Ma Đạo Tổ Sư - Chi Dương Diệu Tinh Trần

Chương 9: Chương 9




Tại Tại: “Ây da tính đợi thi xong mới edit nhưng quả thật học thi không vô TT^TT Ngoi lên edit đăng chap mới vậy, hehe ^^”

Lúc này các đệ tử khác nghe thấy tiếng người lạ, tay lập tức xách kiếm chuẩn bị giao đấu, tất cả đều nhìn về phía thân ảnh đứng chắn cửa động.

Bão Sơn Táng Nhân cả kinh: “Ngươi là ai?”

“Ha ha, ta quên, vẫn chưa giới thiệu với mọi người ở đây. Tại hạ là Tiết Dương, một tên lưu manh, đầu đường xó chợ, chỉ thích làm ác, ai có thù với ta một ta trả lại hắn mười. Mọi người thấy vị đạo trưởng này khi trở về đây bộ dạng thê thảm thế nào đều là do ta chiếu cố đấy.” Tiết Dương vừa nói vừa cười dữ tợn, mâu quang lóe sáng, nhìn chòng chọc vào Hiểu Tinh Trần.

Bão Sơn Táng Nhân trước kia đã từng nghe Hiểu Tinh Trần nói qua tên “Tiết Dương” này, không ngờ có ngày hắn lại dám tìm tới tận đây. Nàng quay đầu tìm kiếm Phất Trần đã bỏ quên trong cư phòng vì lúc nãy quá vui sướng khi thấy Hiểu Tinh Trần hồi tỉnh.

Nàng giơ tay ra, cố dùng linh lực triệu hồi Phất Trần. Tiết Dương liếc mắt, dùng miệng huýt sáo, tức thì một cỗ lực vô hình đánh thẳng vào đường Phất Trần đang đến, làm lệch quỹ đạo bay ngay lập tức cắm thẳng vào đỉnh động.

Các đệ tử trợn tròn mắt, phát ra tiếng kinh hô nhỏ. Lúc này chỉ thấy Tiết Dương đem một khối phù triện nhỏ màu đen giơ ra, ánh mắt sắc bén hướng thẳng vào Bão Sơn Táng Nhân.

Mọi người hoảng sợ nhìn chằm chằm vào sư tôn của mình, phát hiện ra quanh thân nàng bị bao phủ bởi một vòng khói trong suốt tuy không dày đặc nhưng trông như một cái kén trói chặt nàng lại.

Ứng Vinh lớn tiếng gọi sư tôn, thế nhưng lúc này Bão Sơn Táng Nhân hoàn toàn không phản ứng. Ánh mắt nhìn chăm chú vào một điểm, thần sắc bình tĩnh đến đáng sợ, giống như không quan tâm đến mọi vật xung quanh.

Tiết Dương lười biếng nói: “Ngươi đừng kêu, bà ta chẳng nghe thấy gì cả, khối trong suốt đang quấn lấy người sư tôn các ngươi thực chất là Qủy hồn đang chuyển động thôi. Chúng đem không gian thực tại cắt đứt liền ra, cứ như với bà ta hiện tại đang đứng ở một thế giới khác vậy. Cho nên với bên ngoài chẳng phản ứng chi đâu.”

Ứng Vinh không chịu nổi nữa, rút kiếm hướng về phía Tiết Dương quát: “Ngươi đã làm gì sư tôn, tên khốn?”

Tiết Dương chậm rãi đưa âm hổ phù ra trước mặt mọi người lần nữa: “Chỉ là Nhị Trọng Cấm Xá Thuật mà thôi, thế nào, muốn thử sao?”Nhị Trọng Cấm Xá Thuật có thể nói là kiểu thuật cấp cao, cũng do hắn học được từ Di Lăng Lão Tổ. Với thuật này, Qủy Hồn không tiến vào thực thể, chỉ hiện hữu xung quanh, đem thế giới bên ngoài người ấy ngăn cách, xem như kiểm giam cầm hành động của chủ thể một thời gian. Sở dĩ Tiết Dương không sử dụng Cấm xá chi thuật như với hai tên trong phủ Nhiếp Hoài Tang để điều khiển Bão Sơn Táng Nhân một phần vì nàng vốn là tiên nhân linh lực rất mạnh, ý chí kiên định, thành ra bất đắc dĩ hắn phải dùng đến phương pháp này.

Các đệ tử hoảng hốt đồng loạt rút kiếm ra hướng về phía Tiết Dương, vẻ mặt người nào người nấy đều hết sức căng thẳng. Tiết Dương đem âm hổ phù bỏ vào trong lòng, trêu tức nói: “Xì, các ngươi thật không biết điều, nhìn xem, đến cả sư phụ còn bị ta khống chế được. Lũ đệ tử kém cỏi như các ngươi thì làm gì được ta?”

Vừa dứt lời, Nghi Hoa hướng mũi kiếm về phía Tiết Dương đâm tới. Tiết Dương né tránh, ánh mắt chợt lóe tia giận dữ, lập tức rút Hàng Tai đỡ đường kiếm của nàng. Hừ chỉ là một tiểu nha đầu, còn lâu lắm mới là đối thủ của ta. Hắn khinh bỉ hừ lạnh, miệng tiếp tục huýt sáo. Mặc dù âm hổ phù đã cất vào lòng nhưng tác dụng vẫn còn, huống hồ Nghi Hoa lại đánh áp sát vào người Tiết Dương nên rất dễ chịu ảnh hưởng của Nhị Trọng Cấm Xá Thuật lúc nãy. Nàng lập tức ngẩn người, Tiết Dương nhân cơ hội đánh văng kiếm trên tay nàng, chĩa Hàng Tai vào ngay cổ, miệng khẽ nhếch lên nụ cười chiến thắng.

Các đồng môn khác thấy Nghi Hoa bị bắt cũng không dám làm liều, đồng loạt hạ kiếm xuống. Nghi Hoa thấy thế tức giận quát lên: “Các ngươi đứng thất thần ra đó làm gì, mau mau chém chết tên ác ma này đi!”

Tiết Dương cười ha ha, vừa lòng nói: “Thật không ngờ thanh danh của ta đã truyền đến nơi này, chắc các ngươi đều đã nghe qua ta độc ác đến mức nào nhỉ? Nhưng trăm nghe không bằng một thấy, ta hôm nay sẽ cho các ngươi xem thử một tên ác ma thật sự là như thế nào?” Dứt lời, hắn nâng tay muốn chém.

“Tiết Dương!” Một tiếng hô nhỏ truyền đến.

Các đệ tử quay đầu lại nhìn chủ nhân giọng nói ấy. Tiết Dương ngừng lại, nhìn Hiểu Tinh Trần.

“Có chuyện gì ngươi cứ tìm ta, ta sẽ không trốn tránh nữa. Nhưng ngươi hãy tha cho bọn họ, bọn họ không gây thù chuốc oán với ngươi, không liên quan gì đến chuyện giữa ta và ngươi hết!”Hiểu Tinh Trần đứng thẳng, thân hình của y lúc này cao nhưng nhìn thật gầy yếu, vì vừa mới trùng sinh nên thanh âm thoạt nghe rất nhỏ, không một chút khí lực.

“Hảo nha.” Khóe môi Tiết Dương lúc này cong lên, nở nụ cười tà mị, “Ta muốn ngươi cầu ta.”

Tất cả mọi người im lặng nhìn về phía Hiểu Tinh Trần, không ai nói một lời nào.

“Tiết Dương, ngươi muốn làm gì ta cũng được, tha cho bọn họ, chúng ta xuống núi rồi....”

“TA – MUỐN – NGƯƠI – CẦU – TA!” Tiết Dương gằn từng chữ từng chữ, âm thanh vang vọng cả sơn động, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hiểu Tinh Trần .

Hiểu Tinh Trần cắn môi, nhất thời không lên tiếng. Xung quanh không khí thật tĩnh lặng, mọi người như đồng loạt nín thở.Nghi Hoa thấy vị sư huynh đối với mình ân trọng như núi kia khó xử, trong tâm nàng như cào xé, phẫn hận nhìn Tiết Dương, uất ức lên tiếng: “Tiết Dương, tên ma đầu nhà ngươi, ngươi lấy quyền gì bắt sư huynh ta cầu xin chứ, giết ta đi, chúng ta có chết cũng không cầu ngươi.”

Tiết Dương nghe vậy tức giận, chuyển hướng sang nàng, quát lớn:“Ngươi tốt nhất câm miệng, tiểu nha đầu có muốn ta chém đầu ngươi ngay không?” Hắn lại quay đầu sang nhìn Hiểu Tinh Trần, cắn răng nói: “Chỉ cần ngươi nói một chữ “cầu” thôi, ta liền tha cho bọn họ, không chém không giết, xem họ như người một nhà vậy, được chứ?”

Hiểu Tinh Trần môi hơi mở ra, thanh âm vẫn như ngày xưa, trong trẻo nhưng trầm thấp: “Được, ta cầu xin ngươi, cầu ngươi thủ lạ lưu tình.”

Tiết Dương nghe xong khóe môi nhàn nhạt cong lên, đáy mắt xuất hiện một tia tiếu ý, hạ gươm xuống thả Nghi Hoa ra.

Thấy Nghi Hoa đã an toàn, vài đệ tử liền nâng kiếm lên hướng về phía Tiết Dương, chuẩn bị vây vòng quanh, tấn công và bắt sống hắn.

Tiết Dương nói: “Các ngươi tránh xa khỏi đây, không thì đừng trách tại sao ta hại đến sư tôn các ngươi.”

Hắn nói lời này thật ra là uy hiếp bọn họ. Nhị Trọng Cấm Xá Thuật sẽ không gây hại đến chủ thể cũng như những thuật cấm xá khác, đến thời gian sẽ tự động hóa giải thôi. Tiết Dương biết bọn người này chỉ tu đạo hoàn toàn không có khái niệm hay hiểu biết chút gì về tà thuật thành ra hắn mới có thể khua môi múa mép lung lạc ý chí của họ.

Các đệ tử hai mắt nhìn nhau, không dám động thủ nhưng vẫn không thể không phòng bị, cẩn thận dõi theo từng hành động của hắn.

Tiết Dương sờ sờ Hàng Tai, miễn cưỡng nói: “Nhiếp Hoàn là vị sư huynh nào, làm ơn bước ra khỏi hàng.”

Mọi người đều không lên tiếng, Nhiếp Hoàn lặng lẽ ẩn thân mình phía sau một vị môn đồ khác. Thấy lời mình nói ra chẳng ai đáp lại, Tiết Dương bất đắc dĩ ngước lên, con ngươi đảo qua lại nhìn thẳng vào nơi Nhiếp Hoàn đang đứng, lười biếng nói: “Đừng trốn, trốn không thoát đâu, ta nhận ra ngươi đấy.”

Các đồng môn khác ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Hoàn, Nhiếp Hoàn tay chân luống cuống. Lúc nãy Tiết Dương đã hứa sẽ không giết bất kỳ ai, thâm tâm hắn yên tâm hơn phần nào, tay cầm chuôi kiếm, bước ra khỏi hàng.

“Lại đây, tiến lại gần đây hơn nữa đi.”

Nhiếp Hoàn chậm rãi tới gần, đứng cách Tiết Dương chỉ vài bước chân. Lúc này hắn đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ đâm thẳng vào tim Tiết Dương.

Tiết Dương cũng sớm phòng bị, nhanh chóng giơ Hàng Tai ra đỡ. Có điều khí thế của Nhiếp Hoàn thật sự rất kinh người khiến Tiết Dương chấn động, nhất thời lùi về phía sau.

Nhiếp Hoàn biết mình đang ở phía thượng phong, muốn một đường diệt gọn tên ác ôn này, thành thử đường kiếm xuất ra linh hoạt mà xảo quyệt, tuyệt không lưu tình, cũng như năm đó hắn đấu với Hiểu Tinh Trần vậy.

Mặt khác các sư huynh đệ thấy Nhiếp Hoàn đang chiếm lợi thế, tuy nhiên vô cùng lo lắng sự an nguy của Bão Sơn Táng Nhân, cho nên nhất thời không nhúng tay vào, chỉ đứng ngoài xem chiến. Tiết Dương bị buộc đến góc tường, tiến thoái lưỡng nan. Nhiếp Hoàn thấy lúc này đã đúng thời cơ, quyết vung tay từ trên chém xuống đầu Tiết Dương. Nghi Hoa lo sợ nếu diệt tên ma đầu kia thì sư tôn cũng sẽ bị liên lụy, liền la lớn: “Đừng, dừng tay lại.”

Nhiếp Hoàn nghe tiếng hét, thoáng chần chờ. Tiết Dương cười cười, huýt sáo liền một hồi. Ai nấy chưa kịp trấn tĩnh thì từ mặt đất trồi lên hai cánh tay xương xẩu, bắt lấy mắt cá chân Nhiếp Hoàn kéo hắn về phía trước. Nhiếp Hoàn trong đầu hô to không ổn, bị tập kích bất ngờ như vậy, trọng tâm người không vững, tư thế bổ nhào về phía trước nhưng cũng không quên phải chém Tiết Dương một nhát.

Tiết Dương dễ dàng nâng Hàng Tai ngăn lại, né tránh sang một bên. Nhiếp Hoàn ngã sóng soài trên mặt đất, chưa kịp đứng lên thì đã thấy mũi kiếm Tiết Dương kề sát ngay cổ.

Tiết Dương xách cổ áo hắn kéo đến trước mặt Hiểu Tinh Trần, cười như không cười tán thưởng: “Nhiếp sư huynh kiếm pháp quả thật rất tuyệt vời, nếu hôm nay không có tẩu thi hỗ trợ, ây da, chắc ta đã chết dưới tay sư huynh rồi.”

Nhiếp Hoàn cười lạnh, từ chối cho ý kiến.

Tiết Dương đột nhiên đá vào đầu gối hắn khiến hắn té khụy xuống, tư thế như quỳ trước mặt Hiểu Tinh Trần. Nhiếp Hoàn tức giận đến nghiến răng cố gắng đứng lên nhưng mũi kiếm áp sát phía sau khiến hắn không thể nhúc nhích.

Các đệ tử khác nhìn thấy màn này trong lòng đều âm thầm hả hê. Nhiếp Hoàn thường ngày vô cùng háo thắng, tính tình âm hiểm lại kiệm lời, đông môn đối với hắn không ghét đã là may chứ đừng nói tới yêu thích. Hơn nữa chuyện đấu kiếm với Hiểu Tinh Trần năm xưa sau khi biết rõ chân tướng càng khiến sự chán ghét của mọi người dành cho hắn nhiều hơn. Hiện tại ai nấy đều nhìn hắn không thuận mắt tuy nhiên cố kị với kiếm pháp của hắn nên không dám nói ra hay tỏ thái độ rõ ràng.

Hiểu Tinh Trần vốn mù lòa, xung quanh nhất thời tĩnh mịch một mảng, chẳng biết phát sinh chuyện gì không hay, có chút mờ mịt.

Tiết Dương nâng tay, đột nhiên đâm thủng đầu gối Nhiếp Hoàn khiến hắn hét lên tê tâm liệt phế. Ứng Vinh bước lên phía trước quát: “Tiết Dương, ngươi làm cái gì vậy?” Y chạy ngay đến muốn cứu Nhiếp Hoàn.

Tiết Dương chĩa Hàng Tai về phía y, cười hì hì nói: “Tên tép riu kia dám lại đây thử xem?”

Tiết Dương khoái trá nhìn Nhiếp Hoàn đau đớn, liền kề sát bên tai y, nhỏ giọng thủ thỉ: “Thế nào, cảm nhận đầu gối mình bị chém như thế nào? Đau không hả?”

Hiểu Tinh Trần lờ mờ đoán ra được chuyện gì, khó nhọc nói: “Tiết Dương! Ngươi vừa đáp ứng ta sẽ không giết người mà!”

Tiết Dương nâng mắt, nhún vai nói: “Đúng a, ta đáp ứng ngươi không giết người, nhưng trong mắt ta hiện tại tên này chẳng phải người đâu.”

Hiểu Tinh Trần tức giận run người. Hồn phách y vừa mới trở lại, vô cùng suy yếu. Hơn nữa vài năm tay chân gân cốt không hoạt động, linh lực vẫn chưa khôi phục bình thường, thật sự chống đỡ không nổi liền ngất đi.

“Tinh Trần.”

Tiết Dương tức giận giơ chân đá Nhiếp Hoàn ra xa, bước lên phía trước đỡ lấy Hiểu Tinh Trần, cả cơ thể y dựa vào lòng hắn.

Hắn cảm nhận hơi thở của y vô cùng yếu ớt, tức tốc cõng y lên vai bước nhanh ra khỏi động.

Các đệ tử muốn đuổi theo ngăn lại. Đột nhiên vòng xoáy chung quanh Bão Sơn Táng Nhân biến mất, bọn họ kinh hoàng khi nhìn thấy sư tôn đã trở lại bình thường.

Ứng Vinh định thần nhanh chóng, vội vọt đến cạnh sư tôn, kêu lên: “Sư tôn, Người không sao chứ?”

Bão Sơn Táng Nhân khôi phục tinh thần, nhìn xung quanh đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra. Nàng lắc đầu: “Không có việc gì....nhưng mà Tinh Trần đâu?”

“Sư huynh bị Tiết Dương mang đi rồi. Sư tôn chúng ta có cần đuổi theo không?”

Bão Sơn Táng Nhân nghe vậy thở dài, phất tay nói: “Không cần đâu, hắn đã đem Tinh Trần đến đây nhất định sẽ không làm hại y. Hơn nữa sự tình dưới chân núi chúng ta cũng không thể quản hết được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.