Chúng tôi đang tâm thần hoảng hốt thì đột nhiên có người lôi giật
chúng tôi lại, tôi giật mình lùi lại phía sau mấy bước, quay đầu nhìn
lại hóa ra là Điền Mộ Thanh đã kéo tôi và Mặt dày lại.
Điền Mộ Thanh lớn tiếng nói: "Các anh không nhìn thấy nó không phải là người sao?"
Ý thức của tôi và Mặt dày giờ mới khôi phục trở lại, nhớ lại vừa rồi
chúng tôi đã đi theo chiếc đầu của cô gái kia vào trong lớp sương mù,
cũng không biết cô ả sẽ dẫn chúng tôi tới đâu, nghĩ lại cũng thấy sởn
tóc gáy.
Mặt dày như chuẩn bị nghênh địch, cầm sẵn súng trong tay nhìn chăm
chăm ra ngoài cửa điện, nói: "Trông bộ dạng cô ả cũng ổn đấy chứ, tại
sao lại chỉ có mỗi cái đầu nhỉ?"
Tôi nói: "Bên dưới cái đầu còn có cổ, còn phía dưới cổ có cái gì thì
tôi nhìn không ra. Thôn làng này đã hơn nghìn năm không có người ở, tự
dưng ở đâu xuất hiện một cái đầu biết cười, bọn mình còn như mất hồn đi
theo nó nữa chứ."
Điền Mộ Thanh nói: "Hai anh mắt đờ dẫn đi theo nó, tôi cản sao cũng không được, may mà tôi còn lôi được hai anh lại."
Mặt dày nói: "Tôi trông thấy cậu ta cứ sáng mắt lên đi theo cô ta, sợ cậu ta giở trò gì đó nên mới đi theo ngăn lại thôi."
Tôi nói lại: "Nước miếng nước dãi ông chảy tùm lum còn nói tôi?"
Mặt dày nói: "Trước giờ tôi luôn biết coi chuyện thiệt thòi thành chuyện có lợi cho mình, không thèm chấp cậu, tùy cậu tô vẽ."
Điền Mộ Thanh nói: "Hai người đừng có nói nhau nữa, chắc là do ma xui quỷ khiến thôi."
Tôi nói: "Không phải là ma, không chừng là đèn lồng đầu người đấy."
Mặt dày hiếu kỳ hỏi: "Cái đầu cô ả kia là đèn lồng ư? Chẳng phải còn có cổ sao?"
Tôi kể: "Trước đây lão Nghĩa mù có kể cho tôi nghe chuyện một người
nửa đêm tỉnh dậy đi ra ngoài, tới một nơi rừng núi hoang vu thì bỗng
thấy một cái đầu cô gái rất xinh đẹp. Chỉ cần tiến lại về phía cái đầu
thì đừng có mong có cơ hội trở về. Vì phía sau khuôn mặt xinh đẹp đó còn có những bí ẩn khác, có thể là một lão quái vật cầm một chiếc que dài
trên có chiếc đầu giống như đèn lồng vậy, lão ta dụ người tới nghĩa địa
để ăn thịt."
Thực ra chuyện về đèn lồng đầu người này tôi cũng không nhớ đã nghe ở đâu, nói chung cái thời đó người dân thường đi ngủ sớm, nhất là vào mùa đông, ngày ngắn lại lạnh, trời vừa tối thì nhà nhà đã lục đục tắt đèn
đóng cửa đi ngủ. Thứ nhất, do trời lạnh đất đóng băng, chui vào chăn ấm
là sướng nhất, hai nữa thắp đèn thì tốn dầu, dùng đèn điện thì tốn điện, đều là tiền cả. Thời buổi kiếm được đồng tiền không dễ dàng gì, tiết
kiệm được chút nào hay chút đó. Thứ ba là ăn không no, ngủ sớm cho tiết
kiệm được lương thực. Thanh niên trai tráng không ngủ sớm được thì hò
nhau tìm các cụ già nghe kể chuyện kim cổ. Cả lũ chen chúc trên giường,
tắt hết đèn đóm, chuyên lựa mấy chuyện kinh dị để nghe, đặc biệt là
những chuyện ma có cốt truyện tên tuổi đàng hoàng, càng ghê rợn thì càng muốn nghe, nghe xong rồi còn thi nhau hỏi: "Chuyện này có thật không?"
Mặt dày trước đây cũng từng nghe những chuyện tương tự như vậy, gật
đầu lia lịa: "Cái thứ ngoài cửa kia chắc chắn là đèn lồng đầu người
rồi."
Điền Mộ Thanh thầm thì: "Tôi thấy cô ả kia đầu mày cuối mắt, không giống như đầu người chết được buộc trên chiếc que dài."
Tôi nói: "Không cần biết nó là thứ gì, đôi mắt ả ta có thể hút hồn, bọn mình không được nhìn vào mắt ả."
Ba người chúng tôi vốn định đi về khu tế lễ ở phía tây thôn làng,
nhưng lúc này ai cũng khiếp sợ, không dám bước chân ra khỏi điện Na
vương. Hơn nữa xung quanh khu tế lễ là cây cao rừng rậm, đi vào trong đó rất dễ bị lạc. Giờ chỉ còn lại hai lối đi, đó là khúc đường hầm bị sập
dưới lòng đất và Thần đạo trước điện Na vương. Theo như nội dung trong
bức bích họa, hai bên đường hầm trước điện Na vương có rất nhiều kỳ lân
và tịch tà (một loài vật may mắn có hình dạng giống như sư tử), trên đầu có sừng là kỳ lân, không có sừng là tịch tà, chúng được tạc bằng đá
luôn có đôi có cặp, đặt đối xứng hai bên đường hầm. Kỳ lân có loại hai
sừng, có loại một sừng, đều có cách giải thích riêng nhưng tôi không rõ
cho lắm, do trước đây không mấy lưu tâm. Nhưng nhờ có hai hàng tượng đá
này nên dù cây cỏ dại mọc um tùm cũng không khó để tìm ra Thần đạo.
Trước mắt chỉ còn duy nhất con đường này, không đi đường này thì còn đi
đường nào được nữa.
Chúng tôi đang chần chừ chưa dám tiến lên thì lại nghe thấy tiếng
cười, chiếc đầu kia lại thập thò ngoài cửa điện, vẫn không nhìn thấy
phần thân đâu.
Mặt dày lần này không dám nhìn vội cầm lấy súng, "Pằng, pằng" bắn liền hai phát.
Khói thuốc đầu nòng súng còn chưa kịp tan thì chiếc đầu kia đã biến mất ngoài cánh cửa, phía bên ngoài không chút động tĩnh.
Tổng cộng còn bốn viên đạn, Mặt dày đã bắn hết phần đạn của mình, vứt toẹt khẩu súng săn xuống sàn nhà.
Tôi giao khẩu súng của tôi cho anh ta, còn mình thì cầm lấy chiếc xẻng phòng thân, hỏi: "Ông bắn trúng nó rồi chứ?"
Mặt dày lắc đầu nói nhìn không rõ nhưng khoảng cách gần như vậy, sức công phá mạnh hơn, thần tiên cũng không tránh được.
Tôi nói: "Chúng ta ra ngoài xem thế nào, nhưng không được bước ra khỏi điện."
Mặt dày cầm chắc súng trong tay, cố bình tĩnh tiến lên vài bước.
Tôi dặn Điền Mộ Thanh ở lại bên trong không được đi đâu rồi thắp đuốc đi ra bên ngoài, chúng tôi nhìn khắp mà không thấy vết máu, ngoài trời
sương giăng dày đặc, không khí âm u đầy chết chóc, chẳng nhìn thấy gì.
Tôi bỗng nghe thấy phía trên có động tĩnh, vội ngước lên nhìn thì
thấy chiếc đầu kia đã ở phía trên cửa điện, đang cúi mặt nhìn xuống chỗ
chúng tôi. Cửa điện cao như vậy, cho dù cổ cô ả dài đến mấy thì sao mà
vươn lên được trên đó.
Tôi và Mặt dày đều sợ run hết cả người, đờ ra nhìn cái đầu, khi chạm
vào ánh mắt của ả ta thì lại thấy tim đập thình thịch, tay chân thừa
thãi không thể làm chủ.
Đúng lúc này một trận gió âm nổi lên, ngoài điện bốc lên mùi tanh hôi của máu kèm theo những tiếng kêu la rên rỉ giống như cả bầy ma đói đang mò tới.
Mùi máu tanh hôi buồn nôn xực lên mũi khiến tôi ngay lập tức tỉnh
táo, chân tay luống cuống vội tránh, nhưng chiếc đầu của cô ả vẫn bám
riết lấy tôi, chiếc cổ dài vươn ra chui theo vào trong điện.
2
Điền Mộ Thanh kêu lên thất thanh: "Mau đóng cửa điện lại!"
Tôi và Mặt dày cùng rùng mình, mỗi người một bên vội vàng đóng sập
cửa lại. Cái đầu với khuôn mặt xinh đẹp chỉ hiện ra trong sương mù đã bị chặn lại ở bên ngoài cửa điện.
Cửa điện bằng gỗ, có chắn được cái thứ bên ngoài kia không chúng tôi
cũng không dám chắc. Chúng tôi đứng bên trong, căng thẳng thắc thỏm mất
vài phút, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, nhưng mùi máu tanh thì
vẫn chưa tan.
Mặt dày hỏi: "Sao bên ngoài đầy mùi máu thế nhỉ?"
Tôi nói: "Cô ả ngoài điện kia không đơn giản chỉ là một cái đầu, chắc chắn phía sau ả ta còn những thứ khác nữa!"
Mặt dày kinh hãi: "Giống đèn lồng đầu người như cậu kể à?"
Tôi trả lời: "Không rõ lắm. Tôi không dám nhìn, cô ả đó có thuật hút
hồn, nếu nhìn vào mắt ả ta thì mình cứ đi theo ả như bị thôi miên."
Mặt dày nói: "Đó là do cậu háo sắc, đầu người thì có gì hay ho đâu,
đúng là nhà quê chưa được mở mang tầm mắt, nhưng mà đúng là, tôi..."
nghĩ tới bộ dạng chiếc đầu đèn lồng, anh ta cũng cảm thấy như người mất
hồn, anh ta không kìm nổi tò mò lại muốn ra ngoài xem sao.
Tôi lôi Mặt dày lại bảo đừng sinh sự, không được nghĩ tới cái đầu đó
nữa, nếu lỡ không kiềm chế được xông ra ngoài thì chỉ có toi mạng. Nhưng trong ngôi điện Na vương này cũng tối đen như mực, bên ngoài thì yên
tĩnh đến kỳ lạ, trong thôn không những không còn ai mà đến cả côn trùng
cũng không có lấy một con. Đứng bên trong chỉ cần hơi suy nghĩ một chút
là lại nghĩ tới cái đầu kia.
Mặt dày gãi đầu nói: "Nghĩ gì bây giờ? Nếu không nghĩ tới cái đầu đó
thì tôi cũng chẳng nghĩ được việc gì cho nghiêm chỉnh, cứ nhắm mắt là
toàn thấy thịt vịt quay thôi."
Tôi nói: "Đúng thế, tôi cũng đói rồi, thường khi đói quá người ta đều nghĩ tới những món ăn béo ngậy. Ông cứ tưởng tượng như bây giờ mình đói mờ mắt rồi, đang được ăn vịt quay, món vịt quay được đặt trên đám lá
sen, lớp da bóng nhẫy được quay giòn vàng ruộm, phết lên trên lớp nước
tương, thêm mấy cọng hành, cắn một miếng mỡ ngập chân răng, gọi thêm bát cháo trắng ăn cho đỡ thèm."
Mặt dày nhắm mắt lại, vừa tưởng tượng vừa gật đầu: "Cậu thật là hiểu tôi, kiểu ăn này rất đúng ý tôi..."
Tôi nói: "Món vịt quay muốn ngon thì đầu tiên vịt phải béo. Loại vịt
trắng Nam Kinh là ngon nhất, vì chúng được nuôi bằng gạo; thứ nữa là lửa và nước ướp, khi đã quét lớp mật và gia vị lên trên mình vịt thì cho
vào lò quay, lửa cũng phải ổn định, lửa nhỏ thì không chín, lửa lớn lại
dễ cháy. Khi quay chín ra lò, vịt phải có màu vàng ruộm hơi sẫm như màu
táo đỏ, bóng mỡ, thịt mềm da giòn, vậy mới gọi là thượng hạng. Đó là vịt nướng treo, tôi khoái món vịt nướng om hơn. Vịt nướng treo là nướng
trực tiếp trên lửa, thường dùng loại củi táo đỏ, còn nướng om là tận
dụng lửa âm ỉ, thường dùng thân mía làm cùi, vịt sau khi nướng chín có
một mùi thơm đặc biệt. Vịt nướng om ở tiệm Tiện Nghi Phường là tuyệt
nhất, đáng tiếc là hồi đó nghèo, tổng cộng cũng chỉ mới ăn được hai, ba
lần."
Mặt dày nói: "Chỉ cần không bị chết ở nơi này, thoát khỏi đây thì
chúng ta đều giàu rồi, muốn ăn gì chẳng được. Cậu thử tính xem, bay trên trời, chạy trên bờ, lội dưới nước, nhảy trong cỏ..."
Hai chúng tôi ôm chiếc bụng rỗng nghĩ tới cảnh được ăn vịt quay thì
cảm giác đói càng mãnh liệt hơn, nước miếng chảy ra đầy mồm, nhưng nhờ
đó mà đầu óc đã tỉnh táo hơn. Thế mới thấy bản tính của con người là ăn
và tình dục, nhưng ăn vẫn được xếp hàng trên hết, ăn no mặc ấm rồi mới
có sức mà nghĩ tới chuyện trai gái được, khi con người ta đã đói mờ cả
mắt rồi thì trong đầu chỉ nghĩ tới ăn, chuyện mây mưa thì xếp hàng thứ
yếu.
Trong điện tối om còn có cả sương mù, Điền Mộ Thanh đứng cách xa
không nhìn rõ mặt ả kia, nhưng cũng biết tình thế hung hiểm, thấy tôi và Mặt dày dừng lại thì cô cũng yên tâm phần nào, liền hỏi: "Cô ả chỉ có
cái đầu đó sao lại không vào trong điện?"
Tôi nói: "Cũng lạ nhỉ! Tường nhà tuy kiên cố, nhưng cánh cửa điện
bằng gỗ, lại mục nát hỏng hóc, không lẽ trong điện có thứ gì đó trừ tà?
Nhưng cũng không hẳn, vì đầu ả ta đã thò vào tới trong điện nhưng lại cứ muốn dụ chúng ta ra ngoài. Thường thì đầu xuôi đuôi lọt, đầu vào được
bên trong rồi thì thân hình cũng vào được thôi, hơn nữa cửa điện to rộng thế kia, trừ phi thân thể phía sau ả ta quá to lớn, không tài nào vào
bên trong được."
Điền Mộ Thanh nói: "Bên ngoài không thấy động tĩnh gì, hay là đã đi rồi?"
Mặt dày nhớ lại cảnh vừa nãy vẫn bất giác rùng mình, nói: "Khoan hẵng ra ngoài, khuôn mặt ả ta không thể nhìn được, một chàng trai chất phác
mộc mạc như tôi mà còn bị cô ta hớp hồn, không chừng là hồ ly tinh ở
ngôi mộ nào đó trong thôn biến thành đấy."
Ba người chúng tôi nhất thời không dám ra ngoài cửa xem xét, dỏng tai lên nghe ngóng bên ngoài, nhưng tuyệt nhiên không chút động tĩnh.
Mặt dày thì thầm: "Hình như là đi thật rồi..."
Anh ta vừa dứt lời bỗng bên ngoài vọng lại tiếng khóc của người con
gái kia, âm thanh vọng vào từ ngoài cửa điện, đập vào tai chúng tôi nghe thê lương ai oán. Bọn tôi nghe thấy tiếng khóc mà có cảm giác như có
phiến đá to đang đè nặng ngực mình không thể thở nổi. Cả bọn vội bịt tai lại, tiếng khóc đã nhỏ đi, nhưng cảm giác vẫn hết sức khó chịu. Một lúc sau, tiếng khóc dần nhỏ lại và im bặt, xung quanh lại trở về trạng thái tĩnh mịch đáng sợ.
Chúng tôi lại chờ một lúc lâu, không thấy động tĩnh gì mới yên tâm
một chút. Tôi đánh mắt sang Mặt dày, hai người nhòm qua khe cửa nhìn ra
bên ngoài một lúc, không thấy có gì khác thường liền mở cánh cửa ra, cần nhân cơ hội này chạy thoát, nhanh chóng tới hố tế lễ, bị nhốt mãi nơi
quỷ quái này cũng không phải là cách.
Vừa mới hé cửa thì mùi máu hôi tanh lại xộc vào, chúng tôi thất kinh, biết là chiếc đầu kia vẫn còn ở bên ngoài, tôi vội vàng đóng cửa lại,
đang chuẩn bị cài then thì nghe đánh "rầm" một tiếng, cánh cửa bị va
mạnh từ phía ngoài liền bật mở, cùng lúc đó là tiếng cười rùng rợn vang
lên, cái đầu lại hiện ra trong đám sương mù, từ từ tiến vào trong điện,
dưới ánh lửa, chúng tôi nhìn thấy cổ của ả ta có màu đỏ bầm như gan lợn, tựa màu thịt đã bị lột đi lớp da bên ngoài.
3
Tôi vội giơ đuốc lên chĩa về phía cái đầu, Mặt dày nhân lúc cái đầu
né sang một bên thì nhanh chóng đóng cửa cài then. Toàn bộ phía trong
phía ngoài điện Na vương lại một màn im lặng tuyệt đối, chỉ nghe thấy
tiếng hơi thở gấp gáp và tiếng tim đập thình thịch của chúng tôi.
Mặt dày choáng váng nói: "Cậu nhìn thấy chứ, cổ của ả ta...?"
Tôi đương nhiên nhìn thấy, nhưng không biết đó là thứ quỷ quái gì. Cô ả đó thò đầu ra từ trong lớp sương mù, chẳng nhìn thấy thân hình đâu.
Nơi này đã bị rơi vào Đất quỷ từ thời Đường, có phải là bọn ma quỷ chui
ra từ trong hang động không?
Nhưng theo ghi chép trên bia đá, "Na" có nghĩa là trói buộc, cái hang lớn cuối thôn dường như thông với âm ti, Đại La Kim Tiên (người có quả
vị tối cao của Tiên Tông) cũng đừng mơ chui ra được, vậy cô ả này là
người trong thôn?
Tôi nhìn sang phía Điền Mộ Thanh, thấy thần sắc của cô đang hoảng
loạn, hiển nhiên là cô không biết sự tình. Tôi thì lo sợ cánh cửa điện
lại bị húc bật ra một lần nữa, cũng không cần phải lo nhiều, trước đó
tôi cứ nghĩ cánh cửa gỗ của gian điện chỉ là gỗ bình thường, nhưng lúc
sờ vào nó mới biết gỗ rất dày và kiên cố, rõ ràng là trước khi sử dụng
nó đã được ngâm dầu, không sợ bị nước ngâm hay lửa thiêu, để lâu năm vẫn không mối mọt.
Phía bên ngoài vẫn im lặng như tờ, tôi lo ngại có nơi nào đó chưa
được ổn thỏa nên cầm đuốc đi xem xét mọi ngóc ngách trong gian điện.
Điện Na vương rộng bảy gian, sâu hai gian, tường làm bằng đất sét nện
rất kiên cố, sử dụng giằng cột, xà ngang theo lối kiến trúc nhà cổ. Sáu
cột chạm đất, phía dưới mái nhà rui gỗ chồng chéo lên nhau, trên cửa
điện khắc rỗng hình cánh hoa và thú vật, xà gồ cột và xà dầm đều được cố định bằng mộng, rất khít chặt và vững như bàn thạch. Bố cục của điện Na vương hết sức hợp lý, kết cấu chặt chẽ, chỉ có vài chỗ ở góc mái điện
có hiện tượng sụt hỏng, những nơi khác tuy đã nhuốm màu thời gian nhưng
vẫn còn rất kiên cố. May nhờ cánh cửa điện chắc chắn, lại được cài then
cẩn thận, cái thứ ghê gớm ngoài cửa điện kia trước mắt chưa thể phá cửa
vào trong được.
Bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, chúng tôi cũng chẳng dám mở cửa
lần nữa, định bụng thoát ra ngoài qua đường hầm dưới thôn làng, đường
hầm ngầm đó có thể thông tới chỗ bia đá, nhưng sau đó thì phải làm sao
nữa?
Lúc này, mùi máu tanh lại nồng nặc hơn, mặc dù đã đóng kín cửa điện
mà vẫn khiến người ta muốn ói mửa. Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy có
tiếng vừa cào vừa đẩy ngoài cửa, cánh cửa điện bị đẩy rung rinh, kêu lên từng hồi cọt kẹt, tiếng móng tay cào vào cửa nghe càng rợn người.
Cả ba chúng tôi mặt đều thất sắc, lúc trước chỉ thấy chiếc đầu thò
vào trong đám sương mù, xem ra là nó cũng có tay, không lẽ là cương thi?
Nghe nói cương thi cũng có nhiều loại khác nhau, vùng Quan Nội đất
sâu nước nhiều, người chết chôn trong mộ không những thi thể không phân
hủy mà móng tay, tóc còn tiếp tục mọc dài ra, đó là do địa khí tạo
thành, nếu gặp loại cương thi như vậy thì sẽ có nạn hạn hán. Ở Quan Nội
có phong tục, nếu vùng nào gặp hạn hán đều mời thầy âm dương tới xem mộ
phần, nếu thầy chỉ vào ngôi mộ nào thì cho dù đó là mộ nhà ai đều phải
quật lên, dùng roi dánh vào thi thể trong quan tài, sau đó đem đi hỏa
táng; một loại nữa là oan khí chưa tiêu hết, oan khí chính là phách, lại chết vào năm âm, ngày âm, giờ âm, thì thi thể có thể bò dậy vồ người;
có trường hợp thi thể bị ma quỷ dưới đất nhập vào, ví dụ như hồ ly, sói
lang v.v..., bọn chúng nhập vào thi thể người chết để dọa người, bắt gia đình phải giết gà mổ vịt cúng tế. Nhưng người đã chết thì da thịt trở
nên nhăn nheo khô đét, cho dù là xác chết biết đi thì cũng không thể nào có cảm xúc, âm thanh phát ra trong miệng cũng the thé như tiếng mèo
kêu, nhưng như vậy cũng không có gì là ghê gớm, dân đào trộm mộ chỉ cần
dùng móng lừa đen hun trên lửa hồ lô là có thể đối phó được. Có điều,
trong dân gian còn một cách nói, nếu người chết là con gái, khi còn sống gặp nỗi oan mà chưa thể báo thù được, trước khi chết đã dặn dò lại
người nhà khi khâm liệm thì mặc áo đỏ, miệng ngậm một chiếc lược màu
đen, để nằm sấp trong quan tài. Những trường hợp như vậy, xác chết không những có thể đi lại được mà còn gọi là âm hồn quay trở về lấy mạng từng người trong gia đình kẻ thù, chỉ có loại cương thi này thì mới biết
cười, nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn là khóc rất nhiều, ai gặp phải nó thì đừng mong giữ được mạng sống. Trước đó tôi được nghe lão Nghĩa mù
kể nhiều về chuyện cương thi, vốn đã quên gần hết, giờ bất chợt đều nhớ
lại.
Tôi đang nghĩ về điều đáng sợ này thì nghe thấy tiếng cào cửa ở bên
ngoài ngày càng dồn dập hơn, chúng tôi không nhìn thấy cảnh tượng bên
ngoài, nhưng nghe âm thanh thì như có hàng trăm cánh tay đang cào cửa,
cũng chẳng hiểu là ở đâu ra, cứ như có một con rết trăm chân đang bò
trên cửa điện vậy, may mà cánh cửa gỗ tương đối kiên cố, những phần khắc rỗng đều có vật trang trí bằng đồng nên tuy tiếng cào cửa bên ngoài vẫn nổi lên không ngớt nhưng không mở được cửa.
Tôi sợ hãi khủng khiếp, bụng nghĩ hảo hán không tính đến cái thiệt
trước mắt, giờ không đi thì còn đợi đến lúc nào, nghĩ vậy tôi chuẩn bị
gọi Điền Mộ Thanh và Mặt dày chuẩn bị đưa Điếu bát vào trong đường hầm
phía dưới điện Na vương để trốn thoát.
Ai ngờ cánh cửa điện tuy kiên cố nhưng chúng tôi lại quên béng mất
không để ý chiếc then cài, tuy là một thanh gỗ to nhưng lại là loại gỗ
bình thường, năm xưa sử dụng có thể không vấn đề gì, nhưng giờ trải qua
nhiều năm đã mục. Chúng tôi bỗng nghe thấy rầm một tiếng, chiếc then cài bị gãy làm đôi, rơi xuống nền điện, cánh cửa theo đó cũng bật mở, mùi
máu tanh hôi lập tức xộc vào, trong làn sương khói thê lương ảm đạm,
chiếc đầu đó vươn vào trong điện về phía chúng tôi, há miệng ra thổi một luồng gió âm.
4
Mùi máu tanh bốc vào trong điện nồng nặc khiến chúng tôi đều buồn
nôn, tôi sợ trận gió âm đó thổi tắt ngọn đuốc nên vội tránh sang một
bên.
Mặt dày luống cuống nhặt khẩu súng săn dưới đất lên, còn chưa kịp
chĩa súng về phía chiếc đầu thì nó đã vòng sang bên cạnh anh ta, nhanh
đến bất ngờ, giờ cũng chẳng kịp mà đóng cửa nữa.
Điền Mộ Thanh trước giờ cũng tương đối bình tĩnh, nhưng từ lúc gặp
chiếc đầu ma nữ này thì mặt biến sắc, xám xịt như người chết, cô sợ tới
mức thụt lùi mấy bước liền.
Tôi cũng sợ tới nỗi tay chân mềm nhũn cả ra, chiếc đầu ả ma nữ này
rất xinh đẹp, ánh mắt lại lẳng lơ đưa tình, hai mắt nhìn vào ai thì như
hớp được hồn người đó, nhưng chiếc cổ của nó thì còn đỏ hơn cả gan lợn,
trông thật khủng khiếp. Kỳ lạ hơn là chiếc cổ của ả ta càng về phía dưới càng to hơn, mùi máu hôi tanh càng nặng hơn, nôm giống như một cái
lưỡi, phía đầu lưỡi mọc ra một cái đầu. Tôi nghĩ bụng, không khéo đây là một cái lưỡi thật, vậy thì cái miệng bên ngoài cửa điện kia phải to
biết nhường nào?
Tôi càng nghĩ càng thấy sợ, bất giác lùi về phía sau, nhưng sự việc
xảy ra quá nhanh, chiếc đầu ma nữ ngay lập tức đã tiến tới trước mặt
chúng tôi, tôi nắm chặt bó đuốc trong tay huơ về phía chiếc đầu, không
ngờ nó há miệng cắn ngay vào bó đuốc, tôi bị chiếc đầu giật mạnh về phía nó, không thể giữ bó đuốc lại được, văng ra xa tắt ngúm, trong điện
bỗng chốc tối như hũ hút, có giơ tay ra trước mặt cũng không nhìn thấy
gì.
Tôi bị lực kéo quái đản đó giật mạnh, mất thăng bằng ngã sóng soài ra sàn nhà, trong lòng sợ hãi, nhớ lại chuyện đèn lồng đầu người tôi vừa
kể cho Điền Mộ Thanh và Mặt dày, nhưng đó là đầu treo trên cần lồng đèn, còn con quái vật ngoài cửa điện kia là đầu mọc ra từ lưỡi.
Tứ bề tối đen, tôi mở to mắt hết cỡ cũng không nhìn thấy gì, trong
lòng hoảng loạn vô cùng, vội vàng tìm chiếc đèn pin, khi ánh sáng vừa
xuất hiện thì tôi cũng nhìn thấy chiếc lưỡi mọc đầu người kia đang lao
tới phía tôi như hình với bóng.
Tôi vội lăn người tránh sang một bên, cảm nhận được đám thịt lạnh như băng có gai nhọn xoẹt qua người, suýt chút nữa tôi đã ngất xỉu vì mùi
hôi thối và tanh tưởi tỏa ra từ chiếc lưỡi, nếu không phải trong bụng
trống rỗng thì giờ tôi đã nôn sạch bách ra rồi.
Lúc này, Mặt dày cũng đã hoàn hồn, không kịp bóp cò, anh ta lấy hết
sức bình sinh nện báng súng vào cái lưỡi, cái thứ ở ngoài điện đang thu
lưỡi về, anh ta bị đẩy bật ra phải đến bảy tám bước, đầu va mạnh vào
chiếc cột, máu chảy đầm đìa. Anh ta cứ để máu chảy vậy chẳng thèm lau,
vừa chửi vừa nhảy dậy, nhưng trước mặt tối đen như mực, súng cũng chẳng
biết văng ra góc nào, tiện tay sờ được chiếc cuốc chim, cứ vậy xông lên
khua loạn xạ như một con hổ điên.
Tôi trông thấy tình hình như vậy, cũng không biết sức mạnh ở đâu ra, đứng bật dậy, cầm chiếc xẻng cứ thế chém ngang chém dọc.
Chiếc lưỡi ma quái phần lớn là ở phía ngoài điện, vươn vào tới chính
giữa gian điện là hết cỡ, nó cố rướn sâu vào bên trong khiến gian điện
rung lên bần bật, đất bụi trên trần điện rơi xuống lả tả, tường cũng sắp sập tới nơi, Điếu bát thì vẫn nằm dưới đất bất tỉnh. Nếu tôi và Mặt dày nhân cơ hội này chạy trốn vào phía trong thì cũng không khó, như vậy
tạm thời giữ được tính mạng của mình, nhưng không thể nào bỏ lại Điếu
bát, hai người tuy đều sợ hãi đến tột cùng, nhưng không có cách nào để
lùi bước, đành liều mạng cầm cự, được chút nào hay chút đó. Tôi thì cứ
mong Điền Mộ Thanh lôi Điếu bát vào bên trong lánh nạn, nhưng tình thế
quá nguy cấp, thở còn không kịp thở, sức đâu mà mở miệng nói nữa chứ.
Chiếc đầu ma nữ phát ra tiếng cười ma quái cứ vang vọng khắp nơi
trong điện, hành tung thật ma quái, lúc trên lúc dưới, lúc trước lúc
sau, lúc này chúng tôi không có súng, cho dù có súng trong tay thì cũng
chẳng bắn trúng được ả.
Mặt dày mặt be bét máu, từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà, anh ta cũng chẳng thèm để ý, khắp người nổi gân cuồn cuộn, ra sức khua khoắng
chiếc cuốc chim, bổ vào trong không khí nghe vun vút, chỉ mong có thể
ghim thẳng vào chiếc lưỡi kia, nhưng trong điện tối đen tối ngòm, anh ta chỉ dùng sức chẳng biết dùng trí thì làm sao mà chạm vào kẻ địch được,
mấy lần suýt chút nữa bổ phải tôi, cuối cùng thì anh ta bổ cái phập vào
cái cột, vì dùng lực quá mạnh nên lưỡi cuốc ăn vào hơi sâu, anh ta kê
chân vào cột nghiến răng nghiến lợi giật ra mà không được.
Tôi thấy cái lưỡi kia đang lao về phía Mặt dày, vội cầm xẻng chém
chiếc đầu ả ma nữ trên cái lưỡi, không ngờ chiếc đầu đó chuyển hướng quá đột ngột, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ thì thấy thân mình đã bị trói chặt,
chiếc lưỡi kia đã cuốn chặt lấy tôi, tay chân tôi không còn động đậy
được nữa, cái đầu ả ma nữ thì vòng ra trước mặt tôi, khúc khích cười mấy tiếng liền, lúc này tôi thấy khuôn mặt ả ta thật là đáng hận, mùi tanh
hôi xộc lên càng khiến tôi buồn nôn kinh khủng.
Tôi cố hết sức né tránh, hiềm nỗi tay chân bị trói chặt không động
đậy được, chiếc lưỡi ngày càng thít chặt hơn, chiếc đèn pin rơi xuống
đất vẫn còn sáng, chiếu thẳng vào cái đầu trước mặt tôi, hai khuôn mặt
gần như sắp chạm vào nhau. Vì khoảng cách quá gần, nên nhìn thế nào cũng không giống khuôn mặt của người còn sống, tôi cuống tới nỗi gân xanh
trên trán giật lên từng hồi, toàn thân chỉ còn mỗi phần đầu là có thể
động đậy được, tôi hét to lên: "Xem tao cắn đây!" tôi nhằm thẳng vào
khuôn mặt ả ma nữ chuẩn bị cắn.
5
Tôi há to miệng chuẩn bị cho một nhát vào cái đầu ma nữ đang tiến lại gần sát mặt mình, bỗng một luồng sáng xanh xoẹt qua trước mặt, cái đầu
ma nữ mọc nơi đầu lưỡi lắc lư vài cái rồi rơi xuống lăn lông lốc trên
mặt sàn, khuôn mặt xinh xắn trở nên méo mó, hai mắt trợn ngược, co giật
một lúc rồi im bặt không động đậy nữa, khuôn mặt ngay lập tức chảy sệ,
xuất hiện sự phân hủy.
Cái lưỡi có vẻ rất đau đớn, vội rụt lại ra phía sau, tôi thấy cơ thể
mình được thả ra, rơi bịch xuống sàn nhà, cảm giác như xương khớp toàn
thân đều bị gãy.
Hóa ra Điền Mộ Thanh nhìn thấy bộ dạng của ả ma nữ thì sợ quá, lùi
lại nấp phía sau chiếc cột, trông thấy tôi ở thế bất lợi, cô vội nghĩ
cách tiếp ứng, trong lúc luống cuống có gì dùng nấy, cô cầm chặt lấy
thanh kiếm đồng trong tay chém thẳng vào chiếc lưỡi đang cuốn chặt lấy
tôi. Thanh kiếm này không lợi hại tới mức có thể chém được rồng nhưng
cũng rất sắc bén, một nhát kiếm đã chém đứt cái đầu.
Tôi thấy thật xấu hổ, lại để Điền Mộ Thanh ra tay cứu mình lần nữa.
Thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì, tôi nhịn đau nhặt chiếc đèn pin
lên, Mặt dày lúc này cũng mới rút được chiếc cuốc chim ra khỏi cột. Ba
người cùng lượn một vòng quỷ môn quan về, nỗi sợ hãi khủng khiếp đó lan
tỏa toàn thân, một lúc sau vẫn chưa ai thốt được lên lời. Sàn nhà nhầy
nhụa máu, mùi hôi tanh sặc sụa, nhan nhản là những mảnh xác người chết,
bên ngoài điện cũng từng đống xác người nát vụn, lớp sương mù trắng bạc
trước đó giờ chuyển thành màu đỏ của máu.
Tôi và Điền Mộ Thanh băng bó vết thương cho Mặt dày, lớp sương máu
bên ngoài điện vẫn chưa tan, chúng tôi không khỏi sợ hãi, biết rõ trong
thôn làn này chẳng có chỗ nào là an toàn, nhưng cũng chẳng ai muốn ở lại cái nơi khắp nơi đều là xác chết này một chút nào.
Mặt dày nhặt khẩu súng săn lên, tôi cõng Điếu bát, Điền Mộ Thanh cầm
đèn pin, cả bọn vội vội vàng vàng đi về phía đường hầm phía tây ngôi
làng. Nhưng địa thế ngôi làng đều bố trí xung quanh núi Huyền Cung, nhà
dân phần lớn đều là các hang đá, phân bố theo sườn núi, bên trong quét
một lớp vôi, dựng mái lợp ngói, chia thành hai gian trước và sau, phía
dưới đốt củi, phía sau là phòng ngủ, phía trước đắp lũy giống như bức
tường bình phong, chỉ có kích thước khác nhau, còn hình dạng nghìn cái
như một.
Số nhà trong thôn không nhiều, khoảng hơn mười nghìn người, dân làng
đều tin vào tôn giáo đã được truyền lại hơn hai nghìn năm, xung quanh
đắp thành lũy bằng đất để tránh kẻ địch, nói nơi đây là một thành trì cổ kể cũng không ngoa. Nhà cửa ở phía Tây ngôi làng không có dấu tích bị
hủy hoại, những mái nhà cao thấp ẩn hiện trong sương mờ, tuy cỏ dại mọc
um tùm, trong không khí nồng nặc mùi ẩm móc và hôi thối, xương người rải rác khắp nơi cho thấy nơi đây không có sự sống, nhưng chúng tôi luôn có cảm giác vẫn còn người sinh sống ở đây, không phải là ảo giác mà hoàn
toàn có thể cảm nhận được hồn phách của những người đã chết vẫn còn
quanh quẩn đâu đây.
Tôi vừa đi vừa hỏi Điền Mộ Thanh, tại sao mỗi lần nhìn thấy chiếc đầu ma nữ kia thì cô đều hoảng sợ như vậy?
Điền Mộ Thanh cũng không giấu giếm chúng tôi nữa, cô kể: "Năm xưa,
người dân trong làng cố hết sức để đưa rồng đất tới Đất quỷ, nhưng trong lúc hành lễ thì xảy ra sự cố, cả thôn làng đều gặp nạn diệt vong, tất
cả là đều do người phụ nữ kia."
Tôi giật mình: "Dường như nó là một con quái vật được hình thành từ
rất nhiều oan hồn của người chết, chiếc đầu ma nữ mọc trên đầu lưỡi rất
xinh đẹp chuyên dụ người tới miệng yêu quái để ăn thịt, không lẽ ả ta đó cũng là một phụ nữ trong làng?"
Điền Mộ Thanh gật đầu, nói: "Ả ta là Na bà của thôn."
Tôi và Mặt dày nghe thấy đều lấy làm lạ, chiếc đầu đó trông vẫn còn trẻ trung, dung mạo khác thường, sao lại gọi là Na bà?
Điền Mộ Thanh nói: "Trong Na giáo có phân Na bà và Na ông, giống như
nam thần và nữ thần của làng, không kể tuổi tác, địa vị của họ rất cao."
Năm xưa, khi Phùng Dị Nhân ăn phải trứng rồng đất, qua mấy chục năm
mà vẫn không già, đợi khi dân làng phát hiện ra thì đã thành xác chết
biết đi. Dân làng lập kế bắt được tại điện Na vương, mổ bụng rút ruột
tại chỗ, tính lấy cục thịt rồng đất trong bụng anh ta ra nhưng rồng đất
và thi thể của Phùng Dị Nhân đã hợp nhất làm một, không những không tiêu diệt được rồng đất mà người dân trong làng bị chết không ít, đành phải
chịu hậu táng tại núi Huyền Cung, dựng miếu cúng tế, mỗi năm đều dâng tế đồng nam đồng nữ, cùng trâu đen ngựa trắng, cứ vậy thầm lặng chờ đợi
thời cơ để đem oan hồn và thi thể của rồng đất vào hố tế lễ, đưa về Đất
quỷ.
Lúc đó, trong thôn chia thành hai phe phái, một phái theo Na vương
thờ Na thần, tuân thủ các nghi lễ do tổ tiên truyền lại, phái này chiếm
khoảng tám mươi phần trăm dân làng; sau đó xuất hiện thêm một phái nữa
do Na bà cầm đầu, phái này thấy Phùng Dị Nhân ăn thịt rồng đất trở nên
trường sinh bất lão, trong khi mình thờ Na thần cả đời mà vẫn phải chịu
theo quy luật sinh lão bệnh tử, chẳng thu được chút lợi lộc gì, vì vậy
sinh hai lòng, âm mưu giúp rồng đất sống lại.
Những người theo phái của Na bà biết tin ngày mười ba tháng bảy năm
Nguyên Bảo thứ ba sẽ có thiên cẩu ăn mặt trăng, lúc đó cánh cổng phía
tây thôn làng sẽ được mở. Họ âm mưu ngăn chặn Na vương đưa rồng đất vào
nơi muôn kiếp không có ngày tái sinh đó. Buổi chiều hôm ấy, nhân lúc mọi người đang hành lễ, Na bà cầm đầu hơn ba trăm người nổi dậy tạo phản,
họ kéo đến Na miếu phá hủy tượng thần, sau đó chia thành nhiều nhánh
đánh úp giết Na vương. Có cô bé tay cầm chiếc gương đồng trốn được vào
phía sau miếu nên đã thoát được tai nạn đẫm máu đó, nhưng vì tuổi nhỏ
sức yếu không đủ sức đẩy cánh cửa đá để ra ngoài nên cuối cùng vẫn bị
chết ở trong.
Những người theo Na bà tạo phản không nhiều, lại hành sự đột xuất, kế hoạch không được chặt chẽ, làm sao thực hiện được một sự việc trọng đại như vậy chứ? Cuối cùng phân nửa trong số bọn họ bị giết, còn lại bị bắt làm tù binh. Na vương nổi giận lôi đình, chiếu theo quy định của Na
giáo phán tội tử hình, tất cả bọn họ đều chịu hình phạt lăng trì tàn
khốc, người cầm đầu nổi loạn là Na bà cũng bị bắt, cả gia đình nhà cô ta hơn mười người già trẻ lớn bé đều bị trói lên cột hành hình, người dân
trong làng lột hết quần áo của họ, dùng vỏ trai được mài sắc để xẻo
thịt. Ngày hôm đó, khắp thôn Thiên Cổ Dị Đế máu chảy thành suối, khắp
nơi dậy lên tiếng kêu la gào thét kinh thiên động địa.
6
Tôi nghe kể mà cũng thấy ớn lạnh, thiết nghĩ vỏ trai cho dù sắc đến
mấy thì cũng không bằng lưỡi dao, dùng nó để xẻo thịt thì cảm giác sẽ
thế nào chứ?
Nhưng Na giáo từ xưa đều thờ Na thần, những người tạo phản to gan dám phá hủy Na miếu, chuyện bại lộ tất không thể có kết quả tốt được, hình
phạt dùng vỏ trai xẻo thịt cho đến chết chính là hình phạt "ngàn đao vạn quả" tàn khốc.
Điền Mộ Thanh kể, ngày hôm đó Na bà đã bị chịu hình phạt tùng xẻo,
toàn thân máu thịt be bét, đau đớn mà không thể chết ngay lập tức, cô ta không chịu nổi hình phạt tàn khốc đó, đã khóc lóc van xin ban cho cái
chết nhanh chóng, dân làng lại muốn cô ta phải chịu khổ sở thêm chút nữa nên đã xẻo thịt liên tục trong hai ngày, chỉ giữ lại cái đầu. Tất cả
thịt xẻo được đều vứt xuống khe đất phía đông của làng mà không chôn, để mặc cho diều tha quạ mổ.
Vì phát sinh sự cố này nên tại thời khắc thiên cẩu ăn mặt trăng, toàn bộ thôn làng đã bị rơi vào Đất quỷ, người dân trong làng đều trở thành
vật tế, xương thịt kẻ phản loạn chất cao thành núi, oan hồn không tiêu
tán được đã biến thành một khối thịt không tay không chân, chỉ có một
cái miệng, nó thường lè lưỡi ra dụ những thanh niên trẻ tuổi vào trong
thôn để ăn thịt, vừa rồi chiếc đầu bị cắt đứt, oán khí bên trong thoát
ra ngoài biến thành làn sương mù bằng máu.
Điền Mộ Thanh dần dần nhớ lại từng việc một, quang cảnh đại nạn năm
xưa của làng đã dần dần hiện ra. Tôi chỉ thấy lạ là tại sao cô ấy lại sợ Na bà đến vậy?
Tôi có một bụng thắc mắc muốn hỏi, chưa kịp thốt thành lời đã thấy
Điền Mộ Thanh rảo nhanh bước chân, xăm xăm tiến về phía trước, tôi gọi
thế nào cô ấy cũng không nghe, sắc mặt có phần cổ quái. Lúc này, cô ấy
đã đi tới Thần đạo, phía trước lăng tẩm và đàn tế đều lát đá phiến, hai
bên có tượng hình thú bằng đá. Chúng tôi vác Điếu bát theo sát phía sau, chỉ thấy mờ ảo trong làn sương là những cành cây gầy guộc, những hình
bóng quái dị đan xen vào nhau, những tượng thú hai bên đường sứt mẻ
không nguyên vẹn khiến hình thù trở nên quái dị, cái thì vỡ, cái thì đổ
nằm nghiêng ngả trong bụi cỏ dại, có những tấm bia đá bên cạnh khắc nổi
hình ác thú, nhưng chữ trên bia đã phai mờ nhìn không rõ, mùi hôi thối
của xác chết không ngừng bốc ra từ phía mộ cổ.
Tôi và Mặt dày thay nhau cõng Điếu bát, mệt mỏi rã rời, mắt hoa lên
từng chặp, ai cũng rõ là mình không thể gắng gượng được mấy nữa rồi.
Mặt dày chỉ về phía Điền Mộ Thanh, thấp giọng nói: "Cậu thấy chứ, cô ấy cứ như biến thành một người hoàn toàn khác vậy."
Tôi nói: "Mắt mũi ông kiểu gì thế, giờ mới phát hiện ra à?"
Mặt dày nói: "Tôi với cậu mà còn mệt thế này rồi, cô ấy thì chạy như
điên, cứ như gà bị chọc tiết vậy, hay là bị chiếc đầu đèn lồng kia dọa
cho sợ quá rồi."
Tôi nói: "Không phải, có thể cô ấy nhìn thấy mặt Na bà nên đã nhớ lại toàn bộ câu chuyện của năm xưa."
Mặt dày nói: "Cô nàng nói kiếp trước ở thôn này, tôi vẫn không tin lắm, có chuyện này thật à? Cô nàng là Na bà chuyển thế?"
Tôi nói: "Ông không biết dùng đầu mà suy nghĩ à, nếu là Na bà chuyển thế thì làm sao âm hồn còn xuất hiện trong thôn được chứ."
Mặt dày nói: "Đúng là đồ quạ đậu trên lưng lợn, chỉ nhìn thấy người
khác đen thôi. Nếu cái đầu của cậu không phải để làm cảnh thì cậu thử
nói xem, cô ấy... cô ấy là ai?"
Tôi nói: "Chuyện lục đạo luân hồi thực ra rất khó nói, nó không thuộc phạm vi kiến thức của chúng ta. Nhưng nếu ông hỏi tôi cô ấy là ai thì
tôi cũng có thể đoán được tám chín phần. Tôi dám chắc cô đã từng sống ở
ngôi làng bị ám lời nguyền này."
Mặt dày hỏi: "Đã từng ở trong thôn này? Mấy chuyện tầm thường này
không cần cậu nói tôi cũng biết, tôi đang hỏi cậu, cô ấy là người hay là ma?"
Tôi nói: "Cô ấy là người hay là ma? Ông hỏi đúng điểm trọng tâm rồi
đấy. Tôi nghĩ cô ấy không phải là ma, tôi có phải không đem mắt theo đâu mà không nhìn thấy, bọn mình đi cùng ma một đoạn đường dài như vậy còn
không phát hiện ra à? Nhưng tôi lại thấy cô ấy cũng không phải là
người."
7
Mặt dày nói: "Nói thế cũng bằng không, cậu nói năng cho bình thường chút không được à?"
Tôi nói: "Ông nghe tôi nói cho hết đã. Thôn làng này biến mất đã hơn
nghìn năm nay, con người sống được mấy nỗi? Cô ấy chẳng qua cũng khoảng
hai mươi ba tuổi là cùng, tại sao lại biết được những việc đã xảy ra lâu như vậy?"
Mặt dày nói: "Hiểu rồi, bọn mình đã mắc lừa ả ta! Tôi thường vì bản
tính thật thà chất phác mà toàn bị thiệt thòi, tôi hay tin người mà,
ruột để ngoài da, nhưng toàn phải đón nhận những mũi tên xuyên tim mình
thôi. Cậu thử nói xem, mục đích của cô ta là gì chứ?"
Tôi nói: "Tôi tin những gì cô ấy nói đều là thật, chỉ có điều còn
những uẩn khúc mà chúng ta chưa nghĩ ra, hoặc là không dám nghĩ tới."
Mặt dày hỏi: "Vậy thì cô ta vẫn là người của thôn Thiên Cổ Dị Đế này? Cô ta ăn trứng rồng đất trường sinh bất lão chắc, đã biến thành quái
vật giống Phùng Dị Nhân rồi sao?"
Tôi phản đối: "Tuyệt đối không phải! Thế mới bảo cái đầu của ông mọc
thừa rồi mà lại. Ông không thử động não xem từ lúc chúng ta xuống mộ cổ
của ngôi làng này tới giờ đã xảy ra những chuyện gì rồi?"
Mặt dày vẫn chưa hiểu: "Xảy ra chuyện gì ư? Thì đụng phải bọn Hoàng
phật gia, suýt chút nữa chết trong hầm mộ, cũng không biết là hên hay
xui mà không bị chết ở trong đó, nhưng bị kẹt lại trong thôn, tất cả
những chuyện này đều liên quan tới cô ta? Cậu đừng có vòng vo Tam Quốc
nữa được không, nói toẹt ra xem nào."
Tôi nói: "Ông chỉ biết một mà không biết hai, biết hai mà không biết ba. Nếu ông chịu để tâm một chút thì nghĩ ra ngay thôi."
Mặt dày nói: "Không lẽ cô ta là Na bà, sau khi chết thảm thì phần đầu ở lại trong thôn thành đèn lồng đầu người, phần thân thoát ra bên ngoài không biết lượm đâu được cái đầu gắn vào, giờ quay trở lại đây? Vậy cô
ta định làm gì?"
Tôi nói: "Cô ấy không phải là Na bà, cũng không phải Na vương, thậm
chí không phải là bất kỳ người dân nào trong thôn này. Nhưng có một câu
ông đoán đúng rồi đấy. Trong ngày toàn thôn bị tiêu diệt thì cô ấy đã
thoát ra bên ngoài. Ban đầu tôi không đoán ra được cô ấy là ai, cho đến
khi vào đến Na miếu. Ông còn nhớ hồn ma trong chiếc gương đồng không, bé gái khi nhìn thấy cô ấy thì đã quỳ xuống lạy..."
Mặt dày nói: "Đúng là có chuyện đó, ý cậu là hồn ma trong chiếc gương khi còn sống là người hầu của cô ta?"
Tôi nói: "Sao ông vẫn chưa hiểu ra vấn đề nhỉ, trong gương đồng không có ma. Chỉ là, trước khi toàn thôn bị diệt vong, cô bé đã trốn vào
trong gian phòng đá sau miếu đường, cuối cùng bị chết trong đó, xác chết soi vào chiếc gương đó hàng nghìn năm không thay đổi. Chiếc gương đồng
đó là một báu vật có linh khí, nhưng không thành hình, giờ có thân xác
của cô bé nên muốn tích bóng để thành hình, biến thành hồn ma, cô bé
định bóp cổ chết bọn mình thực ra là chiếc gương đồng, không liên quan
gì tới cô bé chết trong thạch thất cả. Giờ thì ông hiểu rồi chứ?"
Mặt dày gãi đầu: "Đại khái thì cũng hiểu, nhưng mà... cậu định bảo tôi hiểu chuyện gì cơ?"
Tôi gắt lên: "Đồ đầu đất, tôi nói đến thế rồi mà ông vẫn ù ù cạc cạc. Tôi hỏi ông, tại sao hồn ma trong gương đồng nhìn thấy cô ấy thì quỳ
xuống lạy sau đó biến mất luôn?"
Mặt dày lắp bắp: "Cái đó... là vì sao? Tôi chưa nghĩ tới, tại sao nó
lại sợ cô ấy? Nhưng tôi thấy cô ấy ăn nói hòa nhã lắm mà, thấu tình đạt
lý lại nhẹ nhàng nữa, gặp phải bọn thô lỗ như tụi mình chắc cũng không
nhiều, trông cô ấy như vậy có gì đáng sợ đâu?"
Tôi giải thích: "Ông vẫn chưa hiểu gì cả, vì cô ấy là chủ nhân của chiếc gương, nô tỳ nhìn thấy chủ có ai dám không quỳ không?"
Mặt dày nói: "Lòng vòng một hồi hóa ra là vậy. Cô ấy không đòi lại
chiếc gương chứ? Nếu vậy còn đau hơn là bẻ gãy xương sườn tôi, tôi tám
trăm lần không đồng ý, mà chưa chắc cô ta đã giành được với tôi, tới lúc đó cậu về phe ai? Theo phong cách của cậu thì tôi nghi ngờ cậu không
những bàng quan không quản mà có khi còn ham sắc bỏ bạn, theo phe người
ngoài."
Tôi nói: "Giờ là lúc nào rồi mà ông còn nghĩ tới mấy thứ chẳng liên
quan đó, ông nghĩ xem chủ nhân chiếc gương đồng là ai? Người đó căn bản
không phải là người!"
Mặt dày nói: "Không là người thì là ma chắc? Lúc nãy cậu vừa bảo cô
ta không phải là ma mà, giờ nói vậy không phải tự vả vào mồm mình?"
Tôi nói: "Ở trong thôn này không chỉ có người. Theo ghi chép trong
những bức bích họa ở kho báu trong tầng hầm dưới điện Na vương thì gương đồng từ lâu vẫn được thờ trong Na miếu, đó là nơi để ở sao? Nên tôi
nghĩ cô ấy là..." tôi nói tới đây cũng hơi run run, hạ thấp giọng hơn
nữa mới nói tiếp: "Cô ấy chính là Na thần!"