*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Hình minh họa do tác giả vẽ)
_______
Màn đêm chậm rãi buông xuống trong sự mong chờ của tôi. Tên chết tiệt ung dung rời khỏi nhà, hẳn là để đi ăn tối. Ngay khi hắn đóng lại cửa chính, tôi lập tức hiện hình. Hà hà, thời cơ trả thù đã đến.
Bắt đầu từ phòng khách đi. Tôi điên cuồng rạch sô pha, dùng hết sức nhún nhảy lên đó làm bông gòn, lông gà lông vịt bay tung toé. Ti vi đời mới, đầu đĩa kỹ thuật số, bàn thuỷ tinh, bộ sưu tập gốm sứ, bình hoa thời cổ…, tất cả đều không tránh khỏi định mệnh ác nghiệt, lần lượt bị tôi đập vỡ tan tành. Rèm cửa, khăn trải bàn, thảm lót sàn đồng loạt tung bay, bị tôi dùng con dao Thái Lan siêu bén khua khoắng qua lại trong không trung như kiếm khách thời Trung cổ, lúc chạm đất đã nát bươm, xoã lung tung hỗn loạn chẳng khác gì miếng giẻ chùi nhà. Càng phá càng hăng, tôi tiếp tục chuyển mục tiêu sang nhà bếp.
Rút kinh nghiệm từ lần đập phá phòng khách khi nãy, bây giờ tôi đã biết cách chọi chén bát, đồ đĩa sao cho vừa hiệu quả vừa điệu nghệ. Tôi nâng cả chồng đĩa mới toanh trên tay như nghệ sĩ diễn xiếc đang thực hiện động tác cân bằng, liên tiếp liệng từng cái xoay tít lên không trung như chong chóng thần kỳ của đô rê mon. Chén đĩa loảng xoảng rơi rụng vương vãi khắp căn phòng. Còn chưa đã ghiền, tôi tiếp tục lục lọi tủ lạnh, lôi trái cây, cà chua cà tím phóng túi bụi vào tường. Tương ớt, tương đen, xì dầu, mắm ruốc cũng được trưng dụng triệt để. Bức tường sáng nay vừa được sơn sửa sáng bóng giờ hỗn loạn đủ màu xanh đỏ tím vàng,theo tôi đánh giá thì giống như một bức tranh sơn dầu vậy. Đây mới gọi là nghệ thuật trừu tượng!
Khi tên chết tiệt kia trở về nhà, tôi đang trong trạng thái hăng say hát hò.
“Tình yêu trong lành nhất thế gian, nở cánh hoa mềm giữa tuyết lặng.”
Vừa hát, tôi vừa cường điệu dang tay xoay tròn giữa một biển bong bóng nước đang ồ ạt ùa ra từ chiếc máy giặt chạy ình ịch nơi góc nhà. Từng quả bong bóng li ti tràn ngập giữa không trung, lãng mạn như tuyết trắng đầu mùa. Cái khung cảnh xinh đẹp này mém nữa đã có thể được đưa vào phim tình cảm xã hội ướt át được rồi, nếu không xuất hiện gương mặt đang dần trở nên méo mó ngay trước cửa chính kia. Hắn nghiến răng trèo trẹo, hai bên thái dương cũng nổi lên gân xanh trông thật kinh khủng. Cái tên này chưa chết mà trông đã dữ tợn như vậy, không đi đóng phim kinh dị đúng là một thiệt hại lớn cho ngành điện ảnh nước nhà.
“Tên oắt con này!”
Hắn la lên giận dữ, lao thẳng vào tôi. Hà hà, chú em hẳn đã quên anh đây là ma cao cấp, muốn chạm vào một cọng lông của anh thì chờ kiếp sau đi. Tôi lè lưỡi chọc tức hắn, canh ngay lúc hắn chồm đến gần thì xuyên vào trong tường. Đột ngột mất đà, đầu hắn đập mạnh vào tường vang lên tiếng “cốp”.
“Giỏi thì bước ra đây!”
Đấy, lại nổi điên lên rồi. Cái tên này chả biết tự kiềm chế tí nào. Nhưng mà yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ tận tâm rèn luyện cho hắn. Đảm bảo sau khoá học này, hắn có bị một trăm lẻ một con chó đốm thay nhau cắn xé, một ngàn lẻ một người nhổ nước bọt dìm chết, hay phần mộ tổ tiên tính từ thời đồ đá cho đến nay có bị lôi ra đào ngang xới dọc vẫn sẽ luôn luôn tươi cười niềm nở như hoa đào ngày tết. Làm người là phải biết nhẫn như thế!
“Anh mày không thích ra đấy! Làm gì được nhau nào?”
Tôi ẩn trong tường nói vọng ra, vô cùng hả hê nhìn hắn với cái trán u một cục đang tức tối đảo mắt khắp phòng tìm kiếm. Sau đó, dường như nhận thấy đứng trơ ra cũng không được ích lợi gì, hắn thở dài giẫm lên cái đống bùi nhùi- thành quả phá hoại của tôi ngày hôm nay, vừa trở về phòng vừa lẩm bẩm.
“Mai thuê người giúp việc đến dọn vậy.”
Xem cái giọng điệu kệch cỡm của đại thiếu gia con nhà giàu đó kìa! Đáng ghét không chịu được. Tôi quyết định đâm lao phải theo lao, phá bĩnh hắn đến cùng. Hắn dọn một lần, tôi phá một lượt, kiên trì bền bỉ đến khi nào hắn phải khóc thét đòi chuyển nhà đi mới thôi.
Hôm sau, đám thợ quen thuộc lại đến. Họ kinh ngạc nhìn quanh cái bãi chiến trường mà hôm qua còn là căn nhà khang trang sang trọng, trợn mắt hỏi hắn:
” Nhà cậu vừa bị trộm khoắng à?”
Hắn day day cái trán ra vẻ mệt mỏi, ậm ừ cho qua chuyện. Mấy người thợ cũng không hỏi nhiều, bắt đầu tập trung vào dọn dẹp và thay lại toàn bộ nội thất. Tên cà chớn rút kinh nghiệm đợt một, lần này hạn chế sắm đồ dễ vỡ, còn bát đĩa đều làm bằng nhựa. Đến trưa thì mọi thứ lại trở về trạng thái “đẹp như mơ, bền như mới”. Hắn hài lòng đưa cho đám thợ xấp tiền dày cộm.
Rõ ràng cái tên này đã quá xem thường sức công phá của tôi. Buổi chiều hắn vừa đi làm về, căn nhà lại một lần nữa tan hoang thê thảm. Đồ đạc rải rác ngổn ngang, nước từ trong phòng vệ sinh ngập lênh láng khắp sàn nhà, bát đĩa giờ đang thi nhau chảy nhựa khét lẹt trên bếp gas. Tôi phiêu trên trần nhà, ôm bụng cười ngặt nghẽo thưởng thức cái biểu cảm tức tối trong bất lực của hắn. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, hỏi:
” Rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
“Muốn anh cút đi.” Tôi nghếch mặt, hai tay khoanh trước ngực làm ra dáng vẻ hách dịch.
Hắn nhắm mắt, liên tiếp hít sâu mấy hơi nữa để lấy lại bình tĩnh. Rồi, trước sự kinh ngạc của tôi, hắn giãn khoé miệng trưng ra một nụ cười nồng hậu.
“Cậu mơ đi!”
Tiếp theo đó là một chuỗi ngày gà bay chó sủa, đánh nhau chí choé giữa hai chúng tôi.
Hắn mua cái gì, tôi đập cái đó. Số tiền hắn chi ra sắm sửa lại đồ đạc tính đến nay cũng đủ xây cái biệt thự nho nhỏ luôn rồi. Chẳng hiểu sao tên đần này vẫn không chịu biến đi.
Hắn đi tắm, tôi xuyên tường vào theo. Tôi vờ ngạc nhiên chỉ thẳng vào giữa hai chân hắn:
“Tại sao lại không có gì thế này? Hoá ra anh là con gái à? Tôi không tin! Kính lúp đâu rồi? Tôi cần kính lúp!”
Rồi làm bộ dụi dụi mắt nhìn kỹ lại lần nữa.
“À, xin lỗi, bây giờ thì thấy rồi, ha ha. Nó nhỏ xíu như cục pin tiểu, nhìn không cẩn thận thì không thấy được.”
Thật ra thằng em của hắn không có tồi đâu, ít ra còn bự hơn của tôi nhiều. Nhưng ai bảo thằng nhỏ đấy lại vô phước “mọc” trên người hắn chứ, vì vậy tôi phải ra sức dè bỉu nó mà thôi.
Hắn lập tức vớ lấy cái khăn che chắn phần thân dưới, mặt đỏ bừng bừng bước ra khỏi phòng tắm. Tôi cũng nhanh chóng bám theo sau.
Trên giường, tên cà chớn xoay qua xoay lại cố gắng vỗ về bản thân chìm vào giấc ngủ. Mấy đêm qua bị tôi phá bĩnh, hết đập phá lại nhảy nhót hát hò nên hắn chưa lần nào được ngủ ngon. Tôi lượn lờ trên trần nhà, tỉ mỉ quan sát. Dưới bọng mắt hắn đã xuất hiện vết thâm nhàn nhạt, hai gò má hơi teo tóp lại, sắc mặt cũng rất tệ. Ắt hẳn dạo này hắn đã mệt mỏi lắm. Nhìn hắn trở nên xanh xao nhợt nhạt, không hiểu sao trong lòng tôi dấy lên một cảm xúc khó tả. Trái tim đã ngừng đập từ lâu dường như co thắt nôn nao. Cảm giác này đã thật lâu rồi không thấy…
Đúng rồi! Đó chính là cảm xúc hả hê trong vui sướng bất tận, là lâng lâng trong niềm hân hoan phục thù. Tôi tà tà đáp xuống, nhảy ầm ầm trên chiếc giường nệm hắn đang nằm. Cơ thể hắn theo nhịp nhảy của tôi cũng nảy lên tưng tưng. Tôi khoái chí ha ha cười, chơi đến là vui vẻ. Tên chết tiệt nghiến răng bật dậy, chồm tới toan chụp lấy cổ chân tôi. Nhưng hai bàn tay hắn cứ quờ quạng trong không khí, mãi cũng chẳng chạm được vào tôi dù chỉ là cái móng chân. Tôi khoái chí bay lên, từ trên cao ném đồ đạc loạn xạ trong phòng. Đồng hồ báo thức, gạt tàn thuốc, chai nước lọc, điện thoại bàn, mũ lưỡi trai đồng loạt lao vun vút trong không trung rồi gọn ghẽ đáp xuống thân thể hắn. Hắn kháng cự trong vô vọng, vớ đại cái mũ lưỡi trai ném trả về phía tôi. Cái mũ bay lên tạo thành đường vòng cung hoàn hảo rồi chuẩn xác đậu lên đầu tôi.
“Bịch!” Tôi đột ngột ngã xuống.
Tôi nghi ngờ có phải cái tên này có học qua khoá huấn luyện kỹ năng nào đó rồi không, sao có thể ném một phát là trúng chóc như cao bồi quăng thòng lọng vậy chứ. Thôi chết! Bây giờ không phải là lúc nghĩ liên miên.
Kỳ thực tôi có một điểm yếu, đó chính là cục phân chình ình trên đầu tôi đây. Nó là gốc rễ gây nên cái chết của tôi nên có liên quan mật thiết đến linh hồn tôi bây giờ. Nếu nó bị che đi mất, tôi sẽ mất khả năng bay nhảy, xuyên tường hay tàng hình, đại khái là sẽ giống như một cái xác sống yếu ớt, thậm chí tồn tại cả năm giác quan như một người bình thường. Bây giờ việc áp đảo tôi tính ra còn dễ hơn cả gồng mình đánh cái rắm.
Nghĩ lại, bao ngày qua tôi đã dùng tất tần tật những vốn liếng, thủ đoạn ác liệt mà mình có thể nghĩ ra hành hạ hắn muốn thừa sống thiếu chết. Nếu bây giờ hắn giở trò tiểu nhân trả thù thì chắc tôi không qua khỏi con trăng này mất. Mà không, cái tên này bề ngoài nhã nhặn thanh lịch, nhìn sao cũng không thấy giống tiểu nhân. Chính xác hơn thì hắn là quân tử-cái loại “quân tử trả thù mười năm chưa muộn” ấy- chính là ông tổ mười hai đời của tiểu nhân. Để hắn tóm được thì đến bụt cũng chả giúp nổi tôi.
Tôi vươn tay muốn lôi cái mũ ra, nhưng tên chết tiệt đã nhanh hơn một bước, chồm đến ghìm chặt hai tay tôi lại. Hắn đè nghiến tôi trên sàn nhà, mạnh bạo đến nỗi tôi nghĩ nếu mình mà còn sống thể nào cũng bể phổi hay gãy xương sườn mất thôi.
“Hoá ra chỉ cần che thứ này lại.” Hắn nhếch mép cười nguy hiểm.