Ma Chó

Chương 36: Chương 36: Dược Sư Lưu Ly Quang Vương




Từ trên cao bất ngờ phóng tới một sợi dây xích kim, sáng chói như kim loại bị nung đỏ, vùn vụt nhằm hai con mèo kia mà quất xuống. Hai con mèo hơi bất ngờ, chỉ kịp tản ra để phòng ngự, lộ ra khe hở, vàng thu mình nhảy phốc một cái qua đầu một con, chạy lại chỗ cái cọc tre khi nãy. Cậu Khanh lúc bấy giờ, dùng hai tay kiết ấn để điều khiển sợi xích kim kia, miệng cất tiếng răn đe:

- Ma quỷ phương nào, cớ sao không chịu siêu sinh lại ẩn náu trốn dương gian, hại người gây tội ác. Có biết nghiệp càng chồng nghiệp hay không?. Còn không mau đầu hàng, ta sẽ cầu xin Thần Phật tha cho một con đường hối cải!.

Hai con mèo nhảy qua nhảy lại tránh né sợi xích kim, nghe thấy những lời ấy từ người thanh niên, liền nhe răng giơ vuốt khè ra mấy tiếng thách thức vẻ bất phục. Cậu Khanh liền bặm môi, cơ gân nổi lên, hằm hằm nói:

- Yêu nghiệt!. Không biết đường sám hối, vậy đừng trách ta không nương tay!. Hự!.

Dứt lời, vận lực thu sợi xích kim về, hít một hơi dài vào điền phổi, rồi từ từ thở ra, hai cánh tay tạo thế kiết già, lòng bàn tay một hướng lên trên tì lên một hướng xuống dưới, chuẩn bị tung pháp chú tiếp theo.

Cùng lúc đó, ngồi cách một đoạn ông em đang lo lắng quan sát con chó. Biểu hiện nó có vẻ khác lạ, không còn háo hức đi loanh quanh cái cọc hay nhảy chồm lên sủa vang như ban nãy nữa. Nó nằm ệp xuống đất, gác mõm lên hai chân trước, ánh mắt không còn tỉnh táo, bên cái đùi in hai dấu răng nanh, giờ đã có máu đen rỉ ra, vết thương ngày càng trầm trọng. Ông em nhăn nhó, e rằng tính mạng con chó đang nguy ngập bèn quay mặt về phía cậu Khanh hô vang:

- Cậu, cậu Khanh ơi!. Vết thương con vàng nặng lắm!. Xin cậu nhanh tay cứu giúp cho!.

Khác với cậu Khanh, ông em chỉ là một người phàm tục, không thể dùng “ thần giao cách cảm “ để liên lạc với cậu ấy được. Chỉ có Khanh mới có thể chủ động giao thức với người khác bằng pháp lực của mình mà thôi. Cậu Khanh đang nghĩ cách đối phó với hai con quỷ nhi thì nghe ông em nói vọng sang, bèn dừng lại nhìn về chỗ con vàng. Ánh mắt nó từ nâu thẫm đang dần chuyển sang một màu đỏ như máu, răng nanh và móng vuốt bắt đầu dài ra rất nhanh, lông dựng lên. Nó khẽ gầm gừ trong cuống họng, nhưng tiếng gầm gừ này giống như không phải của con vàng nữa, mà là tiếng của một loài quỷ thì đúng hơn.

- Chết tiệt!. Bị nhiễm tà khí rồi!. Kiểu này quỷ biến như chơi, lúc đó e rằng một mình mình khó đối phó lại với ba con quỷ!. Cần phải tách chúng ra rồi hành động!.

Hai mắt Khanh tựa như ánh gươm lườm qua lườm lại phía trước mặt, dường như đang suy nghĩ lung lắm. Đoạn, lại vận lực vào ngón tay trỏ, miệng lầm rầm niệm thần chú Bồ Tát Kim Cang Thủ, chính là lời thỉnh cầu quyền năng diệt trừ yêu ma từ lôi thần của ngài. Khi ngón trỏ của cậu sáng lên ở đầu ngón, liền đưa tay hoạ hình trong không khí, nét tay phóng khoáng ngang dọc, tạo ra một Thiên Lôi Võng sáng chói, hắt ra những lằn điển quang như sét giật. Câu chú tuôn chảy trong tâm thức nhanh chóng khiến Thiên Lôi Võng ấy phát ra lớn hơn, bay lên cao xoay chầm chậm. Đúng lúc đó, cậu Khanh lại chỉ hai ngón tay vào tấm lưới lớn đang xoay trên cao kia rồi hạ một đường xuống dưới. Ngay lập tức, cái Thiên Lôi Võng tức khắc nhằm chỗ hai con mèo đen ập xuống, chúng không kịp tránh né, bị cái lưới úp lên thân thể, kêu réo đinh tai. Những ô lưới sáng chói chạm vào da thịt chúng chỗ nào lại phát ra tiếng “ xèn xẹt “ như điện chỗ ấy. Bọn quỷ linh bị mắc kẹt trong Thiên Lôi Võng, tạm thời chưa thoát ra được, ra sức vùng vẫy. Nhân cơ hội đó, Khanh quay sang chuẩn bị trị thương cho con vàng.

Cậu ngồi với dáng vẻ cung kính, miệng niệm một câu thần chú bằng tiếng Phạn, tay kiết ấn Kim Cang Liên Hoa. Niệm hồi lâu, từ trên bầu trời có tia sáng xé rách tầng mây rọi xuống vị trí chỗ cậu Khanh đang ngồi. Vầng hào quang vàng kim ấy xuyên qua lớp kết giới, toả ánh sáng lung linh huyền ảo. Sau đó, bóng dáng một vị thần to lớn hiện ra. Vị ấy ngự toạ trên một đài sen lớn, thân khoác áo cà sa vàng kim, khuôn mặt hiền hoà, dáng vẻ khoan thai. Trên tay ngài cầm một chiếc lọ nhỏ, tay còn lại tạo thế kiết già. Ông em nhìn thấy cảnh ấy, phải nói là từ thuở cha sinh mẹ đẻ cho đến giờ, đây là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng vẻ đẹp linh thiêng của nhà Phật, không khỏi bủn rủn tay chân, dụi mắt mấy lần, rồi cũng cúi sấp đầu kính cẩn vái lạy ngài, miệng lầm rầm bốn chữ: “ A Di Đà Phật!“. Cậu Khanh lúc bấy giờ lại tiếp tục nhắm mắt, mặt hướng lên phía vị thần đang ngự toạ, chắp tay cung kính niệm tâm. Không biết như thế nào nhưng áng chừng vài phút sau, phía trên bầu trời, nơi có vị thần nhà Phật toạ thiền, ngài dùng một tay đang kiết già vẩy nhẹ một cái, một giọt nước long lanh, tinh khiết như ngọc lưu ly từ trong chiếc lọ nhỏ trên tay còn lại bay lên rồi chầm chậm rơi xuống đúng chỗ con vàng đang nằm mê man. Giọt nước nhỏ “ tóc “ một tiếng vào khoé mõm đang nhe ra gầm gừ của nó rồi biến mất. Cậu Khanh nhanh chóng đổi thế kiết ấn, vẻ mặt thành cẩn, hơi cúi đầu, trong tâm niệm cất lên sự biết ơn, đa tạ sự cứu rỗi chúng sinh của ngài. Vị thần ngự trên cao, vẻ mặt vô vi, hai ánh mắt mở khe khẽ nhưng ẩn chứa sự thâm sâu, có thể nhìn thấu được tâm can của vạn vật, khoé miệng ngài hơi cong lên, rồi khoát tay một cái, đài sen vàng xoay chầm chậm, bóng vị thần lập tức bay lên xa dần rồi khuất sau những đám mây, ánh sáng vàng chói loà vẫn còn xuyên qua tầng mây, đọng lại những tia sáng lấp lánh. Lúc này, ông em mới từ từ ngẩng đầu lên, quay sang hỏi cậu Khanh:

- Đó là thần thánh phương nào vậy cậu?. Tôi thật không dám tin vào mắt mình nữa!. Linh thiêng quá!.

Cậu Khanh lúc này mi tâm vẫn đang nhắm lại, thiền định, cậu dùng giao thức nói với ông em:

- Đó là đức Phật Dược Sư chú ạ!. Cháu đã thỉnh cầu ngài dùng cam lộ để cứu chữa vàng!. Cam lộ lưu ly của đức Dược Sư có thể làm tiêu tan mọi đau khổ, phiền não và bệnh tật của chúng sinh. Kể cả quỷ khí, tà khí hắc ám, gieo rắc sự lây nhiễm chết chóc!.

- Ra là vậy!. Nam Mô A Di Đà Phật!. Con cảm tạ đức Phật Dược Sư đã cứu giúp cho chúng con!. - Ông em chắp hai tay lại trong bụng lầm rầm khấn vái thêm lần nữa!.

Lúc này cậu Khanh đã nhanh chóng quay lại xử lý hai con quỷ linh kia. Những mắt lưới từ chiếc Thiên Lôi Võng không ngừng phát ra những lằn phổ quang chứa sức mạnh của Lôi thần, cọ vào thân thể bọn quỷ khiến chúng dãy dụa đau đớn, càng ra sức dùng quỷ khí xé toạc các mắt lưới để thoát ra. Nãy giờ lo dồn linh lực cho việc cứu chữa con chó nên Khanh không thể trì chú ra tăng pháp lực lên Thiên Lôi Võng được. Lúc này, những luồng khí đen kịt bao quanh hai con quỷ linh đã bay lên vòng quanh những mắt lưới rồi xiết lại như một thứ axit ăn mòn, lát sau đã khiến vài mắt lưới đứt ra. Ngày càng có nhiều mắt lưới hình vuông bị bọn quỷ linh xé rách. Cậu Khanh đang tập trung linh lực, thì bất ngờ, hai con quỷ linh kia ngửa cổ rống lên một tràng ghê rợn, khí đen từ đâu hội tụ lại xiết chặt cái Thiên Lôi Võng đã suy yếu rồi xé toạc nó ra nghe “ xẹt “ một tiếng. Lập tức, cậu Khanh đang ngồi thủ thế liền bị bật ra đằng sau một cái, như có một lực vô hình vận vào người cậu vậy. Khanh khẽ “ hự “ một tiếng, nhanh chóng gồng mình, lấy lại tư thế, dùng hai tay kiết ấn điều hoà lại chân khí. Cái Thiên Lôi Võng bị xé rách sau đó rã ra thành trăm ngàn mảnh có ánh sáng vàng rồi dần dần tan trong không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.