Ma Chó

Chương 6: Chương 6: Ai đưa võng đong đưa?




Hồi đó ở quê ăn cơm sớm lắm, các bác cũng biết rồi, 5, 6 giờ chiều ăn cơm, 7h đã đóng cửa đi ngủ, không thì xem tivi. Nửa tiếng sau, trong nhà bà đã dọn cơm xong, định bụng gọi ông lên rửa chân tay còn ăn cơm chiều. Ngó ra sân thì ông đã đi lên, cái võng vải vắt trên vai. Bà nói với ra: “ ông quên cái mũ “. Ông liếc mắt lên một cái ý chừng nghe thấy nhưng ko bảo gì. Rửa chân tay xong, hai ông bà ngồi ăn bữa cơm đơn giản, ít thịt kho, miếng đậu rán, canh rau vs cà pháo. Con vàng thì nằm ghếch mõm lên bậu cửa gian nhà giữa, mắt lim dim. Đây có lẽ là quãng thời gian thư giãn nhất của nó trong ngày. Bữa cơm hôm nay nom có điều gì đó lạ lùng hơn mọi khi. Chính là bầu không khí căng thẳng chẳng biết đã len lỏi vào ngôi nhà nhỏ bé này tự bao giờ, bao trùm lên cả khu vườn rộng lớn, khoác lên nó một sắc màu kì bí mà trước nay chưa hề có. Bình thường, các con đều đi học ở trường tỉnh xa nhà, rồi đứa đi bộ đội, ở nhà chỉ có hai ông bà già với nhau, ngta sẽ nghĩ là neo và buồn lắm. Nhưng ông bà em thì khác, tuy nhà neo người nhưng ông bà vẫn lạc quan và tìm thú vui lúc nhàn rỗi. Ông em thường đọc sách, báo, nghe đài, tối đến thì xem tivi. Bà em ban ngày ngoài những việc lặt vặt, nội trợ thì hay đi chợ phiên mua dăm ba thứ cần thiết, rồi còn chăm mấy con gà để dành khi nào bố và cô chú về thì thịt cho chúng nó ăn.

Hôm nay, mỗi người một bát cơm lưng, mạnh ai người nấy ăn, chẳng nói vs nhau câu nào. Ông, bà mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Ông thì đang ko biết nên làm gì với những chuyện mới chứng kiến, kể cho bà nghe ư?. Từ trước đến nay, ông đã đặt ra lề lối cho cái gia đình này, một gia đình văn hoá với tư tưởng tiến bộ. Chính ông đã nói dối rằng mình chưa từng thấy ma cỏ, chưa từng tin vào chuyện ma quỷ. Giờ nói ra, chẳng phải tự ông đang tát vào mặt mình?. Còn nếu lại giấu nhẹm đi, ai biết mấy thứ quái quỷ kia còn xảy ra nữa hay ko?. Đến lúc ấy phải giải quyết ra sao?. Rối quá!. Bà để ý ông suốt cả bữa ăn. Ko nhịn được bà mới lên tiếng: “ ông, hồi chiều tôi thấy ông đội mũ theo mà, sao nãy không cầm lên, để chi dưới ấy? “. Ông giả vờ đang và miếng cơm bận nhai ko trả lời. Bà lại tiếp: “ mà cái cây dừa sao?, có thấy ai chăn trâu gần bờ rào nhà ta không?. Nói thật, chả hiểu sao, người tôi hai, ba hôm nay cứ chộn rộn cả lên, đứng ngồi ko yên. Giời đã nóng thì chớ!”, rồi chép miệng. Lúc này ông mới buông đũa, cũng chép miệng theo: “ tí nữa nói chuyện, dọn mâm đi, tôi cho con vàng ăn cho “, xong rồi đứng dậy. Bà nhìn theo bóng ông đi ra khỏi cửa, ko hiểu gì, nhưng cảm giác là có chuyện gì nặng nề lắm mới khiến ông em trở nên như vậy.

Cơm nước rồi tắm rửa, dọn dẹp các thứ cũng xong xuôi. Trời mùa hè ngày dài đêm ngắn, 7h tối nhưng vẫn chưa tối hẳn, còn lạng vạng sáng. Cả khu vườn rộng lớn vào cái thời điểm này là khó nhìn rõ mọi thứ trong nó nhất, tất cả đều nhập nhặng một màu u ám. Tiếng chim quốc kêu ngoài cánh đồng xa vọng vào càng làm tăng thêm sự buồn tẻ, chẳng hiểu sao lúc này khiến người ta có cảm giác thê lương. Cũng phải thôi, buổi chiều, nhất là lúc chập tối, thường là quãng thời gian dễ gây cho tâm trí con người những cảm xúc phiền não hoặc buồn bã. Ông em đi ra khoá cổng xong trở vào chốt mấy cửa sổ, cửa phụ vào cho cẩn thận rồi lên giường nằm luôn chứ ko thấy xem tivi như mọi hôm. Lúc đi ngang qua sân, ông cắm cúi đi thẳng một mạch, ko ngoái đầu nhìn ra phía vườn cây lấy một lần, như thể muốn tránh nhìn thấy thứ ko hay kẻo lại mệt thêm. Bà em thấy thế cũng tắt đèn đi ngủ, không trải chiếu ra hiên nữa. Bà em vốn cũng yếu bóng vía. Mà từ độ rằm đến nay cũng gần một tuần rồi, trăng ko còn tỏ nữa. Đêm lại tối đen như mực. Hồi ấy đã làm gì có điện đường, ngõ xóm. Trong nhà còn đang dùng đèn sợi đốt là chủ yếu, cái loại đèn tròn cho ánh sáng vàng các bác còn lạ gì. Thu hút bao nhiêu là muỗi, măn mắt các thứ, nhà em lại cả một bầu trời cây cối.

Trong nhà, ông bà em nằm trên giường, bà phe phẩy cái quạt nan, thi thoảng lại trở mình miệng khẽ rên những tiếng mệt nhọc. Trời mùa hè mà ko có quạt máy nóng nực làm sao ngủ ngon được. Hôm nào mất điện là các bác biêt rồi đấy. Ông hôm nay nằm mãi vẫn chưa thấy ngáy, đang nằm ngửa vắt tay lên trán, tuy nhiên tiếng thở vẫn đều đều. Bỗng nhiên ông nói khẽ:

- Mai tôi đem cái quạt đi sửa.

- Tôi đang định bảo ông thế, mà ban nãy ông bảo có chuyện muốn nói, phỏng chuyện gì thế? Có phải ông nhìn thấy cái gì rồi không?.

Bà em tiện đà bắt chuyện luôn, run run hỏi ông. Ông im lặng, chưa vội trả lời. Lát sau ông mới nói:

- Gì thì gì, tôi vẫn chửa tin là trên đời có sự lạ như vậy. Bệnh già đấy!. Thần kinh yếu rồi mắt mũi cũng kém, khéo là mơ ngủ lẫn quáng gà!.

Bà e nghe ông nói đến đó là dám chắc ông đã nhìn thấy cái gì rồi, có điều ông vẫn bảo thủ cố gắng chống chế mà thôi. Tính khí con người là vậy, khó thay đổi lắm. Bà nghiêng người hẳn về phía ông, nhăn mặt nói vẻ nóng vội:

- Thí như chỉ mỗi tôi quáng gà, nay ông cũng quáng gà, sao khéo thế được!. Lúc tôi nhìn thấy tôi tỉnh mà, mơ ngủ là cớ làm sao?. Hay ông???.

Dứt câu, bà em ngóc hẳn đầu dậy nhìn xoáy vào ông, linh tính bảo bà, ông chắc chắn gặp phải sự gì lạ rồi. Ông vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, lồng ngực nhấp nhô:

- Hồi trưa nằm dưới ấy, hình như tôi nằm mơ...

- Sao, ông kể tôi nghe, hèn chi từ chiều đến giờ tôi thấy ông lạ lắm!.

Thở hắt một tiếng nặng nề, rồi ông em cũng quyết định kể với bà...

Tua lại lúc đầu chiều khi ông em lững thững cắp võng xuống vườn nằm canh. Vì nằm trên võng nên mặt hướng lên trời nghĩa là đối diện thẳng với ánh nắng. Dẫu có tán cây xoan che chở nhưng những tia nắng gay gắt vẫn xuyên qua và chiếu xuống bên dưới. Ông em vì thế mới lấy cái mũ cối úp lên che mặt tránh nắng và cho dễ ngủ. Đang mơ mơ màng màng chắc khoảng 10 phút gì đấy, thì ông nghe như có tiếng động rất nhẹ. Tại sao nhẹ mà ông vẫn nghe được mặc dù có tiếng ve kêu. Ấy là bởi vì nó phát ra gần chỗ ông, cảm giác như ngay trên đầu. Tiếng xột xoạt ấy, là khi cành cây bị thứ gì đó tác động làm cho rung rinh và lá cây cũng xào xạc theo. Những tưởng âm thanh đó sẽ khiến ông tỉnh giấc nhưng ngược lại, tiếng xào xạc khe khẽ ấy vô tình như bài hát ru êm đềm càng làm ông em đi vào giấc ngủ sâu hơn. Và vì chìm vào cơn mơ màng được mấy phút rồi nên ông không còn dùng một chân chống xuống đất để đưa võng nữa, hầu như cái võng đã dừng lại từ khi nào. Thế nhưng, bất chợt, nó từ từ đưa sang bên phải, rồi lại đưa sang bên trái, phải rồi trái...cứ thế đều đều, như thể có một bàn tay vô hình đang đưa võng cho ông vậy. Thời gian như đóng băng trong khu vườn ngập tràn sự kì bí này. Về phần ông em, sau khi bắt đầu chìm vào giấc ngủ được một chốc, thì chợt thấy khung cảnh chói loà. Kiểu như giao thoa giữa thức và ngủ là rất mơ hồ, có thể mới mấy giây trước mắt còn mở, còn nhìn thấy khung cảnh trước mặt, mấy giây sau đã ngủ mất mà ko hay. Lúc ấy, não chúng ta sẽ lưu giữ hình ảnh cuối cùng trước khi ta bắt đầu ngủ thật sự - ông em đang rơi vào trạng thái này. Đang tối om, bỗng văng văng trong đầu ông một tiếng cười khúc khích rất nhỏ, tiếng cười trong tiềm thức. Kiểu cười thì không phải man dại hay the thé như các bác đã biết đâu, âm thanh cười này thể hiện sự lém lỉnh, tinh nghịch lại lén lút. Sau đó, ông em thấy cái mũ bị một bàn tay lấy ra khỏi mặt, khung cảnh bắt đầu trắng lên, lộ ra một bóng hình nhỏ đen thui không mắt, không mũi, chỉ có một cái miệng. Cái miệng ấy ngoác ra cười trắng hếu, chẳng rõ răng lợi hay là gì. Nó gỡ mũ ông ra rồi thì cứ đứng ngó ông cười với cái mồm như thế. Cái bóng đứng hơi xiên xiên, tầm mắt có hạn nên ông không nhìn hết được toàn bộ người ngợm nó ra sao, chỉ thấy nửa người trên. Có vẻ như nó đang đứng bên cạnh võng ngó vào. Lúc này ông em thấy lạ, cứ thế nằm yên “ nhìn “ lại nó, chắc hẳn mặt ông đang cau lại, vẻ khó hiểu lắm, đến nỗi ko để ý thấy một sự lạ khác, là có kẻ nào đang đưa võng free cho mình. Hai mắt nhìn nhau ( vì đứa kia ko thấy mắt) được một hồi thì ông bắt đầu thấy mỏi, phần vì ánh nắng chiếu xuống, phần vì võng đong đưa dễ bị chóng mặt. Ánh sáng chói loà từ mặt trời trên cao rọi thẳng xuống cùng với sức nóng vô cùng khó chịu mới là thứ kéo ông em trở về từ cõi “ mơ “. Ông giật mình đánh thót, đưa tay lên xoa mặt, nhưng vẫn nằm chứ chưa ngồi dậy. Phải mất chừng một phút để ông định thần lại tất cả, lúc này mới cảm nhận thấy cái võng còn đang đong đưa đều đều ngày một chậm hơn. Lạ quá!...Cảm giác rợn người bắt đầu xuất hiện, len lỏi trong từng gốc cây, tán lá, bao trùm xung quanh ông. Đầu óc trống rỗng, ông em mới đứng dậy xỏ dép lật đật đi lên nhà một mạch, không ngoái đầu lại nhìn về phía sau lưng lấy một lần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.