Dạo này, Liễu Liễu tăng nhân đều thấy tâm trạng bất an.
Nói một cách chính xác, chính là từ khi thu nhận đệ tử tục gia duy nhất chịu đi cùng mình.
Bất luận tu hành thế nào —— tụng kinh, lễ phật, quét tước, thêm du hương, bất luận ở nơi nào —— tĩnh thất, trong sân, trong miếu, ngoài tự… đệ tử tục gia mới thu luôn có thể xuất hiện ngay trước mặt mình đầu tiên xuất hiện. Trốn, trốn không được; trốn, trốn không thoát.
Biết rõ đối phương quá nửa là đến vì chiếc nhẫn giới đen trước sau luôn bên người không rời này của mình, hắn vẫn khó có thể sinh ra tâm tình xa lánh hoặc là căm ghét dành cho người kia.
Mặc dù mỗi lần hắn muốn xem nhẹ người kia —— cứ giống như lúc trước không đi lưu ý đến nghị luận và ánh mắt của những đệ tử khác, nhưng đều không được bao lâu, liền một lần nữa bị liên luỵ tâm thần rồi.
Công tử yêu kiều trong sạch sẽ đẹp đẽ kia, mỗi một cái động tác, dáng dấp đều làm cho hắn cảm thấy quen thuộc, thậm chí ngay cả khóe môi đối phương cong lên một độ cong nhỏ, cũng làm cho hắn cảm thấy thân thiết lạ kỳ. Thường xuyên không tự chủ nhìn thất thần, chờ hắn bừng tỉnh, lại tụng mấy lần 《Tâm Kinh》rồi, cũng khó bình tâm đẩy gợn sóng trong lòng ra.
Giống như giờ phút này ——
Ánh nến mờ ảo hắt đầy phòng, thanh niên tăng nhân quỳ trên bồ đoàn, nhắm mắt đọc thầm kinh văn.
Mà trên ghế gỗ ở một phía tĩnh thất, Tô Diệp Tử vừa tắm rửa xong tóc dài ướt nhẹp xõa ra, vươn tay ra nâng cằm, tay áo xốp mềm uể oải khuỷu tay, lộ ra này một khúc cánh tay ngọc như ngó sen, dưới ánh nến bạch đến mức có chút chói mắt.
Mấy ngày trước, thanh niên tăng nhân còn có thể lãnh đạm bình tĩnh mà chỉ dẫn hắn: Trong phật đường không thể dựa bàn hất hàm, không thể khinh thường thất lễ. Chỉ là sau khi bị yêu cầu đích thân chỉ đạo, Liễu Liễu tăng nhân liền tự động từ bỏ ý nghĩ sửa lại —— trốn còn không kịp, hắn đâu có tự dâng lên được.
“Liễu Liễu sư phụ.”
Giọng nói như gió nhẹ đánh gãy kinh văn đang đọc thầm, công tử trẻ tuổi dựa lên ghế sờ sờ mái tóc dài ướt nhẹp, “Ngươi có thể giúp ta hong khô tóc không?”
“…”
Thanh niên tăng nhân mở mắt ra, đáy mắt không gợn sóng nhìn về phía Tô Diệp Tử.
“Ta không có tu vi trong người,” Tô Diệp Tử vô tội mở to mắt, một tí ý cười như là sao sáng, lóe lên trong con ngươi đen bóng của hắn, “Phải đợi lâu lắm mới khô, nhưng thực sự có chút buồn ngủ.”
Liễu Liễu tăng nhân một lần nữa nhắm hai mắt, kinh văn trong miệng nối liền dứt: “…”
—— Nếu nói đối phương không có một chút tu vi nào trong người, hắn không tin, bằng không sao có khả năng bất luận đi đến đâu, hắn đều có thể lập tức đi đến đó?
Chỉ là hắn quả thực không có phát hiện đối phương lộ ra sơ sót gì cả…
Đối với việc thanh niên tăng nhân lần thứ hai không nhìn, Tô Diệp Tử vẫn bình tĩnh mở to nhìn, hắn đang chuẩn bị thu hồ tầm mắt lại, liền thấy nơi ánh mắt tập trung, phật châu đàn hương trong tay thanh niên tăng nhân hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn bị cất đi. Thanh niên tăng nhân không có tâm tình gì đứng lên.
Rõ ràng có vết sẹo dài trên mặt, ngũ quan và dáng dấp kia vẫn làm Tô Diệp Tử cảm thấy rất là hợp mắt, hắn chớp mắt không tiếng động cười cười, nhìn đối phương từ giữa phật đường, vẫn chậm rãi đi tới trước mặt mình.
Thanh niên tăng nhân cách cái ghế gỗ, ngồi đối diện Tô Diệp Tử, hắn đưa tay ra, bàn tay thon dài đốt ngón tay rõ ràng trông sạch sẽ xinh đẹp, chỉ có điều ngay cầm lên tóc dài ướt nhẹp, thì bị chủ nhân của tóc dài gọi lại ——
“Liễu Liễu sư phụ, không cần lược sao?”
“…”
Mặt sẹo ngẩng đầu lên, thanh niên tăng nhân mặt mày yên tĩnh nhìn Tô Diệp Tử.
Đối diện với bộ dạng “tùy tiện bắt nạt” của người này, Tô Diệp Tử lại có chút ngượng ngùng không muốn trêu chọc nữa, tay phải hắn khẽ nắm chặt, một cây lược gỗ đàn mộc liền xuất hiện ở lòng bàn tay. Tô Diệp Tử cầm cây lược gỗ, đưa đến trước mặt thanh niên tăng nhân, còn hắn thì nhìn thẳng vào tầm mắt như giếng cổ không dao động của đối phương, cười mặt mày hơi cong: “Liễu Liễu sư phụ, có thể thuận tiện giúp ta chải một chút không?”
“…” Cụp mắt không gợn sóng mà nhìn cây lược đàn mộc này, tay Liễu Liễu tăng nhân khựng giữa không trung.
Thanh niên tăng nhân không có phản ứng, Tô Diệp Tử cũng sẽ không chịu cất lược đi, vẫn cứ mỉm cười nhìn đối phương.
Lần thứ hai giằng co hồi lâu, không ngạc nhiên chút nào, lần này thỏa hiệp vẫn là thanh niên tăng nhân, hắn đưa tay về phía bàn tay trắng nõn cầm lấy cây lược gỗ, lòng bàn tay khó tránh khỏi sượt lên da dẻ mát lạnh của đối phương.
Thanh niên tăng nhân sững người lại, lòng bàn tay mẫn cảm trước nay chưa từng có, phảng phất như ngay cả từng hoa văn trên lòng bàn tay của người kia đều biết rõ, một tí nóng rực khó hiểu, từ nơi hai người chạm nhau chạy vào trái tim.
Tốc độ Liễu Liễu tăng nhân thu tay về, so với lúc đưa tay nhanh hơn nhiều.
Tô Diệp Tử nhịn cười đến mức khóe môi nhịn được cong lên.
Hắn cũng có chút lo lắng mình có trêu đối phương quá mức, rồi doạ chạy đối phương không. Không nghĩ tới thanh niên tăng nhân cầm lấy cây lược gỗ lặng yên một lát, liền nhẹ nhàng cho chải mái tóc thẳng của hắn.
Động tác của thanh niên tăng nhân vừa nhẹ vừa chậm, chân nguyên chậm rãi di động, cẩn thận hong khô mỗi một tấc tóc, ngay cả độ ấm sương mù đều chỉnh vừa vặn, mang theo săn sóc khiến người ta hơi say.
Tô Diệp Tử thoải mái nhắm mắt, chống hàm dưới, tắm trong ánh nến của phật đường, để tăng nhân tướng mạo có chút dữ dằn, nhưng gương mặt cũng yên tĩnh, động tác ôn nhu, chậm rãi chải mái tóc dài đen nhánh của hắn.
Bầu không khí rất tốt, đáng tiếc Tô Diệp Tử lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề sát phong cảnh ——
“Động tác của ngươi thành thạo như thế, trước đây chưa từng có ai kêu ngươi làm…” Hắn mở mắt ra, ánh mắt ngờ vực, “Chẳng lẽ cũng chải cho sư phụ gì gì kia của ngươi?” [=)))))))))))]
“…”
Xương ngón tay của thanh niên tăng nhân cầm lược gỗ bỗng cứng lại.
“À, không đúng, hắn cũng không có tóc.” Tô Diệp Tử tự tỉnh táo lại, thanh thản ổn định nằm nhoài trở lại.
Nghe lời nói của Tô Diệp Tử, rõ ràng được cho là cực kỳ bất kính, đáy lòng Liễu Liễu tăng nhân lại không nổi lửa giận gì, ngay cả chính hắn đều cảm thấy kỳ quái. Có lẽ hiểu được người này chỉ nói lời vô tâm thôi.
Thanh niên tăng nhân không tra cứu vấn đề này, mãi cho đến khi mái tóc đen như lông quạ đã ấm áp nhu thuận rơi xuống khẽ tay, không còn một tí ẩm ướt, hắn mới thu tay về.
Lọn tóc mềm nhẹ lướt qua kẽ tay, thoáng cái liền rời đi, ý thức của thanh niên tăng nhân hơi hoảng hốt, theo bản năng nắm chặt lọn cuối cùng.
Tô Diệp Tử lại vào lúc này nhìn sang, nhìn lọn tóc dài bị thanh niên tăng nhân cầm trong lòng bàn tay, hắn không khỏi cong môi cười: “… Sao thế? Liễu Liễu sư phụ còn muốn giữ lại một lọn?”
Thanh niên tăng nhân lúc này mới bỗng nhiên hoàn hồn, Tô Diệp Tử cố ý nhẫn mạnh chữ “còn” khiến hắn hơi cứng người rồi lập tức thu tay về.
“Trong nhẫn giới đen của Liễu Liễu sư phụ, chẳng phải cũng còn lọn tóc dài kia sao?”
Tô Diệp Tử nhìn ánh mắt hiếm thấy mất bình tĩnh của đối phương, cười tủm tỉm như con hồ ly. Nhìn thẳng vào tầm mắt hơi ngưng đọng của thanh niên tăng nhân, tâm tình của hắn tốt đẹp khẽ mở môi, nói từng chữ từng chữ ——
“Không sai, cũng là của ta.”
“…”
Ánh mắt thanh niên tăng nhân trầm xuống.
“Sao thế, Liễu Liễu sư phụ không chịu tin à?”
“…”
Thanh niên tăng nhân bỗng dưng đứng lên, lui một bước, hướng về phía Tô Diệp Tử hơi run run chắp tay hành lễ ——
“Hôm qua ta đã bái thỉnh Đức Vũ cao tăng, ngày mai sẽ rời tự, theo quy định nhập thế rèn luyện. Tô thí chủ làm đệ tử tục gia, cần phải ở lại nơi này, đồ dùng áo cơm sẽ có người thay đổi.”
Nói xong, không chờ Tô Diệp Tử hoàn hồn, thanh niên tăng nhân xoay người rời phật đường, vội vã mà đi.
Trong ánh nến vàng ươm phía sau, ánh mắt Tô Diệp Tử tối đi
——
Lối đi dưới chân núi Bồ Đề Tự, thanh niên tăng nhân mặt sẹo dưới ánh mắt của một đám đệ tử tục gia, biểu hiện lãnh đạm dọc theo đường núi đi xuống.
Vốn tưởng rằng đêm qua nhất định sẽ bị công tử yêu kiều kia quậy cho không được an ổn, hắn lại không ngờ rằng, mãi cho đến sáng nay khi mình rời đi, người kia đều là hình dáng chết tâm bi ai lớn lao, yên tĩnh lẳng lặng, một chữ cũng không chịu nói.
Đây là tình huống hắn hy vọng nhất, chỉ là chẳng biết vì sao, Liễu Liễu chỉ cảm thấy ngực hơi khó chịu… Từ khi thấy người kia như tiểu linh thú bị vứt bỏ, cảm giác bị đè nén này liền trước sau từng tia từng sợi quấn quanh ngực hắn, khó có thể giải quyết nửa phần.
Yên lặng tụng mấy lần 《Tâm Kinh》, cố ngăn chặn tạp niệm trong lòng, thanh niên tăng nhân đối lễ với tiểu sa di thủ sơn dưới chân núi, sau đó tùy ý chọn phương hướng, một mình xuyên qua rừng, hướng về thôn xóm phàm giới phía sau.
Thấy mặt trời đã đi hơn nửa vòng trên trời, nhưng vẫn không đến mức không nhìn thấy mặt sau của thanh sơn, dựa vào chân nguyên cảnh Hàm Nha vận hành tá tốc, Liễu Liễu tăng nhân cuối cùng cũng coi như trước khi trời triệt để tối, nhìn thấy dấu vết của thôn xóm phàm giới.
Men theo cửa trấn tiến vào trong, Liễu Liễu tăng nhân hơi do dự, liền đi đến gia đình đầu tiên.
Hoá duyên tá túc là môn bắt buộc của tăng nhân phàm giới, với họ cũng không khác gì, mặc dù biết đối phương vì mặt mũi của mình, hơn nửa không sẽ chịu mở cửa, nhưng rèn luyện vẫn không thể tự tránh.
Nghĩ như vậy, thanh niên tăng nhân gõ vang cánh cửa đầu tiên.
Ngoài dự đoán của hắn, mới vừa gõ cửa chưa được bao lâu, cửa liền bị người mở ra từ bên trong, nông phụ mở cửa thấy hình dáng của hắn, thoáng ngẩn ra, lại không có phản ứng gì quá lớn.
“Cao tăng đến tá túc?”
Liễu Liễu tăng nhân chưa kịp chắp tay hành lễ, liền bị đối phương chặn đứng.
“…”
Mặc dù là tính cách Liễu Liễu bình tĩnh, lúc này vẫn hơi có kinh ngạc nâng mắt nhìn về phía nông phụ.
Nông phụ cũng rất hiền lành nhường đường cho hắn đi: “Cao tăng mời vào, trong nhà ta vừa vặn dư có một phòng trống, có thể để ngài nghỉ ngơi.”
Mặc dù có không rõ, thanh niên tăng nhân vẫn quy củ chắp tay hành lễ, khách khí nói cám ơn phụ nhân, sau khi nói một câu quấy rầy rồi, mới chậm rãi tiến vào nông xá.
Nông phụ đi đằng trước dẫn đường cho thanh niên tăng nhân, trong nông xá côn trùng kêu rầm rì, một vầng trăng tròn đã lặng yên không tiếng động bò lên màn đêm đen nhánh.
Sao đầy trời lúc ẩn lúc hiện, thanh niên tăng nhân sắc mặt bình tĩnh nhìn bóng đêm, tâm tư như lơ đãng thoáng hiện lên công tử trẻ tuổi trong phật đường, cùng trong sảnh đàn hương mịt mờ, chống hàm dưới, mặt mày đều hiện thủy sắc, mỉm cười nhìn hắn.
Thanh niên tăng nhân cụp mắt, thu lại tâm tư từ trong nhà tranh nào đó của Bồ Đề Tự không biết đã cách bao xa.
Nông phụ đi đằng trước đã ngừng bước tiến, chỉ vào một gian nông xá đằng trước nói với thanh niên tăng nhân: “Cao tăng hãy yên tâm nghỉ ngơi.”
“Đa tạ.” Liễu Liễu đáp lễ.
Nông phụ xoay người rời đi.
Liễu Liễu tăng nhân cụp mắt, mặt không biểu cảm đi tới trước cửa căn phòng thấp thoáng trong phòng ánh nến kia, đẩy cửa ra.
Trong lòng hắn không biết tại sao, bỗng nhiên khẽ động.
Thanh niên tăng nhân nâng mắt lên, sau đó choáng váng ——
Dưới ánh nến, trên giường đơn sơ giường, công tử trẻ tuổi tóc đen như thác nước, khóe môi hơi cong, ngủ đến an tường yên tĩnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Diệp Tử: Ta lại thả ngươi chạy thêm ba ngàn dặm, xem tên nghịch đồ nhà ngươi có chạy khỏi lòng bàn tay của vi sư không