Ma Ảnh Huyền Cơ

Chương 24: Chương 24: Mưu độc khó lường




An Hoa tửu lâu thoáng nghe chỉ là một nơi rộng rãi mát mẽ để uống rượu như các tửu lâu khác. Thực ra nó bao gồm ba tòa nhà khác nhau, vây bọc ở giữa là một hoa viên rậm rạp và thanh nhã. Tùy theo hạng khách mà Ôn chủ nhân hướng dẫn xếp đặt nơi thưởng thức ở Đông lâu, Tây lâu hay Trung lâu.

Riêng hạng khách sang quý không ra sang quý, hèn hạ cũng không đúng như Bạch Thiếu Hồng thì chắc chắn phải có sự sắp xếp đặc biệt hơn. Nhất là vị khách này đang ôm khư khư một tiểu giai nhân trong lòng tất sẽ đặc biệt gấp mười lần.

Chẳng hiểu Thi Diện lão nhân thu xếp ra sao, có đến hay chưa, Bạch Thiếu Hồng lập tức được Ôn chủ nhân hướng dẫn thẳng vào hoa viên. Khuất sau hòn giả sơn to như núi, thật là một gian tiểu trúc cực kỳ thanh nhã, trong ngoài đều có câu đối, thơ vịnh treo la liệt. Trong lúc hướng dẫn, nét mặt Ôn chủ nhân điềm tĩnh đến lạ lùng, hình như việc chàng ôm một giai nhân trên tay là chuyện rất thường tình chẳng đáng quan tâm.

Bạch Thiếu Hồng nửa mừng nửa lo bởi vì càng về sau Thi Diện lão nhân càng tỏ ra là nhân vật có đầu óc kinh bang tế thế, bất cứ sự việc gì cũng đều bố trí rất chu đáo.

Đó là điều đáng mừng, có thế mới mong trận đấu ngang bằng với Đinh Bất Phàm và Thượng Dương động. Chàng hơi lo lắng chẳng biết nổi sự thật ông ta là ai, có mãi trợ giúp chàng không, hay là cuối cùng cũng là một ma đầu đại gian ác thì nguy hiểm hơn gấp bội. Mãi suy nghĩ, Bạch Thiếu Hồng không nhận ra Thi Diện lão nhân ngồi khuất trong bóng tối, khi lên tiếng, chàng mới giật thót người một cái :

- Hà, bệnh nhân này chưa xong ngươi đã mang thêm bệnh nhân khác thì ta làm sao chữa chạy kịp?

Bạch Thiếu Hồng thoáng đỏ mặt nhưng hiểu ý Thi Diện lão nhân ám chỉ Thiên Quân nên hỏi mau :

- Bệnh tình có gì nguy hiểm không? Tại hạ muốn gặp Thiên Quân một chút.

Thi Diện lão nhân thong thả bước ra chỗ sáng nhìn Ôn chủ nhân một cái :

- Được rồi, ngươi cứ lo liệu doanh sự đi, nếu cần gì ta sẽ gọi sau.

Ôn chủ nhân đối với người khác rất dường bệ ra vẻ một phú gia cao trọng, vậy mà trước mặt Thi Diện lão nhân khúm núm chẳng khác thuộc hạ, khom lưng “dạ” một cái rồi rút lui ngay.

Lúc đó Thi Diện lão nhân mới trả lời câu hỏi của chàng :

- Thực ra Thiên Quân chẳng có bệnh tật gì, lão chỉ bị Cung Tào Nghiệp cho uống Lạc Phách Tán nên luôn miệng lảm nhảm như người điên vậy thôi. Ta cho lão uống một chút Miên Dược, có lẽ trưa mai mới tỉnh dậy được, khi đó ngươi tha hồ mà gặp mặt.

Bạch Thiếu Hồng nhíu mày băn khoăn :

- Sao tiền bối không hóa giải luôn Lạc Phách Tán mà phải dùng Miên Dược?

Thi Diện lão nhân chợt thở dài một cái, lẩm bẩm trong miệng :

- Ta có phải là tiên thánh đâu mà thế nào cũng được?

Lão ngước mắt lên nghiêm nghị nói với chàng :

- Trên đời này, bao giờ hạ độc cũng dễ hơn hóa giải, vì vậy chẳng có vật dược nào hóa giải được Lạc Phách Tán. Trong vòng mười ngày nó tự nhiên hết hiệu lực nên ta chỉ có mỗi cách dùng Miên Dược trấn áp, đừng để Thiên Quân kích động quá mạnh mà thôi. Trưa mai ngươi gặp mặt cũng vô ích, lão ta chưa tỉnh trí nói chuyện được đâu.

Bạch Thiếu Hồng đặt Đông Môn Song xuống cái giường tre để sẵn, mau mắn hỏi tiếp :

- Đông Môn cô nương đây bị Chu Cáp Tinh Độc chạy vào lục phủ ngũ tạng thì có nguy hiểm không? Tiền bối liệu có hóa giải được hay không?

Thi Diện lão nhân hiểu ý chàng cười khẩy một cái :

- Hay là cũng bó tay chứ gì? Hà, Chu Cáp Tinh Độc tuy là loại tuyệt độc trên thế gian, nhưng Cung Tào Nghiệp đã chế biến nó cho nên nó chỉ tiềm ẩn trong người, mỗi khi vận dụng chân khí mới tỏa ra chút ít. Vì vậy không đáng lo, ngươi chỉ cần dùng nội lực mỗi ngày khu trục nó hai lần, trong năm ngày là hoàn toàn hết hẳn.

Bạch Thiếu Hồng thoáng kinh hãi, bàng hoàng hỏi lại :

- Tại hạ phải làm việc đó ư? Đông Môn cô nương là... là... nữ nhân... e rằng không tiện tí nào.

Đột nhiên Thi Diện lão nhân bật cười hì hì một hồi, nửa châm chọc nửa khoái trá :

- Ngươi mang về thì ngươi có trách nhiệm cứu chữa là đúng rồi, chẳng nhờ vả ai được đâu.

Bạch Thiếu Hồng càng thêm bối rối mặt mày đỏ bừng như gấc chín, chàng thở dài sườn sượt :

- Tại hạ đành vậy thôi, song chỉ sợ mai này người khác không hiểu đổ oan tiếng xấu thì còn mặt mũi nào đi lại giang hồ mà thôi.

Thấy chàng chín chắn quân tử, Thi Diện lão nhân đáng lẽ phải thông cảm hoặc tỏ vẻ thán phục, đàng này lão càng cười lớn hơn.

Rất lâu mới nghiêm giọng nói to :

- Chẳng qua cái số của ngươi vướng vào tình nghiệp, nếu không muốn mang tiếng bậy bạ thì sau này phải tính đến chuyện trăm năm là xong ngay.

Bạch Thiếu Hồng cực kỳ kinh ngạc lẫn hoảng hốt, ngẩn người ra lắp bắp :

- Tiền bối nói thế có ý nghĩa gì, chẳng lẽ cứu người mà phải tính đến việc chung thân sao?

Thi Diện lão nhân gật đầu, trầm trọng trả lời :

- Tại ngươi chưa biết phương pháp trục xuất Chu Cáp Tinh Độc đấy thôi. Muốn hóa giải hoàn toàn không có cách nào ngoài cách dùng chân khí phát tán độc chất ra lớp da. Độc chất đi qua huyệt đạo sẽ gây tổn hại vô cùng, thậm chí có khi mất hết nội lực trở thành người trói gà không chặt nữa đấy.

Bạch Thiếu Hồng vẫn chưa hiểu, nhanh miệng hỏi luôn :

- Như vậy tại hạ phải hóa tán độc chất qua các lỗ chân lông chứ gì? Việc này tuy hơi chậm nhưng cũng là cách thức bình thường có liên quan gì đến... chung thân đâu?

Thi Diện lão nhân trợn mắt nhưng miệng lại cười hì hì rất quái lạ :

- Độc khí thoát ra khỏi lớp da nếu có y phục cản trở xâm nhập ngược trở lại thì vô ích, ngươi chưa hiểu phải làm gì sao?

Bạch Thiếu Hồng giống như bị rắn cắn, nhảy tưng lên một cái thất thanh la lớn :

- Trời ơi, có nghĩa là Đông Môn cô nương phải... phải... phải...

Chàng nói luôn năm sáu chữ “phải” mà không tiếp nổi mấy tiếng sau, diện mạo lúc trắng lúc đỏ vừa hổ thẹn vừa hoảng sợ. Thi Diện lão nhân cũng ý tứ gật đầu chứ không nói trắng ra miệng. Lão thong thả lấy một viên thuốc đỏ chói như chu sa đưa cho chàng :

- Tạm thời ngươi hãy cho Đông Môn cô nương uống viên thuốc này, sáng mai bắt đầu chữa chạy mới kịp.

Bạch Thiếu Hồng run run cầm lấy viên thuốc, lúc cạy miệng Đông Môn Song bỏ vào, mấy ngón tay chạm đôi môi đẹp như cánh hoa đào đang hé nhụy thì lại càng run thêm mấy tầng, khó khăn lắm mới hoàn thành công việc. Chàng xoay người than dài :

- Thực chẳng biết số kiếp tại hạ ra sao, gặp gỡ hai nữ nhân thì họ đều bị trúng độc. Mai sao biết ăn nói thế nào cho toàn vẹn.

Nhắc tới Thuần Vân Quyên, Thi Diện lão nhân thoáng có nét buồn lộ ra ánh mắt.

Lão không đùa giỡn nữa, trầm ngâm trả lời :

- Phần của Đông Môn cô nương có thể coi như xong rồi, riêng Thuần Vân Quyên thì phải lấy cho bằng được Cải Tử Tiên Đơn. Sau khi hoàn tất ta mong rằng ngươi đối sử với cả hai công bằng bởi vì đời của nữ nhân có phải như chúng ta đâu, một lần đụng chạm thân thể là coi như đã trao thân mãi mãi rồi vậy.

Bạch Thiếu Hồng không vui mà lại ngậm ngùi than tiếp :

- Tại hạ còn mang nặng gia thù trên vai, chưa biết bao giờ mới hạ sát được Đại Sát Ma Thần. Nếu dính vào chuyện tình trường thì lại càng thêm phiền phức, biết bao giờ mới trả xong.

Thi Diện lão nhân có vẻ thông cảm gật đầu một cái :

- Ta biết điều đó nên mới giúp ngươi trong việc khám phá chân tướng Đinh Bất Phàm và Đại Sát Ma Thần. Đã có ta ngươi đừng lo lắng gì nữa.

Bạch Thiếu Hồng được an ủi phần nào cùng Thi Diện lão nhân ngồi vào bàn uống rượu giải khuây.

Chàng trầm ngâm vấn kế Thi Diện lão nhân :

- Đêm hôm nay nhờ tiền bối, chúng ta cứu thoát được Thiên Quân, tạm thời coi như nắm được chủ nhân của Thượng Dương động trong tay. Trước mắt tiền bối có kế sách gì đoạt được Cải Tử Tiên Đơn không?

Thi Diện lão nhân liếc nhìn Đông Môn Song cười nhẹ :

- Cách duy nhất là dùng con tin đáng giá này đánh đổi lấy Cải Tử Tiên Đơn mà thôi.

Bạch Thiếu Hồng kinh hãi kêu nhỏ “không nên” rồi hấp tấp nói tiếp :

- Theo tại hạ, Đông Môn cô nương chẳng qua bị tà thuật gì đó làm sai lạc đầu óc mà thôi. Nếu trả về Thượng Dương động thì bao công lao chữa trị đổ sông đổ biển hết, chúng ta lại thêm một đại địch rất khó đối phó thẳng tay.

Thi Diện lão nhân gật đầu, cười rất bí hiểm :

- Theo ngươi, Hồi Nhan tiên pháp của Càn Khôn Huyền Cơ có thể biến nam thành nữ giống hệt Đông Môn cô nương được không?

Bạch Thiếu Hồng giật bắn cả người, lắp bắp mãi mới hỏi được trọn câu :

- Tiền bối nói vậy là có ý gì, thật tình tại hạ chưa hiểu?

Thi Diện lão nhân cười tỉnh như không :

- Ta muốn ngươi biến thành Đông Môn cô nương, vừa lấy thuốc giải cho Thuần Vân Quyên vừa có dịp xâm nhập Thượng Dương động dò xét bí ẩn. Đây là dịp may muôn thuở đó.

Bạch Thiếu Hồng không ngờ Thi Diện lão nhân táo bạo tới mức đó, lặng người suy nghĩ một hồi. Sau cùng chàng chầm chậm trả lời một hơi :

- Hồi Nhan tiên pháp biến hóa rất cao siêu nhưng chỉ có thể đổi được dung mạo, chân tay, dáng điệu chẳng bao giờ giống nữ nhân được. Riêng da mặt muốn thành đen hay xạm rất dễ chứ biến thành trắng trẻo như nữ nhân cực khó. Tạm thời vài giây phút thì được, chứ không sao duy trì nổi thời gian dài, vì vậy kế hoạch của tiền bối hoàn toàn vô tưởng mất rồi.

Thi Diện lão nhân không nao núng chút nào, ôn tồn đáp lại :

- Ta chỉ cần biết Hồi Nhan tiên pháp có thể biến ra y hệt người khác được không mà thôi. Còn da thịt thì chẳng thành vấn đề bởi vì ta đã có một loại Bạch Cao đặc biệt chuyên để dịch dung.

Bạch Thiếu Hồng vội ngắt lời bài bác luôn :

- Cứ cho là như vậy đi, tại hạ không thể đổi giọng hoặc cử động giống như nữ nhân được thì sao?

Thi Diện lão nhân hình như đã sắp sẵn trong đầu, liếc chàng một cái :

- Ngươi cứ giả vờ mê man giống như đang bị Chu Cáp Tinh Độc phát tác là xong.

Bạch Thiếu Hồng thoáng đỏ mặt nghĩ đến một điều, chàng ấp úng hỏi lại :

- Về cơ thể, thí dụ như Bách Ảnh Tiên Tử hay Đinh Bất Phàm vô tình điểm huyệt hay truyền chân khí sẽ phát hiện được liền, bởi... bởi nam nhân làm gì có những cái nữ nhân lộ liễu ra ngoài?

Quanh đi quẩn lại chàng chỉ muốn thắc mắc về đôi gò bồng đảo nhô hẳn như hai trái đào tơ của Đông Môn Song mà thôi.

Thi Diện lão nhân làm gì không hiểu, lão cười hì hì trả lời rất kiêu ngạo :

- Thuật dịch dung của ta cao siêu nhất thiên hạ, những chi tiết nhỏ nhặt ấy ngụy tạo có gì là khó khăn đâu. Vả lại Đinh Bất Phàm sẽ không dám xúc phạm tới nữ chủ nhân đâu, bao nhiêu việc tất sẽ do Bách Ảnh Tiên Tử đảm nhiệm. Bà này hai lần bị trúng thương, vừa rồi lại bị Đinh Bất Phàm khống chế thì chưa chắc đã được tự do chữa thương. Ngươi chỉ cần nấn ná hai ba ngày phát hiện được điều bí mật gì hay không đều tìm cách thoát ra ngay là xong.

Bạch Thiếu Hồng nghẹn lời chẳng còn cãi vào đâu được, tuy vậy chàng vẫn phân vân vô tả, bởi vì theo mưu kế của Thi Diện lão nhân có vẻ thiếu quang minh chính đại và nguy hiểm vô cùng. Sơ sẩy một chút chẳng khác nào đưa thân tận miệng để cọp xơi.

Thi Diện lão nhân biết ý hạ giọng khuyến khích :

- Ngươi chỉ chịu khó vài ngày là cứu được Thuần cô nương đẹp như thiên tiên, sau này thành phu phụ khoái lạc biết bao nhiêu.

Bạch Thiếu Hồng thở dài nghĩ đến cũng tại mình và Đông Môn Hóa tới Động Đình Sơn phá quấy khiến một kim chi ngọc diệp phải lâm vào giai khổ thì không nhẫn tâm chút nào, đành gật đầu tuân theo.

Thi Diện lão nhân cực kỳ vui mừng, vội vàng nói mau :

- Được lắm, ngươi cứ theo cách thức ta chỉ dẫn mà khu trục Chu Cáp Tinh Độc cho Đông Môn cô nương, ta đi thu xếp để hẹn ước với Thượng Dương động, càng sớm ngày nào Bách Ảnh Tiên Tử càng ít hy vọng phục hồi công lực ngày ấy.

Nói xong, Thi Diện lão nhân mau mắn đi ngay, ra đến cửa mới xoay người dặn dò :

- An Hoa tửu lâu này không thiếu món gì, ngươi cứ gọi lão Ôn một tiếng là sẽ có ngay.

Bạch Thiếu Hồng toan thắc mắc vài điều nhưng Thi Diện lão nhân đã cấp tốc mở cửa bước ra. Thái độ của ông ta vui vẻ khác thường khiến trong lòng Bạch Thiếu Hồng chợt nổi lên biết bao nhiêu câu hỏi không lời giải đáp.

Thi Diện lão nhân là ai mà có vẻ lo lắng cho chàng, hay đúng hơn là lo cho Thuần Vân Quyên đến như vậy? Chắc chắn ông ta là nhân vật rất nổi tiếng trong giang hồ, mới đầy đủ thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, chi phối cả An Hoa tửu lâu như gia nhân trong nhà, tại sao không dám tiết lộ chân diện và danh tánh?

Càng nghĩ càng thêm nhức đầu đau óc nên Bạch Thiếu Hồng gục xuống bàn ngủ thiếp đi bao giờ không hay. Mãi tới khi âm thanh của Ôn chủ nhân vọng vào mới giật mình tỉnh dậy. Thì ra bên ngoài trời đã sáng từ bao giờ. Ôn chủ nhân đến vấn an và mang các thức ăn điểm tâm cho chàng. Biết rằng có hỏi cũng chẳng được hồi đáp, chàng lẳng lặng dặn dò lấy ít khăn sạch cùng nước ấm sửa soạn khu trục độc khí cho Đông Môn Song.

Một khắc thời gian sau khi vận công trục độc khí, toàn thân Đông Môn Song hôi thúi vô cùng, ngay cả mồ hôi cũng biến thành một chất nước xanh lè như màu da cóc.

Bạch Thiếu Hồng từ từ thu hồi chân khí lại, uể oải bước ra nhờ Ôn chủ nhân sai phái một nữ tì vào chăm sóc, lau người cho Đông Môn Song.

Tuy rất hao tổn chân khí song nhờ Càn Khôn Huyền Cơ căn bản là khí Âm Dương trong trời đất nên chàng chỉ tĩnh tọa một khắc thời gian là phục hồi chân lực lại liền.

Tiếp trợ tới lần thứ năm, da mặt Đông Môn Song đã trở lại hồng hào và mùi hôi thúi cũng bớt hẳn, có lúc nàng đã mở mắt ra chớp chớp mấy cái, rồi vội vàng nhắm lại ngay.

Chẳng hiểu Thi Diện lão nhân thu xếp ra sao mà luôn mấy ngày mất tăm mất tích, Bạch Thiếu Hồng rất thắc mắc nhưng hỏi thăm hoài, Ôn chủ nhân vẫn cứ lắc đầu trả lời bằng mấy tiếng “không biết”. Vì vậy chàng không thèm hỏi nữa, chuyên tâm chữa trị cho Đông Môn Song.

Đến lần thứ chín, tiểu giai nhân đã có cảm giác rất mạnh, mỗi lần chàng lần mò cởi y phục ra cho nàng thân hình đều run lên thấy rõ. Các động tác đã quen thuộc vậy mà bàn tay chàng đụng vào da thịt, Đông Môn Song vẫn giật bắn lên...

Dĩ nhiên Bạch Thiếu Hồng là nam nhi cường tráng cũng tơ tưởng đến chuyện được cùng người ngọc hoan lạc ái ân nhưng chỉ thoáng qua là trầm tĩnh lại được liền.

Một hai lần sau khi truyền khí xong, Đông Môn Song mấy máy nói mấy tiếng “đa tạ” nhẹ như gió thoảng, chứng tỏ nàng đã bình phục hoàn toàn, chỉ vì hổ thẹn mà không dám cử động tí nào. Dò hỏi người tì nữ được biết giai nhân đã đi đứng thoải mái không cần phải có người nâng đỡ nữa, chàng cũng mừng thầm. Vì vậy sáng ngày thứ năm, sau khi hành công xong, Bạch Thiếu Hồng quay mặt đi mím môi cố nói một câu để nàng yên tâm :

- Tại hạ bắt đắc dĩ phải dùng phương cách chữa trị cho cô nương, trong lòng cực kỳ áy náy. Cũng may là chỉ cần một tối nay nữa sẽ chấm dứt, cô nương cố gắng cho vậy.

Bạch Thiếu Hồng chợt thấy bàn tay Đông Môn Song thò ra nắm lấy tay chàng, cùng tiếng thở dài nhẹ :

- Đa tạ ca ca, để sau khi hoàn toàn bình phục, muội muội sẽ đền đáp ơn cứu tử trong muôn một. Dù sao... dù sao...

Bạch Thiếu Hồng bâng khuâng khôn tả vì hai tiếng ca ca muội muội, chàng rất sốt ruột vì chờ mãi chẳng thấy Đông Môn Song nói tiếp bèn liếc mắt một cái. Ngờ đâu bốn luồng nhãn quang chạm nhau chấn động như sét đánh không tiếng động, cả hai lập tức quay mặt đi liền, người nào cũng hừng hực như có lò than bên cạnh.

Đông Môn Song biết ý lại thở nhẹ một cái :

- Dù sao... thân này cũng là của ca ca rồi, không nên khách sáo làm gì. Ca ca có hiểu được điều đó không?

Bạch Thiếu Hồng chấn động cả người bởi vì câu nói này chẳng khác một lời thề non hẹn biển, quyết tâm trao thân gởi phận. Chàng bâng khuâng trả lời :

- Ngày đầu tiên tại hạ gặp cô nương ở Thiên Nham đã không dám tơ tưởng, hiện tại cô nương thân phận là chủ nhân Thượng Dương động thì không nên khinh xuất như vậy.

Đông Môn Song trầm giọng quát nhỏ :

- Ngươi... khinh ta đến thế ư?

Từ ca ca muội muội đổi thành ta, ngươi chứng tỏ tiểu giai nhân bẽ bàng và tức giận đến cực độ. May mắn lúc đó nàng chợt nhớ ra một điều “ủa” nhẹ một cái :

- Ngươi nhắc ta mới nhớ, hiện giờ phụ thân ta ở đâu sao không thấy lai vãng thăm hỏi ta tí nào vậy?

Lần này Bạch Thiếu Hồng nửa mừng nửa lo. Chàng cực kỳ mừng rỡ bởi vì như vậy có nghĩa là đầu óc Đông Môn Song đã tỉnh táo và quên hết những gì xảy ra trong Thượng Dương động. Phần lo lắng cũng không kém, chẳng biết phải trả lời sao để nàng tránh xúc động quá mức, rất tổn hại khi mới bình phục.

Chàng đành đứng dậy thối thác :

- Tại hạ phải ra ngoài một chút, tối nay hành công truyền khí xong lần cuối, chúng ta sẽ có thời gian nói rõ mọi việc hơn.

Bạch Thiếu Hồng ngổn ngang hàng trăm cảm giác trong lòng, nói xong lập tức rời khỏi liền, chẳng dám nán lại giây phút nào nữa. Cả khắc thời gian sau, uống gần hết bình rượu lớn mà tâm trí chàng vẫn còn bàng hoàng khôn tả.

Chợt Ôn chủ nhân từ ngoài bước vào, lễ mễ bưng một mâm toàn là các món ăn thượng hảo hạng, mùi vị xông lên thơm ngát. Trên mâm còn có cả một bình rượu bằng ngọc phỉ thúy khiến màu rượu biến thành trong xanh tuyệt đẹp.

Ôn chủ nhân cười hì hì vừa mở nắp bình rượu vừa nói trước luôn :

- Lão phu để dành bình Hoa Lệ Mỹ Tửu này lâu lắm rồi, hôm nay mới có dịp đem ra cung hỷ công tử.

Bạch Thiếu Hồng nhướng mắt cười trả lời :

- Tại hạ có điều gì đáng cung hỷ long trọng đến thế?

Ôn chủ nhân An Hoa tửu lâu thong thả rót đầy hai chung rượu, rồi nghiêng mặt trả lời :

- Hôm nay công tử hoàn thành việc cứu người là một điều đáng cung hỷ. Người quân tử chân chính thấy sắc không động lòng tà dâm xứng đáng cung hỷ thêm ba chung. Cuối cùng Thi Diện lão gia đã thu xếp xong mọi việc, đêm nay sẽ trở về còn đáng cung hỷ hơn nữa.

Bạch Thiếu Hồng gật gù “ạ” một cái, bất giác hỏi luôn :

- Làm sao lão chủ nhân biết tại hạ thấy sắc không động?

Bị bất ngờ, Ôn chủ nhân ngẩn người ra một chút, trầm trọng suy nghĩ thật chín chắn mới trả lời :

- Đã là con người trời đất sinh ra tự nhiên dâm tính có sẵn, điều đó khỏi phải bàn cãi nhưng có biết tiết giảm hoặc chế ngự thì mới là con người chân chính. Lão phu không cần tìm hiểu có thầm phát động xuân tình hay không, chỉ xuyên qua năm ngày nay đủ khen ngợi công tử là người rất đứng đắn vậy.

Bạch Thiếu Hồng cười nhẹ cùng Ôn chủ nhân ăn uống trò chuyện đến giờ Dậu mới ngừng nghỉ, sửa soạn tiếp trợ chân khí khu trục Chu Cáp Tinh Độc cho Đông Môn Song lần cuối.

Hiện tại nàng đã cử động được nên chủ động sẵn sàng, trên người đắp một tấm khăn kín mít chỉ để hở đúng hai huyệt Đản Trung và Thần Khuyết mà thôi. Thực ra Chu Cáp Tinh Độc đã thoát ra hết từ lâu chẳng cần tới việc để thoáng da thịt nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.