Trần Kình mặc áo đứng ở trong mưa luôn miệng hò hét:
- Một đám ăn hại, nhanh tay lên, che chắn thật kĩ vào, thất thoát hỏng việc ta cho các ngươi biết tay.
Cả đám nam nhân bên dưới vâng vâng dạ dạ, nhanh chóng lấy áo rơm, bạt vải che phủ cho từng thùng hàng.
Việc vận chuyển vốn dĩ Trần Kình hắn không cần phải tự thân vận động. Nhưng nghĩ đến đây là mối hàng đầu tiên của công tử, hắn không thể an tâm mà phải tự về gắt gao đốc xúc.
Hắn nhìn đám nam nhân to xác ướt đấm như chuột nhưng vẫn cố gắng che chắn kín đáo cho hàng hoá, lòng thầm tức giận:
“Mẹ kiếp, thật xui xẻo, đang yên đang lành sao lại đổ mưa!!”
Một gã tiến lên nói với Trần Kình:
- Đại gia chủ, các huynh đệ một đường đến đây đều rất vất vả, người xem bọn họ cũng thực cố gắng.
-
Trần Kình thở dài đáp:
- Ta đương nhiên là nhìn thấy các huynh đệ đều nỗ lực, nhưng vẫn phải cẩn thận, vạn nhất có sai lầm chuyện của công tử, ta tội lỗi lớn.
Gã kia không nói tiếp, hắn thật lòng không hiểu nổi vị tiểu công tử kia cho đại gia chủ ăn cái bùa mê thuốc lú gì để hắn trung thành đến vậy.
Trần Kình nhìn liền hiểu tên kia nghĩ gì, chỉ lắc đầu:
- Trần Đại Long, ngươi không hiểu....ta làm tất cả vì tương lai của Trần gia chúng ta.
Trần Kình đứng dưới mưa, hắn nhớ lại hơn một năm trước trời cũng mưa như vậy.
Thằng nhóc con mà hắn bắt được yên lặng đứng dưới mưa đắp thuốc trị thương, châm cứu cho con trai của hắn. Thiếu niên đó còn luôn miệng cằn nhằn, trách móc hắn:
“Ngươi làm phỉ tặc, chết thì cũng chết đi thôi, kéo theo hài tử làm gì? Hắn còn nhỏ, còn có cả tương lai à!”
Tương lai?
Con trai của phỉ tặc thì làm gì có tương lai?
Đỗ Anh Vũ lúc đó nhìn hắn khẳng định.
Tương lai là phải có.
Không ai cho, hắn cho.
Từ đó Trần Kình liền theo Đỗ Anh Vũ xông pha cướp lấy một đầu tương lai.
Hung danh Bố Hải Khẩu Hải Kình Vương cứ như vậy liền trở thành một gã xa phu.
Nhiều năm về sau, Đỗ Anh Vũ vẫn không thể hiểu được, tại sao năm đó Trần Kình lại một lòng theo hắn, thậm trí còn lôi cả Bố Hải Khẩu Trần thị một đường theo hắn. Trần Kình chỉ cười ngu ngơ đáp:
“Năm đó lão Trần gặp đủ loại hạng người, chỉ duy công tử hỏi con trai ta tương lai hắn muốn làm gì.....Chỉ bằng câu nói đó, lão Trần nguyện cược!”
Cứ như vậy một đám nam tử, mình trần dưới mưa đẩy xe.
Từng đợt xe hàng mang theo tương lai cả một gia tộc hướng về kinh thành.
............
Đỗ Anh Vũ cùng Phí Công Tín đang ngồi xổm một chỗ tại Tô gia hoa viên ngẩng đầu vọng thiên.
Bầu trời Thăng Long hôm nay không tệ.
Tiết thu mát mẻ, trời trong mây trắng.
Lúc này nếu có thêm điếu thuốc lá trong tay là đủ vận vị.
Đỗ Anh Vũ quay sang nhìn thiếu niên bên cạnh vẫn một dạng khổ bức như cả thế giới thiếu nợ hắn.
Trong lòng liền chán chẳng muốn khuyên can.
Con hàng này vừa thấy Đỗ Anh Vũ là liền kéo hắn vào trút bầu tâm sự, kể lể đủ thứ.
Đến giờ Đỗ Anh Vũ hắn mới biết thì ra Tô Chính là thúc phụ của Tô Hiến Thành. Đúng là trái đất tròn, người có duyên sẽ gặp lại nhau.
Phí Công Tín một mặt uất hận, miệng liên tục nói:
- Tiểu tử ngươi nói xem, ta đối với tiểu Văn tử...à không giờ phải gọi hắn là tiểu Thành tử tên kia không bạc, khi đó hắn vẫn còn là một tên thư sinh nghèo kiết xác, là Phí gia giang tay chào đón, cưu mang hắn. Một đường lên kinh dẫn theo hắn ta cũng một mực chăm sóc, tình cảm như thân huynh đệ.....vậy mà hắn chưa từng hé môi về gia cảnh nhà hắn, hắn chưa từng nói với ta chú hắn là một tên “chó nhà giàu”.....
Đỗ Anh Vũ đối với cụm từ “chó nhà giàu” cũng có chút mẫn cảm chột dạ. Khoé miệng giật giật.
Phí Công Tín hiển nhiên không để ý vẫn tiếp tục biên....
Nếu Tô Hiến Thành có ở đây hẳn phải thổ ra mấy ngụm huyết, luôn mồm chửi bậy:”con mẹ nó, ngươi nói cưu mang ta? Rõ ràng ngươi một côn đánh ngất rồi bắt ta về Sơn trại có được không? Lại còn một đường lên kinh chăm sóc? Rõ ràng kẻ khổ sai chăm sóc chính là ta có được không?”
Nhưng đáng tiếc Tô đại thần không ở. A Tín vẫn một mực biên soạn một mực tung bay.
Kể đến đoạn sau, sắc mặt Phí Công Tín càng lúc càng xấu, giọng nói như mang hận thù giết cha giết mẹ, rít gào nói:
- Mà người biết điều đáng hận, đáng khinh nhất là gì không? Hắn vậy mà có một vị hôn thê.!!!
Đỗ Anh Vũ bĩu môi khinh bỉ.
Hôn thê thì sao? Hắn bản thân còn có một tiểu thiếp đây này! Hắn khoe khoang sao?
- Rốt cuộc ta kém hắn ở chỗ nào.
Đỗ Anh Vũ nhìn con hàng trước mặt. Thở dài trong lòng:
“Đại ca, ngươi đái một vũng nước rồi quay xuống nhìn lại bản thân mình xem! Là ai cho ngươi tự tin vậy?”
Mẹ kiếp nói của buổi thì ra vấn đề là con cẩu độc thân này đang ghen tỵ
Nghĩ đến bạn gay của mình bỗng dưng có bồ, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Sau một hồi được nói thoả lòng mình, tâm trạng của Phí Công Tín tốt hơn rất nhiều. Thần sắc cũng dần giãn ra. Bỗng hắn nhìn về phía Đỗ tiểu tử bên cạnh, tỏ ra thần bí hỏi:
- Mà ngươi biết hắn hôm nay còn định làm gì không? - Lão Phí nói đến đây, vẻ mặt như thể muốn nói nhanh hỏi ta, đoạn này mới thú vị.
Đỗ Anh Vũ cũng không nỡ quấy phá, liền giả bộ lắc đầu.
- Hắn hôm nay muốn đi từ hôn, con mẹ nó ngươi tin được không? - Phí Công Tín làm vẻ mặt khoa trương, thốt lên.
- A! - Đỗ tiểu tử cũng qua loa lấy lệ.
Phí Công Tín sửng sốt nhìn tiểu tử trước mắt:
- Chỉ “a” vậy thôi?
- Ngươi còn muốn thế nào nữa? - Đỗ Anh Vũ thật sự bất đắc dĩ đối với thằng cha trước mặt.
- Là hắn đi từ hôn đấy, ngươi hiểu từ hôn là gì sao?
Phí Công Tín thử hỏi lại một lần nữa, mong có thể nhìn thấy Đỗ tiểu tử trước mặt kinh ngạc nhưng không, hắn chỉ thấy Đỗ Anh Vũ sắc mặt khinh thường, nhìn hắn như nhìn một tên hề.
Chỉ là từ hôn thôi. Có gì to tát.
Thao tác này không phải rất bình thường sao?
Đại thần từ hôn, sau đó một đường trang bức vả mặt đi lên đỉnh phong tiểu thuyết đã sớm viết chán.
Sau đó Đỗ tiểu tử suy ngẫm, miệng lẩm nhẩm:
“Tô Hiến Thành từ hôn, Tô Chính ở rể, nghe nói Tôn Hiến Thành lão cha còn một dạng cao nhân ẩn dật nữa....Mẹ kiếp, Tô gia một nhà đều là Đại lão! Cả tộc đều là nhân vật chính?”
Đỗ Anh Vũ thần sắc sợ hãi. Nhận định cái đùi này hắn nhất định phải ôm chặt lấy.
Thầm hạ quyết tâm, Đỗ Anh Vũ quay qua nhìn newbie Phí Công Tín một mặt đần độn, hắn liền nảy sinh ra lòng thương người, quyết định phổ cập giáo dục, chia sẻ một ít thường thức cho lão Phí.
Phí Công Tín thì nghe Đỗ Anh Vũ bơm cho một ít hàng lậu liền cả người mộng bức, hoài nghi nhân sinh.
Con mẹ nó còn có thể như vậy?
Nhưng mà không đúng, tên kia là đi từ hôn, không phải bị từ hôn.
Đỗ Anh Vũ tất nhiên cười chê hắn một dạng tấm chiếu mới chưa trải sự đời.
Không quan trọng là chủ động hay bị động.
Quan trọng là từ khoá “từ hôn” được kích hoạt.
Nhân vật chính lúc đó sẽ một đường đi lên đỉnh phong.
Phí Công Tín kinh ngạc không thôi, luôn miệng hỏi:
- Nói như vậy phải bỏ lão bà mới có thể mạnh lên?
Đỗ Anh Vũ lắc đầu, giải đáp cho con hàng này:
- Không phải, từ hôn là cần kích hoạt. Nhưng chắc chắn không thành công. Bọn họ hai người về sau sẽ thành một cặp oan gia, nhưng rồi sau đó thành một dạng cẩu nam nữ cả ngày chuyên phát cơm chó!
A Tín như được mở ra một chân trời mới, kiến thức này chưa ai từng dạy hắn. Đỗ Anh Vũ cười cười nói:
- Việc này còn phải cần có chất xúc tác bên ngoài, tức là sẽ có một kẻ đui mù công tử nào đó nhảy ra ngăn cản để nam chính có cơ hội đánh mặt hắn, đến lúc đấy mới thành.
Phí Công Tín: (WoW)!
Đỗ Anh Vũ: (^v^)!
Được đà, Đỗ công tử tiếp tục kể:
- Đó mới chỉ là một dạng, ta nói cho ngươi biết, kì thật thúc phụ của hắn cũng là một dạng mãnh nhân. Từ khoá “ở rể” sớm đã kích hoạt nhiều năm, là chân chính đại lão.
Tô Chính đang nấp sau núi đá nghe lén tới đây thì một mặt đen kịt.
Đỗ Anh Vũ đi đã lâu chưa về hắn liền sợ thiếu niên này đi lạc liền đi tìm, lúc đến nơi thấy hai thiếu niên ngồi xổm trò chuyện không biết trời đất, hắn đứng ngoài nghe vậy mà cũng nhập tâm.
Đúng lúc đó có tên hạ nhân hớt ha hớt hải chạy tới, luông miệng hô:
- Chuyện không tốt đại nhân, thiếu gia tại Đoàn phủ bị Đào gia công tử cho chặn lại, hai bên đang gây gổ chuẩn bị đánh nhau!
Phí Công Tín nghe tên hạ nhân nói liền trố mắt nhìn Đỗ Anh Vũ.
Thần kỳ vậy!
Đỗ tiểu tử mỉm cười, ánh mắt “ta sớm đã nhìn thấu tất cả” phát ra!
..............
Ngay lúc đó
Đoàn phủ sương phòng.
Một thiếu nữ đang ngồi đọc sách.
Tiểu như hoàn hầu bên cạnh thấp giọng nói:
- Tiểu thư, chuyện này sợ không tốt, tiểu thư mặc kệ sao?
Thiếu nữ liếc nhìn tiểu nha hoàn, có chút lạnh lùng nói:
- Ý trung nhân của ta phải là bậc chính nhân quân tử, văn võ song toàn, tuấn tú vĩ ngạn. Là bậc đại trượng rồng trong loài người. Một kẻ nhà quê cũng muốn cưới Đoàn Thiên Hương ta? Không có cửa! Mối hôn sự này ta quyết không đáp ứng.
Ách! Hắt xì!
Có ai nhắc ta?
Tô Hiến Thành đang đứng trước cổng Đoàn phủ, có chút ngứa mũi gãi gãi, xong xuôi, ánh mắt hắn lại hướng về đám người đang vây quanh mình.
Sau thì nhìn về phía cái gã tự xưng là kinh thành Đào gia công tử đang một mặt kinh bỉ nhìn hắn.
..................
Thăng Long cổng thành phía Bắc,
Một đoàn người ngựa tiến vào bên trong.
Dẫn đầu là một thiếu niên mũi cao mày rậm trẻ tuổi tuấn tú, các tiểu nương tử ở bên cũng không khỏi liếc mắt nhìn hắn, đỏ mặt lẩm nhẩm:“Thật đẹp trai!”
“Thăng Long! Ta lại đến rồi”
Thiếu niên Dương Tự Minh một người một ngựa tiến vào bên trong, hắn liếc nhìn tổng quan kinh thành.
Nơi này vẫn vậy, không khác năm xưa.
Chỉ là hắn bây giờ đã khác.
“Vậy hãy để nơi này là nơi ta Dương Tự Minh ta cất bước đi.”
Thiếu niên tự thể với lòng. Một cố khí thế xông lên tận trời.
Vùng đất có rồng bay lên, là Long hay là trùng phải thử mới biết.
Bỗng nhiên ngay lúc ấy có ám khí hướng Dương Tự Minh phòng tới.
Dương Tự Minh thần sắc không đổi, hơi nghiêng mình vung tay bắt lấy.
Là một hòn đá nhỏ.
Dương Tự Minh nhìn về hướng ám khí phóng ra, cười chê:
- Đây là ngươi người kinh thành đạo đón khách.
Người bước tới là một tiểu tử 9-10 tuổi, một dạng lấc cấc trẻ trâu, miệng còn ngậm cỏ non nhìn Dương Tự Minh cười đáp:
- Ngươi cuối cùng cũng tới, Tự Minh ca. Ta phục kích ở đây chờ ngươi đã mấy ngày.
Dương Tự Minh khuôn mặt vốn một bộ băng lạnh cũng dần hoà tan, mỉm cười nhìn thiếu niên:
- Dương Côn, kỹ năng ném đá cũng không tệ. Thân thủ dạo gần đây có tiến bộ sao?
Lý Dương Côn nghe vậy liền rạng rỡ, lập tức đáp ứng:
- Tự Minh ca muốn chỉ điểm ta, ta cầu còn không được.
Dương Tự Minh quay lại sắp xếp cho đám người hầu một tiếng, rồi cũng người xuống ngựa một chỗ cũng Lý Dương Côn bước đi. Dương Tự Minh hỏi thăm:
- Mấy năm nay kinh thành có gì khác lạ sao?
Lý Dương Côn ranh mãnh đáp:
- Kinh thành thì vẫn vậy, nhưng lại mọc thêm một nhân vật phong vân ha ha.
- Ồ!
Mặc kệ vẻ ngạc nhiên của Dương Tự Minh, Lý Dương Côn cũng không kể tiếp, hắn nhanh nhảu nói:
- Đi thôi, tiểu Hầu Gia sớm bầy sẵn Yến tiệc, chỉ chờ Tự Minh ca người tới thôi. Chúng ta cùng đi.
Dương Tự Minh hơi trầm ngâm chút xíu nhưng chẳng phản đối.
Hai người cùng đồng hành rảo bước về phía Tụ Kim Lâu.
................................