Tân phòng của Nguyệt Ảnh và Mạnh Tử Hùng ở phía sau viện, cũng cùng một chỗ với sư nương. Khác biệt là ở giữa có một bức tường ngăn cách, nên có thể coi là độc lập. Ngoài cửa có người canh giữa, chứng tỏ thân phận Mạnh Tử Hùng so với người khác bất đồng.
Tiểu Ngưu dĩ nhiên sẽ không ngu mà đi qua cửa. Bản lãnh của hắn đầy mình, hiển nhiên sẽ sử dụng công phu trèo tường. Đột nhập vào viện, giấu mình trong tối ở góc tường, thu nhỏ hô hấp, nhìn phòng cưới cách mình mấy trượng. Nhìn nơi này, trong lòng Tiểu Ngưu trở nên chua chát, hắn nhủ thầm: “Nam chủ nhân của nơi này phải là ta mới đúng a!” Lúc này, trong phòng đèn vẫn sáng, không nghe được động tĩnh gì. Phía sau hai cánh cửa sổ kia, bọn họ đang làm gì nhỉ? Hay là chúng không đợi được nữa, đã sớm kịch liệt “giao chiến” ? Như vậy chuyến đi của Tiểu Ngưu ta đây mất ý nghĩa rồi.
Nội tâm hắn như có hàng ngàn hàng vạn thanh âm gào thét: “Nguyệt Ảnh là của ta, nàng chỉ thuộc về mình ta. doc truyen tai . Đêm đầu tiên cùa nàng là của ta, hàng đêm nàng tất cả đều là của ta, ai cũng đừng mong giành được.” Hắn quan sát căn phòng, trên cửa sổ chữ “hỷ” còn mơ hồ có thể thấy được. Nó như một cái gai cứa vào lòng Tiểu Ngưu, trong lòng hắn đang gào lên: “Đại sư huynh à, người thế nào còn chưa có động tĩnh, người rốt cuộc có thành công không. Nếu không được, người mau mau lên tiếng, Tiểu Ngưu ta liền xông vào, đem Mạnh Tử Hùng chém thành bánh thịt.” Trong lúc nóng nảy thập phần, từ phòng phía sau truyền đến một tiếng dã lang kêu. Tiểu Ngưu cho là mình nghe lầm, bèn vểnh tai lên nghe, lại một tiếng dã lang truyền đến. Tiểu Ngưu không kìm nổi mừng như điên, biết Chu Khánh Hải đã thành công, tới lượt mình ra trận. Nghĩ tới sắp được ôm Nguyệt Ảnh vào lòng, Tiểu Ngưu hưng phấn đến mức tim cũng muốn ngừng đập.
Hắn dùng sức nhéo đùi mình một cái, xác định thực không phải là mộng, lại lắng nghe quanh mình không có gì dị thường, như một con chim hướng tân phòng bay đi. Hắn chờ giây phút này đã lâu, tới mức tâm như sắp già đi.
Hắn bước tới cửa, ngập ngừng một chút, nhẹ nhàng đẩy ra, kẹt kẹt một tiếng, bên trong yên ắng, đoạn lắc mình tiến vào, khép cửa lại, chân rón rén nhẹ nhàng, qua phòng khách, qua hành lang, cuối cùng mới tới phòng ngủ.
Hắn không dám tùy tiện xông vào, vòng qua sau tường, ghé đầu nhìn vào trong, tình cảnh bên trong khiến người ta mừng rỡ như điên. Chỉ thấy Mạnh Tử Hùng và Nguyệt Ảnh đang nằm trên mặt đất. Mạnh Tử Hùng nằm ngửa, Nguyệt Ảnh nằm nghiêng qua một bên. Trong bộ áo cưới màu đỏ, dưới ánh nến lung linh, Nguyệt Ảnh đẹp như một tiên nữ.
Bọn họ sao lại té xuống đất nhỉ? Đồng thời Tiểu Ngưu ngửi thấy được một cỗ mùi rượu. Hai chén rượu con ở trên bàn, một chén chỉ còn chút ít rượu, một chén chỉ ít đi một ngụm nhỏ. Tiểu Ngưu lập tức nghĩ: “Chẳng lẽ bọn họ trúng thuốc mê? Ừm, rất có thể a, nếu như không phải là thuốc mê, bọn họ sao có thể dễ dàng để ta giải quyết chứ? Ai mà không biết hai người này bản lĩnh xuất chúng? Không cần phải nói, nhất định chuyện tốt của đại sư huynh làm. Hắn đối xử với ta thật tốt, nhưng sao lại tốt với ta như vậy, có quỷ mới biết. Hắn nói hắn có mục đích của hắn, là gì nhỉ? Chẳng lẽ hắn cũng hận Mạnh Tử Hùng?” Thấy Nguyệt Ảnh nằm trên mặt đất, đôi mắt đẹp khép hờ, hàng mi thỉnh thoảng khẽ lay động, giống như đang trong mộng đẹp. Tiểu Ngưu nổi lên lòng thuơng hương tiếc ngọc, liền đem nàng ôm vào lòng, thì thầm: “Ta là người trong mộng của nàng, ta sao có thể để nàng nằm trên mặt đất lạnh lẽo đây. Ta muốn ôm nàng lên giường, hảo hảo yêu thương một phen.” Hắn biết thời gian không đợi người, phải lập tức động thủ.
Ôm Nguyệt Ảnh lên giường, Tiểu Ngưu cũng không quên ở trên người Mạnh Tử Hùng tung mấy đá, xả mối hận trong lòng. Hắn cười thầm: “Chờ ta sung sướng xong rồi, nhất định đem ngươi biến thành thái giám. Ngay cả nữ nhân của Tiểu Ngưu ta đây cũng dám đụng, ngươi thật chán sống rồi.” Tiểu Ngưu kích động ôm Nguyệt Ảnh lên giường. Cũng không suy nghĩ nhiều, bắt đầu cởi quần áo cho nàng. Vừa cởi, vừa nhìn sắc mặt Nguyệt Ảnh. Hôm nay là ngày vui, nàng không như mọi ngày, mà bị người ta bắt phải theo phong tục, ăn diện thật tốt một chút. Nguyệt Ảnh vốn đã xinh đẹp xuất chúng, qua một lần trang điểm, mị lực thật không thể tả được. Tiểu Ngưu với nàng vốn đã thèm chảy dãi ba thước, giờ phút này cái dáng vẻ đó như một con dã lang đói bụng nhiều ngày.
Nhìn Nguyệt Ảnh gương mặt đỏ ửng, Tiểu Ngưu trong lòng một trận mê say. Theo từng động tác của hắn, lễ phục rớt xuống, lộ ra áo lót mê người. Phía trên là cái yếm màu đỏ, che đậy cặp nhũ phong đầy đặn, tay ngọc quang khiết. Phía dưới là tiết khố đỏ, bảo vệ khu vực thần bí nhất của nữ nhân. Tiểu Ngưu đưa mắt xuống cấm khu của nàng, nơi đó khiến người ta thần hồn điên đảo, giống như một đóa hoa tươi nở rộ, tràn đầy mật ngọt. Vừa nghĩ tới lần trước mình ở trên người nàng càn rỡ, Tiểu Ngưu hận không thể lao ngay lên người nàng, bổng bổng biến thành một chiếc chùy to, muốn bao nhiêu cứng có cứng, muốn bao nhiêu thô có thô, muốn bao nhiêu nóng có nóng. Lớn từng này, còn chưa có một mỹ nữ nào có thể giống như Nguyệt Ảnh, đối với hắn có lực hút lớn như vậy.
Tiểu Ngưu vừa cởi, vừa quan sát. Nếu như không phải ở thời khắc gấp rút, hắn nhất định chiêm ngưỡng thật cẩn thận. Hắn không cách nào ức chế nội tâm kích động, hô hấp dồn dập, tay chân run rẩy. Hắn mất phần lớn sức lực mới lột truồng được nàng.
Khi thân thể Nguyệt Ảnh hoàn toàn bại lộ, Tiểu Ngưu nhãn tình sáng lên, phảng phất như trăng sáng trước mắt. Tiểu Ngưu ngắm nhìn kiệt tác thiên nhiên này, trong lòng thầm nói: “Có thể chơi nàng một phát, cho dù lập tức chém đầu, ta cũng không hối hận.” Nghĩ vậy, Tiểu Ngưu bắt đầu hành động. Hắn muốn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đâm thủng nơi thánh khiết của nàng, khiến nàng từ thiếu nữ trở thành đàn bà.
Tiểu Ngưu hai ba cái liền lõa thể, lấy tốc độ như tia chớp lao về phía Nguyệt Ảnh. Đây nữ thần trong lòng hắn! Lần này bao nhiêu vui mừng, sau đó sẽ là bấy nhiêu ác mộng.
Bởi vì băn khoăn nặng nề, vả lại thời gian không đợi người, Tiểu Ngưu đành phải thẳng vào vấn đề. Tiểu Ngưu như chuồn chuồn điểm nước hôn lên đôi môi của nàng, gãi gãi cặp nãi tử, liền tách ra mép **, động thương tấn công. Nơi đó vẫn đẹp như thuở nào, nhung mao (lông) tươi tốt, cánh hoa mềm mại, nhất là lớp màng mỏng tượng cho trinh tiết khiến người ta mê đắm vẫn còn. Có thể thấy được, nàng rất bảo thủ, không để Mạnh Tử Hùng chiếm được tiện nghi.
Cây bổng của Tiểu Ngưu ra sức đâm thọc, thọc thọc mấy cái, vẫn chưa thể tiến vào. Bởi vì hắn quá gấp gáp, mà Nguyệt Ảnh chưa có mật dịch chảy ra, nên không thể thành công.
Tiểu Ngưu không còn cách nào, đành phải nhẫn nạn tâm tình, dùng chút công phu: thời gian. Mặc dù đang trong tình cảnh cực độ nguy hiểm, cũng chỉ đành hết sức gắng gượng.
Tiểu Ngưu đưa gối lót dưới mông nàng, khiến cho hạ thể của nàng toàn bộ phơi bày, như vậy mới có tình thú.
Tiểu Ngưu tách hai chân của nàng rộng ra, cúi đầu xuống, vạch lớp nhung mao, khiến cho nhục huyệt non mềm lộ ra. Cánh hoa tươi đối diện trước mắt Tiểu Ngưu, hắn khoan khoái hít hà, cảm nhận mùi thơm đặc thù nơi đó. Mùi hương này chẳng những không làm hắn chán ghét, ngược lại hắn thầm kêu sảng khoái không thôi. Kế tiếp, Tiểu Ngưu bắt đầu bận rộn trên hạ thể Nguyệt Ảnh.
Hắn bộ dạng như đang uống rượu ngon, đầu lưỡi dài tham lam liếm mút, thụt vào, làm nơi đó rung động liên hồi. Đừng tưởng Nguyệt Ảnh đang hôn mê, nàng hôn mê không sâu, nhưng không thể tỉnh lại, giống như đang gặp xuân mộng.
Liếm mới được vài cái, cách hoa Nguyệt Ảnh trở nên ướt át, Tiểu Ngưu trong lòng sinh ra cảm giác thành tựu, ra sức liếm mút mạnh hơn.
Hắn biết bây giờ đã có thể đâm thương vào rồi, nhưng hắn không nỡ bỏ qua mỹ vị nơi nhục huyệt. Lại liếm một lúc lâu, Nguyệt Ảnh dâm thủy tràn ra như suối, dinh dính, óng ánh, mùi hương nồng nồng, Tiểu Ngưu uống từng ngụm từng ngụm, như đang hưởng thụ mỹ tửu, yêu thích không muốn rời miệng, đến khi mũi Nguyệt Ảnh phát ra tiếng hừ hừ, hắn mới dừng lại. Hắn nghe thấy, sợ hết hồn, còn tưởng nàng đã tỉnh đây.
Hắn ngắm nhìn khuôn mặt nàng đẹp như tranh vẽ, xuân tình đại phát, đỏ hồng một mảng; đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nhẹ nhàng hô hấp, như lan như xạ, giường như đang rất cần một nam nhân. Tiểu Ngưu quan sát thấy nàng chưa tỉnh lại, lúc này mới yên lòng.
Hắn không chần chờ phút nào nữa, lần nữa tiến tới, đem bổng bổng đâm vào “Thủy liêm động“. Tiểu Ngưu rất có kinh nghiệm, hắn không dùng sức đâm thẳng một nhát, mà là xoay tròn quy đầu, khiến nó dính thật nhiều dâm thủy, cảm thấy đủ nhờn rồi, mới chậm rãi đưa vào, nhưng trước cửa mình thọc thọc mấy cái, vẫn không thể nhét vào. Cũng tại bổng bổng của hắn quá lớn, nhục huyệt của nàng lại rất khít khao, nếu như cố gắng dùng sức, có lẽ nàng sẽ rất đau, cho dù trong mộng cũng sẽ cảm thấy đau đớn.
Tiểu Ngưu ỷ vào kinh nghiệm phong phú, tại cửa động vẫn duy trì cọ sát, phía trên cũng chiếm tiện nghi lớn. Hắn hôn đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Ảnh, vừa hôn vừa cắn cắn, hai tay xoa nắn nãi tử, vận dụng đủ mọi kỹ xảo. Nhũ hoa Nguyệt Ảnh có màu phấn hồng, đầu nhũ bị bóp tới mức săn cứng lên, điều này khiến cho Tiểu Ngưu mừng rỡ vô cùng.
Trời không phụ lòng người, Tiểu Ngưu rốt cục thành công nhét đại bổng vào trong, đem cánh hoa banh ra hết cỡ. Tiểu Ngưu thấy Nguyệt Ảnh cau mày. Trong lòng hắn có chút áy náy, nhưng đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, hắn biết đây không phải lúc mềm lòng, nhanh chóng phá thân.
Khi bổng bổng cứng rắn gặp một màng mỏng ngăn trở, Tiểu Ngưu dừng lại một lúc, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, thầm than: “Nguyệt Ảnh thân ái, nàng chớ có trách ta nha! Ta sau này sẽ chịu trách nhiệm.” Một mặt lại nghĩ: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, nàng là lão bà của ta. Mạnh Tử Hùng, chúc mừng ngươi a, chưa kịp lên giường, đã thành tên vương bát, hahaha.” Nghĩ xong, liền đâm một nhát, xuyên màng tiến qua. Thân thể Nguyệt Ảnh đột nhiên run lên, dễ thấy nàng vẫn có cảm giác.
Qua cửa ải này, Tiểu Ngưu mừng rỡ như điên, niềm kiêu hãnh tràn đầy trong lòng. Hắn thầm nói: “Ta đây vận khí quá tốt, tiên nữ được vạn người kính ngưỡng, cũng trở thành vật trong túi của ta. Ta có thể hướng toàn thiên hạ tuyên bố, nàng là người của ta.” Tiểu Ngưu dừng lại, cảm nhận sự ấm áp khi bổng bổng được lớp thịt non trong nhục huyệt bao bọc. Hắn thở dài một cái: “Mơ ước bấy lâu nay cuối cùng đã trở thành sự thật. Nàng chính là tân nương của ta, ta mới là lão công của nàng.” Kế tiếp, Tiểu Ngưu nhẹ nhàng rút ra cắm vào, hưởng thụ lạc thú. Lổ nhỏ kia thật là bảo bối, ưu điểm của người khác nó đều có, ưu điểm người khác không có nó cũng có. Điều này khiến cho Tiểu Ngưu thoải mái tới độ muốn cười vang. Kéo ra thụt vô, khoái cảm tận cùng, giống như làm thần tiên.
Tiểu Ngưu càng nhấp càng nhanh, càng nắc càng mạnh, khoái cảm như từng đợt sóng đánh vào linh hồn của hắn, hắn muốn vĩnh viễn được như vậy, đừng bao giờ ngừng lại.
Điều ngoài ý muốn chợt xảy ra, hắn dùng sức đâm chưa tới một trăm cái, chợt rùng mình, không nhịn được bắn ra, toàn bộ rót đầy nhục huyệt xử nữ của nàng.
Tiểu Ngưu nằm đè trên người Nguyệt Ảnh, thở hổn hển. Hắn chơi gái từ trước tới nay, còn chưa bao giờ kết thúc nhanh như vậy.
Tại sao hôm nay lại nhanh như vậy? Bởi vì Nguyệt Ảnh cho hắn kích thích quá lớn? Hắn chỉ nhớ rằng rất thoải mái, mà quên khống chế tinh quan của mình. Biết sao được đây, ai kêu mị lực của nàng quá lớn.
Theo như thỏa thuận, mục đích của Tiểu Ngưu đã đạt được, hắn phải lập tức rút lui, nhưng hắn không làm thế, hắn không nỡ ly khai thân thể tuyệt mỹ này. Hắn muốn sung sướng trên người nàng cả buổi, không quản sẽ có hậu quả gì. Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai buồn tới ngày mai hẵng buồn.
Hắn từ trên người Nguyệt Ảnh đứng dậy, một lần nữa quan sát Nguyệt Ảnh. Từ đầu tới chân, từ chân tới đầu, không tìm ra một nơi nào không đẹp. Hắn tự nhủ: “Trời cao đối với nàng quá sủng ái, cư nhiên không cho nàng một chút khuyết điểm. Có lẽ chỉ là tính cách của nàng còn chút thiếu sót, đây chính là khuyết điểm duy nhất của nàng.”
Nhìn một hồi lâu, Tiểu Ngưu lại nổi lên hứng thú. Hắn nhào đến người nàng, mồm mở to, ngoạm lấy đôi tiểu bạch thỏ. Hắn bú liếm rất miệt mài, tựa như một hài tử háu ăn.
Đôi bồng đảo của Nguyệt Ảnh thuộc loại to, mặc dù so ra vẫn kém sư nương, với một thiếu nữ như vậy là hạng nhất. Cặp vưu vật như ngọc điêu khắc thành, hình dáng kia, màu sắc kia, vô cùng lạ thường. Nãi tử người khác, Tiểu Ngưu còn có thể so sánh xem chúng giống như cái gì, chỉ riêng Nguyệt Ảnh, hắn tìm không ra cái gì so sánh chính xác.
Loạn thất bát tao một hồi, bổng bổng hắn anh dũng đứng lên. Lần nữa biến thành bổng chùy, thô dài cứng rắn, muốn hưởng thụ diễm phúc.
Tiểu Ngưu nâng hạ bộ Nguyệt Ảnh lên cao, như vậy có thể quan sát cực kỳ rõ ràng. Cặp mông tròn trĩnh, bắp đùi trắng mịn, tiểu động hé mở, hoa cúc thít chặt, làm Tiểu Ngưu hô to quá đã. Từ cửa tiểu động còn có từng tia mật dịch chảy ra.
Tiểu Ngưu thế nào nhịn được đây?
Tiểu Ngưu hai tay nâng lên hạ thể, liền đem nhục bổng cắm vào. Bên trong nước nôi thật là nhiều nha, từng tiếng bép bép vang lên, dễ nghe quá chừng. Đáng tiếc là, Nguyệt Ảnh không phải đang thanh tỉnh, nếu như tỉnh, ở trên người hắn vừa rên rỉ, vừa ** (DG: chỗ này ** nên chịu), vừa lắc eo, vừa xoay mông, nhất định hưng phấn gấp trăm lần. Dĩ nhiên, nếu như nàng tỉnh lại thật, mình muốn có cơ hội chơi nàng, chỉ sợ cũng là vấn đề nan giải. Lấy cá tính của nàng, nhất định sẽ cùng mình liều mạng.
Một lát, Tiểu Ngưu quỳ xuống, đem bổng bổng rút ra, cắm vào, vừa quan sát chỗ hai người giao hợp. Chỉ thấy bổng bổng to lớn chui ra chui vào trong tiểu động, mỗi khi rút ra, kéo theo một mảng thịt non mềm; mỗi lần cắm vào, thịt non lại bị kéo vào trong. Cùng lúc đó, xuân thủy nơi giao hợp chảy ra lênh láng, lông mao hai người ướt nhẹp, dính bết vào nhau, từng giọt dâm thủy óng ánh, dinh dính như tơ sợi. Cái này cũng chưa tính là gì, xuân thủy chảy ra, khiến cúc hoa Nguyệt Ảnh cũng đã ươn ướt. Tiểu Ngưu thấy rõ ràng, cố ý đem bổng tử rút ra, nhìn xuống hoa cúc lầy lội.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, đem bổng bổng hướng về cúc hoa đụng một cái, tự nhiên là không vào được, nhưng cúc hoa kia lại khẽ co rút.
Tiểu Ngưu dĩ nhiên không chơi cửa sau, lại đem bổng bổng đút trở lại tiểu động. Hắn đắc ý nghĩ: “Nguyệt Ảnh nếu có thể gọi mấy tiếng dễ nghe một chút, thật là tốt biết bao!” Hắn nhìn sang Mạnh Tử Hùng nằm trên mặt đất, trong lòng cười to, nói: “Khốn kiếp, nếu như có thể cho ngươi thấy được một màn này, chỉ e không cần ta giết ngươi, ngươi cũng đã tức chết rồi.”
Tiểu Ngưu thoải mái vận dụng đủ các loại tư thế hoa dạng với mỹ nữ. Chỉ vì Nguyệt Ảnh đang hôn mê, nên các tư thế đều dễ dàng tiến hành. Tiểu Ngưu chợt sinh ra một ý tưởng, một ngày nào đó, nhất định để cho nàng hôn mê cùng ta kiền.
Tiểu Ngưu đem Nguyệt Ảnh nằm sấp, mình nằm trên lưng của nàng, cắm vào từng cái. Thật là càng nắc càng muốn nắc, càng nắc càng yêu. Tiểu Ngưu cảm giác từng giây thần kinh thật dễ chịu.
Chơi đủ loại hoa dạng xong, Tiểu Ngưu lòng nói: “Hôm nay chơi thật là thống khoái. Lần tới còn không biết lúc nào đây. Cũng tại mình quá ngu, nếu không, lần trước đã đắc thủ, làm người không thể quá thiện lương a. Nếu như lần trước ta thành công, nàng sẽ không thể gả cho tên bát đản kia rồi.” Hắn nhìn Mạnh Tử Hùng đang nằm, ra vẻ từ bi: “Hắn cũng quá tịch mịch, cũng quá đáng thương. Ừm, lão tử ta thương hại ngươi đó, để cho ngươi nhìn ta làm nàng một cái, Tiểu Ngưu ta thật tốt bụng nha?” Tiểu Ngưu đầu óc chợt xoay chuyển. Vừa trải qua một phen sung sướng, cảnh giác và tỉnh táo đã không còn, thay vào đó phần nhiều là vui sướng.
Hắn là một người thông minh, rất nhanh nghĩ tới một trò chơi. Hắn rút bổng bổng ra, nhảy xuống đất, đem Mạnh Tử Hùng khiêng tới bên giường, đặt xuống.
Hắn xoay người ôm lấy Nguyệt Ảnh, đem Nguyệt Ảnh thả trên người Mạnh Tử Hùng, bổng bổng lần nữa cắm vào. Như vậy, Mạnh Tử Hùng được nằm trên giường của bọn họ. Khi Tiểu Ngưu cắm rút, thân thể Nguyệt Ảnh rung động, khiến thân thể Mạnh Tử Hùng cũng động theo.
Tiểu Ngưu trong lòng mừng rỡ, cười ha hả: “Cái này thật tuyệt nha, ngươi cũng không nhàn rỗi. Ngươi xem một chút chính ngươi đi, như một thằng thái giám, hoàng đế và nương nương đang làm việc, ngươi lại phụ giúp một tay.” Một lát sau, Tiểu Ngưu lại ôm Nguyệt Ảnh đến trên bàn, hắn đứng trên mặt đất, tách ra cánh hoa, vừa chơi nàng, vừa hướng Mạnh Tử Hùng nhổ nước miếng, nói: “Ngươi làm thái giám cho lão tử cũng không xứng.” Nói xong, tăng nhanh tốc độ, như lê hoa bạo vũ, khiến Nguyệt Ảnh xuân thủy rỉ ra không ngừng. Nếu như nàng tỉnh lại, nhất định sẽ vì sự phong đáng của mình cảm thấy xấu hổ.
Qua một hồi, Tiểu Ngưu vẫn chưa thể bắn tinh. Cuối cùng, Tiểu Ngưu tỉnh táo lại, vội vàng đem Nguyệt Ảnh đặt lên giường, nhanh chóng mặc quần áo cho cả hai. Hắn nhủ thầm: “Phải đi thôi, không thể để xảy ra chuyện. Đại sư huynh có nói qua, xong chuyện liền đi. Ài, ta sao có thể bỏ nàng vậy a!” Tiểu Ngưu mặc quần áo tử tế, ôm Nguyệt Ảnh, lưu luyến không muốn buông. Hắn vừa nghĩ tới chuyện sau này, liền vô cùng thương cảm. Từ đây mình ly khai Lao Sơn, Nguyệt Ảnh sẽ bồi tiếp Mạnh Tử Hùng, điều này làm hắn khó chịu.
Đang lúc này, ngoài cửa truyền đến một thanh âm: “Nguyệt Ảnh, Tử Hùng, các con đã ngủ chưa?”