Bẵng cái đã gần 6 giờ chiều, vì cậu Khanh còn phải tranh thủ khám bệnh, cắt thuốc cho mấy vị đến khám đột xuất nên lỡ cái hẹn từ ban trưa với ông em. Mãi hơn 5 giờ rưỡi chiều mới thấy cậu ta chạy xe máy vào ngõ gọi cửa. Cậu Khanh bận áo sơ mi màu đen tuyền cổ tàu, đeo chéo trên vai một túi vải trông khá to và cũ, hoạ tiết rối rắm gần giống thổ cẩm. Cũng may mùa hè ngày dài nên vẫn còn sáng sủa lắm, lúc này, hai người đang trên đường đi đến cái nhà có đám ma kia. Ông em ngồi sau vỗ vai Khanh nói nhỏ:
- Này, tôi với cậu tự nhiên không mời mà đến liệu có sao không nhỉ?.
- Hì hì, không lo đâu chú. Nhà cô ấy biết cháu mà, có dạo sang cắt thuốc bổ suốt. Với lại, lúc này gia quyến nhà người ta đều đang đau buồn, bận rộn cả, mình đến là có tâm nên cũng chả ai để ý làm gì đâu mà.
Đi tầm 10 phút thì xe đã đến đầu ngã ba rẽ vào xóm nông nghiệp. Bên tai đã thấp thoáng nghe thấy tiếng kèn đám ma réo rắt buồn bã. Nhà bà G, mẹ cô gái mới chết nằm sâu trong con ngõ ngoằn ngoèo, từ đường chính rẽ vào, đi thêm vài chục mét, đã thấy xa xa một cái rạp nho nhỏ màu trắng dựng lồi ra ngoài đường một chút, cảnh tượng hết sức ảm đạm. Cậu Khanh dừng xe, ghé sát nói vào tai ông em vì tiếng kèn trống từ trong át ra:
- Giờ thế này chú, chú chỉ việc đi theo cháu thôi, mọi việc cứ để cháu tự lo, có gì cháu sẽ bảo tiếp.
Xong xuôi, hai người rảo bước đi vào.
Sân nhà bà G khá rộng, đặt ngang dọc mấy dãy bàn ghế, bên trên là chè nước. Mùi nhang khói toả ra nghi ngút, vấn vít trong không trung. Vì chết ngoài đường, ngoài chợ lại oan khuất nên xác cô bé không được đem vào nhà chính mà được bỏ vào hòm đặt ở giữa sân. Họ hàng ruột thịt, người thân thích với gia đình cô bé trên đầu đều chít dải khăn tang màu trắng, vài người đang ngồi vật vã khóc lóc tỏ lòng đau xót. Riêng người anh trai chưa về kịp chịu tang em gái dải khăn của cậu được đặt trên linh toạ. Những người khách đang lặng lẽ bước tới phúng điếu, thắp cho cô gái trẻ bạc mệnh nén hương rồi khấn vái, một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh linh toạ, tóc điểm hoa râm, chờ để vái trả lễ theo tục lễ, có lẽ là anh em ruột thịt của bà G. Khanh và ông em cũng chầm chậm bước đến đặt vào cái đĩa nhỏ phong bì phúng viếng rồi lần lượt châm lửa đốt nhang. Phía trước quan tài là linh toạ cao hơn độ ba bốn mươi phân,hai bên đặt hai cây chuối con. Trên phủ vải đen chạm đất, mặt trực diện dán một chữ “ Thọ “ lớn màu trắng. Di ảnh cô gái được đặt chính giữa, góc trên bên trái có gắn dải băng đen đang thấp thoáng hiện ra sau làn khói trắng từ bát hương bay lên nghi ngút. Bên cạnh là bài vị làm tạm thời bằng giấy viết bằng chữ nho. Minh tinh được treo vào một cành tre còn nguyên lá xanh ở phần ngọn. Đèn nến thắp sáng lung linh cùng mâm cơm cúng. Ông em sững ra vài giây khi nhìn vào tấm ảnh. Một cảm giác rờn rợn lại ùa về chạy dọc sống lưng lạnh toát. Khanh quay sang bắt gặp dáng vẻ ấy của ông bèn hỏi:
- Chú sao thế?.
- Tôi, không sao. Nhưng đúng là cô bé này...!.
Khanh không tỏ thái độ gì, chỉ khẽ gật đầu, bảo ông lại đằng kia ngồi uống trà nước. Ông em lật đật quay lưng đi, đằng sau, trên bức di ảnh, khuôn mặt trong trẻo của cô gái trẻ hiện ra, miệng mỉm cười tươi tắn, mái tóc dài đen nhánh được vén gọn gàng qua tai, đôi mắt tròn đen láy thì như đang nhìn xoáy vào lưng ông mãi không thôi.
Ra tới nơi, đã có vài người khách đang ngồi, một vài người họ hàng nhận nhiệm vụ tiếp khách thay, vì chủ tang tức bà G lúc này tinh thần đang hết sức rối ren, đau buồn. Trong đám người, ông đã nhớn thấy bóng bà N vợ ông V, liền đi tới ngồi cạnh, cậu Khanh thì đã lẻn đi đâu mất tiêu. Bà N ngước mặt lên thấy ông thì hơi ngạc nhiên bèn hỏi:
- Ơ, bác bá cũng sang viếng cháu đấy phỏng?. Bác mời chén nước đi.
- Vâng, lúc trưa nghe cô kể cũng thấy tội nghiệp, sẵn tiện có cậu Khanh nhà bác B rủ sang nên tôi đi luôn, đến thắp cho cháu nén hương an ủi vong hồn nó. Haizz.
- À, cu Khanh nhà đối diện ấy hả?. Thế nó đâu rồi bá?.
- À, mới đây xong, chắc lại gặp ai quen chạy đi đâu nói chuyện rồi. Hà!.
Ông em vừa nói vừa giả vờ ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng Khanh. Bà N tiếp lời:
- Haiz, chạy ngược xuôi từ qua đến giờ em mệt quá, chắc tiếp hộ chị G đợt khách này nữa rồi em tranh thủ về nhà tí, sáng mai mới qua.
- Vâng, tí cô về nghỉ đi cho lại sức, kẻo đổ bệnh ra đấy lại khổ. Mà cô G mẹ cháu bé đâu hở cô?.
- Chị ấy đang nằm nghỉ trong buồng anh ạ. Nãy ra ngồi được lúc lại khóc lóc vật vã ngất xỉu mọi người phải xốc vào rồi. Khổ thế, chồng mất sớm, nhà có ba mẹ con thì giờ đứa con gái lại bỏ mẹ với anh trai mà đi như vầy. Thằng anh nó nghe đâu rạng sáng mai mới về đến nhà, đóng quân tận trong Đắc Nông. Haizz. Cảnh nhà côi cút.
- Đúng là, chẳng biết được cái gì nó xảy đến cô nhỉ?.
Ông em vẻ mặt trầm buồn đưa chén chè lên uống. Bụng đang tự hỏi không biết anh chàng Khanh này đã đi đâu.
Lúc ra thắp hương cho cô gái, Khanh đã cảm thấy có gì đó không ổn. Anh không nhìn thấy linh hồn của cô ta đâu. Trong giai đoạn “ thân trung ấm “, linh hồn cô gái phải ở đâu đó quanh đây. Anh bèn đi quanh nhà xem xét. Người nhà bà G lúc này đang bận rộn, mỗi người một việc chạy ngược chạy xuôi lo hậu sự, nên cũng chẳng ai để tâm đến chàng trai lạ mặt. Khanh vòng ra mé sau ngôi nhà, đằng sau là khu bếp có khoảng sân khá rộng, đang bày ngổn ngang đồ bếp núc linh tinh. Lúc này trời đã xâm xẩm tối, khu bếp được thắp sáng bằng một bóng đèn vàng vọt. Nhìn vào góc trong gian bếp thấp hơn phía đối diện, Khanh thấy một bóng đen ngồi thu lu trong đó như cái chum. Anh vội nép mình sau bờ tường quan sát. Cái bóng động đậy rùng mình thành một luồng khí đen bay ra phía tiền sảnh. Vẻ mặt lạnh lùng, Khanh nhẹ nhàng quay trở lại sân trước, túi vải cũ kĩ vẫn đeo xúc xắc trên vai.
Len lỏi qua đám người đang đi lại tất tả, ánh mắt Khanh dừng lại sau cỗ quan tài đen im lìm. Ngày xưa, nhà nào cũng xây theo lối sân thấp hơn nền nhà rất nhiều, nên đều có bậc tam cấp nối từ sân lên bờ hè. Đằng sau quan tài của cô gái là cái bậc tam cấp ấy. Hiên nhà chính bên trên tạm thời được che đi bằng một cái li đô màu đen, ngồi đằng sau đó là mấy người của đội kèn, trống. Phía bên này, một vòng hoa được dựng vào phía trước trên đề “ tập thể lớp 12C “. Khanh nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt dừng lại ở bậc tam cấp. Cái bóng đen ban nãy chờn vờn một lúc rồi tụ lại đứng trên bậc thấp nhất nghĩa là gần quan tài và linh toạ. Trên nắp quan tài có bát cơm úp, đôi đũa tre vót hoa man kẹp quả trứng luộc cắm vào giữa bát cơm. Ngoài ra còn bày chín khúc chuối con để cắm hương bên cạnh chín ngọn nến trắng. Lúc này, cái bóng méo mó bắt đầu vươn nửa thân trên ra đằng trước dài ngoằng, ghé sát đầu xuống hít lấy hít để mùi nhang, nến, xà qua bát cơm rồi lại nhoài người sang hít mâm đồ lễ phúng điếu. Nó hít đến đâu, hoa quả đang tươi rói tự nhiên trở nên úng, nẫu hết đến đó. Khói hương bay lên cứ tự động bị hút về một phía mất tăm. Hai bên linh cữu, người thân cô bé vẫn đang gào khóc thảm thiết chẳng hề hay biết gì. Khanh lẩm bẩm trong miệng: “ thầy cúng rước nhầm về rồi!“. Nhưng do trước khi nhập quan, đã làm lễ “ phạt mộc “ nên nó không theo vào được mà lang thang ẩn náu xung quanh nhà. Vậy có lẽ, do nhà neo người lại cấp bách nên phía bên gia đình chỉ mời được thầy cúng cho đủ lễ nghi chứ đúng ra, còn rất nhiều thiếu xót, mặc dù có tiến hành làm lễ gọi hồn về từ chỗ cô bé mất. Khi làm lễ nhập quan anh lại không được chứng kiến, khả năng là thầy cúng đã yểm phía trong linh cữu một lá bùa nào đó rồi, thí như bộ bài tam bích chẳng hạn, nên hồn ma theo về kia mới còn lang thang ở ngoài giờ này do nó không theo vào quan nhập xác được. Gia đình cũng không tìm hiểu để lập đàn tràng cầu siêu, khai thị cho cô bé biết đường vãn sinh đến cõi Phật trong lúc này quả là sơ xuất. “ Gay quá “! - Khanh thở dài trong đầu. Mà có làm thì hồn cô ta cũng có nghe thấy được đâu, không về nhà, lại lang thang chốn u minh lạnh lẽo, khó lòng mà siêu thoát. Nhất định Khanh phải tìm hiểu cho rõ nguyên nhân. Trước mắt phải bắt cái vong đang “ ăn trực uống chờ “ nhà người khác kia cái đã!.
Nói là làm ngay, Khanh đảo mắt xung quanh xem có ai chú ý tới mình ko rồi rón rén đi vòng lại chỗ chiếu có người nhà cô gái đang túc trực ngồi nép vào phía bên trong. Tay kín đáo cho vào túi vải lấy ra một linh phù nhỏ màu vàng xung quanh buộc ngang mấy vòng bằng một sợi chỉ mảnh màu đỏ. Hai đầu sợi chỉ gắn hai mảnh gỗ trầm bé tí. Xong đó, ngồi xếp bằng xuống, chắp tay nhắm mắt bắt đầu niệm chú. Đoạn, tay trái Khanh bắt kim cang chỉ, tay phải kiết ấn, ánh mắt như đao thần định phía trước, miệng lầm rầm tràng ngôn ngữ Đà La Ni một cách kín đáo. Tiếng kèn trống từ nhà trên vọng xuống réo rắt át đi nên mọi người hầu như không phát hiện ra điều gì. Câu chú vừa được cất lên thì trước trán Khanh cũng xuất hiện một vầng hào quang màu vàng toả ra nhàn nhạt trong giây lát. “ Thu “ - sau câu lệnh đó, linh phù quấn chỉ đang kẹp trên hai ngón tay anh bỗng loé lên vệt phổ quang lấp lánh, những nét vẽ nhỏ bé ngang dọc bằng chu sa như hằn rõ lên, nổi trên ba ấn chiện đỏ chói tạo thành một sợi dây ma thuật vô hình, bung ra, vươn tới cái bóng đen kia rồi quấn chặt lấy. Chạm phải sợi dây, hồn ma như chạm phải tia sét, ngàn vạn đau đớn liền ra sức dãy dụa nhưng vô ích, nó gào rú quật đổ một cây chuối con được dựng hai bên linh toạ, khiến mọi người giật mình hoảng hốt, nhìn cây chuối đổ rạp xuống mà không rõ nguyên do. Lúc này Khanh vẫn hết sức tập trung định lực, mảy may không hề có một chút phân tâm, miệng lại trì chú nhanh hơn, lập tức sợi dây màu vàng càng ra sức siết chặt lấy hồn ma rồi kéo nó về thu tọt lại vào trong linh phù. Ngay lập tức, sợi chỉ đỏ loé lên lằn điển quang rồi ôm chặt lấy thân linh phù, thứ ánh sáng rực rỡ kia cũng tắt dần đi. Đâu đó trong không trung còn xót lại những tiếng rên rỉ đau đớn mà chỉ có Khanh mới nghe thấy được. Cậu nhanh tay bỏ linh phù trở lại vào túi, nhắm mắt thành cẩn, hai tay chắp lại khẽ lầm rầm câu gì đó, hoàn tất xong xuôi rồi mới khẽ khàng đứng dậy bước ra phía đám người đang ngồi ở bàn nước.
Ông em đang nói chuyện với bà N và mấy người khách thì thấy cậu Khanh lững thững bước tới, liền hỏi ngay:
- Cái anh này, anh đi đâu nãy giờ đấy hả?
- Hi, cháu đi tìm nhà vệ sinh, tự nhiên buồn tiểu quá, xong rồi đi xem xét vài vòng xem có gì hay ho không.
- Thế có gì không?.
- Một chút ạ. Cô N, cô đến lâu chưa?
- Chào cậu, tôi ở đây từ qua đến giờ ấy chứ, chị nhà đây là chỗ bạn bè thân thiết với tôi mà.
- À ra vậy!.
Hai người, ông em và cậu Khanh ngồi lại chuyện trò một lúc nữa rồi cũng xin cáo lui ra về. Ngoài đường đã tối om, đi ra đến ngã ba lớn mà vẫn còn nghe văng vẳng tiếng kèn trống nỉ non buồn bã vang vọng trong gió.