Thằng Đinh với thằng Ba đi men theo con đường chính của làng, ghé qua từng nhà xem xét. Nhưng vì đang buổi trưa, lại không thể đường hoàng ra mặt lục soát được nên bọn chúng hầu như chẳng thu được gì nhiều. Nhà thì con còn bé tí, nhà thì đám con nít đã bị bán qua làng khác ở đợ còn mỗi đứa nhỏ tuổi nhất mới giữ lại. Lúc này chúng đi đã gần hết cả cái làng, vẫn mãi chưa tìm đâu ra được đồng tử cho phú ông, nhăn nhó nói với nhau:
- Chết thật, tưởng không phải tìm đồng trinh nữ thì dễ rồi, ai dè còn khó nuốt hơn.
- Mẹ, một đứa còn không có mà bắt chứ đừng nói cả đôi. Thôi, lần này xác định ăn cám rồi!. - thằng Ba gỡ nón ra quạt lạch phạch.
- Mày im mồm đi!. Có cám cho mà ăn!. Giờ tính sao bây giờ nhỉ?.
Thằng Đinh bước lên phía trước khoanh tay nhăn mặt suy tính. Chúng lúc này đang đi trên con đường đê dẫn ra con sông phân cách làng Hạnh Phúc với các làng lân cận. Phía trước mặt xa xa, con sông uốn lượn chảy qua những rặng tre, hiền hoà, loang loáng. Một cơn gió mát thổi tới thốc vào mặt hai thằng bọn nó. Thằng Đinh im lặng đưa mắt nhìn ra xa, cơn gió thốc tới như thổi vào đầu nó một ý nghĩ mới, mắt nó sáng lên, mặt mày hớn hở nói với tên bên cạnh:
- A, có rồi!. Có rồi!. Hahaha!.
- Úi!. Cái gì đấy!. Làm tao hết hồn, quỷ sứ!. - Thằng Ba đang ngây ra trước khung cảnh mênh mông, tận hưởng cơn gió mát rượi thì bị thằng Đinh vỗ bộp một cái vào vai giật nảy người.
- Tao tìm ra đồng tử rồi!. Chính là chúng nó!.
- Đâu!. Chúng nó là đứa nào?!.
- Đi, đi theo tao!.
Dứt lời, thằng Đinh lại kéo vai áo thằng bạn lôi xềnh xệnh đi, nhằm hướng bãi bồi ven con sông tiến tới. Hai cái bóng tiện đà dốc đê lao thoăn thoắt xuống. Cậu Khanh cũng vội vã phóng xuống theo, linh tính mách bảo cậu sắp có chuyện chẳng lành với hai đứa trẻ nhà ông lão đánh cá.
Hai tên thanh niên phóng xuống bãi đất ven con sông, đi đi lại lại nheo mắt tìm kiếm. Bước đi độ vài chục mét nữa đã thấy bóng một cái chòi rách lụp xụp hiện ra trên mô đất cao. Thằng Đinh khoát tay thì thầm:
- Kia rồi!.
- Ơ, đấy chả phải chỗ ở của lão Đồng đánh cá khúc sông này hay sao?. Mày...mày không phải là định bắt hai đứa sinh đôi nhà đó đấy chứ?!. - Thằng Ba trợn mắt, giơ tay chỉ chỉ về hướng cái chòi, lắp bắp hỏi thằng bạn.
- Mày nói đúng rồi đấy!. Tao thi thoảng cũng hay ghé khúc sông này bắt tôm bắt cá với lão Đồng, nên biết khá rõ gia cảnh của lão. Lão làm gì còn người thân ruột thịt ở cái làng này!. Hai đứa nhóc đó, tao nghe nói là lão Đồng vớt được ở bờ sông từ khi mới lọt lòng rồi đem về cưu mang cho vui cửa vui nhà mà thôi.
- Thật á?!. Tội nghiệp ghê!. Thôi, đi!. Tìm chỗ khác!. Tao không nỡ!.
- Mày điên à?!. Bắt chỗ nào chả là bắt!. Mày nghĩ mày bắt con người ta dứt ruột đẻ ra thì người ta không đau lòng chắc!. Đằng này, vốn quan hệ giữa bọn họ không phải máu mủ gì, mà, tao nói thật, nếu ngày ấy ông Đồng không ra tay cứu vớt thì đôi trẻ đó cũng...chết từ lâu rồi!. Thôi, việc thì vẫn phải làm, nên là nghe tao, cứ nghĩ như thế mà hành động đi!.
Thằng Đinh nhăn nhó thuyết phục thằng Ba phối hợp. Chúng nó đâu còn cách nào khác, không người này chết thì cũng sẽ có người khác chết. Xã hội này không cho những người thấp cổ bé họng có quyền chọn lựa. Thằng Ba hơi cúi mặt, vầng trán chau lại. Nó nghiến răng, cơ hàm bạnh ra, lầm lũi bước theo thằng bạn tiến về cái chòi nhỏ.
Hai bóng người dưới ánh mặt trời trên đỉnh đầu mập mờ in lên bức phên cũ của cái chòi. Thằng Đinh khẽ khàng tới bên ô cửa hé mắt nhòm vào trong rồi quay ra bảo với thằng Ba:
- Hình như ông cụ không có nhà mày ạ!. May thế!. Chỉ có hai đứa nhóc đang ngủ thôi!.
- Ờm...thế giờ sao?. Bắt luôn à?!.
- Chưa!. Tay không bắt làm sao được!. Mày chạy về báo với ông bà đi xem ông bà bảo sao rồi quay lại đây bảo tao!.
- Ừm! Được rồi!.
- Mà khoan, mày ở lại canh chừng bọn nó đi, để tao về cho, kẻo mày lại không biết đường ăn nói!.
- Ôi dào!. Lắm chuyện!. Thì đi đi!.
Thằng Ba nhăn mặt càu nhàu. Thằng Đinh đi được hai, ba bước thì lại dừng lại, nhăn trán suy nghĩ: “ Nếu để thằng cờ hó kia về bẩm báo tình hình thì ăn nói chả đâu vào đâu, mình ở lại chỉ nghe lời truyền lại của phú ông từ mồm nó thì chuẩn làm sao được. Mà để nó ở lại canh chừng đám nhỏ cũng không ổn, nhỡ nó giữa chừng nổi tính yếu đuối lên thả cho bọn nhóc chạy hết thì hỏng hết chuyện. Thôi thì kéo nó theo, đi cùng đi, về cùng về, tự mình làm chủ tình hình cho yên tâm!“. Nghĩ đoạn, thằng Đinh quay trở lại, hất hàm nói với thằng Ba:
- Ê, thôi không phải canh chừng bọn nó nữa, về cùng tao!.
- Sao thế!. Mày cứ đổi ý xoành xoạch vậy!. - Thằng Ba bực bội gắt.
- Ờm... tao nghĩ bọn nhóc không chạy đi đâu mà sợ. Cứ để chúng nó ngủ nốt giấc ngủ trưa cuối cùng cho ngon lành đi. Về!.
Rồi phất tay ra dấu cho thằng bạn. Thằng Ba nghe câu ấy lại nhăn mặt buồn bã liếc nhìn về phía cái chòi xiêu vẹo có hai đứa trẻ đang ngủ say sưa, chép miệng một cái rồi cũng đành quay lưng bước đi. Sở dĩ thằng Đinh quyết định để cả hai cùng trở về báo cáo với phú hộ Lĩnh vì nó là đứa vốn biết nghĩ trước tính sau, tiên liệu mọi việc chu toàn. Bởi thế mà Lĩnh phú mới tin tưởng giao phó toàn những việc lớn cho nó. Còn thằng Ba, tuy đầu óc không bằng thằng Đinh nhưng được cái khoẻ mạnh, lực lưỡng, chỉ giỏi đánh đấm, động tay động chân nên được lão phú ông xem như bộ đôi tay sai đắc lực. Thằng Đinh hay nghêu ngao nói vui rằng hai đứa chúng nó chẳng khác nào “ tướng văn, tướng võ “ bên cạnh đức vua. Nghĩ cũng oai phải biết. Cậu Khanh cứ chần chừ đứng lại bên cái chòi trông hai đứa trẻ đang ôm nhau ngủ say trên tấm bạt rách rải dưới nền đất. Không thèm theo hai tên gia nô của phú ông trở về nữa. Cậu đi ra phía bờ sông, trầm tư nhìn ra giữa dòng. Thật sự cảm thấy buồn bã, tuy chứng kiến tận mắt mọi việc diễn ra trước mặt nhưng cậu lại chẳng thể nào can thiệp được, cứ bất lực để mọi chuyện xảy ra như vốn có của nó. Cũng giống như đối với cô bé chết trẻ nhà kia vậy. Nhưng nếu không quay về thì làm sao biết được nhà phú ông đang toán tính chuyện gì. Nghĩ vậy, Khanh lại vội vã rời chỗ nhanh chóng chạy theo hai tên thanh niên.
Lúc này phía trong căn thư phòng của phú hộ Lĩnh, bà Xoan đang ghi chép trên tờ giấy trắng những thứ đồ cần thiết chuẩn bị cho việc làm lễ sắp tới mà thầy bói Độ đang liệt kê phía bên cạnh. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng thằng Đinh khe khẽ vọng vào:
- Bẩm ông bà, là con, Đinh đây ạ!.
- Ừ!. Vào đi!.
Lĩnh phú cất giọng đáp. Thằng Đinh đẩy cửa bước vào, theo sau là thằng Ba. Tới chỗ ba người đang ngồi thằng Đinh cúi đầu thưa:
- Bẩm ông, con tìm thấy hai đồng tử rồi ạ!. Có điều...
- Có điều gì?.
- Dạ, có điều, nếu là một đôi song sinh thì có được không ạ?!.
Thằng Đinh kính cẩn hỏi, lão Độ dựa lưng trên ghế, nghe thấy thế thì hơi trợn mắt lên, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy:
- Cặp song sinh à?.