Buổi tối, Lam Trạm đưa Ngụy Vô Tiện ra ngoài ăn, vẫn là nhà hàng xa hoa như cũ, Toàn thị đệ nhất lâu.
Trong ghế lô, Ngụy Vô Tiện hỏi: “ Chậc chậc, Lam Trạm, đây cũng là tài sản nhà anh sao?”
“ Không phải.”
“ Vậy anh là hội viên ở đây sao?”
“ Không, là anh cả.”
“ Nơi này cũng xa hoa quá đi, cảnh đêm này, ghế dựa này, đồ trang trí lại còn giá cắm nến…”
“ Im lặng.” Lam Trạm nhìn kĩ thuật diễn xuất của Ngụy Vô Tiện đã đủ rồi, cố ý giả trang bản thân trở nên ham tài, Lam Trạm không thích hắn thế này.
“ Ưm.” Ngụy Vô Tiện vô cùng thức thời ngậm chặt mồm, không khí nhất thời trở nên xấu hổ.
May mà đồ ăn cũng mau chóng được bưng lên, Ngụy Vô Tiện nhìn một bàn toàn đồ ăn, ngón tay chỉ chỉ, vừa ăn vừa gắp cho Lam Trạm: “ Lam Trạm, Lam Trạm, cái này ngon, anh mau ăn đi.” “ Lam Trạm, Lam Trạm, cái kia cũng ngon, mau ăn.” Gắp được mấy đũa, thấy Lam Trạm không ăn, hắn nghĩ thầm, không có lí nào anh ta gọi đồ ăn mình không thích hay là do chê đũa của hắn bẩn? Vì thế, khi Lam Trạm còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Vô Tiện đã cầm lấy bát của anh, lấy một đôi đũa mới gắp đầy thức ăn vào trong bát, đặt trước mặt anh: “ Lam Trạm, có phải anh chê đũa của tôi dơ phải không? Giờ thì không sao rồi, tôi thay đũa mới, anh ăn nhiều một chút.” Ngụy Vô Tiện một bên nịnh nọt, bên kia nhìn mặt than vạn năm không đổi của Lam Trạm, cũng không đoán được anh đang nghĩ gì.
Lam Trạm cầm lấy bát, dưới ánh mắt chăm chú của Ngụy Vô Tiện, gắp một miếng bỏ vào miệng chậm rãi ăn. Ngụy Vô Tiện nhìn anh, càng khẳng định chắc chắn Lam Trạm có tính khiết phích. Nhìn Lam Trạm đang ăn, hắn tiếp tục vùi đầu ăn uống. Mỗi lần đi ăn, đều là vì tiệc chiêu đãi, ăn thì ít, uống rượu thì nhiều, hơn nữa ở đây lại còn toàn là đồ hắn thích ăn. Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Trạm tuy bao dưỡng mình, nhưng lại không động tay động chân như phú bà, tiểu thư khác, hắn cũng không có cảm giác bị ép buộc. Nhưng nghĩ đến hai chữ “Bao dưỡng”, Ngụy Vô Tiện rùng cả mình, lại nhớ tới chút nữa phải ngủ cũng Lam Trạm, có điểm kì kì, tính tính một chút, thôi kệ, ăn no trước rồi tính sau.
Lam Trạm uống một ngụm nước để giảm vị cay trong miệng, đầu nghiêng về một phía nhìn sườn mặt an tĩnh của Ngụy Vô Tiện, hắn lúc này khác hẳn vẻ tiêu sai hằng ngày, nếu có thể, anh tình nguyện bảo vệ hắn cả đời.
Ngụy Vô Tiện ăn ăn uống uống, thức ăn trên bàn cũng dần vơi, rượu uống cũng nhiều, nấc một cái, hắn theo Lam Trạm về nhà. Dọc đường về, Ngụy Vô Tiện chỉ đông chỉ tây kéo Lam Trạm đi nhưng đều bị anh từ chối, kế hoạch của hắn thất bại, chỉ có thể ngoan ngoãn theo anh về nhà.
Về tới nhà, Lam Trạm bỏ một câu đi tắm, trở về phòng ngủ tắm rửa, Ngụy Vô Tiện đi vào phòng khách tắm rửa, tắm xong, tùy tiện quấn khăn tắm quanh hông đi vào phòng ngủ của anh.
Vì thế khi Lam Trạm đã sấy khô tóc bước ra khỏi phòng tắm thì thấy được Ngụy Vô Tiện toàn thân ẩm ướt ngồi xếp bằng trên giường anh chán chết xem TV. Thấy Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện mặc kệ TV, giả vờ bình tĩnh nói: “ Tôi đã chuẩn bị tốt rồi, anh mau đến đi.” Sau đó nhắm chặt mắt, bỏ qua khuôn mặt ửng hồng của Lam Trạm.
“ Hồ nháo*.” Nghe được tiếng mắng,bị một cái áo choàng tắm ném vào mặt, Ngụy Vô Tiện kéo nó xuống, mở to mắt, khó hiểu nói: “ Không phải anh bao nuôi tôi sao, vẫn nên làm gì đó chứ?”
Lam Trạm mặc kệ hắn, nói: “ Mặc quần áo vào.”
Ngụy Vô Tiện liếc thấy lỗ tai đỏ ửng của anh, có chút vui vẻ nói: “ Nè Lam nhị thiếu, anh sao thế. Bao nuôi không phải thế sao? Anh nghĩ phú bà bao tôi không phải vì thân thể này, chẳng lẽ là muốn bồi dưỡng tình cảm sao?”
Thấy Lam Trạm không chút dao động, Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: “ Lam Trạm, tôi bảo nè, anh đừng thấy tôi gầy, nhưng mà thân thể này là hàng chất lượng cao đó, phú bà…”
“ Đủ rồi!” Lam Trạm không nghe nổi nữa, “ Ngụy Vô Tiện,đủ rồi.”
“ Vẫn chưa đủ mà Lam nhị thiếu, đều là người trưởng thành, anh còn giả vờ cái gì, hay là anh không có kinh nghiệm, ha ha, tôi có thể dạy anh nha, tôi xem nhiều thư** lắm rồi, có thể…”
Ngụy Vô Tiện còn chưa nói xong, lại bị Lam Trạm đè trên giường, hai người áp sát nhau: “ Có thể…cho…anh…xem…”Mấy chữ còn lại nuốt xuống, khẽ nuốt nước bọt, nghĩ thầm: Ngụy Anh hắn vẫn còn là xử nam đó, chẳng lẽ lần đầu tiên lại cho một người đàn ông sao… Trong lòng “đau đớn” khôn nguôi, nhưng nghĩ lại người này chính là đại gia đó, hơn nữa lớn lên không tồi. Cứ nghĩ lan man, đột nhiên đầu nóng lên, Ngụy Vô Tiện liếm môi, ngẩng đầu hôn Lam Trạm.
Lam Trạm “phừng” một cái đỏ cả mặt, Ngụy Vô Tiện cũng chẳng biết mình bj thánh nào nhập mà lại làm như vậy, không khí dần trở nên xấu hổ, mà xấu hổ hơn là hắn cương rồi. May mà cách lớp áo ngủ, Lam nhị thiếu vẫn chưa phát hiện gì.
Lam Trạm bị cưỡng hôn, đầu vẫn choáng váng, chậm rãi ngồi dậy, nói: “ Tuy tôi bao nuôi em, nhưng sẽ không ép em. Phòng trong nhà vẫn còn, em có thể chọn một cái.”
“ Ế, không cần không cần, tôi thấy chỗ này tốt lắm.”
Lam Trạm ngẩn người, gật gật đầu xốc chăn lên nằm xuống. Ngụy Vô Tiện im lặng trong bóng tối một lúc, cũng xốc chăn lên, nằm xuống. Trong lúc mơ màng vẫn còn suy nghĩ, Lam Trạm lớn lên thực tuấn tú, nhưng Lam Trạm thích nam nhân sao, sao trước kia không nghe tin đồn nào nhỉ? Không phải Lam Trạm bảo mình ở phòng khách sao, sao mình lại ngủ ở đây nhỉ? Ừm, giường này thực êm, chắc chắn hơn giường ở phòng khách, thực ấm nha~~. Một đêm không mộng, Lam Trạm nghe được tiếng sột soạt bên cạnh quay người lại thấy Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nói mê, cứ dán sát vào người anh, anh cũng không dám động đậy, im lặng để hắn ôm cả đêm.
========
*Hồ nháo: thím nào thấy từ nào thuần Việt hơn thì báo tôi nhoa
~~** Thư: Hoàng thư, Đông cung đồ các kiểu ấy, các thím hiểu mờ =)))
==========
Hàn:
Thôi xong, bạn nhỏ Tiện Tiện cưỡng hôn Lam nhị ca roài ٩ ( ● ‘ ω ` ●) ۶
Hô hô, thế là hai trẻ hun roài *tung hoa*, ừm cũng cùng giường rôi nhoa *bắn pháo* \(^ ○ ^)人(^ ○ ^)/
Ha ha ha tình hình là bạn chẻ Tiện Tiện hình như mất trí nhớ, ờm ca này hơi gay đó ( ̄ △ ̄;)