Phát hiện mấy khí tức kia cấp tốc đi về hướng này, Tô Diệp Tử khẽ cong khóe môi, đôi mắt lạnh như ngâm nước đá.
“Liễu Liễu sư phụ,” Tô Diệp Tử nghiêng mắt nở nụ cười, “Muốn đi xem cuộc vui không?”
Liễu Liễu không tán thành cho lắm nhìn dáng vẻ khinh thường của Tô Diệp Tử, cau chân mày: “Đấu pháp của ma tu và Tiên vực khác nhau, ngươi… Tô thí chủ đừng bất cẩn.”
Tô Diệp Tử cười thật phóng túng: “Ta biết sư phụ lo lắng cho ta, không cần giấu giếm.”
Không chờ tăng nhân làm ra phản ứng gì, Tô Diệp Tử đã bước ra ngoài sân của nông hộ này trước rồi.
Ra cửa sân, Tô Diệp Tử khoanh tay đứng, khóe môi khẽ cong, khóe mắt khẽ hất nhìn về phương bắc, hình dáng ung dung chờ địch xâm lấn.
Liễu Liễu đi theo phía sau hắn, cũng đi ra cùng.
Gần như là cùng lúc Liễu Liễu xuất hiện trong tầm nhìn, chân trời phương bắc, mấy bóng người mang theo ma khí cuồn cuọn, không chút che lấp, sắc mặt hung ác chạy dài tới đây. Mấy người đi tới ngoại vi thôn xóm, giao thủ nói vài câu, một người trong đó có hơi co rúm chỉ chỉ về phía Tô Diệp Tử đứng, sau đó tầm mắt mấy người rơi xuống lên người hắn.
Đón ánh mắt và sắc mặt hung tợn của mấy ma tu kia, Tô Diệp Tử không nhanh không chậm triển khai một nụ cười xán lạn cực kỳ long lanh.
Trong mấy ma tu kia, kẻ ẩn hiện cầm đầu ánh mắt lạnh lẽo, bóng người trên không trung chập chờn, lập tức biến mất không còn tăm tích.
Liễu Liễu trầm mắt: “Có thể trốn vào hư không, chí ít là ma tu cảnh Thành Thú tương đồng với tu giả cảnh Hóa Linh của Tiên vực.”
Tô Diệp Tử không có đáp lời, vẫn cười tủm tỉm nhìn mấy người kia, tựa hồ không hề biết ma tu vượt hư không kia muốn thế nào. Chẳng qua chỉ một lát sau, trong ánh mắt trào phúng sương lạnh của mấy ma tu kia, Tô Diệp Tử từ đầu đến cuối không có động tác gì đột nhiên nghiêng người sang một bên, đồng thời tay trái xuôi bên người đột nhiên nâng lên, ngón tay nhập lại như lưỡi đao, chỉ nghe một tiếng “rào rào” khẽ vang ——
Một thanh chủy thủ dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống hoa quang như tuyết bị Tô Diệp Tử vững vàng kẹp giữa hai ngón tay.
Ma tu đánh lén thất bại trong gang tấc hiển nhiên không ngờ rằng Tô Diệp Tử sẽ phát hiện hành vi của mình, nhất thời khí tức không yên, sắc mặt hơi kinh ngạc vào lúc Diệp Tử lui nghiêng về sau thì hiện thân trong hư không.
Ma tu kia ngơ ngẩn, Tô Diệp Tử cũng không bất ngờ, kiềm chế cây chủy thủ kia, ngay sau đó Tô Diệp Tử giơ tay lên bất ngờ gõ lên xương cùi chỏ của đối phương, chính giữa huyệt vị, dẫn đến chủy thủ của đối phương lập tức rơi xuống. Tô Diệp Tử ném chủy thủ sang một bên, thuận thế nắm cổ tay người kia, bả vai phát lực, đồng thời cánh tay phải gập ra sau, vận chuyển chân nguyên mạnh mẽ đấm vào bụng đối phương.
Người kia một chiêu thất bài, sau đó liền bị từng bước ép sát, bị Tô Diệp Tử chỉnh cho mấy hiệp mặt cũng không còn chút máu, cuối cùng trực tiếp vừa bị kiềm chế vừa nửa khụy xuống đất.
Từ nhẫn giới lấy ra Phược Tiên Tác, trói gô người lại, thành cái bánh chưng, Tô Diệp Tử lấy chân nguyên nâng đối phương lên, sau đó rầm một cái hất xuống đất bùn.
“Ngươi chính là người có tu vi cao nhất, trong những người này?”
Tô Diệp Tử khẽ vỗ tay một cái, sau đó ngước mắt cười tủm tỉm, nhìn mấy ma tu đã đến gần rất nhiều, mà lúc này lại cứng đờ ngay tại chỗ ở đằng trước. Hắn nâng ngón tay thon dài sạch sẽ, ngoắc ngoắc mấy người sắc mặt khó coi đến cực hạn ở đối diện: “Vậy phỏng chừng các ngươi lại càng không chơi đủ rồi, dứt khoát cùng lên đi?”
Mấy người kia trố mắt nhìn nhau, cắn răng một cái, tựa hồ thật sự chuẩn bị trực tiếp xông lên.
“Lui về!”
Nhưng ma tu nằm dưới đất kia cho dù trong quá trình đấu pháp bị chỉnh sưng mặt sưng mũi cũng không từng nói một câu, bỗng nhiên mở miệng.
Sau khi kêu mấy người kia ngừng động tác, cái vị bị Phược Tiên Tác trói thành bánh chưng chuyển ánh mắt phức tạp lên người Tô Diệp Tử, sâu kín nhìn chằm chằm Tô Diệp Tử nhìn hồi lâu, mới giọng nói khàn khàn mở miệng: “Cảnh Hỗn Độn… Hơn nữa còn là cảnh Hỗn Độn đỉnh phong. Vùng quê nghèo đất hoang này, sao lại nhảy tiên tu tu vi cảnh Hỗn Độn?”
Lời nói của ma tu cầm đầu, không chỉ khiến những đồng bạn của gã sắc mặt trắng nhợt, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Tô Diệp Tử, ngay cả Liễu Liễu đứng sau lưng Tô Diệp Tử, nghe vậy tay đang lần phật châu cũng ngừng lại.
“Đại khái là ngươi vận khí quá tốt.” Tô Diệp Tử cười tủm tỉm, bị nhìn ra tu vi cũng không để ý, “Có thể làm phiền ta tự mình động thủ, đây chính là vinh hạnh như mộ tổ tiên nhà ngươi bốc khói xanh ấy.”
Ma tu ngã dưới đất bị Tô Diệp Tử làm nghẹn một cái, qua thêm mấy giây mới chậm rãi nheo mắt: “Đàn Tông, đốc sát trưởng lão?”
“...”
Mặt mày vui vẻ của Tô Diệp Tử hơi khựng lại, một lát sau hắn vô tội mở to mắt, quả thực ngoài ý muốn thành thực truy hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Nghe Tô Diệp Tử nói, dây phật châu trong tay Liễu Liễu sau lưng hắn bặt một tiếng đứt lìa, một hạt châu theo sợi dây mảnh lăn đầy đất.
Lúc này Tô Diệp Tử mới đột nhiên nhớ ra sau lưng còn có một người không biết chuyện, cũng không chờ ma tu kia trả lời, hắn đứng dậy hắng giọng một cái, sắc mặt thản nhiên, nói lời nghiêm túc:
“Khụ... Nói bậy nói bạ.”
Ma tu bên cạnh xem toàn bộ quá trình cười lạnh một tiếng: “Trong Tiên vực này, tu giả cảnh Hỗn Độn có thể bắt ta trong mấy chiêu, có thể đếm trên đầu ngón tay! Chỉ là trong những người này, có thể nói ra câu kiểu như mộ tổ tiên bốc khói xanh, cũng chỉ có Tô trưởng lão ngươi thôi!”
Tô Diệp Tử nhìn vào không thấy nửa điểm ngượng ngùng, mà là sau khi nghe đối phương nói thì không nhịn được lẩm bẩm một tiếng: “Hóa ra ta nổi tiếng như vậy... đều đã lan xa toàn bộ ma vực rồi?”
Lầm bầm lầu bầu xong, Tô Diệp Tử thu lại nụ cười trên mặt, đưa mũi chân khẽ đạp người kia một cái: “Nói, cựu bộ của Nhai Tí các ngươi, vì sao lại tới Tiên vực?”
Ma tu kia nghe Tô Diệp Tử nói ra thân phận của nhóm mình, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng lại nhắm mắt, giương đầu lên, ra vẻ muốn chém muống giết tùy ý, không chịu trả lời Tô Diệp Tử.
Thấy vậy, Tô Diệp Tử lại cười: “Ta thấy mấy người bọn họ không chịu bỏ ngươi rời đi, mà tu vi của ngươi quả thật cũng không thấp —— cho nên trong nhóm cựu bộ của Nhai Tí, chắc chắc ngươi cũng là nhân vật số một, cần gì làm ra bộ dạng vô lại lưu manh côn đồ thế này?”
“... Kẻ sĩ có thể giết chứ không chịu nhục.” Ma tu kia mở mắt ra, tầm mắt hơi lạnh nhìn Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử nghe thấy đối phương mới có tí đã không chịu nổi, nhất thời cười vui vẻ hơn: “Nếu quả thật ngươi không chịu nói, ta hỏi bọn họ cũng vậy thôi. Cơ mà, nếu như bọn họ nói ra sự thật, ta liền...” Tô Diệp Tử hơi do dự, sau đó vỗ một phát, vui tươi hớn hở, “Cởi sạch ngươi treo ngoài của Bồ Đề Tự thì sao?”
“...” Thanh niên tăng nhân sau lưng sắc mặt tối sầm.
Tô Diệp Tử không chờ Liễu Liễu dị nghị, sáng suốt đổi cách nói: “Không thích hợp, phật môn thanh tĩnh, không thể cho những thứ dơ bẩn làm bẩn mắt... Ta thấy không bao xa nữa, là có thể đến được thành rồi, nghe nói nơi đó là một trong những trấn thành lớn của Bắc Cương, người đến người đi xưa nay rất đông —— ta liền treo ngươi ngoài cửa thành, còn lập tấm bảng bên cạnh, ừm… cứ viết là ‘Cựu bộ của Nhai Tí Ma vực, tàn dư cảnh Hỗn Độn’, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ma tu kia nghe vậy, ánh mắt đều đỏ: “Tô Diệp Tử ngươi tang ——”
Chữ thứ sau còn chưa nói ra, Tô Diệp Tử dã đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên cổ họng gã một cái, người kia đến nửa chữ đều không thể nói ra được nữa, chỉ có thể giãy giụa dưới đất giống như là con cá chết.
“Kích động như vậy làm gì?” Tô Diệp Tử vẫn là cười híp mắt nhìn gã, “Nếu không, ta cũng treo mấy đồng bạn kia của ngươi, chơi với ngươi? —— Ngươi phải tin tưởng, ta là trưởng lão đốc sát của Đàn Tông đó, thì nhất định nói được là làm được, quyết không nuốt lời, các ngươi một ngày không nói, ta liền treo ngươi ngoài cửa thành một ngày... Hơn nữa ngươi yên tâm, trước khi mọi người của toàn bộ Tiên vực đến thăm các ngươi, ta nhất định bảo đảm các ngươi được thoải mái.”
Tô Diệp Tử nói xong, quay đầu trở lại nói với Liễu Liễu tăng nhân: “Ngươi nói xem, đến lúc đó mấy chữ ‘Cựu bộ của Nhai Tí’, ta phải viết lớn bao nhiêu nổi bật bao nhiêu mới được?”
“...”
Liễu Liễu tăng nhân thương hại nhìn ma tu dưới đất ngay cả gân cổ cũng sắp lòi ra một cái, “Chắn gã đồng ý nói rồi.”
Tô Diệp Tử nghe vậy quay trở về, giọng điệu cơ hồ gọi là tiếc nuối ——
“Ngươi chịu nói?”
“Ư ư ư ư ——” Tần số gật đầu cùng ánh mắt tàn bạo của ma tu kia, trông có vẻ hận không thể xé nát Tô Diệp Tử, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bó tay mà khuất nhục chờ Tô Diệp Tử quay người giải phong ấn cổ họng cho gã.
“Được rồi, nói đi.”
Ma tu kia sắc mặt dữ tợn không cam lòng, nhưng chỉ đành phải khuất nhục nói: “... Bọn ta tới Tiên vực... là vì một người.”
Ánh mắt Tô Diệp Tử dao động: “Ai?”
Ma tu nhìn hắn một cái, ánh mắt phức tạp: “Thủ đồ Hàn Quỳnh Phong của ngươi, Vân Khởi.”
“...”
Ma tu nói xong, chỉ trong một chớp mắt, nụ cười trên mặt Tô Diệp Tử đã biến mất. Bàn tay thuần trắng của anh nhanh như lôi sấm, đột nhiên ép xuống, bóp cổ họng ma tu kia, gắng gượng ấn người lún xuống một tấc đất, không hề che giấu sát ý trong khoảnh khắc cuốn lên mấy trượng đất ——
“—— Nói! Các ngươi tại sao phải tìm hắn?!”
Ma tu bị bóp cổ sắp chết, nhưng lại nhếch môi cười dữ tợn âm u: “Khụ khụ... Đương nhiên là tuân... tuân theo quân lệnh của Nhai Tí tướng quân rồi, lấy tính mạng đồ đệ ngươi —— đồ đệ kia của ngươi, ta thấy không sống ——!!”
Rắc rắc một tiếng.
Lời nói của ma tu ngưng bặt.
Tô Diệp Tử mặt không biểu cảm thu hồi tay phải bóp gãy cổ đối phương, theo sát phía sau, hắn nhấc tay trái lên, cách không cầm lấy thanh chủy thủ vừa nãy đã ném đi, dưới ánh mặt trời mũi nhọn sắc bén lóe lên, rồi sau đó không chút do dự đâm vào tim ma tu kia.
Đỏ tươi máu “Phụt” một tiếng bắn tung tóe, ngoại bào trắng như tuyết của Tô Diệp Tử lập tức như hoa mai huyết hồng nở rộ.
“...”
Bị Tô Diệp Tử trước đó còn tươi cười vui vẻ bất ngờ hành động tàn nhẫn kinh động thế kia, mấy ma tu đứng chết trân tại chỗ. Tô Diệp Tử giương mắt lên nhìn, chậm chạp băng lãnh lướt qua từng người một, mấy ma tu kia không hẹn mà cùng run rẩy.
Khóe môi Tô Diệp Tử chậm rãi cong lên, nhưng mà con ngươi cùng lời nói của hắn, đều lạnh như băng không sảm tạp một tí háo hức ——
“Ta không giết các ngươi.... trở về nói cho vị Nhai Tí tướng quân của các ngươi, trong ba năm —— ta sẽ đích thân đến Ma vực lấy mạng chó của gã.”
“...”
Mấy người kia cứng đờ hồi lâu trong ánh mắt lạnh như băng của Tô Diệp Tử, mới chợt bừng tỉnh, thậm chí thi thể sau lưng cũng không để ý, người này hoảng hốt hơn cả người kia chật vật nhấc chân bỏ chạy.
Chỉ để lại Tô Diệp Tử và Liễu Liễu hai người ở đây yên lặng giằng co.
Hồi lâu sau, Tô Diệp Tử đứng dậy, rũ cánh tay xuống, mặc kệ máu đỏ tươi từ đầu ngón tay thon dài của hắn rơi xuống từng giọt.
“Ta phải đi Thái Hành Thành một chuyến.”
Hắn nói, không xoay người, không có ngữ khí, cũng không có biểu tình ——
“Ngươi đi cùng ta.”
Sau lưng hắn, thanh niên tăng nhân khựng lại, rồi sau đó ánh mắt dần dần trầm xuống.
Sợi dây phật châu trong tay, bị Liễu Liễu nắm chặt, tầm mắt thanh niên tăng nhân rơi lên máu đỏ thắm trên tay Tô Diệp Tử ——
“Vân Khởi” ư... Đối với người này mà nói, tựa hồ rất quan trọng...
Tác giả có lời muốn nói: Hãy gọi hắn là, Vân – ăn giấm của mình sẽ nghiện – Khởi