Năm tháng trong núi đều trải qua không dấu vết gì, chớp mắt một cái, khoảng cách Tô Diệp Tử bị thương bế quan đã qua hơn nửa tháng.
Trong hơn nửa tháng này, một bước Tô Diệp Tử cũng chưa từng ra khỏi động phủ, Vân Khởi cũng là khoảnh khắc đều không rời khỏi Hàn Quỳnh phong, ngay cả thần thức cũng không lúc nào không xoay quanh bên ngoài động phủ người kia, một tia gió thổi cỏ lay đều không bị hắn bỏ qua. Trong vòng nửa tháng bên ngoài động phủ của Tô Diệp Tử cũng yên tĩnh như bên trong, lặng yên không một tiếng động, có mấy lần Vân Khởi cũng muốn vào xem xét một hồi, nhưng lại lo lắng quấy rầy sự khôi phục của Tô Diệp Tử.
Mãi đến tận buổi sáng hôm ấy, Hàn Quỳnh phong có khách đến thăm, thần thức của Vân Khởi hơi động, lập tức thả sự vụ trong tay, chạy tới động phủ của Tô Diệp Tử chờ bên ngoài.
Đúng như dự đoán, giây lát sau đó, hắn liền nhìn thấy một bóng người theo đường mòn phiến đá đăng phong xuất hiện trong tầm mắt.
“Hồng Hoang trưởng lão.”
Thấy rõ hình dáng người tới, Vân Khởi thần sắc bình thản khẽ cúi người thi lễ.
Lực thần hồn của Hồng Hoang trưởng lão không bằng Vân Khởi, tự nhiên không thể sớm nhận ra được người này đã đứng ngoài động phủ của Tô Diệp Tử từ sớm, giờ khắc này vừa nhìn thấy đối phương, không khỏi cả kinh, sau đó mới gật gật đầu: “Sư điệt không cần đa lễ. Ta tới đưa cho Tô sư huynh đưa mấy linh vật hồi phục.”
Nói xong hắn do dự một chút, vươn tay ra từ trong ống tay áo, một chiếc nhẫn giới tử lăng không bay về phía Vân Khởi.
“Tô sư huynh trước giờ chưa từng bị thương nặng như vậy, tình huống cụ thể ta cũng không hiểu nhiều lắm, vài gốc linh vật này chỉ là ích thể bổ khí cố bản bồi nguyên, hiệu quả làm sao ta cũng không xác định.” Hồng Hoang trưởng lão nói.
Vân Khởi giơ tay nhận, lại thi lễ lần nữa: “Đa tạ sư thúc.” Thần thức của hắn quét qua bên trong nhẫn giới tử, sau đó nhăn chân mày.
Hồng Hoang trưởng lão đương nhiên sẽ không bỏ qua phản ứng này, không khỏi ngẩn ra: “Làm sao? Linh vật có gì không đúng sao?”
Vân Khởi nâng mắt, do dự một khắc: “Gốc linh vật hình sen thân vàng mười lá trong đó, là Đế Tâm Liên?”
“Đúng đấy.” Hồng Hoang trưởng lão có chút bất ngờ, tiện đà nở nụ cười, “Không nghĩ tới sư điệt cũng có nghiên cứu đối với những này linh vật. Có điều... Đế Tâm Liên này có vấn đề gì không?”
Vân Khởi cau mày: “Ta nhớ tới trong Vạn Thư Các ngoại tông có ghi chép, Đế Tâm Liên tính ôn, ích bổ... Vị cực đắng? Mà niên đại càng lâu, càng thêm đắng... Mà Đế Tâm Liên này hơn trăm năm, mới sinh một lá?”
Hồng Hoang trưởng lão ngơ ngẩn một hồi mới phản ứng được vì sao Vân Khởi vừa nãy lại cau mày, thực tại có chút dở khóc dở cười: “Vân Khởi sư điệt, gốc Đế Tâm Liên này xác thực đã có ngàn năm, nếu cho vào miệng thì vị tất nhiên không tốt được —— Có điều ngươi cũng không nên bị dáng vẻ lười biếng mệt mỏi thường ngày của Tô sư huynh kia lừa, hắn còn chịu khổ hơn nhiều nữa, nơi nào ngay cả chút xíu ấy cũng ăn không vô.”
Vân Khởi thần sắc cứng lại, ánh mắt hơi trầm nhìn Hồng Hoang trưởng lão một chút, nhưng không nói thêm gì nữa, gật gật đầu, chờ Hồng Hoang trưởng lão cáo từ rồi nhìn theo đối phương rời đi, sau đó xoay người đến trước cửa động phủ.
Hắn giơ tay muốn gõ vang cửa đá, chỉ là đốt ngón tay vừa muốn chạm lên, lại ngừng ở nơi đó —— Trong động phủ này hơn nửa tháng đều không có động tĩnh gì, hắn mạo muội gõ cửa truyền âm e rằng sẽ quấy nhiễu người kia tu hành trị thương, chẳng bằng vào xem thử tình huống, rồi quyết định nên vào hay ra.
Nghĩ đến đây, Vân Khởi thả tay xuống, lấy thần thức bao vây cửa đá không một tiếng động đẩy ra, sau đó đi vào bên trong, trực tiếp đi đến nơi Tô Diệp Tử nghỉ ngơi.
Động phủ của Tô Diệp Tử chưa từng bố trí không gian dị độ như động phủ của tông chủ, đều là đơn giản đào bới nội phong, cơ mà nơi nghỉ ngơi không biết đả thông ở vách đá nào, nhìn xuống mấy thước nhật quang mơ màng, đang phủ lên một thạch tháp.
Khi Vân Khởi cách mấy chục trượng nhìn thấy thạch tháp kia, không khỏi sững sờ —— Hơn nửa tháng trước chung quanh thạch tháp còn trơn nhẵn, lúc này dĩ nhiên đã sinh ra rất nhiều thảo thực cao ngang eo, bên trong thảo thực thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài linh vật vừa sinh, trong nhật quang yết ớt lộ ra sóng linh khí nhàn nhạt.
Mà bóng người trên thạch tháp kia, lại bị thảo thực che lấp mất bóng dáng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy giữa thạch tháp tựa hồ nhô lên một cái bọc nhỏ tròn tròn —— Che kín dưới lớp chăn mỏng.
Hình dạng kia có chút kỳ quái, Vân Khởi cũng không nghĩ nhiều, tiến về phía trước vài bước, muốn thấy hiện trạng của người trên tháp.
Chờ Vân Khởi đến gần, lại nhìn lên tháp, một cục tròn bao bọc dưới chăn mỏng hé lộ hình dạng cũng không lớn bao nhiêu. Không đợi Vân Khởi phản ứng lại, con vật nhỏ giấu dưới chăn mỏng trong tầm mắt kia tựa hồ cảnh giác cái gì, lỗ tai hơi giật giật, có chút kỳ quái vang lên vài tiếng ma sát, chỉ chốc lát sau, viên chăn lộ ra một cái đầu nhỏ lông xù tròn tròn ——
Da lông trắng như tuyết trông cực mềm, lỗ tai hơi rũ xuống giật giật, trong đôi mắt ướt át tựa như trân châu đen còn mang theo chút buồn ngủ mông lung, đầu nhỏ lộ ngoài chăn chuyển động, ngơ ngác mà nhìn về phía Vân Khởi đang đứng.
Ánh mắt của một người một linh thú chạm nhau, đồng thời ngây người.
“A ô...”
(âm thanh này nên chuyển sao nhỉ吘呜 (ou wu) à ú?)
Chỉ chốc lát sau, con thú nhỏ kia cứ như gặp kinh hãi lớn lao, mắt đen xinh đẹp vốn không nhỏ càng mở tròn, trầm thấp kêu một tiếng sau đó vèo một cái vùi đầu vào trong chăn.
Vân Khởi đã hồi thần: “...”
Tuy rằng giờ khắc này trong lòng đều là kinh ngạc và khó tin, nhưng sau khi nhìn thấy hành động bịt tai trộm chuông của linh thú, Vân Khởi vẫn không kiềm lòng được bật cười.
... Làm sao lại là thế này?
Vân Khởi có chút đau đầu cười —— Tình cảnh này thực sự là quá bất ngờ, bất ngờ đến mức khiến hắn đều thể bình tĩnh trong nhất thời. Vân Khởi lại không nhịn được nâng mắt nhìn cục nho nhỏ trốn trong chăn kia, còn có hai lỗ tai mao nhung hơi bầu trên đầu nhỏ lộ ra ngoài. Linh thú kia tựa hồ đang nỗ lực phân biệt tiếng vang bên này của hắn, tai nhọn thỉnh thoảng khẽ run một hồi, rất lâu sau đó đều không nghe động tĩnh mới có chút thất vọng cúi xuống.
Vân Khởi không ngừng được nụ cười trên mặt.
... Mặc dù là như vậy, nhưng thực sự quá đáng yêu.
Vân Khởi không khỏi tiến lên vài bước, cúi người xuống, tay đưa đến giữa không trung.
Hắn rất muốn vò lên cái đầu nhỏ của linh thú nhìn một cái liền biết da lông mềm mại kia. Chỉ là linh thú kia tựa hồ phát hiện mục đích của hắn, vốn là một cục không lớn, dùng sức khẽ co thân thể, ngay cả hai lỗ tai hơi bầu cũng khép hai bên lại thật chặt kề sát trên đầu —— nỗ lực giả chết.
Vân Khởi thấy vậy ngừng tay giữa không trung, thấp giọng bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của Vân Khởi, Tô Diệp Tử liều mạng vùi đầu vào chăn đã tuyệt vọng rồi —— Hắn cũng không chuẩn bị che giấu linh thái với đồ đệ ngoan cả đời, tuy nhiên không thể lấy hình tượng ngốc manh của một sư phụ không hề uy nghiêm như vậy vạch trần mở màn a...
Dựng uy hồi lâu, hủy hoại trong một ngày —— Sau này hắn làm sao ngẩng đầu trước mặt đồ đệ ngoan được đây...?
Vân Khởi bất đắc dĩ nhìn linh thú dưới lớp chăn —— Nhìn tư thế này, phỏng chừng nếu hắn không rời đi, đối phương muốn nghẹn chính mình đến địa lão thiên hoang cũng chưa chắc chịu đi ra.
Vì vậy Vân Khởi đặt nhẫn giới tử cầm trong tay lên một góc trên thạch tháp, đè ý cười thấp giọng nói: “... Sư phụ, Hồng Hoang sư thúc vừa nãy đưa tới vài gốc linh vật cố bản bồi nguyên, không biết có tác dụng gì với thân thể của ngài không.” —— Nếu trước khi đi vào hắn vẫn không nghi ngờ, hiện tại thì thật sự là có chút không chắc chắn vài gốc linh vật này có thể tạo tác dụng với linh thú hay không. “Ta đặt bên giường, ngài tự lấy dùng, nếu có gì bất tiện, thỉnh sư phụ căn dặn, ta sẽ canh giữ bên ngoài động phủ.”
Nói xong, Vân Khởi đứng lên, xoay người lại đi ra ngoài động phủ.
Hắn mới vừa đi được mấy trượng, phía sau truyền đến một giọng điệu buồn buồn ——
“... Trở về.”
Bước chân của Vân Khởi dừng lại, quay người lại, nhìn về phía tháp, nơi đó là Tô Diệp Tử gò má ửng đỏ đang ngồi —— Chỉ có điều vừa mới chuyển đổi về từ linh thái, sam bào bạch sắc mỏng manh trên người dưới ánh sáng phủ xuống gần như trong suốt, ngay cả hai điểm thù du hồng nhạt phía trước đều có thể thấy được hình bóng, sam bào không buộc chặt, có chút tán loạn, nhìn từ hướng của Vân Khởi, làn da giống như “dương chi bạch ngọc” giữa cổ áo mở rộng đều lộ ra dưới đáy mắt hắn, mà thứ cũng ôm lấy ánh mắt hắn còn có đôi chân nhỏ xinh đẹp thon dài buông xuống bên giường kia, dẫn tới hắn rất muốn đưa tay ra...
“...” Ánh mắt Vân Khởi trầm xuống, một lát ra hắn mới rũ mắt, che khuất tình dục cuồn cuộn trong lòng, “Sư phụ.”
Tô Diệp Tử tự lo còn không xong, căn bản không phát hiện Vân Khởi dị thường, hai gò má hiện yên phấn, hắn ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này... Trong tông chỉ có tông chủ và Thiền Quyên biết được, không cho truyền ra ngoài.”
Vân Khởi trầm mâu, dừng lại: “Tự nhiên.”
“... Ta không định giấu ngươi.” Một lát sau, Tô Diệp Tử nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.
Vân Khởi ngẩn ra, nhớ tới cái câu “Con người các ngươi...” lúc trước, sau đó đáy mắt hiện ý cười: “Lúc ở động chủ của tông chủ hồi trước, ta vẫn cho rằng là sư phụ nói sai.”
Tô Diệp Tử ảo não, sau đó nhíu mày cong khóe môi, nụ cười này mang theo chút cảm giác mát mẻ mơ hồ của đông tuyết xuân dung, “Mặc dù bản thái của vi sư không phải người, nhưng bất luận thế nào đều là sư phụ của đồ đệ ngoan nhà ngươi.”
Nhìn ra ý vị “Dám to gan đổi ý liến chặt ngươi” từ trong nụ cười của Tô Diệp Tử, Vân Khởi bật cười, thanh tuyến lại vững vàng: “Sư phụ chính là sư phụ, đều không quan hệ đến tất cả những thứ khác.”
“Vậy thì còn tạm được.” Tô Diệp Tử hài lòng gật gật đầu, một chút xấu hổ sinh ra vì sự tình đột nhiên xảy ra không ứng phó kịp bao phủ trong lòng cuối cùng cũng nhạt đi, hắn khoác một mái tóc đen xõa tung trên vai ngẩng mặt lên cười tủm tỉm nhìn đồ đệ ngoan của mình, “Trước đó giam ngươi thật lâu, lại để cõng ta về động phủ —— Ủy khuât đồ đệ ngoan rồi, đồ đệ ngoan không trách ta chứ?”
Nhắc tới cái này Vân Khởi hiếm khi trầm mặt, “Sư phụ có việc đệ tử ra sức, ngài cũng đã nói trước rồi.” Vân Khởi nâng mắt không lùi không tránh đối diện với Tô Diệp Tử, “Như chuyện như vậy còn có lần sau, thỉnh sư phụ không cần giấu giếm ta nữa.”
Tô Diệp Tử cười đến không tim không phổi, trả lời không chút do dự: “Không thành vấn đề a.”
Vân Khởi: “...”
Đáp đến nhẹ nhàng qua loa như vậy, câu nói này thật sự có độ tin cậy ư?