Chuyện về Nhai Tí, Trào Phong cựu bộ một ngày không giải quyết, Tô Diệp Tử cảm thấy một ngày trong lòng khó yên. Vì vậy đến nửa đoạn sau, hắn dứt khoát ngự kiếm, mang Liễu Liễu tăng nhân cùng bay tới hướng Nam.
Lúc ở bên ngoài Thái Thành Thành, bị Liễu Liễu lãnh ngôn lãnh ngữ khuyên một câu “thanh tâm quả dục thì tốt hơn”, mặc dù Tô Diệp Tử không hiểu hàm ý, nhưng cũng không trở ngại hắn phát hiện biểu cảm tâm tư của đối phương hình như có chút tương tự với ghen tức.
—— So với các loại hành vi trước kia của đồ đệ ngoan, Tô Diệp Tử cảm thấy cách Liễu Liễu ghen tức, thật sự dễ ăn hiếp rất nhiều.
Vì vậy đoạn đường này, Liễu Liễu liền mặt không biểu cảm nghe Tô Diệp Tử nói kể cho mình về “đồ đệ ngoan Vân Khởi” nọ.
Liễu Liễu tăng nhân nhịn cả đường đi, thấy sắp đến Bồ Đề Sơn rồi, người bên tai cũng sắp khen đồ đệ ngoan của mình đến độ chỉ có ở thần giới không có ở phàm giới, hắn rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Nếu đồ đệ của Tô trưởng lão thật sự hợp ý như vậy, vì sao không thấy hắn đi theo Tô trưởng lão?”
Tô Diệp Tử hiếm thấy khi dừng lại, sau đó thở dài.
Liễu Liễu cho rằng đã đâm đến chỗ thương tâm của Tô Diệp Tử, đang muốn nghĩ lại câu nói này của mình có phải hết sức không nên hay không, liền nghe thấy Tô Diệp Tử ở đằng trước giọng điệu nâng cao không đè ép được đắc ý ——
“Hết cách rồi, ta quá nuông chiều hắn.”
“...”
Liễu Liễu tăng nhân đã không muốn nói chuyện nữa.
“Ta cũng có thể như vậy đối với Liễu Liễu sư phụ nha.” Tô Diệp Tử trắng trợn dẫn dụ, nở nụ cười nhẹ giọng nói khiến người khẽ say, “—— Chỉ cần Liễu Liễu sư phụ chịu hoàn tục là được.”
Liễu Liễu trầm mắt: “... Đến Bồ Đề Sơn rồi, Tô trưởng lão.”
Vốn chẳng qua chỉ là đùa giỡn Tô Diệp Tử cũng không kỳ vọng sẽ nhận được câu trả lời, cười một tiếng liền ngự kiếm hạ xuống, cuối cùng hai người rơi xuống đất, trước sau đồng hành lên núi, bước vào sơn môn.
“Ta có chuyện cần bẩm báo Đức Vũ cao tăng.” Liễu Liễu tăng nhân vừa vào sơn môn, liền nói với Tô Diệp Tử, “Tô thí chủ về trước chỗ ở đi.”
Tô Diệp Tử gật đầu, nghiêng đầu hài hước nói với Liễu Liễu: “Ta chờ Liễu Liễu sư phụ trở lại.”
“... “ Cơ thể Liễu Liễu khựng lại, mặt không biểu cảm xoay người đi.
Tô Diệp Tử câu môi cười một tiếng, cũng xoay người đi theo một hướng khác —— đến chỗ ở của hai người.
Mà phía sau họ không xa, lão tăng nhân cầm cây chổi thật dài quét lá rụng trong cửa, ngưng động tác, sau đó đưa ra bàn tay như vỏ cây khô cằn, cúi người sờ lá cây dưới thân cây bên cạnh vừa mọc đến đầu gối, giọng khàn khàn cảm khái ——
“Nếu đã rời đi, cần gì phải trở lại chứ... Xem ra cuối cùng muốn chịu một kiếp này rồi.”
——
Tô Diệp Tử chờ ở chỗ ở của Liễu Liễu tăng nhân một đêm, cũng không chờ được đối phương trở về.
Lúc trời sáng, Tô Diệp Tử rốt cuộc vẫn ngồi không yên, sắc mặt có chút bất thiện đi tới động phủ của Đức Vũ tăng nhân.
Vốn dĩ hắn đang một lòng đi đường, cho đến khi lơ đãng, có tiếng nghị luận của đệ tử lọt vào tai hắn ——
“Tối qua ngươi có nghe không? Chuông Trận lại kêu bốn mươi chín lần.”
“Làm sao lại không nghe thấy... Cách lần trước, đã qua đã bao nhiêu năm, vẫn có đệ tử không chịu từ bỏ ý định.”
“Đúng vậy, trong tự người muốn hoàn tục cũng không phải không có, nhưng đã nhiều năm như vậy, chịu vào trận pháp, cũng không chỉ có vị kia? Vậy thì tu vi đều ở trong pháp trận thân tử đạo tiêu, không biết lần này lại là đệ tử nào, hầy...”
“Tối qua ta nghe đệ tử thủ trận nói, là đệ tử chân truyền môn hạ của Đức Vũ cao tăng Liễu Liễu.”
“Ồ? Lại là hắn? Không nghĩ tới... Á ——!”
Hai đệ tử Bồ Đề Tự nhỏ giọng nghị luận, bị Tô Diệp Tử đột nhiên chặn trước mặt dọa cả kinh đồng thời lui một bước.
“Các ngươi vừa mới nói Liễu Liễu vào trận pháp gì?” Tô Diệp Tử đưa tay nắm tăng bào của đệ tử biết rõ tin tức, mặt mũi lạnh tanh, “—— Nói, mau!”
Bị Tô Diệp Tử dọa đệ tử ba lắp bắp mở miệng: “Là Luyện Tâm, Luyện Tâm Trần... đệ, đệ tử hoàn tực cần thông qua ‘Luyện Tâm Trận’... Sau này mới có thể, mới có thể hoàn tục...”
Khi nghe rõ đúng là hai chữ “hoàn tục”, đầu ngón tay của Tô Diệp Tử dùng sức đến trắng bệch, hắn đẩy hai đệ tử trong tay ra, cũng không để ý che giấu tu vi, ngay trước mặt chúng tăng đang nhìn sang bên này, trực tiếp vượt hư không, đến thẳng bên ngoài miếu thờ Đức Vũ tăng nhân.
Tô Diệp Tử mặt mũi lạnh như đóng băng, hắn giơ tay lên một luồng chân nguyên hất ra khỏi tay áo, chỉ nghe ầm ầm một tiếng thật lớn, cuối cùng trực tiếp phá vỡ cửa miếu Đức Vũ cao tăng.
Sáng sớm yên lặng trong Bồ Đề Tự, cứ thế bị tiếng vang lớn kinh động tất cả mọi người...
——
Không Minh hay tin, chạy tới bên ngoài miếu thờ Đức Vũ cao tăng, nơi đó đã là một đống hỗn độn.
Trưởng lão đốc sát của Đàn Tông trước giờ luôn xõa tung mái tóc đen, lúc này mái tóc màu mực dùng dây cột lên, tóc đen thẳng tắp như thác thả sau gáy, cơ thể lăng không mấy trượng, trên gương mặt xinh đẹp ngũ quan thanh tuyển, đôi mắt lại giống như đông thành nước đá.
—— Đây là ai rước Tô Diệp Tử tới vậy??
Không Minh chợt cảm thấy nhức đầu.
Cùng Tô Diệp Tử quen biết đã lâu, hắn đều hiểu rõ hơn ai hết —— Một người nhìn như không tim không phổi không để ý gì, nếu quả thật điên lên, cho dù là Hàn Quỳnh Phong nhà mình thậm chí là Đàn Tông Đàn Sơn, chỉ sợ cũng nói hất là hất...
“Đức Vũ đâu?”
Không Minh hỏi tiểu sa di bên cạnh về tung tích của đầu sỏ.
“Lúc vị này mới vừa làm ầm lên, Đức Vũ cao tăng vừa đi ra, rồi bị một luồng chân nguyên của hắn làm hôn mê.” Tiểu sa di bên cạnh nhỏ giọng ngập ngừng nói.”Các cao tăng chữ Đức nhìn không nổi, kết trận đấu với người kia, bây giờ, ừm... ngất xỉu bên kia rồi. Còn có mấy vị cao tăng chữ Không cũng xuất thủ, ừm... không xỉu.”
Không Minh im lặng một lúc lâu, mới than thở hỏi tiểu sa di: “... Sao lại nổi giận đến vậy?”
Lần này tiểu sa di còn chưa kịp nói, Tô Diệp Tử đứng trên không trung đã chú ý tới Không Minh, “ Ầm” một tiếng, một hố tròn xuất hiện trước mũi chân Không Minh nửa tấc.
Không Minh: “...” Xem ra quả thật lửa giận không nhỏ.
Người đầu têu lăng không mà đứng, nhìn chằm chằm Không Minh, ánh mắt lạnh lùng có thể khiến sau lưng người ta phát rét ——
“Trong vòng một giờ, kêu đệ tử chân truyền Liễu Liễu rời trận, nếu không... ta san bằng Bồ Đề Tự các ngươi!”
Nghe vậy, chúng tăng bao gồm Không Minh, rốt cuộc sắc mặt biến đổi.
Không Minh truyền âm: “Tô huynh, ta biết ngươi lúc này rất giận, chỉ là có vài lời ——”
“Ngươi biết cái rắm!” Hốc mắt Tô Diệp Tử ửng đỏ, tức giận trợn mắt nhìn Không Minh, truyền thần thức về, “Đồ đệ ngoan của ta theo như các ngươi giải thích —— ở trong pháp trận đáng chết đó của các ngươi, mười phần chết chắc! Ngươi nói với ta là ngươi biết?! —— Nếu hắn thật có chuyện gì, ta khiến toàn bộ Bồ Đề Tự các ngươi và tự gặp quỷ của các người chôn cùng! —— Ta nói được là làm được!”
Không Minh cứng họng.
Quen biết người này xấp xỉ bốn trăm năm, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy hình dáng mất hết lý trí chẳng màng điều gì của đối phương.
Không Minh không nói chuyện, có một âm thanh lại đột ngột vang lên trong thần thức truyền âm của hai người ——
“Tô tiểu hữu, cần gì phải nổi giận đến thế?”
Giọng nói già nua khàn khàn, làm cho Tô Diệp Tử và Không Minh đều ngẩn ra, chỉ là Tô Diệp Tử lập tức bừng tỉnh, ánh mắt lạnh băng thần thức truyền âm quét qua, “Chính là ngươi ẩn giấu thân phận của hắn?!”
Người còn chưa tiến vào tầm mắt, thuật pháp công kích của Tô Diệp Tử đã quăng tới, đến khi hắn nhìn thấy người lão giả kia đang nâng, muốn thu hồi đã không kịp nữa.
Lão tăng kia một tay nâng Liễu Liễu đã hôn mê, tay kia khẽ vung lên, chân nguyên công kích đến ngay trước mặt đã hóa thành hư vô. Chỉ có sau khi khí tức chập chờn xao động, lão tăng mặt mày từ bi nhìn về phía Tô Diệp Tử ở giữa không trung: “Tô tiểu hữu, vị này trong thời gian ngắn sẽ không có gì đáng ngại, ngươi không cần nóng lòng.... Về đồ đệ này của ngươi, ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi đi theo ta.”
Lão tăng để Không Minh đang đứng nhìn bên cạnh dìu Liễu Liễu, lại vẫy vẫy tay với Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử hạ xuống, do dự lo âu nhìn Vân Khởi một cái, xác nhận đối phương trong thời gian ngắn quả thật không đáng ngại, cuối cùng vẫn thu hồi tầm mắt, ánh mắt hơi rét đi theo nhịp bước của lão nhân.
——
“Tô tiểu hữu đoán không nhầm, hôm đó đúng là ta đã mượn lực của Vong Trần Đàm che giấu thần hồn của hắn đ, lại sửa pháp danh đổi hình dáng cho hắn.”
Trên khối đất bằng ở vách núi hung hiểu nhất của Bồ Đề Tự, lão tăng cầm cây chổi, chậm rãi quét mặt đất không hề có bụi.
Lúc sắc mặt của Tô Diệp Tử so với trước đó hơi hòa hoãn đi, nhưng vẫn không thấy nét cười: “Vì sao ngươi phải làm như vậy?”
Lão tăng không trả lời hắn, mà lại hỏi: “Tô tiểu hữu có biết, đến nay thần hồn trí nhớ cùng tu vi của hắn vẫn chưa khôi phục?”
Ánh mắt Tô Diệp Tử khẽ động, tầm mắt của hắn cố định trên mặt lão tăng kia: “Ngươi nói là ‘khôi phục’? Trí nhớ của hắn đã mất không phải giả, nhưng tu vi —— sao lại nói là khôi phục?”
“Đã từng chạm tới lá chắn giữa thần giới và phàm giới, mà nay bị phong ấn tất cả —— dĩ nhiên là khôi phục.”
Lão tăng bình tĩnh trả lời, cũng không ngẩng đầu.
Tô Diệp Tử nghe vậy lại tâm thần chấn động: “Ngươi nói là Vân Khởi từng đến cảnh đỉnh phong của phàm giới?!... Việc này không thể nào, lúc hắn mới lên Đàn Tông cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, còn do cây tùng già ở Tùng Lâm Giản của Tông Chủ Phủ tông chủ mình kiểm tra ——”
Lời nói hơi dừng lại. Một hồi lâu sau con ngươi Tô Diệp Tử khẽ run.
“Cây tùng già ở Tùng Lâm Giản kia, là do lúc trưởng lão khách khanh còn ở Tông Chủ Phủ tự tay dời về Đàn Tông từ Trung Thiên Chi Cảnh đúng chứ?... Có điều khi đó, đó còn chưa phải là Tông Chủ Phủ, mà là là động phủ của trưởng lão khách khanh của Đàn Tông.”
Lão tăng nói về bí sử Đàn Tông bí sử, hết lần này tới lần khác sắc mặt lại bình tĩnh tựa như đang nói về một cố sự mà thế nhân đều biết.
“...” Tô Diệp Tử không phản bác được, bởi vì những gì đối phương đều là thật.
Lão tăng không nhìn sắc mặt của Tô Diệp Tử, chỉ tự mình bình thản nói: “Sở dĩ ta muốn che giấu thân phận của hắn, chính là không muốn thế nhân tìm được hắn nữa... Đây là thời cơ duy nhất có thể, trên phong ấn vẫn còn áp chế sức mạnh của hắn, cho nên ta còn miễn cưỡng mượn lực của Vong Trần Đàm, bấy giờ che đậy thần hồn của hắn, khiến cho bất kỳ ai trên đời này đều không thể tìm được hắn...”
Lão tăng nói xong, thở dài một cái, hơi thở này rất dài, dường như muốn thổi tan đi sương mù trong thiên địa hạo nhiên này.
“Bất kỳ ai cũng không tìm được hắn —— trừ ngươi ra.”
“...” Tô Diệp Tử đảo mắt, nhìn về phía lão tăng, “Vì sao?”
“Thần hồn của hắn bị thiếu.” Lão tăng rốt cuộc dừng động tác, nâng bàn tay khô cằn lên, chỉ vào Tô Diệp Tử, ánh mắt ôn hòa bình tĩnh, “Là bởi vì ngươi.”
“...”
Đáy mắt Tô Diệp Tử hiện lên tâm tình bất hòa, vấn đề hắn trốn tránh rất lâu, vẫn một lần nữa đặt trước mặt hắn, sự thật có thể chạm đến đó, khiến sắc mặt của hắn cũng bởi vì đáy lòng khổ sở mà hơi đanh lại.
“Giống ngươi cũng là thần mạch linh vật, mặc dù năm hệ so với ngươi đều chênh lệch rất xa, nhưng chúng đến phàm giới này, lại sớm hơn ngươi không biết mấy chục ngàn năm. Vì sao chúng còn chưa hóa linh thái, thành hình người, mà ngươi lại ngắn ngủi ngàn năm liền làm được... Vấn đề này, chắc ngươi đã nghĩ tới rồi nhỉ?”
Giọng nói của Tô Diệp Tử hơi khàn: “... Là hắn rút một luồng thần hồn của mình, điểm hóa ta… phải không.”
Lão tăng từ từ gật đầu: “ Đúng. Cho nên mối liên hệ của ngươi và hắn, đều gần gũi hơn bất kỳ người và linh nào trên đời này. Nếu không phải bản thân Hành Quỳnh Tiên Thảo thần dị, ngươi có lẽ sẽ trở thành một phân thân của hắn, hiện tại dù bởi vì thần mạch cố hồn, ngươi có ý thức của bản thân, nhưng ngươi được một luồng thần hồn của hắn điểm hóa, giữa các ngươi khác nhau, nhưng vô luận như thế nào cũng không chém đứt.”
Lão tăng hơi dừng lại: “Cho nên ta nói, trên đời này dù người ngoài không tìm được hắn đi nữa —— chỉ có ngươi là ngoại lệ.”
Tô Diệp Tử trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, hắn lại ngẩng đầu, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại: “Vô luận kiếp trước hắn là ai, mục đích ra sao, ta chỉ biết hắn từng làm bạn bên ta, mà hôm nay cũng là đồ đệ của ta. Thần hồn của hắn không ổn định, bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy cơ vỡ nát, tu thần mạch linh vật chữa trị... Vậy dù ngài có cản trở, ta nhất định cũng phải lấy được linh tinh Vô Căn Thủy.”
Lão tăng than thở: “Dù tương lai một khi hắn phá phong ấn, trên đời này cũng không còn ai có thể cản hắn?”
Tô Diệp Tử con ngươi trong suốt, gằn từng chữ:
“Không hề hối tiếc.”
“Ngươi không sợ khi đó sinh linh đồ thán?”
“Nếu thật sự có ngày hôm đó, ta có chết, cũng sẽ bảo đảm thiên hạ bình an.”
“Dứt khoát?”
“Dứt khoát.”
“... Vậy ngươi cầm đi.”
Một linh tinh hắc khí lượn quanh hiện trong hư không.
Tô Diệp Tử bất ngờ, ngạc nhiên nhìn về phía lão tăng.
“Ta cho rằng ngài muốn cản ta...”
“Ta cản ngươi, cũng không cản được mà thôi.” Lão tăng vẫn mặt mày từ bi như lúc ban đầu, cây chổi trong tay ông lại lần nữa khẽ quét qua khối đất bằng không dính bụi trần, “Trên đời điều duy nhất không chạy khỏi, chính là kiếp số. Nếu ngươi đã chuẩn bị nhận kiếp, trên đời này đâu còn ai có thể cản ngươi chứ?”
“Vậy Vong Trần Đàm...”
“Vong Trần Đàm cộng sinh với Bồ Đề Thần Thụ, nhưng cả hai cũng chỉ là vật diễn sinh của Vong Trần Thủy, đã sớm tách rời, ngươi không cần ưu phiền.”
Tô Diệp Tử hành lễ cảm ơn.
Trước khi đi, hắn nhìn mặt đất, cuối cùng nhất vẫn không nhịn được mở miệng hỏi:
“Trên mặt đất không hề có bụi, không biết vì sao ngài vẫn quét?”
“Ta không quét sân,” Lão tăng nhẹ nhàng quét khối đất bằng, “Ta đang quét lòng mình.”
“... Năm đó ta không bằng ngươi, lòng dạ không thông, liền tích bụi trần. Hôm nay bụi đã thành núi, mỗi ngày quét không hết, cũng chỉ có thể quét mỗi ngày.”
“Quét đến khi nào?”
“Đến chết mới thôi.”
“...”
Tô Diệp Tử im lặng hồi lâu, khom người, hành lễ, quay đầu xuống núi.