắn chính là kém nhiều, nhưng hắn là nhìn uy thấy tương lai ở nơi đây.

Chỉ cần cho hắn thời gian 3 năm, số tiền hắn kiếm lại được tất sẽ lớn hơn gấp 10 lần.

...

Lão Ngô dẫn Đỗ Anh Vũ đi xem một vòng, nhìn một đám công nhân ai ai cũng miệt mài làm việc không biết mệt, nhìn trên sắc mặt của đám người ai nấy đều lộ ra một vẻ chờ mong, đều chất chứa hi vọng bên trong, tự dưng Đỗ Anh Vũ là cảm thấy trọng lượng của những quan tiền, những khối bạc hắn thu về được bỗng nhẹ đi.

Bất chi bất giác mỉm cười.

Có lẽ, so với tiền bạc thì việc có thể mang đến hi vọng cho một đám người bị vứt bỏ, nó là đáng quý hơn rất nhiều.

Từ xa, một thân ảnh từ từ xuất hiện trước mặt Đỗ Anh Vũ.

Ngụy Quốc Bảo trong một bộ Tây Xưởng Vệ đi tới, hướng về Đỗ Anh Vũ chắp tay nói:

- Công tử!

Đỗ tiểu tử gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Công việc ở nơi này, đã quen chưa?

Ngụy Quốc Bảo gật đầu, nói mọi sự đều tốt.

Hắn cùng đám Ma Sa động dân chúng sau ngày đó được chuyển thẳng đến Tây Xưởng.

Việc sắp xếp chỗ ở cùng sinh hoạt cho mấy ngàn người lúc đầu thật khó, may mà có Tô Chính ra tay.

Lúc đầu tiên mọi người ở tạm trong quân doanh của Đỗ Anh Vũ, ăn uống cũng có phần đạm bạc.

Rất nhanh sau đó, đám Ma Sa tàn binh của Nguỵ Quốc Bảo đều được nhận vào Tây Xưởng, linh trách nhiệm bảo an, trở thành một Tây Xưởng Vệ.

Bản thân Nguỵ Quốc Bảo cũng chẳng khác gì, đều bắt đầu lại từ con số 0.

Đám nữ nhân lại càng tốt hơn, bọn hắn đến đúng lúc hàng hoá bông vải được chuyển từ Tây Bắc trở về.

Công xưởng dệt may đã xây dựng từ lâu chính thức bước vào khởi động làm việc.

Việc dệt thổ Cẩm đám nữ nhân này là quá lành nghề, kết hợp các phụ nữ ở Ngọc Hà Trại này trở thành đám công nhân dệt may đầu tiên của Tây Xưởng.

Nửa tháng trôi qua, coi như mọi việc cũng đã đi vào khuôn khổ, các dãy nhà kí túc đang nhanh chóng được dựng lên, những đồng tiền lương đầu tiền được chi trả.

Những nụ cười cũng đã dần dần xuất hiện trở lại trong đám người tha hương này.

Ngụy Quốc Bảo lúc này mới hơi thở ra một chút, lòng thầm may mắn vì đã cược đúng.

Nhìn đám người của hắn được đối xử bình đẳng, không có chút gì phân biệt, hằng ngày làm công ăn lương, trả giá mồ hôi nhận lại tiền bạc, lòng thầm cảm khái:

“Đỗ công tử! Hắn là đã giữ lời!”

Đỗ Anh Vũ cũng không để ý tới tên trước mặt suy nghĩ nhiều như vậy, hắn đơn giản chỉ coi như đây là một chuyện công bằng trao đổi, hắn chỉ cho đám người này cơ hội được sống tiếp, dùng sức lao động để giúp Đại Việt phục hồi sản xuất sau chiến tranh mà thôi.

Đỗ Anh Vũ tiến lên, tay nhỏ vỗ vỗ lên người hắn, cười nói:

- Cố gắng lên, còn sống là còn có hi vọng, mọi chuyện sẽ qua rất nhanh thôi!

Nói xong liền quay đầu bước đi, rất ra dáng chủ tịch động viên một gã nhân viên quèn.

Ngụy Quốc Bảo ánh mắt nghiêm nghị, nhìn theo bóng lưng nhỏ bẻ dần đi mất, lòng tự nhủ:

“Hiện tại chưa phải lúc, chờ thêm một thời gian nữa rồi xem sao!”

...

Đi thăm quan được một đoạn, bỗng nhiên lão Ngô nhớ ra cái gì, thần bí cười một tiếng, hắn nói muốn dẫn Đỗ Anh Vũ đến xem một nơi.

Đỗ tiểu tử tò mò, không hiểu lão Ngô là muốn làm gì, một bộ hiếu kỳ bảo bảo, lon ton đi theo.

Hai người một cao một thấp, nối đuôi nhau đi ra khoảng đất trống dùng để trồng hoa của Tây Xưởng.

Đỗ Anh Vũ một mặt nghi hoặc, không hiểu gì hết, liếc nhìn lão Ngô, chờ hắn lên tiếng giải thích.

Ngô Toái cũng không để Đỗ Anh Vũ chờ lâu, cười cười nói:

- Bẩm công tử, người không phải từng dặn chúng ta ở hậu đường nuôi heo, sau dùng phân ủ lấy tưới cây hay sao?

Đỗ Anh Vũ gật gù, hắn có thể nói là ông vua lý thuyết, các loại ý tưởng ở thời hiện đại hắn là đều biết, nhưng tất cả đều chỉ là xem trong sách hoặc là thông qua các phương tiện truyền tin đại chúng mà thôi.

Còn nói đến thực hành thì...ha ha...thật ngại ngùng.

Tương tự như việc dùng phân tưới đất trồng cây cũng vậy. Việc dùng phân khô trải qua một chút xử lý về sau tưới đất có thể để cho hoa màu, cây cỏ phát triển dáng dấp càng tốt hơn, kỳ thật cũng không phải là bí mật gì, trước đây thật lâu mọi người liền bắt đầu dùng phương pháp như vậy để tuổi đất.

Nhưng cách ủ phân thế nào, tưới đất ra sao thì Đỗ Anh Vũ một dạng mù tịt.

Ngươi hỏi một gã kiếp trước làm văn phòng, kiếp này là quý tộc công tử cách làm nông?

Nói đùa gì thế!!

Vậy nên vấn đề cải tạo đất hắn chỉ bày ra, còn giải quyết làm như thế nào thì Đỗ Anh Vũ mặc kệ không quản.

Nay Ngô Toái gọi hắn đến xem nơi này, hẳn là có điểm đột phá.

- Sao vậy? Việc cải tạo đất, ngươi là biết cách làm sao?

Đỗ Anh Vũ gãi đầu thắc mắc.

Ngô Toái cười cợt, lắc đầu, nhanh chóng giải đáp:

- Công tử! Ta chỉ là thương nhân, quản lý một doanh nghiệp ta hiểu, nhưng việc làm nông cũng làm sao am hiểu bằng một lão nông dân. Chỉ là ta có tìm thấy một cao nhân, kẻ này thần kì vô cùng, mời công tử nhìn xem, cả mảnh đất trống này qua tay kẻ đó đều đã được cải tạo, không những có thể tăng sản lượng hoa trồng mà thậm trí còn bắt đầu có thể gieo trồng hoa màu!

Càng nói đến cuối, nụ cười của Ngô Toái càng tươi. Đỗ Anh Vũ nghe cũng có phần ngớ người.

- Thần kì như vậy?!

- Đúng thế công tử! - Ngô Toái gật đầu khẳng định.

Cả mảnh đất này thông qua cải tạo một tháng bắt đầu có kết quả. Việc này có thể làm tăng sản lượng sản xuất xà phòng thơm, cũng như tích trữ được thêm một lượng hoa màu, mặc dù rất nhỏ nhưng đây mà một điểm đột phá trong nhiệm vụ mà Đỗ Anh Vũ giao cho hắn.

Đỗ Anh Vũ nét mặt trở nên hứng thú vô cùng, híp mắt cười hỏi:

- Vị kì nhân đó là ai vậy?

- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, vị kỳ nhân đó chính là ở ngay kia.

Ngô Toái chỉ tay một một góc, Đỗ Anh Vũ cũng ngoái đầu, nheo mắt nhìn theo.

Phía xa xa tại một góc của khu đất trống, cho một kẻ đang chổng mông cày cuốc mặc kệ sự đời.

Ngô Toái dẫn Đỗ Anh Vũ tiến lại gần nhìn xem.

Khi thân ảnh của kẻ đó hiện ra rõ ràng, Đỗ Anh Vũ không khỏi há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn kẻ đang chổng mông kia.

“Sao lại là hắn?!”

Phát hiện ra có người đang nhìn lén mông mình, kẻ đó cũng ngẩng đầu lên nhìn lại. Hắn nhìn thấy Ngô Toái đang cười cười hướng hắn gật đầu, lại nhìn thấy Đỗ Anh Vũ trợn tròn mắt nhìn, thân mình mập mạp có chút ngại ngùng xoắn xuýt, nặn ra một nụ cười, lên tiếng chào hỏi:

- Tiểu...sư thúc, đã lâu không gặp!!

Không sai, vị kì nhân mà Ngô Toái nói đến chính là tiểu mập mạp Hoàng Nghĩa Hiền!

Đỗ Anh Vũ nhìn tiểu mập mạp như sói già nhìn thấy một con dê béo, ngoại trừ tham lam chính là cực kỳ tham lam!

“Ách! Sao lại nhìn ta như vậy?!” Hoàng Hiền Nghĩa có phần hốt hoảng.

Đỗ Anh Vũ thì nội tâm vui sướng vô cùng!

Kế hoạch tương lai của hắn có thành hay không chính là dựa vào kẻ này.

Tiểu sư điệt!

Ngươi là không thoát khỏi ta đâu con trai!

....

Từ trưa đến chiều chính là lúc đường phố tại khu Đông Cảng bên bờ sông Nhị Hà nhộn nhịp nhất, vô số thanh âm lớn nhỏ đan xen vào nhau, tạo nên một khung cảnh ồn ã.

Đây là một khu phố cạnh bến tàu, cửa hàng san sát, hàng hóa lên xuống rộn ràng.

Một tiếng xe ngựa lộc cộc từ xa truyền đến, tại con đường phía sau kho hàng, dưới bóng cây loang lổ, một thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm từ trên xe bước xuống. Một đôi mắt phượng khẽ liếc về phía kho hàng. Có gã quản kho nhìn thấy quý nhân cũng vội vàng tiến tới, miệng hoan nhỉ gọi:

- Lê tiểu thư là tới đây lấy hàng sao?

Lê Nghi Phượng nhẹ nhàng gật đầu, miệng nhỏ khai mở, ung dung bình thản nói:

- Hàng của Tây Xưởng...đã đến chưa?

Gã quan kho vội gật đầu ngay tắp lự, xoa tay cười nói:

- Hàng đã sớm đến từ sáng, hiện tất cả đều dở trong kho, Lê tiểu thư là tới lấy xà phòng phải không? Ta đã sớm chuẩn bị, để riêng ra cho cô nương, mời cô nương vào trong kiểm hàng!

Gã quản kho này nếu Đỗ Anh Vũ ở đây hẳn sẽ nhận ra được, hắn chính là lão Chuột ngày đó, giờ đây một phen ăn mặc, cũng đã ra được một chút hình người tử tế.

Lão Chuột vốn là kẻ thông minh, nhanh nhẹn, sau khoản thời gian ngắn ngủi làm việc tại Tây Xưởng, hắn được Ngô Toái cất nhắc lên làm trưởng kho hàng của Tây Xưởng tại Đông Cảng.

Có thể nói so với cuộc sống lưu manh trước kia, Lão Chuột chính là đổi đời rồi!

Không biết bao nhiêu lần hắn luôn tự nhủ:

“Cảm ơn chị ong nâu!”

Sau khi cho người kiểm tra hàng hoá xong xuôi, thấy không có vấn đề, Lê Nghi Phượng nhanh chóng cho người chất hàng lên xe, chuẩn bị mang về Hồng Hạc Lâu.

Nhìn hòm gỗ được chất lên xe bò, nàng thầm nghĩ:

“300 bánh xà phòng...sợ rằng còn không đủ qua một buổi chiều!”

Xà phòng đắt khách như thế nào, nàng là người biết rõ hơn ai hết.

Bây giờ chỉ có sớm đặt trước thì mới có hàng, danh sách chờ sợ đã ghi đầy cả một cuốn sổ.

Đỗ Anh Vũ đã trở lại, Lê Nghị Phượng đã sớm biết, hôm qua Hạc Vệ đã báo cáo lại cho nàng hết thẩy.

Từ đầu đến cuối không một sai sót.

Lê Nghi Phượng mặc dù không ở chiến trường nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự khốc liệt của nói.

Lúc nghe đến việc Đỗ Anh Vũ bị thương, sắc mặt của nàng liền biến đổi, tự động ghi khắc cái tên Nguỵ Bàng lại.

Đỗ Anh Vũ có thể tha cho hắn.

Nhưng nàng thì sẽ không!!!

Hiện tại Lê Nghi Phượng đang cho Hạc Vệ tìm tòi tung tích của gã họ Nguỵ.

Kẻ làm tổn thương Đỗ Anh Vũ, xa đâu nàng cũng sẽ giết hắn!

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.