Sau khi xuất viện, Ngụy Vô Tiện đi thẳng tới tổ kịch, Ôn Tình Ôn Ninh đều tới bệnh viện đón hắn, Lam Hi Thần cũng gửi hoa đến, duy chỉ có Lam Trạm không xuất hiện. Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng mất mát, dù sao cũng là hắn sai, người ta vốn là đại thiếu gia, bởi vì mình mà chăm sóc chẳng khác nào bảo mẫu, bản thân lại mất não khiến người ta tức giận, cuối cùng lại mất đi một người bạn.
Hàng ngày vẫn tới tổ kịch, nhưng lúc rảnh rỗi hắn lại thường ngây người, bởi vì vướng mắc trong lòng mà hắn tiều tụy đi không ít.
Vừa mới ngồi xuống, Ngụy Vô Tiện nghe được hai bạn diễn đang trò chuyện. Một người nói: “Ầy, gần đây đi máy bay đều có sự cố giờ chẳng biết làm sao.” Chưa dứt lời, người kia đã nói tiếp: “ Này, nghe nói Lam Nhị công tử cũng ở trên chuyến bay lần này, không biết là thật hay giả.”
Dứt lời thấy Ngụy Vô Tiện, quan hệ giữa mấy người cũng không tồi, hỏi hắn: “Huyền Vũ, cậu có biết chuyện này không?” Mạc Huyền Vũ là tên nhân vật mà Ngụy Vô Tiện đảm nhận. Nghe được một câu này, đầu hắn nổ bùm một tiếng, lúc đứng lên còn hơi lảo đảo, nhìn thấy hắn như vậy, mấy diễn viên bên cạnh nhỏ giọng: “Nghe nói hai người này còn đang cãi nhau, nhìn bộ dạng cậu ta có vẻ chẳng biết gì cả.”
Ngụy Vô Tiện không để tâm đến họ, đi thẳng ra ngoài muốn hỏi Ôn Ninh, phía sau mấy người tiếp tục tám nhảm.
Vừa đi ra tới nơi đã thấy Ôn Ninh cúi đầu đứng đó vẻ mặt muốn nói lại thôi, Ngụy Vô Tiện bước tới, hỏi: “Chuyện là thật sao?”
Ôn Ninh cúi đầu không nói, Ngụy Vô Tiện cảm thấy không giữ nổi bình tĩnh nữa, bỏ một câu: “Đến Lam thị.” rồi chạy ra xe. Ôn Ninh gấp gáp vào xin phép cho hắn, nói miệng vết thương cũ tái phát, tổ kịch đâu dám chậm trễ, vội bảo cậu mau đưa hắn về nhà nghỉ ngơi.
Dọc đường tay hắn nắm chặt điện thoại của Ôn Ninh, ấn đi ấn lại dãy số đã thuộc lòng kia, lại nghe thấy lời nhắn của người kia vang lên.
Mãi mới tới Lam thị, Lam Hi Thần lại không ở đây, nữ thư ký của anh ta thông báo Lam Hi Thần đã đi công tác. Đáng lẽ chuyến đi này của Lam Trạm là của Lam Hi Thần nhưng anh ta lại có lịch trình khác vướng lại, cho nên Lam Trạm đành ra mặt đi thay. Hắn lại hỏi chuyện máy bay gặp nạn, nơi mà Lam Trạm hạ cánh nhưng nữ thư ký lại nói không thể cho hắn biết, kiên quyết không nói.
Ra khỏi Lam thị, Ngụy Vô Tiện đột nhiên không biết nên làm gì, những điều hắn biết về Lam Trạm vô cùng vô cùng ít ỏi, lại chẳng biết đi nơi nào tìm anh, ngồi trước bậc thềm Lam thị, số người vây lại nhìn hắn càng lúc càng nhiều, Ôn Ninh gấp gáp kéo hắn lên xe.
Lúc Ôn Ninh cho rằng Ngụy Vô Tiện sắp ngốc rồi, hắn lại mở miệng muốn cậu đưa tới nhà Lam Trạm. Tới cửa tiểu khu, bảo Ôn Ninh về trước, hắn muốn tự đi, Ôn Ninh thực sự không yên lòng, nhưng cậu biết mình không giúp được gì, đưa điện thoại cho hắn, nếu có việc gì thì phải gọi cho Ôn Tình.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi đi về nhà Lam Trạm, trong tiểu khu này, không phải người giàu thì cũng là người có quyền, mà nhà có tiền thì đều thích nuôi chó. Con đường này, nhiều lần Lam Trạm đã giúp hắn đuổi cẩu*, ngẫm lại bóng lưng thẳng tắp mà ôn nhu kia, còn bản thân thì hoảng sợ mà nhảy chồm lên lên đối phương, hắn thầm nghĩ, Lam Trạm có thể chịu được bản thân đúng là không dễ dàng.
*Chỗ này QT vốn là chắn quá quá nhiều lần cẩu, nếu ed thì sẽ là chặn chó, mà thế thì nó không hợp với tâm trạng của bạn Tiện bây giờ nên đổi thành cẩu đi cho nó kut3 =)))
Đến trước cửa nhà Lam Trạm, ngẩng đầu nhìn kên thấy bên trong không bật đèn, lại thấy không có người, hắn cũng không đi vào, chỉ yên lặng ngồi tựa vào cửa.
Thời tiết chuyển giao giữa mùa xuân và mùa hè rất dễ mưa, cũng không biết là đã ngồi bao lâu, ngoài trời mưa rơi lất phất, Ngụy Vô Tiện cứ ngây người ngồi trên bậc thang, cũng không biết đã bao lâu, trời cũng dần sáng, mưa cũng ngớt dần, hắn vẫn ngây ngốc ngồi đó không nhúc nhích.
Lúc Lam Trạm xuống xe thì thấy Ngụy Vô Tiện cả người ướt đẫm ngồi ngốc trước cửa. Hắn cảm thấy bầu trời bỗng tối sầm, ngẩng đầu lên lại thấy Lam Trạm đang đứng trước mặt.
Anh chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ngụy Anh.” Ngụy Vô Tiện vẫn không phản ứng, chỉ lẳng lặng nhìn Lam Trạm, anh lấy khăn chậm rãi lau tóc cho hắn, lau bao lâu Ngụy Vô Tiện nhìn anh bấy lâu.
Lam Trạm cầm tay hắn, cảm giác được ấm áp truyền tới, Ngụy Vô Tiện mới dần có phản ứng, ngẩng đầu nhìn anh.
“Lam Trạm.”
“Phải, là tôi.”
“Anh không có việc gì chứ?”
“Ừ, cuộc họp đã bị hủy.”
Ngụy Vô Tiện nghe đến đó bổ nhào vào anh, ôm chặt lấy.
“ Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm, xin lỗi, thật xin lỗi, đều tại tôi không tốt, hôm đó ở bệnh viện là tôi nói mà không biết nghĩ, tôi biết anh quan tâm tôi, nhưng tôi lại không hiểu mà tức giận với anh. Ôn Ninh đã nói với tôi chuyện hôm đó rồi, ngày đó cùng nữ minh tinh ăn cơm là cô ta lấy chuyện của tôi ra ép anh, xin lỗi là tôi không tốt, anh đừng trách tôi nữa có được không. Xin anh đừng không để ý đến tôi, cũng đừng bất ngờ biến mất như thế nữa.”
Một hơi balabala Ngụy Vô Tiện mới dừng lại, thấy Lam Trạm không nói gì, lại cẩn thận buông ra, nhìn chăm chú về phía anh, Lam Trạm cúi đầu, nắm tay bàn tay lạnh lẽo của hắn, gật gật đầu: “Cùng vào nhà đi.” Rồi đứng lên kéo hắn dậy.
Ngụy Vô Tiện ngồi quá lâu, chân tê rần, Lam Trạm nửa đỡ nửa ôm dìu hắn vào nhà.
Vào phòng, Lam Trạm để hắn tự tắm rửa thay quần áo còn mình xuống bếp nấu trà gừng.
Đột nhiên nghe “Uỳnh” một tiếng, Lam Trạm vội vã chạy lên lầu, vào phòng tắm thấy miếng pha lê trang trí rơi vỡ trên mặt sàn, Ngụy Vô Tiện ngây người đứng đó, chân còn đang chảy máu.
Lam Trạm bước một bước dài, lấy khắn lông quấn quanh eo hắn, một tay xuyên qua nách tay kia ôm đầu gối nhấc bổng hắn lên ôm ra ngoài, ôm hắn đặt trên giường, lại dặn hắn ngồi yên, còn anh quay người đi lấy hòm thuốc.
(Hú hú, bế công túa:*)
Lần này Ngụy Vô Tiện phá lệ nghe lời, lúc anh đi Ngụy Vô Tiện vẫn giữ nguyên vị trí đấy đến lúc quay lại hắn cũng chẳng xê xích gì, Lam Trạm lấy cồn tiêu độc cho hắn, miệng vết thương không sâu, nhưng vết thương hơi lớn, anh chậm rãi thoa thuốc lên chân hắn.
Lam Trạm thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, cầm máy sấy sấy tóc cho hắn, vừa sấy vừa gọi tên hắn, Ngụy Anh Ngụy Anh Ngụy Anh.
Mãi cho đến lúc tóc gần khô, Ngụy Vô Tiện rút cuộc có phản ứng, kéo tay Lam Trạm, nghiêm túc nhìn anh, trịnh trọng mở miệng: “Thực xin lỗi, Lam Trạm.”
Lam Trạm nhìn hắn, chỉ gật gật gật đầu: “Không sao cả.”
Ngụy Vô Tiện giống như được hồi sinh, hắn đứng lên nói: “Lam Trạm, anh có đói bụng không, trước kia ở đây đều là anh nấu cơm cho tôi ăn, tôi vẫn luôn muốn một lần được nấu cơm cho anh nhưng vẫn chưa có cơ hội, giờ tôi đói quá, tôi đi nấu cơm cho anh nhé.”
Lam Trạm gật đầu, chậm rãi đỡ hắn xuống lầu, vết thương ở chân chỉ là vết thương ngoài da, cũng không có ảnh hưởng gì.
Ngụy Vô Tiện đứng trong bếp, vừa nấu vừa nói: “Lam Trạm Lam Trạm, nói cho anh nghe, tôi nấu cơm ngon lắm đó, anh đúng là có số hưởng mà, anh chờ một chút tôi nấu ù cái là xong.”
Thật ra trước khi đồ ăn được bê ra, anh vẫn luôn tin lời hắn.
Ngụy Anh nhanh chóng bê ra mấy cái nồi ra, mặt đỏ bừng, thứ trong nồi không phân biết được là cháo rau hay cơm trộn.
Lam Trạm nhìn đồ ăn vẻ mặt bình tĩnh, Ngụy Vô Tiện vô cùng chờ mong nhìn anh, hỏi: “Có ngon không?” Lam Trạm miễn cưỡng nuốt xuống, hít một hơi, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Ngon.”
Ngụy Vô Tiện nghe vậy rất đỗi vui mừng,bảo anh ăn nhiều một chút, vẻ mặt Lam Trạm khó có khi hoảng loạn vội nói: “Tôi không đói lắm, em ăn nhiều một chút.”
Anh vừa dứt lời, hắn cũng cảm thấy vô cùng đói bụng, cũng gắp thử hai đũa.
“Phì… Khẩu vị anh kiểu gì, thứ này làm sao mà ăn được?” Tức giận ngẩng đầu nhìn Lam Trạm, lại bật cười Lam Trạm cũng cười theo. Hắn khó mới thấy bộ dạng tươi cười của anh, thầm nghĩ, Lam Trạm cười lên quá đẹp.
Cuối cùng vẫn là Lam Trạm xuống bếp nấu lại, hắn vội vàng ăn ngấu nghiến.
Ăn uống no nê, Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Trạm, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Lam Trạm, di động của tôi đâu?” Không ngờ Ngụy Vô Tiện sẽ đòi di động, Lam Trạm theo phản xạ hỏi: “Phải đi?”
“Không có, tôi gọi Ôn Ninh mang đồ tới.” Phản ứng vẫn giống như trong trí nhớ, hắn cợt nhả “He he, vẫn là Lam nhị thiếu không bỏ được tiểu bạch kiểm này nha~”
“Vô vị.” Lam Trạm lạnh mặt đưa di động cho hắn.
Ngụy Vô Tiện gọi điện cho Ôn Ninh, lại thấy không có ai bắt máy mới nhớ ra là điện thoại của cậu đang ở đây, vì vậy gọi cho Ôn Tnhf, bảo cô kêu Ôn Ninh mang đồ đạc của hắn tới nhà Lam Trạm, Ôn Tình nghe khẩu khí của hắn biết Lam Trạm không sao, “rụp” một tiếng tắt máy.
Ngụy Vô Tiện tắt máy, quay người nhìn Lam Trạm cười ngây ngốc, Lam Trạm hiểu ý hắn, lấy dây bình an từ ví tiền ra, cẩn thận buộc lại lên tay hắn, quấn nút kết*, nói: “Đừng đánh mất lần nữa.”
*Nút kết: “nút thắt” (kết) gợi lên những điềm lành. Bất kể là “kết giao”, “kết duyên”, “đoàn kết”, “kết quả” hay “kết tóc se duyên”, chữ “kết” đều tượng trưng những tình cảm thân mật, ấm áp, gợi lên hình ảnh đoàn viên, quây quần, sum họp, đầm ấm. Chữ “kết” gần âm với chữ “cát”, phúc, lộc, thọ, hỉ, tài, an, khang, tất cả đều thuộc về “cát”. Đó là những gì mà con người từ xưa đến nay vẫn luôn truy cầu, mong ước và hy vọng.|
Ngụy Vô Tiện nịnh nọt gật đầu, yên tâm thoải mái lên lầu đi ngủ, lúc nằm xuống giường, nhìn nút kết không ngừng cười ngốc, nhìn đủ rồi, theo thói quen sờ sờ cái hộp dưới gối, phát hiện nó vẫn còn ở đây, cười lại càng thêm vui vẻ.
Lúc Lam Trạm lên lầu, người kia đã ngủ rồi, đưa tay lau nước miếng cho hắn, cũng nằm xuống ngủ.
Bởi vì tối qua ngủ sớm nên hôm nay Ngụy Vô Tiện hiếm khi dậy trước Lam Trạm, lúc anh tỉnh dậy thấy tên kia đang ngây ngốc nhìn mình, mặt khẽ ửng hồng, giọng nói lúc vừa ngủ dậy có chút khàn khàn, hỏi: “Em nhìn gì vậy?” Ngụy Vô Tiện thẳng thắn trả lời: “Ngắm mỹ nhân.” Sau đó cười hì hì bò xuống giường.
Ăn xong bữa sáng, Lam Trạm đưa hắn tới tổ kịch.
Ngụy Vô Tiện dần trở thành người duy nhất không ở lại tổ kịch vào buổi tối, mỗi ngày Lam Trạm đưa hắn đi làm, trên đường hắn cũng đánh một giấc no nê, tối về lại có người đến đón, đưa hắn đi ăn khuya.
Ôn Ninh cũng không còn bận rộn, ở nhà cày game nấu cơm tập võ lại có lương định kỳ, Ôn Tình cảm thấy như vậy cũng khá tốt.
Cuối cùng bộ phim cũng đóng máy, tổ kịch vui vẻ tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
Rất nhiều fan tới tặng quà chúc mừng bộ phim đóng máy, Lam thị song bích cũng xuất hiện, một phần fan nữ cũng tới vì hai anh em Lam gia. Mọi người vui vẻ nói chuyện, Lam Trạm đều đứng cạnh Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh biết ý lùi lại tạo khoảng cách nhỏ giữa hai người.
Đã vài ngày không gặp Ôn Ninh, Ngụy Vô Tiện hớn hở trò chuyện cùng cậu, Lam Hi Thần thấy em trai nhà mình dường như đang ghen.
Lúc bóc quà của fan, Ngụy Vô Tiện thấy một chiếc côn nhị khúc liền đưa cho Ôn Ninh bởi vì cậu tập Tae Kwon Do, thứ này vô cùng hữu ích, cậu cũng vô cùng vui vẻ nhận lấy. Lại mở thêm mấy món quà, nhìn thấy mấy đồ vật hơi nữ tính cũng đều đưa cho Ôn Ninh cầm về cho Ôn Tình. Hắn chẳng chút nào để ý sắc mặt Lam Trạm bên cạnh càng ngày càng đen.
Không nhịn được tiếp nữa, Lam Trạm nắm tay kéo Ngụy Vô Tiện đi, để lại một đám người trợn mắt há mồm sau lưng.
“Lam Trạm Lam Trạm anh định đưa tôi đi đâu?” Ngụy Vô Tiện không hiểu gì bị kéo đi, vừa bước theo anh vừa hỏi. Lam Trạm mặc kệ hắn, Ngụy Vô Tiện càng thấy kì lạ, vẫn cảm thấy hôm nay tâm trạng Lam Trạm không tốt lắm, gọi anh anh cũng không đáp lại liền ngoan ngoãn im lặng.
“Ai ai, Lam Trạm anh nhẹ tay một chút, tay tôi đau quá.” Cảm giác lực đạo trên tay giảm đi, Ngụy Vô Tiện tiếp tục hỏi: “Lam Trạm, anh làm sao vậy, mau nói gì đi chứ!”
Lam Trạm đi tới cửa thoát hiểm, đẩy Ngụy Vô Tiện vào bản thân cũng bước theo tay kia đóng cửa ấn hắn lên cánh cửa, “đông” một tiếng Ngụy Vô Tiện đạp người vào cửa “Ai u, Lam Trạm anh…” Vừa muốn hỏi Lam Trạm bị làm sao, lại thấy khuôn mặt tức giận của anh, hắn lại ngoan ngoãn im lặng.
“Ngụy Anh, rốt cuộc em xem tôi là gì?” Lam Trạm nghiến răng nghiến lợi hỏi, tay không tự giác mà dùng sức.
“Ai ai ai, đau đau, tôi…” Định nói mấy chữ “bạn tốt”, lại thấy ánh mắt tức giận cùng không cam lòng của anh, lời vừa định thốt ra lại nuốt xuống, Ngụy Vô Tiện nhìn anh rốt cuộc lại không nhìn được Lam Trạm suy nghĩ gì, nhìn ánh mắt anh chột dạ cúi đầu xuống.
Mới cúi đầu lại cảm nhận cằm bị nắm đau, tay kia của Lam Trạm nắm cằm cưỡng chế hắn nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau một hồi, Ngụy Vô Tiện cảm khái bộ dạng Lam Trạm tức giận vô cùng đẹp, nhưng cổ tay cùng cằm bị nắm đau lại nhắc nhở hắn, nếu không trả lời nhanh sẽ phải lãnh hậu quả “Tôi, tôi không biết…. Ưm…” Còn chưa dứt lời đã thấy Lam Trạm tức giận hôn lên.