Trên đường người đi lại thưa thớt, Tiểu Ngưu vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, không thay đổi y phục đi đêm, đến bên ngoài cửa hoàng cung, hắn đưa mắt nhìn vào, một vùng không gian sáng sủa, mấy tên gác cổng đều nhìn thấy rõ ràng. Hắn đương nhiên không xông vào, vì thế đi quanh đến bên cạnh, muốn từ trên tường thành hoàng cung nhảy vào.
Trong bóng đêm, hắn ngắm một chút độ cao của bức tường, nếu không cao gấp mười hắn thì cũng là gấp tám. Hắn hít một hơi sâu, phóng người nhảy lên, liền đứng ở trên tường. Hắn cũng không nhảy ngay vào, hắn phải nhìn xem bên trong có cái gì. Vạn nhất bên trong có một cái hố, hoặc nhảy ngay vào một ổ chó thì cũng không phải là tốt lắm.
Hắn đã quá lo lắng, bên trong hoàng cung chẳng có cái hố nào cũng chẳng thấy chó ở đâu! Hắn đứng ở đầu tường, nhìn vào bên trong đánh giá, chỉ thấy một khoảng đen tuyền. Tầm nhìn của hắn cũng tốt, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của ánh đèn trong cung điện.
Tiểu Ngưu nhìn quanh, cũng không nhìn không rõ không rõ hoàng cung có thêm cái gì, hắn quyết định xuống dưới xem xét, hắn nhảy đến bên trong viện, nhẹ nhàng từ từ chạy. Lúc này hắn mới chú ý đến cách tường thành không xa cứ năm bước là một tốp, mười bước là một trạm, không tính đến những toán tuần tra không theo giờ giấc xuất hiện.
Tiểu Ngưu cả kinh, vội vàng nhảy lên nóc nhà, xuyên qua các phòng, như chạy trên đất bằng, cho dù phòng vệ sâm nghiêm cũng không có phát hiện ra Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu giống như con ruồi chẳng có đầu, bay loạn trong hoàng cung. Bay không biết bao lâu, cũng không có bay hết hoàng cung. Tiểu Ngưu bèn ngồi trên nóc một tòa cung điện, vừa thở vừa suy nghĩ: “ Cuối cùng thì hoàng đế lão tử cũng thật phong độ! Khi nào thì phần mộ tổ tiên phát tích, ta cũng thử đến vài ngày, hưởng thụ một chút cuộc sống của hoàng đế.”
Bởi vì không quen thuộc địa hình, thiếu chút nữa là hắn đã lạc đường. Nếu không phải là hắn thông minh, chỉ sợ ngay cả quay về khách điếm cũng trở thành vấn đề khó khăn. Khi hắn đã hao hết sức lực bèn trở về khách điếm buông mình lên giường nằm. Hắn thầm nói: “ Tiếp tục như vậy, thì đến khi nào ta mới có thể tìm thấy Nguyệt Ảnh sư tỷ đây? Không được, phải tìm ra biện pháp tốt, không thể cứ như vậy mà tìm loạn. Tiếp tục như vậy, cho dù một năm ta cũng không thể biết được Nguyệt Ảnh sư tỷ có hay không ở trong hoàng cung!”
Hắn trầm tư một lúc lâu sau, rốt cuộc chú ý đến một điểm. Hắn đã không quen thuộc hoàng cung thì cũng sẽ mãi không quen thuộc! Nguyệt Ảnh có hay không ở trong hoàng cung, mình chỉ có thể tìm người hỏi một chút. Hỏi ai bây giờ? Tốt nhất là hỏi thái giám, hỏi một thái giám thân cận hoàng đế. Nguyệt Lâm không phải đã nói tin tức của Nguyệt Ảnh sư tỷ là đến từ một thái giám sao? Vậy ta cũng tìm một thái giám đi.
Chính là có một vấn đề, hắn có chổ chưa hiểu. Người thông minh như vậy, bản lãnh xuất sắc như Nguyệt Ảnh, nàng như thế nào lại rơi vào hoàng cung đây? Nhìn ra giang hồ, thử hỏi có mấy ai có thể bắt được nàng? Nếu không có âm mưu lừa lọc, chỉ là một mình chiến đấu, có thể thắng được Nguyệt Ảnh sư tỷ, thì đấy cũng là một cao nhân. Cũng bởi có ý nghĩ như vậy, hắn có chổ hoài nghi về độ tin cậy của tin tức này. Có thể hoài nghi thì hoài nghi, nhưng là cứ việc điều tra đã.
Ngày kế, hắn đi ra ngoài đặc biệt hỏi thăm thử xem thái giám thân tín nhất của hoàng thượng như thế nào. Hắn đến một cái tửu quán nhỏ ăn một chút gì, cùng ông chủ tiệm nói chuyện phiếm, thì ông chủ tiệm nói cho hắn biết, thái giám thân tín nhất của hoàng thượng tên là Lưu Bác,là Tư Lể thái giám. Hắn là một nhân vật hết sức quan trọng ở kinh thành. Hắn giậm chân một cái, cả kinh thành phải nghiêng ngữa, ông chủ tiệm còn nói người này có một thói quen, buổi sáng thích uống trà, mỗi sáng sớm đều đến một nơi gọi là Vọng Hải Lâu trà lâu để uống trà.
Tiểu Ngưu nghe xong thật cao hứng, thầm nói: “ Đúng là hắn, ta có thể thông qua hắn để tìm hiểu một chút nơi Nguyệt Ảnh mất tích. Chỉ là không biết hắn có chịu nói cho ta biết không? Ta không thể bắt hắn như là bắt heo bắt chó, rồi dùng tất cả thủ đoạn để mở miệng hắn? Hắn đã là một thái giám đầy quyền thế, tất không có khả năng không có cả đám hộ vệ.
Muốn bắt lấy hắn, nói thì nghe dể hơn làm! Nhưng cho dù khó như lên trời, Tiểu Ngưu cũng thử tìm cách xem sao. Vì Nguyệt Ảnh, dù lên núi đao, xuống biển lữa, hắn cũng chẳng hề nhăn mặt nhíu mày một chút nào.
Có được thu hoạch này, sáng sớm hôm sau, Tiểu Ngưu liền mau đến Vọng Hải Lâu. Hắn tìm đến chổ ngồi gần cửa sổ, giả dạng như một người uống trà. Nhìn người ta uống như thế nào, hắn cũng uống như vậy. Hắn trước kia uống trà, giống như trâu uống, lại nhìn người ta uống trà, cũng là bắt chước thưởng thức trà, một mặt là bình luận một mặt là tán thưởng.
Tiểu Ngưu vừa uống trà, vừa nhìn xuống dưới lầu xem xét. doc truyen tai . Đợi khoảng một canh giờ, thái giám họ Lưu kia mới đến. Hắn dùng kiệu lớn mười hai người khiêng đến, kiệu trước kiệu sau còn có mấy chục vệ binh, phô trương so với quan to nhất phẩm còn lớn hơn!
Trong lúc Lưu công công cùng vài tên tâm phúc đi lên lầu, Tiểu Ngưu nhìn rõ diện mạo của hắn. Người này đại khái khoảng chừng bốn mươi tuổi, có gương mặt tròn béo không giống như nữ nhân. Hắn có vẻ mặt tươi cười ngạo mạn, không nhìn ai vào mắt.
Hắn vừa vào, trên lầu lão chủ vội vàng đi ra tiếp đón, hết công công này đến công công nọ mời vào một phòng trang hoàng thanh lịch. Vậy mà Lưu công công cũng không thèm nhìn vào nữa mắt.
Chờ hắn ngồi xuống, lão chủ vội vàng gọi mang ngay loại trà mà công công thích uống nhất “Bích Loa Xuân” đưa lên. Lưu công công một mặt nhấm nháp chén trà, mặt khác chẳng thèm để ý chút gì ở chung quanh. Tiểu Ngưu nhận thấy, ánh mắt này rơi xuống trên mặt ai, thì người đó liền gụt đầu xuống. Nguyên lai ánh mắt thái giám này rất sắc bén.
Tiểu Ngưu nhìn hắn một thoáng liền không nhìn nữa. Hắn tự hỏi: “ Ta làm thế nào để hắn mở miệng nói lời chân thật đây?
Trực tiếp bắt lấy hắn? Dưới tay hắn không ít người. Nếu không bắt được hắn thành ra đập cỏ động rắn, sau này muốn bắt nữa thì sẽ khó khăn.” Trong lúc nhất thời Tiểu Ngưu cũng không tìm ra cách làm nào cho tốt!
Lưu công công uống xong hai chén trà, liền xuống lầu. Tiểu Ngưu giả như người qua đường, không xa không gần lập tức theo dõi. Một lúc sau, Lưu công công đi tới Ngọ môn, cũng không xuống kiệu mà đi thẳng vào hoàng cung. Bởi vì hắn được sủng ái, cho nên có được đãi ngộ này.
Giữa ban ngày ban mặt, đương nhiên Tiểu Ngưu cũng không dám xông vào làm loạn, việc này sẽ khiến ọi người chú ý, sẽ có nhiều phiền toái. Tiểu Ngưu liền ở lại chờ đợi, đợi khi nào Lưu công công đi ra, mới quyết định. Chờ cho đến khi trời sắp tối, Lưu công công kia mới đi ra. Lúc này Lưu công công đang ngồi kiệu về nhà. Trên đường mọi người nhìn thấy kiệu của hắn, liền tránh ra xa, có hai người tránh chậm vẫn bị đánh mấy roi.
Tiểu Ngưu theo cho tới khi Lưu công công vào trong nhà. Trong lòng hắn băn khoăn, không biết nên hay không nên ra tay.
Hắn có thể thừa dịp phòng bị sơ hở mà ra tay bắt lấy. Vấn đề là sau khi bắt lấy hắn rồi, là hắn có thể nói thật sao? Vạn nhất hắn lừa dối thì làm sao mà mình biết?
Liên tiếp mấy ngày, Tiểu Ngưu đều ở trong vòng lẩn quẩn. Cuối cùng, hắn vẫn là quyết định không ra tay, hắn muốn khiến cho hắn ta tự miệng nói ra. Tiểu Ngưu muốn, đương nhiên không phải là hắn ta nói thật với hắn, mà là nói với chủ của hắn, hắn có thể không nói thật sau? Tốt nhất là buổi tối theo dõi hắn ta.
Với ý nghỉ như thế, hắn đột nhiên tỉnh ngộ. Cuối cùng, vào lúc trời tối, hắn đang rình ở ngoài cữa nhà Lưu công công, nhìn thấy thái giám truyền chỉ vào cữa nhà hắn ta. Hắn ở phía xa nghe được thanh âm đặc biệt của thái giám, đại ý là ra lệnh cho Lưu công công lập tức vào cung kiến giá (gặp hoàng đế).
Tiếp theo, Lưu công công liền thay đổi quần áo mới, lên kiệu chạy vào hoàng cung. Tiểu Ngưu trong lòng vui vẻ, đi theo xa xa từ phía sau. Hắn thầm nói: “ Chỉ mong bọn hắn nói ra vài bí mật.”
Sau khi Lưu công công tiến vào Ngọ môn một lúc, Tiểu Ngưu lập tức vượt tường nhảy vào, bám đuôi theo đi tới. Chiếc kiệu đi đến phía trước một cung điện thì dừng lại, Lưu công công đi xuống. Tiểu Ngưu trốn vào một nơi kín đáo gần đó, thầm nói: “ Lúc này có thể có cơ hội.”
Lưu công công đi theo bậc thang lên, Tiểu Ngưu lặng lẻ không một tiếng động nhảy lên nóc cung điện, nhẹ nhàng gở ra một miếng ngói, nhìn vào bên trong.