“Ca ca, ta muốn cái kia, mua cho ta!”
Tiếng kêu của nữ tử trẻ xinh đẹp khiến không ít người trong chợ bên đều dừng chân nhìn sang.
Nhận ra được lãnh ý chợt nổi lên trên người đồ đệ ngoan nhà mình, Tô Diệp Tử từ trong lồng ngực hắn đưa đầu ra dò xét, đôi mắt đen tuyền xoay chuyển nửa vòng liền nhìn thấy ngón tay nhi ngọc đang chỉ vào mình. Sau đó Tô Diệp Tử ngẩn ngơ, sắc mặt lộ ra chút cổ quái.
Người bị lôi kéo trước mặt mọi người xem ra cũng là một công tử phú gia, dưới sự chú ý của mọi người có chút lúng túng kéo muội muội của mình: “Tiểu Nghiên, nơi này không phải trong Các, không được vô lễ!”
Tống Thanh Vũ vốn đã nhấc kiếm lên nghe thấy vậy, cũng tán thành nhìn công tử phú gia kia một cái, không nhẹ không nặng hừ một tiếng, thu tay về.
Vân Khởi cũng chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
“Ta mặc kệ...” Nữ tử trẻ tuổi kia nhìn tiểu linh thú đang mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ngơ ngác nhìn mình, quay đầu trở lại ôm cánh tay ca ca của nàng làm nũng, “Ta đã quan sát cả đường đi rồi, tiểu tử kia thật sự rất đáng yêu, ta rất muốn nó...”
... Tiểu tử?
Tô Diệp Tử bối rối sững sờ, mắt đen tuyền lại mở tròn thêm chút nữa.
“Tiểu Nghiên!” Công tử phú gia trầm mặt xuống khẽ khiển trách một tiếng, “Ta thấy ngươi là được cha nương chiều hư rồi, sao mà một chút lễ giáo cũng không hiểu?”
“Xú đại ca!” Nữ tử trẻ tuổi thở hổn hển vỗ cánh tay công tử phú gia kia một cái, nhanh chóng xoay mặt về phía Vân Khởi: “Này ——” Cho đến giờ phút này nàng mới nhìn rõ tướng mạo của Vân Khởi, không kìm lòng được run lên vài giây, sau đó mới phục hồi tinh thần, “Cái đó... Linh thú này bao nhiêu bạc thì ngươi chịu bán? Hoặc là linh thạch cũng được!”
Vân Khởi cũng không thèm nhìn tới nàng, phất tay lên một cái, thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ của Tống Thanh Vũ bên cạnh liền bị một sức mạnh mềm nhẹ đẩy trở về.
Lúc này Vân Khởi mới nâng mắt thờ ơ liếc Tống Thanh Vũ một cái, sau đó đưa tầm mắt trở lại, vòng qua một nam một nữ kia rồi đi về phía trước.
Tống Thanh Vũ rụt cổ một cái, cúi đầu theo sau.
Nữ tử bị bơ triệt để trong chỉ trỏ chế nhạo dồn dập của mọi người, nhất thời tức giận đến mặt cũng đỏ bừng, không để ý đại ca bên cạnh nàng ngăn cản, bước nhanh chạy đến trước mặt Vân Khởi ngăn cản: “Ta đang nói chuyện với ngươi đó! Ngươi dám không để ý tới ta?!”
Bị cản đường, Vân Khởi khẽ than, đưa tầm mắt từ dưới lên, sâu trong đồng tử đen láy tĩnh mịch: “...”
Bị Vân Khởi lạnh lẽo nhìn như thế, nữ tử chỉ cảm thấy như đang trong trời đông giá rét bị một xối một chậu nước lạnh, cố cắn răng nỗ lực không để mình run rẩy, sắc mặt càng thêm khó coi rất nhiều: “Ngươi biết, biết ta là ai không?”
“Ta không biết,“ Vân Khởi nhìn nàng, sắc mặt hờ hững, trước khi đối phương đắc ý nói tiếp đã ngắt lời, “Đồng thời ta cũng không có hứng thú. Hiện tại ta nhìn ngươi, chỉ có một nguyên nhân, chính là ngươi đang chắn trên đường người đi.”
Nghe thấy cái chữ “người” không được cố ý nhấn mạnh nhưng cũng đầy đủ rõ ràng này xong, nhữn người qua đường đang đứng xem đều xôn xao, nữ tử kia cùng công tử phú gia đang muốn chạy tới phía sau đồng thời cứng tại chỗ.
“Tránh ra.”
Vân Khởi không quan tâm bọn họ đã cứng đờ, khẽ rũ mắt nhìn chằm chằm con ngươi của nữ tử, cùng lúc đó dưới đáy mắt hắn có một bóng rồng xẹt qua.
Nữ tử kia “Á” một tiếng ôm đầu ngồi xổm một bên, nước mắt ào ào chảy xuống gò má, Vân Khởi lại không nhìn một cái, nhấc chân đi thẳng.
Tống Thanh Vũ do dự nhìn nữ tử đang khóc nức nở kia, lại nhìn nhìn bóng lưng sư huynh đã xa dần, chỉ có thể bước nhanh đi theo.
Chỉ chốc lát sau, tại một tửu quán tron Âm Dương Thành, Vân Khởi ôm linh thú cùng Tống Thanh Vũ ngồi vào một bàn.
Trên bàn trầm mặc một hồi, Vân Khởi giương mắt nhìn về phía Tống Thanh Vũ từ nãy đã bắt đầu có chút mất tinh thần: “Làm sao, cảm thấy ta sai?”
Tống Thanh Vũ sững sờ, không vội mở miệng phủ nhận, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn Vân Khởi: “Nữ tử kia rất thất lễ, sư huynh quở trách hai câu cũng bình thường, chỉ là rat ay nặng nư vậy đối một nữ tử không làm được gì như vậy, có phải hay không là có hơi...”
Câu còn lại hắn không nói ra, nhưng hai người đều hiểu.
Sau khi nói xong tuy rằng trong lòng Tống Thanh Vũ đã cân bằng rất nhiều, nhưng vẫn có chút bất an quan sát sắc mặt của Vân Khởi.
Sắc mặt Vân Khởi vẫn bình tĩnh như cũ, thấy hắn nhìn thế cũng chỉ là thu bàn tay đang vuốt ve tiểu linh thú về, đặt lên bàn: “Ta chưa từng quở trách, cũng chưa từng ra tay.”
Tống Thanh Vũ sững sờ: Lấy hắn tiếp xúc cùng hiểu biết đối vị sư huynh này trong mấy ngày nay, đối phương là tuyệt đối sẽ không dám làm không dám nhận, vậy thì...
Như nghĩ tới điều gì, con ngươi Tống Thanh Vũ đột nhiên co rụt lại.
Vân Khởi cầm chén trà đặt bên môi thử nhiệt độ, sau đó không lộ dấu vết đẩy tới trước mặt cục sữa đang nằm nhoài ở góc bàn, rũ mắt chứa chút ý cười. Tiểu linh thú đưa cái mũi nhỏ màu đen lên ngửi một cái, tiện đà duỗi đầu lưỡi đỏ tươi ra nhẹ nhàng liếm mấy cái.
Hắn đặt tay lên vành tai linh thú khắc chế gắng lực độ nhẹ nhàng xoa xoa, lúc này mới nâng mắt nhìn Tống Thanh Vũ vẫn đang ngơ ngác đối diện, bình tĩnh mở miệng:
“Ngươi đoán không nhầm, hai người đó đều không phải người, đó là linh thú hoá hình.”
“...” Tống Thanh Vũ cứng cổ dời mặt sang chỗ khác, nhấp ngụm trà áp chế sự chấn kinh, “Linh thú hóa hình lại dám đi tán loạn trên đường giữa ban ngày ban mặt, không sợ bị người ta bắt lấy lột da nấu canh sao? Thực sự là ——”
Còn chưa nói xong, liền bị tiếng ho khan của tiểu linh thú đang nằm úp sấp trên bàn liếm trà cắt ngang.
Linh thú trắng tuyết tựa hồ đã uống chút nước trà, âm thanh ho lên vừa nhỏ vừa mềm, lúc có lúc không, mũi dính nước trà nên ươn ướt, lông trắng trên mặt cũng ẩm ướt rũ cuống, chờ khi ho xong thì ỉu xìu như phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang hồi lâu, một vẻ buồn bã ũ rủ.
Có điều cho dù là như vậy thì Tô Diệp Tử cũng không quên hữu khí vô lực liếc nhìn kẻ cầm đầu một cái.
Bị lạnh lẽo địa trừng một cái Tống Thanh Vũ mặt mày mờ mịt: Lẽ nào tiểu tử này nghe hiểu cái câu nấu canh linh thú vừa rồi của mình?
Vân Khởi bên này thì vừa buồn cười vừa đau lòng địa ôm tiểu linh thú về trong ngực, truyền âm thần thức cho nó: “Định lực sư phụ không khỏi hơi kém, sư đệ nói tới hai người kia, lại không phải nói ngươi.”
Tựa hồ Tô Diệp Tử cũng cảm thấy mình mất mặt quá, ủi đầu vào lồng ngực của hắn, không chịu đáp lại.
“Một linh thạch một ấm Thiên Hương trà,“ Bàn bên cạnh tựa hồ có người chú ý tới động tĩnh bên này, chê cười nói, “Chút đồ chơi nhỏ như thế có thể dùng được sao?”
“...”
Thân thể Tô Diệp Tử cứng đờ:... Đồ chơi nhỏ?
Hắn phát hiện bây giờ Tiên Vực đối với tiểu linh thú quả thực không được thân thiện cho lắm.
Không chờ Vân Khởi nổi giận, Tô Diệp Tử đã chủ động đưa đầu cùng móng vuốt từ trong ngực Vân Khởi ra, mềm nhũn vung vẫy về phía bàn bên kia
Mọi người tửu lâu nhìn cảnh tượng này thì run lên chốc lát sau đó không nhịn được bật cười, thấp giọng nói con linh thú này đúng là đáng yêu.
Khách nhân bàn bên vừa nói chuyện lúc nãy sau khi ngớ người xong thì cười gằn một tiếng: “Đúng là hiểu nhân tính, không bằng ——”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy trong tửu quán ầm ầm vang một tiếng thật lớn, ghế ngồi cùng một bên bàn của người kia cư nhiên chia năm xẻ bảy trong tiếng vang này, chén tách đĩa trên bàn vỡ nát bấy, mà người nói chuyện đột nhiên cũng không kịp chuẩn bị mà ngã mạnh xuống đất.
Toàn bộ tửu quán trong phút chốc lặng ngắt như tờ, mọi người cứng đờ quay đầu nhìn về phía cái móng vuốt nhỏ trăng trắng còn giơ giữa không trung kia.
Một lát sau, không biết bàn nào truyền đến một tiếng nuốt nước miếng, sau đó mọi người dồn dập ăn ý thu hồi tầm mắt, không nhìn sang hướng kia nữa, cúi đầu xuống lo chuyện ăn uống của mình, cũng không ai nhiều lời nữa.
Tống Thanh Vũ ngồi cùng bàn với Vân Khởi cũng sửng sốt một lúc, mới cười khổ lắc lắc đầu, “Sư huynh không khỏi quá che chở con linh thú này rồi.”
Mang tiếng thay người nào đó Vân Khởi cũng không giải thích, chỉ là đưa tay nắm chân trước cảu linh thú kéo người ta trở lại: “Vải phía sau vừa gỡ ra, phía trước đã muốn bó lên nữa?”
Tô Diệp Tử vô tội mở mắt nhìn: Rõ ràng hắn mới là sư phụ, sao lại là người được che chở cùng được giáo dục vậy??
—— Khẳng định là có chỗ nào đó xảy ra vấn đề.
——
Ngày hôm sau, Âm Dương Hội.
Sáng sớm mới ra khỏi khách sạn, Vân Khởi cùng Tống Thanh Vũ liền nhìn thấy xe ngựa chờ bên ngoài không biết bao lâu, bên trên treo biển đen, viết bốn chữ lớn “Tiêu cục Phong Hành“.
Người đánh xe đứng bên cạnh xe ngựa chờ đợi vừa nhìn thấy Vân Khởi ôm linh thú đi ở phía trước, liền tiến lên thi lễ một cái: “Mời ngài lên xe.”
Vân khởi gật gật đầu, truyền âm với Tô Diệp Tử: “Tựa hồ Tiêu cục Phong Hành ở Âm Dương Thành có thế lực không nhỏ, chưa tới mười canh giờ mà đã tìm đến rồi.”
Tô Diệp Tử bất giác bất ngờ: “Nếu thật sự là người ta biết kia, vậy thì không có gì lạ, chỉ là không nghĩ tới hắn lại đặt tổng tiêu cục ở địa bàn của Kiếm Môn.”
Vân Khởi suy tư chốc lát: “Hắn là đệ tử của hai đại tiên môn còn lại?... Hơn nữa Bồ Đề Tự giới luật đệ tử rất nghiêm, chỉ sợ sẽ không liên luỵ thế tục, vậy là người của Vạn Pháp Các?”
Tô Diệp Tử ngẩn ra, cười nói: “Không hổ là đồ đệ ngoan. Không sai, người kia đúng là Vạn Pháp Các.”
“Sao sư phụ lại xác định được thân phận của đối phương?”
Tô Diệp Tử dừng một chút: “Ngươi còn nhớ thanh “Xà kiếm” của ta trong miệng người thuyết thư không?”
Vân Khởi nhớ tới ký hiệu trường kiếm quái lạ trước ngực những võ phu, cũng ngừng một chút: “Hóa ra Xà kiếm là hình dáng đó.”
Từ trong khoảng ngừng của Vân Khởi nghe ra ý tứ sâu xa ghét bỏ, Tô Diệp Tử nghiêm túc giải thích: “Xà kiếm tuy rằng xấu, nhưng không có xấu như hình dáng bọn họ thêu lên, thật sự đó.”
“...”
Vân Khởi quyết định kéo đề tài dễ dàng tổn thương tình cảm sư đồ này đi: “Thanh kiếm kia là pháp bảo bản mệnh của sư phụ sao? Nghe người thuyết thư miêu tả tựa hồ rất uy phong.”
“Bản mệnh pháp bảo?”
Nếu như Vân Khởi chỉ có thể xem thành ghét bỏ mơ hồ, vậy tâm tình ghét bỏ trong giọng điệu của Tô Diệp Tử chính là không hề che giấu ——
“Thanh kiếm đó xấu như vậy, làm sao có thể chứ?”
“... Thế vì sao sư phụ lại dùng nó hành tẩu thiên hạ?”
“Bởi vì vi sư đáng thương a.” Tô Diệp Tử cào chân trước, “Trước lúc vi sư xuống núi, Húc Dương sư huynh học nghệ không tinh còn là lần đầu tiên luyện khí, ngay cả chuôi kiếm cũng bị cong. Các sư đệ sư muội dồn dập biểu thị quá xấu nên từ chối, vi sư làm người có tuổi lớn nhất ngoại trừ Húc Dương sư huynh ra, chỉ có thể dũng cảm đảm nhận trọng trách, mang theo thanh kiếm xấu xí đệ nhất thiên hạ này ra ngoài giúp đỡ Tiên Vực.”
Vân Khởi: “...”
Đột nhiên hắn có chút hiếu kỳ, nếu như bị người trong thiên hạ biết được Xà kiếm do Khúc Kiếm tiên quân nắm giữ mà bọn họ ngưỡng mộ chỉ là thứ hàng nhái xấu xí bị mọi người ghét bỏ trong Đàn Tông, bọn họ sẽ có gương mặt thế nào.
“Thanh kiếm kia đã bị sư phụ ném?”
“... Làm sao có thể.”
Tô Diệp Tử ngã người xuống, đệm lên chân trước của mình, nhắm mắt lại, giọng điệu trêu tức nhạt đi, âm thanh dần dần về lại bình tĩnh.
“Đó là thanh kiếm đầu tiên của Húc Dương sư huynh a. Tuy rằng bây giờ hắn chính là một lão già vừa nói nhiều vừa nghiêm túc, yêu thích bày mặt than lặp đi lặp lại giảng từng điều từng nhóm quy củ trong tông... Nhưng đến nay vi sư vẫn nhớ rõ hôm ấy hắn ôm thanh kiếm kia chạy đến tìm ta, mặt mày hưng phấn, trên cằm đều là vụn râu do suốt đêm chui rèn pháp khí mà không màng cạo... Cho dù thanh kiếm vừa xấu vừa nát, hắn vẫn cứ như đang ôm cả thế giới của mình, cẩn thận từng li từng tí, lại hài lòng cực kỳ ——”
Âm thanh của Tô Diệp Tử dần thấp xuống: “Nhìn dáng vẻ kia, ngươi sẽ không nhịn được nghĩ a... Trong sơn môn này ta đều muốn cầm thanh kiếm này để bảo vệ, ai cũng không thể bắt nạt bọn họ...”
“Cho dù hôm nay ai động đến bọn họ dù chỉ mảy may, ta cũng phải dùng một chiêu kiếm đâm xuyên cả bầu trời này.”