Ma Giáo Nhị Tam Sự

Chương 4: Chương 4




Hạ Tiểu Mai ở trong phòng quân sư chờ cả một đêm mới chờ được người trở về. Người kia y phục sạch sẽ, chỉ có vạt áo dính chút bùn đất màu đỏ. Tiểu Mai biết, quân sư lại tới chỗ mà chỉ có mỗi mình cậu biết để tĩnh tư rồi.

“Hôm nay huynh đi vắng, Thiếu chủ với Tấn Lỗi bắt người của triều đình về đây.”

Quân sư phủi phủi bụi đất trên quần áo, ngồi xuống: “Người của triều đình?”

“Ừm.” Hạ Tiểu Mai gật gật đầu, “Tên là Địch Nhân Kiệt.”

Hạ Tiểu Mai thấy quân sư không nói lời nào, lại nghĩ tới tên Địch Nhân Kiệt kia không tầm thường chút nào, liền hỏi: “Huynh quen hắn?”

“Không quen.”, quân sư lắc đầu, “Nhưng ta có nghe qua lời đồn về hắn, người này hình như rất lợi hại.”

“Đúng là lợi hại, lá gan cũng rất lớn, mang theo một thư đồng mà dám chạy đến Ngự Thiên Sơn chúng ta, trúng một đao của Tấn Lỗi còn có thể an an ổn ổn ngồi trong Bích Sơn đường uống trà”, Tiểu Mai đem tình hình hôm nay kể ra từ đầu tới cuối một lần.

Quân sư trầm tư một phen: “Trong này có trá.”

“Có trá? Xin quân sư chỉ giáo?”

“Hỏa linh chi tuy nói vô giá, nhưng cũng không phải thứ trân bảo duy nhất trong thiên hạ, huống chi trong tay chúng ta còn có công tử Giả phủ làm con tin, Giả phủ nếu thật muốn đem thứ này dâng Hoàng thượng, chắc chắn phải mang hoàng kim ngân lượng để chuộc lại Giả công tử cùng hỏa linh chi, tận lực giải quyết cho êm thấm, chứ làm sao lại đại động can qua, hận không để cho hết thế gian biết là chúng ta đoạt hỏa linh chi?”

Hạ Tiểu Mai cũng hiểu được việc này có điểm kỳ quặc, chính là hiểu không rõ lắt léo bên trong: “Nói như vậy, Địch Nhân Kiệt lừa chúng ta?”

“Hắn nếu không phải lừa chúng ta thì cũng là bị người khác lừa, nếu không, chính là hắn biết rõ trong đó có trá mà lại cố ý không tra tới cùng”, quân sư nói xong, bỗng nhiên vui lên, “Ta nghe nói hắn trí tuệ hơn người, vấn đỉnh thiên hạ, hiện tại xem ra cũng không phải là cái gì cao siêu.”

Tiểu Mai thấy quân sư tươi cười, chợt thoáng có cảm giác không khỏe. Quân sư là người tao nhã, không kiêu căng ngạo mạn, càng không cười nhạo người khác, y cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nụ cười thế này của quân sư, nhìn không giống quân sư ngày thường chút nào, mà lại có điểm giống Phương Lan Sinh khi chọc ghẹo Tấn Lỗi.

Trong lòng Tiểu Mai mơ hồ không thoải mái, y nhìn về phía Ngự Thiên Sơn, trong bóng đêm núi rừng lộ ra vẻ tiêu điều thê lương, y lại nhớ tới ánh mắt Địch Nhân Kiệt hôm nay, thật khác lạ.

“Quân sư…” Hạ Tiểu Mai chần chờ nói, “Mê hồn trận huynh bày trên núi, có phải tên là Cửu diệu càn khôn không?”

Quân sư lại sửng sốt: “Cửu diệu càn khôn? Đó là cái gì? Ta chưa nghe bao giờ.”

“Là hôm nay Địch Nhân Kiệt…” Nói đến một nửa, Tiểu Mai dừng câu chuyện, “Là Địch Nhân Kiệt hỏi tên của mê hồn trận, ta không biết, nên tùy tiện nói một cái tên thôi.” Y khẽ đảo mắt, kéo tay quân sư, “Nhưng mà, mê hồn trận này có tên không?”

“Tên ở đâu ra chứ?”, quân sư nhàn nhạt cười, “Hay là ngươi nghĩ tên cho nó đi?”

Hạ Tiểu Mai nhìn chằm chằm quân sư, nhìn đến quân sư khó hiểu hỏi lại: “Tiểu Mai làm sao vậy? Ta trên mặt có dính cái gì sao?”

“Không có gì”, Tiểu Mai cuối cùng vẫn không nghĩ ra, lại cảm thấy có lẽ do mình đa nghi quá, chỉ đành cười cười khỏa lấp, “Ta là nghĩ, họ của quân sư giống với tên Địch Nhân Kiệt kia.”

“Ha ha, hắn họ Địch, ta cũng họ Địch, quả thật giống nhau.” Quân sư khoát tay, “Không nói nữa, ngày mai ta sẽ đi gặp Địch Nhân Kiệt.” Nói xong lại nghĩ tới cái gì, “Đúng rồi, ngươi giúp ta làm một chuyện.”

“Chuyện gì? Làm bây giờ luôn?”

“Đúng. Làm ngay.”

***

Giả Bảo Ngọc cuộn tròn trong chăn, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.

Đêm đã khuya, thế nhưng cậu lại ngủ không được.

Cậu nguyên là công tử ca, quen cuộc sống sung sướng trong Giả phủ, cuộc sống êm đềm hoa hoa ngọc ngọc, chưa từng nghĩ đến thiên tai nhân họa, có kẻ đột nhập vào Giả phủ, muốn trộm hỏa linh chi thì thôi đi, còn bắt luôn cậu theo.

Cậu đã từng nghe tới Ngự Thiên thần giáo, ai cũng nói bọn họ là ma giáo. Cậu đối với ma giáo, hình dung không gì ngoài hán tử dữ tợn cao lớn thô kệt cùng với những căn phòng hôi tanh máu đen đầy đất, ai mà ngờ, Ngự Thiên thần giáo này cảnh trí không tệ, ngay cả người trong giáo cũng xinh đẹp khác thường.

Cứ lấy ví dụ là người bắt cậu về đi, bộ dạng tuy rất khá nhưng vẫn làm cậu sợ hãi, dù sao cậu chưa từng gặp qua người nào cứ mở miệng là chém giết, Thiếu chủ gì đó lại càng đáng sợ, vừa nhìn thấy cậu hai mắt đã bừng bừng lửa giận, lúc Phương Lan Sinh nói thả cậu đi, cậu còn tưởng người ta muốn giết mình.

Kết quả Phương Lan Sinh đưa cậu vào rừng, kêu cậu mau chạy đi. Cậu liều mạng chạy về hướng chân núi, có điều chạy chưa được mấy bước đã bị bắt lại đem về.

Người trong Ngự Thiên thần giáo thấy cậu không biết võ công nên cũng không ngược đãi gì, chỗ cậu ở tuy rằng so ra không bằng Giả phủ nhưng cũng coi như nhà rộng giường lớn, cũng không có ai canh gác, sau khi cậu chạy trốn bị bắt về liền trực tiếp bị ném vào phòng của hạ nhân, ngoài cửa có hai đại hán canh giữ, không cho cậu cơ hội chạy nữa.

Tình hình như vậy, cậu đương nhiên ngủ không được.

Nhưng ngay sau đó, cậu lại cầu mong phải chi mình đang ngủ.

Bởi vì cậu nhìn thấy Tiểu Mai.

Lần đầu tiên gặp Hạ Tiểu Mai, cậu chỉ cảm thấy người này thật xinh đẹp, dáng vẻ thư sinh, không giống Tấn Lỗi, càng không giống Phương Lan Sinh. Không chỉ như thế, khi Tiểu Mai xuất hiện còn mang theo thanh hương ngọt dịu, làm cho người ta không khỏi trầm tĩnh lại.

Nhưng này người không ngờ lại là Tả hộ pháp của Ngự Thiên thần giáo.

Sau khi cậu được Phương Lan Sinh thả đi, chính là bị vị Tả hộ pháp này bắt về. Cậu liều mạng chạy, lại bị Tiểu Mai túm được cổ áo. Tiểu Mai cười híp mắt nhìn cậu, trong mắt không hề có ý cười.

“Ngươi nếu chạy nữa, ta sẽ đem chân của ngươi cắt đứt, cho ngươi cả đời này không được mang hài đẹp nữa.”

Giả Bảo Ngọc không biết sao cái loại uy hiếp này lại có thể dọa người được, cậu cảm thấy gãy chân thực đáng sợ, đáng tiếc Tiểu Mai lại nghĩ không thể mang hài đẹp mới là đau khổ nhất thế gian.

Cậu nhất thời không dám cử động nữa, tùy ý hạ Tiểu Mai xách cổ mình quay về Bích Sơn đường, ném vào phòng hạ nhân, vẫn là vẻ mặt cười híp mắt nói với cậu: “Nếu không muốn ta cho ngươi uống thứ thuốc nào đó kỳ quái, ngươi ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu, đã biết chưa.”

Cậu quả nhiên không dám tiếp tục chạy loạn, một ngày trôi qua, ngay cả nhà vệ sinh cũng không dám đi.

Nhưng bây giờ, cậu lại thấy Hạ Tiểu Mai.

Hạ Tiểu Mai trong tay còn cầm một cái kéo.

Hạ Tiểu Mai lúc này không cười, sự tình trọng đại, y ngược lại không muốn đùa giỡn.

“Giả công tử, thất lễ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.