Ma Đao Ca

Chương 4: Chương 4: Hồi 4




Ba bốn ngày nữa trôi qua, Hồ Thiết Sanh đã lén về nhà để lại một bức thư cho sư tổ, giờ đây chàng càng bồn chồn lo lắng hơn bởi Bạch Ngọc Quyên hệt như một ngọn lửa, rất có thể sẽ khiến chàng tan chảy. Chàng lại hạ quyết tâm lần nữa, nhất định phải hạ sát Bạch Long Xuyên trong thời gian ngắn nhất.

Lúc này đang giữa mùa xuân, trăm hoa đua nở, sắc xuân gợi tình, Hồ Thiết Sanh biết trưa nào Bạch Long Xuyên cũng phải ngủ chốc lát, chàng không sao nén lòng được nữa, quyết định hạ thủ lúc ban ngày. Chàng đi đến ngoài cửa phòng ngủ của Bạch Long Xuyên, chỉ thấy trong rèm trúc im lìm không có tiếng động, bốn bề vắng lặng, chỉ có vài cánh bướm nhởn nhơ bay liệng trong lùm hoa.

Chàng bất giác thấy ái ngại, cơ hồ mất đi dũng khí phá vỡ sự yên tĩnh này, chàng tin là Bạch Long Xuyên mà chết, gia đình này sẽ lập tức đổi khác, chàng không dám nghĩ tiếp nữa. Chàng ổn định tâm thần, thử vận chân khí, cảm thấy dạo này thể lực đã khá hơn mặc dù tuyệt chứng không có hy vọng chữa khỏi nhưng nội lực đã gia tăng không ít.

Chàng nghĩ đó là ý trời, trời cao đã có ý giúp chàng báo thù. Chàng tin chắc chỉ cần có thể ung dung tung ra một chưởng, Bạch Long Xuyên dù công lực thâm hậu đến mấy cũng hẳn trọng thương hoặc chết ngay tại chỗ. Trán chàng lại toát mồ hôi, nhìn bức rèm trúc nhè nhẹ lay động, lòng hết sức hồi hộp, chàng biết Bạch Long Xuyên đã ngủ nhưng cũng biết người có võ công thượng thừa hết sức nhạy bén, chỉ cần một tiền động khẽ cũng thức giấc ngay.

Sau cùng chàng đã hạ quyết tâm, nhè nhẹ vén mở rèm trúc, hệt như u linh lẻn vào trong phòng. Chàng không sao kềm chế được con tim đập dữ dội bởi đã trông thấy rõ Bạch Long Xuyên đang nằm nghiêng trên giường và quay mặt vào trong nhưng không dám chắc là ông đã ngủ nên không dám hạ thủ ngay, và thậm chí không dám động đậy vì trong phòng quá yên tĩnh.

Lát sau, chàng đã lấy lại được bình tĩnh, thầm trách mình quá vô dụng, đây là giờ khắc khẩn yếu, tuyệt đối không được phân vân do dự và bối rối.

Chàng khẽ tiến tới bốn bước, chỉ còn cách Bạch Long Xuyên ba bước nữa thôi, tin chắc với một chưởng toàn lực của mình, Bạch Long Xuyên khó có thể thoát chết.

Chàng vận hết toàn bộ công lực vào tay phải, trong đầu bỗng vang lên tiếng nói của sư tổ :

- Sanh nhi, kẻ thù sát hại sư phụ ngươi là một cao thủ tuyệt thế và hiệp danh lừng lẫy trong võ lâm, ngang danh với sư tổ, xứng đáng được gọi là Thái Sơn Bắc Đẩu, hiện giờ sư tổ không cần cho ngươi biết danh tánh, chỉ cần ngươi lưu ý sẽ biết. Người đó trên mặt có một đặc điểm, thấy một lần cả đời không quên được. Tuổi tác xấp xỉ với sư tổ, người thấp lùn, mặt vuông mằy tằm, mũi hổ miệng to, mặt tím sậm và ở giữa ấn đường có ba nốt ruồi to màu đỏ dọc từ trên xuống. Hãy chú ý, đó chính là đặc điểm của lão ta.

Ánh mắt hết sức lại hạ xuống trên mái tóc bạc của Bạch Long Xuyên, vì mặt của Bạch Long Xuyên quay vào trong nên không nhìn thấy, mái tóc bạc không một sợi tạp, lưng đã hơi còng, trán đã đầy nếp nhăn, ông đã già rồi.

Nếu Bạch Long Xuyên mà không phải là kẻ sát hại sư phụ chàng, chàng hẳn rất là thương hại ông ta và sẽ nói ông lão thật tội nghiệp.

Lúc này chàng đã khẳng định Bạch Long Xuyên đã ngủ say, không dám chần chừ nữa bởi nếu Bạch Ngọc Quyên mà phát hiện chàng đi khỏi, nàng hẳn tìm đến đây.

Máu nóng chàng lại bắt đầu sôi sục vì chàng đã tiến thêm hai bước, chỉ cần với tay là có thể chạm đến huyệt Linh Đài của Bạch Long Xuyên.

Lúc này trong tiềm thức chàng đinh ninh là Bạch Long Xuyên chết chắc rồi, trên môi bất giác nở nụ cười tàn bạo, nhắm mắt lại khấn thầm :

- Sư phụ, vậy là đồ nhi đã không để cho sư phụ phải ngậm hờn nơi chín suối, giết xong lão giặc này, đồ nhi sẽ lập tức đi theo sư phụ. Nếu không, ba bốn năm sau đồ nhi hẳn cũng theo bên sư phụ...

- Sanh nhi, ngươi đang làm gì vậy?

Bạch Long Xuyên quay người lại nhưng chưa ngồi dậy, mặt tuy lộ vẻ kinh nghi nhưng giọng nói vẫn hết sức trìu mến.

Hồ Thiết Sanh giật mình mở mắt và lùi lại sau một bước, lúc này chàng đã quên mất sợ hãi, chỉ cảm thấy hối hận vì đã để lỡ cơ hội báo thù.

Bởi chàng chưa tính trước tình huống này nên bối rối đáp :

- Sanh nhi... Sanh nhi đâu có làm gì...

Bạch Long Xuyên ngồi dậy, chau mày nói :

- Khí sắc của ngươi xấu qúa, đối với một người luyện võ, đây là một hiện tượng không thể có, vừa rồi vẻ mặt của ngươi rất là hung tợn và môi mấp máy, ngươi làm gì vậy?

Hồ Thiết Sanh thấy sự thể không nghiêm trọng như mình nghĩ, trong lòng ổn định lại, chợt nảy ý, cúi đầu nói :

- Sanh nhi biết là... tuyệt chứng không có hy vọng chữa khỏi nên... quyết định không làm hao phí chân lực của gia gia nữa. Sanh nhi... Sanh nhi định...

Bạch Long Xuyên nghiêm mặt :

- Ngươi định làm gì?

Hồ Thiết Sanh liếc mắt nhìn xuống đất :

- Sanh nhi định từ biệt gia gia, bỏ đi thật xa đến một nơi nào đó, khi nào chết thì thôi!

Bạch Long Xuyên trầm giọng :

- Vớ vẩn, gia gia chữa bệnh cho ngươi tuy tiêu hao nhiều chân lực nhưng sau đó điều dưỡng vẫn có thể phục nguyên. Hơn nữa dạo này gia gia đã có lòng tin, nếu ngươi bỏ dở giữa chừng thì thật phụ lòng gia gia và kỳ vọng của Quyên nhi đã dành cho ngươi.

Hồ Thiết Sanh lặng thinh, Bạch Long Xuyên vỗ vỗ mép giường nói :

- Ngồi xuống đây, gia gia có điều cần nói với ngươi.

Hồ Thiết Sanh đưa mắt nhìn Bạch Long Xuyên, chàng tin là nếu sư tổ mà không nói rõ với chàng lão nhân trên mặt có đặc điểm này chính là kẻ sát hại sư phụ chàng, chắc chàng đã ngã vào lòng Bạch Long Xuyên khóc to lên rồi.

Hồ Thiết Sanh vừa định ngồi xuống thì bỗng nghe rèm trúc khẽ lay động, Bạch Ngọc Quyên đã đi vào.

Khi tiếp xúc với ánh mắt Bạch Ngọc Quyên, Hồ Thiết Sanh bất giác giật thót người bởi ánh mắt Bạch Ngọc Quyên có vẻ rất kỳ lạ, như thể muốn nhìn thấu tận đáy lòng chàng.

Hồ Thiết Sanh hồ nghi thầm nhủ :

“Chả lẽ nàng đã phát hiện bí mật của mình? Mọi hành động của mình vừa rồi trong nhà này, nàng đã ở ngoài nhìn thấy cả hay sao?”

Nhưng chàng lập tức lại bác bỏ ý nghĩ ấy bởi nếu Bạch Ngọc Quyên mà trông thấy chàng có ý đồ sát hại gia gia, lúc chàng chỉ còn cách Bạch Long Xuyên một bước, nàng sao thể khoanh tay đứng nhìn?

Chàng lòng nghĩ ngợi nhưng không nhìn Bạch Ngọc Quyên nữa bởi chàng không dám tiếp xúc với ánh mắt của nàng.

Chỉ nghe Bạch Ngọc Quyên hỏi :

- Gia gia, việc gì thế này?

Bạch Long Xuyên buông tiếng thở dài, lặp lại những lời nói dối vừa rồi của Hồ Thiết Sanh.

Nghe xong Bạch Ngọc Quyên thoáng qua vẻ u ám nói :

- Gia gia hãy giao Sanh ca cho Quyên nhi để Quyên nhi khuyên Sanh ca cho.

Bạch Long Xuyên tin Bạch Ngọc Quyên có thể làm được, bèn khoát tay nói :

- Được, hai ngươi hãy nói chuyện với nhau đi, gia gia còn phải nghỉ ngơi chốc lát nữa!

Hai người ra khỏi nhà, đi về phía hoa viên ở sau nhà. Hai người đều lặng thinh, khi đến hoa viên Bạch Ngọc Quyên vẫn không nói một lời, điều này khác hẳn cá tính nàng.

Hồ Thiết Sanh lòng hết sức băn khoăn nhưng cũng không sao phá vỡ được bầu không khí ngột ngạt này!

Hai người đi đến bên hòn giả sơn, Bạch Ngọc Quyên ngồi xuống trên một tảng đá to, sau đó vỗ vỗ bên cạnh nói :

- Mời ngồi!

Hồ Thiết Sanh ngồi xuống nhưng không ngồi gần sát, đó cũng là hiện tượng chưa từng có trong thời gian gần đây.

Bạch Ngọc Quyên thấy vậy nói :

- Xích lại gần chút nữa nào, không phải sợ tiểu muội hành thích chứ?

Hồ Thiết Sanh giật nẩy mình, nhận thấy những lời này của Bạch Ngọc Quyên hẳn không phải là vô tâm. Nhưng chàng cũng chẳng ngu ngốc, liền thở dài nói :

- Tiểu huynh buồn bực quá rồi. Quyên muội lại còn lòng dạ đùa cợt nữa!

Bạch Ngọc Quyên thoáng nhướng mày :

- Sanh ca buồn bực gì? Có phải rất thất vọng không?

Hồ Thiết Sanh lại giật thót tim :

- Quyên muội hôm nay sao cứ nói bóng gió khó hiểu thế này?

- Sanh ca làm gì mà cuống lên như thế này? Tiểu muội chỉ đùa thôi, ý muốn nói là khi nãy Sanh ca không bỏ đi được, hẳn là rất thất vọng phải không?

Hồ Thiết Sanh nhẹ người :

- Đâu có gì thất vọng vì tiểu huynh cũng không đành rời xa Quyên muội.

Bạch Ngọc Quyên quay đầu đăm đăm nhìn chàng hồi lâu không chớp mắt khiến Hồ Thiết Sanh hết sức bồn chồn, ấp úng nói :

- Quyên muội hôm nay... có vẻ... thất thường...

Bạch Ngọc Quyên khẽ buông tiếng cười khẩy, thu ánh mắt về nói :

- Có lẽ trong hai chúng ta có một người thất thường.

Hồ Thiết Sanh nghe lòng trĩu nặng nhưng không muốn nói gì nữa.

Sau một hồi im lặng, Bạch Ngọc Quyên bỗng hỏi :

- Sanh ca, đại danh của lệnh sư là...

Hồ Thiết Sanh biết Bạch Ngọc Quyên đã sinh lòng hoài nghi, vội nói :

- Tiểu huynh đã nói rồi, tiểu huynh chỉ có một bá bá tên Trương Đức Công.

Bạch Ngọc Quyên bỗng bật cười lạnh lùng :

- Thú vị thật! Thú vị thật!

Hồ Thiết Sanh thấy vậy, lòng hết sức bồn chồn nói :

- Quyên muội, danh tánh của gia bá phụ có gì đáng cười chứ?

Bạch Ngọc Quyên cười khẩy :

- Tiểu muội không phải cười danh tánh của lệnh bá phụ mà là cười tiểu muội với gia gia qúa ngu ngốc nhưng lại tưởng mình rất thông minh và tâm cơ hơn người.

Hồ Thiết Sanh biết mình đã bị lộ hành tích chẳng rõ lúc nào, những lời nói của Bạch Ngọc Quyên tự nãy giờ rõ ràng đều có ẩn ý.

Chàng chẳng biết phải nói gì nữa. Hai người lại im lặng một hồi. Bạch Ngọc Quyên bỗng nắm tay chàng hỏi :

- Sanh ca, tiểu muội đối xử với Sanh ca thế nào?

- Quyên muội đối với tiểu huynh ơn nặng như núi, cần gì tiểu huynh phải nói nữa?

- Gia gia đối xử với Sanh ca thế nào?

Hồ Thiết Sanh hết sức khó trả lời câu hỏi này nhưng chàng chẳng thể không trả lời, đành nói :

- Lão nhân gia ấy đối với tiểu huynh như là tổ phụ thân sinh, tiểu huynh không dám đền đáp bằng lời nói.

Bạch Ngọc Quyên lại nhìn chàng đăm đăm hỏi :

- Giả sử gia gia lại bị kẻ thù giết chết, theo Sanh ca, tiểu muội sẽ làm ra sao?

Hồ Thiết Sanh bàng hoàng :

- Quyên muội sao lại nghĩ đến chuyện ấy thế này?

Bạch Ngọc Quyên giọng não nề :

- Tiểu muội biết gia gia xưa kia cũng có kẻ thù, chuyện ấy sớm muộn cũng sẽ xảy ra, tiểu muội có dự cảm như vậy!

Hồ Thiết Sanh lặng thinh, Bạch Ngọc Quyên lại nắm tay chàng nói :

- Sanh ca, nếu như gia gia bị người sát hại, tiểu muội cũng không muốn sống nữa...

Nàng nép vào ngực Hồ Thiết Sanh, nước mắt tuôn rơi như chuỗi hạt đứt dây, thấm ướt một khoảng rộng áo ngực chàng.

Hồ Thiết Sanh dù là người sắt đá cũng không khỏi mủi lòng, hai hàng nước mắt chảy dài.

Hai người ngồi với nhau một hồi, sau đó buồn bã chia tay. Chàng hết sức thầm cảnh cáo mình, việc phục thù càng lúc càng khó khăn, cần phải thận trọng và vận dụng trí tuệ nhiều hơn.

Quả nhiên, ngoài lạnh lùng, khi chàng ngủ và chữa bệnh, Bạch Ngọc Quyên không rời chàng xa nửa bước khiến chàng hết sức lo lắng không sao tìm được cơ hội hạ thủ.

Lại bảy tám ngày trôi qua, chàng cơ hồ muốn phát điên lên, thậm chí cả ban đêm dường như cũng có người rình rập chàng ở ngoài cửa sổ.

Nhưng chàng nhận thấy Bạch Long Xuyên chưa hoài nghi chàng, chàng cũng yên tâm phần nào. Nhưng chàng tính thời gian ba tháng đã qua đi hơn nửa và càng kéo dài thì càng bất lợi cho mình. Nếu bị Bạch Long Xuyên phát giác thì kế hoạch báo thù sẽ thất bại triệt để.

Chàng cố gắng hết sức tỏ ra mình bình thường và vui vẻ, nhất là lúc ở bên Bạch Ngọc Quyên. Chàng không bỏ qua bất kỳ cơ hội có thể lợi dụng nào, chàng kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng cơ hội đã đến, mùa xuân vốn nhiều mưa, hễ thời tiết thay đổi là mây đen vần vũ, lát sau là mưa gió kéo đến, cho đến đêm khuya vẫn chưa có dấu hiệu ngưng tạnh.

Hồ Thiết Sanh mừng thầm, đây là một cơ hội hạ thủ rất tốt. Một là trời tối, khó bị người phát hiện, đồng thời tiếng mưa gió rất lớn, dễ dàng hạ thủ.

Chàng lên giường sớm hơn, giả vờ ngủ nhưng ngưng thần lưu ý động tĩnh ngoài cửa sổ. Qua khỏi canh ba, mưa gió càng to hơn, chàng xuống giường nhìn ra ngoài một hồi thấy không có động tĩnh gì lập tức nhanh chóng sửa soạn xong.

Đột nhiên có người gõ cửa và lớn tiếng nói :

- Sanh ca, mở cửa mau!

Hồ Thiết Sanh buông tiếng thở dài, mở cửa cho Bạch Ngọc Quyên vào, chỉ thấy nàng toàn thân ướt sũng, y phục bằng lụa mỏng dính sát vào người, có thể nhìn thấy loáng thoáng thân hình kiều diễm của nàng.

Hồ Thiết Sanh trố mắt hỏi :

- Trời mưa to thế này, Quyên muội còn đến đây làm gì?

- Tiểu muội cảm thấy sợ, lại không ngủ được nên định đến đây tán gẫu với Sanh ca!

Hồ Thiết Sanh hết sức bực tức nhưng không dám để lộ ra ngoài, vội giục nàng thay y phục ra kẻo nhiễm lạnh.

Bạch Ngọc Quyên nói :

- Tiểu muội đâu có y phục để thay, khỏi cần thay cũng được mà!

- Quyên muội hãy thay tạm y phục của tiểu huynh, đêm tối thế này, không hề gì đâu.

Bạch Ngọc Quyên đón lấy y phục, lấy khăn trải giường làm màn che. Thay y phục xong, nàng vung hai cánh tay áo nói :

- Sanh ca nhìn xem, tiểu muội có giống đệ tử của Sanh ca không?

Hồ Thiết Sanh suýt nữa không nén nổi cười :

- Nếu Quyên muội mà là đệ tử của tiểu huynh, chắc hẳn tiểu huynh phải đánh cho một trận mới được.

- Tại sao lại đánh tiểu muội?

- Tại vì Quyên muội không chịu giữ sức khỏe, trời mưa to thế này mà còn chạy ra ngoài.

Bạch Ngọc Quyên cười bí ẩn :

- Đó là vì tiểu muội không yên tâm về Sanh ca mà.

Hồ Thiết Sanh lại giật thót tim :

- Có gì đâu mà không yên tâm, tiểu huynh đâu thể bị ma quỷ ăn mất.

Hai người chuyện trò đến lúc trời sáng, Bạch Ngọc Quyên vươn vai ngáp dài nói :

- Tiểu muội về ngủ, Sanh ca cũng ngủ một lúc đi!

Dứt lời, nàng nhoẻn miệng cười, quay người ra khỏi nhà.

Hồ Thiết Sanh tiu nghỉu ngồi trên giường, lòng hết sức căm tức, nếu lỡ qua cơ hội mưa gió phen này, việc phục thù e sẽ càng mong manh hơn nữa.

Mưa xuân dai dẳng, lúc to lúc nhỏ, hôm sau vẫn chưa ngưng.

Phen này hết sức lòng đã quyết giả vờ ngủ say dứt khoát không mở cửa, đằng nào Bạch Ngọc Quyên cũng chẳng thể ở ngoài mưa suốt cả đêm.

Chàng lên giường đắp chăn qua khỏi đầu, chưa qua canh ba Bạch Ngọc Quyên lại đến gọi cửa, Hồ Thiết Sanh vờ ngủ say ngáy to.

Nhưng Bạch Ngọc Quyên cũng thật bướng bỉnh, ra sức đập mạnh cửa. Hồ Thiết Sanh cắn chặt răng không màng đến và càng ngáy to hơn.

Chừng một tuần trà sau, Bạch Ngọc Quyên hét to :

- Sanh ca! Tiểu muội lạnh qúa!

Đoạn hắt hơi liên tiếp ba cái.

Hồ Thiết Sanh không đành lòng, sợ nàng bị cảm lạnh vội xuống giường mở cửa.

Bạch Ngọc Quyên đã toàn thân ướt sũng.

- Sanh ca ngủ sao mà ngủ say như chết thế này?

- Đêm qua tiểu huynh cả đêm không ngủ, ban ngày cũng không nghỉ ngơi đương nhiên là ngủ như chết rồi. Quyên muội đến bao lâu rồi vậy?

- Người ta đã đến đây gần nửa giờ rồi! Hãy xem, cả người ướt hết rồi, biết tính sao đây?

Hồ Thiết Sanh đã quá bực tức, xẵng giọng :

- Đáng đời, mặc kệ Quyên muội!

Bạch Ngọc Quyên cười khúc khích, sà vào lòng chàng nói :

- Sanh ca mặc kệ, tiểu muội cũng mặc kệ! Sanh ca hãy nếm thử mùi ướt cho biết.

Hồ Thiết Sanh choàng tay ôm lấy nàng, một cảm giác kỳ lạ liền tức xâm chiếm cõi lòng.

Bạch Ngọc Quyên vốn định đùa giỡn với chàng nhưng bị chàng ôm lấy, bất giác tim đập dữ dội không muốn rời xa nữa.

Hồ Thiết Sanh cúi xuống nhìn gương mặt đầy nước của Bạch Ngọc Quyên, lòng xót thương khôn tả, đánh bạo hôn một cái lên má nàng.

Bạch Ngọc Quyên lần đầu tiên bị người ôm hôn, hoảng kinh vùng mạnh nói :

- Sanh ca hư quá hà!

Hồ Thiết Sanh hai tay xoa nhau, lòng vô vàn hổ thẹn. Mình đã quyết tâm hạ sát gia gia nàng, sao lại còn tiếp cận với nàng, vậy là tự chuốc lấy phiền não còn gì?

Chàng áy náy nói :

- Quyên muội mau thay y phục của tiểu huynh đi, coi chừng cảm lạnh đấy?

Bạch Ngọc Quyên đưa tay sờ má, hãy còn hơi ấm chiếc hôn của Hồ Thiết Sanh, lòng nghe ngọt lịm, cầm lấy y phục đi vào phía sau màn vải.

Thế là một đêm lại qua đi trong tâm trạng bồn chồn. Trời sáng, Bạch Ngọc Quyên lại cười rồi ra về.

Hồ Thiết Sanh cơ hồ hoàn toàn thất vọng, suy nghĩ cả ngày cũng không tìm ra biện pháp nhưng mưa gió vẫn chưa ngưng, màn đêm lại kéo đến.

Chàng từ chỗ Bạch Long Xuyên về nhà chợt nảy ý dùng chăn làm thành một người giả trùm đầu ngủ trên giường, sau đó nấp dưới gầm giường.

Lát sau Bạch Ngọc Quyên lại đến gọi cửa.

Chàng im lặng không màng đến, cũng may bên ngoài mưa gió không to lắm. Chừng một tuần trà sau, chàng ước chừng Bạch Long Xuyên đã hành công xong, hẳn là yên ngủ rồi.

Chàng mở cửa sau nhẹ nhàng vọt qua, phóng đi về phía phòng ngủ của Bạch Long Xuyên. Lúc này lòng chàng rất áy náy, cảm thấy hết sức có lỗi với Bạch Ngọc Quyên.

Nhưng vì phải báo thù, chàng đâu thể màng đến tư tình nhi nữ. Đến ngoài phòng ngủ Bạch Long Xuyên, thấy bên trong đã tắt đèn, không có chút tiếng động nào.

Chàng quan sát xung quanh một hồi không dám chần chừ, khinh công chàng vốn đã không kém, trong những ngày qua lại được Bạch Long Xuyên đạo dẫn chân khí, chẳng những nội lực gia tăng, cả khinh công cũng tinh tiến vượt bậc.

Chàng nhẹ đẩy cửa, thấy cửa không cài then, lòng mừng khôn xiết, từ từ đẩy mở, nhẹ vén rèm trúc như một cơn gió lao vào, tiếp theo thi triển ngay chiêu ngay Dạ Chiến Bát Phương.

Vì trong nhà quá tối, chàng vận hết nhãn lực nhìn lên giường, thoáng thấy Bạch Long Xuyên đang nằm nghiêng, cũng quay mặt vào trong và phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Sự vui mừng đã khiến chàng run lên, không dám chần chừ liền vận hết toàn bộ công lực với thế đồng quy ư tận cả người lẫn chưởng bổ vào huyệt Linh Đài Bạch Long Xuyên.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Bạch Long Xuyên quay người tránh khỏi huyệt Linh Đài, chỉ nghe đánh bình một tiếng, cùng lúc vang lên hai tiếng thét kinh hoàng. Một là của Bạch Long Xuyên bởi vai trúng chưởng, còn một là của Bạch Ngọc Quyên.

Hồ Thiết Sanh thoáng sững người, đoạn lại với hết sức bình sinh tung ra một chưởng.

Chỉ nghe Bạch Ngọc Quyên buông tiếng quát vang, lao bổ vào Hồ Thiết Sanh.

Bạch Ngọc Quyên nghiến răng nói :

- Tên súc sanh lòng lang dạ sói kia, hãy nạp mạng đây!

Hồ Thiết Sanh liếc nhìn Bạch Long Xuyên trên giường, thấy ông nằm bất động như đã chết, thầm nhủ :

“Đại thù đã báo, không bỏ đi còn chờ bao giờ?”

Đoạn tiện tay chộp lấy một chiếc chổi lông gà, nhẹ vung một cái, tỏa ra mười hai đóa hoa kiếm. Đó chính là tuyệt chiêu của Nội tam kiếm trong Thánh Giả Chi Kiếm.

Bạch Ngọc Quyên cả kinh, vội lùi sau một bước. Hồ Thiết Sanh liền thừa cơ vọt qua cửa sổ ngoài, thi triển hết mức khinh công bỏ chạy.

Nào ngờ Bạch Ngọc Quyên tưởng là gia gia đã chết, nàng sống cũng chẳng có ý nghĩa gì và đã nhận ra Hồ Thiết Sanh thân hoài tuyệt học, tự biết không sao hóa giải nổi chiêu kiếm vừa rồi của chàng, lửa giận do bị lừa dối và lợi dụng bừng cháy trong lòng nàng, quyết đuổi theo cho bằng được.

Hai người phóng đi trong gió, vượt qua một ngọn núi, khoảng cách mỗi lúc càng gần. Hồ Thiết Sanh thầm nhủ :

“Đại trượng phu dám làm dám chịu, chuyện đã đến nước này, mình cứ thẳng thắn nói cho nàng biết mối thâm thù khi xưa, nàng hiểu và thông cảm được thì tốt, còn không mình dù chết dưới tay nàng cũng yên lòng nhắm mắt”.

Thế là chàng dừng chân quay lại nói :

- Hãy khoan! Quyên muội, hãy nghe tiểu huynh nói...

Bạch Ngọc Quyên hai mắt đỏ quạch, tình yêu chân thành và trong trắng của một người con gái đã trao hết cho một người nhưng người ấy lại lừa dối nàng và lại còn hạ thủ sát hại người thân duy nhất của nàng, nàng không điên cuồng sao được.

Nàng cả người lẫn chưởng xông tới, toàn là chiêu thức trí mạng, uy thế thật kinh người.

Hồ Thiết Sanh không dám đón tiếp, vội lùi sau ba bước nói :

- Quyên muội, xin hãy nghe tiểu huynh nói...

Bạch Ngọc Quyên hệt như quỷ dữ, nghiến răng ken két, búi tóc đã tung ra, ướt nước mưa trông càng thêm khủng khiếp, liên tiếp tung ra hơn ba mươi chưởng như vũ bão, chưởng nào cũng không rời yếu huyệt của Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh thấy vậy than thầm :

“Thôi đành chịu vậy! Đại thù đã báo, thôi thì mình thành toàn lòng hiếu thảo cho nàng cho rồi!”

Thế là, chàng không tránh né nữa, nhắm mắt lại chờ chết, chỉ nghe bình bình hai tiếng, người bay đi xa hơn trượng, tũm một tiếng rơi xuống đầm nước.

Máu tươi từ khóe miệng chàng chảy ra, nhuộm đỏ nước trong đầm. Bạch Ngọc Quyên bất giác sững sờ.

Chỉ thấy Hồ Thiết Sanh lảo đảo đứng lên nói :

- Nào hãy xuất thủ nữa đi. Hồ Thiết Sanh này đại thù đã báo, giờ thành toàn cho Quyên muội...

Bình một tiếng, Hồ Thiết Sanh lại bị trúng một chưởng, lần này càng nặng hơn, phún ra một vòi máu tươi, ngất xỉu tại chỗ.

Bạch Ngọc Quyên đứng thừ ra như phỗng đá, nàng không biết Hồ Thiết Sanh với gia gia có hận thù gì, chỉ biết là Hồ Thiết Sanh vô tình bạc nghĩa, đã lừa dối nàng và sát hại gia gia.

Gió thét gào ghê rợn, mưa trút xuống xối xả như thể trời cao cũng bất bình về chuyện này.

Hồ Thiết Sanh lại hồi tỉnh, chàng chỏi tay trên đất định đứng lên nhưng lại ngã xuống.

Bạch Ngọc Quyên lúc này hết sức mâu thuẫn, vừa định kéo chàng đứng lên lại vừa muốn bồi thêm chàng một chưởng nữa.

Nàng không động đậy, chỉ chòng chọc nhìn Hồ Thiết Sanh, nước mưa từ trên tóc nàng chảy xuống khiến tầm nhìn của nàng hết sức mờ nhạt.

Chỉ nghe Hồ Thiết Sanh gắng gượng nói :

- Quyên muội... tiểu huynh thật... có lỗi với... Quyên muội nhưng... nếu Quyên muội... là tiểu huynh... chắc chắn cũng... hành động như... tiểu huynh...

Chàng thở mạnh một hồi, lại phún ra mấy ngụm máu tươi, nói tiếp :

- Hãy cho... ngu huynh nói ra... mối hận thù... khi xưa rồi... xin Quyên muội... bồi thêm cho tiểu huynh... một chưởng nữa... Tiểu huynh... tuy chết... nhưng vẫn yêu... Quyên muội... Vì Quyên muội... qúa tốt... với tiểu huynh... Đáng tiếc là... tiểu huynh không... báo đáp được...

chân tình... của Quyên muội.

Bạch Ngọc Quyên người run lên một cái nhưng vẫn không động đậy bởi trong trí tưởng tượng của nàng, gia gia lúc này cũng đang nằm trong vũng máu, chết một cách thảm thiết.

Hồ Thiết Sanh thở một hồi lại nói tiếp :

- Bá bá... mà tiểu huynh... đã nói... chính là Tiên Kiếm Lạc Kỳ... lão nhân gia ấy... là sư tổ... của tiểu huynh... Gia sư... Vô Sao Kiếm... Lạc Dật... chính là đã chết dưới tay... gia gia Quyên muội... Quyên muội... thử nghĩ xem... tiểu huynh là... một nam nhi... có thể không... báo thù được chăng?

Bạch Ngọc Quyên như vạn tiễn xuyên tâm, nàng là một người con gái chỉ mới tuổi mười lăm, biết phải gật đầu thế nào vấn đề này thế nào? Nàng thừa nhận Hồ Thiết Sanh báo thù là làm tròn nghĩa sư đồ và nàng báo thù cho gia gia chẳng phải là làm tròn đạo nghĩa tử tôn hay sao?

Sau cùng nàng đi đến trước mặt Hồ Thiết Sanh, nước mắt ràn rụa hòa lẫn với nước mưa trước mặt, chẳng biết đâu là nước mắt, đâu là nước mưa.

Nàng ngửa mặt lên trời, bi thiết gào to :

- Trời hỡi! Tại sao lại sắp đặt như vậy? Tại sao lại sắp đặt như vậy hả?

Nàng hết sức gào khóc, cơ hồ lấn át cả tiếng mưa.

Hồ Thiết Sanh gắng hết sức bò dậy, nắm lấy tay nàng, nàng lập tức không đứng vững nổi, hai người ngã lăn ra đất.

Tiếng khóc hòa lẫn với tiếng mưa, mặt đất như ngập đầy bi phẫn không sao phát tiết được.

Bạch Ngọc Quyên nghẹn ngào nói :

- Sanh ca có biết... thân thế tiểu muội... còn khổ hơn Sanh ca không? Song thân tiểu muội... đều chết dưới tay kẻ thù... Giờ đây gia gia lại... rời xa tiểu muội...

- Quyên muội... xin hãy... bồi cho tiểu huynh... một chưởng nữa...

- Số mệnh đã an bài như vậy, hai ta cùng chết bên nhau cho rồi!

Hồ Thiết Sanh cảm động nhưng chàng không muốn thốt ra lời cảm kích bởi bất kỳ từ ngữ ca ngợi hay cảm kích nào cũng không đủ hình dung tấm lòng cao cả của nàng.

Bạch Ngọc Quyên nói tiếp :

- Sanh ca có cần về nhà cáo biệt sư tổ không?

- Không cần... gia gia Quyên muội... danh chấn võ lâm... cái chết của ông... không bao lâu,... giới võ lâm hẳn... sẽ đồn đại... sư tổ tiểu huynh... lúc ấy cũng sẽ biết.

- Sanh ca đánh vỡ thiên linh tiểu muội, tiểu muội sẽ đánh vỡ thiên linh của Sanh ca, sau khi chết chúng ta vẫn ôm lấy nhau, sẽ không bao giờ rời xa nữa.

- Quyên muội... vợ của ngu ca... chúng ta đi thôi!

Chàng lại phún ra một ngụm máu tươi, phún hết vào mặt Bạch Ngọc Quyên nhưng nước mưa liền đi ngay. Chàng nói tiếp :

- Quyên muội... có bằng lòng... làm vợ ngu ca không?

Bạch Ngọc Quyên cả quyết gật đầu :

- Thù hận đời trước chúng ta đã kết thúc rồi. Chúng ta... đi thôi... Hãy... ôm chặt... tiểu muội chút nữa.

Hồ Thiết Sanh gắng chỏi người lên ôm chặt ngang lưng Bạch Ngọc Quyên, chẳng rõ sức mạnh từ đâu có, chàng như điên cuồng hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Bạch Ngọc Quyên.

Hồi lâu, hai người mới buông tiếng thở dài, Bạch Ngọc Quyên não nề nói :

- Sanh ca... không hận tiểu muội chứ?

- Không... chẳng những ngu ca... không hận... mà còn... hết sức kính yêu Quyên muội... Quyên muội... là một người con gái... hết sức xuất sắc... Chúng ta đều đã... làm tròn bổn phận... con cháu... ân oán đời trước... đã chấm dứt... chúng ta có thể... ra đi rồi...

Lúc này mưa đã ngừng nhưng gió vẫn thổi mạnh, một áng mây đen bay nhanh qua, trăng thượng hiện ra trên bầu trời.

Hai người không hẹn cùng đưa mắt nhìn vầng trăng trong sáng lần cuối rồi cùng đặt tay lên huyệt Thiên Linh đối phương.

Ngay khi họ sắp phát kình lực ra bỗng nghe một tiếng quát to, một bóng người lướt tới nhanh như tia chớp nắm lấy tay hai người xách lên nói :

- Hai người thật là ngu dại, tưởng như vậy là phải đạo với đời trước và bản thân mình hay sao? Hừ! Hai người mà chết đi, hẳn sẽ mang tiếng bất trung bất hiếu và phụ bỏ biết bao tâm huyết của những người đời trước.

Hai người mở mắt ra nhìn, Bạch Ngọc Quyên ngơ ngẩn không biết người ấy là ai nhưng Hồ Thiết Sanh thì đã từng gặp một lần, người này chính là lão nhân y phục rách bươm, lộ ra làn da trắng nõn và có xăm bàn cờ trên lưng, một trong hai vị kỳ nhân đã khiến hai lão nhân đội mũ nỉ khiếp sợ bỏ chạy hồi hai tháng trước.

Hồ Thiết Sanh liền nói :

- Thiện ý... của tiền bối... vãn bối... chỉ có thể... kiếp sau báo đáp... xin đừng... can thiệp... vào chuyện... của chúng vãn bối...

Lão nhân trầm giọng :

- Ngươi tưởng đã báo xong thù là có thể buông tay ra đi hay sao? Ngươi có biết hiện sư tổ ngươi nóng lòng lo lắng đến mức nào không? Ngươi không phụng dưỡng sư tổ trong lúc tuổi già đó là bất hiếu, ngươi chính tay giết chết người bạn gái đã yêu ngươi trong khi gia gia của bạn gái ngươi thi hài chưa lạnh, đó là bất nghĩa. Chả lẽ ngươi can tâm để mang tiếng bất hiếu, bất nghĩa sao?

Đoạn lại quay sang Bạch Ngọc Quyên nói tiếp :

- Ngươi giết chết một thiếu niên hữu dụng chưa tròn hiếu đạo, đó là bất nhân; không màng đến sự sống chết của gia gia, đó là bất hiếu. Hai ngươi thử nghĩ xem mình tệ bạc đến mức nào?

Hai người lúc này đầu óc đã tỉnh táo lại, bất giác toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Hồ Thiết Sanh ngượng ngùng nói :

- Vãn bối... biết tội rồi!

Bạch Ngọc Quyên cũng nói :

- Theo lời tiền bối, dường như gia tổ chưa...

Lão nhân trầm giọng tiếp lời :

- Đừng nói nữa, hãy mau về nhà xem thử. Còn tiểu tử này hãy giao cho lão phu, ngươi cũng khỏi nhọc tâm, nửa năm sau cam đoan trả lại cho ngươi một người chồng trẻ hoàn toàn khỏe mạnh.

Bạch Ngọc Quyên nguýt lão nhân một cái, thoáng đỏ mặt nói :

- Tiền bối có thể cho biết đại danh không?

- Nếu gia gia ngươi chưa chết, ngươi chỉ cần diễn tả tướng mạo của lão phu, ông ấy sẽ biết ngay.

Bạch Ngọc Quyên qùy xuống lạy ba lạy, đứng lên quay người bỏ đi ngay.

Hồ Thiết Sanh lớn tiếng gọi :

- Quyên muội!

Bạch Ngọc Quyên dừng bước quay đầu, hai dòng lệ lăn dài xuống má.

Lão nhân cười khẩy nói :

- Còn sống là còn có ngày gặp lại nhau, chỉ xa nhau nửa năm mà nha đầu ngươi đã không chịu nổi rồi, thật là vô tích sự.

Bạch Ngọc Quyên dẩu môi, quay đầu phóng nhanh đi.

Lão nhân cắp lấy Hồ Thiết Sanh phóng đi, chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai, mỗi lượt tung mình là ba mươi trượng, hết sức không khỏi kinh tâm động phách.

Lát sau đã đến trong một ngôi miếu hoang, lão nhân ném Hồ Thiết Sanh xuống đất, cười hung tợn nói :

- Tiểu tử, ngươi có biết lão phu là ai không?

Hồ Thiết Sanh giật mình :

- Tiền bối hẳn là một cao nhân tuyệt thế trong giới hiệp nghĩa.

Lão nhân giọng sắc lạnh :

- Lão phu là một sát tinh trong giới hắc đạo, khi xưa có thâm thù đại hận với sư tổ ngươi...

Hồ Thiết Sanh hét to một tiếng, vung tay vỗ xuống huyệt Thiên Linh.

Lão nhân xuất thủ như tia chớp, điểm vào mấy nơi đại huyệt của chàng sau đó cởi giày ra, dùng hai bàn chân đen đúa đặt lên huyệt Thái Dương chàng.

Một giờ sau, Hồ Thiết Sanh từ từ hồi tỉnh, vừa thấy hai bàn chân vừa đen vừa thối đặt trên huyệt Thái Dương mình, liền tức giận thầm nhủ :

“Hay là lão tặc này tưởng mình đã chết nên để chân lên trên đầu mình chăng?”

Bỗng nghe lão nhân trầm giọng nói :

- Lão phu là Thiên Đài Kỳ Si Lữ Tông Nguyên, cả đời không sở thích nào khác, chỉ say mê cờ tướng và thích du hí phong trần. Ngươi đã trúng phải Ma Già thủ của Bạch Ngọc Quyên và lại dầm mưa qúa lâu, huyết mạch dần cô đặc. Nếu không làm cho ngươi tức giận, hết sức khó chữa trị nên lão phu mới dối gạt ngươi, nói là kẻ thù của ngươi.

Hồ Thiết Sanh mới vỡ lẽ nhưng chàng cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc đương nhiên từng có nghe nói đến danh hiệu Thiên Đài Kỳ Si. Tâm pháp nội công trong thiên hạ tuy có rất nhiều và phức tạp nhưng chưa từng nghe có chuyện trị thương bằng bàn chân lên huyệt Thái Dương bao giờ.

Thế nên chàng nghiêm nét mặt nói :

- Vãn bối không biết phải báo đáp ơn cứu mạng của tiền bối như thế nào, chẳng hay phương pháp trị thương này của tiền bối là nội công gì vậy?

- Đây là tâm pháp nội công độc môn của lão phu, chẳng phải lão phu nói khoác, dù là lão sư tổ ngươi gặp lão phu cũng phải gọi một tiếng lão đệ.

Hồ Thiết Sanh biết lão nhân không nói ngoa, xưa kia Thiên Đài Kỳ Si Lữ Tông Nguyên quả là ngang danh với Tiên Kiếm và Ma Già.

Hồ Thiết Sanh nói :

- Xin hỏi lão tiền bối, lão nhân mặt đen đã đánh cờ với tiền bối hôm trước là ai vậy?

- Lão ấy chính là Hắc Đao Khách Trần Chấn Võ và còn có tên là Thánh Thủ Lạp Kháp (khập khiễng), với lão phu như cặp bài trùng, võ công của lão già ấy còn cao minh hơn lão phu nhiều.

Hồ Thiết Sanh lại giật mình, chẳng ngờ mình lại gặp được hai vị cao nhân tuyệt thế này, lại hỏi :

- Lữ tiền bối, theo lời tiền bối khi nãy, dường như là Ma Già Bạch Long Xuyên chưa chết, vãn bối báo thù chưa thành công triệt để, thật là xấu hổ.

Thiên Đài Kỳ Si cười khẩy :

- Ngươi cho rằng Bạch Long Xuyên là kẻ thù sát sư của ngươi sao? Hắc! Hắc! Lão già sư tổ ngươi thật uổng phí mấy mươi năm cơm gạo, ngươi có biết Ma Già Tiên Tử Bạch Băng, con gái của Bạch Ngọc Quyên đã chết bởi tay ai không?

Hồ Thiết Sanh lắc đầu :

- Vãn bối không biết!

- Y đã chết dưới tay lão già sư tổ của ngươi đấy!

Hồ Thiết Sanh kinh hoàng, thầm nhủ :

“Thảo nào Bạch Ngọc Quyên từng đề cập đến nàng cũng có một mối huyết thù.”

Nhưng chàng không tin sư tổ là người như vậy, trầm giọng nói :

- Lữ tiền bối nói năng xin hãy suy nghĩ kỹ, gia tổ hiệp danh lừng lẫy, lão nhân gia ấy...

- Ngươi không tin chứ gì? Hừ! Mọi người trong giới võ lâm đều biết Vô Sao Kiếm Lạc Dật, con trai Tiên Kiếm Lạc Kỳ đã chết dưới tay của Ma Già Bạch Long Xuyên, còn Ma Già Tiên Tử Bạch Băng đã chết dưới tay Tiên Kiếm Lạc Kỳ.

Hồ Thiết Sanh sửng sốt.

- Hai nhà họ Lạc, Bạch khi xưa cùng ngang danh nhau nhưng hai người đều mắc phải một chứng tật là quá cao ngạo, cứ cho là võ công mình cao hơn đối phương nên không hề qua lại với nhau. về sau, con cái hai người lại yêu nhau tha thiết. Sau khi biết chuyện, hai lão già ấy đã nghiêm khắc la rầy họ, buộc họ phải đoạn tuyệt không được qua lại với nhau.

- Vậy thì hà khắc qúa!

- Ngươi tưởng hai lão già ấy ngăn cấm con cái họ yêu nhau chỉ vì khinh thường đối phương sao?

- Vậy chứ còn nguyên nhân gì nữa?

- Lúc ấy trong võ lâm đồn đại là hễ ai có được năm chiêu tuyệt kỹ của Tiên Kiếm và Ma Già là có thể đến Dã Nhân cốc ở Thiên Sơn để lấy một ngọn Ma đao với một quyển Ma Đao Ca. Có được hai thứ ấy sẽ trở thành thiên hạ vô địch.

Hồ Thiết Sanh vỡ lẽ :

- Chả lẽ hai vị tiền bối ấy ngăn cấm con cái yêu nhau là sợ đối phương học trộm võ công ư?

- Không sai! Hai lão già ấy lo sợ đêm dài lắm mộng nên đã lén hạ độc thủ. Sư tổ ngươi sát hại con gái Bạch Long Xuyên, Bạch Long Xuyên lại sát hại sư phụ ngươi Vô Sao Kiếm Lạc Dật. Điều lạ lùng là sau khi giết người, hai người lại đổ tội cho nhau, không chịu thừa nhận mình là hung thủ.

Hồ Thiết Sanh qủa quyết :

- Vãn bối tuyệt đối không tin gia sư tổ là hạng người như vậy, xem ra hẳn là có kẻ giết người giá họa, gia sư với Ma Già Tiên Tử nhất định không phải do gia sư tổ và Ma Già sát hại.

Thiên Đài Kỳ Si gật đầu :

- Tiểu tử ngươi khá lắm! Lão phu cũng hoài nghi từ lâu nhưng khi đó hai lão già ấy lại không nghĩ đến điều ấy, cứ cho đối phương giết người chứ không chịu thừa nhận. Thế là hai người đã quyết đấu với nhau một ngày một đêm, vốn ra là bất phân thắng bại, nào ngờ sư tổ ngươi đột nhiên bị thua một chiêu trọng thương ngã xuống. Lúc ấy Bạch Long Xuyên có vẻ rất ngạc nhiên, sau đó sư tổ ngươi đã được Tề Lỗ song tàn cứu đi, không còn biết tung tích nữa.

Hồ Thiết Sanh bỗng ngẩng đầu lên, mắt rực tinh quang nói :

- Võ công của gia sư tổ với Bạch Long Xuyên đã ngang ngửa nhau, dù thất chiêu cũng không đến nỗi trọng thương ngã xuống không dậy nổi, hẳn là có kẻ đã ẩn nấp gần đó ám toán gia sư tổ.

Thiên Đài Kỳ Si gật đầu :

- Ngươi căn cứ vào đâu?

- Rất rõ ràng, lúc gia sư tổ trọng thương ngã xuống, Bạch Long Xuyên đã lộ vẻ ngạc nhiên, vậy chứng tỏ Bạch Long Xuyên không hề ngờ lại thắng gia sư tổ. Mà dù ông ấy có lòng tin thắng được gia sư tổ, ít ra cũng phải quyết đấu một ngày một đêm nữa, cho nên ông ấy mới ngạc nhiên. Vậy chứng tỏ gia sư tổ không phải đã bại dưới tay ông ấy.

Thiên Đài Kỳ Si vỗ đùi cái bốp :

- Hay lắm! Tục ngữ có câu thà rằng không biết chữ, chẳng thể không biết người. Óc nhận xét và suy luận của ngươi khá lắm, lão phu nhất định sẽ tìm cách thành toàn cho ngươi. Thành thật mà nói, lão phu với Trần Chấn Võ sớm đã nghĩ đến vấn đề ấy và gần đây đã điều tra ra manh mối nên lần đại hội thuyền rồng được tổ chức tại Động Đình hồ vào tiết Đoan Ngọ mồng năm tháng năm này chính là nhằm tìm ra kẻ đã giá họa cho Tiên Kiếm và Ma Gia.

Ngưng chốc lát, nói tiếp :

- Tiểu tử ngươi muốn vang danh võ lâm, lấy được Ma đao và Ma Đao Ca trong Dã Nhân cốc, cần phải học thành võ công tuyệt thế của bốn người. Thứ nhất là Thánh Giả Chi Kiếm của Tiên Kiếm, có lẽ ngươi đã học thành rồi, thứ nhì là chưởng pháp Ma Già thủ và Ma Già tam điệp của Ma Già, thứ ba là thân pháp Thiên Đài kỳ phổ và Tần Kỳ chưởng của lão phu, thứ tư là Truy Hồn thập tam đao của Hắc Đao Khách.

Đoạn lại đả thông Sinh Tử Huyền Quan của Hồ Thiết Sanh, nói tiếp :

- Chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch của ngươi hiện không sao chữa khỏi, chỉ khi có được Ma Đao Ca, tự điều trị theo tâm pháp kỳ tuyệt trong ấy thì mới có thể chữa khỏi.

Ông lại bỏ ra một ngày một đêm truyền hết võ công cho Hồ Thiết Sanh, sau đó nói :

- Giờ ngươi hãy đi tìm Hắc Đao Khách, tính nết của lão già ấy rất quái đản, ngươi phải hết sức thận trọng, cứ nói là lão phu bảo ngươi tìm học Truy Hồn thập tam đao của lão ấy. Chỗ ở của lão ấy chính là trong Phục Ngưu sơn đằng trước kia, trước cửa có một tấm bia đá đen. Còn chỗ sư tổ ngươi, để lão phu lo liệu cho.

Dứt lời, lão nhân phi thân qua bờ tường bỏ đi. Hồ Thiết Sanh buông tiếng thở dài, thật không ngờ mình suýt phạm phải sai lầm to tát, nếu mình giết lầm người thì thật có lỗi với Bạch Ngọc Quyên và toàn thể võ lâm.

Chàng không dám chậm trễ, bởi từ nay đến tiết Đoan Ngọ không còn bao lâu nữa, chàng phải đến Động Đình hồ tham dự đại hội thuyền rồng mới được.

Chàng ra khỏi ngôi miếu hoang, phóng đi về phía Phục Ngưu sơn, lúc này Sinh Tử Huyền Quan của chàng đã thông, khinh công càng thêm tinh tiến hơn trước rất nhiều, lúc chiều tối đã tiến vào vùng núi Phục Ngưu.

Chẳng bao lâu chàng đã tìm gặp một ngôi nhà lá trước cửa có một tấm bia đen, lòng mừng khôn xiết đến gần xem, trên bia đen có hai hàng chữ trắng :

“Rời xa cuộc đời an cư tại đây.

Nếu muốn sống, không mời chớ đến!”

Hồ Thiết Sanh thầm cười khẩy, thầm nhủ :

“Thật là lớn lối, mình tuy không mời mà đến nhưng có lời căn dặn của Lữ Tiền bối, hẳn lão cũng chẳng dám hạ thủ với mình!”

Chàng vượt qua tấm bia đen, mới đi được hai bước bỗng nghe tiếng quát to, chỉ thấy từ trong lùm trúc bước ra một thanh niên mình trần, xương sườn lộ ra, mặt vàng sậm, dáng vẻ ngốc nghếch, hai dòng nước mũi chảy xuống đến bờ môi lấp ló liên hồi. Y đang gánh trên vai hai chiếc thùng, có lẽ đang định nấu ăn.

Hồ Thiết Sanh mừng rỡ thầm nhủ :

“Không biết người này có phải là đồ đệ của Hắc Đao Khách hay không, trông bộ dạng của y cũng không kém gì Hắc Đao Khách.

Chàng ngốc giọng gay gắt hỏi :

- Ngươi có thấy chữ viết trên đá không hả?

Hồ Thiết Sanh vội ôm quyền thi lễ :

- Thấy rồi, tại hạ phụng lệnh Thiên Đài Kỳ Si...

Chàng ngốc chẳng kể ba bảy hai mươi mốt, dùng tay quệt nước mũi vung mạnh ra, một vệt bóng lục bay thẳng vào mặt Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh khẽ buông tiếng cười khẩy, nhẹ nhàng lách sang bên một bước. Nào ngờ chàng ngốc quát to :

- Quẹo ngay!

Bóng lục ấy cũng thật vâng lời, liền tức quẹo ngoặt hình cung, phịch một tiếng dính vào má trái Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh cả giận, vừa định ra tay trừng trị y nhưng nghĩ lại mình đến đây cầu người, người này ngốc nga ngốc nghếch, hà tất bất chấp, bèn lau đi nước mũi trên mặt, sải bước đi về phía nhà lá.

Chàng ngốc lại quát vang :

- Tiểu tử kia, ngươi không muốn sống nữa hả?

Hồ Thiết Sanh cố nén giận :

- Tại hạ định bái kiến Hắc Đao Khách Trần tiền bối, huynh đài nên khách sáo một chút thì hơn.

Chàng ngốc tức giận :

- Gia sư đang ngủ, không gặp khách ngoài, ngươi cút khỏi đây mau!

Hồ Thiết Sanh thầm nhủ :

“Sư phụ ngươi dù là Gia Cát Lượng, ta đã nhẫn nhịn thế này, cũng không nên đối xử với khách như vậy chứ.”

Chàng tuy tức giận nhưng vẫn cố nén, tiếp tục đi về phía nhà lá.

Chàng ngốc lặng thinh thầm vận chân lực, chỉ thấy hai cột nước vàng từ trong hai chiếc thùng gỗ bay ra bắn thẳng vào sau lưng Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh giật mình kinh hãi, chỉ ngửi thấy mùi thối nực nồng khiến muốn nôn mửa, vội tung mình lên cao hơn ba trượng.

Nào ngờ hai cột nước vàng ấy hệt như hai con rồng bay nhập lại thành một, tiếp tục vọt lên trên.

Chỉ nghe rào một tiếng, chụp lên cả đầu mặt Hồ Thiết Sanh. Chàng giận sôi gan, không còn nhẫn nhịn nổi nữa, tung mình lao tới, một chưởng bổ vào chàng ngốc.

Đó chính là Tần Kỳ chưởng do Thiên Đài Kỳ Si truyền cho, liền tức cuồng phong dậy lên cuốn tung bụi cát, uy thế thật kinh người.

Nhưng chàng ngốc thản nhiên cười khúc khích, rút đòn gánh xuống quơ một vòng trong cuồng phong, cuồng phong lặng ngay tức khắc.

Hồ Thiết Sanh cả kinh lùi lại sau một bước, thầm nhủ :

“Thật không ngờ tiểu tử ngốc nghếch này võ công lại cao đến như vậy, mình đã đến đây có điều cầu khẩn, thôi thì chẳng đếm xỉa đến y là xong”.

Bèn cất cao giọng nói :

- Trần tiền bối! Trần tiền bối! Vãn bối đã phụng mệnh Thiên Đài Kỳ Si Lữ tiền bối đến đây bái yết, xin tiền bối tiếp kiến!

Chàng ngốc cười khẩy :

- Tiểu tử ngươi ở đây làm gì la ó om sòm vậy hả?

Dứt lời, liền đi vào một ngôi nhà lá khác.

Hồ Thiết Sanh đi đến trước cửa nhà lá, ngồi xuống thầm nhủ :

- Mình cứ ngồi đây chờ, chắc chắn lão phải có lúc ra ngoài thôi!

Khắp người chàng thối kinh khủng, len vào mũi cơ hồ nôn tháo ra nhưng có điều cầu khẩn người, chàng không dám phát tác.

Bốn bề im phăng phắc, chàng ngốc cũng chẳng rõ đã đi đâu, trong nhà lá không có chút tiếng động. Thời gian chậm chạp trôi đi, lúc này đã khoảng canh ba.

Chàng nhẹ gõ cửa và cất tiếng gọi :

- Trần tiền bối! Trần tiền bối!

Trong nhà không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng ngáy vọng ra và tiếng nước mũi thụt ló kêu sồn sột.

Hồ Thiết Sanh ngán ngẩm thở dài, trên đời làm gì có lối tiếp khách kiểu này. Nếu mình mà không phải phụng lệnh Lữ tiền bối, chẳng thể giữa đường tháo lui thì mình tội gì phải chịu khổ sở thế này?

Thế nên, chàng đành ngồi ngoài cửa cho đến khi trời sáng.

Hồ Thiết Sanh thầm nhủ :

“Chẳng lẽ nào trời sáng mà lão cũng không thức nhỉ?”

Thốt nhiên, cửa rào mở ra, ào một tiếng, một chậu nước rửa mặt đổ trút lên đầu chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.