Chập choạng canh ba, Đỗ Tướng một thân mùi rượu cùng phấn son loạng choạng đi ra khỏi con hẻm của Giáo Phường ty.
Hắn cũng không phải thật đi chơi gái, nhưng tiếp rượu nữ nhân viên là không từ chối được.
Từ lúc làm quan đến nay, hắn chưa bao giờ phải uống nhiều rượu đến như thế, tửu kình có chút đỡ không được.
Không có cách nào, ai bảo hắn là triều đình Tân Quý.
Ai gặp cũng nhiệt tình, cũng mời mọc. Đỗ Tướng mới lên kinh, không thể không cho mặt mũi. Sau này còn cùng phục vụ chung một triều đình, sớm chiều gặp nhau, không dễ dàng đắc tội.
Thân hình bệ vệ đi không còn vững, mấy lần tưởng ngã. Hắn hôm nay lén lút thuê xe ngựa một mình đến nơi này, không mang theo hạ nhân, sợ truyền đến tai phu nhân thì lại phải quỳ bàn giặt là.
Cố hít thật sâu một hơi không khí, lấy lại tỉnh táo để tìm một chiếc xe ngựa trở về, bỗng từ đằng sau có tiếng thiếu niên kêu gọi hắn:
- Lão cha, ở nơi này.
Vừa quay lại liền thấy khuôn mặt cười cười của con trai hắn.
Đỗ Anh Vũ tung tăng nhảy tới, đánh giá cha mình từ trên xuống dưới một vòng rồi liền lắc đầu nói:
- Hình tượng không đứng đắn, về nhà chắc chắn lại phải quỳ bàn giặt.
Đỗ Tướng nghe vậy liền chột dạ.
Bây giờ phải làm thế nào?
Hơi rượu khiến hắn không tỉnh táo, suy nghĩ không thông suốt được.
Đỗ Anh Vũ nhìn cha mình một phen bối rối liền phì cười, dùng tay vỗ ngực nói:
- Lão cha theo ta đi, chuyện này ta lo được.
Nói xong, hắn liền dẫn Đỗ Tướng lên một xe ngựa đang đứng đợi sẵn. Xa phu chẳng phải ai khác chính là lão Trần.
Trần Kình thấy hai cha con lên xe liền quay đầu hỏi:
- Công tử, giờ về Quách phủ hay gì?
Đỗ Anh Vũ đáp:
- Từ từ đi dạo một vòng cho cha ta vơi bớt mùi rượu đã.
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một túi quýt, bóc ra một quả, lấy vỏ bóp lấy tinh dầu xoa xoa quanh người Đỗ Tướng. Hắn nói:
- Lấy tinh dầu thoa cho bay bớt mùi phấn son, phụ nữ mũi rất thính, không cẩn thận là giấu không đc.
Đỗ Tướng nhìn hắn như nhìn một sinh vật lạ, không tin được nói:
- Chuyện này người cũng biết?
- Sớm lưu lạc giang hồ, không biết một chút thủ đoạn làm sao sống? - Đỗ Anh Vũ nhìn cha, tỏ vẻ khinh bỉ đáp:
Đỗ Tướng nghe xong thì cảm thấy tự trách, con trai hắn còn quá nhỏ đã một mình vào kinh, hẳn là ăn không ít khổ sở.
Mẹ kiếp cái suy nghĩ này của Đỗ Tướng nói ra cả thành Thăng Long đều giơ ngón giữa khinh bỉ!
Đỗ Anh Vũ con hàng này tinh thông cái này cũng chỉ vì muốn bảo vệ mạng sống thôi, Quách Ngọc Như mà ngửi thấy mùi lạ thì mông đít nhỏ của hắn lại khó bảo toàn.
Đỗ tiểu tử tất nhiên không biết lão cha hắn đang nghĩ cái gì, hắn vừa xoa dầu quýt vừa nói:
- May cho cha đây chỉ là son phấn thông thường, nếu mà là nước hoa thì cũng hết cách, cam chịu quỳ gối đi thôi.
- Nước hoa? Đó là vật gì? - Đỗ Tướng lần đầu tiên nghe thấy thứ này liền thắc mắc.
Đỗ Anh Vũ chỉ qua loa nói:
- Hiện tại chưa có, sau này sẽ có!
Xong xuôi, hắn nhìn lại đống quýt mình vừa bóc, vừa ăn vừa ném cho lão cha một quả.
- Cái này giải rượu cũng tốt, ăn hết chỗ này liền tỉnh táo sau đó chúng ta về nhà.
- Ừ! - Đỗ Tướng nhét miếng quýt vào miệng.
Quýt thật chua nhưng lòng hắn thật ngọt.
Trần Kình mang theo chiếc xe đầy mùi quýt nửa đêm đi dạo một vòng Thăng Long.
....
Vài ngày sau.
Minh Nguyệt biệt viện.
Khi những tia nắng mai vẫn còn héo hắt vương vấn trên những nhành hoa cỏ.
Sương sớm đã tan đi từ lâu.
Trước sân nhỏ, thiếu niên vẫn không ngừng vung vẩy thanh đao tựa như đang cuốc đất.
Trường đao cong, dáng thon dài, nhìn gần tựa miêu đao, nhìn xa thì lại giống trảm mã đao. Nếu người hiện đại nhìn qua loa thì lại bảo đấy là kiếm nhật.
Kì thực đây là một thanh trực đao.
Đao này là thiếu niên tự đúc, chuôi đao đen tuyền mạ bạc, đốc đao cũng màu bạch ngân, lưỡi đao mang chiến vân xám xịt.
Đỗ Anh Vũ dưới sự giám sát của Lý Ứng hai tay nhỏ vung đao không ngừng nghỉ, trời thu mát mẻ cũng không ngăn được mồ hôi nhễ nhại.
- Dừng, tạm thời hôm nay đến đây thôi!
Lý Ứng ra hiệu cho Đỗ Anh Vũ ngưng lại. Tiểu thiếu gia nghe xong liền như chút được gánh nặng, chống mũi đao xuống đất, giữ bản thân không bị ngã xuống, miệng thở hồng hộc.
Từ ngoài cửa, Trần Kình tiến vào nói nhỏ với hắn:
- Công tử, đám người đến rồi.
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền gật đầu.
- Bảo bọn họ đứng chờ ta một lát.
Sau đó hắn liền thông báo một câu cho Lý Ứng rồi trở về tắm rửa thay quần áo.
.........
Trần gia trại đám người đánh giá vị thiếu niên công tử ca trước mắt, ước lượng một hồi vị chủ nhân mà bọn hắn sắp đi theo.
Sau cùng đưa ra kết luận kiểu như là Đỗ Anh Vũ thì mỗi người trong bọn hắn 1 tay có thể đánh mười.
Đỗ tiểu tử cũng không thèm quan tâm bọn hắn nghĩ gì, dáng vẻ có chút lười biếng, hắn nói:
- Lời hoa mĩ ta không biết nói, lời dông dài thì ta lười nói. Ta trả tiền, các ngươi bán mạng, theo ta cũng một chỗ hỗn. Rõ ràng sòng phẳng, có hợp đồng ở đây, ai biết chữ đọc cho đám người còn lại nghe.
Nói dứt câu Đỗ Anh Vũ liền lấy ra một tờ hợp đồng, ghi rõ các điều khoản, tiền công hàng tháng ngày nhận, tại nạn thương vong trợ cấp các thứ, rõ ràng rành mạch, giấy trắng mực đen.
Đám người Trần gia ngạc nhiên quá đỗi, bọn hắn ban đầu tưởng sẽ nghe những lời hoa mĩ kêu gọi bọn hắn trung thành, trung nghĩa cái khỉ mẹ gì đó.
Ai mà nghĩ được các vị tiểu công tử kia lại nói thẳng ra là hắn trả tiền, bọn hắn bán mạng, chỉ đơn giản như vậy.
Trần Đại Long tiến lên xem hợp đồng, phía trên ghi là hợp đồng nhân viên bảo vệ, bọn hắn được gọi là vệ sĩ.
Uhm, cái tên không tệ!
Dù sao thời cổ, cái gì được gắn với chữ sĩ đều trở nên cao quý.
Trên hợp đồng ghi rành mạch rõ ràng về công việc, trách nhiệm cùng các quy định chặt chẽ. Đối với bọn hắn cái này thật rườm rà nhưng khi nhìn thấy phúc lợi cả đám liền cảm thấy tất cả chỉ là chuyện đơn giản, mưa bụi mà thôi.
Lương cơ bản một tháng 1 quan tiền bao ăn ở. Ngày làm từ 8-12 tiếng, tăng ca sẽ thưởng thêm. Làm tốt cuối tháng thưởng thêm. Bị thương tàn tật sẽ có đền bù lương hưu. Nếu tử vong gia đình sẽ được trợ cấp mỗi tháng 1 quan liên tục trong 20 năm.
Mẹ kiếp! Quá hời, không ký chính là kẻ đần độn.
Nhìn đám thấy tiền sáng mắt, Đỗ Anh Vũ cũng không tỏ ý khinh thường.
Thiên hạ người người đều vì lợi.
Không có lợi, chỉ nước bọt suông...thì chỉ có thể đi bán hàng đa cấp.
Muốn người khác bán mạng cho ngươi?
Đừng đùa!
Hắn Đỗ Anh Vũ cũng tự biết mình có bao nhiêu cân lượng, hắn không phải loại giơ tay nhấc chân tỏa ra vương bát chi khí khiến đám người vô tư quỳ phục.
Cũng không giống Trần Kình mãnh sĩ dùng sức mạnh khiến người ta quy phục.
Hắn chỉ là thằng nhóc 8 tuổi, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt đám người, hắn muốn người khác ngay lập tức trung thành là không thể nào.
Hắn chỉ có thể đưa ra hai thứ: Tiền và sự thành tín.
Đơn giản chính là phúc lợi cao và giữ lời hứa.
Hiện tại hắn chỉ có vậy. Còn lòng tin giữa người với người cần thời gian đê chứng minh.
Chỉ cần đám người đó với hắn có lòng tin.
Tất sẽ nảy sinh sự trung thành!
Đỗ Anh Vũ chờ đám người nhao nhao một hồi rồi ra hiệu tất cả yên lặng lắng nghe hắn nói:
- Điều khoản hợp đồng các ngươi đã rõ, ký vào liền trở thành vệ sĩ của ta, còn gì thắc mắc hay khiếu nại gì không?
Cả đám nam tử đều thỏa mãn, đồng loạt lắc đầu không có gì thắc mắc thêm.
- Ta cho các ngươi thêm một cơ hội nữa. Ai cảm thấy không phù hợp ngay lập tức rời đi, ta sẽ cho tiền tiễn các ngươi về quê tiếp tục sống.
Đám Trần gia nam tử cười khà khà, có kẻ to gan liền tiến lên nói:
- Bọn ta trở về cũng chỉ tiếp tục đi làm phỉ, làm tặc, có gì đâu để mà về. Các huynh đệ đã một lòng đến đây rồi không đánh ra một đầu tương lai, ai cam lòng. Công tử, người không cần nói nhiều nữa, chỉ cần ngươi giữ đúng lời hứa, Trần gia nam tử chúng ta liền theo ngươi làm.
Cả đám còn lại cũng nhao nhao gật đầu tán thành. Đỗ Anh Vũ nghe vậy cũng không nói nhiều nữa, lên tiếng nhắc nhở lần cuối:
- Quy định phải về học thuộc, cái này là bắt buộc. Vệ sĩ cũng là sĩ, không thể giống như trước. Ở đây ta nói trước, vi phạm quy định là phải bị phạt. Tuỳ mức độ nặng nhẹ từ cảnh cáo, phạt tiền đến đuổi việc. Tất cả đã ghi rõ ràng. Phải đọc kĩ lại cho ta. Cái này ta sẽ hằng ngày kiểm tra, không thuộc sẽ bị phạt. Chỉ cần các ngươi giữ chữ tín với ta, bản công tử tất không nuốt lời. Tất cả nghe rõ ràng chưa?
- Rõ! - Trần gia nam tử đồng thanh hô
Trần Đại Long đứng lên chắp tay hỏi:
- Công tử, vậy từ nay chúng ta gọi là cái gì?
Trần gia quân?
Trần gia vệ sĩ?
Trần gia vệ quân!
Cả đám người nhao nhao tự đặt tên.
Đỗ Anh Vũ liếc đám người khinh bỉ, đặt những cái tên nghe thật chẳng ra sao cả. Hắn mỉm cười hướng đám vệ sĩ của mình nói:
- Từ nay, các ngươi gọi Thánh Dực Vệ!
Thánh Dực Vệ?
Cái tên này....
Tốt! Đủ khí thế!
Trần gia nam tử đều đồng loạt tán thành, khoa trương Đỗ Anh Vũ đúng là người đọc sách, đặt tên thật tốt.
Đỗ Anh Vũ chỉ mỉm cười, nhắc nhở bọn hắn một câu:
- Mang theo cái tên Thánh Dực Vệ, các người đã không còn là phỉ tặc nữa! Ta muốn Trần Gia Thánh Dực là phải Dũng Nghĩa Vô Song!
Trần Gia Thánh Dực! Dũng Nghĩa Vô Song!
Cả đám người lặng lẽ ghi tạc câu khẩu hiệu này vào trong đầu, giữ thật sâu trong tâm khảm.
Bọn hắn không hề biết câu khẩu hiệu này sẽ theo bọn hắn cả một đời.
Truyền tới đời sau uy danh lại càng vang dội, trở thành một đạo hung binh làm khiếp sợ cả trời nam đất bắc.
Đại Việt Thánh Dực Vệ cứ như vậy mà được thành lập!
.....
Thánh Dực Vệ không tính Trần Kình bao gồm 128 người.
Vì để tránh kị huý nên bình thường sẽ chỉ xưng là Dực vệ.
Phân ra làm mười 12 tiểu đội, mỗi đội 10 người, trong 10 người lấy 1 người làm đội trưởng.
Lại chia 12 đội này ra làm 2, mỗi bên 6 đội xưng là Tả Hữu Dực Vệ.
Khoan! Còn thừa 8 người đúng không?
Chọn 6 người ra trước.
Lấy 2 đội gộp lại làm 1 liên đội. Tổng sẽ có 6 liên đội do 6 người này quản lý xưng làm Liên đội trưởng.
Hai người còn lại chính là thủ lĩnh của Tả Dực và Hữu Dực gọi là Vệ Trưởng.
Trần Kình chính là Tổng đội trưởng của toàn bộ Thánh Dực Vệ.
Đấy là cách phân chia sắp xếp của Đỗ Anh Vũ đối với nhóm người, còn chọn người như thế nào Đỗ công tử mặc kệ, cho đám người Trần Kình tự đau đầu đi.
Nhìn một đám nam tử nhốn nháo không phục, người tranh ta đoạt loạn cả một góc.
Đỗ Anh Vũ đứng bên ngoài xem kịch có chút buồn cười.
Nhìn một đám mãnh sĩ trước mặt, Đỗ công tử tiếu dung cũng lộ hẳn ra.
Nay đôi cánh của hắn đã hình thành.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Đưa tay nhỏ.
Hướng về trời cao.
Nhẹ nhàng nắm lấy!
........
P.s: Cuối cùng thì cũng có binh rồi:x
Tung hoa! Tung hoa!