Ma Ảnh Huyền Cơ

Chương 37: Chương 37: Ác ma gian trá khôn lường




Đột nhiên bức vách đá trước mặt chợt rung lên nhè nhẹ rồi từ đó vang lên một âm thanh vừa nhỏ vừa khó nghe, nửa giống như tiếng “ai” nửa giống tiếng ồ ồ của gió núi. Bạch Thiếu Hồng ngạc nhiên nhìn bốn tên thì bốn tên này cũng trợn mắt nhìn chàng. Đôi bên đều có ý dò hỏi nhau “âm thanh gì vậy”.

Tất cả đang sửng sốt thì một lần nữa vách đá lại vang lên tiếng hỏi “ai đó”, lần này vẫn vang vang và yếu ớt nhưng rõ hơn lần trước một chút. Vì vậy Bạch Thiếu Hồng vội vàng vận sức trả lời :

- Tại hạ Bạch Thiếu Hồng, có phải Bách Ảnh tiền bối vừa hỏi phải không?

Dứt câu nói rất lâu, vách đá mới vang lên hai tiếng cộc lốc “nói ngắn”. Âm thanh dễ nghe hơn trước một tầng nữa nhưng ý nghĩa ra sao thì rất khó hiểu. Tuy vậy Bạch Thiếu Hồng linh mẫn hiểu ngay âm thanh này chắc chắc truyền qua vách đá bằng một nội lực rất mạnh, dù có tập trung đến mấy cũng bị phát tán toàn bộ vào khối đá nên mới vang vọng khó nghe như vậy. Chàng chụm tay làm loa úp sát vách đá trước khi vận nội lực đưa chân khí vào tiếng nói, quát lớn ba tiếng: Bạch Thiếu Hồng.

Chỉ có một phần chân khí truyền âm thanh vào ruột đá, còn một chính chạm vào lập tức dội ngược trở lại đau rát cả da mặt.

Từ trong im lặng rất lâu, hình như Bách Ảnh Tiên Tử phải suy nghĩ một chút và tìm cách trả lời theo lời dặn của chàng. Đột ngột vách đá vang lên tiếng trả lời, tuy âm thanh rin rít vì cọ sát với ruột đá vẫn nghe rõ ràng hơn trước gấp mười lần :

- Ngươi là Bạch Thiếu Hồng phải không? Tại sao ngươi lại muốn giải thoát cho ta?

Bạch Thiếu Hồng thoáng bối rối, trước mặt mấy tên Thất Sắc Công không tiện nói rõ quá khứ bi thảm của Bách Ảnh Tiên Tử, hạ giọng thở dài :

- Tiền bối đáng thương hơn đáng giận, bây giờ Du Hồn Quỷ Vương đang gặp đại địch, chính là lúc tốt nhất cho tiền bối trả thù đó.

Bà im lặng giây lâu, trầm giọng hỏi :

- Được lắm, sao ngươi chưa mở cửa ngục thất ra?

Chàng cười khổ, trả lời bằng sự thật :

- Tại hạ không biết độ số của ngục thất, nếu dùng chưởng lực thì lại e tiền bối khó thoát được chấn động tổn hại.

Âm thanh Bách Ảnh Tiên Tử mau lẹ tiếp liền :

- May thực, ta biết số của nó, ngươi hãy dùng số Tam Thập Cửu đi.

Bạch Thiếu Hồng mừng rỡ vô cùng vội vàng theo đó mà hô to, quả nhiên cánh cửa đá khổng lồ di chuyển nặng nề rất lâu mới hé đủ cho một người lách qua. Bạch Thiếu Hồng không khỏi giật bắn người lên bởi lần đầu tiên thấy được chân diện của bà.

Trước kia Tô phu nhân chắc hẳn phải là giai nhân tuyệt sắc mới khiến Đông Môn Hóa lẫn Du Hồn Quỷ Vương say mê nhớ nhung. Hiện tại vẫn có nét phảng phất giống nhi nữ là Đông Môn Song nhưng da thịt méo mó cằn cỗi như cái xác khô, hàng trăm nét nhăn ngang dọc càng khiến diện mạo thêm ghê rợn. Ngay cả nhãn quang chói lọi ngày nào bây giờ cũng lờ đờ chứng tỏ gian truân đau khổ chẳng bao giờ quên được.

Bách Ảnh Tiên Tử chỉ liếc chàng một cái, chớp mắt đã lạng người dùng song chưởng xuất phát đánh vào hai tên Thất Sắc Công gần nhất. Hành động của bà ta quá mau lẹ và bất ngờ khiến Bạch Thiếu Hồng không kịp trở tay. Hai tên này đương nhiên cũng không ngờ tới, vì vậy chỉ kịp rú lên thảm khốc, hai thân hình bắn ngược ra sau tắt thở tức thì. Hai tên còn lại kinh hoảng vô cùng, chẳng có tí ý nghĩ gì chống đỡ đã xoay mình bỏ chạy thục mạng liền. Bách Ảnh Tiên Tử giết người xong, tinh thần mới thoáng phấn chấn, cất giọng cười rùng rợn :

- Các ngươi chạy đâu cho thoát.

Bà ta lắc người biến thành cái bóng mờ vút theo, song chưởng dùng luôn đà bay đẩy mạnh như sấm sét, tràn đầy nộ khí uất hận tích tụ bao nhiêu ngày tháng. Hai tên Thất Sắc Công nhận ra chưởng lực thì đã muộn rồi, miệng gào lên thảm khốc chẳng khác lợn bị chọc tiết.

Chợt nghe “bùng” một tiếng ầm vang chạy dài trong lòng động, tiếng rú lập tức tắt ngang nửa chừng, hai tên Thất Sắc Công đứng sững người một thoáng rồi lại ù té chạy tiếp. Cự ly trong Thượng Dương động cách xa mấy trượng lại có một chỗ quanh, vì vậy chớp mắt đã chẳng còn thấy tung tích hai tên Thất Sắc Công may mắn đâu nữa.

Thì ra âm thanh vừa rồi là do Bạch Thiếu Hồng khai triển yếu quyết Nhãn vô quỷ ảnh vượt người qua, xuất phát chưởng lực chống đỡ cứu mạng cho họ. Bách Ảnh Tiên Tử bị phản chấn đẩy lùi nửa bước, nhộn nhạo cả kinh mạch, vì vậy lúc trấn tĩnh được thì đối phương đã chạy mất tăm.

Bà ta tức giận trợn mắt nhìn Bạch Thiếu Hồng :

- Tại sao ngươi lại cản trở ta?

Chàng cười nhẹ để giảm bớt căng thẳng :

- Tiền bối nên để giành sức lực đối phó với Du Hồn Quỷ Vương thì hay hơn.

Chàng đinh ninh nhắc nhở Bách Ảnh Tiên Tử sẽ hung dữ chạy đi ngay, ngờ đâu nét mặt bà ta chợt tối sầm lại, một chút bâng khuâng tự nói với chính mình :

- Giết lão ư? Từ hơn mười năm nay ta luôn luôn căm ghét lão tận xương tủy, chẳng bao giờ quên được cái nhục thất thân. Đáng lẽ ra ta đã có rất nhiều cơ hội hạ sát lão, chẳng cần chờ tới ngày hôm nay.

Bạch Thiếu Hồng sửng sốt hết sức, “ủa” một cái rồi hỏi thẳng luôn :

- Thì ra như vậy, tại hạ thật không hiểu sao tiền bối không xuống tay, chắc còn điều gì bí mật phải không?

Bách Ảnh Tiên Tử thẫn thờ lắc đầu :

- Không có gì là bí mật hết, ta... ta... mỗi lần có cơ hội, tự nhiên lại chùn tay bởi vì... bởi vì...

Bách Ảnh Tiên Tử gục đầu có vẻ hổ thẹn, rất lâu mới thốt ra một câu nho nhỏ :

- Bởi vì nhiều lúc ta thấy lão thực tình yêu thương ta, chẳng qua là kẻ đến muộn đương nhiên phải phạm tội lỗi lầm cưới giật thê nhi người khác.

Bạch Thiếu Hồng chính tai nghe được tâm sự của Du Hồn Quỷ Vương, vội vã giải thích cho Bách Ảnh Tiên Tử biết bà ta bị lão mê hoặc mất rồi, thực sự chỉ lợi dụng như một công cụ hiểu rõ hơn Ma Vân Quỷ Tự mà thôi. Chàng chép miệng than dài :

- Thường nữ nhân cực kỳ mềm yếu, dễ dàng tưởng rằng nam nhân ngon ngọt ngoài miệng là đã thương yêu mình. Có biết đâu Du Hồn Quỷ Vương gian trá và độc ác nhất trong các nam nhân, nếu yêu thương thì chẳng bao giờ giam giữ tiền bối trong cảnh cô quạnh lạnh lẽo như một tù nhân thực thụ.

Bách Ảnh Tiên Tử chưa tin hẳn, trợn mắt nhìn Bạch Thiếu Hồng dò xét, diện mạo lúc xanh lúc tái chứng tỏ tâm tư đang đảo lộn vô cùng. Bà ta chợt gầm gừ trong miệng như con thú dữ :

- Ta mà chính tai nghe được những lời bạc hạnh đó thì quyết sẽ liều mạng cho xong.

Đột nhiên từ phía ngoài có một âm thanh vang vọng, Bạch Thiếu Hồng biến sắc nói mau :

- Có lẽ trận thế đã đến hồi kết liễu, chúng ta mau mau chạy ra kẻo lỡ cuộc diện mất.

Chẳng đợi chàng thúc giục lần thứ hai, Bách Ảnh Tiên Tử mau lẹ băng mình đi trước. Nhờ thông thuộc đường lối nên chưa mất mấy giây phút đã ra khỏi Thượng Dương động. Nhãn Nghi Vạn Độc Trận vẫn sừng sững nên che khuất thân hình của hai người, Bạch Thiếu Hồng và Bách Ảnh Tiên Tử đồng nhún chân vọt qua, tiến lại một tảng đá gần đó. Liếc mắt nhìn qua cục diện, Bạch Thiếu Hồng không khỏi giật mình kinh hoảng.

Dưới đất ngoài cái xác Thiên Quân lão nhân còn có cả Ôn Tứ Hải nằm bất động chẳng biết sống chết thế nào. Thì ra lão tiền bối nhân lúc chàng vắng mặt, không có ai câu thúc liền nhảy ra quát tháo vào giao đấu với Tái Gia Cát Thuần Ngọc Giao. Những âm thanh ầm ĩ quát tháo vừa qua là do trận giao chiến sanh tử này chứ không phải của Thuần Ngọc Giao và Du Hồn Quỷ Vương. Tiếng ầm mà chàng thấy chính là cái Ôn Tứ Hải vừa nhận lãnh, vì vậy Bạch Thiếu Hồng ở mãi trong Thượng Dương động mà cuộc diê? vừa mới bắt đầu.

Thuần Ngọc Giao kiêu ngạo đứng chân trước chân sau, hai mắt long lanh theo tiếng cười gian ác :

- Ta đã thanh lọc môn hạ xong, bây giờ mới chính thức khởi đầu trận thứ hai.

Mời Du Hồn lão huynh xuất thủ trước đi.

Du Hồn Quỷ Vương có bao giờ sợ hãi ai, cười sằng sặc đáp trả :

- Ngươi một lúc giết chết cả Thiên Quân lão nhân và Ôn Tứ Hải thì tài nghệ đáng gờm thật. Song đó chỉ là sát hại kẻ dưới tay còn đối với ta thì không được thuận tiện vậy đâu.

Thuần Ngọc Giao sầm mặt quát lớn :

- Đừng nói nhiều, đến nước này ta với ngươi nhất định kẻ sống người chết mới xong. Ngươi không ra tay trước thì ta chẳng câu nệ đạo đức giả, hãy tiếp chiêu đi.

Lão gian tặc nói xong liền bước chéo một bước, tay hữu co giật vòng ra một cái chính là chiêu Hoàng Nguyệt Dạ Song của Càn Khôn Huyền Cơ. Chưởng lực tuy giống về chiêu thức nhưng ảo diệu hơn một nấc, có lẽ pha trộn cả Xa Luân thần chưởng vào đó.

Bạch Thiếu Hồng không khỏi giật mình la thầm :

- Trời, lão tặc này mới tiếp xúc với Đông Môn cô nương không bao nhiêu ngày đã học được võ công trong Ma Vân Quỷ Tự nhanh đến thế sao. Với đầu óc tinh ranh ấy, chỉ cần lừa gạt được ta lấy chính bản Càn Khôn Huyền Cơ thì thực sự võ lâm giang hồ chẳng còn đối thủ ngang tay được nữa.

Giao đấu phía dưới khiến chàng dứt ngang suy nghĩ bởi Du Hồn Quỷ Vương sử chiêu ngược lại trong bài thơ xuân từ là chiêu “Hương Nham Hạ Nguyệt” để chống đỡ.

Đúng ra theo yếu quyết thì chữ hương đứng sau chữ hoàng phải hùng hậu hơn và khắc chế phá giải, nhưng ở đây chẳng hiểu sao công lực của Du Hồn Quỷ Vương rất yếu kém.

Tất cả vừa nghe bùng một cái như sấm nổ thì đã thấy Du Hồn Quỷ Vương giật lùi nửa bước.

Tuy lão chẳng hề hấn gì nhưng các cao thủ bên Thanh Khê sơn trang lập tức reo hò dậy đất :

- Lão quỷ vương tận số đến nơi rồi.

- Công lực Nhân Nghĩa Thánh Vương cao siêu tuyệt thế, hãy mau quì xuống quy hàng đi.

Nghe thuộc hạ tâng bốc, diện mạo Thuần Ngọc Giao rạng rỡ hẳn lên, kiêu ngạo nói to :

- Thắng bại đã phân chẳng lẽ ngươi còn chưa nhận ra sao?

Thực tình lão gian tặc này nói không ngoa, bởi vì có khi các cao thủ giao đấu với nhau vài trăm chiêu cũng chưa có dấu hiệu thua sút. Hiện tại mới có một chiêu mà lại là chưởng khắc chế, Du Hồn Quỷ Vương bước lùi thì cao thấp hai bên đã thấy rõ ràng.

Sắc mặt Du Hồn Quỷ Vương không hề biến đổi, lạnh lùng trả lời :

- Một tí Ma Vân Quỷ Tự phối hợp với xa luân thần chưởng thì có ảo diệu thật đấy, thực ra võ tốt mà ruột trống rỗng.

Thuần Ngọc Giao tức giận đến đổ lửa hai mắt, cất tiếng cười ghê rợn :

- Lão quỷ nhận xét tinh đời lắm song muốn biết bề trong có rỗng hay không thì hãy tiếp thêm vài chưởng của ta nào.

Chưa dứt lời thì Thuần Ngọc Giao đã chuyển thân theo Qui Điện Khinh Pháp, tay xử chiêu Sắc Kiến Quỷ Sầu, đánh tới ngực địch thủ. Bản thân chiêu này rất hung dữ nên chưa tới đích đã phát ra âm thanh u u rợn người. Cuồng phong lốc xoáy cuốn theo cát đá nho nhỏ trạo thành một lực di sơn bài đảo cực kỳ hùng mạnh.

Cứ theo kết quả vừa rồi thì Du Hồn Quỷ Vương khó mà chống đỡ nổi tuyệt chiêu sát thủ này. Ngờ đâu lão ác ma bước chéo, miệng cười khẩy rồi giở luôn chiêu Hoa Loạn Nhập Mạc ra đối phó. Đây cũng là chiêu khắc chế khiến Bạch Thiếu Hồng giật thót người một cái, đầu óc bàng hoàng khôn tả. Tiếc rằng diễn tiến xảy ra đúng hệt lần trước, tức là sau tiếng bùng dậy đất, thân hình Du Hồn Quỷ Vương lùi hẳn ra khỏi đám cát bụi mịt mù. Bách Ảnh Tiên Tử phục bên cạnh chàng buột miệng kêu khẽ :

- Tình trạng này chắc chắn lão quỷ thất bại dưới tay Thuần Ngọc Giao mất rồi.

Theo đúng thứ tự chưởng thứ nhất lùi nửa bước, chưởng thứ hai lùi luôn hai ba bước thì người nào chả cho rằng chưởng thứ ba, thứ tư Du Hồn Quỷ Vương phải vong mạng. Chỉ riêng Bạch Thiếu Hồng nghĩ khác, lắc đầu nói nhỏ :

- Tiền bối lầm rồi đó. Tuy lão ác ma lùi hoài nhưng hơi thở vẫn điều hòa, không hề biến sắc chút nào thì không đúng chân lực yếu kém. Tại hạ nghĩ rằng Du Hồn Quỷ Vương muốn thử thách cái gì khác.

Chàng không tiện tiết lộ yếu quyết về các chữ đối nhau trong bài thơ Xuân Tứ, vì vậy Bách Ảnh Tiên Tử không sao hiểu nổi, chỉ hừ nhẹ một cái tỏ ý bất phục. Lúc đó hiện trường lại vang lên tiếng cười sằng sặc của Thuần Ngọc Giao :

- Trận thế ở sau lưng ngươi, có mãi lui được nữa sao, tiếp chưởng của ta mau đi.

Thuần Ngọc Giao ngoài mặt ăn nói, bao giờ cũng lịch sự, hiện tại bộ mặt giả trá đã rơi xuống thì không thèm giữ gìn ác tâm của mình nữa, chưa nói xong đã mau lẹ vọt người tới. Lần này lão quyết giết chết địch thủ nên giở luôn song chưởng phát xuất thành chiêu thành chiêu “Đông Phong Thiên Khởi” dữ dội hơn gấm mấy lần. Trong tiếng cuồng phong ù ù như bão táp, Bạch Thiếu Hồng vọt miệng nói mau với Bách Ảnh Tiên Tử :

- Xuân Phong Hướng Thủ?

Bà ta chưa kịp hiểu thì phía dưới quả nhiên Du Hồn Quỷ Vương co tay xuất phát chiêu thức này rồi. Hai luồng chưởng lực khắc chế tạo thành âm thanh cực kỳ dữ dội.

Đương nhiên cảnh tượng phi sa tẩu thạch cuồng loạn hơn gấp trăm lần, mù mịt cả đất trời. Rất lâu gió tan cát bụi, mọi người mới thấy song phương gườm gườm nhau nảy lửa, có lẽ cả hai đã tràn đầy nộ khí phát xuất ra cả nhãn quang. Tuy vậy các cao thủ Thanh Khê sơn trang vẫn hoan hô loạn xạ bởi vì vị trí của Du Hồn Quỷ Vương lại xích về sau mấy bước, chỉ còn vài thước nữa là lưng lão bắt đầu chạm vào cây cột sắt Nhãn Nghi Vạn Độc Trận.

Bách Ảnh Tiên Tử không kềm được ngạc nhiên, xoay qua Bạch Thiếu Hồng hỏi nhỏ :

- Theo ngươi thì nguyên ủy ra sao, ta thực không hiểu nổi lão quỷ định những gì?

Bạch Thiếu Hồng đành thở dài nói thẳng ra, tuy vẫn dấu hẳn bài thơ Xuân Tứ :

- Tiền bối không hiểu cũng phải, Du Hồn Quỷ Vương âm thầm nghiên cúu rất đúng đường lối. Tất cả các chiêu thức đều có công dụng khắc chế hoàn toàn chưởng lực của Thuần Ngọc Giao đó.

Nét mặt Bách Ảnh Tiên Tử đột nhiên biến đổi rất kỳ lạ, sầm mặt hỏi mà giọng nói rít giữa hai hàm răng cực kỳ phần nộ :

- Như vậy tại sao lão quỷ cứ phải lùi hoài.

Bạch Thiếu Hồng đã nghĩ đến việc này lúc song phương mới bắt đầu chưởng thứ hai, gật đầu trả lời :

- Theo tại hạ Du Hồn Quỷ Vương chưa có dịp nào giao đấu ấn chứng bởi vì đó phải có người biết võ công Ma Vân Quỷ Tự. Điều này có thể lý giải tại sao lão ác ma do dự không giết liền tiền bối cho khỏi rắc rối. Riêng hôm nay lần đầu tiên áp dụng với một đại cao thủ như Thuần Ngọc Giao không khỏi e ngại, vì vậy ba chưởng vừa rồi chỉ là thử thách mà thôi. Bắt đầu từ giờ trở đi, họ Thuần sẽ lâm vào cảnh bại trận đấy.

Nghe chàng giải thích xong, đột nhiên mặt Bách Ảnh Tiên Tử trắng nhợt ra như người sắp chết, thều thào nói qua hơi thở :

- Ý ngươi muốn nói đến bài thơ Xuân Tứ phải không?

Đến lượt Bạch Thiếu Hồng giật bắn người lên, trợn mắt nhìn Bách Ảnh Tiên Tử không chớp. Thoáng mắt chàng hiểu rõ liền bởi vì dù sao Bách Ảnh Tiên Tử trước kia cũng là một thiếu nữ thâm cung khuê các, chắc chắn đã học qua thơ văn thi phú. Bà ta là người duy nhất trong số ác ma có chút văn học, đương nhiên khi đọc Ma Vân Quỷ Tự không thể không để ý đến tới bài thơ này.

Thấy chàng trừng trừng nhìn mình, Bách Ảnh Tiên Tử gấp rút hỏi nhỏ :

- Ngươi có chắc chắn bài thơ Xuân Tứ chính là yếu quyết cao diệu của Ma Vân Quỷ Tự không?

Bạch Thiếu Hồng vừa cười khổ gật đầu là Bách Ảnh Tiên Tử rên lên một tiếng đầy bi thảm :

- Lão quỉ lừa gạt ta rồi.

Bạch Thiếu Hồng sửng sốt “Ạ” nhỏ, mau miệng hỏi luôn :

- Tiền bối mới phát hiện được điều gì chăng?

Bách Ảnh Tiên Tử dựa sát người vào tảng đá, thở dốc một hồi như đang khóc thầm. Rất lâu sau nghẹn ngào nói một hơi :

- Lúc trước có lần ta luyện tập Ma Vân Quỷ Tự, vô tình nhận ra các chiêu thức có chút liên quan đến thứ tự trong bài thơ Xuân Tứ. Tiếc rằng bản chép thiếu sót nhiều chữ không sao chứng minh được toàn bích. Khi đó ta có mang vấn đề này nói với lão, lão ta gạt phắt đi ngay, đồng thời còn mắng ta ngu ngốc. Đời nào có võ công hợp lại với thơ văn. Sau đó lão cất luôn bài thơ không cho ta nghiên cứu nữa. Bây giờ ta mới tỏ rõ lòng dạ thâm hiểm của lão.

Bạch Thiếu Hồng thở dài chán nản :

- Thì ra lão quỷ lừa dối tiền bối, ngấm ngầm một mình tìm ra yếu quyết, nếu không hạ thủ sớm sẽ di hại chẳng biết đâu mà lường.

Đột nhiên nhãn quang Bách Ảnh Tiên Tử rực đỏ lên một cái vô cùng ghê rợn. Bà ta nghiến răng toan nói gì đó thì phía dưới Thuần Ngọc Giao đã oang oang cười lớn :

- Du Hồn Quỷ Vương, ngươi chịu đựng được ba chiêu chưa ngã xuống cũng là đáng khâm phục. Ta cam đoan ngươi còn ngoan cố nữa thì chiêu thứ tư này sẽ biết thế nào là quan tài đấy.

Du Hồn Quỷ Vương đứng thẳng người lên đầy vẻ oai phong, đôi mắt bắn ra những tia nhìn lặnh lẽo khiến Thuần Ngọc Giao bất giác thót người một cái. Lão quỷ vương chậm trả lời như tiếng ma vọng đến :

- Ta cũng cam đoan chiêu thứ tư này ngươi sẽ đổ lệ mặc dù chẳng thấy quan tài nào.

Tuy Thuần Ngọc Giao nhất thời bị uy thế địch nhân gây ra giật mình nhưng vừa rồi chiếm được thượng phong, đời nào lại sợ hãi. Lão ta gằn giọng quát lớn rồi vận công khiến xương cốt kêu lên răng rắc như bắp rang. Bọn thuộc hạ đồng loạt hoan hô vang trời bởi vì tất cả cao thủ nào đạt được trình độ chân khí kích thích, cao siêu nhất trong võ học. Chỉ riêng Bạch Thiếu Hồng nhận ra thủ đoạn lừa gạt của lão tức giận vô cùng.

Thực ra Thuần Ngọc Giao làm gì đạt tới mức độ này được, chẳng qua lão ta dùng hai loại chân khí Ma Vân Quỷ Tự và xa luân thần chưởng chạy ngược chiều đối kháng nhau gây ra âm thanh răng rắc dọa dẫm Du Hồn Quỷ Vương mà thôi.

Thuần Ngọc Giao đang tự đắc, đột nhiên thân ảnh Du Hồn Quỷ Vương chớp động một cái cực kỳ bất ngờ đã tiến sát người lão ta quát trầm :

- Tiếp chưởng thứ tư đi.

Lần này lão chủ động xuất thủ trước, cánh tay nửa co nửa duỗi cùng lúc chuyển đổi hai chiêu Thanh Âm Dục Sát và Thanh Dương Cuồng Khả vô cùng ảo diệu.

Bạch Thiếu Hồng mấy lần ứng dụng hai chiêu này song bắt buộc phải dùng hai tay, mỗi bên âm dương khác nhau. Hoặc là hợp bích hoặc là phân chia lưỡng cực để âm dương chuyển đảo phát sinh hùng lực chứ chưa bao giờ trong một lúc cử động mà phát sinh bao gồm như vậy được. Do đó chàng không khỏi kêu nhỏ :

- Ác ma càng lúc càng tiến bộ, việc báo thù của ta càng thêm khó khăn hơn nữa.

Bách Ảnh Tiên Tử chăm chú theo dõi diễn biến nên không quay đầu lại, rít khẽ trong kẽ răng :

- Ngươi đừng lo, kể từ ngày mai Du Hồn Quỷ Vương chẳng thể tồn tại trên cõi đời này nữa đâu.

Bạch Thiếu Hồng biết ngay tâm trạng của bà ta đã oán hận Du Hồn Quỷ Vương nhưng không tiện hỏi lại bằng cách nào có thể trừ diệt được lão ác ma.

Chỉ một chút phân tâm, phía dưới đã vang lên âm thanh như sấm động. Song phương đều dùng đảo chưởng nên dư lực kình phong xoáy lộn dữ dội, biến hiện trường thành một cơn lốc khổng lồ. Trong đám quay cuồng đó, thân ảnh của Du Hồn Quỷ Vương sừng sững như tượng đồng vách sắt, còn người của Thuần Ngọc Giao xoay tít như chong chóng. Cứ mỗi cái xoáy của lão lại cách ly ra xa, rốt cuộc khi đứng trụ lại được thì vị trí thay đổi hoàn toàn.

Hiện tại Thuần Ngọc Giao gần như lùi sát với bọn thuộc hạ còn Du Hồn Quỷ Vương đã cách xa cột sắt hơn trượng. Điều này thừa đủ chứng tỏ thắng bại thế nào, vì vậy Thuần Ngọc Giao xám ngoét không còn hạt máu, môi lão run lên mãi mãi chưa thốt ra lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.