Chương 1
Edit: Tịnh
“Phạm phải sai lầm lớn như thế, nên phải chịu sự trừng phạt này. Thiên Đạo từ xưa đã thế, nhân quả tuần hoàn.”
“Kiếp sau làm người tốt đi.”
“Nghĩa phụ.”
Vẻ mặt thiếu niên đầy đau khổ nhìn người nam nhân kia, nhưng khóe miệng lại nhếch lên để lộ ra một tia quật cường.
Người nam nhân đang quỳ trên mặt tựa hồ vẫn còn đang mê mang, hắn gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên đó, như là muốn nhìn thấy gì đó trên mặt thiếu niên. Đôi mắt hắn mở to chứa đầy không thể tin, bi thương dường như đã trở thành sự thật rồi.
Uỷ khuất như vậy.
Khó có thể chịu được như vậy.
Hạ Văn Hi giống như cảm thấy hắn đã khóc lên thành tiếng.
Người nam nhân đã chết quỳ trên mặt đất rốt cuộc như đã tiêu tan cái gì đó, rõ ràng ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, cả người chật vật cũng ngăn không được trận vui vẻ kia. Mặt mày nhiễm đầy chán nản và hung dữ cười đến cong cong, để người khác không hiểu sao cảm thấy có vài phần tiêu sái.
Nhưng mà, người này lập tức đã không còn tồn tại nữa.
Trong lòng Hạ Văn Hi có chút bị siết chặt. Cảm giác này từ khi sinh ra đến giờ y chưa từng có, đuôi lông mày trong lúc lơ đãng có chút nhíu, y nhanh tay nắm lấy bội kiếm.
Hạc Sơn lão nhân có lẽ là chú ý đến trạng thái khác thường của y, sâu xa nhìn qua.
“*Quân pháp bất vị thân, nếu không có nguyên nhân khác, đứa nhỏ này là đứa nhỏ tốt.”
(Quân pháp bất vị thân có nghĩa là ai cũng phải tuân theo luật pháp , hoàng thân quốc thích (có họ với vua cũng ko nằm ngoài pháp luật .
Hạc Sơn lão nhân vô cùng đủ tư cách làm sư phụ, ít nhất là đối với Hạ Văn Hi thì thế, ông luôn luôn đều có thể phát hiện được đồ đệ của mình có gì đó không đúng.
Ông cho rằng Hạ Văn Hi thất thố là vì những gì thiếu niên kia đã làm. Mà trên thực tế, Hạ Văn Hi để ý lại là người nam nhân kia bây giờ đầu thân đã không còn liền với nhau nữa.
Hạ Văn Hi gật gật đầu, ý bảo *minh bạch (hiểu rồi.
Máu tươi âm áp thấm vào trong đất, nhiễm đỏ một mảng, dưới ánh nắng chiều ta, phá lệ *diễm lệ (xinh đẹp.
“Đi thôi.” Lúc Hạc Sơn lão nhân đi ngang qua Hạ Văn Hi, thấy y chưa từng cử động, liền lên tiếng nhắc nhở.
Hạ Văn Hi xoay người đuổi theo, không hề nhìn thi thể nằm trên mặt đất nữa.
Cực thịnh một thời, là Đại Ma Tôn thì sao? Còn không phải là chết rồi đó sao.
Nực cười là, không chết trong tay người cường đại giống hắn, không chết khi bị các đại môn phái bao vây, lại chết ở dưới mũi kiếm của tiểu hài tử của mình.
Ai cũng biết, thiếu niên đó là bảo bối của hắn, bắt được thiếu niên đó thì xem như là đã lấy được mạng của nam nhân, ai cũng biết, nhưng, cũng không ai động vào.
Kết quả nam nhân lại là trực tiếp chết ở trong tay thiếu niên.
Thật sự rất buồn cười.
“Ngươi nói đúng không.”
“Cố Trầm Uyên.”
Dưới ánh sáng ảm đạm của mặt trăng, bãi tha ma có vẻ hết sức tịch liêu và quỷ dị, một nam nhân cả người mặc *tố y đứng ở trước một cái *loạn táng khanh (có lẽ là hố xác khẽ lẩm bẩm, như là du hồn trước bãi tha ma.
(*Tố y: y phục thuần trắng
Hạ Văn Hi cũng không biết là ôm tâm tư gì nữa, lại vào buổi tối vụng trộm ra ngoài đến này bãi tha ma nhìn người nam nhân này.
Một đống thân thể bị *phân thây (thân thể bị cắt thành từng miếng, thỉnh thoảng có một miếng không được chặt sạch sẽ đè lên miếng khác, cực kì ghê tởm.
Lúc này những miếng thịt đó lại nhúc nhích dường như muốn dính trở lại, nhưng mà lại một lần nữa thất bại, cũng có chỗ khôi phục lại nhưng cực nhỏ.
Cũng giống như Hạ Văn Hi không biết mình vì sao muốn chuồn ra đến xem hắn, y cũng không biết, vì sao thi thể bị phân thây thê thảm như thế lại xuất hiện dị tượng này, càng không biết, y vì sao lại trở về cầm châm và băng tàm ti đến giúp những miếng thịt kia khôi phục như cũ.
Cho đến khi cái đầu kia cũng trở về vị trí vốn có.
“Cố Trầm Uyên?”
Hạ Văn Hi mở miệng gọi hắn.
Ngồi ở trên đống xác chết, nam nhân dường như vẫn chưa hoàn hồn, nhìn chằm chằm về phía trước, một hồi lâu, mới thấy con ngươi hắn từng chút từng chút chuyển về phía Hạ Văn Hi, rồi sau đó nhếch môi, lộ ra răng nanh sáng choang, gọi Hạ Văn Hi: “Đạo gia.”
Đôi mắt đen nhìn không ra cảm xúc, hàn quang lóe ra từ răng nanh và cái cằm còn lưu lại vết máu, khiến hắn thoạt nhìn giống như lệ quỷ đến từ Địa ngục, nguy hiểm và xấu xa.
Có lẽ hắn quả thật đi dạo qua Địa ngục một lần, sau đó lại quay trở lại.
“Vì sao ngươi vẫn chưa chết?”
Cố Trầm Uyên phải nên hồn phi phách tán rồi mới đúng, đừng nói là chuyển thế, từ nay về sau, thiên địa chi gian, đều sẽ không tồn tại người này nữa.
Nghe được vấn đề của Hạ Văn Hi, hắn tựa hồ như là nghe được chuyện đáng cười trong thiên hạ, mừng rỡ ngã vào đống thi thể dơ bẩn kia — tuy rằng Cố Trầm Uyên dơ bẩn giống vậy.
Hạ Văn Hi không biết hắn đang cười cái gì, y không thể lý giải được suy nghĩ của Cố Trầm Uyên, có lẽ qua đoạn thời gian tiếp theo thì có thể, thế nhưng ít nhất thì không phải là bây giờ.
Cố Trầm Uyên bị phân thây, trên người lại không có y phục, trần trụi, ***g ngực bởi vì hắn cười mà phập phồng lên xuống, điểm màu hồng và phần lớn thân thể dưới ánh sáng của mặt trăng có chút *đoạt nhân tâm (lấy mất hồn người khác. Vì thế Hạ Văn Hi nhảy vào trong loạn táng khanh kéo hắn lên, cởi ngoại bào màu trắng khoác lên người hắn.
“Tai họa lưu lại ngàn năm. Còn chưa giết được *bạch nhãn lang kia, ta sao có thể nhắm mắt chết được?”
(*Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Lúc Hạ Văn Hi ôm hắn ra từ loạn khánh tang ra, Cố Trầm Uyên mới giống như có tâm tình mà trả lời, chỉ là ẩn chứa trong ngôn ngữ kia là cổ *ngoan kình (vô cùng ác độc khiến người khác lạnh cả người.
“Đạo gia, ngươi vì sao muốn giúp ta may lại thân thể?”
Cố Trầm Uyên cảm giác được bước chân người ôm hắn dừng lại một chút, rồi sau đó mới lại khôi phục lại tiết tấu trước đó.
Hạ Văn Hi không biết.
Y không biết vì sao lại đến đây.
Y cũng không biết muốn dẫn Cố Trầm Uyên đi đâu.
Thậm chí không biết bản thân mình vì sao sẽ làm như vậy, bản thân mình muốn làm gì.
Hạ Văn Hi chỉ cảm thấy trong đầu óc mình trống rỗng.
“Đạo gia, ngài thật sạch sẽ.” Cố Trầm Uyên tựa hồ cũng biết không đợi được đáp án của y, cũng không tính đợi y trả lời, nói như vậy xong, Cố Trầm Uyên vươn tay ôm chặt cổ Hạ Văn Hi.
Hơi thở phun lên cổ Hạ Văn Hi, y cảm giác có chút lạnh.
Hạ Văn Hi không biết hắn chỉ phương diện nào.
Thế nhưng y biết.
“Cố Trầm Uyên, ngươi thật bẩn.”
Mặc kệ là phương diện nào.
Cố Trầm Uyên chôn ở trước ngực y cúi đầu cười, ánh mắt sáng ngời trong suốt, cũng không phản bác.
Hết chương 1