Chúng tôi nằm phủ phục trên xà ngang nhìn xuống, thấy bọn Hoàng phật
gia lũ lượt đi vào, chen chúc ở cửa hầm nhìn ngang liếc dọc, chúng tôi ở trên nhìn xuống thì thấy rất rõ, nhưng từ dưới nhìn lên thì ánh đuốc
vẫn không thể nào soi tới xà ngang được, nên trong hầm tối mờ này, bọn
chúng không thể nhìn thấy chúng tôi.
Tôi nhìn sang ba người kia, Điếu bát và Mặt dày cũng đang nhìn xuống
phía dưới, riêng Điền Mộ Thanh lại đang nhìn tôi, thấy tôi quay lại cô
lấy tay chỉ vào mũi mình, mới đầu tôi chưa hiểu, nghĩ bụng: "Thôi chết,
lúc này đừng có hắt hơi đấy!" nhưng nghĩ lại chợt vỡ lẽ: "Cô ấy đang
nhắc tôi trong đám Hoàng phật gia có thằng mũi chó, bọn tôi trốn trên
này sợ là cũng bị phát hiện, tình hình có vẻ không ổn...", lại nghĩ:
"Giờ đã ở trong tình thế nguy hiểm rồi, trốn trên này cũng có nguy cơ
mất mạng, đành tùy cơ ứng biến vậy, xem bọn dưới kia lên đây bằng cách
nào". Tôi quay sang Điền Mộ Thanh đưa tay lên miệng ra hiệu cho cô im
lặng, đừng lên tiếng.
Lúc này, Hoàng phật gia bước vào, đầu quấn băng, mặt đầy máu, hắn tức giận vô cùng, hỏi thuộc hạ xem Điếu bát nấp ở đâu?
Tên eo rắn nói: "Phật gia, phía trước không có đường, cũng lạ thật,
mấy tên kia vào trong này rồi mất tích luôn, như hoàng hạc bay đi không
để lại dấu vết."
Hoàng phật gia chửi: "Bà nội mày, mấy thằng ngu đó bay được chắc? Mũi chó, mày ngửi xem mấy đứa đó trốn ở đâu?"
Hóa ra, thằng mặt sẹo chính là tên mũi chó, hắn nói: "Phật gia, mũi
tôi không ngửi sai đâu, rõ ràng bốn đứa đó vẫn đang trong đại điện này."
Hoàng phật gia ra lệnh cho bọn tay chân đóng cửa hầm mộ lại lục soát
khắp nơi, phải bắt mấy tên đó băm vằm ra cho cá ăn thịt, sau đó mới mở
nắp quan tài lấy bảo vật.
Tên eo rắn chỉ chuyên nịnh hót Hoàng phật gia, vội nói: "Anh minh,
thật là anh minh. Chỉ có Phật gia mới nghĩ ra chiêu băm bọn nó ra làm
mồi cho cá, như vậy mới hả giận được."
Mấy tên tay chân nhận lệnh, hò nhau đóng cửa điện rồi thắp sáng hết
các ngọn đèn trên tường, cả gian đại điện sáng trưng như ban ngày.
Tôi nằm trên xà ngang nghe thấy tiếng đóng cửa, trong lòng chùng hẳn
xuống, nghĩ thầm: "Lần này đúng là mọc thêm cánh cũng khó mà thoát thân, làm thế nào để lấy được súng và cho tên Hoàng phật gia kia vài phát?"
Điếu bát căng thẳng quá, hơi thở gấp gáp dồn dập, vì thở mạnh nên hít phải bụi, anh ta nhịn mãi không được, cuối cùng vẫn hắt hơi thành
tiếng.
Bọn Hoàng phật gia nghe thấy tiếng động, lớn tiếng chửi mắng, còn có
người giương súng bắn lên trên, đá trên nóc điện bị bắn rơi tung tóe,
bụi bay lả tả.
Chúng tôi nấp ở xà ngang, đạn bắn lên nóc điện nhưng không làm gì
được chúng tôi, có điều vị trí nấp thì đã bị bọn nó phát hiện ra.
Hoàng phật gia cười nham hiểm, nói: "Bọn chúng mày tìm bảo vật gì trên đó thế, không mang ra cho ông nội mày cùng xem."
Tôi nghĩ bụng, nếu không chửi một trận cho đã đời thì chết thiệt thòi quá: "Hoàng phật gia, mày chỉ là thằng bán cháo quẩy, đưa báu vật cho
mày, thì mày có nhận ra được không?"
Năm xưa, khi Tần Cối giết Nhạc Phi, người dân hận hắn tận xương tủy,
nên lúc rán quẩy thường nói là rán tiểu quỷ, mặc dù không nói trắng ra
nhưng ai cũng biết nói như vậy có ý đang rán hai vợ chồng nhà Tần Cối.
Nhà Hoàng phật gia mấy đời đều làm nghề bán quẩy, sau khi hắn có tiền
thì coi quãng thời gian đó là điều nhục nhã, rất kỵ người ta nhắc đến
chuyện này, nên mới nghe có vậy hắn đã tức tím mặt.
Điếu bát không dám lên tiếng, Mặt dày thấy tôi nói vậy thì hăng hái
hẳn, hắn cũng trêu tức Hoàng phật gia: "Tên khốn đầu đầy thịt kia, tổ
tông tám đời nhà mày đều bán quẩy, chắc hẳn tay nghề cũng kha khá, thế
mà sao truyền tới đời mày thì mày lại chẳng chịu làm ăn đàng hoàng. Mày
cũng không ngốc không đần, sao không ngoan ngoãn đi bán quẩy mà cứ đòi
đi đào mộ nhỉ? Thế chẳng phải là đến tranh cơm với bọn tao à, mày có cái tài đó không? Nghe lời khuyên của tao đi, mau về quê mà bán quẩy, đừng
để tao tức lên lại xuống dưới cho mấy cái bạt tai bây giờ."
Hoàng phật gia tàn nhẫn độc ác nhưng lại không biết ăn nói, càng nghe chửi càng tức, mặt hắn lúc xanh lúc trắng mà không nói lại được câu
nào. Tên eo rắn đứng bên cạnh chửi lại: "Hai thằng mày thì biết gì, đừng coi thường Hoàng phật gia nhà tao bán quẩy nhá, quẩy nhà Hoàng phật gia chuyên cung cấp cho vương gia, bối lạc, tướng quân đấy. Dân ăn cám ăn
rau như chúng mày làm gì có phúc được thưởng thức. Giờ đây Hoàng phật
gia nhà bọn tao đã đổi nghề sang đào trộm mộ, cũng nổi tiếng khắp toàn
cầu đấy."
Tôi nói lại: "Toàn cầu chẳng qua cũng chỉ là một quả bóng[1] thôi mà."
[1] Quả bóng: còn gọi là "trái cầu". Đây là cách chửi chơi chữ.
Mặt dày đế thêm: "Đúng thế, mẹ nó chứ, nổi danh trên quả bóng."
Sắc mặt Hoàng phật gia càng lúc càng khó coi, hắn nói với eo rắn một cách nham hiểm: "Mày cần gì tốn nước bọt với bọn kia?"
Tên eo rắn trả lời: "Không, em theo đại ca cũng có phải để ăn bám
đâu, anh em với nhau như vậy em cũng tức thay đại ca, đại ca xem..." Hắn ta dừng lại như vừa nghĩ ra một ý đồ đen tối nào đó, tiến lại gần Hoàng phật gia ghé vào tai thì thầm.
Hoàng phật gia cười một tiếng, nói: "Kế này hay! Bảo thằng Thành câm
gài thuốc nổ, cho nổ chỗ xà ngang kia đi. Hôm nay tao phải xem bọn nó
chết như thế nào!"
2
Tôi nghe thấy Hoàng phật gia sai Thành câm gài thuốc nổ thì chột dạ:
"Chết! Bọn mình nấp trên xà ngang thì chẳng còn cách nào mà né tránh cả, chẳng phải ngồi chờ về Tây Thiên sao?"
Lúc này, một tên to cao lực lưỡng tầm hơn ba mươi tuổi, mặt mũi bặm
trợn, chắc là tên Thành câm, hắn há miệng ra "A... a..." vài tiếng, hóa
ra là không còn lưỡi nữa, chắc do bị cắt chứ không phải là câm bẩm sinh, nên tai vẫn nghe được bình thường. Nhận được lệnh của Hoàng phật gia,
lại kêu lên mấy tiếng, gọi theo vài tên tay chân lấy thuốc nổ từ trong
ba lô ra chuẩn bị cài vào cột trụ trong điện, thao tác hết sức thành
thạo.
Tôi chưa từng gặp tên Thành câm, chỉ mới nghe kể về hắn. Nghe nói,
hồi ở quê hắn làm nghề nổ mìn khai thác đá, có nhiều dân đào trộm mộ tới tìm hắn đi gài thuốc nổ để mở cửa mộ. Vì làm chuyện phạm pháp vậy nên
bị bắt đi cải tạo tại nông trường trên Tây Bắc mất mấy năm. Tại đó, hắn
quen với Hoàng phật gia, sau khi được phóng thích, hai đứa về lập hội
làm ăn, ngoài Hoàng phật gia ra hắn không nghe lời một ai. Giờ thấy hắn
đang chuẩn bị buộc mìn vào chân cột, tôi bất giác toát mồ hôi, không có
cách nào để bình tĩnh suy nghĩ nữa.
Điếu bát lên tiếng: "Phật gia, bọn mình đều cùng trong nghề, ông
không nể mặt Tăng thì cũng nể mặt Phật, không niệm tình cá thì niệm tình nước, ông giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn tôi."
Tên eo rắn nói với Hoàng phật gia: "Đại ca đừng để ý đến thằng ngu
đó, giờ thì biết sợ rồi, lúc nãy thì sao? Cho dù bọn nó có bản lĩnh như
Tôn Ngộ Không thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai."
Tôi và Mặt dày giống như bánh nằm trong ấm trà, không thể nào rót ra
được, cuống quá, lúc đó chỉ muốn nhảy xuống liều chết với bọn Hoàng phật gia. Cho dù xuống đó có bị đạn lạc bắn chết còn hơn là bị mìn nổ tung
xác.
Điền Mộ Thanh bỗng lên tiếng: "Hoàng phật gia! Nếu ông cho quân nổ
mìn đánh sập đại điện này thì dễ, nhưng thế thì ông cũng đừng có mơ lấy
được báu vật trong địa cung."
Tôi nghĩ: "Nói trúng trọng tâm rồi! Bọn Hoàng phật gia tới đây là để
đào mộ lấy báu vật, nếu cho nổ sập đại điện khác nào phá hủy tất cả. Mặc dù, hiện giờ chưa nhìn thấy quan quách hay đồ tùy táng ở đâu, nhưng địa cung quy mô không phải là nhỏ, bên trong hẳn có nhiều thứ" nghĩ tới đó, tôi không khỏi khâm phục Điền Mộ Thanh, cô ấy rất ít nói, nhưng là
người hiểu biết, hơn hẳn bọn tôi.
Hoàng phật gia nghe nói vậy cũng đần người ra, vội ra lệnh cho tên
Thành câm dừng lại, việc lấy báu vật mới là quan trọng, liền phân công
mười tên thuộc hạ đi tìm kiếm trong khắp đại điện, bảy tên còn lại bao
gồm cả hắn ta đều cầm súng đứng canh chỗ cột đá.
Tên eo rắn lại lên tiếng nịnh hót: "Phật gia thật là anh minh. Bọn
mình lấy đồ trong địa cung trước, sau đó tiễn bọn ngốc kia về Tây Thiên. Chúng nó nghĩ trăm phương nghìn kế để tìm cho ra mộ cổ, cuối cùng để
cho tụi mình hớt tay trên. Hi hi, thế này gọi là gì nhỉ, giống như kiểu
vợ thằng Điếu bát chửa hoang với người khác, xét về mặt kỹ thuật thì hắn ta đã thành công, nhưng sự thật tàn nhẫn thì không thể nào chấp nhận
được. Trước khi chết, chúng ta cho hắn xem trong đại điện này có những
thứ gì, không thì hắn lại chết không nhắm được mắt."
Điếu bát tức điên lên chửi lại: "Thằng eo rắn kia... mẹ kiếp mày chỉ là một con chó bên cạnh Hoàng phật gia mà thôi!"
Tên eo rắn cười đểu giả: "Chó bên cạnh Hoàng phật gia là Linh sơn hộ
pháp, còn bọn mày thì chuẩn bị lên đường tới âm ti làm quỷ rồi."
Điền Mộ Thanh giúp chúng tôi kéo dài thêm thời gian nhưng tình hình
mọi người bị kẹt lại trên xà nhà cũng không có gì tiến triển. Tôi nhớ
lại câu nói của lão Nghĩa mù "Nếu để rơi vào tay kẻ khác thì khác nào dê bị buộc trên bàn mổ, muốn chém muốn giết gì tùy ý người ta". Nói thế
còn chưa xác thực, phải nói: "Người ta là dao, mình là cá" mới đúng.
Chúng tôi lo lắng vô cùng nhưng không nghĩ ra kế sách gì để thoát thân.
Tên eo rắn nhân cơ hội dương dương tự đắc: "Lúc trước Hoàng phật gia
đại từ đại bi, cho chúng mày tự xuống, hi vọng chúng mày tỉnh cơn mê
biết ghìm cương đúng lúc thì bọn mày không nghe, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Tao khuyên chúng mày nên biết điều, xuống dập đầu
lạy Hoàng phật gia tám trăm lạy, không chừng phật gia khai ân, cho chúng mày được chết toàn thây..."
Hoàng phật gia hai mắt lim dim, không nói lời nào, chỉ im lặng lắng
nghe tên eo rắn không ngớt lời nịnh nọt, trông nét mặt hắn cũng đủ biết
hắn đang rất khoái chí, những câu nói đó đều nói trúng ý hắn, khuôn mặt
to phèn phẹt toàn là thịt, vẫn còn vương lại vài vệt máu, miệng như cười lại như không cười, trông rất quái dị.
Tôi nghĩ: "Chuyện bắt nạt người quá đáng nhất trong thiên hạ cũng chỉ đến thế là cùng. Nếu không phải mấy khẩu súng bên dưới đều đang chĩa
những chiếc nòng đen sì lên phía chúng tôi, khiến tôi không dám nhô
người ra, nếu không tôi mà quăng chiếc xẻng xuống thì đảm bảo hớt trọn
nửa cái đầu của thằng eo rắn!". Lại nghĩ: "Sao lúc trước mình không dùng cuốc chim mà bổ vào đầu thằng Hoàng phật gia nhỉ, nếu dùng cuốc chim
thì thách đầu hắn không thủng một lỗ."
Lúc này, tình hình có sự thay đổi, nghe trong đám tay chân của Hoàng phật gia kêu lên: "Tìm thấy quan quách rồi, ở đây này!"
Hóa ra, bọn chúng lùng sục khắp nơi trong đại điện, nơi đây bụi bặm
và mạng nhện phủ đầy, chỗ nào cũng phải phủi sạch để tìm xem ở đó có gì
không. Tứ bề đều là màu gạch xám xịt, âm u lạnh lẽo, tìm đến chỗ chính
giữa đại điện, phát hiện một chỗ lõm xuống trên nền gạch, bên dưới đặt
một chiếc quan tài hình thù kỳ quái, lau sạch lớp bụi bên trên, dưới ánh đuốc màu sắc của chiếc quan quách hiện lên rực rỡ như mới. Đen và đỏ là hai màu chủ đạo, bên trên khảm những đồ trang sức bằng đồng, bọn đào
trộm mộ đều giương to mắt lên nhìn thèm thuồng.
3
Bốn chúng tôi nấp trên xà nhà cũng nhìn rõ ràng màu sắc chiếc quách, nhưng người trong quan tài là ai?
Chỗ đặt quan quách nơi chính giữa điện cách chiếc cột đá không xa,
Hoàng phật gia giao cho tên eo rắn và vài đứa tay chân cầm súng tiếp tục canh giữ ở đây, hắn và những đứa còn lại ra chỗ vừa tìm thấy quan
quách.
Tôi rất muốn biết chủ nhân ngôi mộ này là ai. Tuy quy mô đường hầm và hầm mộ rất lớn, nhưng lại làm rất đơn sơ, chiếc quan quách tuy màu sắc
rực rỡ nhưng hình thù kỳ quái, cũng không khảm vàng khảm bạc. Tuy vậy,
tôi biết rõ mình đang ở tình thế nào, cần nhân lúc bọn kia đi mở quan
tài lấy báu vật, chúng tôi phải nghĩ cách đoạt được súng của chúng và
tìm cơ hội trốn thoát, nếu chậm một bước, bọn kia xong việc, quay lại
châm ngòi thuốc nổ thì mọi chuyện cũng coi như chấm dứt.
Điếu bát nhìn ra được ý đồ của tôi, hạ giọng nói: "Cậu không được
manh động, hai tay làm sao đấu lại được với bốn tay, mãnh hổ cũng không
đấu lại được với bầy sói."
Tôi nghĩ: "Nhưng cũng không thể ngồi đợi như vậy được. Lát nữa, Điền
Mộ Thanh sẽ vứt cuốc chim xuống đánh lạc hướng bọn bên dưới, mình và Mặt dày nhân đó nhảy xuống hạ gục hai tên kia, tốt nhất là cướp được một
bọc thuốc nổ. Khó cái là cửa điện đã bị đóng kín, không thể thoát ra
được. Chỉ cần bắt được Hoàng phật gia là có thể uy hiếp bọn tay chân
kia, nhưng lỡ thất thủ thì chỉ còn nước chết. Có điều bọn Hoàng phật gia giết chết bọn ta thì có một ngày chúng nó cũng phải chết, chỉ sợ còn
chết thê thảm hơn. Trên đời này ai chẳng phải chết, chỉ sớm hay muộn mà
thôi, cũng chẳng có gì khác biệt cho lắm..." Những ý nghĩ liên tiếp đan
xen trong đầu tôi, giờ chỉ còn cách nằm phía trên xà nhà nhìn xuống, tìm cơ hội thích hợp để thoát thân.
Phía bên dưới, bọn đào trộm mộ đang mỗi đứa một tay phủi đi lớp bụi
dày phía trên, quan quách và chiếc đế quan tài bằng gỗ dần lộ ra. Đế
quan tài cũng giống như một bệ đỡ để lót cho chiếc quan tài được cao
hơn. Màu sắc của đế đỡ giống như trên quan tài, phía trên rộng dưới hẹp, trên cùng có lan can khắc hình tròn rỗng, trên mỗi trụ lan can là một
con thú đúc bằng đồng, phía dưới treo chuông đồng, chiếc quan tài bên
trên to hơn nhiều so với bình thường. Nắp quan tài hình vòng cung nhô
hẳn lên trên, cao khoảng đến ngực người bình thường, phía đầu quan tài
có một chiếc cửa bằng đồng nhỏ. Bọn này không cần quan tâm tới quan tài, hơn nữa thứ đó có giá đến mấy cũng không có cách nào hạ thủ, tất cả bọn chúng cầm đuốc vây xung quanh, ánh mắt đứa nào cũng lộ rõ vẻ tham lam.
Tên mặt sẹo lên tiếng hỏi: "Phật gia, đây là loại quan tài gì?"
Hoàng phật gia ậm ừ: "Ừ... chắc là quan tài bằng gỗ mun."
Tên mặt sẹo lại hỏi: "Hình dạng chiếc quan tài này lạ thật, lại có một cái cửa nhỏ nữa, để làm gì vậy nhỉ?"
Hoàng phật gia chỉ là tên giữa đường chuyển nghề, kiến thức chẳng có
nhiều, không trả lời được đành giả vờ không nghe thấy, dặn dò bọn tay
chân nhẹ tay không được làm hỏng đồ bên trong.
Chúng tôi ở trên xà ngang quan sát, càng nhìn càng thấy lạ. Tôi nhớ
tới bức bích họa về cơn ác mộng nghìn năm của cô gái Khiết Đan, nói về
một chiếc quan tài bị chằng dây xích chôn trong lòng núi, xung quanh có
rất nhiều những bức tượng bằng vàng. Tôi vốn nghĩ chiếc quan tài đó được chôn trong núi Hùng Nhĩ, nhưng chiếc quan tài mà bọn lâu nhâu kia tìm
thấy tuy cũng nhiều màu sắc nhưng không bị chằng dây xích, cũng không có tượng vàng, hình dạng chiếc quan tài nom cũng rất lạ, hoàn toàn không
giống với những gì tôi tưởng tượng. Chiếc quan tài trong đại điện này
được làm bằng gỗ mun, bên trên còn có một cửa nhỏ, bọn Hoàng phật gia
không hiểu về chiếc cửa đó nhưng tôi biết, đây được gọi là quan tài "Ô
mộc bí hương quách", chiếc cửa bằng đồng nhỏ trên quan tài là để hồn ma
đi ra đi vào, đây là phong tục của thời Đường và thời Tống. Hơn nữa,
chiếc quan tài đó có hai đế và lan can phía bên trên, trông đã biết đó
là phong cách quan tài dành cho Hoàng hậu nương nương, nên tôi dám nói
bên trong là một thi thể nữ. Gỗ mun không phải là gỗ quý hàng đầu, thuộc hàng khá, quan tài này có vẻ không phải quan tài của chủ nhân ngôi mộ.
Tôi đang băn khoăn như vậy thì cảm giác như có người phía sau tôi đang
run rẩy, sợ hãi, tôi nghiêng người ra sau nhìn, Điếu bát và Mặt dày đang vươn dài cổ ra nhìn xuống dưới, hai vai Điền Mộ Thanh rung lên từng
hồi, trông cô có vẻ rất sợ hãi.
Tôi nghĩ: "Chắc cô ấy chưa nhìn thấy xác chết cổ bao giờ, trong gian
đại điện âm u lạnh lẽo này, mở nắp quan tài ra để xem xác chết nghìn năm thì ai mà chẳng sợ." Tôi nói nhỏ với Điền Mộ Thanh: "Cô đừng sợ, trong
quan tài chẳng qua chỉ là một xác chết thôi, không có gì to tát cả."
Lúc này, bọn lâu nhâu đang tìm cách cạy nắp quan tài. Dưới sự chỉ đạo của Hoàng phật gia, bọn chúng nhẹ nhàng nâng chiếc nắp quách sang một
bên, bên trong còn một chiếc quan tài nữa.
Chúng tôi nằm trên xà nhà nên không nhìn rõ trong chiếc quan tài có
gì, chỉ thấy bọn đào trộm mộ bên dưới bỗng nhao nhao, dường như phía
trên quan tài có hoa văn hay hình thù gì đó nên khiến bọn chúng cảm thấy rất lạ.
Hoàng phật gia nói: "Để thằng Thành câm mở quan tài lấy đồ, tất cả
những người khác lùi ra sau, cánh tay nào giơ ra thì tao sẽ chặt ngay
cánh tay đó, mẹ chúng mày, nếu đứa nào không phục thì cứ thử xem." Hắn
giao cho thằng mặt sẹo dẫn theo một số tên nữa canh gác nơi xà ngang,
không được mải xem mở quan tài mà để cho hội Điếu bát trốn mất.
Bọn này có quy định riêng khi đi đào trộm mộ, đó là lúc mở nắp quan
tài chỉ cho phép một người thực hiện, đó chính là Thành câm, người mà
Hoàng phật gia tin tưởng nhất, cho dù lấy được thứ gì đều cho hết vào
bao tải buộc lại, sau khi ra ngoài rồi mới phân chia để tránh có người
tiện tay lấy trộm đồ. Thành câm tiến lên phía trước, cạy nắp quan tài
lên, cả bọn nhìn thấy thứ gì đó bên trong quan tài, một lần nữa cả lũ
lại nhao nhao lên.
4
Bên trong địa cung đèn đuốc sáng trưng, tên Thành câm vừa cạy nắp
quan tài lên chỉ thấy ánh sáng lóng lánh phát ra từ bên trong quan tài,
cả bọn há hốc mồm ra nhìn đầy kinh ngạc.
Tôi và Điếu bát cùng mọi người nấp trên trần điện, trong lòng thấy hiếu kỳ, cũng cố dụi mắt rướn cổ lên xem trong đó có thứ gì?
Chỉ thấy bên trong quan tài là một thi thể nữ, mặc một bộ đồ hoa văn
đỏ trên nền vải xanh, màu sắc tươi tắn như còn mới, trông không khác gì
vải mới bày bán trong các hàng vải, tới lúc nhìn lại thì thấy màu đã sạm lại. Lưng cô gái đeo một chiếc đai ngọc, phía trước mặt đai là hình hai con quỷ được làm từ những sợi chỉ bằng vàng, miệng mỗi con ngậm một
chiếc vòng ngọc, hai chiếc vòng cài vào nhau làm vật cố định chiếc đai.
Cô gái đeo một chiếc mặt nạ bằng vỏ cây bên trên có chạm khắc những viên đá màu xanh lam xanh lục trang trí một cách tinh tế. Đồ vật nổi bật
trên thi thể cô gái chính là chiếc vương miện "Lộc thủ bộ dao quan",
phần phía trước trông giống như mặt bò, bên trên có hai chiếc sừng chẽ
ra thành tám nhánh, trên mỗi nhánh đều có những chiếc lá làm bằng vàng,
trông như một cành cây có hình dáng hơi kỳ lạ, vừa giống sừng hươu lại
vừa giống cành cây. Người đội chiếc vương miện này mỗi lần bước chân đi
thì cành vàng lá ngọc sẽ rung lên từng nhịp, vì vậy mới có tên gọi là
"Lộc thủ bộ dao quan[2]".
[2] Lộc thủ bộ dao quan: là chiếc mũ đầu hươu, rung lên theo nhịp bước.
Trước đó chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy "Lộc thủ bộ dao quan", kể
cả những tay đổ đấu cao thủ, nhưng người biết tới chiếc vương miện này
thì không phải là ít. Tương truyền trong mộ cổ nhà Hán có một chiếc
vương miện bằng vàng, khi tổ chức tế mặt trăng thì do một vị nữ quan
đội. Thời đó có quan niệm con trai thì không lạy mặt trăng, con gái
không lạy thần bếp. Dù lễ tế mặt trăng là việc của con gái, nhưng thời
Hán, việc đó được coi là một sự kiện quan trọng. Sau này, vì chiến tranh loạn lạc nên tung tích chiếc vương miện không rõ ở đâu, không ngờ nó
lại xuất hiện trong núi Hùng Nhĩ, thật là một vật báu vô giá, không thể
định giá được, định giá bao nhiêu thì nó có giá bấy nhiêu, chỉ cao lên
chứ không bao giờ giảm đi. Tôi đang nghĩ không lẽ người nằm trong quan
tài là một vị hoàng hậu nào đó? Nhưng cỗ quan tài bằng gỗ mun đó mang
trong mình một hàm ý mê tín của người xưa, chỉ có người chết oan, chết
đột ngột thì mới đặt trong quan tài gỗ mun, nếu không thì cũng không cần phải trổ thêm một ô cửa nhỏ, tà khí rất nặng. Theo quy tắc thì không
phải là nơi đặt thi thể của hoàng hậu. Tôi vốn nghĩ mở nắp quan tài sẽ
làm rõ được thân phận chủ nhân ngôi mộ, hóa ra vẫn mù mịt chân mây.
Điếu bát cũng hết sức ngạc nhiên, khẽ nói: "Vương miện Lộc thủ bộ dao quan của thời Tây Hán cơ đấy, thật không đơn giản."
Mặt dày tiếp lời: "Đồ tốt thế lại để bọn Hoàng phật gia hớt tay trên, đáng lẽ phải là của tụi mình."
Điếu bát thở dài: "Hây... chẳng khác gì ong hút phấn hoa để làm mật,
tới khi thành mật rồi thì bị người ta lấy mất, cái này gọi là không phải của mình thì không thể gượng ép được."
Tên eo rắn nói: "Thằng ngu Điếu bát cũng biết nhìn hàng đấy chứ, đây
gọi là "Lộc thủ bộ dao quan", mở to mắt chó của mày ra mà nhìn cho kỹ,
cái bọn ở trong hang cùng ngõ hẻm như tụi mày cả đời làm gì có cơ hội
được nhìn thấy bảo vật như thế này, lát nữa có chết cũng không còn oán
thán gì nữa rồi nhé."
Mặt dày lớn tiếng chửi lại, tôi chẳng thèm chấp loại chó như thằng eo rắn, cao giọng nói với Hoàng phật gia: "Phật gia, mày chỉ là tên bán
cháo quẩy, trông tướng phúc mỏng lượng ít, một chữ bẻ đôi cũng không
biết, đào vài ba cái mộ không có chủ là được rồi, Lộc thủ bộ dao quan là bảo vật vô giá từ thời Tây Hán truyền lại, mày không sợ mình không đủ
sức nhận sao, mày không sợ chết không được toàn thây à?"
Hoàng phật gia nói lại: "Mày đừng có giở trò lừa ông, ông nội mày lăn lộn trong nghề đã bao năm, trò gì mà ông mày chưa gặp chứ? Nếu tin vào
mấy thứ đó thì làm sao chơi đến được ngày hôm nay?"
Tôi nói: "Đừng có già mồm, mấy lời hay đó ai chẳng nói được, có giỏi thì mày đích thân đi lấy đồ trên xác chết xem?"
Hoàng phật gia không thèm để ý đến tôi, quay sang dặn dò thuộc hạ:
"Thành câm, mày mau lấy chiếc vương miện ra đây cho tao, nhớ là phải nhẹ tay, đừng làm hỏng đấy."
Thành câm chỉ như một con rối, cho dù trời có sét đánh thì hắn cũng
chỉ nghe lời Hoàng phật gia mà thôi. Sau khi nhận lệnh, hắn xắn tay áo
thò tay vào quan tài chuẩn bị lấy chiếc vương miện trên đầu tử thi. Có
lẽ hắn cũng biết rằng đây là vật báu vô giá toàn bằng vàng ròng, giá trị không phải chỉ đơn thuần là chỗ vàng này, mà đây là thứ có một không
hai trên đời, mấy nghìn năm nay cũng chỉ có một chiếc đó mà thôi, nên
hắn không dám khinh suất, lúc chuẩn bị tháo vương miện thì phát hiện ra
chiếc mặt nạ và vương miện được gắn vào với nhau, muốn tháo vương miện
ra buộc phải tháo chiếc mặt nạ xuống trước. Nhìn là biết tên Thành câm
là tay đào trộm mộ lão luyện, động tác nhanh nhẹn khéo léo, không hề sợ
hãi. Hắn quan sát thi thể một lúc, nghiên cứu xem chiếc mặt nạ vỏ cây
được đeo cho người chết như thế nào, rồi tháo xuống, hắn hí hoáy một lúc đã tháo được chiếc mặt nạ ra. Nhưng chẳng hiểu hắn nhìn thấy gì mà sợ
giật bắn ra phía sau.
Khi mở quan tài ra, đám đông đã lao xao mất hai lần, lần đầu là nhìn
thấy hoa văn trên nắp quan tài, lần hai là nhìn thấy chiếc vương miện
bằng vàng lấp lánh. Lần này, khi tháo chiếc mặt nạ bằng vỏ cây ra, thời
khắc đó, trong đại điện im lặng như tờ, trừ mấy người chúng tôi nấp trên nóc điện, còn lại đều há hốc mồm, đơ người ra đứng nhìn, một lúc lâu
sau vẫn chưa quay về trạng thái bình thường.
5
Dù trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng chúng tôi ở tít trên cao nhìn xuống nên không thể thấy rõ thi thể trong quan tài, tôi nghĩ: "Bọn đào trộm mộ này đều là những tên dám giết người, cũng từng đào trộm
không ít mộ, xác chết trong quan tài hình thù ra sao mà khiến bọn chúng
sợ hãi đến như vậy?". Tôi nhìn sang hội Điếu bát bên cạnh, bọn họ cũng
thắc mắc như tôi.
Lúc này, trong đại điện bỗng nổi lên trận gió âm, đèn đuốc bị ngọn
gió thổi bạt đi chập chờn chực tắt, xác chết trong quan tài đột nhiên
chộp lấy tay của tên Thành câm, không biết là do đau hay do sợ hãi, chắc là cả hai, tuy hắn đã bị cắt lưỡi nhưng vẫn ú ớ phát ra âm thanh, đầy
sợ hãi, hai chân không ngừng đạp liên hồi vào thành quan tài, cố tìm
cách thoát thân.
Nhưng xác chết kia không chịu buông tha, trên mặt tử thi đã hiện rõ
sự hoại tử, sau đó xác chết từ từ ngồi dậy, miệng phát ra tiếng kêu kỳ
lạ, rất chói tai.
Chúng tôi nấp trên thanh xà ngang cũng không khỏi thất sắc, sợ hãi vô cùng, hai tay vội bịt lấy tai mà vẫn nghe thấy tiếng kêu kinh người
kia, ai nấy toàn thân run lẩy bẩy. Điếu bát sợ quá không biết phải làm
gì, vội vàng lùi về phía sau mà quên mất mình đang ở trên xà ngang, suýt nữa rơi xuống dưới, may Mặt dày nhanh tay nhanh mắt chộp được.
Lúc này, trong đại điện đã loạn hết cả lên, khắp nơi nhốn nháo: "Quỷ
nhập tràng rồi", có người ôm đầu bỏ chạy, có người to gan hơn thì cầm
lấy súng nhằm vào xác chết bắn loạn xạ, không ngờ chẳng bắn trúng xác
chết mà bắn vào tên Thành câm. Thành câm vốn đã dở sống dở chết rồi, giờ trúng mấy phát đạn liền tắt thở ngay lập tức.
Trong đám đào trộm mộ có một tên mặt rỗ không sợ chết, cầm khẩu súng
săn hai nòng nhắm thẳng vào đầu xác chết định bắn, Hoàng phật gia thấy
vậy kêu lên: "Không được bắn hỏng chiếc vương miện", rồi vội vàng đẩy
nòng súng sang một bên, nhưng vì tên mặt rỗ bóp cò quá nhanh, hai viên
đạn đã bắn ra khỏi nòng, trúng thẳng vào đám thuốc nổ vẫn chưa kịp buộc
vào cột đá, đang để trên mặt đất. Loại thuốc nổ dùng để khai thác đá rất nguy hiểm, không đảm bảo an toàn chút nào, bản thân số mìn nổ đó nhiều
lúc còn có thể tự phát nổ, bị đạn bắn trúng làm sao mà không nổ cơ chứ,
chỉ nghe thấy một tiếng nổ long trời, đám người đào trộm mộ hầu hết đều
bị nổ banh xác pháo.
Bỗng chốc, trong đại điện xác người và máu be bét khắp nơi, cột đổ
tường nghiêng, gạch đá sụt lở nghiêm trọng, bốn người chúng tôi nấp trên xà ngang may mắn thoát chết, nhưng sức công phá của thuốc nổ rất mạnh,
cảm giác gian đại điện có thể sập xuống bất cứ lúc nào, nếu không chạy
nhanh sẽ bị chôn sống ở đây. Chúng tôi vội thòng dây thừng tụt xuống,
giữa đám bụi khói mù mịt, nhìn thấy trên nền đại điện bị nổ tung một hố
sâu rất to, phía dưới hình như có một đường hầm. Cửa của gian đại điện
đã được đóng lại từ trước, giờ đã bị những cột đá đổ xuống chắn lại,
xung quanh mọi vật đang chao đảo, gạch đá không ngừng rơi xuống, mọi
người hoảng loạn chạy lung tung không còn phân biệt được phương hướng,
cũng chẳng có thời gian phân tích tại sao giữa đại điện lại có đường
hầm, chúng tôi bước qua những xác chết nằm trên sàn, chạy thẳng xuống
dưới đường hầm. Mặt dày trong lúc khẩn cấp vẫn không quên nhặt khẩu súng săn rơi trên nền nhà, xuống dưới đường hầm rồi chúng tôi vẫn nghe thấy
tiếng đá lở ở phía trên, lại sợ xác chết đội vương miện vẫn tiếp tục
đuổi theo nên ai nấy cắm đầu chạy, không dám quay đầu lại nhìn.
Mặt dày bật đèn pin đi trước dẫn đường, tiếp theo là Điền Mộ Thanh,
rồi tới Điếu bát, tôi bọc hậu phía sau. Bốn người đi trong đường hầm tối đen, phát hiện phía dưới đại điện cũng là một không gian trống như hầm
mộ, từng đống hài cốt rải rác khắp nơi, tóc vẫn còn nguyên. Phía cuối
đại điện thứ hai lại có một đoạn đường hầm nữa, hai bên tường cách một
đoạn lại có một bó đuốc. Chạy tới đầu đường hầm, tôi cảm thấy phía trên
nóc đường hầm đất cát đang không ngừng rơi xuống, hình như đoạn đường
hầm này chịu ảnh hưởng của vụ nổ, đang chuẩn bị sập xuống, lập tức kéo
Điếu bát lùi lại phía sau. Điền Mộ Thanh và Mặt dày cũng thấy tình hình
bất thường, vội chạy nhanh về phía trước, cùng lúc đó đất đá ầm ầm sập
xuống đúng ngay chỗ chúng tôi chuẩn bị chạy qua, bốn người bị chặn ở hai đầu đường hầm, chỉ cần chậm một bước thôi thì chúng tôi đã bị chôn sống dưới đống đất đá này rồi, tôi gọi với sang thì phía bên kia vẫn nghe
thấy. Điếu bát cầm đèn pin chiếu sáng, tôi lấy xẻng ra đào, lúc này bỗng có một người mặt đầy đất cát loạng choạng chạy tới.
Người đó trong tay không có đèn pin cũng không có đuốc, chạy gần tới
nơi chúng tôi mới nhìn ra đó là tên eo rắn. Tên này mạng lớn thật, không bị chết trong vụ nổ trên đại điện. Chúng tôi nhìn thấy hắn đeo khẩu
súng săn hai nòng trên người, nhân lúc hắn còn đứng chưa vững liền khống chế, tước lấy khẩu súng, liền sau đó cầm lấy chiếc xẻng, chuẩn bị phang vào đầu hắn.
Tên eo rắn hồn bay phách lạc, nhìn thấy tôi và Điếu bát thì mặt tái
mét, vội vàng van xin: "Đừng... Đừng động thủ... người cùng một nước
không nên đánh nhau!"
Tôi túm lấy hắn nói: "Mày mà cũng xứng làm người à?"
Điếu bát tức tối nói: "Thằng khốn, mày một bụng mưu mô quỷ quái, còn đáng ghét hơn cả Hoàng phật gia, đánh chết thì thôi."
Chúng tôi còn chưa ra tay, tên eo rắn đã sợ nhũn cả người, quỳ mọp xuống đất cầu xin: "Hai ông, xin hai ông tha cho con."
Điếu bát chửi: "Ai là ông mày, đừng có giở trò nịnh hót với tao, tao không nuốt trôi chiêu này đâu."
Tên eo rắn lại nói: "Ông ơi, con cũng là hảo hán thân cao năm thước,
lòng đầy nhiệt huyết, không phải ai con cũng gọi là ông đâu, con cũng
biết chọn người mới gọi..."
Tôi cầm xẻng lên chuẩn bị đánh, nhưng nửa chừng thì dừng lại, tôi nhớ ra lúc bọn này mở nắp quan tài nhìn thấy xác chết đeo mặt nạ vỏ cây thì ai nấy đều thất sắc kinh hoàng, lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Tôi bắt tên eo rắn kể lại tình hình lúc đó, bộ dạng của cô gái trong cỗ quan tài gỗ mun đó như thế nào?
6
Tên eo rắn một mực khẳng định hắn không biết tình hình lúc đó thế
nào, khi mở quan tài, nhìn thấy hoa văn màu sắc sặc sỡ trên nắp quan tài thì cả bọn đều nhao nhao khen đẹp, còn lúc mở nắp quan tài nhìn thấy
chiếc vương miện Lộc thủ bộ dao quan, hoa văn trên chiếc mặt nạ vỏ cây
giống như quỷ núi thì tất cả lại kêu lên hoảng hốt, còn lúc lấy mặt nạ
vỏ cây xuống thì tên eo rắn đang cùng mấy đứa khác canh chừng chỗ xà
ngang của đại điện, thực tình không biết bộ dạng của xác chết ra sao,
hắn cũng không hiểu vì sao mọi người lại đờ hết ra như vậy, trên mặt ai
cũng ngạc nhiên và sợ hãi, lúc hắn chạy ra xem sự tình thế nào thì đã
xảy ra chuyện rồi, hắn giải thích: "Có thể là nắp quan tài đóng kín nên
hàng nghìn năm trôi qua mà diện mạo người chết vẫn như đang còn sống,
cũng giống như bộ quần áo mà người chết mặc trên người, nhưng khi nhìn
kỹ thì thấy đã bắt đầu có hiện tượng phân hủy."
Tôi nghĩ tên eo rắn này không có lý do gì phải nói dối, hắn chỉ cậy
lúc đông người để ra oai, cùng với Hoàng phật gia ép chúng tôi vào bước
đường cùng, cứ nghĩ rằng mạng chúng tôi đều nằm trong tay bọn chúng. Ai
ngờ, tình thế xoay chuyển đột ngột, giờ hắn lại rơi vào tay chúng tôi,
ngay lập tức đã đổi giọng gọi chúng tôi bằng ông, nói những câu nịnh nọt để lấy lòng, nếu Mặt dày mà ở đây mà nghe thấy thể nào cũng nổi hết da
gà.
Tôi lục soát người tên eo rắn, lôi ra được một ít đạn, một bao thuốc
lá, một bao diêm, vài miếng lương khô ngoại quốc, và vài đồng bạc, tôi
giao hết cho Điếu bát và nói với hắn: "Trông mày ăn mặc đâu vào đấy thế
mà trên người có chừng này tiền thôi à?"
Tên eo rắn nhăn mặt khổ sở nói: "Hoàng phật gia là tên đại keo kiệt,
mỗi lần có tiền thì hắn chia cho mình đầu tiên, chúng tôi chỉ là bọn ăn
theo, bọn tôi cũng nghèo lắm. Hai vị đều là người nhân nghĩa anh minh,
là Phật sống tái thế, đại trượng phu không chấp kẻ tiểu nhân..."
Điếu bát châm một điếu thuốc hút, quay sang bảo tôi: "Huynh đệ, cậu
có biết anh nghĩ tới chuyện gì không. Anh nghĩ tới lão Thánh nhân có nói một câu ---- Dĩ đức báo oán, dĩ hà báo đức? Nghĩa là: Lấy đức báo oán,
vậy lấy gì để báo đức?"
Tôi nói: "Hình như có nghe thấy ở đâu rồi, hàm ý nói rằng có tên tiểu nhân muốn hại chúng ta, chúng ta phải nhẫn nhục, phải chịu đựng cảnh
đem mặt mình áp vào mông kẻ khác. Nhưng tới lúc có một ân nhân đúng là
rất tốt với chúng ta thì không lẽ chúng ta lại dùng khuôn mặt đã áp vào
mông người khác này để đối diện với ân nhân sao? Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chúng ta không có thứ nào khác có thể thay thế khuôn mặt này cả."
Điếu bát nói: "Đúng thế, lão Thánh nhân đã nói rồi, lấy sự chân thật để báo oán, lấy đức báo đức."
Tôi đế thêm: "Mông đi với mông mà mặt đi với mặt."
Điếu bát nói: "Không sai, nói tuy hơi thô lỗ một chút nhưng đúng là như vậy."
Tôi nói: "Có thù mà không báo thì không phải là quân tử. Anh em ta
cũng nên "Mông đi với mông" với tên này thôi", nói rồi tôi giơ chiếc
xẻng lên, một tay thì túm lấy tên eo rắn.
Đương nhiên, tôi không thể coi mạng người như cỏ rác giống Hoàng phật gia được, cùng lắm là hù dọa tên eo rắn một chút thôi, ai ngờ hắn tưởng tôi làm thật, sợ đái cả ra quần.
Trông thấy vậy, tôi đành buông tay. Tên eo rắn như được ân xá, vội
vàng lùi nhanh về phía sau. Nhưng mới lùi được vài bước hắn bỗng đứng
khựng lại, dường như phát hiện ra phía sau lưng mình có gì đó, hắn run
rẩy sợ hãi quay đầu lại nhìn.
Tôi và Điếu bát dùng đèn pin soi về phía tên eo rắn, bỗng thấy ánh
sáng đang di chuyển, hóa ra là xác chết đội vương miện vàng không biết
đã đứng sau lưng tên eo rắn tự bao giờ, xác chết giơ bàn tay toàn móng
vuốt lên xuyên qua tim tên eo rắn từ phía sau, tên eo rắn hai mắt trợn
ngược, hai chân giãy giãy vài cái rồi tắt thở, tới khi chết cũng không
biết vì sao mình chết.
Xác chết lại phát ra tiếng kêu chói tai, tiếp tục tiến về phía tôi và Điếu bát, ánh đèn pin chiếu lên người xác chết, dung mạo đã rữa ra, hai mắt đen sì, miệng chỉ là một cái hốc đang há to.
Điếu bát sợ đến đờ người, tay cầm súng mà toàn thân run lẩy bẩy. Tôi
nghĩ: "Người chết hàng nghìn năm rồi mà vẫn có thể đi lại được sao? Nghe nói xác chết di chuyển được thì gọi là 'hành thi', nếu để nó vồ phải
thì nguy to." Tôi vội giật khẩu súng trong tay Điếu bát, nhắm thẳng đầu
xác chết bóp cò, hai viên đạn bắn trúng đầu xác chết, một bên đầu vỡ
nát, chiếc vương miện "Lộc thủ bộ dao quan" cũng bị bắn hỏng, xác chết
đổ ập xuống đất ngay trước mặt chúng tôi, không còn nhúc nhích được nữa.
Tôi vừa buông súng xuống thì một làn khói đen bay ra từ một nửa đầu
còn lại của xác chết, tôi rọi đèn pin theo thì thấy đám khói đen đó
giống như là bóng ma. Tôi và Điếu bát tròn mắt nhìn nhau, cảm giác như
gặp ma thực sự, tất cả các lỗ chân lông trên người đều giãn ra. Trong
chớp mắt, chiếc bóng đó đã nhập vào người tên eo rắn. Tên eo rắn vừa nãy đã tắt thở, giờ bỗng đứng bật dậy, miệng phát ra tiếng kêu kỳ quái, hai mắt chuyển thành màu đen.
7
Nghe nói âm linh là hồn của người chết, vốn là vô tri vô giác. Nhưng
nếu oán khí không tiêu tán hết thì sẽ nhập vào xác chết để đi bắt người, đến chết cũng không buông tha. Nhưng đây cũng chỉ là một cách nói mê
tín của người xưa. Ô cửa nhỏ trên quan tài cũng là để âm linh ra vào.
Tôi vốn không tin, nhưng có thể là trước đó chưa từng nhìn thấy, giờ
trước mắt tình hình khẩn cấp, không còn thời gian để suy nghĩ, xác chết
đang tiến đến chỗ Điếu bát, tôi vội cầm lấy súng bóp cò nhưng không có
đạn mới sực nhớ ra lúc nãy đã dùng súng bắn vào xác chết nữ, vẫn chưa
kịp nạp đạn, lúc này mà nạp đạn thì không còn kịp nữa. Tôi xoay báng
súng định phang vào xác chết thì đã bị nó tóm lấy, chỉ cảm thấy một lực
mạnh kỳ lạ giữ lấy báng súng, xác chết giật lấy một cái, thì chiếc súng
đã tuột ra khỏi tay tôi. Tôi tiện tay cầm vội chiếc xẻng lên, dùng hết
sức bình sinh phang vào xác chết, chiếc xẻng rất sắc, đã cắt đứt đầu
hành thi, chiếc đầu lăn lông lốc trên mặt đất, thi thể liền đổ ập xuống. Chúng tôi lại nhìn thấy chiếc bóng đen bay ra từ xác tên eo rắn, dật dờ lúc ẩn lúc hiện.
Tôi nghĩ bụng: "Không hay rồi! Âm linh này nếu nhập vào ai thì người
đó trở thành hành thi, muốn đối phó với nó thì phải nhân cơ hội khi nó
chưa nhập được vào ai!" Lúc đó tình huống cấp bách, trong cái khó ló cái khôn, tôi cho rằng âm hồn không thể địch nổi dương khí của người sống
nên chúng tôi ra sức thổi vào chiếc bóng đó, bóng ma lập tức tan ra.
Điếu bát thấy chiêu này của tôi có hiệu quả cũng tiến tới giúp tôi một
tay, hai người ra sức thổi cho tới lúc không còn thở được nữa. Chúng tôi soi đèn pin tìm xung quanh không thấy bóng dáng chiếc bóng đâu, nghĩ
rằng đã thoát hiểm, bỗng phía sau phát ra tiếng động, cả hai chúng tôi
đều giật mình nhảy bắn lên khỏi mặt đất.
Chúng tôi thở gấp, tìm đập thình thịch, quay đầu định thần nhìn lại,
hóa ra là Mặt dày và Điền Mộ Thanh đã đào được đám đất đá kia ra. Họ
nhìn thấy tên eo rắn nằm chết sóng soài, đầu một nơi, thân một nơi, xác
chết nữ kia thì mất một bên đầu, chiếc vương miện vàng "Lộc thủ bộ dao
quan" đã hỏng, hai người vừa sợ vừa thấy khó hiểu.
Điền Mộ Thanh hỏi rõ tình hình, cầm chiếc vương miện dưới đất lên xem rồi nói: "Nghe các cụ kể lại, con người sau khi chết thì hồn về trời,
phách về với đất. Âm linh trong cương thi có thể là phách của người
chết."
Điếu bát hỏi Điền Mộ Thanh: "Phách? Cô cũng tin cái này à?"
Điền Mộ Thanh không nói là có tin hay không, cô chỉ nói: "Những
chuyện kỳ lạ trên đời không ít, ếch ngồi đáy giếng thì chỉ nhìn thấy một khoảng trời nhỏ, phải lên tới đỉnh núi mới nhìn xa thấy rộng được."
Điếu bát nói với tôi và lão Mặt dày: "Các cậu nghe xem, người ta nói
có lý không, thế nào được gọi là nhả ngọc phun châu? Đây chính là nhả
ngọc phun châu đấy."
Tôi lại cho rằng Điền Mộ Thanh đang chê bọn tôi là ếch ngồi đáy giếng nên bực bội trong lòng, nói: "Khâm phục thật! Cô giáo Điền Mộ Thanh nói chữ nào cũng quý như ngọc, chúng tôi cũng chỉ biết được vài mặt chữ,
làm sao mà so sánh với cô được."
Điếu bát nói lại: "Huynh đệ, không phải anh nói cậu đâu, bình thường
cậu đã không học được cách khiêm tốn, nghe thấy lời đúng lời hay cậu
không nói đế thêm vài câu là cậu không chịu được sao. Người ta đây không phải ám chỉ cậu."
Mặt dày từ trước tới giờ vốn không quan tâm tới những chuyện chữ
nghĩa, anh ta nói: "Thôi thôi, mấy người có học nói xong mấy lời có học
rồi thì tới lượt người thô lỗ như tôi nói được rồi chứ. Tôi thấy tên eo
rắn này chết thì cũng đáng rồi, nhưng chiếc vương miện kia chẳng có tội
tình gì, đó là một vật báu vô tiền khoáng hậu. Nó vốn chẳng gây sự với
ai, thế mà lại bị thằng cha này bắn cho nát hết cả, nhưng dù sao có vẫn
còn hơn không, dù gì thì nó cũng là bằng vàng, lấy về chắc cũng đổi được ít tiền...", nói rồi anh ta lấy lại chiếc vương miện từ trên tay Điền
Mộ Thanh và cả chiếc đai ngọc trên xác chết nữ đều cho hết vào trong
chiếc túi da rắn rồi cất vào ba lô của anh ta.
Cả bọn đều biết nơi đây không thể ở lâu, đại điện có cỗ quan tài bằng gỗ mun có thể chỉ là phần tiền điện, khi sàn nhà bị nổ để lộ ra một
đường hầm, phía dưới cũng là hầm mộ, các điện thờ được phân chia theo
địa thế của hang động và theo quy cách thường gặp, đó là tiền, trung và
hậu điện. Trong địa cung này vẫn có không khí lưu thông chứng tỏ nơi đây thông với bên ngoài. Nhưng đoạn đường hầm này không dài lắm, bốn người
chúng tôi đi khoảng mười bước thì thấy ba chiếc cửa vòm bằng đất, chiếc
chính giữa to, hai bên nhỏ, phía trong là mấy cái hầm dài dựng đứng, sâu hoắm, nhìn lên trên không thấy đỉnh nhìn xuống dưới không thấy đáy.
Điếu bát tặc lưỡi nói: "Ghê thật! Cả cái hầm rộng thế này, không lẽ
là giếng âm dương? Mọi người không biết đấy thôi, tương truyền thời Tần
Thủy Hoàng còn đang tại vị, nghe nói địa thế núi Dự Tây giống như hình
con rồng đang phủ phục, ông ta lo ngại trung nguyên sẽ xuất hiện hoàng
đế mới nên lệnh cho quân lính đào một cái hang lớn trong núi để tuyệt
long khí, không ngờ chiếc hang đó đào quá sâu, cuối cùng thông xuống tận dòng sông ngầm, nên sau đó mọi người gọi nó là giếng âm dương, lúc đó
có người thử thả một con vịt xuống dưới giếng, ba ngày sau, con vịt đó
đã bơi được ra sông Hoàng Hà."