Mặt nước sông Tương, lăn tăn gợn sóng dưới ánh trăng khuya như rì rào than khóc. Giọng cười quái dị đắc ý của Tàn Kim Huyết Tà Cổ Thượng Cửu cũng tắt dần theo dòng nước chảy.
Đối với chuyện Tàn Kim Huyết Cổ Thượng Cửu luôn luôn theo sát sau lưng Y Mộng Lăng chẳng có chút gì là kinh hoàng hay sợ sệt, mà chỉ làm tăng thêm chí kiên quyết trả thù của chàng. Một giang hồ hảo hán như Y Mộng Lăng không bao giờ để rơi một giọt nước mắt.
Đứng thẫn thờ bên bờ sông với niềm tâm sự ngổn ngang, chàng không còn biết tìm ai để hỏi cho ra manh mối kẻ thù bây giờ.
Đến Thiếu Lâm tự tìm Liễu Liễu thần tăng ư? Không dễ gì ông ta đã chịu tiết lộ. Về hỏi sư phụ Địa Tà Quy Phượng Thương chăng? Sư phụ chàng đã chẳng tìm gặp chàng bảo mối phục thù kể như kết thúc, không cần tìm hiểu thêm nữa ư? Hay là đi tìm ba vị phong trần dị nhân mà Vô Xỉ thần tăng đã cho chàng biết danh tánh: Đa Tình Kiếm Quân Dực Phong, Thiên Quỷ Thủ Uông Báo, đệ nhất anh hùng Vạn Thắng Thanh? Nhưng ba người này đều chẳng khác như nhàn vân dã hạc biết đâu mà tìm.
Mãi đến khi ánh sao mờ cuối cùng ẩn dạng, làn gió ban may nhẹ thổi rì rào, Y Mộng Lăng mới như sực tỉnh cơn mộng, nặng nề lê gót tiếp tục bước vào cuộc sống giang hồ gian hiểm, với bao nhiêu nỗi niềm tâm sự ngổn ngang u uẩn.
* * * * *
Một buổi chiều tà...
Trên con đường cái quan xa tắp một thiếu niên mạc võ phục màu trắng, hai vạt áo phía trước lốm đốm nhuộm đầy vết máu đang lẩm lút lê gót một cách nặng nề.
Thiếu niên ấy chính là Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi, con trai của Mãn Thiên Phi Hoa Đặng Giao ở Đặng gia bảo Cùng Lai sơn, vừa trải qua một thảm họa cả hai vợ chồng đều chết trong Tổng đàn Thiên Quỷ giáo.
Một bầy nhạn bay qua, một làn gió thổi rung cây lá, Đặng Giao Phi cũng giật mình kinh hoảng, ngó quanh ngó quẩn, ngơ ngơ ngác ngác, hình như chàng có cảm giác bị người bí mật nào luôn luôn theo sát bên mình.
Chàng phảng phất ngửi thấy mùi tử vong.
Vì vừa trải qua một trận chém giết kịch liệt, xúc động quá độ, nên cặp mắt chàng đã thất thần trí tuệ, chỉ còn lại những tia máu đỏ ve, bước đi loạng choạng.
Những ngày đã qua, Đặng Giao Phi đã nhờ vào danh vọng của song thân Mãn Thiên Phi Hoa Đặng Giao và Phiêu Phiêu Tiên Tử Nguyễn Quỳnh Ty mà xuất hiện giang hồ, ít khi gặp sự khó khăn bất như ý.
Nhưng từ khi gặp Y Mộng Lăng rồi Hữu Dư tiên sinh, rồi Cổ Thượng Cửu người nào cũng là tay cao thủ tuyệt vời. Thế rồi, cho đến bây giờ bị đánh lén trọng thương, chàng mới thấu hiểu được hết cái hiểm trá gian nguy của giang hồ hắc bạch lưỡng đạo.
Hiện giờ, chàng rất cần một nơi nghỉ ngơi, chữa thương, vì màu xám đen trên tả chưởng chàng đã dần dần lan vào tới đầu bả vai. Chàng đã trúng độc...
Mà chất độc này là chất độc tối tàn khốc của Thiên Quỷ giáo cũng mang cái danh hiệu tối tàn khốc là “Diêm Vương Thán kỳ độc”. Một chất độc không thuốc cứu chữa, ngay cả bản thân Thiên Quỷ giáo hoàng Quỷ Cưu bà cũng không có thuốc giải. Cho nên người nhiễm phải chất độc này, thì Diêm Vương cũng vỗ bàn kinh thán.
Lúc này, bên lùm cây cạnh vệ đường, hai người mặt áo đen âm thầm theo bén gót Đặng Giao Phi, chốc chốc lại đưa ánh mắt âm độc nhìn nhau, cùng nở nụ cười đắc ý nham hiểm.
Bóng tà dương mỗi lúc một lạt dần, bước chân đi của Đặng Giao Phi cũng mỗi lúc một lảo đảo khó khăn...
Thình lình chàng ngã chúi xuống đất, hai mắt mờ đi. Bóng tử thần đã lảng vảng sắp chụp xuống đầu chàng.
Hai bóng người áo đen như hai bóng ma từ trong lùm cây nhảy ra. Nhìn kỹ, thì ra họ là hai thủ hạ đắc lực của Thiên Quỷ giáo : Bát Tý Phi Hồ Đinh Lôi Chấn và Đường Hoàng trưởng lão Sư Tử Hống Khưu Trúc.
Lúc sắp sửa chúi đầu xuống đất, Đặng Giao Phi còn cố gượng kịp thời, rút thanh trường kiếm chống vững thân hình, cất tiếng quát hỏi :
- Ai?
Mặc dầu cặp mắt lúc này đã mờ đi, không nhận rõ diện mạo hai ngươi mới xuất hiện, nhưng chàng cũng có cảm giác đối phương lai ý bất thiện.
Nghe chàng hỏi, Sư Tử Hống Khưu Trúc cất tiếng cười quái dị :
- Chúng ta là người đến lượm xác mi. Muốn chôn xác ở đây hay ở đâu tùy ý, cứ nói lên chúng ta sẽ giúp cho toại nguyện.
Đặng Giao Phi vung kiếm lên một vòng, quát lớn :
- À thì ra lại bọn mi, phen này đừng hòng thoát chạy.
Khưu Trúc cười nhạt, khinh miệt :
- Hừ! Chó sắp chết còn sủa bậy. Cái mạng của mi giỏi lắm là còn được vài giờ là cùng...
Trong khi đó, Bát Tý Phi Hồ Đinh Lôi Chấn lặng lẽ không nói gì, chỉ sấn bước tới, vung chưởng gạt thanh kiếm của Đặng Giao Phi bắn sang một bên.
Thân hình Đặng Giao Phi bị đẩy lui ba bốn bước dài, nhưng chàng vẫn cố gượng sấn lên tiếp tục vung kiếm, quát lớn :
- Còn vài giờ nữa cũng đủ cho ta liều mạng với bọn Thiên Quỷ giáo chúng bây.
Khưu Trúc trợn mắt gầm gừ :
- Đồ ranh con mà cũng giỏi sủa càng cắn bậy. Ngay như bố mẹ ngươi mà còn bỏ xác trong Thiên Quỷ trận thì nhà ngươi là cái thá gì. Ngươi không xem Y Mộng Lăng võ công còn cao gấp ngươi mười lần mà cũng bị thảm bại bởi tay Thiên Quỷ giáo đấy ư?
Đặng Giao Phi sôi trào khí giận, vung trường kiếm chém loạn xạ. Nhưng Đinh Lôi Chấn và Khưu Trúc lúc này hình như không muốn giao thủ với chàng, mà chỉ lách mình né tránh.
Khi lẩn ra phía sau, Khưu Trúc cất tiếng cười nhạt, giọng âm trầm :
- Nhãi con, nếu mi ngoan ngoãn nằm xuống chờ chết thì còn mát mẽ hơn, bằng cuồng lên như thế, thì chỉ càng làm cho cái chết đến mau hơn và đau đớn hơn mà thôi.
Quá tức giận, Đặng Giao Phi liền thi triển một tuyệt chiêu lâm nguy cứu mệnh gia truyền, đâm ngược về phía sau một nhát. Trong cơn thịnh nộ, kiếm khí của chàng rất dũng mãnh và kỳ diệu. Khưu Trúc cũng không dè chàng có chiêu này, nên trong lúc vội vã chỉ kịp nghiêng đầu né, mũi kiếm bay xớt ngang cổ lạnh người.
Hắn tức giận như điên, hét lên :
- Hừ! Nhãi con, chết đến nơi, còn giỏi lớn họng.
Vừa quát, hắn vừa rút cây trường chiêu dài hơn hai trượng một tiếng “vút” như con mãnh long uốn khúc, sử dụng chiêu thế tối âm độc nhằm hạ tam lộ đối phương công tới.
Với tuyệt chiêu hiểm độc này, lúc bình thường chưa dễ gì Đặng Giao Phi đã thoát hiểm huống chi lúc này chàng đã nhiễm phải kỳ độc gần muốn kiệt lực. Tuy nhiên, cầu sống là bản năng của con người, nên chàng không chịu nhắm mắt chờ chết một cách oan uổng như thế mà cố xuất toàn lực tung song chưởng, dùng hai thế kiếm liên tục, đâm một nhát vào sườn Khưu Trúc, đồng thời thân hình nhất bổng lên cao, tránh khỏi độc thế Âm Khí thập bát thủ của Lôi Chấn. Chàng đã triển dụng phép kinh công bí pháp “Vân Lý Phiêu Phong” của mẫu thân chàng Phiêu Phiêu Tiên Tử Nguyễn Quỳnh Ty.
Nhưng khi thân hình chàng còn lơ lửng ở trên không, thì chân khí đã kiệt. Khưu Trúc ở phía sau nhìn rõ, liền vung trường chiêu quất ngay giữa lưng chàng một ngọn.
Làn vải áo trắng bị xé rách, máu đỏ tuôn ra xối xả, theo với tiếng gầm dữ dội của Khưu Trúc: “Cho mi chết này!”
Thân hình Đặng Giao Phi bị đẩy rớt xuống cách xa đó khoảng mười trượng, nhưng chàng vẫn chống kiếm đứng dậy được ngay, giọng hét bi thảm :
- Hôm nay cho bọn bây thấy rằng trai dòng họ Đặng chẳng phải lũ hèn hạ.
Sư Tử Hống Khưu Trúc thấy một roi không quật ngã được đối phương thì hắn tức giận lồng lộng nhảy vọt theo, quật ngang một đường kình phong rít lên veo véo...
Miệng hắn quát lớn: “Thử xem phen này mi có mình đồng hay da sắt?”
Ngọn roi này nếu quật trúng xác Đặng Giao Phi sẽ tan tành nát bấy. Sống chết chỉ còn cách nhau có một đường tơ...
Giữa lúc ngọn roi của Khưu Trúc sắp chạm thân hình Đặng Giao Phi, bỗng nghe Thiên Quỷ Tổng giám Đinh Lôi Chấn hét lớn :
- Khưu trưởng lão! Hãy thong thả...
Tiếng hét của Đinh Lôi Chấn tuy không lớn lắm, nhưng rất rõ ràng đanh thép.
Khưu Trúc nghe tiếng liền cảm thấy giới luật của Thiên Quỷ giáo rất nghiêm, nên mặc dầu là chức Đường Hoàng trưởng lão hắn vẫn phải tuân lời Tổng giám, lật đật thu hồi chiêu thế, quay lại ngạc nhiên hỏi đồng bọn :
- Đinh Tổng giám?
Đinh Lôi Chấn cất giọng âm trầm :
- Khưu Trưởng lão quên lời giáo hoàng rồi ư?
Sư Tử Hống Khưu Trúc cười khan một tiếng, thu roi, vỗ vào trán mấy cái, nói :
- À! Đúng rồi. Nếu giết nó như thứ này, chẳng hóa ra tiện nghi cho nó lắm ư? Giáo hoàng dặn phải để cho nó nếm mùi thống khổ đau đớn vì chất độc Diêm Vương Thán mới xứng tội.
Đặng Giao Phi cả giận quát :
- Giết thì giết, ta không phải là phường tham sống sợ chết đâu.
Sư Tử Hống Khưu Trúc cất tiếng cười hăng hắc :
- Khoan hãy tự hào anh hùng hảo hán, đợi lát nữa đây, chất độc ngấm, mi sẽ biết.
Tiếng nói của Khưu Trúc chưa dứt, Đặng Giao Phi lại vung kiếm xốc tới, đồng thời lúc ấy, từ phía xa có tiếng nhạc ngựa reo vang.
Đinh Lôi Chấn và Khưu Trúc cùng hướng nhìn về phía xa, một con kiện mã đang tung vó phi đến như gió cuốn. Chỉ trong thoáng mắt, con ngựa đỏ đã đến nơi. Gò cương đứng lại ngồi trên lưng ngựa là một thiếu nữ áo đỏ.
Đinh Lôi Chấn và Khưu Trúc nhìn nhau một cái, rồi Khưu Trúc lẹ làng nhảy đến đứng sát cạnh Đặng Giao Phi.
Thiếu nữ áo đỏ nhếch mép cười, hỏi :
- Hai người hợp đấu một thanh niên, không sợ người ta chê cười hay sao?
Đinh Lôi Chấn lịch duyệt giang hồ, nên chỉ thoáng nhìn đã biết thiếu nữ áo đỏ có ý gây sự, hắn liền trầm giọng hỏi :
- Cô nương có thể cho biết danh tánh và sư thừa là ai không?
Thiếu nữ áo đỏ hỏi ngược lại :
- Vậy các ông là ai? Hai ông gia hợp lực đối phó một thiếu niên, có hợp giang hồ quy củ không?
Sư Tử Hống Khưu Trúc không dằn được tức giận :
- Biết quy củ thì hãy ngoan ngoãn cút đi. Việc của ông nội mi, không khiến mi xía vô!
Thiếu nữ áo đỏ bĩu môi, khinh bỉ :
- Hừ! Xem bộ các ngươi có vẻ bất lương, vậy bổn cô nương cứ xía vô thử để coi các ngươi làm gì được!
Khưu Trúc giận dữ biến sắc. Đinh Lôi Chấn từ từ bước tới, trầm giọng :
- Cô nương lưng đeo bảo đao chắc cũng là nhân vật trong giới giang hồ. Vậy cô nương chắc cũng biết rõ luật lệ giang hồ là không nên chen tay vào chuyện của người khác chứ? Bằng không, Thiên Quỷ giáo chúng tôi có thù tất phải trả cho được. Cô nương nên suy nghĩ kẻo sau này hối không kịp.
Thiếu nữ áo đỏ bĩu môi khinh miệt :
- Cái gì là Thiên Quỷ giáo với Địa Quỷ giáo mà đem ra lòe dọa bổn cô nương. Tốt hơn hết là hai ông nên khôn ngoan về đi, để chàng thanh niên này lại đây.
Sư Tử Hống Khưu Trúc trợn mắt rống lên :
- Ô hay! Anh chàng này chẳng phải là chồng hay nhân tình gì của mi, can chi mi phải sống chết bảo vệ nó. Bây giờ mi khôn hồn thì hãy bỏ tránh đi cho xa, bằng không, Khưu thái gia mà nổi nóng lên, thì thái gia sẽ tể luôn cả mi một lượt đấy.
Thiếu nữ áo đỏ không dè Khưu Trúc lại mở miệng ăn nói hạ lưu như thế, nên nàng e thẹn, đỏ mặt, cau mày, nhảy phắt xuống ngựa, sấn đến trước mặt Khưu Trúc, miệng giọng hỏi :
- Thằng già đui, mi nói cái gì?
Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi đứng bên cạnh vội lên tiếng :
- Cô nương! Chuyện của tại hạ với bọn Thiên Quỷ giáo còn nhiều rắc rối lắm, xin cô nương chớ nên bận lòng, thịnh tình của cô nương tại hại xin tâm lãnh.
Thoáng nhìn diện mạo khôi ngô thần tuấn của Đặng Giao Phi thiếu nữ áo đỏ bất giác động lòng, nói :
- Tướng công chớ ngại, chúng ta là bạn giang hồ hiệp nghĩa, giữa đường gặp chuyện bất bình, bạt đao tương trợ, chớ có gì đâu mà ngại!
Khưu Trúc không dằn được cơn tức :
- Thôi không cần phải lè nhè cho mất thì giờ, để Khưu thái gia làm ơn cho hai ngươi thượng lộ một thể cho đỡ cô đơn.
Dứt lời, cây trường chiêu trong tay hắn quẩy lên như con linh xà, nhằm ngang sườn thiếu nữ áo đỏ quật tới.
Thiếu nữ áo đỏ nhướng cặp mày liễu, khẽ xoay thân hình một vòng tránh khỏi chiêu thế của đối phương, tay phải rút bảo đao, sử dụng ngay đao thế “Xuân Vân Đột Hiện” nhắm cặp mắt của Khưu Trúc. Đao phong xé gió veo veo. Đinh Lôi Chấn đứng ngoài chột dạ, nghĩ thầm :
- Hừ! Con nhỏ này chẳng phải tay vừa!... Nhưng chẳng lẽ hợp sức hai người mà thua nó sao?
Trong lúc Đinh Lôi Chấn đứng suy nghĩ, thì thiếu nữ áo đỏ đã dồn Khưu Trúc luống cuống trong vần đao quang lấp loáng.
Trường chiêu vốn là môn binh khí chỉ lợi đánh xa, nay Khưu Trúc bị thiếu nữ áo đỏ áp lại sát mình, đâm ra mất cả áp dụng, không sao thi triển được tuyệt học, nên hắn tức mình liệng bỏ cây roi, dùng song chưởng tung ra những ngọn quyền cương mãnh trong pho La Hán thần quyền. Thì ra trước khi gia nhập Thiên Quỷ giáo, Khưu Trúc đã là tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm.
Thiếu nữ áo đỏ khẽ nhếch mép cười vận bảo đao với chiêu thế Vân Phong Tần Lĩnh nhẹ nhàng hóa giải hai ngọn La Hán thần quyền của Khưu Trúc.
Đến đây, Đinh Lôi Chấn mới biết thiếu nữ áo đỏ quả là tay ghê gớm. Đao pháp của nàng hết sức linh xảo và tạp bác, có lúc như Thu Thủy đao pháp của Nam Cung gia ở Thần Châu, có lúc lại sử dụng Huyền Huyền đao pháp. Đao phong vù vù, chiêu thế quỷ dị, khiến hắn không tài nào phân biệt được nàng thuộc môn phái nào.
Trong khi đó thì Khưu Trúc đã bị thiếu nữ áo đỏ dồn luống cuống chân tay, có lẽ chỉ trong vòng mấy chiêu nữa là nguy đến tính mạng.
Thấy thế, Đinh Lôi Chấn lập tức xuất chưởng đẩy về phía sau lưng thiếu nữ áo đỏ một chiêu.
Đặng Giao Phi đứng bên cạnh nhìn thấy, vội thốt kêu lên :
- Cô nương coi chừng đằng sau!
Thiếu nữ áo đỏ nghe tiếng vội nghiêng mình né tránh, quay đao chém ngược một đường, đồng thời nàng cảm thấy hai đạo chưởng phong vừa xẹt qua có một sức lạnh lẽo ghê hồn thấu tận xương tủy.
Đinh Lôi Chấn xếch cặp mày rậm, đẩy ra ba chưởng liên tiếp. Thiếu nữ áo đỏ có cảm giác như đứng trước cơn gió bão mưa tuyết giữa sa mạc về mùa đông.
Cùng một lượt, Khưu Trúc cũng phát chưởng tấn công hai đạo chưởng lực một âm một dương phụ lực nhau, oai thế càng thêm ghê hãi.
Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi lo lắng định khua kiếm xông lên cứu trợ nhưng bàn tay sờ đến đốc kiếm đã tê rần, không thi triển được tí nội lực nào, nên chàng đành nhắm mắt, buông tiếng thở dài.
Đao pháp của Hồng Y thiếu nữ đột nhiên biến đổi. Quyền chưởng của Đinh Lôi Chấn và Khưu Trúc tuy nhanh, nhưng vẫn không khoái tiệp bằng đao thế của nàng, nên khi cả hai vừa nhích cánh tay, thì mũi đao của nàng đã đưa trên trước mặt.
Khưu Trúc vừa hốt hoảng nhảy lui vừa cất tiếng kêu quái dị :
- A! Đao pháp ma quỷ!...
Thiếu nữ áo đỏ nghe tiếng kêu của Khưu Trúc, thì nàng nhếch mép cười :
- Mi chưa thấy đao pháp này bao giờ ư? Bây giờ thì bổn cô nương cho thưởng thức. Hai ngươi tự xưng là Thiên Quỷ giáo gì ghê gớm lắm kia mà, nhưng dưới mắt bổn cô nương, thì chỉ là một bọn chuyên cậy đông ăn hiếp kẻ cô thân mà thôi.
Sư Tử Hống Khưu Trúc tức giận sùi bọt mép :
- Mi mà biết cái gì. Thiên Quỷ giáo hoàng Quỷ Cưu bà là một bực võ công hiển hách đệ nhất thiên hạ lát nữa đây bắt được mi ta sẽ đưa mi về Tổng đàn cho mi thưởng thức môn thần học Chiêu Hồn Pháp Án, bảo đảm, chỉ nhìn thấy thôi, mi cũng đủ té cứt són đái...
Thiếu nữ áo đỏ lại cau mày tức giận, đỏ mặt tía tai, vì từ thuở bé đến giờ, nàng chưa hề nghe những lời thô tục như thế bao giờ. Nàng vận chuyển đao thế, nhắm Khưu Trúc chém luôn ba nhát.
Đao thế của nàng tinh diệu kỳ tuyệt, toàn nhắm những vị trí thật bất ngờ, nên Khưu Trúc chỉ kịp tránh được hai nhát đầu, còn nhát thứ ba, thì hắn đã thi triển hết bình sinh sở học, vẫn không tài nào tránh né, mà bị xớt ngay đầu xương bả vai trái, máu tuôn ướt đẫm bên nửa thân áo. Hắn la lên một tiếng, đưa tay ôm bả vai, loạng choạng tháo lùi ba bốn bước, mồ hôi trên trán đổ ra như tắm.
Thiếu nữ áo đỏ nhìn đối phương ôm vai đầy máu, với nét mặt đau đớn nhăn nhó, thì nàng bất giác lộ vẻ kinh hoảng, vì đây là lần thứ nhất nàng ra tay và trông thấy máu. Đinh Lôi Chấn thấy có cơ hội, lập tức tung song chưởng, dùng hết mười thành công lực với chiêu thế “Quần Quỷ Gia Khấp” đẩy ngay giữa lưng thiếu nữ áo đỏ.
Thiếu nữ áo đỏ, nghe tiếng gió lộng phía sau, định quay lại thì đã không kịp...
Đinh Lôi Chấn đang mừng thầm một chiêu đắc thủ. Không dè, một mũi kiếm từ bên cạnh đâm ngang tới. Người phát kiếm chính là Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi.
Chàng ta nguyên đã kiệt lực sắp gục, nhưng khi thấy thiếu nữ áo đỏ sắp sửa lâm nguy, thì bỗng dưng nhiệt huyết sôi trào, rồi sức mạnh từ đâu kéo đến giúp chàng tung ra nhát kiếm cuối cùng.
Chưởng phong của Đinh Lôi Chấn vô cùng khoái tiệp, đánh trúng lưỡi kiếm của Đặng Giao Phi một tiếng cạch rớt xuống đất. Nhờ một giây thoáng ngưng trệ ấy, thiếu nữ áo đỏ kịp thời xoay mình sử dụng đao thế Thiềm Ảnh Phù Thiên chém bổ vào mặt đối phương như ánh điện chớp.
Trong lúc cấp bách, Đinh Lôi Chấn vội vàng ngửa người ra sau thì triển Thiết Bản công tránh khỏi nhát đao nguy hiểm, búng chân chồm dậy, lao vụt vào cụm rừng biến dạng, bỏ mặc đống bọn bị thương ôm vai đứng đó.
Khưu Trúc bất giác cất tiếng kêu lớn :
- Đinh Tổng giám! Đinh Tổng giám!...
Bóng tịch dương từ từ chìm khuất sau rặng Tây Sơn...