Ma Đao Ca

Chương 33: Chương 33: Hồi 33




Đêm hôm sau, Hồ Thiết Sanh bảo Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng ở lại trong lăng Tấn Tuyên Đế, cùng Dư Mộng Chân trở lại Phi Hồn bảo.

Lần này, chàng vào theo phía khác, trên đường đi không có người cản ngăn khiến Dư Mộng Chân và Hồ Thiết Sanh hết sức lấy làm lạ và không yên tâm.

Nơi này là bụi tre xanh, giữa có gian tịnh xá, bên trong có ánh đèn hắt ra và có người trò chuyện. Dư Mộng Chân với Hồ Thiết Sanh khoát tay ra hiệu, lướt nhanh đến bên ngoài cửa sổ.

Chỉ nghe trong nhà có người nói :

- Phen này chúng ta theo về với Phi Hồn bảo, địa vị cao hơn Âm Ty Bát Cổ. Nếu biết sớm như vậy thì chúng ta hà tất đi theo họ cho uổng công.

Một người khác nói :

- Đúng vậy, mắt thấy bổn bảo liên minh với Hận Thế giáo và Thiên Nhất bang, chuyện hiệu lệnh võ lâm chỉ trong một ngày gần đây, lúc ấy chúng ta oai phong phải biết.

Dư Mộng Chân và Hồ Thiết Sanh bàng hoàng sửng sốt, đó chẳng phải là Tề Lỗ song tàn hay sao? Họ lại theo về với Phi Hồn bảo thế này? Xưa kia hai người đi theo Lạc Dật và Bạch Băng, nay thì Lạc Dật đã đi theo con đường tà, tại sao họ cũng cam tâm sa đọa hay sao?

Hai người lại lẻn đến bên một cửa sổ khác, chỉ nghe trong nhà vọng ra tiếng thở dài nói :

- Lão phu bôn ba cả đời mà cũng chẳng có được thành tựu gì, thân hoài tuyệt kỹ mà không có đất dụng võ. Phi Hồn bảo đã có thành ý như vậy thì lão phu cứ nhận lời làm Phó bảo chủ thì cũng không ô nhục thân phận. Thôi, cuộc đời có bao nhiêu? Cứ uống rượu và ca ngâm cho thỏa thích. Ha ha...

Dư Mộng Chân vẻ mặt nặng nề, Hồ Thiết Sanh cũng sửng sốt bàng hoàng, vì người này chính là Tiên Kiếm Lạc Kỳ, nghe giọng điệu thì cũng cam tâm đầu hàng rồi.

Đây thật là một điều không tin được, một chính nhân quân tử cả đời thanh hiệp như Tiên Kiếm Lạc Kỳ mà cũng không tin cậy được thì trên cõi đời này ai còn đáng để tin cậy nữa?

Nhưng hai người nghe rất rõ ràng, qủa đúng là Tiên Kiếm Lạc Kỳ, để chứng thực có phải là ông hay không, hai người chọc thủng giấy dán cửa sổ, đưa mắt nhìn vào. Chỉ thấy Lạc Kỳ đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ uống rượu một mình, dáng vẻ ung dung thanh thản, không phải ông là ai?

Dư Mộng Chân và Hồ Thiết Sanh đưa mắt nhìn nhau, vừa định bàn tính đối sách, nào ngờ Lạc Kỳ đã phát giác, trầm giọng nói :

- Mong đây là lần cuối cùng các vị tự ý xâm nhập bổn bảo, đi mau. Nếu không, chớ trách lão phu chẳng khách sáo.

Dư Mộng Chân thấp giọng :

- Lạc huynh, tiểu muội là Dư Mộng Chân đây.

Lạc Kỳ lạnh lùng :

- Lạc mỗ biết rồi. Đi mau.

Hồ Thiết Sanh thấy sư tổ lạnh nhạt với Dư tiền bối như vậy, lòng hết sức xốn xang, chỉ thấy Dư Mộng Chân mắt ngập lệ nói :

- Lạc huynh đã... thay đổi rồi.

Thốt nhiên, trên vách vang lên cách một tiếng, rồi liền vách nhà đổ xuống, chỉ nghe ầm ầm vang dội, mặt đất rung chuyển, bụi cát tung bay.

Hai người tránh khỏi chỉ trong đường tơ kẽ tóc, thì ra bốn bức vách tịnh xá này không phải xây bằng gạch mà được đúc bằng sắt, phía trên treo vào móc to, chỉ cần có người kéo dây, móc sắt rút ra, bốn bức tường vách liền đổ xuống, không kịp tránh ắt bị đè bẹp.

Dư Mộng Chân và Hồ Thiết Sanh hoàn hồn, bất giác ngẩn người. Hồ Thiết Sanh thầm nhủ :

“Sư tổ cho dù thay lòng đổi dạ thì cũng không nên đối xử bội bạc với Dư tiền bối như vậy mới phải”.

Dư Mộng Chân hai giòng nước mắt cuối cùng cũng tuôn trào, từ khi biết bà đến nay, đây là lần đầu tiên Hồ Thiết Sanh mới thấy bà rơi lệ và càng lấy làm bất bình cho bà. Bà đã đánh mất tuổi xuân vì hai vị tiền bối Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên, sống trong cô đơn và đau buồn suốt ba mươi năm dài.

Kiếp này bà không còn ước mong thành lập gia đình nữa, chỉ muốn tìm được chút an ủi tinh thần ở Lạc Kỳ cũng đủ mãn nguyện rồi. Nào ngờ Lạc Kỳ lại bạc bẽo như vậy, nếu hai người không nhờ có khinh công trác tuyệt thì đã bị vách sắt đè chết rồi.

Hồ Thiết Sanh trầm giọng :

- Sư tổ, lão nhân gia sao thể tệ bạc với Dư tiền bối như vậy?

Chỉ nghe Lạc Kỳ quát :

- Đuổi họ đi khỏi đây ngay.

Tề Lỗ song tàn tuân lệnh phóng ra, chẳng nói chẳng rằng, một kiếm một già công vào nơi yếu huyệt Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh đâu xem họ ra gì, chỉ với năm thành công lực tung ra một chưởng, Tề Lỗ song tàn cùng hự lên một tiếng đau đớn, người văng bay ra xa hơn trượng.

Hồ Thiết Sanh trước nay vẫn xem hai người là trưởng bối, song vì trong lúc thịnh nộ đã ra tay quá nặng, giờ thấy vậy lòng hết sức bất nhẫn, vừa định tiến tới xem họ có thọ thương hay không. Nào ngờ Lạc Kỳ đã lướt đến, choang một tiếng, Ô Mộc kiếm đã tuốt ra khỏi bao, vừa xuất thủ đã thi triển Nội tam kiếm trong Thánh Giả Chi Kiếm.

Đừng tưởng là Hồ Thiết Sanh đã luyện thành tuyệt học cái thế, lúc này Thánh Giả Chi Kiếm do chính Lạc Kỳ thi triển, uy lực kinh người, Hồ Thiết Sanh phải liên tiếp thoái lui bảy tám bước mới tránh khỏi Dư Mộng Chân lớn tiếng nói :

- Lạc huynh quả thật đã thay lòng đổi dạ rồi sao?

Lạc Kỳ lặng thinh không đáp, vung kiếm tấn công Dư Mộng Chân.

Dư Mộng Chân vội lách tránh sang bên, bỗng Hồ Thiết Sanh kêu lên một tiếng sững sờ, thì ra ngọn Ma đao treo bên lưng chàng đã biến mất.

Hồ Thiết Sanh lách người, đứng cản trước mặt Dư Mộng Chân, trầm giọng nói :

- Sư tổ, lão nhân gia quả thật đã thay đổi, Sanh nhi vì bảo vệ cho Dư tiền bối, đành phải đắc tội với lão nhân gia...

Bỗng nghe một tiếng cười khẩy, Lạc Dật và Quan Tiêu Thiên đã nhanh như chớp lướt đến.

Lạc Dật với giọng sắc lạnh nói :

- Hai vị đã gặp người rồi, thế nào?

Hồ Thiết Sanh trầm giọng :

- Gia sư tổ rất có thể đã bị các người ám toán...

Lạc Kỳ tức giận ngắt lời :

- Lão phu vẫn khỏe mạnh bình thường, ai nói lão phu bị ám toán?

- Nếu sư tổ không bị ám tóan, sao không khuyên sư phụ cải tà quy chánh?

Lạc Kỳ ngắt giọng :

- Đi mau, chuyện ấy không cần ngươi can thiệp.

Lạc Dật hừ một tiếng sắc lạnh, vung tay xuất chưởng tấn công Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh đã biết lợi hại, vận hết toàn lực đón tiếp, bùng một tiếng, chỉ cảm thấy khắp người lạnh thấu xương, lùi sau một bước, Lạc Dật cũng lùi sau một bước.

Hồ Thiết Sanh lòng chưa chịu phục, lại tung ra chiêu Huyền Huyền Nhị Thức, đồng thời lấy bạch mao Lưu Tinh chùy ra, với chiêu Ngọc Đới Vi Yên (đai ngọc thắt lưng) quét mạnh ra.

Lạc Dật không dám ngạnh tiếp một lúc hai chiêu, lách người tránh khỏi.

Dư Mộng Chân nắm tay Hồ Thiết Sanh nói :

- Sanh nhi, lui mau.

Hồ Thiết Sanh sớm đã có ý định rút lui, bởi đối phương một là sư tổ, một là sư phụ, hai người kia là bộc tùng trung thành, không sao hạ sát thủ, nhưng nếu không thi thố hết toàn lực, tính mạng mình cũng khó mà bảo toàn.

Hai người tung mình ngược lên, lướt đi khoảng gần hai mươi trượng, bỗng nghe một tiếng quát vang, Quan Tiêu Thiên và Âm Ty Bát Cổ đã đứng cản trước mặt.

Hồ Thiết Sanh vì giành tiên cơ, vận tụ mười hai thành công lực với Huyền Huyền Nhị Thức quét ra, chỉ nghe mấy tiếng rú thảm thiết, Âm Ty Bát Cổ văng bay ra xa mấy trượng, nhưng Quan Tiêu Thiên ngạnh tiếp một chưởng chỉ bị đẩy lùi năm sáu bước.

Hai người không muốn nấn ná, mấy lượt tung mình đã ra khỏi Phi Hồn bảo, phóng đi về phía lăng Tấn Tuyên Đế.

Dư Mộng Chân tâm trạng càng xấu hơn, bà khẽ thở dài nói :

- Sanh nhi đừng buồn, việc này nghĩ lại rất có thể sư tổ ngươi giả vờ theo về với Phi Hồn bảo hầu dọ thám người cầm đầu trong bóng tối là ai, chứ như con người của sư tổ ngươi, chắc chắn không bao giờ đến lúc già lại thay lòng đổi dạ.

Hồ Thiết Sanh trầm ngâm :

- Cũng mong là vậy! Nếu thế thì sao sư tổ lại làm cho ngã vách, suýt nữa đè chết chúng ta?

- Kẻ làm ngã vách có lẽ không phải sư tổ ngươi. Tục ngữ có câu, có thể không biết chữ, không nên không biết người. Lão thân với sư tổ ngươi quen nhau đã mấy mươi năm, biết rõ ông ấy là một người quân tử rất trọng tình nghĩa.

- Dư tiền bối, vãn bối... chỉ là bất bình cho tiền bối thôi... thật oan cho tiền bối quá...

Dư Mộng Chân gượng cười, vỗ vỗ vai Hồ Thiết Sanh nói :

- Chuyện của lão thân, ngươi nhọc tâm làm gì?

Bà tuy nói vậy nhưng hai dòng lệ đã lăn dài xuống má, trong cõi sâu lòng bà vốn đã chất chứa một niềm ai oán, giờ bị kích động không sao kềm chế được, nhưng ở trước mặt Hồ Thiết Sanh không tiện phát tiết, nếu không bà thật muốn khóc một cơn cho hả.

Đã đến nơi, Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng ra đón, Hồ Thiết Sanh kể lại mọi sự.

Hai nàng bàng hoàng sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn Dư Mộng Chân.

Họ cũng nghĩ như Hồ Thiết Sanh, nhận thấy Dư tiền bối thật quả không đáng.

Dư Mộng Chân mỉm cười nói :

- Bây giờ chúng ta không cần biết họ có phải thật sự đầu hàng Phi Hồn bảo hay không, nói chung trong một thời gian ngắn hẳn là không có gì nguy hiểm, chúng ta phải lập tức lên đường đi tiếp ứng cho Bạch Long Xuyên, nhóm họ hầu hết đã thọ thương, lại còn phải đi đường xa xôi, vậy cũng đủ mệt nhoài rồi. Còn về Hận Thế giáo lai lịch thế nào, chỉ cần nghe tên cũng chẳng khó suy ra, chúng ta đi mau.

Hôm ấy, họ đến gần Tây Hồ thì trời đã tối, Dư Mộng Chân nói :

- Chúng ta đi đường xa, không nên gấp vội, theo cước trình của chúng ta, trong vòng mười hôm là có thể đuổi kịp họ, hãy vào khách điếm nghỉ ngơi trước đã.

Sáng hôm sau, Dư Mộng Chân vừa thức giấc đã phát hiện trên bàn có một mảnh giấy, bất giác giật mình thầm nhủ :

“Mình thật ngủ say quá, nếu người ta có ý xấu thì bây giờ không biết đã ra sao rồi”.

Chỉ thấy trên mảnh giấy đó viết “Trong vòng bảy ngày là có thể đuổi kịp những người đi trước, không cần gấp vội, mà dù không đuổi kịp cũng hữu kinh vô hiểm, sao không nhân cơ hội này du ngoạn Tây Hồ một phen”.

Bên dưới không ký tên, nhưng nét chữ rất rắn rỏi, lúc này Hồ Thiết Sanh và hai nàng đã thức dậy, cùng đi vào phòng Dư Mộng Chân.

Ba người xem thư xong, ngơ ngẩn nhìn nhau, Bạch Ngọc Quyên nói :

- Có lẽ là người của đối phương sợ chúng ta đuổi kịp gia tổ, nên bày ra trò này để làm chúng ta chậm chân không?

Dư Mộng Chân lắc đầu :

- Không thể như vậy, nếu là người của đối phương sao thể không hạ độc thủ mà viết giấy để lại? Thật ra thì nói cũng đúng, nhóm của Bạch đại ca hầu hết đã thọ thương, trên đường họ hẳn nhân cơ hội điều trị hầu đến đảo Hải Nam ứng phóng đại địch, nên chắc là họ đi không nhanh lắm, trong bảy ngày hẳn có thể đuổi kịp. Người viết giấy này hẳn là có thâm ý, thôi thì chúng ta cứ ở lại đây một ngày, nếu không thấy gì, sáng sớm hẵng lên đường cũng chẳng muộn.

Ba trẻ đương nhiên rất vui lòng, trên hai cột có một đôi liễn, bởi không ghi tên nên không rõ ai sáng tác. Đó là :

Xuyên dũ nhi lai (đến qua cửa sổ), hạ nhật thanh phong đông nhật hậu.

Quyển liêm (cuốn rèm) tương kiến, tiền sơn minh nguyệt hậu sơn sơn.

Hai câu đối này vừa chỉnh lại vừa hàm ý sâu sắc, Hồ Thiết Sanh tấm tắc khen luôn miệng, bởi tiền sơn minh nguyệt là chỉ ánh trăng trên mặt Tây Hồ, hậu sơn sơn là chỉ những ngọn núi cao ở phía bắc Cô Sơn sau bình đài.

Lát sau, vầng trăng đã từ hướng đông mọc lên, cảnh sắc của Bình Hồ Thu Nguyệt chính là lúc này mới đáng để thưởng ngoạn, chỉ thấy hằng vạn vệt sáng bạc soi trên mặt hồ, trời nước một màu, khiến người quên hết mọi ưu phiền trên trần thế.

Bỗng thấy một bóng người từ bên kia hồ lướt đến trên mặt nước, hai tay áo vung động như cánh bướm to lớn. Chốc lát đã đến gần, Hồ Thiết Sanh đã thấy rõ đó là một lão nhân tóc bạc phơ, trên lưng vác một chiếc rương nhỏ.

Lão nhân ấy lên đến bờ, nhác thấy nhóm người Hồ Thiết Sanh đang chú mắt nhìn ông, bất giác giật mình hỏi :

- Người của quý bang đã đến rồi ư?

Dư Mộng Chân ngạc nhiên hỏi :

- Lão nhân gia cần tìm ai? Qúy bang lão nhân gia nói là bang phái nào vậy?

Lão nhân thở phào, vẻ mặt liền như giãn, đảo mắt nhìn quanh nói :

- Không có gì! Không có gì! Lão phu xin cáo từ.

Đoạn vòng tay thi lễ, quay người dọc theo bờ hồ phóng đi.

Dư Mộng Chân chau mày nói :

- Lão nhân này trông quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai. Nhưng lão thân dám quả quyết ông ta là người trong giới võ lâm và có thân phận rất cao.

Hồ Thiết Sanh nói :

- Vãn bối thấy trên chiếc rương của ông ấy có bốn chữ Bách Thảo Dật Tẩu, chẳng rõ...

Dư Mộng Chân giật thót người :

- Ngươi không nhìn lầm đó chứ?

Hồ Thiết Sanh qủa quyết :

- Vãn bối nhìn thấy rất rõ, chắc chắn không lầm được.

Dư Mộng Chân vẻ mặt nặng nè, ngẫm nghĩ một hồi, bỗng trầm giọng nói :

- Đi theo mau.

Đoạn liền dẫn trước đuổi theo lão nhân, ba trẻ và nhũ mẫu cũng đành theo sau bà, lát sau đã đến chân núi Tô Sơn, chỉ thấy mười mấy người đang bao vây lão nhân vào giữa.

Người cầm đầu là Bạch Phàm, thứ đến là Vân Trung Phiêu Cổ Thương, Bạch Long Sơn, Âm Dương song sát, anh em Bàn Long Đao, và Thôi Miêu Tú Sĩ.

Dư Mộng Chân liền khoát tay ra hiệu bảo mọi người ẩn nấp, chỉ nghe Bạch Phàm trầm giọng nói :

- Lão tặc, ngươi chạy thoát được sao?

Lão nhân cười hăng hắc :

- Lão phu cả đời xông pha trên giang hồ, từng sợ ai bao giờ? Thiếp mời của quý Thiên Nhất bang, lão phu đã nhận được, còn về việc mời lão phu đến quý bang, lão phu không rảnh, quý bang muốn lão phu đến thật ra vì việc gì?

Bạch Phàm cười hung ác :

- Lão tặc, không rảnh cũng phải đến. cho lão biết, trên đời này không có ai y thuật cao hơn lão, bổn bang liên minh với Phi Hồn bảo và Hận Thế giáo, gia sư theo lời ủy thác của một vị cao nhân, tìm lão để phục vụ cho bổn bang.

Lão nhân cười khẩy :

- Lão phu trong đời có một tính nết quái dị, không thích mắc nợ tình cảm của ai, mà cũng không bố thí một cách dễ dàng, quý bang mời lão phu đến, lão phu đã biết rõ dụng ý rồi.

- Lão thử nói xem, dụng ý gì?

- Chẳng ngoài sợ lão phu đứng về phía nhân vật bạch đạo, phá hoại âm mưu của các ngươi.

- Bọn ta có âm mưu gì chứ?

Lão nhân cười hăng hắc :

- Không biết thì thôi. Tiểu tử, lão phu cảnh cáo các ngươi, đừng giở trò với lão phu, lão phu chẳng phải dễ trêu đâu.

Bạch Phàm cười khẩy :

- Lão chớ khoác lác, khi nãy lão phô trương khinh công Đăng Đình Bộ Thủy, tiểu gia đã chứng kiến rồi, chẳng dọa được ai đâu. Lão biết điều thì hãy ngoan ngoãn đi theo bọn ta, nếu không lão nếm mùi đau khổ mà cũng không thoát nổi đâu.

Lão nhân quát to :

- Tránh ra.

Đoạn vung tay xuất chưởng, công về phía Thái Cực nhị tuyệt, trong số họ võ công của Thái Cực nhị tuyệt là kém hơn cả, liền bị chưởng lực của lão nhân đẩy bay ra xa hơn trượng.

Lão nhân tung mình ra khỏi vòng vây, vừa định bỏ chạy, Bạch Phàm buông tiếng cười khẩy, loáng cái đã đứng cản trước mặt, quay sang Cổ Thương nói :

- Cổ Thương, lão tặc này giao cho lão đấy.

Cổ Thương như đã quen với thái độ khinh miệt của Bạch Phàm, trừng mắt nhìn y rồi tung mình lao bổ vào lão nhân, đồng thời thi triển Cản Lăng Truy Hồn chưởng.

Lão nhân buông tiếng cười khẩy, vung động song chưởng đón tiếp, hai người kỳ phùng địch thủ. Ba mươi chiêu qua đi, chưa ai giành được ưu thế, nửa cân tám lạng bất phân thắng bại.

Lão nhân có vẻ như nóng lòng, buông tiếng quát vang, chớp nhoáng quét ra bảy tám cước và tung ra mười hai chưởng, bức bách Cổ Thương thoái lui bảy tám bước.

Lão nhân liền thừa cơ vọt ngược lên, nào ngờ Bạch Phàm còn nhanh hơn, cản lại nói :

- Lão tặc chạy thoát được sao?

Lão nhân giờ mới nhận ra trong đối phương Bạch Phàm có võ công cao nhân, không dám khinh địch, hai tay ngang ngực đẩy ra.

Bạch Phàm một tay phất nhẹ, lập tức hóa giải chưởng lực đối phương, rồi thì nhanh như chớp sấn tới, vung tay chộp vào mạch môn lão nhân.

Lão nhân giật mình kinh hãi, vội lách sang bên ba bước, tránh khỏi chỉ trong đường tơ kẽ tóc.

Dư Mộng Chân bỗng nhớ ra, quay sang Hồ Thiết Sanh nói :

- Sanh nhi, lão thân đã nhớ ra rồi, người này chính là thần y Lý Bách Khí, ông ấy tính rất quái đản, cả đời chưa từng cầu khẩn ai, mà kẻ khác cần cậy nhờ ông ấy cũng rất khi chịu giúp, nên rất ít ai có thiện cảm với ông ấy, giờ lão thân đã đoán ra...

Hồ Thiết Sanh bỗng hỏi :

- Thiên Nhất bang cưỡng bức ông ấy nhập bang để làm gì?

- Có lẽ là vì chuyện mất trí nhớ của sư phụ và sư mẫu ngươi.

Hồ Thiết Sanh ngạc nhiên :

- Chuyện gia sư và sư mẫu mất trí nhớ có liên quan gì với ông ấy vậy?

- Không phải vậy, theo lão thân thấy, kẻ hạ độc thủ hẳn là người cầm đầu trong bóng tối của Phi Hồn bảo và Hận Thế giáo, có lẽ trên cõi đời này không ai có thể chữa trị ngoại trừ Bách Thảo Dật Tẩu.

- Vãn bối biết rồi. Phải chăng họ sợ chúng ta mời được Bách Thảo Dật Tẩu chữa trị cho gia sư và sư mẫu phục hồi trí nhớ, gây bất lợi cho họ, nên họ quyết bắt giam ông ấy.

- Có lẽ vậy! Khi nãy ngươi chẳng đã nghe Bạch Phàm nói rồi là gì? Hắn nói là Thiết Ông Xung đã chịu sự ủy thác của một vị cao nhân, đó hẳn là người cầm đầu Phi Hồn bảo và Hận Thế giáo.

- Vậy là chúng ta phải bắt lấy Bách Thảo Dật Tẩu ư?

- Bắt lấy ông ấy không khó, nhưng tính ông ấy rất quái đản, việc gì nếu không cam tâm tình nguyện, ông ấy thà chấp nhận chết chứ không chịu làm, chúng ta cần phải nghĩ cách mới được.

- Chúng ta hãy giúp ông ấy đánh lui đại địch nhưng không đề cập đến chuyện chữa bệnh, chờ đến khi thích hợp tiền bối hẵng nói với ông ấy, theo vãn bối nghĩ, tính ông ấy dù quái đản đến mấy hẳn cũng không đến nỗi không hiểu tình người.

Dư Mộng Chân gật đầu :

- Cũng đành phải vậy thôi. Nhanh lên, ông ấy đã không còn cầm cự được nữa rồi.

Hồ Thiết Sanh lẳng lặng tung mình lướt đến, Bạch Phàm vốn là kinh cung chi điểu, vừa thấy bóng chàng đã hồn phi phách tán, lùi nhanh ra hơn trượng, quát to :

- Xông lên.

Bọn ma đầu biết rõ không phải địch thủ của Hồ Thiết Sanh, nhưng lại không dám trái lệnh, đành cùng xông tới, Bách Thảo Dật Tẩu liền nhân cơ hội ấy đào tẩu.

Dư Mộng Chân vội đuổi theo, lớn tiếng nói :

- Lý Bách Khí, tôn giá khoan đi đã, bổn nhân có điều cần nói.

Bách Thảo Dật Tẩu tảng lờ, trái lại càng phóng đi nhanh hơn.

Dư Mộng Chân lớn tiếng nói tiếp :

- Bổn nhân là Dư Mộng Chân, xin tôn giá hãy tạm dừng chân.

Bách Thảo Dật Tẩu vẫn lặng thinh, Dư Mộng Chân tụt lại phía sau mấy mươi trượng, không sao đuổi kịp được, tức giận nói :

- Lý Bách Khí, tôn giá có y đức hay không? Con trai của Lạc Kỳ bị người ám toán mất hết trí nhớ, trên đời này chỉ có một mình tôn giá là có thể phục hồi trí nhớ cho y, chả lẽ tôn giá nhẫn tâm làm ngơ sao?

Lý Bách Khí lạnh lùng :

- Lão phu cả đời không thích can thiệp vào chuyện người, tôn giá hãy bỏ ý định ấy đi thôi.

Dư Mộng Chân lớn tiếng :

- Lý Bách Khí, trong võ lâm hiện nay, tôn giá không thể sống an nhàn được đâu, trừ khi quét sạch bọn Thiên Nhất bang, Phi Hồn bảo Và Hận Thế giáo, hiện nay cả Trung Nguyên đều nằm trong phạm vi thế lực của họ. Nếu tôn giá mà không đứng về phía chúng tôi, sớm muộn gì cũng bị họ bắt giữ.

Lý Bách Khí cười khẩy :

- Đa tạ hảo ý của tôn giá, cho dù các vị bắt được lão phu cũng vô ích, lão phu đã thề là giữ kín miệng. Dù giết chết lão phu cũng chẳng thể ra sức cho quý vị.

Dư Mộng Chân càng đuổi, khoảng cách mỗi lúc càng xa, không yên tâm về bọn trẻ, đành buông tiếng thở dài, bèn quay trở lại. Chỉ thấy bọn ma đầu đã bị Hồ Thiết Sanh đánh đến thất điên bát đảo, Hồ Thiết Sanh hệt như hổ dữ xổng chuồng, hết sức dũng mãnh.

Bạch Phàm thấy tình thế bất lợi, quát to :

- Lui mau.

Rồi cùng bọn ma đầu bỏ chạy ngay. Hồ Thiết Sanh bởi có hai nàng và con thơ nên cũng không ham đuổi, thấy Dư Mộng Chân trở về một mình, biết là không đuổi kịp Bách Thảo Dật Tẩu.

Dư Mộng Chân lắc đầu nói :

- Thật không ngờ lão quái này lại vô tình đến vậy.

Hồ Thiết Sanh lo lắng :

- Hiện nay đối phương đã muốn bắt giữ ông ấy, hẳn không để ông ấy trốn thoát, vạn nhất ông ấy bị giết chết thì sư phụ không còn cứu được nữa.

- Cũng không đến nỗi tệ hại như vậy, võ công của ông ấy cũng rất cao cường, lúc này lại như kinh cung chi điểu, đối phương muốn tìm được lão cũng chẳng dễ dàng, nhưng chúng ta cũng rất khó mà tìm được lão.

Hồ Thiết Sanh chợt động tâm :

- Dư tiền bối, người để lại mảnh giấy trong khách điếm muốn chúng ta du ngoạn Tây Hồ, chẳng rõ có phải vì chuyện này hay không?

- Không sai, ý người ấy có lẽ chính là bảo chúng ta ngăn giữ Bách Thảo Dật Tẩu, chẳng ngờ chúng ta đã để cho lão ta thoát đi mất. Không biết vị cao nhân ấy là ai?... Người này thân thủ chắc chắn không kém hơn lão thân, nên lão thân mới không phát giác, nhưng cũng tuyệt đối không có ác ý. Đi thôi, chúng ta cấp tốc đuổi kịp Bạch đại ca mới được.

Ngày thứ chín, họ đã đến cực nam bán đảo Lôi Châu, nhưng không gặp nhóm người Bạch Long Xuyên, hỏi ra mới biết họ vừa lên thuyền đi khỏi đây chưa đầy hai giờ.

Nhưng lúc này đang là gió bắc, xuôi gió đi chừng bảy tám giờ là có thể đến Kinh Nhai, nói chung là không sao đuổi kịp, Dư Mộng Chân lập tức thuê một chiếc thuyền to, nói cho thuyền gia biết là phải đuổi theo chiếc thuyền phía trước, nếu đuổi kịp sẽ trả tiền gấp đôi.

Thuyền gia nói :

- Chúng ta xuôi gió, thuyền phía trước cũng xuôi gió, e rằng không thể đuổi kịp, nhưng tiểu nhân có thể cố gắng.

Đến cửa biển hỏi thăm, chiếc thuyền phía trước cũng vừa cặp bờ khoảng hơn một giờ, mọi người lập tức thi triển khinh công đuổi theo.

Ngũ Chỉ sơn nằm ở phía nam đảo Nam Hải, núi non chập chùng, rừng rậm bát ngát, dây gai mọc cao khỏi đầu, rắn rết và thú dữ vô số.

Cũng may là họ đều có khinh công thượng thừa, chỉ có nhũ mẫu là có phần hơi kém, nhưng nhờ cao nhân đi kèm cũng không có gì trở ngại. Nhưng vì không quen thuộc đường, năm hôm sau vào lúc chiều tối mới đến Ngũ Chỉ sơn.

Chẳng rõ có phải chệch đường hay không, họ đã không gặp nhóm người của Bạch Long Xuyên. Đến dưới chân núi Ngũ Chỉ sơn, ngước nhìn lên đỉnh núi, bát ngát một màu xanh, và cũng chẳng trông thấy Hận Thế giáo ở đâu.

Hồ Thiết Sanh đi trước mở đường, Bạch Ngọc Quyên với Bạch Diêu Hồng và nhũ mẫu đi giữa, Dư Mộng Chân đoạn hậu, thẳng đường lên đỉnh núi. Đây là ngọn núi cao thứ nhì trong tỉnh Quảng Đông, chỉ thấp hơn Cửu Liên Sơn.

Khi đến đỉnh núi phóng mắt nhìn quanh, bốn bề toàn rừng cây cỏ dại, tuy đã chiều tối khí hậu vẫn rất nóng nực.

Dư Mộng Chân chau mày nói :

- Giới võ lâm ai cũng biết Hận Thế giáo ở Ngũ Chỉ sơn, sao chẳng thấy nhà cửa và bóng người nào cả thế này?

Hồ Thiết Sanh nói :

- Có thể nào họ ở trong sơn động không?

- Cũng có thể, ngọn núi này cách chỗ đông người quá xa, muốn cất nhà hết sức khó khăn, hơn nữa khí hậu quá nóng, ở trong sơn động mát mẻ hơn.

Họ xuống khỏi đỉnh núi, đi về phía bên kia. Đột nhiên, tiếng xào xạc vang lên từ khắp bốn phương tám hướng.

Dư Mộng Chân khẽ nói :

- Hãy cẩn thận, nơi đây rất có rất nhiều độc vật, có lẽ là của Hận Thế giáo nuôi.

Chưa dứt lời, Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng cùng hét lên một tiếng kinh hoàng, thì ra từ trong cỏ dại bốn phía có rất nhiều chiếc đầu quái dị ngóc lên.

Dư Mộng Chân tuy dày dạn kinh nghiệm, nhưng cũng là lần đầu dặt chân đến đảo Nam Hải.

Những chiếc đầu quái dị này không hoàn toàn giống nhau, thoạt nhìn tựa như thằn lằn, có con màu vàng xanh xen kẽ, có con có mào trên đầu và dài đến sống lưng, ước tính theo những chiếc lưỡi lấp ló, mỗi con ít nhất cũng dài hơn trượng.

Dư Mộng Chân cũng bất giác toàn thân nổi gai ốc, trầm giọng nói :

- Đây là loài rắn bốn chân, có con có độc, có con không độc, dù không độc thì cũng cắn chết người. Các ngươi hãy cẩn thận.

Hồ Thiết Sanh bỗng nảy ý nói :

- Dư tiền bối, lũ quái vật này quá nhiều, giết sao cho xuể. Hãy phóng hỏa đốt thì hơn.

Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng cũng tán thành, nhưng Dư Mộng Chân lắc đầu nói :

- Không được, nếu phóng hỏa có lẽ sẽ đốt chết được một số, nhưng chúng ta cũng khó tránh khỏi nguy hiểm. Nơi đây trời hanh vật khô, lửa cháy rất nhanh, hơn nữa chúng ta không quen thuộc địa hình, vạn nhất kẻ địch chặn đường lui của chúng ta, chúng ta sẽ bị thiêu chết còn gì?

Hồ Thiết Sanh nghĩ có lý, bèn nói :

- Tiền bối nói rất phải, vậy chúng ta ra tay đi.

- Để lão thân đi trước mở đường, ngươi đi sau bảo vệ họ.

Bỗng nghe tiếng cục cục rất quái dị, rất giống tiếng rắn kêu, chỉ thấy lũ rắn bốn chân liền cùng lúc xông tới.

Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng cùng thét lên một tiếng kinh hoàng, toàn thân run rẩy, cả xuất chưởng cũng quên mất. Thật ra thì Hồ Thiết Sanh và Dư Mộng Chân trong lòng cũng sợ hãi, có điều là giữ kín trong lòng mà thôi.

Bởi vì hình dạng của lũ quái vật này quá ghê rợn, có con màu xám vàng, có mào cao từ đầu đến sống lưng, bụng màu trắng nhởn, trông rất khủng khiếp.

Chỉ thoáng chốc hàng mấy trăm con rắn bốn chân dài hơn trượng đã lao đến, Hồ Thiết Sanh và Dư Mộng Chân cùng lúc song chưởng vung ra, lũ rắn bốn chân bị đánh văng lên bay ra xa hơn trượng.

Nhưng tiếng cục cục vang lên liên hồi, những con rắn bốn chân chưa chết lại tiếp tục lao đến.

Lần này Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng cũng tham gia xuất thủ, chưa đầy nửa giờ sau đã giết chết mấy trăm con, xác rắn ngổn ngang trên mặt đất.

Dư Mộng Chân trầm giọng nói :

- Vậy không được, thế này dù là mười ngày cũng giết không hết lũ rắn, tiếng quái dị kia hẳn là hiệu lệnh chỉ huy lũ rắn này, chúng ta phải diệt trừ tiếng quái dị ấy trước mới mong có thể thoát thân.

Hồ Thiết Sanh hết sức khâm phục, thầm nhủ :

“Kinh nghiệm thật quan trọng, trong lúc thế này nếu chỉ bằng võ công là vô hiệu, cần phải phối hợp cả trí tuệ mới được”.

Tiếng quái dị ấy phát ra bên dưới một tảng đá to phía trái, cách khoảng ba mươi trượng, nhưng không trông thấy đó là con vật gì, chỉ ngửi thấy mùi rất tanh tưởi, khiến người muốn nôn tháo ra.

Lúc này lại có trăm con rắn bốn chân từ bốn phía lao đến. Dư Mộng Chân vừa vung chưởng vừa lớn tiếng nói :

- Hãy tiến lại phía trái cách khoảng ba mươi trượng, theo lão thân mau.

Đoạn hai cánh tay vung mạnh, hệt như một cánh chim to vọt lên cao mười sáu mười bảy trượng, đứng trên một ngọn cây nhỏ.

Hồ Thiết Sanh nắm tay nhũ mẫu, quát :

- Đi.

Cùng với Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng tung mình lên, hạ xuống bên cạnh Dư Mộng Chân.

Dư Mộng Chân đưa tay chỉ tảng đá to lớn nói :

- Có nhìn thấy không? Quái vật chính là ở dưới tảng đá ấy, có lẽ chỗ đó có hang động, quái vật nấp trong ấy, để lão thân đến trước xem thử.

Hồ Thiết Sanh vội nói :

- Hãy đề vãn bối đi thì hơn, vãn bối trên mình có bạch mao Lưu Tinh chùy, khi cần có thể ra tay trong khoảng cách xa, xin tiền bối hãy ở đây chờ.

Đoạn không chờ Dư Mộng Chân trả lời, chàng đã lướt nhanh đi, hạ chân xuống trên tảng đá to. Nào ngờ khi mũi chân chàng vừa chạm vào đá, bỗng cảm thấy một sức hút cực mạnh, khiến chàng không sao đứng chân được nữa.

Định thi triển Thiên Cân Trụy thì đã muộn, người đã rơi nhanh xuống, Dư Mộng Chân cả kinh, vội ra hiệu cho hai nàng cùng phóng nhanh về phía tảng đá to.

Hồ Thiết Sanh quả là một bậc kỳ tài, biết nếu rơi xuống đến miệng hang bên dưới hẳn khó thể toàn mạng, trong khoảnh khắc nguy cấp ấy, vội vận hết toàn lực hai tay vung mạnh, lướt chéo sang bên.

Quả nhiên bên dưới tảng đá có một hang động to lớn, cỏ dại nơi cửa hang đều nằm rạp trên đất, chứng tỏ trong ấy có một con vật to lớn thường hay ra vào.

Hồ Thiết Sanh chân vừa chạm đất, bỗng nghe cục cục một tiếng, trong hang động thò ra một chiếc đầu to lớn, bên trên có mào, lưỡi đỏ thấp thó dài không dưới bốn thước.

Lúc này Dư Mộng Chân và hai nàng đã đứng trên tảng đá to, Dư Mộng Chân kinh hãi kêu lên :

- Quá Sơn Đao. Sanh nhi hãy cẩn thân, tuyệt đối không nên đứng ngay trước mặt con súc sanh này, nó biết phun hơi độc đấy.

Hồ Thiết Sanh sớm đã lấy bạch mao Lưu Tinh chùy, chỉ thấy con rắn to lớn nhoài tới một cái đã đến trước mặt Hồ Thiết Sanh cách không đầy một trượng.

Hồ Thiết Sanh tuy chưa từng giết loài rắn to, nhưng từng có nghe nói cách giết rắn, vội lướt ngang sang bên ba trượng.

Chỉ thấy con rắn to Quá Sơn Đao cong mình lại rồi lại vươn nhanh tới, lúc này thân mình con quái vật đã bò ra ngoài hơn năm trượng, vẫn còn nửa phần ở trong hang động. Bỗng chiếc miệng há to lên, phún ra một luồng khí đen.

Hồ Thiết Sanh người như mảnh giấy nhẹ nhàng lướt đi trên ngọn cỏ, khí độc của quái xà theo gió tan đi, không làm gì được chàng.

Dư Mộng Chân lớn tiếng nói :

- Có thể hạ thủ rồi. Hãy chú ý, phải nhắm vào chỗ yếu hại ở đốt xương thứ bảy.

Hồ Thiết Sanh vung tay, bạch mao Lưu Tinh chùy chưa kịp tung ra, quái xà lại cong mình vươn tới, cả thân nó đã ra khỏi hang động. Ồ! Con quái xà này dài hơn mười trượng, thân giữa to cỡ hai vòng tay ôm, phần dưới đuôi bỗng bay lên, giáng thẳng xuống đầu Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh kinh hãi, vội lách sang bên ba trượng, chỉ nghe ầm một tiếng, một tảng đá to đã bị quật nát, đá vụn văng tung tóe.

Quái xà quật một cái chưa trúng đích, càng thêm tức giận, chiếc đuôi to lớn quét một vòng trên không, rồi nhanh như chớp quét ngang ra, gây nên kình phong dữ dội.

Hồ Thiết Sanh vọt thẳng lên cao sáu trượng, bạch mao Lưu Tinh chùy tung ra, nhắm vào chỗ đốt xương thứ bảy của quái xà, chỉ nghe bình một tiếng, tuy trúng vào thân quái xà, nhưng chưa trúng chỗ yếu hại.

Quái xà càng thêm giận dữ, ngẩng đầu lên phóng đến, cao hơn bốn trượng, vừa đúng tầm ngoạm vào hai chân Hồ Thiết Sanh. Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng thấy vậy, lại cùng hét lên một tiếng thảng thốt.

Hồ Thiết Sanh vội đưa hai chân lên, người nằm ngang trên không, lướt ra xa hơn trượng, vung tay tung bạch mao Lưu Tinh chùy ra, vút một tiếng quấn vào mình quái xà.

Quái xà hụt mục tiêu, thân trên hạ nhanh xuống, sức mạnh kinh người. Hồ Thiết Sanh người đang trên không và lại đã hết đà, liền bị kéo rơi xuống đất, suýt nữa ngã nhào.

Quái xà như cũng hiểu ý người, không chờ chàng đứng vững, lại dùng đuôi quét đến, ầm một tiếng, cửa hang động lại bị vỡ nát một mảng to.

Quái xà lại há to miệng, lao nhanh đến ngoạm Hồ Thiết Sanh, lần này nhanh khôn tả, Hồ Thiết Sanh muốn tránh đã không kịp, vội vung đầu kia của bạch mao Lưu Tinh chùy lên quét vào chỗ đốt xương thứ bảy của quái xà, đồng thời gắng sức lách sang bên năm bước.

Chỉ nghe ầm một tiếng, quái xà bật lên cao mấy trượng, điên cuồng quật đuôi xuống đất, cát đá văng bay, mặt đất rung chuyển. Hồ Thiết Sanh thừa cơ tung mình ngược ra sau, toàn thân mồ hôi lạnh.

Chàng định thần đưa mắt nhìn, chỉ thấy chỗ đốt xương thứ bảy của con quái xà có một chiếc kim thoa, chỉ lộ ra ngoài chút ít, biết ngay là do Dư tiền bối ném ra, không thì e mình đã nằm trong bụng rắn rồi.

Quái xà đau đớn lăn lộn liên hồi, có lúc tung lên cao mấy trượng, có lúc quét mạnh đuôi, đá vụn bay loạn xạ, hết sức kinh người.

Dư Mộng Chân vội nói :

- Sanh nhi, hãy bồi thêm một chùy vào chỗ trúng kim thoa mau.

Hồ Thiết Sanh chỉ lo nhìn con quái xà lăn lộn, quên mất xuất thủ, nghe vậy liền nhắm chuẩn bộ vị, toàn lực tung mạnh bạch mao Lưu Tinh chùy ra.

Bộp một tiếng, vô cùng chuẩn xác, bạch mao Lưu Tinh chùy đã xuyên vào trong lỗ kim thoa, máu tươi phún ra, quái xà giãy dụa liên hồi rồi từ từ chết đi.

Dư Mộng Chân thở phào nói :

- Vừa rồi thật quá nguy hiểm, lão thân đã nói là ngươi tuyệt đối không được đứng ngay trước mặt con súc sinh này. Hãy nhớ lấy, bất kỳ loại rắn to nào cũng xoay chuyển kém linh hoạt, nhất là xoay vòng tại chỗ, hơn nữa kị nhất là vọt lên cao, trừ phi ngươi phóng cao hơn độ dài thân rắn gấp bội.

Hồ Thiết Sanh đưa tay lau mồ hôi trán, cất lấy bạch mao Lưu Tinh chùy nói :

- Kim thoa của tiền bối đã lọt vào trong thân rắn, để vãn bối lấy ra cho.

Dư Mộng Chân lắc đầu :

- Thôi bỏ đi! Thân rắn này cứng rắn như sắt thép, lấy ra đâu phải dễ. Vả lại đó chỉ là một chiếc kim thoa thường, lão thân không muốn lấy lại nữa. Nhưng có điều là suốt cả buổi trời mà chưa thấy bóng địch, thật đáng khả nghi.

Đột nhiên, tiếng cười lảnh lót vang lên từ bốn phương tám hướng, chỉ thấy mấy mươi yêu nữ bán khỏa thân đạp cỏ tiến tới, bao vây họ vào giữa.

Bọn yêu nữ này thảy đều dùng lá cây che ngực và chỗ kín, chân trần và tóc dài phủ vai, nhưng người nào cũng rất xinh đẹp, chỉ có điều là làn da hơi đen, trông họ lướt đi trên ngọn cỏ, chứng tỏ khinh công trác tuyệt, nhưng không mang theo binh khí.

Bọn yêu nữ này tuy xinh đẹp, nhưng thảy đều mặt lạnh như băng sương, mày liễu chau chặt, chỉ chốc lát họ đã đến gần.

Hồ Thiết Sanh quét mắt một vòng, bất giác tim đập dữ đội, những chỗ kín của bọn yêu nữ này cơ hồ trông thấy cả, liền trầm giọng nói :

- Các vị là người của Hận Thế giáo phải không?

Trong số một yêu nữ nói :

- Không sai, con Quá Sơn Đao này là do các hạ giết phải không?

Hồ Thiết Sanh gật đầu :

- Phải! Xin hỏi Giáo chủ quý phái là ai?

Yêu nữ ấy lạnh lùng đáp :

- Hận Thế Tiên Tử.

Hồ Thiết Sanh sửng sốt :

- Cô nương có thể đưa tại hạ đi gặp quý Giáo chủ không?

Yêu nữ ấy cười khẩy :

- Muốn gặp Giáo chủ không khó, trước hết các hạ phải tiếp một chưởng của tỷ muội bọn này, nếu tiếp nổi sẽ đưa các hạ đi gặp ngay.

- Được, các vị cùng xông lên đi.

- Các hạ là Hồ Thiết Sanh, môn hạ của Tiên Kiếm phải không?

- Không sai.

Bọn yêu nữ tuy vẻ mặt lạnh tanh, nhưng đều nhìn chằm chặp Hồ Thiết Sanh, như thể trên người chàng có hoa tươi vậy.

Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng thấy vậy lòng hờn ghen bừng dậy, bất giác cùng buông tiếng cười mũi.

Yêu nữ ấy nói :

- Hai ả tiện nhân này là gì của các hạ?

Hồ Thiết Sanh cảm thấy ánh mắt nàng ta hệt như lửa đỏ, đồng thời nghe giọng nói bọn yêu nữ này không phải là người man rợ mà là người Trung Nguyên, liền đáp :

- Họ là vợ của tại hạ.

Câu ấy vừa thốt ra, một số yêu nữ cùng cười khẩy nói :

- Các hạ đã phạm đại kỵ của bổn giáo, chết chắc rồi.

Hồ Thiết Sanh thản nhiên cười :

- Xin hỏi, tại hạ đã phạm đại kỵ gì vậy?

Yêu nữ cầm đầu nghiêm giọng :

- Người của bổn giáo đều có cảnh ngộ hết sức bi thảm, nên Giáo chủ có lệnh là đơn nam độc nữ đều có thể đến, nhưng nam nữ đi cùng thì tuyệt đối không được, trái lệnh nhất luật xử tử.

- Vì sao lại đặt ra giáo quy như vậy?

- Đó là điều sỉ nhục lớn nhất đối với bổn giáo.

Hồ Thiết Sanh ha hả cười to :

- Giáo quy của quý giáo thật quá đặc biệt, theo lời cô nương, trong quý giáo hẳn là không có nam nhân phải không?

- Không sai, và thảy đều là xử nữ trẻ.

Dư Mộng Chân ngạc nhiên, buột miệng hỏi :

- Chả lẽ quý Giáo chủ cũng là xử nữ sao?

- Đương nhiên, nếu không phải xử nữ thì sao có thể làm Giáo chủ.

Dư Mộng Chân nghe vậy hết sức bất ngờ, quay sang Hồ Thiết Sanh nói :

- Sanh nhi, có lẽ chúng ta hoài công rồi.

- Lời nói của yêu nữ này chưa đáng tin, tiền bối hẳn là còn nhớ diện mạo của gia sư mẫu, hãy thử hỏi xem Giáo chủ của họ như thế nào?

Dư Mộng Chân gật đầu, quay sang yêu nữ hỏi :

- Quý Giáo chủ đẹp lắm phải không?

- Đương nhiên, Giáo chủ bổn giáo là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.

Dư Mộng Chân mỉm cười :

- Có phải mặt trái xoan và trên tai trái có một nốt ruồi đen phải không?

Yêu nữ giật mình sửng sốt :

- Không sai, sao tôn giá biết?

Dư Mộng Chân thở ra một hơi dài, mỉm cười nói :

- Lão thân với quý Giáo chủ có chút giao tình, các vị hãy đưa bọn này đi gặp quý Giáo chủ được không?

- Không được, trừ phi y tiếp nổi một chưởng liên thủ của bọn này.

- Đã động thủ thì khó tránh thương vong, chúng tôi phen này đến đây là khách, không muốn đả thương các vị.

Yêu nữ cười khẩy :

- Khẩu khí của tôn giá thật không nhỏ, tôn giá tưởng bọn này dễ đối phó lắm sao? Khi nãy có mấy người đến đây, thảy đều bị bọn này sanh cầm cả.

Dư Mộng Chân và Hồ Thiết Sanh kinh hãi, đồng thanh nói :

- Các vị bắt giữ họ, định xử thế nào?

- Xử với hình phạt tàn bạo nhất của bổn giáo.

Hồ Thiết Sanh tức giận :

- Tà giáo thật là tàn nhẫn. Yêu nữ, hãy xem chưởng.

Chàng với sáu thành công lực tung ra Huyền Huyền Nhất Thức, bọn yêu nữ quát tháo liên hồi, cùng tung ra một chưởng. chỉ nghe tiếng bùng bùng không ngớt, cây cỏ tung bay, bụi cát mù mịt, bọn yêu nữ bị đẩy lùi ba bước.

Bọn yêu nữ thất kinh, yêu nữ cầm đầu gằn giọng nói :

- Khá lắm. Hãy tiếp thêm một chưởng.

Lần này họ đã tung ra toàn lực, lại một tiếng vang rền rĩ, Hồ Thiết Sanh bị mấy mươi luồng chưởng lực đánh văng lên cao hơn trượng, bọn yêu nữ cũng bật lùi bảy tám bước.

Sau hai chưởng, lá cây trên người bọn chúng gần như hoàn toàn bay mất, cơ hồ toàn thân lõa lồ.

Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng bĩu môi nói :

- Thật không biết xấu hổ.

Yêu nữ nói :

- Hai người mới là không biết xấu hổ, những người ngủ với đàn ông chính là hạng đàn bà xấu xa nhất trên đời.

Hai nàng bất giác đỏ mặt, Bạch Ngọc Quyên cười khẩy nói :

- Các ngươi đều là kẻ điên, nếu không điên, đàn bà con gái sao thể không lấy chồng? Hẳn là các ngươi đã bị đàn ông ruồng bỏ, nên mới căm hận tất cả đàn ông trên đời chứ gì?

Những lời ấy động chạm đến vết thương lòng của họ, thảy đều ôm mặt quay người phóng đi, tiếng khóc vang dậy, nghe thật não lòng.

Dư Mộng Chân nói :

- Quyên nhi, lời nói của ngươi vừa rồi đã khiến họ đau lòng, phen nầy sẽ rắc rối to. Đi, chúng ta theo họ mau.

Họ theo sau bọn yêu nữ tiến vào một thâm cốc, chỉ thấy trong cốc toàn những mỹ nữ với lá cây che thân, nhưng kẻ nhiều người ít khác nhau, có lẽ để phân biệt địa vị cao thấp, dường như lá cây trên người càng ít thì địa vị càng cao vì những thiếu nữ mình đầy lá cây đều thi lễ với những yêu nữ vừa trở về.

Tất cả yêu nữ đều đứng lại nhìn, như thể đang chiêm ngắm một báu vật, nhất là đối với Hồ Thiết Sanh.

Họ vào đến đáy cốc, không một ai ngăn cản, quả nhiên phía trước là một dãy mấy mươi sơn động to lớn nằm dưới chân núi, có thiên nhiên mà cũng có nhân tạo, cách nhau rất đồng đều, khoảng ba mươi trượng là một sơn động.

Bọn yêu nữ khi nãy đã ngưng khóc, phóng đi thẳng về phía sơn động lớn nhất ngay chính giữa, đến cửa động đứng lại. Yêu nữ cầm đầu ngoảnh lại lạnh lùng nói :

- Hãy theo bổn cô nương.

Dư Mộng Chân dẫn đầu, Hồ Thiết Sanh đoạn hậu, theo sau yêu nữ ấy đi vào động, ước chừng lên cao khoảng năm mươi trượng mới đến trước một cửa đá to lớn.

Yêu nữ ấy gõ lên cửa đá ba cái, lớn tiếng nói :

- Gian tế đã dẫn đến, xin Giáo chủ đích thân xét xử.

Cửa đá từ từ mở ra, mọi người đưa mắt nhìn, bất giác kinh ngạc tột cùng, bởi họ đinh ninh những yêu nữ này chẳng khác là người nguyên thủy bao nhiêu, nào ngờ trong thạch thất này hết sức sang trọng lộng lẫy, nào là thảm cỏ bồ, nào là những hạt châu sáng chói, bàn ghế gia cụ đều được làm bằng rễ cây nhẵn bóng.

Một thiếu phụ xinh đẹp ngồi trên chiếc ghế dựa to lớn chạm trổ tinh xảo, xem ra tuổi chỉ ngoài hai mươi, đẹp đến mức khiến người không dám nhìn nàng.

Phía sau thiếu phụ có mười sáu thiếu nữ diễm lệ, trên tay mỗi người đều có một chiếc quạt bằng lông gà rừng, nhè nhẹ phe phẩy, và trên người họ đều chỉ có ba chiếc lá cây, hai chiếc trên nhũ hoa và một chiếc nơi chỗ kín.

Còn thiếu phụ ngồi trên ghế thì khác, nàng ta ăn mặc hệt như thôn nữ, áo váy đều bằng vải thô, trên mặt cũng không có chút son phấn, càng thêm phần trong trắng tao nhã.

Hồ Thiết Sanh chưa từng gặp gia sư mẫu bao giờ, liền khẽ hỏi :

- Dư tiền bối, đây là gia sư mẫu ư?

Dư Mộng Chân nghiêm nghị gật đầu :

- Không sai, người này chính là Ma Già Tiên Tử Bạch Băng.

Thiếu phụ trên ghế lạnh lùng nhìn nhóm người Hồ Thiết Sanh, chẳng tỏ vẻ gì. Lúc này họ đã đi đến gần, chỉ nghe thiếu nữ đứng sau ghế trầm giọng nói :

- Đứng lại.

Dư Mộng Chân đứng lại hỏi :

- Bạch Băng, còn nhận ra lão thân không?

Thiếu phụ trên ghế lạnh lùng đáp :

- Nhận ra.

Câu trả lời thật hết sức bất ngờ, bởi họ đinh ninh Bạch Băng hẳn trả lời là không nhận ra, nào ngờ sự thật lại trái ngược.

Dư Mộng Chân liền phấn chấn tinh thần, mừng rỡ nói :

- Vậy lão thân là ai?

- Ma Thủ Hồng Nhan Dư Mộng Chân, một người thân thế thê lương, lẽ ra nên gia nhập bổn giáo nhưng lại không muốn gia nhập.

Dư Mộng Chân thoạt tiên vui mừng, nhưng rồi cõi lòng lại trĩu xuống, bởi thiếp phụ xinh đẹp tự nãy giờ không hề nhìn ngó đến bà.

Dư Mộng Chân lại hỏi :

- Giáo chủ có thể cho biết đại danh chăng?

- Ma Già Tiên Tử Bạch Băng.

Bạch Ngọc Quyên kêu lên một tiếng bi thiết và lao nhanh tới. Dư Mộng Chân cả kinh định cản nàng lại nhưng không còn kịp nữa, chỉ thấy Bạch Ngọc Quyên lao thẳng vào lòng Bạch Băng.

Nhưng Bạch Băng đã đứng lên, hai tay nắm lấy vai Bạch Ngọc Quyên, nhìn chốt vào mặt nàng.

Bạch Ngọc Quyên nước mắt ràn rụa nói :

- Mẫu thân chả lẽ không nhận ra nữ nhi sao?

Bạch Băng lạnh lùng :

- Nhận ra, nhưng ngươi đã bị đàn ông vùi dập rồi.

Bạch Ngọc Quyên bật khóc :

- Mẫu thân, nữ nhi đã là vợ của Hồ Thiết Sanh rồi.

Bạch Băng đẩy nhẹ, Bạch Ngọc Quyên bật lùi ra xa hơn hai trượng, ngã nhào vào lòng Dư Mộng Chân.

Bạch Băng trầm giọng :

- Hãy giam họ lại, bổn Giáo chủ phải nghiên cứu xem vì sao một số đàn bà lại nhất định phải lấy chồng?

Hồ Thiết Sanh và Dư Mộng Chân ngơ ngẩn nhìn nhau, đó là luận điệu của nước nào thế này? Nếu nói Bạch Băng mất trí nhớ, sao lại nhận ra Dư Mộng Chân và còn biết rõ danh tánh mình? Còn như là bình thường, sao lại thốt ra những lời trái lẽ thường thế này?

Dư Mộng Chân vội nói :

- Hãy khoan, lão thân có điều muốn nói.

Bạch Băng khoát tay, mấy mươi yêu nữ lại lui ra, trầm giọng nói :

- Nói mau.

Dư Mộng Chân nhướng mày nói :

- Bạch Băng, ngươi đã hoàn toàn đổi khác, trở nên hết sức lạnh lùng và tàn bạo, thật không hổ danh là Hận Thế giáo chủ. Lão thân hỏi ngươi, phụ thân ngươi Bạch Long Xuyên đã đến đây, ngươi đã gặp chưa?

Bạch Băng giọng đanh lạnh :

- Sớm đã gặp và bắt giam rồi.

Hồ Thiết Sanh tức giận :

- Sao? Ngay cả phụ thân mình mà cũng bắt giam?

Bạch Băng thản nhiên :

- Tiểu tử, có gì mà ngươi ngạc nhiên? Chính ông ấy đã tự chuốc khổ vào thân, sao trách được bổn Giáo chủ.

Dư Mộng Chân gắt giọng :

- Bạch Băng, ngươi thật không còn chút tình người nữa, dẫu sao ông ấy cũng là thân phụ ngươi kia mà.

Bạch Băng phất tay áo đứng lên :

- Bắt lấy chúng.

Mấy mươi yêu nữ liền xông đến, trong tay mỗi người đều có mấy sợi dây leo, cùng vung tay ném vào họ.

Mấy mươi yêu nữ tổng cộng đến hơn trăm sợi dây leo, tung ra như một chiếc lưới, không sao tránh khỏi mà vung chưởng đánh cũng không đứt, đành để cho phủ chụp lên người, lại ra sức vùng mạnh, nhưng vẫn vô hiệu, chẳng những một sợi cũng không đứt mà càng lúc càng siết chặt hơn, bất giác cả kinh thất sắc.

Cả Dư Mộng Chân cũng không ngoại lệ, giờ bà mới nhớ ra có một loại dây leo ngàn năm tên gọi Cương Ty Đằng, nếu không phải bảo đao hay bảo kiếm chẳng sao chặt đứt được, hẳn đây chính là Cương Ty Đằng.

Mấy mươi yêu nữ thân thủ hết sức nhanh nhẹn, cùng ra tay điểm huyệt họ, cắp lên ra khỏi thạch thất, đi sâu và trong động.

Lát sau, đến trước một dãy nhà đá, chia ra mỗi người một nhà, giải huyệt rồi đóng cửa đá lại, sau đó khóa chặt bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.