Tô Diệp Tử vừa mới bước vào thanh lâu tên là “Bách Hoa Lâu” này, gương mặt tươi cười của tú bà chạy tới đón liền cứng đờ ——
Nhìn điệu bộ này, nhìn dáng dấp kia, sao lại không giống đi tìm cô nương, mà như là đến phá quán?
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt tú bà cũng hơi khó nhìn một chút, nhưng vẫn duy trì nụ cười nịnh nọt, tiến lên phía trước, nháy mắt với mấy cô nương, sau đó cười mở miệng với Tô Diệp Tử cùng Lãnh Thiên Khanh: “Vị công tử này, đêm nay ngài muốn cô nương với giá cả thế nào ở với ngài?”
Lúc Tô Diệp Tử đang lửa giận hừng hực, cũng không thèm nhìn tú bà kia một cái, xoay mặt hỏi Lãnh Thiên Khanh: “Ở lầu mấy?”
Lãnh Thiên Khanh nâng đĩa bạch ngọc trong tay, quan sát điểm sáng bên trên: “Lầu hai, phía đông, gian phòng thứ mấy thì lại đoán không ra.”
Tú bà bên cạnh nghe vậy thì sắc mặt lạnh đi, khàn giọng cười khó nghe: “Ồ, vậy đây đúng là đến phá quán à? Ta nói vị công tử này, không quản được phu quân nhà ngươi, rồi đến chỗ này của chúng ta cướp người cũng vô dụng thôi —— người như ngươi ta thấy nhiều lắm rồi, nam nhân mà, thì ham vui a, công tử có tuấn tú đi nữa, sao có thể so sánh được với cô nương của Bách Hoa Lâu chúng?”
“Đúng thế.” Mấy cô nương vây quanh bên cạnh vừa nghe là tới đây phá quán, nhất thời cũng thu lại hứng thú mắt lạnh cười nhạo, còn có mấy người ngoài miệng cay nghiệt không chịu tha cho ai: “Cho dù tiểu công tử có thể bắt người về, hôm nào hắn lại lén lút đến, ngươi có thể làm sao?”
Tô Diệp Tử vốn chẳng muốn tính toán với những người này, vừa nghe vậy, cong khóe môi, cười đến ánh mắt hơi cong, ánh mắt lại giết người đến lợi hại: “Hắn dám nữa đến, ta đánh gãy chân hắn!”
Bình thường Tô Diệp Tử Bình lười nhác vô tội như thế, mấy trăm năm trước cũng không biết có bao nhiêu kẻ ác ngã dưới kiếm, bây giờ mặt mày mang sát khí mà lại đẹp như hoa đào, khiến mọi người trong lâu nhìn mà không hẹn cùng ngẩn ra, khi tỉnh táo lại thì đồng loạt lùi nửa bước.
—— Bọn họ có thể nghe được, khi người này câu đó thì nửa ý đùa giỡn không có. Nếu như vị trong nhà kia lại không thành thật chạy tới Hoa Lâu, nói không chừng lần sau bọn họ sẽ nhìn thấy máu thật...
Đẹp thì đẹp thật, một tổ tông đáng sợ như thế, không biết là tên nào không biết sống chết cưới về nhà nhỉ?
Tú bà ở một bên oán thầm, nhưng trên mặt cũng không dám ngỗ nghịch với đối phương, chỉ cười theo: “Ôi vị công tử này, hà tất nổi giận chứ? Ngài nói thử xem, gia gia của ngài là vị nào?”
Tô Diệp Tử nghe xưng hô hiểu lầm của tú bà thì thực sự mất tự nhiên cực kỳ, lại không muốn giải thích với những người không liên quan này, mà chỉ khẽ nhíu mày cười đến lạnh từ xương tủy: “Tới chỗ như thế này, còn có thể báo tên tuổi?”
“Chuyện này...”
Tú bà nói thầm vài tiếng.
Tô Diệp Tử không để ý đến nàng, “Ta tự lên lầu tìm.” Nói xong thì nhấc chân, không thèm dây dưa dài dòng liền đi lên lầu.
“Ôi chao vị công tử này —— Việc này sao mà được chứ!”
Tú bà hoàn hồn, vội vàng xoay người đuổi theo, dù Tô Diệp Tử chưa dùng thuật vượt hư, nhưng bình thường thì bước một bước cũng không phải phàm nhân tầm thường có thể sánh bằng, mọi người bên trong chỉ nhìn thấy tiểu công tử tướng mạo xinh đẹp kia eo nhỏ vừa cong, khi nhìn lại lần nữa, người đã đi đến cửa cầu thang.
“Vị công tử này a...” Tú bà vội vàng nhanh bước cản người lại trước khi Tô Diệp Tử lên lầu, nghiêm mặt nói: “Vị công tử này, nếu để ngài giày vò như thế thật, vậy chúng ta làm sao mà kinh doanh nữa?”
Tô Diệp Tử nghe vậy thì ngừng bước chân, xoay eo quay mặt lại, ý cười càng lạnh đến tận xương: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Tú bà kia để Tô Diệp Tử mắt lạnh mỉm cười như thế nhìn lên, chỉ thấy cảm giác lạnh lẽo từ đầu rót xuống chân, đáy lòng run rẩy lại âm thầm cắn răng tiếp tục mở miệng nói: “Giờ là buổi tối, chính là lúc trong lâu nhiều người nhất, không bằng sáng mai ngài trở lại, chúng ta nhất định giúp công tử cản gia gia của ngài lại.”
“Ngay cả hắn là ai ngươi cũng không biết, làm sao cản?!”
Tô Diệp Tử vừa nghe là biết đối phương tùy tiện đối pho, ý cười trên mặt càng sáng rực, lại tô điểm cho gương mặt thên phần mặt mày như họa, môi hồng răng trắng, nhất thời làm tú bà cũng nhìn tới thất thần đi, quên mất chuyện nói tiếp.
Lãnh Thiên Khanh bên cạnh vẫn yên lặng quan sát không lên tiếng lại thấy sau lưng mát lạnh, tâm nói sắp hỏng —— Nhìn lửa giận này của Tô Diệp Tử, sợ rằng đốt cả Bách Hoa Lâu cũng có chút ít khả năng.
Nghĩ đến đây Lãnh Thiên Khanh vội vàng tiến lên ngăn cản Tô Diệp Tử, truyền âm thần thức qua: “Tô trưởng lão à, ngươi thật sự muốn phá Bách Hoa Lâu, huyên náo lan truyền chuyện đồ đệ ngươi đến thanh chơi cho cả thiên hạ đều biết?”
Tô Diệp Tử cười lạnh một tiếng: “Hắn cũng dám làm rồi, có việc gì mà ta không dám phá? Hắn cũng không để ý tới danh tiếng của mình, ta còn thay hắn bận tâm cái rắm gì.”
Lãnh Thiên Khanh oán thầm một câu “Nếu không bận tâm ngươi hà tất tức giận như thế”, chỉ là cuối cùng cũng không dám nói ra tránh tưới dầu lên lửa, thấy Tô Diệp Tử cũng không cố ý lên lầu lần lượt tìm kiếm từng phòng nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm chuyển hướng sang tú bà kia: “Sự việc ngày hôm nay đều là ngươi hiểu lầm cả, vị này cùng vị hắn muốn tìm kia thật sự không phải loại quan hệ đó.”
Tú bà còn chưa phản ứng, Tô Diệp Tử lại ở bên cạnh nhướng mày: “Ngươi giải thích với nàng làm cái gì? Kêu nàng lập tức tìm người.”
Lãnh Thiên Khanh bị giọng điệu này của Tô Diệp Tử làm nghẹn đến nửa ngày không nói được câu nào, sau khi thở ra thông thuận thì rốt cục cũng không nhịn được trả lời một câu: “Từ lúc đi vào đều không giải thích về vấn đề này thì ngươi mới là người đầu óc không bình thường cho lắm mà?”
Tô Diệp Tử dừng một chút, bắt tục vuốt tóc: “Tùy ngươi.”
Lãnh Thiên Khanh cắn răng, trong lòng đọc thầm mấy lần “Tu luyện”, lúc này mới nhẫn nhịn một lần nữa quay trở lại nói với tú bà: “Ngươi xem thái độ của hắn kìa, có đẹp hơn nữa, làm sao có khả năng sẽ có người cưới về cho khổ thân, đúng không?”
Tú bà rất tán thành gật đầu.
Không để ý mắt lạnh mà bên kia nhìn sang, Lãnh Thiên Khanh mỉm cười tiếp tục nói: “Trên thực tế hắn tới đây tìm đồ đệ của hắn, đều là chút việc tư trong nhà, tìm được cũng sẽ không làm gì cô nương nhà ngươi, càng sẽ không nháo nhào lên, chuyện này ngươi yên tâm là tốt rồi —— Thạt ra tìm được đồ đệ của hắn càng sớm, xách về nhà quản giáo thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh nơi này của ngươi, ngươi nói đúng không?”
Nói xong, Lãnh Thiên Khanh còn đưa qua một thỏi bạc.
Đôi mắt tú bà kia hơi chuyển động, cân nhắc một hồi, trong lòng liền suy nghĩ xong được và mất lợi và hại, nàng đưa tay cầm bạc thật nhanh, rồi cũng lại lần nữa treo gương mặt tươi cười lên: “Ngài nói sớm chẳng phải đã giải quyết rồi ư —— cũng đừng nhìn đừng nhìn nữa, các cô nương ngoan ngoãn hầu hạ...”
Đuổi hết mấy người hóng chuyện trong lâu, tú bà quay lại cười híp mắt hỏi: “Ngài nói xem, vị gia kia mà các ngài muốn tìm, à không, là đồ tử của vị công tử này, có bộ dáng ra sao?”
Lãnh Thiên Khanh có chút do dự, nhìn về phía Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử đưa ánh mắt đảo qua gương mặt của các cô nương trong lâu, sau đó không nhẹ không nặng cười gằn một tiếng: “Bộ dáng ra sao? —— Có bộ dáng mà cô nương trong lâu các ngươi có mất mấy đời đều không cách nào so kịp.”
Tú bà kia đầu tiên là sắc mặt tối sầm lại, sau đó ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Ngày hôm nay, xác thực có một vị gia như thế đến đây, Lâm gia tự mình đưa tới... Bây giờ đang ở lầu hai, được hoa khôi trong lâu chúng ta “Như Quân” tự mình chăm sóc.”
“—— Hoa khôi?”
Tô Diệp Tử nghe vậy, cong khóe môi mi mắt nhếch lên, cười đến thân thể nóng lạnh bất xâm của Lãnh Thiên Khanh cũng có chút rét run ——
“Phúc khí không nhỏ a.”
——
Như Quân ngồi bên bàn gỗ đào khắc hoa, lẳng lặng rót rượu cho nam nhân từ sau khi tỉnh lại thì vẫn an vị ngồi đó không nói một lời.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy có nam nhân đẹp đến như vậy: Ngũ quan đều thâm thúy anh tuấn, một đôi mắt hắc sâu không thấy đáy, không có tâm tình, nhưng chung quy vẫn muốn dẫn người trầm luân vào đó; sống mũi cao khiến đường nét cả gương mặt của hắn cũng ác liệt thêm mấy phần, mà cũng không biết vì sao đôi môi mím chặt thành đường cũng chứa một loại mê hoặc khiến người ta nghiện... Nam nhân này bất luận nhìn từ góc độ nào, đều không tìm ra tỳ vết.
Hơn nữa cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người uống rượu như vậy.
Khi rót rượu nàng không nhìn ra chút dao động nào trên mặt đối phương, người này đẹp mức giống như tác phẩm điêu khắc, khi liên tục uống vào từng cốc “Thần Tiên Túy”, cũng chưa từng thấy một đợt sóng lớn nổi lên tại đáy mắt; giống như những giọt “Thần Tiên Túy” vừa uống vào liền làm cho người bình thường mê ngủ kia, đối với hắn mà nói chỉ là nước trong thông họng.
Ban đầu Như Quân còn cảm thấy kinh ngạc, lúc này cũng đã mất cảm giác rồi, thậm chí cảm thấy có chút thú vị: Nàng cũng rất muốn biết, tửa lượng của nam nhân này sẽ lớn bao nhiêu, chẳng lẽ có thể uống sạch “Thần Tiên Túy” của cả Bách Hoa Lâu bọn họ hay sao?
Nhưng người của Lâm gia đã dặn, nàng không hề lo lắng người này sẽ uống sạch rượu trong lâu. Thế là nàng cứ từng cốc lại từng cốc, từng bình lại từng bình rót rượu cho người kia.
Điều duy nhất khiến Như Quân cảm thấy không thoải mái, chính là nam nhân này sau khi tỉnh lại, từ đầu tới cuối đều không nhìn nàng một cái, cứ như hoa khôi Bách Hoa Lâu mà mọi người muốn gặp một chút cũng hiếm thấy như nàng chỉ là một vật chết mà thôi.
Lại rót thêm một cốc rượu, cuối cùng Như Quân không nhịn được nữa, nàng khẽ vén sợi tóc bên tai, tay rót rượu tay ngừng trước mặt người kia, lần này không di chuyển nữa.
Nam nhân đang uống rượu cuối cùng cũng dừng lại động tác, giương mắt nhìn về phía nàng.
Trong khoảng cách gần nhìn vào đôi đồng tử đen tuyền kia, Như Quân chỉ cảm thấy mình giống như đã trượt chân vào sao trời mênh mông vô ngần, hào quang trong đó làm cho nàng trầm luân lạc lối không cách nào tự kiềm chế. Hồi lâu sau nàng đột nhiên hoàn hồn, khẽ chỉnh lại sắc mặt, tự hờn tự oán hỏi một tiếng: “Ta không đẹp sao? —— Từ lúc tỉnh lại ngài đều không nhìn ta một lần, ta còn không bằng cái cốc kia hay sao?”
“Đẹp.” Vân Khởi ném một chữ, rồi không nói gì nữa, rũ mắt lấy lại cốc rượu của mình.
“...” Đây là lần đầu tiên Như Quân nghe người ta khích lệ đến mức qua loa như thế, nàng cắn môi, lại nhẹ nhàng cản lại: “Nếu ngài cảm thấy ta đẹp, vậy ngài thích ta không?”
Lần này Vân Khởi không trả lời nàng ngay, trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Như Quân cũng có chút lúng túng, mới nghe thấy nam nhân thanh tuyến trầm thấp mở miệng ——
“Ngươi là người ư?”
Như Quân ngẩn ngơ: “... Hả?”
“Có thể biến thành...” Nam nhân rũ mắt, nhẹ nhàng nắm tay lại, như là đang hoài niệm vật gì mình đã từng vuốt ve, “Có thể biến thành cái loại linh thú rất đáng yêu, trắng như tuyết, bụng nhỏ mềm mại, lỗ tai bầu tròn, con mắt ướt nhẹp... không?”
Như Quân: “...”
Một nam nhân đẹp đến như vậy, đáng tiếc lại là tên ngốc.
Nàng chưa kịp nghĩ xong, bỗng nhiên lại cảm thấy khí thế quanh người nam nhân ngồi phía đối diện đột nhiên biến đổi, ngay cả đôi đồng tử có chút vô thần kia đều ác liệt lên. Tầm mắt của đối phương bất chợt đưa ra ngoài cửa sổ —— đó là trước cửa chính của Bách Hoa Lâu.
Qua hồi lâu, đối phương mới chậm rãi thu ánh mắt về.
Như Quân ngẩn ra —— Tựa hồ nàng nhìn thấy y cười lấp lánh thoáng qua tại đáy mắt nam nhân này, chỉ là thực sự quá nhanh giống như ảo giác.
“Ngươi tên gì?”
Như Quân nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của nam nhân.
“... Ngài gọi ta “Như Quân” là được rồi.”
“Chờ lát nữa có người xông tới.” Vân Khởi không hề chú chú ý nét mặt ngượng ngùng của đối phương, đứng dậy đi tới bên giường, tháo bỏ thắt lưng buộc áo, “Một chữ cũng không cần nhiều lời, trực tiếp rời đi.”
“Vâng...” Như Quân còn đang ngượng ngùng nhìn động tác nam nhân, sau đó khi hoàn hồn lại thì ngẩn ngơ: “... Hả?”
Con ngươi Vân Khởi đột nhiên lạnh lẽo: “Nếu là người, nghe không hiểu tiếng người?”
Đôi mắt lập tức chuyển lạnh kia khiến Như Quân không kiềm lòng được mà run rẩy, sau khi tỉnh táo thì nàng tức giận đến lén lút trợn trắng mắt: Cho nên không phải tên ngốc, nhưng là một tên đầu óc có bệnh...
Nhưng mà biết được đối phương là khách mời mà Lâm gia tự mình đưa tới, dù sao nàng cũng không dám thất lễ, chỉ có thể oan ức gật đầu: “Vâng, ta nghe ngài.”
Nam nhân kia tự nhiên cũng đã cởi hết chỉ còn một cái lý y, vươn mình lên giường nằm.
——
“Chính là gian phòng này.”
Tú bà cười nịnh nọt đứng bên ngoài căn phòng thứ ba từ ngoài đếm vào trên lầu hai phía đông, đi đến chỉ chỉ, “Ta giúp ngài gọi người.”
“Không cần.” Tô Diệp Tử cười lạnh một tiếng, “Ta lại muốn tự mình nhìn thử, tên đồ đệ ngoan ngay cả sư phụ tông môn cùng mạng sống cũng không cần này, bây giờ có phải là còn đang trong mỹ nhân hương* không!”
*mỹ nhân hương: câu gốc là “ôn nhu hương, anh hùng trủng” nghĩa là gái quê ôn nhu là mộ anh hùng, về sau được một vài tác giả đổi thành mỹ nhân hương = quê mỹ nhân; chỉ những cảnh giữa nam nữ
Nói xong, hắn giơ tay khẽ động, cửa gỗ khắc hoa vang lớn một tiếng rồi mở ra, đập vào mặt là mùi rượu nồng nặc thấm ruột thấm gan, nữ tử đứng giường y phục nửa cởi bên trong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó á một tiếng, che kín cổ áo bưng mặt chạy ra ngoài.
“Thần Tiên Túy? Còn uống nhiều như vậy? Ý thức của người này vẫn tỉnh táo sao?” Tú bà kia ngẩn ra, sau đó lại có chút không hiểu nhìn về phía nữ tử rời đi.
Tô Diệp Tử lại không chú ý mấy cái đó, đứng ngoài cửa đầu ngon tay nắm chuôi cửa đều trắng bệch. Chỉ chốc lát sau hắn bước vào một bước, hai cánh cửa gỗ phía sau hắn rầm một tiếng khép lại đập vào chóp mũi Lãnh Thiên Khanh muốn vào theo.
Cùng lúc đó giọng nó của hắn truyền ra, có cảm giác lạnh lẽo tận xương, nhưng sảm tạp vài tiếng cười khiến người ta càng thấy sởn cả tóc gáy:
“Xem ra hôm nay ta, nên cẩn, thận, thanh lý chút môn hộ!”
“...” Lãnh Thiên Khanh không tiếng động thở dài, thần thức đưa vào trong tìm kiếm, chỉ là vừa tới cửa phòng, liền bị lực thần hồn bám bên trên đẩy trở về. “May mà còn lý trí, biết niêm phong cửa...”
Lãnh Thiên Khanh bất đắc dĩ cười cợt, xoay người đi xuống lầu dưới, mãi đến khi đi xuống lầu rời đi rất xa, hắn mới đột nhiên có hơi nghi hoặc: “Lực thần hồn của Tô Diệp Tử... bây giờ đã mạnh đến vậy rồi?”
Mà một phía khác, trong Bách Hoa Lâu, căn phòng thứ ba trên lầu hai ở phía đông.
Tô Diệp Tử mới vừa đi tới bên giương, thanh tuyến rét run cười khẽ một tiếng, chưa kịp mở miệng, liền bị bàn tay bỗng dưng duỗi ra trên giường dùng sức hất một cá, ném lên giường.
Một thân thể nóng bỏng chứa mùi rượu phả vào mặt lập tức đặt hắn dưới thân.
“Như Quân...”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang bên tai Tô Diệp Tử, đi kèm theo âm thanh này, hôn cắn ẩm ướt tỉ mỉ rơi lên cần cổ trắng nõn của hắn.