Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 55: Chương 55: Hồ Bơi (3)




Tiểu ngưu da mặt dày lắm, cũng không thèm quan tâm, hướng Tiểu Tụ nói: “Tiểu Tụ nè, lần tới có muốn tuyển người để lấy làm chồng, đừng quên nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ giúp muội dự trù thật tốt cho.”

Tiểu Tụ khoát tay chặn lại, nói: “Ý tốt xin tiếp nhận, ca ca hãy tỉnh lại đi. Muội giờ đây đã hiểu rỏ rồi, hôn nhân đại sự của muội chỉ cần là có ca ca người tham dự, nhất định là chuyện tốt biến thành chuyện tệ, nhất định trở thành hỏng bét.” Tiểu ngưu vội vàng giải thích nói: “Làm gì có chuyện đó, là vì người được chọn của muội kém, vượt không qua cuộc khảo nghiệm.”

Tiểu Tụ đã tính trước nói: “Giờ đây muội nghỉ kỷ rồi, sau này nếu có chọn được ai, mà muội xem có thể gả được cho hắn, có thể không cần phải trưng cầu ý kiến của ca ca nửa.”

Người một nhà cười cười nói nói, thật là náo nhiệt. Phụ thân Ngụy Trung Bảo không có có nói thêm cái gì, chỉ là yên lặng chăm chú nhìn Tiểu Ngưu, nghĩ đến người vợ trước đã chết, trong lòng rất là khó chịu. doc truyen tai . Hắn cảm thấy thiếu nợ nơi Tiểu Ngưu nhiều lắm, vợ sau đối với hắn không tốt, thật ra vợ trước chết, là không thể trách hài tử.

Sáng hôm nay, nếm qua điểm tâm, Tiểu Ngưu đã thu dọn xong , có thể xuất phát. Phụ thân đã chuẩn bị cho hắn ngựa cùng ngân lượng, Tự mình Tiểu Ngưu cũng mang theo một ít hành lý cần thiết, cố gắng không để lộ vẻ đùa giởn. Dựa theo bản lãnh hiện tại của hắn, những vật này còn phải mang theo. Nếu như gặp phải kình địch, cũng có chổ dùng. Người trong nhà đưa đến ngoài cửa, Tiểu Ngưu mang theo đồ đạc, phóng mình lên ngựa, hướng về mọi người phất phất tay, nói: “Tất cả trở về đi, ta sẽ mau trở lại. Có ai dám ăn hiếp nhà ta, khi ta trở về sẽ lột da hắn, rút gân hắn.” Dứt lời, thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền tung bốn vó, hướng về phía trước phóng đi.

Tiểu Ngưu vừa quay đầu lại, vẫn thấy người nhà còn đứng ở ngoài cửa. Tiểu Ngưu trong lòng tự nhủ: 'Còn có cha mẹ là tốt nhất, ta thật là có phúc khí. Không thể tưởng được phụ thân hôm nay đối với ta tốt như vậy, đây khả năng là bởi vì liên quan đến tuổi phụ thân càng lúc càng lớn a.' Còn đang nghĩ ngợi, ngựa đã rẽ sang ngã khác, người nhà đã không còn nhìn thấy nửa.

Tiểu Ngưu thầm nói: 'Ta sẽ còn trở lại, không cần thương cảm.' Cứ suy nghỉ như vậy, hắn tăng nhanh tốc độ, hướng cửa bắc thành Hàng Châu phóng đi.

Trên đường thuận lợi, ngày đi đêm nghỉ. Chưa hết một ngày, thì đã đến Liễu Hoài Âm. Nơi này là cố hương của Hán triều Hoài Âm Hầu Hàn Tín..

Tiểu Ngưu cởi ngựa ở chính giửa đường lộ, ngắm nhìn thành thị xưa cổ này, trong lòng thầm nói: 'Một kẻ phải chui qua háng nhục nhã, có thể trở thành một đại danh tướng, chỉ huy trăm vạn đại quân làm cho Sở Bá Vương Hạng Vũ phải tự vận ở Ô giang.

Người này tuy nhiên kết cục không tốt lắm, chết ở trong tay con mẹ già, nhưng tuyệt đối là một người thật sự có bản lỉnh. Ta Tiểu Ngưu tuy là môt thanh niên bình thường, cũng không cam chịu bình thường, ta cũng vậy phải làm một phen thành đại sự nghiệp, dù cho không bằng Hàn Tín cũng phải trở thành một nhân vật nổi danh, như vậy mới không phụ lòng ông trời đã cho ta tánh mạng.' nghĩ tới đây, Tiểu Ngưu hùng tâm vạn trượng, ý chí chiến đấu sục sôi, tin tưởng mình nhất định có thể thành công.

Kỳ thật đây là chuyện xưa về Hàn Tín, cũng không phải là Tiểu Ngưu tự mình đọc được trên sách, mà là muội muội Tiểu Tụ bình thường đã nói với hắn, mà không phải là chỉ nói một lần. Làm cho Tiểu Ngưu tăng thêm lòng yêu mến nhân vật anh hùng, bởi vậy hắn nhớ rất rõ ràng. Cho nên vừa đến quê quán Hàn Tín, liền nhớ ngay đến vị cổ nhân kiệt xuất này.

Hắn thật muốn học một ít những văn nhân kia, cũng là kính viếng thoáng qua vị đại nhân vật này. Nhưng mà cũng nghĩ lại, Hàn Tín khi chết, kéo theo cả nhà bị tru di tam tộc, chỉ sợ là chết không có chỗ chôn, Ngay cả phần mộ đều không có, còn có cái gì để có thể thăm viếng?

Hắn đi ở trên đường cái, nghĩ miên man về Hàn Tín, mơ màng đi về phía trước. Còn chưa nói, có lẽ là Hàn Tín ở cỏi u minh phù độ cho cố hương a, cảnh phố nơi này phi thường phồn vinh, hơn nữa người đeo đao mang kiếm đặc biệt nhiều. Có lẽ là bị ảnh hưởng của Hàn Tín a, chẳng kể là nhân vật dạng nào, đều học theo kiểu cách ăn mặc của võ sĩ, Tiểu Ngưu cảm thấy hối hận vì điều này, tự mình khi ra đi chẳng có trên người một cây đao nào, hay là một cây kiếm gì,, ít nhất cũng làm tăng thêm thể diện.

Vào lúc đang đi tới, phía trước lộ đột nhiên kẹt lại không đi được. Tiểu Ngưu ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy rõ ràng có đánh nhau ở phía trước. Nhìn tình thế này, cũng không phải là việc luận bàn võ nghệ, xem xét cũng biết là đánh nhau thực, đánh đến ầm ầm liên thanh. Tiểu ngưu nhìn kỹ, trong lòng rất là bất bình, nguyên nhân là mấy tên đánh một người, quá không công bình. Càng thêm tức giận còn là mấy tên đại nam nhân vây công một nữ tử.

Tiểu ngưu là người thương hương tiếc ngọc, hắn sao có thể chịu được chuyện như vậy phát sinh ở dưới mắt. Bởi vậy, hắn muốn xuất thủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.