Ma Đế Độc Tiên Bí Sử

Chương 47: Chương 47: Về điện thụ hình




Tô Diệp Tử rời đi chưa tới nửa nén hương, Vân Khởi liền nghe thấy thạch đạo của bí cảnh truyền tới tiếng vang ầm ầm.

Hắn nghiêng mặt nhìn sang, quả nhiên liền thấy vách đá mở ra, ở thạch lộ xuất hiện mấy bóng người.

“Hồng Hoang sư thúc.”

Nhìn thấy người cầm đầu kia, Vân Khởi đứng lên, hành lễ với đối phương. Chỉ là thân thể hơi mới có động tác, liền khiến cho toàn thân mơ hồ đau, hắn hơi nhướng mày, thân hình cứng lại rồi mới một lần nữa đứng thẳng. Sau khi đứng dậy ánh mắt của hắn rơi lên thân thể người bên cạnh đứng Hồng Hoang trưởng lão:

“Vị này chính là…”

Thấy Vân Khởi nhìn lại, Thanh Hòa tiến lên nửa bước, cũng hành một lễ vãn bối cho Vân Khởi: “Chấp Pháp điện, Thanh Hòa, gặp qua Vân Khởi cố sư thúc tổ.”

Vừa nghe Thanh Hòa tự giới thiệu, Vân Khởi hơi ngẩn ra, sau đó cười rạng rỡ: “Hóa ra là điện chủ Chấp Pháp điện, hôm nay đến Hàn Quỳnh phong là vì ta?”

Thấy rõ nụ cười của Vân Khởi, Thanh Hòa vẫn khom người hành lễ không ngẩng đầu, cũng không có phản ứng gì, Hồng Hoang trưởng lão lại không kìm lòng được mà run lên một hồi ——sau khi Vân Khởi sư điệt này về tông, tựa hồ có chỗ nào không khang khác. Chỉ là chờ hắn tinh tế quan sát, nhưng lại tìm không được một tia dấu vết trước.

Thanh Hòa nghe Vân Khởi nói xong, vẫn duy trì tư thế khom mình hành lễ không hề lay động, nhẹ giọng mở miệng: “Quy củ tông môn, không người nào có thể vượt qua; cố sư thúc tổ mặc dù bối phận siêu nhiên, nhưng Chấp Pháp điện tồn tại tức là giúp đỡ tông quy —— trong lúc chấp pháp, nếu có thất lễ chỗ, thỉnh cố sư thúc tổ thứ lỗi.”

Vân Khởi đang muốn mở miệng nói điều gì, chợt nhận ra trong không khí có một tia khí thế, ánh mắt hắn ngưng lại, thu rồi lời vốn muốn nói ra, chuyển sang nhìn về phía hư không bên cạnh.

Chấp pháp trưởng lão cùng các đệ tử Chấp Pháp điện trước sau vẫn quan sát nơi này có chút không hiểu nhìn theo ánh mắt Vân Khởi, giây lát sau, chỗ không khí kia hơi dao động, bóng người Tô Diệp Tử hiện lên, tiếp theo trong bí cảnh này liền vang lên âm thanh mang theo ý cười lành lạnh.

“Chấp Pháp điện tồn tại tức là giúp đỡ tông quy? Tốt, nói rõ là đại nghĩa lẫm nhiên.” Trong hư không xuất hiện Tô Diệp Tử đạp một bước về trước, trực tiếp đứng trướ mắt Vân Khởi, khóe môi thanh thanh lãnh lãnh cong lên, mặt mày chứa chút thần thái lạnh lẽo mà diễm lệ như đông tuyết. Ánh mắt của hắn quét bốn phía, như ánh kiếm lạnh lẽo, “Nếu như Chấp Pháp điện không còn tồn tại nữa, có phải ta liền không cần thấp thỏm bất an lo lắng rằng có người ghi nhớ dòng độc đinh của Hàn Quỳnh phong của ta hay không?!”

Lời nói không khách khí chút nào này khiến bọn ngươif Thanh Hòa biến sắc, vẻ lãnh nộ lướt qua mặt, Thanh Hòa lướt qua Hồng Hoang trưởng lão đang thầm ngăn cản, tiến lên một bước, thanh tuyến rét run: “Từ khi Đàn Tông khai tông tới nay, vẫn không có bất kỳ trưởng lão đệ tử trong tông nói ra lời thế này, lời ấy của trưởng lão đốc sát, đặt tông quy ở đâu? Lại đặt tông môn nơi nơi?!”

Nói rồi, Thanh Hòa lại chuyển sang nhìn Vân Khởi: “Huống hồ, bây giờ Hàn Quỳnh phong thượng cũng không phải chỉ có mỗi Vân Khởi cố sư thúc tổ là đệ tử. Tống Thanh Vũ cố sư thúc tổ tuy cũng không phải đề cử từ Ngoại tông, nhưng đệ tử chấp pháp chuyên môn điều tra, xác nhận đã vượt qua cảnh Linh Chủng, Chấp Pháp điện liền không phản đối ——Chấp Pháp điện ta cũng không phải hoành hành, mà là làm việc theo tông quy, càng chú ý tình huống đặc biệt trên Hàn Quỳnh phong. Bây giờ Vân Khởi cố sư thúc tổ nếu đã tỉnh, thì phải cố mà chịu tội vi phạm tông quy.”

Nét mặt Tô Diệp Tử càng lạnh xuống, mà ở ngay đây, hư không bên cạnh hắn hơi động, lại một bóng người vượt hư đến đây.

“—— Tông chủ!”

Thấy người đến, mọi người tại đây đều ngẩn ra, sau đó đồng loạt hành lễ cho đối phương.

“Chư vị đồng môn không cần đa lễ.” Tô Thanh Liên vung tay áo lên, thân thể đang cúi xuống của mọi người không thể thấp hơn nửa tấc, trái lại còn bị khí lực vô hình nâng lên.

“Chuyện hôm nay, ta đã nghe thấy.” Tông chủ nhìn hai nhóm người đối lập, thầm than một tiếng, nhìn về phía Thanh Hòa, “Vân Khởi tuy tu vi chưa đến, nhưng đấu pháp chiến lực không kém gì cảnh Linh Chủng, như vậy có thể miễn cưỡng tính là hợp lệ.”

“Tông chủ.” Mặc dù thấy Tô Thanh Liên thái độ của Thanh Hòa cũng không nhuyễn hóa một phần, hắn lắc lắc đầu, nói: “Tông môn quy củ điều thứ ba mươi sáu có viết rõ ràng —— chỉ cần tu vi chưa đến cảnh Linh Chủng, thì không được bái nhâp Nội tông —— không có cách nói đấu pháp lực chiến.”

“…Ngày hôm nay, ngươi nhất định phải bắt người từ Hàn Quỳnh phong ta?”

Tô Diệp Tử trầm mặc hồi lâu bỗng dưng lên tiếng, ngẩng mặt lên, trên gương mặt tố tịnh như họa, vành môi đỏ bừng cũng chậm chậm cong lên.

Mọi người của Chấp Pháp điện chỉ cảm thấy có phong mang lạnh lẽo phong phả vào mặt.

Thanh Hòa không nói không cười, tiến lên một bước: “Đệ tử chấp pháp của Chấp Pháp điện đâu?”

Mọi người trong Chấp Pháp điện đứng sau hắn đối mặt vài lần, đồng thời bước ra một bước, cùng quát lên: “Có!”

Trong âm thanh của mỗi người đều không hẹn mà cùng gõ vào chân nguyên rung động, nhất thời cả Hàn Quỳnh bí cảnh đều là hồi âm của bọn họ.

Vừa thấy đệ tử Chấp Pháp điện không hề thỏa hiệp không lùi một phân như thế, sắc mặt Tô Thanh Liên cũng khẽ biến, hắn đưa khóe mắt nhìn sang Tô Diệp Tử.

Chỉ thấy Tô Diệp Tử không hề động đậy đứng đó, lúc này cười càng thêm diễm lệ bức người, hắn lăng không nắm chặt tay một cái, trong tay có thêm một cái đai lưng. Trong ánh mắt hơi ngừng lại của mọi người hơi, Tô Diệp Tử nhấc cánh tay không nhanh không chậm cột tóc dài rối tung lên.

Thấy thế con ngươi Tô Thanh Liên co rụt lại, theo phản xạ tiến lên trước một bước, bước kế tiếp vừa mới giơ chân lên, liền dừng ở trong ánh mắt như lưỡi đao đột nhiên quăng tới của Tô Diệp Tử.

Thân hình Tô Thanh Liên cứng đờ, lúc này Tô Diệp Tử đã buông tay xuống, bàn tay trắng thuần của hắn lại tiếp tục nắm chặt trong không khí, trong tay liền có thêm một thanh trường kiếm hình dáng quái lạ.

Tầm mắt chứa nhiệt độ băng tuyết chậm rãi đảo lên người đệ tử của Chấp Pháp điện đệ tử, Tô Diệp Tử khẽ nở nụ cười, trường kiếm trong tay ở trước người kéo qua một lãnh quang chói mắt. Đệ tử Chấp Pháp điện bị cái lãnh quang kia chấn nhiếp, không hẹn mà cùng nhất tề lui nửa bước, Thanh Hòa vẫn đúng mực không lùi, sắc mặt lạnh lùng đứng tại chỗ.

Tô Diệp Tử khoanh tay, tầm mắt của mọi người hạ xuống theo —— trên mặt đất hai bên, một hình cung sâu mấy tấc kiếm phong lưu lại bất ngờ trên đất.

Hình cung kia vừa vặn bao quanh Tô Diệp Tử và Vân Khởi phía sau trong đó.

“Một đường này,” Kiếm phong của Tô Diệp Tử chỉ một cái, nhìn mọi người cong môi nở nụ cười, trong mắt lại như băng phong vạn lý. “Ai dám vượt qua —— không, chết, không, ngừng.”

Sắc mặt Tô Thanh Liên đại biến, tiến lên gấp gáp kêu: “Diệp Tử!”

Xà kiếm chỉ xéo mặt đất của Tô Diệp Tử xẹt qua một độ cong lạnh lẽo trên không trung, thẳng tắp chỉ trước mặt Tô Thanh Liên. Giọng nói của hắn ở trong Hàn Quỳnh bí cảnh hoàn toàn tĩnh mịch này nghe vào càng thêm du dương:

“Mà có là ngươi, cũng thế.”

Hô hấp của mọi người ngưng trên, Thanh Hòa ngoài đường sắc mặt khó coi: “Trưởng lão đốc sát, ngươi ——”

“Không cần phí lời! —— Tiến, hoặc lùi.” Tô Diệp Tử quay đầu, không chút do dự mà cắt đứt lời nói của hắn, nét lạnh lẽo trên mặt hóa thành nụ cười, “Hai chọn một.”

Khi dứt lời, sát khí trên người Tô Diệp Tử lại không áp chế, phóng lên trời.

“… Ngươi quá nóng tính rồi.”

Trong chớp mắt giương cung bạt kiếm ngàn cân treo sợi tóc này, giữa trường bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài kèm theo cười khẽ. Đệ tử Chấp Pháp điện đầu tiên là biến sắc nhìn bốn phía, thầm nghĩ đây là vị đồng liêu nào mà lại không để ý tính mạng như vậy, chờ thêm vài giây bọn họ mới đột nhiên phản ứng lại, đều có chút không thể tin tưởng nhìn ra phía sau Tô Diệp Tử —— cái người trầm mặc hồi lâu, chính chủ của lần này.

Cũng đón ánh mắt lạnh lùng của Tô Diệp Tử, Vân Khởi cười thở dài: “Sư phụ.”

“Không liên quan gì tới ngươi, lui về!” Nụ cười của Tô Diệp Tử hơi thu lại, mặt mày lạnh lẽo.

Vân Khởi nghe vậy không lùi mà tiến tới, tiến lên vài bước đến trước mặt Tô Diệp Tử, sau đó trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, hắn giơ tay nắm chặt cổ tay trắng muốt như tuyết điêu sương ngưng của Tô Diệp Tử, hơi dùng sức kéo gần khoảng cách hai người. Tay kia thuận thế lấy đi xà kiếm trong tay Tô Diệp Tử.

Tô Diệp Tử liếc hắn: “Ngươi đang cảm thấy mình trọng thương, thì vi sư sẽ không động chân nguyên với ngươi?”

Vân Khởi cứ như không hề không cảm giác được sát khí khiến người tránh lui trên người Tô Diệp Tử, chỉ rũ mi mắt tầm mắt đảo qua dung mạo mũi ngọc môi đỏ như họa của người nọ, cười nhẹ một tiếng: “Sư phụ… sẽ sao?”

“…”

Lần này sau khi đồ đệ ngoan tỉnh lại cười lên còn muốn chết hơn lúc trước… Tô Diệp Tử dời mặt đi chỗ khác —— Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn lựa chọn trầm mặc.

Hình thức hai người này ở chung khiến cả một đám người ở đây nhìn nhìn trợn mắt há mồm, ngay cả Tô Thanh Liên đều giật mình sau đó ánh mắt thâm trầm nhìn Vân Khởi.

Tầm mắt Vân Khởi chuyển ra, cứ như lơ đãng đảo ngang người Tô Thanh Liên, sau đó rơi lên người Thanh Hòa, hắn xoay người tiến một bước: “Thanh Hòa điện chủ, nếu như ta đã tới cảnh Linh Chủng, các ngươi có thể lùi bước chứ?”

“Đã tới cảnh Linh Chủng?”

Đệ tử chấp pháp dồn dập thấp giọng nghị luận, trong đó không thiếu tầm mắt kinh ngạc đảo qua thân thể Vân Khởi —— Dù sao bây giờ mọi người trong Đàn Tông đều biết, Vân Khởi đại sư huynh của Hàn Quỳnh phong bị ràng buộc tu vi, mười năm chưa nhập cảnh Linh Chủng. Bây giờ một khi đã nhập, làm sao bọn họ có khả năng không kinh sợ?

Tô Thanh Liên cùng Tô Diệp Tử sau lưng Vân Khởi cũng đồng thời ngưng mắt. Tô Diệp Tử đứng sau lưng Vân Khởi kinh ngạc hỏi: “Ngươi đã đến cảnh Linh Chủng?”

Vân Khởi có lực thần hồn hộ thể, cho dù là Tô Thanh Liên cũng nhìn không thấu tu vi của hắn. Nghe nói Tô Diệp Tử nói vậy, Vân Khởi nâng chưởng, lòng bàn tay chấn động, một hạt giống toàn thân màu vàng từ lòng bàn tay hắn chui ra.

“Đây là… Linh Chủng?”

Hồng Hoang trưởng lão từ sau khi vào Hàn Quỳnh bí cảnh liền duy trì trầm mặc kinh ngạc hỏi.

—— Không trách hắn ngạc nhiên nghi ngờ, thực sự là viên Linh Chủng này của Vân Khởi không giống người thường: Tu giả Tiên vực tu, cảnh Linh Chủng chia thành chín tầng, mỗi khi vượt qua một tầng, bên trên Linh Chủng màu xanh lục thì sẽ bao trùm một hoa văn màu vàng; mà chín tầng trọn vẹn, tức là thời cơ cảnh Linh Chủng đột phá tới cảnh Hàm Nha.

Mà viên trong lòng bàn tay Vân Khởi, tuy dao động chân nguyên cũng không nổi bật, cũng đã là toàn thân màu vàng.

“Lúc trước ta trọng thương, Linh Chủng bên trong chân nguyên khô cạn.” Giải thích nguyên nhân chân nguyên Linh Chủng dao động không rõ, Vân Khởi lại nói, “Nhưng xác thực đã tới cảnh Linh Chủng đỉnh phong.”

Lời này vừa nói ra, trên mặt mọi người đều là kinh ngạc.

Một hồi lâu sau, có phản ứng trước tiên là đệ tử Chấp Pháp điện, Thanh Hòa khom người hành lễ: “Chúc mừng Vân Khởi cố sư thúc tổ đã đột phá.”

Không chờ Vân Khởi lên tiếng, hắn đã một lần nữa đứng thẳng người, “Nhưng vi phạm tông quy, đã có đệ tử chấp pháp ghi vào sách, bất luận ai cũng không thể may mắn thoát khỏi.”

Lúc này Tô Diệp Tử đang vì tin Vân Khởi đột phá cảnh Linh Chủng mà vui vẻ trong lòng, nghe vậy thì mặt mày lạnh lẽo, chỉ là hắn vừa muốn có động tác, liền bị Vân Khởi trước mặt giơ tay ngăn cản.

“… Ta cùng các ngươi trở về Chấp Pháp điện.”

Câu này vừa hết, sắc mặt Tô Diệp Tử đã thay đổi: “Vân Khởi!”

Vân Khởi xoay người, trong mắt mỉm cười nhìn Tô Diệp Tử mặt mày lãnh nộ, hắn hơi ngừng, trước mặt mọi người đưa tay ra phía sau Tô Diệp Tử, kéo cái đai lưng kia nhẹ nhàng hất đi, tóc đen như lông vũ liền trượt xuống.

“Sư phụ.” Đối với biểu cảm hơi run của Tô Diệp Tử, Vân Khởi cong môi nở nụ cười: “Có phải ta lại phải chọc ngài giận rồi không.”

“…”

Con ngươi Tô Diệp Tử rạng rỡ hồi lâu, một lát sau hắn rốt cục mở miệng, giọng nói hơi mất tiếng: “Ngươi… Còn muốn ngỗ nghịch ta, phải không?”

Vân Khởi bỗng nhiên có chút dự cảm xấu: “Sư phụ —— “

Câu tiếp theo Tô Diệp Tử chuyển thành truyền âm thần thức: “Ngươi còn thích ta, phải không?”

Người bên ngoài không phản ứng gì, Tô Thanh Liên lại biến sắc, mắt lạnh nhìn về phía hai người.

“…” Linh cảm trong lòng Vân Khởi chuyển thành một tia kinh hoảng, đáy mắt màu mực của hắn cuồn cuộn trào lên, đưa tay kéo cánh tay Tô Diệp Tử: “Sư ——”

Tô Diệp Tử nghiêng người tránh thoát, chuyển đến trước người Vân Khởi, nhìn về phía Thanh Hòa, nhấc chân vượt qua khe kiếm phong kia, “Vào Hàn Quỳnh phong không phải hắn chuyện hắn có thể quyết đoán, đây là chủ ý của ta. Đã như vậy, hết thảy tội phạt, đều nên để ta đến gánh.”

Thanh Hòa im lặng.

“Sao thế, điện chủ Chấp Pháp điện còn đưa ta về điện thụ hình sao?”

Tô Diệp Tử thanh lãnh nở nụ cười.

“Sư phụ ——!!”

Bên trong truyền âm thần thức, Vân Khởi chất giọng trầm khàn. Nhưng quanh người bị một luồng khí lực vô hình nhu hòa phong ấn, mặc dù muốn rách cả mí mắt nhưng thân thể của hắn cũng khó thể di động mảy may.

Tô Diệp Tử làm như không nghe thấy, mãi đến khi mọi người đều rời bí cảnh, Tô Diệp Tử đi cuối cùng mới cười đến mức mặt mày lạnh tanh:

“Nhớ cho kỹ lần này. Lần sau trước khi muốn ngỗ nghịch ta… hãy nghĩ cho rõ đã.”

Một chút chương sau:

Tô Diệp Tử dừng một chút, mặt mày xao động ý cười cong cong: “Mà lại nói, trong tông quy Đàn Tông có cái nào giấy trắng mực đen viết rõ rằng đồ đệ không thể thích sư phụ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.